Đọc truyện Bạn trai tôi có xúc tu – Chương 24
Thuyền còn chưa đến cảng, trên bờ biển đã có dòng người chen chúc xô đẩy, sau khi Thiện Thiện xuống thuyền đã bị vây quanh lên xe, nhóm người còn ở lại trên thuyền hơi ngây người nhìn theo bóng dáng Thiện Thiện, bởi vì bọn họ hiểu rõ một khi xuống thuyền, Thiện Thiện và bọn họ không còn là những người ở cùng một thế giới nữa.
Thiện Thiện nắm chặt lấy một bàn tay của Ca Ô, sợ người trên thuyền phát hiện ra điều không đúng sẽ bắt anh lại, sau đó Ca Ô lại đại khai sát giới… Thiện Thiện không dám nghĩ tiếp nữa. Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước Ca Ô giết người, lý do cô nói rất kỳ quái, thế nhưng lại không có ai gặng hỏi.
Sân bay cũng có phóng viên và đèn flash chờ sẵn, Thiện Thiện lên máy bay từ cửa VIP, bay lên trời với tiếng gầm rú, mây giống như chăn bông ở dưới máy bay. Thiện Thiện đã dặn dò rất kỹ Ca Ô rồi, vẫn hơi không yên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khi em cười với người khác, anh có thể giết người không?”
“Không thể.”
“Vậy người khác cười với em thì sao?”
“Không thể.”
“Khi có người cầm tay của em thì sao?”
“Giết chết.” Ca Ô sát khí đằng đằng.
“Haizzz ——” Thiện Thiện tức giận vỗ vào đầu anh một cái, nổi trận lôi đình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ, không thể.” Vẻ mặt của Ca Ô lại trở nên khô khan.
Thiện Thiện đã hết cách. Tiếp viên hàng không tới đưa cho một ly nước, còn có cái mền, “Diệp tiểu thư chào cô, xin hỏi còn có yêu cầu gì không?”
Trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn vặt, còn có túi đựng đồ vệ sinh, Thiện Thiện trải mền lên trên đùi, cô cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút, cô đã đem hết toàn lực khống chế ý muốn nộp bạn trai cho quốc gia của bản thân mình.
“Làm phiền kéo giúp màn xuống, cảm ơn.”
“Vâng.” Tiếp viên hàng không thướt tha rời đi.
Nhưng tấm mành rất nhanh lại bị kéo lên cao, Thiện Thiện nhíu mày.
“Surprise!”
Tay Liễu Dập cầm một bó hoa lớn màu xanh lam, vén rèm lên đi vào, vẫn hoạt bát và tràn ngập tinh thần phấn chấn như vậy, thanh niên hai mươi mấy tuổi chính là như vậy.
“Chị Thiện Thiện, chị vẫn còn sống, thật sự là quá tốt rồi! Chúng em đều tưởng là… Khụ khụ khụ, nói thật, chị nên cảm ơn A Nguyên, là anh ấy vẫn luôn tìm chị, nói như thế nào đây, A Nguyên thật là có khả năng tiên đoán…”
Thiện Thiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhanh chóng căng thẳng, vươn tay đè chặt đôi tay cùng hai chân đập liên tục của Ca Ô.
Tiếng nói chuyện của Liễu Dập dừng lại, lúc này mới chú ý tới người đàn ông ngồi bên cạnh chị Thiện Thiện, ho nhẹ một tiếng hỏi:
“Người này là…”
“Khụ, bạn trai chị.”
Liễu Dập hơi khựng lại, cậu cho rằng cái tên họ Trịnh kia không còn nữa, anh Nguyên và chị Thiện Thiện sẽ có khả năng, kết quả…, nhưng mà ——
“Là một tháng hay là hai tháng ạ?” Cậu hỏi.
“Ớ…”
“Cái gì mà một tháng hay là hai tháng?” Ca Ô ngây thơ đặt câu hỏi.
Thiện Thiện mồ hôi như mưa mùa hạ.
“Ờm…” Thiện Thiện đè lại tay và chân Ca Ô, cố gắng tìm từ, vừa nói với Liễu Dập: “Tiểu Dập, em ra ngoài một chút được không?”
Liễu Dập vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn mấy cái, chị Thiện Thiện là lật xe, hay là… nghiêm túc? Không thể nào, Liễu Dập như một cô gái theo đuổi thần tượng bị tan vỡ CP.
Thiện Thiện nâng mặt Ca Ô lên hôn.
Đây là lần đầu tiên giống cái nhỏ nhiệt tình với anh như vậy, anh cũng ôm chặt lấy Thiện Thiện, tận hưởng vị ngọt không dễ gì mà có được này. Thế giới của anh lấy Thiện Thiện làm trung tâm, bây giờ thế giới của anh đang đến với anh, nghi vấn lúc trước cũng bị vứt lên chín tầng mây.
Môi Thiện Thiện muốn rời khỏi, lại bị ấn lại, cơ thể Ca Ô quấn lên, mềm mại không có xương lại mạnh mẽ dẻo dai giống như sắt thép, Thiện Thiện nhéo anh một cái, không có phản ứng, ngay lập tức véo mình một cái, đau đến mức thở hổn hển, Ca Ô lập tức buông cô ra, nhìn cánh tay của cô, đỏ nguyên một chỗ.
Ca Ô vô cùng đau lòng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Thiện Thiện dùng một bàn tay đẩy đẩy anh, hỏi: “Hứa với em, đừng giết người được không?”
