Đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Gangter – Boss Đại Nhân – Chương 22
Thật không ngờ rằng Thiên Phong đưa
tôi đến bệnh viện lớn nhất nước lại là của gia tộc bên ngoại của Thiên
Phong, viện trưởng của bệnh viện lại là Ông Ngoại của Thiên Phong nữa
chứ. Đúng là gia đình tinh anh mà. Vừa thấy Thiên Phong bế tôi chạy
nhanh vào trong đại sảnh của Bệnh Viện thì có một ông lão chạy đến chỗ
của Thiên Phong:
_Có chuyện gì mà cháu lại đến đây thế…Ủa cô gái này bị sao thế? Thương tích đầy mình vậy nè- Ông lão đó hỏi.
_Con sẽ nói sau? Ông ngoại mau cấp cứu cho cô ấy nhanh lên đi- Thiên phong nóng ruột nói.
_Ờh được rồi, y tá đâu đưa giường bệnh đến đây- Ông lão nói.
Khi đưa cô y tá đem giường đến,
Thiên Phong đặt tôi lên đó, thế là mấy cô y tá đưa tôi vào phòng cấp
cứu. Đứng ngoài phòng cấp cứu mà Thiên Phong lo lắng, đứng ngồi không
yên.
Cùng lúc đó, Thiên Ngọc, Ngọc Lan,
Tần Tranh, Tiêu Hoằng, Tần Sở, Tần Vũ, Thiên Lâm, Ngọc Thụ đều đến.(T/g: Cả đoàn người đến luôn).
Thấy Thiên Phong ở ngoài phòng cấp cứu, Ngcọ Lan chạy lại hỏi:
_TGĐ, Trân Trân sao rồi ạh- Ngọc Lan lo lằng hỏi.
_Tôi không biết nữa, ở trong đó lâu vậy mà chưa thấy ra – Thiên phong bồn chồn nói.
Vừa lúc đó, cửa phòng cấp cứu đi
ra, 2 người một nam một nữ, một người là ông ngoại của Thiên Phong một
người là cô gái xinh đẹp trợ thủ của Ông ngoại Thiên Phong( T/g: Hơi dài dòng nhưng mình muốn cho mọi người rõ thôi nhen). Cô gái này hình như
thích Thiên Phong hay sao ấy mà cứ nhìn anh ấy cười đỏ mặt. Không ai để ý nên không thấy cái gương mặt đó.
_Ông ngoại, cô ấy sao rồi?-Vừa thấy cửa phòng cấp cứu mở Thiên Phong chạy đến lo lắng hỏi.
_Con từ từ đã, gấp làm gì vậy? Hay cô gái đó là bạn gái của con?- Ông lão true ghẹo Thiên Phong.
_Ông ngoại àh đừng hỏi cái này, ông trả lời con trước đã- Thiên Phong luống cuống nói.
_Hehehe cô gái đó không sao hết chỉ là ai ra tay hơi bị tàn ác thôi nên sẽ hôn mê đến sang mai là tỉnh.- Ông lão nhíu mày nói.
_Mà sao ở đây tề tựu nhiều người thế này, áh con có 3 đứa cháu cưng của ta nữa này- Ông lão ngạc nhiên hỏi.
_Àh hello chào ông nội- 3 người Thien Ngọc, Vũ Lâm và Ngọc Thụ giơ tay chào ông lão đó.
Vừa lúc đó tôi vừa được đưa ra. Thế là mọi người ào tới chỗ tôi, giống như lâu ngày không gặp ấy. Tôi được
đưa vào phòng thượng hạng chỉ dành cho dân vip ở thôi(T/g: Lần này thì
phải trả tiền rục xương luôn nhé). Thấy tôi mình mẩy băng bó, mặt thì
cũng bị mấy vết thương xanh xao, ốm yếu, ai mà không đau long mới lạ.
Trong phòng vip 505,
_Sao mà Trân Trân bị như vậy được- Tần Tranh khóc nói. Bên cạnh đó, Tiêu Hoằng ôm Tần Tranh vào lòng an ủi.
_Bình thường nó hiền lành, đâu có
xúc phạm hay phật lòng ai đâu mà tại sao lại hại nó ra nông nỗi này
chứ?- Ngọc Lan cũng thút thít nói, lại một lần nữa anh chàng Thiên Ngọc
vỗ về Ngọc Lan.
