Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 54: Bánh bao nhỏ


Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Quái Vật – Chương 54: Bánh bao nhỏ

Ngô Kình Thương
bằng cấp không cao, nếu muốn tìm việc, chỉ có thể làm chút việc như bảo
vệ của mấy nhà máy xí nghiệp, hoặc là làm công nhân theo ngày, nhưng làm bảo vệ, bảo an gì đó tiền lương thấp, thu nhập lại không ổn định, căn
bản là không đủ nuôi gia đình, chỉ sợ đến mua đồ ăn cho bản thôi cũng
chẳng đủ, bất quá mấy công việc cần sức khỏe, giá lao động cũng kha khá, Ngô Kình Thương lại không sợ mấy công việc chân tay như thế, nếu tiền
trả nhiều, cậu tất nhiên đi làm.

Mấy công việc chân tay này không khó tìm, không cần bằng cấp gì, cũng không cần phỏng vấn rắc rối, chỉ cần là dân bản xứ, chứng minh được thân
phận, hơn nữa thân thể khỏe mạnh là được, Ngô Kình Thương chọn một công
việc trả lương theo sản phẩm.

Chính là làm vận chuyển lưu động, khu phụ cận có vài công ty hậu cần, dỡ hàng chuyển đồ rất nhiều, chỉ là có chút vất vả, nhưng rất thoải mái, làm
nhiều được nhiều, với thể lực của Ngô Kình Thương, lương người khác được một ngàn, cậu lắc lắc một chút cũng kiếm được gấp đôi, không có nhiều
quy củ khắt khe, có khả năng thì được giữ, nếu không thì đi, không bị
hối ép, tổng thể mà nói đối với phần công việc này Ngô Kình Thương cảm
thấy thỏa mãn.

Chỉ là Đỗ Tu Nhiên sẽ đau lòng a, những việc lặt vặt này vừa vất vả lại mất sức, hơn nữa suốt ngày phơi nắng phơi gió cực khổ, nhưng Ngô Kình
Thương lại muốn duy trì làm công việc này, có thể tự do tự tại, nếu Ngô
Kình Thương đã thích, anh cũng liền chiều vậy, chỉ là hai bữa cơm hàng
ngày anh càng chăm chút, làm thêm nhiều đồ ăn ngon cho Ngô Kình Thương
bồi bổ cơ thể.

Trước khi Ngô Kình Thương đi làm thì Tiểu Bảo vẫn để cậu giữ, hiện tại thì
hai người đều bận, Tiểu Bảo lại thành vấn đề, tính chất công việc của Đỗ Tu Nhiên mang theo Tiểu Bảo thực không tiện, về phần Ngô Kình Thương
thì có vẻ tự do hơn nhiều, nhưng Đỗ Tu Nhiên thực lo ngại, Ngô Kình
Thương chuyển đồ qua lại như thế có đụng trúng Tiểu Bảo hay không.

Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên phát sầu tới mốc meo lên mới nói: “Tiểu
Bảo không phải đứa trẻ bình thường, cái này anh yên tâm đi, có ngã xuống đất cũng không chết được.”

Nói là nói như vậy nhưng Đỗ Tu Nhiên vẫn cảm thấy không thỏa đáng, tiểu quỷ ngay cả bản thân mình còn chăm sóc không tốt, huống hồ gì Tiểu Bảo?

Ngô Kình Thương đứng dậy, ôm bả vai anh chắc nịch: “Đừng suy nghĩ nhiều
nữa, nhóc con kia cứ giao cho tôi, cam đoan không có vấn đề gì.”

Bé con mới đuợc hai tuổi nhưng biết rõ mình yêu mến cái gì và cái gì thì
nên sợ, bé thích ngực Đỗ Tu Nhiên, nơi đó làm bé cảm thấy ôn hòa lại an
toàn, bé sợ, tất nhiên là Ngô Kình Thương, cảm giác như địch thủ uy hiếp tính mạng, cho nên mỗi lần bị Ngô Kình Thương túm lấy, bé đều thành
thành thật thật, đặc biệt ngoan ngoãn, bé mặc dù còn nhỏ, nhưng đã biết
sợ hãi là cái gì, sợ chọc giận Ngô Kình Thương, chính mình sẽ bị tét
đít.


Làm công nhân bốc xếp không ít người, nhưng Ngô Kình Thương chân tay lưu
loát, rất nhiều công ty đều muốn thuê cậu, có cậu làm, công việc phi
thường nhanh.

