Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 17: Em Muốn Hôn Anh Không? (1)


Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp – Chương 17: Em Muốn Hôn Anh Không? (1)

Tầm mắt hai bên chạm nhau, đều dừng ở khuôn mặt đối phương, cả hai đều sửng sốt.

Ninh Mật Đường kinh ngạc vì trêи mặt nữ sinh mọc rất nhiều mụn, hai má đỏ bừng, vừa đỏ lại còn sưng, có vẻ không dễ nhìn chút nào. Không phải cô chưa từng gặp qua những người mặt có mụn, nhưng tình huống mọc mụn nghiêm trọng thế này vẫn là lần đầu tiên cô thấy.

Mà ánh mắt nữ sinh kia cũng dừng ở trêи mặt Ninh Mật Đường, vẻ mặt kinh diễm. Cô ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người lớn lên xinh đẹp như vậy, đặc biệt là da thịt trắng nõn mịn màng, so với sữa bò còn trắng hơn, cái trán trơn bóng, đủ để những nữ sinh khác hâm mộ.

Có lẽ nhìn mãi đến ngốc cả người ra, phục hồi tinh thần, nữ sinh kia chính là Hoàng Mẫn, phát hiện Ninh Mật Đường cũng nhìn cô ta, cô ta che kín gương mặt mụn mọc đỏ ửng của mình, xấu hổ cúi đầu.

Chóp mũi Ninh Mật Đường nhăn lại, cô ngửi mùi hương kia một cách chuyên chú, có chút gay mũi, cô nhớ đã từng ngửi được ở đâu thì phải.

Suy nghĩ hồi lâu, cô nhớ ra rồi.

Ngày đó, ở bên hồ phát hiện có người chết, cô cũng ngửi được mùi hương này trêи người nạn nhân.

Suy nghĩ quay cuồng, lông mày tinh xảo nhíu chặt, cô không ngửi được trêи người đối phương có nguy hiểm rình rập, hoặc là mùi hương của cái chết, vậy thì vì cái gì mà trêи người cô ta lại có mùi giống với mùi trêи người Lương Diễm Đình?

Lạ kỳ.

Cho đến khi màn hình máy tính nhảy ra khung trò chuyện, suy nghĩ của Ninh Mật Đường mới chấm dứt.

Biên tập: Bạch Bạch, Weibo có chuyện, em nhìn chưa?

Hai ngày nay Ninh Mật Đường chưa lên Weibo, đúng là không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Tam Điềm: Em chưa xem, sao vậy?

Biên tập: Công ty điện ảnh cùng bên chị đàm phán, muốn mua bản quyền tác phẩm của em để quay phim điện ảnh. Giờ trêи Weibo đang lan truyền tin tức của Thiển Thủy Tiêu Tiêu cũng đang tranh với em, bán đi bản quyền lúc này, đối phương chắc chắn là muốn mượn em lăng xê chính mình, Bạch Bạch, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý.

Bạch Tam Điềm: Vâng, cảm ơn chị Phượng Phượng đã nhắc nhở, em lên xem thế nào đã.

Biên tập: Chị đi có chút việc, chuyện bản quyền, chờ có kết quả lại tìm em nói.

Ninh Mật Đường đăng nhập Weibo, cô nhìn qua góc trêи bên phải, có nhiều thông báo vô cùng.

Được chia sẻ lại nhiều nhất chính là Weibo có dấu chứng nhận V, nội dung là: “Bạch Tam Điềm đã thành thần lâu rồi, giờ nhân khí đang chững lại, mà tác giả mới nổi Thiển Thủy Tiêu Tiêu lại vừa lúc tiếp nhận ví trí của Bạch Tam Điềm, trở thành mỹ nữ đại thần thế hệ mới, bản quyền điện ảnh của có thể sẽ bán được trăm vạn trước cả mất.”

Mà bên dưới Weibo đó, số lượng người bình luận đã lên tới mười vạn.

“Tiểu nhân muốn nổi, cư nhiên còn muốn dẫm lên đại đại nhà chúng tôi ư?”

“Chưa từng gặp qua người đang yên đang lành muốn tìm đường chết như thế, phát ngôn bừa bãi muốn thay thế đại đại nhà chúng tôi hả, không sợ bị vả mặt sao?”