_Nè, 4 người kia sao lại âu yếm
nhau thế kia? Chẳng lẽ các người là…- Tần Vũ tâhý không khí trong phòng
đang buồn nên khi thấy 2 cặp đôi này đang trìu mến với nhau, nảy ra ý
chọc ghẹo để không khí bớt buồn tẻ đây mà.
Như có tật giật mình 4 người đó
buông nhau ra, làm cả phòng ai cũng cười ồ lên hết, ngay cả Tần Sở tảng
băng cũng cười tươi rói :
_Em gái của anh àh, sao em quen
Tiêu Hoằng mà không nói cho anh một tiếng chứ?- Tần Sở cười làm ai nhìn
thấy cả trai lẫn gái chắc cũng phải ngất ngây. Ngay cả cô y tá mới vào
cũng thế.
_Anh àh, em đâu có đâu, chỉ tại người ta theo đuổi em thôi àm- Tần Tranh đỏ mặt xấu hổ nói.
_Àh thì ra Tiêu Hoằng cậu dám làm vậy hả?- Tần Sở không để ý xung quanh mà chọc em gái mình.
_Hì hì, mình ..- Tiêu Hoằng cười nhẹ gãi đầu.
_Nè, anh hai sao anh cười tươi thế
hả? Làm cô y tá đứng ngoài kia thấy ngất ngây không bước vào được kia-
Tần Tranh giải vây cho Tiêu Hoằng nói.
_Àh xin lỗi tôi vào tim thuốc cho
bênh nhân- Cô y tá nhìn dễ thương đó đang ngại ngùng khi thấy Tần Tranh
nói vậy. Còn Tần Sở thì thu lại nụ cười trở về tâm trạng lạnh băng đó.
Nhưng người từ nãy đến giờ vận im lặng là Thiên Phong, anh ấy đang trú
tâm ngồi cạnh giường bên cạnh tôi. Thấy cô y tá đến tim thuốc thì Thiên
Phong mới rời ra. Nhưng thật không ngờ, khi cô y tá đó tim thuốc vào tôi alị có cảm giác đau đớn đó:
_Áh..tha cho tôi…đừng đến gần tôi…huhuhuhu- Tôi vô thức dãy dụa đẩy cô y tá đó ra.
Thấy vậy Thiên Phong cầm lấy tay tôi mà nói:
_Đừng sợ mà …có anh ở đây rồi-
Thiên Phong cầm tay tôi nhẹ nhàng nói.Làm trong đó có 4 người không
thích.(T/g: Đố mọi người là ai áh? Hehehe).
_Cô ấy , chắc do sợ hãi quá nên khi tim thuốc dù như bị kiến cắn vẫn có cảm giác đau đớn- Cái cô trợ thủ
xinh đẹp đó đứng dựa ngoài cửa nói.
_Vậy sao?- Thiên Phong buồn bã nói. Nhưng đâu biết rằng trong tmâ đã vặt sẵn kế hoạch trả thù những người
đã hại tôi ra nông nỗi này chứ.
_Anh đừng có đau lòng quá. Rồi cô ấy cũng tỉnh dây thôi- Cô gái đó đến đặt tay lên vai Thiên Phong.
_Mẹ ơi…con muốn ăn bánh gạo,
hamburger, gà rán, cơm cari….áh- Trong cơn mê tôi thấy mẹ tôi đang hỏi
con muốn ăn gì mẹ sẽ nấu, nên tôi ek khai ra nhiều món như thế. Thực tại thì haiz, khi nghe tôi nói vậy mọi người trố mắt nhìn nahu, sau đó
người cười đầu tiên khởi xướng là cái tên Tần Vũ chết bằm, sau đó tiếp
đến là tên Tiêu Hoằng chết tiệt đó, sau đó lan rông ra cả mọi người kể
cả cô y tá và cái cô trợ thủ đó nữa. Riêng chỉ mình Thiên Phong mỉm cười nhẹ, rồi nói nhỏ như chỉ có một mình tôi nghe thấy:
_Em yên tam đi, tỉnh dậy anh sẽ dẫn em đi nhé.- Rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Nhưng những hình ảnh đó không
qua khỏi con mắt của 4 người kia.