Ngô Kình Thương lúc này đang dỡ hàng, vừa địu nhóc con, nói là mang theo
nhóc con, nhưng thực ra chỉ là lấy cái seat belt cố định thằng nhóc kia
cho chắc, sau đó cột chặt trên người, nhóc con tựa như còn rùa con nằm
úp sau lưng Ngô Kình Thương, cũng may bé con rất ngoan, cũng không giãy
nhiều để bị rớt.

Bởi vì trời trở lạnh, buổi sáng Đỗ Tu Nhiên đã mặc cho bé một áo bông dày sợ bé bị
lạnh, Ngô Kình Thương cứ như vậy mà địu nhóc con trên lưng làm việc,
nhóc con đối với Ngô Kình Thương mà nói, chỉ như cậu đang cõng cái siêu
mà thôi, căn bản không ảnh hưởng tới công việc của cậu chút nào.

Nhóc con không nhúc
nhích núp sau lưng Ngô Kình Thương, đôi mắt tròn nhỏ dưới chiếc mũ vải
bông đảo quanh khắp nơi, thật ra cũng không cảm thấy buồn mà lại thấy
hiếu kì mới lạ.

Thấy có người bị đồ đập
vào chân gào khóc kêu to, nó còn có thể phát ra mấy tiếng khanh khách,
mà nó mà không cười thì Ngô Kình Thương cũng quên béng sau lưng mình còn có tiểu đông tây này.

Công việc của Ngô Kình
Thương đều là vận động tứ chi, khiêng đồ này, vác vật kia, tuy có đai
thắt lưng buộc lại, nhưng tay chân bé con đều được tự do bên ngoài, vung vẩy lên xuống theo động tác của Ngô Kình Thương, động tác càng mạnh, bé càng đung đưa đến sướng thì thôi.

Có mấy người đàn ông lớn tuổi nhìn thấy vậy liền khuyên Ngô Kình Thương: “Tiểu Ngô a, cậu thấy
đấy đây toàn là việc tay chân, thế mà còn mang đứa nhỏ theo, vất vả quá
a, hơn nữa đứa bé cũng chịu không nổi, hay là để ở nhà cho vợ cậu trông, nếu không thì tội đứa nhỏ quá, không nói trời đông rét buốt, chỉ cần để nó cứ bị vung qua vung lại như vậy, đứa nhỏ chắc chắn không chịu nổi,
cậu xem đi đôi mắt bé con có bao nhiêu đáng thương a, chúng tôi ở bên
cạnh cũng nhìn không được.”

Ngô Kình Thương ngẩng
đầu nhìn người đó, nói: “Trong nhà không có người trông, nếu không tôi
cũng chẳng vác nó theo.” Nói xong liền tháo đai, để nhóc con trước mặt,
cao thấp nhìn xem một hồi.

Nhóc con mở to đôi mắt

đen bóng, không nhúc nhích trong tay Ngô Kình Thương, thành thật mặc cho cậu xoay tới xoay lui, hai chân nhỏ cong lên lơ lửng đạp đạp.

Thấy thế Ngô Kình Thương lại cột bé vào sau lưng, tiếp tục đi dỡ một xe hàng, mà bé con lúc này
dường như cũng đã thấm mệt, úp vào lưng Ngô Kình Thương mà ngủ, dù cho
động tác của Ngô Kình Thương có mạnh thế nào, nó vẫn ngủ rất an ổn, bàn
tay nắm chặt lấy áo cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng, mấy người
bên cạnh nhịn không được mà cười, phải nói, nhóc con nhà Tiểu Ngô thật
đáng yêu a.

Rất nhanh tới trưa, vì Đỗ Tu Nhiên buổi trưa không về nên Ngô Kình Thương cùng những công nhân dỡ hàng ăn cơm hộp với nhau.

Ngửi thấy mùi thơm, nhóc con cũng tỉnh, thấy Ngô Kình Thương đang vùi đầu ăn uống, cái miệng nhỏ thèm ăn nhếch lên, đầu lưỡi duỗi a duỗi, đôi mắt đen láy chằm chằm bám
vào bát cơm.

Ngô Kình Thương nuốt
được vài miếng liền ngẩng đầu nhìn thấy, suy nghĩ một lát liền tới hàng
cơm gần đó mua cháo cho nó, vừa ăn vừa đút cho bé, thấy thìa đưa tới là
bé tự động mở miệng, một miếng lại một miếng, chọc cho mấy người bên
cạnh cũng phải mỉm cười.

Một người nói: “Này Tiểu Ngô, thằng nhóc nhà cậu bé như vậy mà ăn kinh người a, một bát cháo to
như vậy, nhóc con nhỏ như vậy cũng húp hết sao?”

