Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Quái Vật – Chương 58: Mông khỉ
Kết hôn, Đỗ Tu Nhiên nhíu mày, anh không biết tại sao tiểu quỷ lại tự nhiên có loại suy nghĩ này.
Hai người cứ tiếp tục duy trì tình trạng này không phải rất tốt sao? Tuy
anh không ghét chuyện đồng tính kết hôn nhưng nói thật vẫn có chút không thích ứng được, hơn nữa lại còn ra nước ngoài kết hôn dù sao cũng quá
mức hoang đường, hơn nữa trong ấn tượng của anh, chỉ có những người lắm
tiền nhiều của mới làm những chuyện như vậy.
Cứ như anh và Ngô Kình Thương vốn đã không cần cái chứng nhận kia, thì chẳng phải phí thời gian tốn tiền bạc sao….
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn?”
Lúc này Ngô Kình Thương đang chăm chú dùng miệng cởi nút thắt trên áo ngủ
Đỗ Tu Nhiên, mải miết nhấm nháp hai “tiểu hoa mai”, nghe vậy liền dừng
lại nói: “Ân………hẳn là nên có một cái danh phận.”
“Danh phận?” Đỗ Tu Nhiên lại nhíu mày, nghe ra có chút không được tự nhiên.
Ngô Kình Thương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da sau lưng Đỗ Tu Nhiên nói: “Tôi không muốn là người xa lạ với anh.”
Đỗ Tu Nhiên nghi ngờ nói: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Chúng ta không phải người xa lạ.”
Ngô Kình Thương lắc đầu nói: “Chính là trên danh nghĩa, chúng là là người
dưng với nhau.” Ngô Kình Thương vừa nhìn Đỗ Tu Nhiên vừa nói: “Nếu có
một ngày anh xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng người khác tìm kiếm đầu tiên
là tôi!”
Đỗ Tu Nhiên khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại lại “Phi phi” hai tiếng,
mặc niệm một câu: “Đồng ngôn vô kị *, gió lớn cạo đi.” Sau đó nói: “Cái
gì mà gặp chuyện không may? Mỏ quạ đen, sau này ít nói những chuyện thế
này thôi.” (* lời trẻ con không cần để ý)
Ngô Kình Thương trầm mặc nói: “Tôi là….”
Đỗ Tu Nhiên nhìn cái cằm cương nghị của Ngô KÌnh Thương, đột nhiên cúi đầu hôn chụt vào trán cậu mỉm cười nói: “Ý của cậu ………tôi có thể hiểu được, kì thật, chúng ta không cần xuất ngoại kết hôn mà vẫn có thể vĩnh viễn
gắn kết được với nhau.”
Ngô Kình Thương rầu rĩ ngẩng đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Vậy thì phải thế nào?”
Đỗ Tu Nhiên ôn nhuận cười nói: “Ngày mai tôi đi tìm Triệu thúc, nhờ ông ấy hỗ trợ đem tên Tiểu Bảo cùng cậu vào hộ khẩu của tôi, như vậy chúng ta
không phải là người một nhà rồi sao? Cái này so với đi ra nước ngoài kết hôn chẳng những tiết kiệm mà còn thực sự có ý nghĩa nhiều hơn, cậu nói
có phải không?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ cảm thấy lời của Đỗ Tu Nhiên cũng có lý, mà vốn
cậu cũng là người đường thẳng có thể đi chứ tuyệt không cúi đầu khom
người, lập tức ừ một tiếng, cúi đầu lại bắt đầu chuyên tâm đi chơi đùa
hai đóa hoa đã nở rộ trước ngực Đỗ Tu Nhiên, vừa liếm vừa lầm bầm: “Thật sự là quá tiện nghi cho thằng nhãi con.”
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy liền nhướng mắt nhìn Ngô Kình Thương, do dự một chút
mới dò dò hỏi: “Tiểu quỷ, không phải là cậu không thích Tiểu Bảo đấy
chứ? Không muốn nó gọi cậu là cha?”
Ngô Kình Thương phun tiểu hoa mai trong miệng ra, lé mắt nói: “Nó có từng gọi tôi là cha sao?”