Bốn người đó là Tần Sở, Tần Vũ, Vũ
Lâm và Ngọc Thụ. Sau một hồi hàn ngồi trong phòng tán phét nhưng mang
danh nghĩa là đi thăm bệnh và đến kiểm tra cho bệnh nhân( Trừ: Thiên
Phong ra nha). Cái cô y tá xinh xắn tên là Mộc Thanh Thanh, còn cô trợ
lý xinh đẹp là Y Ngọc Bình. Hai cô gái này nhanh chóng trở thành bạn bè
của mọi người. Biết sao 2 cô này rảnh mà ngồi tán phét không? Vì họ là
con cháu của những ông cháu cha đó.
_Thôi mọi người bây giờ 8h trễ rồi, ai cũng chưa ăn gì hay cùng nhau đi ăn đi rồi về. Tôi sẽ ở lại trông
Trân Trân – Ngọc Lan nói với mọi người.
_Không được đâu, em cũng mệt rồi- Thiên Ngọc nói.
_Hay để tôi cho dù sao thì tôi cũng không có việc gì để làm cả.- Tần Tranh nói.
_Tất cả mọi người không cần ở lại
đâu. Để tôi ở lại, đừng ai nói them gì nữa- Cuối cùng lời nói của Thiên
Phong làm cho không ai tranh giành ở lại với tôi nữa.
_Vậy thì hay vầy đi, mọi người cùng nhau đi ăn, sau đó về tắm rửa rồi TGĐ đến đây chăm sóc cho Trân Trân dù sao thì TGĐ đã mệt cả ngày rồi mà còn ở lại, lỡ kiệt sức thì Trân Trân
sẽ áy náy lắm đó. Còn sang mai thì ai rảnh sẽ đến thay cho TGĐ. Ý kiến
của tôi như vậy được không?- Ngọc Lan nói. Bốn người mà ai cũng biết đó
rất muốn lên tiếng nói ở lại nhưng không dám hó hé sợ mọi người phát
hiện bí mật thầm kín hắc…hắc…
_Tán thành- mọi người ai cũng đồng ý.
_Nhưng mà…- Thiên Phong ngập ngừng nói.
_Đi đi, dù sao cô ấy cũng chưa tỉnh mà- Ngọc Bình nói.
Thiên Phong nghĩ một hồi rồi đồng ý đi với mọi người. Còn cái cô Ngọc Bình đó thì vừa đi vừa nghĩ: Thật
không ngờ cháu của Viện Trưởng vừa đẹp trai vừa si tình, lại là chủ công ty lớn nhất nước nữa, hội đủ những yêu câu về bạn trai lý tưởng của
mình. Mình phải nắm bắt cơ hội mới được. Nói rồi cô ta phóng lên nói
chuyện như muốn than thiết với Thiên Phong vậy chỉ còn thiếu cái màn ôm
tay thôi là đủ bộ, ai nhìn thấy cũng biết rồi đấy chứ, hứ.(T/g: Nếu Trân Trân ở đây thì haiz, sẽ có chuyện vui để xem rồi đó.). Trong lúc những
người đó đi ăn, tại phòng 505 có 6 người lén lút, thật thò thập thụt
bước vào trong. Họ đến gần tôi:
_Chậc…chậc…bị thương thế này sao mà biết cô gái này đẹp hay xấu đây- Giọng một bà lão vang lên.
_Bà này kì cục, dù sao thì thằng
Thiên Phong nó chọn thì chắc không xấu đâu. Phải tin con mắt nhìn của nó chứ?- Giọng Ông lão vang lên.
_Đúng đó mẹ àh. Con tin thằng Thiên Phong nó chọn thì không sai đâu- Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên.
_Haiz, cũng mong là vậy. Nhìn cô gái này cũng hiền lành nhưng mà hơi bị ngốc đấy- giọgn một người đàn ông trung niên vang lên.
_Còn ta thì nhìn cô gái này quen lắm đó. ĐÚng không ông?- Một bà lão khác nói.
_Đúng đó, gặp ở đâu rồi….Àh có phải cái cô gái lần trước cứu tôi và bà không nhỉ?- Ông lão khác nói.
_Đúng rồi, là cô bé này nè. Chúng ta còn chưa kịp báo đáp nữa- Bà lão áy náy nói.
_Hả? Cái cô gái mà ông bà xui / bố mẹ nói đây àh?- người đó đồng thanh nói.
_Đúng vậy- hai ông bà lão tôi cứu nói.