“Chờ Bạch Tam Điềm lên tiếng rồi tính tiếp, muốn có một chân nổi tiếng ư, quá ghê tởm, xem ra tôi dù 40 tuổi cũng vẫn muốn mài dao.”

“Lớn lên xinh đẹp một chút thì muốn một tay che trời à, văn phòng đều là bắt chước Bạch Tam Điềm còn tưởng mình là chính chủ siêu việt.”

“Ai nói Bạch Tam Điềm nhân khí chững lại rồi cơ? Tới trang văn học Lục Thủy xem đi, mỗi chương đều có lượt người đọc phá kỷ lục trăm vạn đó!”

…..

Ninh Mật Đường không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, cô biết Tô Tiêu Đồng gần đây tự nâng chính mình, cô cũng chẳng để ý. Nhưng mà lúc thấy những bạn đọc thân thiết kia bảo vệ cô, Ninh Mật Đường cảm thấy chính mình chẳng làm gì sai, không thể để người khác nghĩ cô dễ bắt nạt, càng có nhiều lời ra tiếng vào thì độc giả của cô càng buồn bực.

Không biết xem qua bao lâu, đọc nốt vài tin nhắn, còn trả lời lại đàng hoàng xong, Ninh Mật Đường đem Weibo có dấu chứng nhận V kia chia sẻ lại, còn ghi thêm: “Tôi chờ.”

Weibo mới đăng lên không đến một phút đồng hồ, các độc giả sôi nổi bình luận.

Tiểu yêu tinh: “A a a, đại đại, quá khí phách, quá ngạo kiều.”

Cô cô vô tội: “Đây là đại đại lòng bao la như biển, nhân từ như Phật của chúng ta sao? Nói vậy mới đúng là Bạch Tam Điềm đại đại chứ, tôi thích.”

Người đàn ông đẹp trai nhất: “Đồng ý lầu trêи, tưởng mình có chút nhan sắc thì muốn lên trời luôn à. Bạch Tam Điềm đại đại của chúng ta là đại thần, cô ấy còn lâu mới ở trêи đỉnh cao chờ tiểu nhân kéo xuống dưới đó.”

Mỹ nhân tiểu tỷ tỷ: “Muốn tôi giúp đại đại đưa một cái thang cho không?”

…..

Bình luận ngày càng nhiều, lượt chia sẻ ngay lập tức lên tới một vạn, những người đọc bình thường vốn an ổn đọc truyện cũng nhịn không được cũng phải trồi lên ủng hộ đại đại nhà mình.

Cùng lúc này, bên Weibo Tô Tiêu Đồng cũng thấy được Bạch Tam Điềm chia sẻ Weibo, trước kia cô ta vẫn luôn chú ý động thái của Bạch Tam Điềm, tuy rằng là đại thần, nhưng tác phong rất bình thường, không lăng xê, không marketing, tất cả đều bình lặng viết. Chính bởi vì đối phương quá bình thản, lại thuộc kiểu tính tình an tĩnh, cô ta mới có thể bám víu vào đó mà tự lăng xê chính mình, cũng chẳng phải lần đầu làm việc này.

Cô ta không nghĩ lúc này đối phương sẽ đáp trả, hai chữ “Tôi chờ” như mũi dao găm thật sâu vào đôi mắt Tô Tiêu Đồng. Rõ ràng là châm chọc cô ta địa vị thấp hèn, không có tư cách cùng cô sánh vai, ý tứ rõ như vậy sao?

Nghĩ vậy, Tô Tiêu Đồng nắm chặt di động, trong lòng sinh ra một loại chán ghét với Bạch Tam Điềm. Cô ta nhìn chằm chằm màn hình, trong đôi mắt đẹp đẽ kia lại hiện lên một tia khinh thường, chẳng qua Bạch Tam Điềm thành danh trước cô ta mà thôi, vậy mà cũng đem chính mình coi là nữ thần ư?

Trong những tác giả đại thần, chỉ có cô vẫn thần thần bí bí, chưa từng lộ mặt, rất nhiều người đọc suy đoán rằng cô lớn lên không dễ nhìn cho nên mới được bù lại trí não, không muốn lộ mặt cho mọi người biết.

Ngón tay trêи di động nhẹ gõ, cô ta biên tập tốt nội dung tin nhắn gửi cho tài khoản được chứng nhận V kia, để đối phương đăng lên.