Đỗ Tu Nhiên cười khan
một cái, đúng thật là Tiểu Bảo chưa từng gọi cậu ấy một tiếng cha, anh
nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Nếu cậu thực sự không thích nó, vừa hay ở
trường tôi có một lão sư đến giờ vẫn không có con cái, hay là đem Tiểu
Bảo cho người ta nhận nuôi a…..”
Ngô Kình Thương nghe
xong sững sờ, lập tức cọ cọ cái trán nói: “Kỳ thật, cũng không phải rất
chán ghét…..Tuy thằng nhóc kia ăn uống giống heo như vậy…..nhưng mà cũng không cần đem đi tặng người khác.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong
không nhịn được cười, vuốt ve tóc Ngô Kình Thương nói: “Lừa cậu thôi,
tôi làm sao có thể cam lòng đem Tiểu Bảo cho người khác, nó tuy ….một
chút, nhưng là vẫn rất nghe lời.”
Ngô Kình Thương bề bộn
nắm chặt eo Đỗ Tu Nhiên, cả giận nói: “Hay nha, còn dám gạt tôi?” Nói
xong miệng bắt đầu hoạt động không ngừng nghỉ.
Đỗ Tu Nhiên bị liếm có
chút ngưa ngứa, nhưng vẫn cười nói: “Cậu tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Tiểu Bảo, không muốn tôi đem nó tặng
người khác, đúng không?”
Ngô Kình Thương miệng
bên này không ngừng liếm láp, tay bên kia dao động sờ soạng khắp trên
người Đỗ Tu Nhiên, hàm hồ trả lời: “Tùy anh nói thế nào cũng đuợc.”
Đỗ Tu Nhiên biết rõ gần
đây tiểu quỷ mạnh miệng mềm lòng, cậu ấy nếu không yêu mến gì bé con,
làm sao có thể để nó cưỡi lên đầu mình? Đầu của tiểu quỷ không phải ai
cũng có thể tùy tiện cưỡi lên nha, Đỗ Tu Nhiên nhịn không được mà nhếch
miệng.
Ngô Kình Thương lúc này
cũng hiểu rõ lòng mình, lập tức trầm tĩnh lại, nhìn sắc đẹp Đỗ Tu Nhiên
trước mắt liền nổi lên dục vọng, bàn tay không ngừng sờ tới sờ lui trên
người Đỗ Tu Nhiên, sau đó lần mò vào quần lót anh “thám hiểm”.
Khóe miệng Đỗ Tu Nhiên đột nhiên cứng đờ, đầu lông mày anh cau lại, vươn tay đẩy đây bả vai cậu đỏ mặt nói: “Cậu……….nhẹ chút.”
Ngô Kình Thương đơn giản cởi phăng cái quần của Đỗ Tu Nhiên, áp lên thân thể anh, bàn tay mò ra
phía sau hai chân anh, một ngón tay thử dò xét đi vào, sau đó cảm thán:
“Thật chặt………..giang rộng ra một chút nào.”
Đỗ Tu Nhiên đành phải
phối hợp, nghiêng người cong một chân lên, Ngô Kình Thương dùng tay nâng mông Đỗ Tu Nhiên lên, sau đó một mực dướn người tới.
Đỗ Tu Nhiên chỉ thấy
đằng sau ướt sũng, lập tức cả kinh quay đầu nhìn Ngô Kình Thương, chỉ
thấy cậu đang liếm tới liếm lui chỗ khó nói của mình, cảm giác khó nhịn
trào lên trong anh, muốn tách khỏi mà cũng không nỡ.
Đỗ Tu Nhiên muốn đẩy cậu ra nhưng Ngô Kình Thương đã nhanh chóng vươn một tay giữ chặt anh lại,
cuống họng anh khó nén được hơi thở hổn hển nói: “Tiểu quỷ cậu đừng
liếm, chỗ đó …..bẩn.”
Ngô Kình Thương cố chấp dùng nước bọt của mình không ngừng bôi trơn chỗ kia.