_Đúng là trùng hợp- Họ lại đồng thanh tập hai.
Đúng lúc đó, tôi tự nhiên lên cơn sốt:
_Ư…ư….- tôi muốn la lên nhưng không nổi chì rên được thôi. Thấy vậy, cái vị viện trưởng kia đặt tay lên trán tôi.
_Cô gái đó bị sao vậy?- người phụ nữ trung niên nói.
_Không sao đâu? Chỉ là do vết thương hành sốt thôi. Chắc phải tim một mũi thuốc hạ sốt quá- Ông viện trưởng nói.
_Uk…Chúng ta cũng xem mặt xong rồi, hay để cô bé ngủ đi- bà nội của 4 anh em họ Thiên nói.
_Uk, để tôi gọi y tá tim thuốc cho cô bé này đã- Ông viện trưởng nói.
Thế là lần lượt 6 người đó lén lút
đi ra. Haiz, khi mà ông viện trưởng đó nhờ y tá đến tim thuốc cho tôi
thì cô y tá đó đúng là đồ vô tâm, tôi bị sốt như thế không nhanh tim mà
còn đứng tan phét với những cô gái trực ban:
_Nè, cô hồi nãy thấy không cái cô
trợ lý Ngọc Bình với con nhỏ mới vô Thanh Thanh đó lại đi chung với mấy
anh chàng đẹp trai không?- Y tá A nói.
_Uk, đúng là sướng thật vừa là con
ông cháu cha vừa xinh đẹp. CÒn được gặp toàn những công tử nhà giàu học
vấn cao không – Y tá B hâm mộ nói.
_Trời ơi, mày nghĩ sao vậy, 2 con nhỏ đó mà đẹp hả? Nó xấu hơn tao mà- Y tá A tự kiêu nói.
_Thôi đi chị hai mày làm tao muốn mửa rồi nè. Mày đợi kiếp sau mới được đẹp như người ta đó- Y tá C chen vào.
_Hứ..tại… 2 con nhỏ đó được chăm sóc csắc đẹp chứ bộ. – Y tá A nghẹn họng chỉ còn cách viện cớ nói.
Tại lúc đó, nhà hàng “ Tân Phát”,
Khi những người đó bước vào, ai ai
cũng phải quay lại nhìn. Dù so họ cũng toàn là những người đẹp trai, đẹp gái mà lị. Ngồi vào bàn, gọi món xong, họ lãi tán phét. (T/g: Sao mà
những người này thích tán phét thế).
_Mai là buổi đại nhạc hội để giới
thiệu khu vui chơi giả trí mới “ Thiên Sinh” nên mọi người nhớ đến tham
dự nhé. Àh, Lan tao đưa cho mày hai tấm vé nè. Mày một tấm, con Trân một tấm- nói đnế đây như biết mình đã nói sai. Tiêu Hoằng tự đập vào mồm
mình một cái. Làm cho không khí trở nên căng thẳng. Đặc biệt là Thiên
Phong trở nên càng ngày càng lạnh hơn.
_Àh..uhm tao sẽ đưa. Mà nè, Tiêu
Hoằng mày hình như đang quen với Tần Tranh tiểu thơ hả?- Ngọc Lan kiếm
chuyện để làm dịu không khí.
_Hả? Sao lại nói thế…thật sự thì..- Tiêu Hoằng gãi đầu nói.
_Đúng vậy ạh. Tụi mình đang quen nhau- Tần Tranh khai ra, giải vây cho Tiêu Hoằng.
_Ồh, bắt đầu từ khi nào thế?- Ngọc Lan lại nói.
_Từ khi anh ấy đã cứu em khỏi mấy
cô làm trong công ty. Họ ghét em vì em biết Tiêu Hoằng, lại là con gái
của Tần Gia nổi tiếng nữa…- Tần Tranh kể.
_Thì ra là vậy?- Ngọc Lan và những
người khác dồng thanh. Duy chỉ có Thiên Phong là chẳng nói gì vì việc
anh đang quan tâm nhất là tôi mà hehehehe.
_Còn mày Ngoc Lan, tao thấy mà và
Thiên Ngọc âu yếm nhau cơ mà.Chẳng lẽ….- Tiêu Hoằng không chịu thua để
một mình chuyện mình bị khui ra.
_Tao…thì có sao đâu…lâu ngày sinh tình đấy..được không- Ngọc Lan nói.
