Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Hotboy – Chương 27
– Này! Ngọc Hân, câu này sao lại dùng Past Perfrect ?! – Nhỏ Ngọc vừa liếc sang bài làm của Ngọc Hân thì liền thở dài nói, đây là câu thứ 15 rồi đấy. Cứ sai hoài như thế thì ngày mai sao có thể làm tốt bài thi đây?
– Ừ ha.. Tớ nhầm.. – Ngọc Hân vừa nhìn lại thì vội vàng tẩy tẩy xoá xoá, mặt đỏ ửng lên.
– Cậu không cần phải ngại đâu. Cứ tự nhiên mà ôn thôi, như vậy mới có kết quả tốt được. – Thiên Di mặc dù cũng không có thiện cảm mấy với Ngọc Hân nhưng vẫn cố dẹp mọi chuyện trước đó sang bên, chuyên tâm ôn bài, lâu lâu còn động viên hai người còn lại. – Như câu này, cậu phải chia động từ trước.
Ngọc Hân lại gật gật đầu rồi tẩy xoá như cái máy, điều này khiến cô và Như Ngọc thở dài không thôi. Thật đáng lo.
. . .
Tiếng chuông trường lại một lần nữa vang lên báo hiệu đã hết tiết một. Ngay lập tức học sinh chen chúc nhau về lại chỗ ngồi của mình, ai cũng chăm chú ôn bài chuẩn bị cho lần thi thử này.
Bà cô điệu đà bước vào với xấp đề thi trên tay, hơi liếc mắt xuống phía lớp:
– Tuy đây chỉ là lần thi thử nhưng tôi không chấp nhận những hành vi quay cóp hay sử dụng tài liệu. Đã hiểu chưa? – Bà cô đặt xấp giấy lên bàn, nhìn xuống lớp rồi nghiêm giọng nói.
– Vâng ạ.. – Cả lớp vâng dạ một cách yếu ớt.
– Được rồi. Bây giờ đem toàn bộ cặp sách của các em lên đây. – Bà cô cầm cây thước dài trên tay, chỉ lên chỗ bục giảng. Học sinh một lần nữa lục đục xách cặp của mình lên.
– Bây giờ đề nghị cả lớp ngồi lại nghiêm túc. Cô sẽ phát bài thi.
Bà cô ôm xấp giấy đi phân phát cho từng bàn. Cho đến khi bước đến bên bàn của Ngọc Hân.
– Em sao vậy Ngọc Hân?
Nhìn thấy Ngọc Hân đang mặt mày nhăn nhó. Bà la sát liền nhíu mày hỏi.
Ngọc Hân hơi ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn bà la sát, nói như mếu:
– Chiếc bàn này.. Có chuột cô ơi..
Bà cô vừa nghe đến đó thì khuôn mặt vốn dĩ hồng hào liền tái mét đi, xấp đề thi trên tay suýt chút nữa rơi xuống sàn, lắp bắp hỏi:
– Thật.. Thật s..ao..? Ở.. đâ..u?
– Đây này cô.. – Ngọc Hân kéo ghế đứng dậy, đẩy ngã chiếc bàn xuống, xác một con chuột từ trong hộc bàn liền rớt ra, nằm lăn giữa sàn. Tình trạng này, có vẻ nó đã chết khoảng hai, ba ngày.
Ngay lập tức, đám con gái trong lớp ra sức la hét, hoảng loạn xô ghế bỏ chạy ra xa khỏi con vật kinh khủng đó.
Cô Mỹ Ân sau vài phút sửng sốt cuối cùng cũng cố nén nỗi sợ, cứng giọng ra lệnh ấy đứa con trai còn đang đứng tồng ngồng gần đó:
– Quốc Huy, Thái Vũ! Các em còn đứng đó làm gì? Mau đem con chuột đó đi ngay đi.
Hai cậu bạn Quốc Huy, Thái Vũ thoạt đầu còn đang ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vài giây sau thì nhanh chóng gật đầu rồi vội vàng dọn dẹp.
Cho đến khi mọi chuyện đã được xử lý xong. Bà la sát mới ra hiệu cho cả lớp ngồi ngay ngắn vào chỗ cũ. Riêng Ngọc Hân không thể ngồi vào chỗ của mình được, vì chiếc bàn ấy bây giờ còn vương lại mùi hôi vô cùng kinh khủng, khiến người ngửi có cảm giác buồn nôn.
– Thưa cô, em không thể ngồi ở đây được.. – Ngọc Hân lí nhí nói với bà cô
Bà la sát có hơi nhíu mày, đứng gần đó cho nên cũng hiểu được phần nào:
– Vậy em có thể tự chọn chỗ ngồi bên cạnh một bạn nào đó. Nhưng, tuyệt đối không được trao đổi, biết chưa?
Ngọc Hân sau khi nghe cô Mỹ Ân nói, đáy mắt liền ánh lên tia gian xảo, đưa tay chỉ sang bàn của cô:
– Em có thể ngồi cùng bạn Thiên Di không ạ?
Thiên Di từ đầu đến cuối chỉ biết tròn mắt nhìn. Ngồi cùng bàn cô sao? Có ổn không vậy?
Vừa nhận được cái gật đầu của bà la sát, Ngọc Hân liền lập tức kéo ghế sang ngồi bên cạnh cô. Khoé môi khẽ nhếch lên.
. . .
Trên hành lang vắng, bóng một người con trai như bạch mã hoàng tử đang chậm rãi sải từng bước dài, mái tóc nâu ánh tím khẽ bay bay trong gió, phủ lên một lớp ánh sáng lại càng thêm rực rỡ. Khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như tượng tạc sáng bừng lên giữa những tia nắng hiếm hoi của ngày đầu đông.