Sau khi cảm thấy giãn nở tốt lắm, Ngô Kình Thương lập tức tách hai phiến mông của anh ra, bởi vì bôi trơn đầy đủ, cho nên khi tiền vào thì Đỗ Tu Nhiên cũng không có cảm giác thống khổ, Ngô Kình Thương từ khi bắt đầu làm chuyện này thì chưa
bao giờ chỉ nghĩ đến khoái cảm bản thân mình, cậu luôn chăm chú quan sát phản ứng của anh, thấy anh không đau hay thoải mái thì mới tiếp tục
“vận động”, khi cả hai đạt tới đỉnh dục vọng thì Đỗ Tu Nhiên bụm mặt
khóc, Ngô Kình Thương yêu thương như chó nhỏ vươn lưỡi liếm hết nước mắt trên mặt anh.
Lại một lần nữa đạt tới cao trào, Đỗ Tu Nhiên vòng tay ôm cổ Ngô Kình Thương, hai
cơ thể ôm chặt lấy nhau, dường như không chỉ đạt tới sự hòa hợp về cơ
thể mà còn thống nhất về tâm ý, ý niệm yêu thương tràn ngập trong lồng
ngực tựa như dòng nước hòa vào với nhau, Đỗ Tu Nhiên hôn lên khóe miệng
Ngô Kình Thương, nở nụ cười ôn nhu với cậu, đôi mắt kinh ngạc của Ngô
Kình Thương nhìn Đỗ Tu Nhiên trong thoáng chốc, rồi cúi người hôn thật
sâu người bên dưới mình, tuy “áp lực” của nụ hôn này làm Đỗ Tu Nhiên ẩn
ẩn một chút đau đớn nhưng anh vẫn không cự tuyệt, tiểu quỷ từ nhỏ đã
không giỏi thể hiện ý muốn bản thân, có khi so với mấy lời nói đầu môi
thì những cử chỉ thế này hóa ra lại tốt hơn rất nhiều, bao nhiêu khí tức “áp dụng” cho nụ hôn này của tiểu quỷ, anh đều “hấp thụ” được hết, cho
nên mới nói a, trong lòng của tiểu quỷ tràn đầy tình yêu nồng đậm với
mình nha.
*
*
Tác phong làm việc của
Tôn Uy trước giờ vẫn rất nhanh, chuyện mở siêu thị đã gần hoàn tất, các
mối nhập hàng cũng đã quyết định xong, chỉ chờ phần thương lượng lắp đặt thiết bị là xong.
Ba người phân công nhau, Tôn Uy xử lý hậu cần, Lưu Thanh Vân làm quản lý, Ngô Kình Thương nhập
hàng, bận rộn tới hơn bốn tháng mới coi như tạm ổn, Tôn Uy lo lắng khâu
nhân sự cùng tiền lương nhân viên, Lưu Thanh Vân thì ngược xuôi khoán
các mặt hàng của siêu thị, hơn nữa còn ổn định lại hoạt động của siêu
thị, Ngô Kình Thương dưới tay điều động một số nhân công nhập hàng chất
lượng tốt, bề bộn công việc hơn một tháng.
Lại nói đến người được
lợi nhất từ việc mở chuỗi siêu thị này, chắc chắn không ai vượt qua được nhóc con, Ngô Kình Thương không bên cạnh chính là hạnh phúc nhất đời
nó, lại còn có siêu thị gì đó, muốn ăn gì thì lấy, Tôn Uy thì mặc bé
thỏa mãn cái bụng no của mình.
Nhóc con xem xét một lượt, ăn xong món nào đó, lại quay đầu nhìn Tôn Uy phì phì phun nước bọt.
Lúc nói chuyện phiếm với Ngô Kình Thương, Tôn Uy nói: “Có thời gian thì mang mẹ con Tiểu Bảo ra nước ngoài đăng kí a.”
Ngô Kình Thương nói: “Anh ấy không muốn đi, nói là chỉ cần đem tên ba người vào một hộ khẩu là bằng chứng rồi.”
Tôn Uy cười hề hề: “Chủ ý này quá được, đáng tiếc ở chỗ thiếu một cái nghi thức thần thánh a.”
Ngô Kình Thương nói: “Tu Nhiên anh ấy không thích khoa trương.”
Tôn Uy nói: “Cũng phải cũng phải, đúng rồi, cậu đã mua nhẫn cho mẹ Tiểu Bảo chưa?”