_Áh àh ah thì ra là vậy- Tiêu Hoằng nói. Làm mọi người ai cũng cười rộ lên.
_Nè, anh Thiên Phong sao thấy anh
không nói gì vậy?- Ngọc Bình nói rồi đặt lên tay cùa Thiên Phong, tay
còn lại đặt lên vai cảu Thiên Phong. Miêu tả vậy các bạn tưởng tượng
được chứ?
_Àh, tôi không sao- Thiên Phong lãnh đạm nói và gạt tay Ngọc Bình ra.
_Anh cũng vậy đó, anh Tần Sở- Cái cô Thanh Thanh đó cũng làm y chang.
_Cô àh, đừng đụng tay vào người tôi, tôi không thích đâu- Tần Sở nhíu mày không thích nói rôi cũng gạt tay ra.
_Thôi nào, sao lại ảm đạm vậy. Hay bữa nào đó chúng ta tổ chức đi chơi đi- Tần Vũ làm không khí bớt căng thẳng.
Thế là mọi người bàn với nhau về vụ đi chơi. Nhưng trước hết là rủ nhau đi xem đại hội của Phi Luân Hải ngày mai. Bỗng nhiên, Thiên Phong sờ vào túi thấy hình như quên gì đó:
_Xin lỗi mọi người, tôi phải quay về Bệnh Viện lấy chút đồ để quên- Thiên Phong nói rồi bỏ đi.
Lmà cho cái cô Ngcọ Bình kai cụt hứng định đi theo nhưng bị Ngọc Lan cản lại không cho đi.
Nói về tôi, sau khi bị cái cô y tá
lãng quên tim thuốc, thì tôi tự nhiên đầu mệt lả không chút sức lực,
toàn thân không cử đông được. Cũng may, Thiên Phong chạy lại phòng tôi
lấy điện thoại để quên. Chứ nếu không tôi phải vào phòng cấp cứu lần hai quá. Khi vào phòng, sau khi lấy điện thoại, anh ấy ngồi xuống nhìn tôi, lấy tay chạm lên trán tôi, phát hiện tôi nóng kinh khủng:
_Y tá đâu?- Thiên Phong hét lên.
Thế là đang tán phét cái cô y tá A nghe được từ phòng tôi phát ra mới
sực nhớ là quên tim thuốc cho tôi. Cô ta cầm ngay cía khay thuốc đó chạy nhanh vào phòng.
Vừa thấy cô ta Thiên Phong nói:
_Sao cô ấy lại sốt như thế này hả?
Lúc nãy đi cô ấy còn bình thường mà. Có phải các người không để ý đến
không?- Thiên Phong quát cái cô y tá đó.
_Dạ xin lỗi. Tôi quên tim thuốc cho cô ấy- Cô Y tá đó hối hận nói.
_Còn không mau tim- Thiên Phong trừng mắt với cô ta.
_Dạ- Nói rồi cô ta bắt đầu tim cho
tôi trong sự run sợ cầm cập. Vì đâu có ngờ Thiên Phong lại trở lại ngya
lúc này, còn định tán xong mới tim cho tôi nữa chứ. Đúng là đồ vô tâm
mà. Vừa tim xong:
_Tôi nói cho cô biết nếu cô ấy mà
có chuyện gì thì cô đừng hòng sống được bình thường- Thiên Phong nắm áo
cô y tá đó lên nói. Làm cô ta sợ run cầm cập chỉ dám gật dầu. Thiên
Phong hạ giận mới thả tay ra, vừa thả ra cô ta chạy chối chết ra ngoài.
Định tâm lại, Thiên Phong lại ngồi gần tôi nói:
_Thật là anh không nên để em lại
một mình, làm em phải chịu bao nhiêu uất ức, tủi thân- Thiên phong cầm
tay tôi gần như khóc ra thành tiếng vậy.
_Anh sẽ không làm cho em phải chịu
sự uất ức đó đâu. Anh sẽ làm cho ai làm em thành như thế này phải chịu
gấp đôi những tổn thương em ghánh chịu- Thiên Phong nói ra những lời đó
rất lạnh và đáng sợ.
Anh ấy cầm cái điện thoại, rồi bấm số của ai đó:
_Alô, Thiên Văn hả? Anh, Vũ Phong đây. Anh muốn nhờ em một chuyện.- Thiên Phong nói.