Trong thư viện rất yên tĩnh, Ninh Mật Đường đang đọc tin nhắn, đột nhiên, tiếng nói nữ sinh vang lên.

“Xin hỏi, có thể cho tôi mượn bút không?”


Ninh Mật Đường nhìn, cô gái mặt mọc đầy mụn thẹn thùng nhìn cô. “Có thể.” Cô đưa chiếc bút trong tay đưa qua: “Cho cô mượn.”

Hoàng Mẫn không nghĩ tới đối phương không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào, quá dễ nghe, ông trời thật thiên vị.

“Cảm ơn.” Nhận bút xong cô ta nói.

Ninh Mật Đường không nói gì thêm, cô cúi đầu nhìn vào máy tính, nữ sinh này khiến cô sinh ra cảm giác không thoải mái.

Ánh tà dương chiếu xuống, sắc nắng nhợt nhạt rơi rụng trước cửa thư viện, xung quanh đều mạ lên chút ánh sáng nhu hòa, đẹp đến không tưởng.

Hoàng Mẫn nhìn bóng dáng Ninh Mật Đường đi khuất, nhìn đến mê mẩn, cô ta chưa từng hâm mộ một người nào đó như lúc này.

“Sững sờ cái gì thế?” Lý Thanh Liên đẩy đẩy Hoàng Mẫn đang phát ngốc.

“Cậu nói xem sao ông trời lại sủng ái người ta vậy, trời sinh đã có gương mặt như tiên, còn có giọng nói dễ nghe nữa.” Hoàng Mẫn lầm bầm.

“Bởi vì có cha mẹ đẹp chứ sao.” Lý Thanh Liên nhìn Hoàng Mẫn, mặt cô ta không bị mọc mụn, ngũ quan cũng bình thường.

Hoàng Mẫn gật đầu, ngữ khí ảm đạm: “Đúng vậy.”

“Đừng nói cái này nữa.”

Lý Thanh Liên lôi kéo cô ta: “Đi nhà ăn đi, mình đói bụng.” Sau khi Lương Diễm Đình xảy ra chuyện, xuất phát từ sợ hãi, Liêu Kỳ Kỳ không nói chuyện với cô ta, cô ta đành phải dính lấy Hoàng Mẫn. Trừ việc ít nói ra thì tính tình chất phác, vẫn hợp chơi chung.

“Đi thôi.”

Vừa ra khỏi cổng lớn trường học, Ninh Mật Đường không nghĩ sẽ đụng phải Tống Cảnh Thần với Tô Tiêu Đồng, nghĩ đến chuyện trêи Weibo, cô ít nhiều có chút không thích.

“Mật Đường, cuối tuần có ba ngày họp mặt, tính toán tổ chức hoạt động du lịch, đích đến là Mi Sơn.” Ánh mắt Tổng Cảnh Thần dịu dàng: “Phong cảnh nơi đó khá đẹp, có thể dẫn dắt linh cảm, tất cả mọi người đều đi, em cũng đi đi, được không?”

Ninh Mật Đường do dự.

Tô Tiêu Đồng đứng bên cạnh như cười như không: “Đúng vậy, chúng tôi đều tham gia, lúc đó có thể làm quen bạn tốt.” Hiện tại ở khoa tiếng Trung đều bàn luận đến bạn trai cô, ngày đó cô ta xin nghỉ nên không nhìn được, vừa tiện dịp này có cơ hội làm Tống Cảnh Thần hết hy vọng với Ninh Mật Đường.

Ninh Mật Đường luôn không có hứng thú với mấy hoạt động tập thể, nhưng tất cả mọi người đều tham gia, cô mà không đi lại có chút kì lạ, nghĩ vậy, cô cười cười: “Được, thêm em vào danh sách đi.”

Bên miệng Tống Cảnh Thần chứa nụ dười dịu dàng: “Được, tối nay trêи diễn đàn anh sẽ công bố danh sách, tiện báo luôn mấy việc quan trọng nữa.”


Ninh Mật Đường gật đầu.

Trước khi rời đi, Tô Tiêu Đồng còn cố ý nhắc lần nữa với Ninh Mật Đường là có thể mang bạn bè đi cùng. Ninh Mật Đường chỉ hơi cười mỉm, không nói gì.