“Nhẫn?” Ngô Kình Thương ngơ mặt.
Tôn Uy nói: “Hộ khẩu đều đã dời đến cùng một cái, còn không có nhẫn kết hôn? Đây chính là chuyện rất quan trọng a! Không phải cậu quên rồi đó chứ? Này, đây chính là
không tôn trọng đối với Đỗ Tu Nhiên a. Cậu thật là cũng quá sơ ý đi.”
Ngô Kình Thương cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “…………Lát nữa đi mua.”
Tôn Uy khoát tay nói:
“Hiện tại siêu thị cũng vào quỹ đạo rồi, vừa vặn tới mùng 1 tháng 5, cả
nhà ba người, mang theo mẹ Tiểu Bảo đi hưởng tuần trang mật đi.”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ gật đầu: “Ân…..”
Khuya về nhà, Ngô Kình
Thương móc ra hai vé xe, Đỗ Tu Nhiên đón lấy, cầm trên tay xem xét, Thái An, Sơn Đông…. “Du lịch sao?” Đỗ Tu Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ngô
Kình Thương.
Ngô Kình Thương gật đầu: “Ngày mai chín giờ xe chạy….”
Đỗ Tu Nhiên suy nghĩ một chút, cũng tốt, đã lâu không đi ra ngoài một chút, vừa vặn lại có thể
mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi một chuyến, liền nhanh chóng đáp ứng, Ngô
Kình Thương lại có chút cao hứng, đem nhóc con đang cưỡi trên đầu tung
lên hai cái, cái này thực làm Đỗ Tu Nhiên sợ hãi a, tuy là anh rất tin
vào năng lực của Ngô Kình Thương, nhưng mà nhìn cậu ấy tung bé con lên
cao như vậy, như búp bê mà tung hứng, quả thực nhìn thôi đã sợ, chẳng
may lỡ tay không đón bé đuợc, hậu quả anh cũng không dám nghĩ tiếp.
Kết quả hai quái vật lớn bé trong nhà không thèm đếm xỉa đến Đỗ Tu Nhiên đang khẩn trương kia,
chơi một cái là thích đến nghiền, nhóc con bị tung lên cười khanh khách, căn bản không chút sợ hãi nào, ngược lại dọa cho Đỗ Tu Nhiên một thân
mồ hôi phát lạnh, Ngô Kình Thương đón bé vào trong tay, nhóc con còn níu lấy tay cậu ồn ào đòi chơi tiếp.
Đỗ Tu Nhiên: …………
Ngô Kình Thương uốn éo nở nụ cười với Đỗ Tu Nhiên, sau đó xách nhóc con đi rửa chân tay.
Ngày hôm sau, Đỗ Tu
Nhiên dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho ba người, sau đó thay cho bé con một bộ mầm xanh nộn nộn, bộ này mới mua không lâu, còn chưa mặc bao giờ, hiện
tại vừa vặn tìm được công dụng.
Lau sạch mông cho bé
con, sau đó mặc quần áo vào, nhất thời trông bé đáng yêu lên muộn phần,
bé con đã ba tuổi, bị Đỗ Tu Nhiên không ngừng nuôi béo nuôi trắng, khỏe
mạnh kháu khỉnh, đôi mắt to đen bóng, tinh thần lúc nào cũng phơi phới.
Đỗ Tu Nhiên tìm được một bộ quần áo thường ngày mua năm ngoái cùng Ngô Kình Thương, lúc ấy hai
người đều mua hai bộ giống nhau, chỉ vì là màu trắng, rất dễ nhiễm bẩn,
Ngô Kình Thương chỉ mặc một lần, bị Đỗ Tu Nhiên giặt sạch sẽ đặt trong
tủ “trưng bày”, giờ moi ra nghe chừng còn mới y nguyên.
Đỗ Tu Nhiên từ trước đến giờ đều rất giữ quần áo rất cẩn thận, bộ quần áo của mình, dù mặc được
vài lần rồi nhưng giặt sạch nên vẫn có vẻ mới lắm, vừa vặn dịp này đi du lịch, để Ngô Kình Thương mặc, mình cũng thay một bộ, đến giờ đi, Đỗ Tu
Nhiên ôm bé con cùng Ngô Kình Thương ra nhà ga.