Ngô Kình Thương nói: “Ân, nó đói bụng.”

Nhóc con đánh chén xong
bát cháo to đùng, tựa hồ vẫn còn chưa thỏa mãn, thấy Ngô Kình Thương còn đang ăn cơm liền ê ê a a đòi ăn, thấy Ngô Kình Thương không để ý, quýnh lên mà gọi ‘cha’ một tiếng, Ngô Kình Thương giật mình, tiểu đông tây
này, bình thường Đỗ Tu Nhiên có dụ dỗ thế nào nó cũng không gọi, thế mà
bây giờ lại gọi cậu, không cần dỗ cũng gọi.

Ngô Kình
Thương “hơi xúc động” mà nhường một miếng khoai chiên mềm mềm cho bé,
nhóc con mới mọc răng, răng nhú ra được một đoạn, thế nhưng ăn khoai tây chiên cũng không quá nhọc, mân a mân, một miếng khoai liền tọt vào
bụng, Ngô Kình Thương lại đút nó một ngụm cơm, nhóc con thành thật mà
nuốt, ăn xong miệng còn khanh khách cười hai tiếng, ý là ăn ngon. Ngô
Kình Thương sợ nó ăn lắm hư bụng, đến lúc đó Đỗ Tu Nhiên lại mắng mình,
liền vội vàng đem toàn bộ thức ăn đổ vào bụng, sau đó đứng dậy đi vứt
rác.


Mấy người công nhân bên
cạnh thấy nhóc con ăn còn chưa no, liền học Ngô Kình Thương gắp cho bé
một cọng khoa tây chiên, đưa đến miệng bé, nhóc con nhìn nhìn không mở
miệng, đột nhiên uốn éo cái mông nhếch qua một bên.

Mấy người khác thấy vậy liền cười nhạo: “Tiểu Lưu, nhóc con nhà kia hình như không thèm để ý tới cậu rồi, ha ha…….”

Tiểu Lưu xấu hổ, hắn tự
tay muốn bắt chước Ngô Kình Thương đút bé con ăn, kết quả nhóc con kia
xoay người, trừng mắt nhìn hắn, thấy Lưu ‘đại nhân’ kia vươn tay tới
muốn túm nó, bàn tay nhỏ bé đã định duỗi ra trảo lấy.

Ngô Kình Thương đột nhiên vọt tới ôm bé lên, nhanh chóng nhét vào trong ngực.

Họ Lưu thấy thế có chút ngượng ngùng nói: “Thấy đứa nhỏ nhà anh chưa no bụng, tôi định đút nó thêm một chút.”

Ngô Kình Thương nghe
xong liền gật đầu một cái: “Nó ăn nhiều quá không tiêu hóa được, tôi có
việc ra ngoài một chút.” Sau đó ôm nhóc con đi mất.

Tới chỗ không có người,
Ngô Kình Thương lôi nhóc con ra, nhìn nó nằm im không nhúc nhích, Ngô
Kình Thương phát một cái vào ót nó, nhóc con bị đau, miệng nghẹn lại
nhẫn nhịn không khóc.

Ngô Kình Thương cầm lấy
bàn tay phải của nhóc, móng tay vừa mới co lại, nhưng chưa rút toàn bộ,
vừa rồi nếu không phải cậu nhanh tay, móng tay nhóc con chắc chắn bị lộ, nếu bị người khác nhìn thấy thật sự là phiền toái, có khi còn xảy ra án mạng.

Ngô Kình Thương dùng sức bóp móng tay của nó, nhóc con đau đớn, chỉ hự hự vài tiếng mà không dám khóc lên.

Ngô Kình Thương ngắt nửa ngày, đến khi toàn bộ móng tay của bé lui vào mới buông tay, sau đó
không nhiều lời là phát vào mông nó vài cái, bàn tay của Ngô Kình Thương chính là không nể người a.

Một hồi công phu ‘tẩm
quất’, mấy người công nhân đều chứng kiền nhóc con ngoan ngoãn ghé trên
lưng Ngô Kình Thương, nước mắt lưng tròng, bộ dáng đáng thương vô cùng,
xem ra là vừa bị cha bé tẩn cho một trận.

Vài người còn đùa với
nhóc con, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mà nói: “Ơ, nhóc con nhà Tiểu Ngô còn biết khóc, thật hiếm thấy, bình thường có bị đồ đập vào đầu cũng không
thấy khóc, sao bây giờ lại mít ướt thế này.”

Nhóc con nghẹn miệng,
xoay mặt sang phía khác mà nức nở hai tiếng, bắt lấy lưng áo Ngô Kình
Thương, thành thật nằm im, chốc lát sau liền mang theo nước mắt mà ngủ.