Ở chung cư, Mạc Hoài ngồi trêи sô pha nhàm chán nhìn tivi, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cả người như tên bắn chạy ra: “Đường Đường về rồi.”

“Ừ.” Ninh Mật Đường mang đồ ăn vào phòng bếp.

Mạc Hoài bám theo phía sau cô.

Đứng ở cạnh bếp, đôi mắt anh lẳng lặng nhìn sườn mặt Ninh Mật Đường dưới ánh đèn. Làn da trắng tuyết mềm mịn. Tầm mắt chậm rãi rời về lỗ tai cô, tóc mai được vén gọn gàng sau tai, lộ ra đôi khuyên tai xinh đẹp.

Yết hầu Mạc Hoài lên xuống, môi mỏng nhợt nhạt có chút khô, tư vị nơi đó tối qua anh đã ɭϊếʍ qua, như mỹ vị vậy, vành tai nho nhỏ bị lưỡi anh trêu đùa, dường như muốn nghịch bao nhiêu cũng không đủ.

“Đường Đường.

“Hả?” Ninh Mật đường múc một bát canh, nếm qua, thấy vừa miệng thì tắt bếp.

“Đường Đường.” Hai mắt đen kịt của Mạc Hoài nhìn cô không chớp mắt: “Tôi có thể mỗi ngày đều tới trường đón cô về không?”

“Vì sao?” Ninh Mật Đường ngừng động tác, nghi hoặc nhìn anh.

“Tôi muốn ở cạnh cô nhiều một chút, muốn nghe giọng nói của cô lâu hơn một chút.” Mạc Hoài mặt mày sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú mang theo thành thật. Không biết có phải yết hầu phục hồi tốt hay không, giọng nói của anh bây giờ không hề giống lúc vừa sống lại, cái loại nghẹn ngào chói tai không còn nữa, trầm trầm hữu lực: “Được không?”

Ninh Mật Đường chớp đôi mắt đen nhánh, cô hỏi: “Mạc Hoài, có phải ở nhà mãi rất chán đúng không?” Cô nghĩ tới, Mạc Hoài mỗi ngày đều chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở nhà chờ thấy cô, nhất định là nhàm chán đến chết.

Mạc Hoài nửa gục đầu xuống nhìn mặt đất, môi mỏng mím lại thành một đường, ủy khuất trêи mặt không cần nói cũng biết.

Thấy biểu tình đáng thương kia, Ninh Mật Đường có chút đau lòng.

“Được.”

Nhận được đáp án vừa lòng, đôi mắt đen như mực chứa bầu trời sao của Mạc Hoài phát sáng: “Đường Đường, cô tốt quá.” Trêи tivi có nói: Hãy tỏ ra đáng thương với cô gái mà bạn thích, cô ấy sẽ cảm thấy đau lòng, ồ, thực sự có hiệu quả này.

(Thật sự lậy anh Hoài ngàn vạn cái:))))))))) ổng ở nhà không nhàm chán đâu, còn đang bận học cách tán gái kia kìa =)))))))

Ăn cơm chiều xong, Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài tới trung tâm thương mại.

Hôm nay không phải cuối tuần, số người đi dạo trung tâm thương mại không nhiều lắm, chỉ có vài người. Bởi vậy, giá trị nhan sắc cao của Ninh Mật Đường cùng Mạc Hoài lại càng nổi bật.

Tầng một của trung tâm thương mại chuyên bán giày, tầng hai là quần áo, tầng ba là điện gia dụng, di động cùng máy tính. Ninh Mật Đường đưa Mạc Hoài tới cửa hàng bán di động.

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai vị muốn mua loại di động nào?” Một nhân viên bán hàng nam đi tới.

“Tôi muốn chọn cho anh ấy một chiếc di động, không cần có quá nhiều chức năng, chủ yếu gọi được là được.” Ninh Mật Đường trả lời.


“Mời hai vị qua bên này.” Nhân viên bán hàng nam đưa bọn họ tới quầy trưng bày hàng. “Hai vị có thể xem chiếc này.”

“Đường Đường, mua di động cho tôi sao?” Mạc Hoài ghé sát vào tai cô, thấp giọng hỏi.

Anh không biết di động là cái gì, nhưng đã từng nhìn Ninh Mật Đường sử dụng.