Đến Thái An, để thuận
tiện cả nhà ba người đi chung với một đoàn lữ khách, cùng nhau du ngoạn, Thái Bảo An Thái Sơn thiên hạ nổi tiếng, đứng đầu trong Ngũ nhạc, đúng
là hùng vĩ trứ danh.
Sáng sớm, xa xa mặt trời nhô lên từ phương Đông, vài áng mây nhẹ lướt, từng tia nắng mỏng manh
chiếu xuống, cảnh sắc nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy mộc mạc mà
đầy tự nhiên.
Ngô Kình Thương cùng Đỗ
Tu Nhiên, hai người đàn ông ôm một đứa nhỏ, ở trong đoàn người có chút
nổi bật, có vài ánh mắt nữ sinh quét đến hai người bọn họ, nhất là lúc
cả đoàn leo bậc thang lên núi, đúng lúc đứa nhỏ kia đòi ăn hoa quả,
người nam nhân dáng vẻ tiêm gầy cẩn thận đút bé ăn thì không may trượt
chân, được người đàn ông to lớn bên cạnh đỡ lấy, đối với một người mà
nói, chỉ khi đem toàn bộ chú ý đặt lên người khác thì mới có thể như vừa nãy phản ứng trong nháy mắt thế được, phảng phất như là một hành động
vô thức.
Hai người
lập tức trở thành tâm điểm của mấy nữ sinh, thỉnh thoảng tầm mắt họ lại
bắn qua, nhìn vẻ mặt mập mờ của các nàng, tựa hồ cũng không khó đoán
được họ đang nghĩ gì.
Ngô Kình Thương đi bên
cạnh Đỗ Tu Nhiên lúc này cũng không phí sức lực đi quản những chuyện đó, nhóc con thì vô cùng thích thú với địa phương này, đồ ăn ngon đến quá
chừng, nó vui đến quên cả trời đất, nằm trong ngực Đỗ Tu Nhiên không
ngừng ầm ĩ ngọ nguậy, làm cho Đỗ Tu Nhiên mới leo được vài vậc thang đã
chịu không nổi, Ngô Kình Thương lạnh mặt xách nhóc con ra khỏi ngực Đỗ
Tu Nhiên.
Vốn đang ầm ĩ nháo nháo
thế nhưng nhóc con lúc này lập tức ngoan ngoãn lại, Ngô Kình Thương đơn
giản phi bé lên bả vai mình, nhóc con thích nhất được ngồi trên chỗ này, bả vai vừa rộng lại dày, đúng chuẩn cưỡi ngựa, bàn tay bé nhỏ nắm lấy
tóc Ngô Kình Thương, bắt đầu một hồi vui thích mới.
Hướng dẫn viên cùng đoàn khách du lịch xem một cảnh này cũng đã ngây người, đem một đứa nhỏ tí
tuổi như vậy đặt lên vai mình leo núi, người cha này cũng quá can đảm
đi.
Trèo chưa đến nửa ngày,
một số người đã chịu không nổi, toàn thân mồ hôi đầm đìa, Đỗ Tu Nhiên
cũng không ngoại lệ, chân có chút nhũn ra, lại nhìn Ngô Kình Thương
khiêng một thằng nhóc ba tuổi trên vai leo đến bây giờ mặt chưa từng đổi sắc, cũng không thèm thở gấp một cái.
Trên mặt mấy người đàn
ông quá ba mươi đều lộ vẻ hâm mộ, bọn họ là dân trí thức suốt ngày ngồi trong văn phòng thể lực cũng không quá tốt, nguyên một đám mồ hôi đầy
mặt, kỳ thật đi được vài bước đã thở gấp, khí lực căn bản không thể so
được với người này.
Hướng dẫn viên thấy
khách mệt mỏi liền cho mọi người nghỉ giải lao tại chỗ, thừa dịp giới
thiệu phong cảnh xung quanh một chút, lại bày một ít vậy phẩm nhanh
chóng hấp dẫn khách du lịch.