Buổi tối kết thúc công việc, Ngô Kình Thương hiếm khi mà lại tới một quán ăn mua cho nhóc con một túi bánh bao nhỏ.


Đỗ Tu Nhiên tan tầm
trùng với với Ngô Kình Thương, nhìn thấy quần áo lao động chét bẩn của
Ngô Kình Thương, đai lưng vẫn cột trên người nhưng là vòng ra trước, bé
con dán vào trước ngực Ngô Kình Thương, miệng há to ăn bánh bao nhân
đậu, xem chừng rất thích thú, còn cười khanh khách.

Ngô Kình Thương nghe
tiếng cười liền có vẻ không kiên nhẫn, lấy tay vỗ vỗ cái ót nhóc con, ý
bảo nó được ăn không được cười, nhóc con bị Ngô Kình Thương ‘giáo huấn’
hai cái, nghẹn họng, khụ khụ vài tiếng cho thông lại tiếp tục sự nghiệp
ăn uống, Ngô Kình Thương biết mình nặng tay, lại sợ Đỗ Tu Nhiên thấy dấu vết mà quở trách mình, do dự nâng tay xoa xoa ót của nhóc con, thế
nhưng không ngờ lại đúng trúng bánh bao của nhóc, rớt xuống đất, nhóc
con quơ tay muốn nhảy xuống nhặt lên, mắt to nhìn Ngô Kình Thương muốn
cậu lấy hộ, Ngô Kình Thương mất kiên nhẫn là ngừng bước, nhặt lên nhưng
lại bỏ vào miệng mình, nhóc con há mồm ngẩn người, tiếp đó lại nhìn bánh bao còn lại trong túi, miệng ê a vài tiếng bốc lấy ăn tiếp.

Đỗ Tu Nhiên đứng cách đó không xa, trong lòng có chút ấm áp, bề bộn cúi đầu nhanh chóng nhắm mắt lại, lúc này Ngô Kình Thương cũng nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên, nhanh chân lại gần, sau đó cau mày hỏi: “Sao mắt anh lại đỏ thế kia?”

Đỗ Tu Nhiên nhẹ giọng
nói: “Vừa rồi bị gió tạt, đói bụng chưa? Cơm tôi nấu xong rồi, chúng ra
về ăn a.” Nói xong vui vẻ nhận lấy bé con.

Bé con nhanh chóng rúc
vào ngực Đỗ Tu Nhiên, sau đó không quên chìa cái túi bánh ra cho Đỗ Tu
Nhiên, cái miệng nhỏ nhắc bi bô: “ăn….ăn….”, Đỗ Tu Nhiên mỉm cười cầm
lấy một chiếc, bỏ vào miệng nói: “Ăn ngon lắm, Tiểu Bảo cũng ăn.”

Nhóc con lại cúi đầu móc ra một chiếc nữa đưa cho Đỗ tu Nhiên, cười ngọt một cái làm nũng, đạp
đạp chân nhỏ muốn Đỗ Tu Nhiên ôm ôm, anh ẵm lấy bé con, hôn hôn vành tai bé, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nhóc con cao hứng nói: “Tiểu Bảo ngoan, về nhà ăn cơm tiếp a.”

Nói xong ngẩng đầu cười
với Ngô Kình Thương, cậu ôm sát lấy bả vai anh, đi về phía nhà mình, vừa đi còn vừa trộm ‘nhón’ lấy bánh bao của nhóc con mà gặm, nhóc con ban
đầu không phát hiện ra, sau đó biết được liền giấu tiệt trong ngực, ỷ có Đỗ Tu Nhiên ở đây, rất can đảm mà phì phì nước bọt với Ngô Kình Thương.

Ngô Kình Thương thấy vậy thầm nghĩ phải giáo huấn nhóc con này một phen, ban ngày nó không kiêu
ngạo như vậy, hiện tại vừa được Đỗ Tu Nhiên che chở, cho là có ‘bảo
tiêu’ liền vội ra oai, xem cậu làm sao tẩn thằng nhóc này một trận mới
được.

Nhóc con sợ hãi trốn
trong ngực Đỗ Tu Nhiên mút ngón tay, Đỗ Tu Nhiên vội can ngăn: “Cậu a,
đừng chấp tiểu hài tử như vậy, cậu lớn như vậy nhường nó một chút đi……”

Ngô Kình Thương lúc này
mới đình chỉ ý định, tiếp tục ăn vụng vài miếng bánh bao nhỏ, cao hứng
ôm Đỗ Tu Nhiên cùng nhóc con về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.