“Ừ.”

“Cái này có tác dụng gì vậy?” Anh hỏi.

Ninh Mật Đường giải thích cho anh hiểu: “Có nó, anh có thể tìm được tôi.”

Mạc Hoài gật đầu, trong đôi mắt tối tăm mang theo chút khinh thường, lại có chút tự hào bản thân: “Không cần mua, không dùng cái này tôi vẫn tìm được Đường Đường mà.” Sợ Ninh Mật Đường không hiểu hết lợi hại của mình, anh bỏ thêm: “Ở xa bao nhiêu cũng tìm được.”

Ninh Mật Đường thấy thói quen thẳng tuột của Mạc Hoài lại bắt đầu rồi, nhưng nhìn tới vẻ mặt vừa xấu hổ vừa kinh ngạc của nhân viên bán hàng nam kia, mặt cô bỗng chốc đỏ lên.

Cô hạ giọng, ghé vào người anh, giải thích: “Di động không giống thế.” Cô nhịn chút thẹn thùng xuống, mặt đỏ bừng nói nhỏ: “Chỉ cần gọi điện thoại là anh có thể nghe được giọng tôi rồi.”

Bên tai là hơi thở của cô gái, giọng nói nhỏ nhẹ đầy tinh thế, mang theo dịu dàng, Mạc Hoài cảm nhận được vành tai của mình hơi ngưa ngứa. Cảm giác này rất kỳ quái, cào vào tim anh nhưng lại dị thường thoải mái.

Đôi mắt đen như ánh sao chiếu vào, khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Mạc Hoài mang theo vui sướиɠ, sáng lạn: “Đường Đường, tôi muốn dùng di động.” Anh muốn thời thời khắc khắc nghe được giọng cô.

Khóe miệng nam nhân viên bán hàng giật giật, nỗ lực bỏ qua màn ân ái của đôi tình lữ trước mặt này: “Tiên sinh, di động này rất thích hợp dùng để trò chuyện thời gian dài.” Anh ta vừa nghe lén được cuộc đối thoại, rốt cuộc vẫn phải sống, nhanh trí đẩy mạnh tiêu thụ.

Trò chuyện thời gian dài? Là có thể nghe giọng Đường Đường mãi sao? Thật sự quá tốt.

“Đường Đường, chúng ta mua cái này nhé?”

Ninh Mật Đường nhìn chiếc di động màu đen trêи kệ trưng bày, xem ứng dụng bên trong, cái gì cũng có, pin cũng tốt, có thể trò chuyện thời gian dài là được: “Ừ, mua cái này.”

Về tới chung cư, Ninh Mật Đường lưu số di động của mình vào điện thoại Mạc Hoài.

“Sau muốn gọi cho tôi thì ấn vào đây.” Cô làm mẫu, đưa điện thoại cho anh: “Nghe thử đi.”

Mạc Hoài đặt di động lên tai, giọng nói Ninh Mật Đường từ bên kia truyền tới: “Đồ vật nhỏ này dùng tốt thật.” Anh lại khen chiếc di động, rõ ràng rất thích nó.

Những kiến thức cơ bản liên quan tới di động đều được Ninh Mật Đường dạy sử dụng qua một lần, Mạc Hoài đã thử thì sẽ không quên, học một lần là nhớ. Anh cầm di động, thừa dịp Ninh Mật Đường không chú ý, mở phần mềm có camera, hướng Ninh Mật Đường “tách tách tách”, chụp liên tục mấy tấm ảnh.

“Anh chụp tôi làm gì, xóa đi.”

Mạc Hoài nhanh nhẹn lấy tay giấu di động đi, đây như đại bảo bối, đối với việc Ninh Mật Đường nói gì nghe nấy thay đổi, anh lắc đầu, không tán đồng chút nào: “Không được, khi cô không ở đây, nếu tôi muốn thấy cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp thôi đấy.”

Ninh Mật Đường bị lời nói ngọt như kẹo đường của anh làm cho mặt nóng lên, trong lòng mềm nhũn: “Tùy anh.”

Nghịch di động một hồi lâu, Mạc Hoài dựa theo lời dạy của Ninh Mật Đường, đem ảnh chụp trộm cô đặt thành hình nền, chỉ cần bật di động lên là có thể thấy cô rồi, quá tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.