Người con trai hơi mím môi suy nghĩ, sau đó đưa tay ấn nút gọi trên màn hình chiếc điện thoại cảm ứng. Áp lên tai.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng trả lời, giọng nói trầm khàn rất đặc trưng:
– Con trai, cuối cũng chịu gọi về cho ta sao?
Câu nói nhanh chóng rót vào tai. Anh khẽ nhíu mày, nửa muốn mở miệng, nửa không.
– Gia Bảo, sao vậy? – Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói ấy, có chút hối thúc.
Anh khẽ thở dài.
– Tối nay, gặp nhau lại biệt thự Trần gia, được chứ? – Gia Bảo nói bằng giọng trầm lạnh rất khác với mọi khi, đôi mắt màu hổ phách ấm áp thường ngày bây giờ lại phủ lên một lớp sương mỏng lạnh lẽo.
– Được thôi. – Giọng nói trầm khàn đáng sợ kia lại vang lên, lần này thoáng chút ý cười.
. . .
Tích tắc.. Tích tắc..
Lớp học yên lặng như tờ. Bây giờ chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang nhích từng giây chậm rãi cùng tiếng giở giấy bút sột soạt, đôi lúc lại vang lên tiếng ho khan của một vài học sinh trong lớp.
Thiên Di chăm chú cúi đầu làm bài, chẳng quan tâm lắm đến mọi thứ xung quanh. Đề thi Tiếng Anh lần này, xem ra không thể làm khó được cô.
Bên cạnh Thiên Di bây giờ là Ngọc Hân còn đang nhăn mặt, vò đầu bứt tóc suy nghĩ. Lâu lâu lại thở dài rồi khoanh đại vào bài thi.
Tích tắc.. Tích tắc..
Đã 40 phút trôi qua, nhân lúc bà la sát phải ra khỏi lớp đi vệ sinh. Ngọc Hân liền huých khuỷu tay cô, gọi khẽ:
– Thiên Di.. Này..!
Cô đang tập trung làm bài thì bị huých vào tay suýt gạch bậy một vạch trong bài, hơi nhíu mày nhìn sang:
– Chuyện gì vậy?
– Giúp mình với.. – Ngọc Hân nhìn cô bằng ánh mắt long lanh giả tạo, nói như mếu.
– Cậu biết việc này bị cấm mà. Nếu bị phát hiện tội nặng lắm đấy.. – Thiên Di tròn mắt trước câu nài nỉ của Ngọc Hân, thoạt đầu có chút lo. Chuyện này không nên chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Ngọc Hân thì không kìm lòng được mà tặc lưỡi đưa bài làm sang, khẽ thở dài.
5 phút sau…
Bà cô đủng đỉnh bước vào lớp cũng là lúc chuông reo báo hiệu hết giờ. Liền đi xuống thu bài. Mọi người ai nấy lục đục lên bục lấy cặp ra về. Cô và nhỏ Ngọc cũng không ngoại lệ.
– Ngọc Hân, không về sao? – Thiên Di thấy mọi người đã về hết mà Ngọc Hân còn đang lúi húi làm gì dưới bàn, bèn gọi.
– Mình còn phải tìm đồ. Các cậu về trước đi. – Ngọc Hân hơi ngước lên nói
– Có cần bọn mình tìm giùm không? – Như Ngọc quan tâm hỏi
– Không cần đâu!
Sau câu trả lời thẳng thừng của Ngọc Hân, cô và như Ngọc chỉ biết nhìn nhau, khẽ nhún vai rồi bước ra khỏi lớp:
– Vậy bọn mình về trước nhé!
– Được rồi.
. . .
Vừa ra đến cổng trường đã thấy chiếc oto đen sang trọng của nhà Như Ngọc đỗ ở trước mặt. Thiên Di mỉm cười quay qua nhỏ bạn:
– Xe đến rồi kìa! Mày về trước đi!
Như Ngọc nhìn lại, giọng nói có chút lo lắng:
– Hay là mày về chung với tao đi. Trời hanh thế này mà đứng đây đợi xe, mệt lắm.
– Được rồi mà. Bác Jun sắp đến rồi. Về nhanh đi má. Mày trở nên lắm lời từ khi nào vậy? – Cô mỉm cười nói sau đó chọc nhỏ Ngọc, xô nhỏ ra xe.
– Hừ. Lần sau ứ thèm lo ày nữa! – Như Ngọc giả bộ giận dỗi mở cửa xe, chu môi nói nhưng nhanh chóng thay đổi biểu cảm, nhẹ mỉm cười – Tạm biệt.
– Tạm biệt. – Thiên Di đưa tay vẫy vẫy, nhìn theo chiếc oto đã đi được một đoạn khá xa.
. . .
– Thưa cô.. – Ngọc Hân hơi e dè bước vào phòng giáo viên, nơi bây giờ chỉ còn cô Mỹ Ân đang thu dọn đống giáo án cùng mấy quyển sách vương v** trên bàn.
Bà cô nghe thấy có ai gọi mình thì hơi bất ngờ, nhẹ đẩy gọng kính nhìn lên, giờ này vẫn còn người ở lại trường sao? Đã trễ rồi mà.
– Ngọc Hân đấy à? Có chuyện gì vậy?
Sau câu hỏi của bà cô, Ngọc Hân bèn chậm rãi bước vào phòng:
– Em có chuyện cần nói về Hàn Thiên Di, thưa cô.