Một loạt các đặc sản của địa phương được bày ra, trong mắt khách du lịch chẳng khác nào cảnh đẹp ý vui, mọi người đều nhanh chóng qua xem.
Chung quanh cũng có vài
cửa hàng nhộn nhịp, một căn lại đến một căn, còn có một tiệm vàng tên
Lưu kim tuế nguyệt, chuyên bán các sản phẩm trang sức làm từ vàng, Ngô
Kình Thương liền dẫn Đỗ Tu Nhiên đi vào.
Mặt tiền cửa hàng rất
nhỏ, nhưng bù lại tay nghề thợ khéo léo, tinh xảo,Ngô Kình Thương hỏi Đỗ Tu Nhiên thích cái nào, anh liền chỉ vào một chiếc nhẫn bạch kim có
đính phỉ thúy, màu sắc phỉ thúy trông vô cùng xinh đẹp.
Đỗ Tu Nhiên sau đó ngay lập tức hỏi Ngô Kình Thương xem những cái này làm gì?
Ngô Kình Thương cúi đầu nói: “Nhẫn cưới…..”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong
mặt lập tức đỏ lên, nhìn quanh bốn phía, may mắn không nhiều người lắm,
Ngô Kình Thương bảo nhân viên lấy ra hai chiếc để thử, một lớn một nhỏ
quả thực đeo đến vừa tay, Ngô Kình Thương tỏ ý định mua, Đỗ Tu Nhiên vội vàng kéo cậu lại nhìn chiếc nhẫn nói: “Uy, không cần phải thực sự mua
a.”
Nhóc con ngồi trên bả
vai Ngô Kình Thương lập tức chu cái miệng nhỏ nhắc lên bập bõm:
“Mua……mua……” Bé hiện tại đã có thể mở miệng biểu đạt được ý tứ của mình
nha.
Ngô Kình Thương gật đầu nói: “Mua a, làm kỷ niệm.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Vậy mua thêm mua hai chiếc vòng cổ nữa.”
Ngô Kình Thương nghi
hoặc nhìn Đỗ Tu Nhiên, chỉ thấy anh quay đầu chọn hai chiếc vòng bạch
kim, lúc này Ngô Kình Thương mới thanh toán một lượt.
Ra khỏi tiệm, Đỗ Tu
Nhiên lồng nhẫn vào vòng cổ đeo cho mình một cái, Ngô Kình Thương một
cái, sau đó giải thích: “Đàn ông mang nhẫn thì rất khó nói, hơn nữa
chúng ta như vậy hẳn là nên thu liễm một chút, ân, đeo lên cổ sẽ không
bị người khác phát hiện……..”
Đeo xong, Ngô Kình
Thương lập tức cúi đầu hôn Đỗ Tu Nhiên một cái, anh ngẩn người, ngẩng
đầu nhìn Ngô KìnhThương, mà nhóc con trên vai Ngô Kình Thương lúc này
xoay xoay không yên, đòi Đỗ Tu Nhiên bế.
Đỗ Tu Nhiên nhanh tay
đón lấy, nhóc con cũng bắt chước chu mỏ chụt một phát bên mặt Đỗ Tu
Nhiên, sau đó nhe răng nhỏ cười khanh khách, Ngô Kình Thương đen mặt,
thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý liền chộp lấy nhóc, xoay người hung
hăng giáo huấn một phen……….
Tên nhóc con này, lá gan cũng quá lớn đi! Ai cũng dám hôn?
Đỗ Tu Nhiên xoa xoa bãi
nước bọt trên mặt, bối rối một lúc mới kịp định thần lại, thấy hai mông
bé con in hằn mười ngón tay của Ngô Kình Thương, cái miệng mím lại không dám khóc mếu, vừa thấy ánh mắt Đỗ Tu Nhiên đảo qua liền lập tức không
do dự mà rớt một giọt nước mắt, hai tay vươn đến chỗ anh, trong miệng i a nói: “Baba…..cứu…….cứu……..đau……….”
Đỗ Tu Nhiên bế bé vào lòng, hôn hít hai cái, xoa xoa cái mông bị đánh, đỏ bừng như mông khỉ vậy, lập tức thấy đau lòng.
…