Ca Ô liếm tay cô đến mức ướt dầm dề, nghe thấy cô nói, không thể tin được:
“Em vì người khác mà làm tổn thương bản thân mình như vậy sao.”
Anh nhìn Thiện Thiện với đôi mắt tối đen, trong lòng anh đã khắc cốt ghi tâm con người đó rồi.
“Không liên quan đến việc này, anh tuyệt đối đừng giết người được không?” Thiện Thiện thật sự sợ.
“Cho dù là kẻ nào cũng không thể giết sao?”
“Đúng vậy, ai cũng không thể giết.”
“Ồ.”
Ca Ô tiếp tục liếm tay Thiện Thiện, đầu lưỡi của anh ẩm ướt mà mềm mại, liếm một cái, nhìn Thiện Thiện một cái, giống như đưa cô đi ăn cơm vậy.
“Nghe hiểu chưa, rõ chưa?” Thiện Thiện không yên tâm gặng hỏi, cô thật sự rất sợ lại xuất hiện tình huống trên thuyền khi nãy.
Ca Ô gật đầu, đưa tay ôm Thiện Thiện vào trong ngực, nói:
“Đừng không cần anh nhé…” Giống một con chó lớn oan ức.
“Không đâu, dù em không cần bản thân cũng sẽ cần anh, nha?” Thiện Thiện vỗ vỗ vai anh, an ủi anh.
“Vậy anh cần Thiện Thiện…” Thiện Thiện không cần bản thân thì anh cần là được rồi.
Cái tên này lại quấn lên tay chân, tay chân cũng không để yên, Thiện Thiện đẩy anh ra, “Đừng nghịch nữa, ngoan nào, về sẽ thưởng cho anh được không?” Cô dỗ anh.
“Thưởng cái gì?”
Thiện Thiện hôn mặt anh một cái, “Như vậy được không.”
Mắt Ca Ô sáng rực lên giống ngôi sao, Thiện Thiện thật sự rất ít khi chủ động như vậy, anh hơi mong chờ, vì thế ngoan ngoãn gật đầu.
Thiện Thiện nhìn cái người cao to ngoan ngoãn đáng yêu này, trong lòng thở dài một hơi. Cô nhét một ly nước trái cây vào tay Ca Ô, lại đặt một quyển sách lên trên đùi anh, nói:
“Ngoan nha, đừng để người khác phát hiện ra.” Thiện Thiện chọc chọc vào chân anh.
Ca Ô gật đầu, góc nghiêng khi cầm sách và bê ly trái cây của anh dưới ánh mặt trời trông giống như một cuốn album ảnh, Thiện Thiện bị mê hoặc trong hai giây, mới gọi Liễu Dập vào, cô đã vắng mặt hai tháng, có rất nhiều vấn đề hiện tại cần phải hiểu, những thông tin mà cô ấy muốn chỉ được lưu hành trong một nhóm ít người tin tức.
Liễu Dập vừa nghe chị Thiện Thiện nói chuyện, vừa liếc người đàn ông bên cạnh mấy cái, ngoại hình ấy mà, đích thực là kiểu mà cô thích, quả nhiên vẫn là Diệp tỷ, ngay cả trong tình huống gặp tai nạn trên biển cũng còn có thể có được một mối lương duyên, dữ ha, trong lòng Liễu Dập dâng lên sự khâm phục.
“Trước mắt KCLC chuẩn bị thu mua Viên Huy, nhưng hiện tại còn trong giai đoạn giằng co, buổi chiều ngày mai hiệp nghị sẽ được ký kết tiến thêm một bước…”
“Còn có tỉ suất hối đoái hai tháng nay đã vượt 8, xuất khẩu ngoại thương của bên chị tồn tại một vấn đề nhất định, nhiều hơn thì chị phải hỏi luật sư và người đại diện đại lý của mình…”
Liễu Dập đang nói, nhanh chóng sắp xếp các sự kiện quan trọng diễn ra trong hai tháng không dài cũng không ngắn vừa qua. Sau đó nhìn thấy chị Thiện Thiện đưa tay ra hiệu anh dừng lại, xõa xõa tóc, ghé vào tai người đàn ông nói gì đó, dáng vẻ rất thân mật.
Phải giết “chó độc thân” như vậy sao, trên đầu Liễu Dập đánh ra ba dấu chấm hỏi?
Nhìn giống như một đôi thân mật, nhưng Thiện Thiện lại nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai Ca Ô:
“Anh đang làm gì!?”
Có xúc tu ướt nhẹp quấn lấy cẳng chân trần trụi của cô, bỏ vào bên trong dọc theo váy, tất cả đều được giấu dưới lớp váy và tấm mền đắp trên đùi cô.
Cô lén lén chọc Ca Ô vài cái, nhưng người này không hề thu lại mà càng ngày càng quá hơn, độ ẩm ướt của xúc tu truyền đến cơ thể Thiện Thiện xuyên qua mảnh vải nhỏ ở giữa hai chân, hơn nữa xúc tu dường như cũng có vẻ vô cùng tò mò đối với mảnh vải nho nhỏ đó, lôi lôi kéo kéo, quần con của Thiện Thiện đang bị đe dọa.
“Anh đang lĩnh thường mà.”
Em nói rồi muốn thưởng cho anh mà, anh rất ngoan, đã yên lặng mười phút rồi.