Đọc truyện Bạn trai tôi có xúc tu – Chương 22:
Chuyện ân ái qua đi, Thiện Thiện hơi lười biếng, trời dần dần tối, cô dựa vào trên người Ca Ô, gió biển thổi. Bộ phận sinh dục vẫn còn chôn ở trong cơ thể Thiện Thiện, nhưng rất ân cần không động đậy lung tung.
Thiện Thiện vuốt bụng chính mình, đột nhiên hỏi:
“Như vậy sẽ mang thai sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ca Ô dùng cổ cọ cọ vào cơ thể Thiện Thiện, xúc tu cũng quấn lên lên, di chuyển ở trên bụng, vừa vui sướng vừa phấn khích.
“Thiện Thiện muốn có cục cưng không?” Nhưng một lát sau, lại nói thêm tiếp:
“Đáng tiếc lần này không được.”
Có ý hơi tiếc nuối, lần này Thiện Thiện khó khăn lắm mới rụng trứng lại bị xé nát, hoàn toàn không thể dùng được.
“Ồ.”
Sau khi cao trào hơi buồn ngủ, Thiện Thiện nghiêng đầu dựa vào trên ngực người đàn ông, từ từ thiếp đi, trước khi sắp ngủ cô nghĩ, mình dường như càng ngày càng sa đọa.
Sau khi Thiện Thiện ngủ, Ca Ô dùng vài cái xúc tu rối rắm quấn cô vào người mình bảy tám vòng thỏa mãn thở dài một tiếng. Anh rất thích tiếp xúc với Thiện Thiện, khoảng cách âm đương nhiên càng tốt hơn, nhưng cột Thiện Thiện chặt quá cô sẽ tức giận, Ca Ô chỉ dám làm như vậy sau khi cô ngủ say.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vui sướng kéo Thiện Thiện xuống nước, ôm cô chơi trong chốc lát mới đưa cô về hang động đá vôi.
…
Giống cái nhỏ không vui.
Ca Ô cực kỳ lo lắng. Tuy rằng trong quá trình giao phối giống cái nhỏ mỗi một lần đều lên đỉnh, trong đầu cũng tiết ra một lượng lớn Dopamine, nhưng mà… thường ngày đều trông có vẻ như là luôn luôn không vui vẻ.
Biểu hiện nổi bật nhất chính là không muốn ra ngoài đi dạo.
Lúc đầu Ca Ô còn nhân cơ hội này để quấn lấy Thiện Thiện phạch phạch phạch đầy hưng phấn, sau lại phát hiện ra điều này không bình thường. Những ký ức ảm đạm của vô số tổ tiên và đồng loại đang cảnh báo anh.
Bởi vì tính đặc thù của chủng tộc, nửa kia của họ chỉ có thể là sinh vật ngoại tộc. Chênh lệch về ngôn ngữ và cách sống chênh lệch quá lớn đến mức, từng có một tổ tông có vợ là người của bộ tộc Ban Lâm Đặc Lợi của hành tinh Kỳ Ca.
Ban Lâm Đặc Lợi là một chủng tộc có sức sống mạnh mẽ, chỉ cần còn sót lại một mô lớn hơn 1 centimet là có cơ hội phát triển lại thành cá thể một lần nữa. Mà cùng tộc tìm được giống cái định mệnh cũng vô cùng vui sướng, chủng tộc ngoan cường như vậy chắc là sẽ dễ nuôi, cũng sẽ khá dễ dàng sinh ra thế hệ sau nhỉ?
Kết quả chăm sóc sơ sài, giống cái của Ban Lâm Đặc Lợi rất nhanh bị chết.
Tình huống như thế còn có mấy lần, đều là tài liệu giảng dạy mặt trái được đánh dấu cảnh cáo chín sao, sai lầm như vậy tuyệt đối không thể tái diễn đối với anh! Trong lòng Ca Ô hoảng sợ vô cùng, anh dùng bản lãnh toàn thân để gắng đạt được một nụ cười của người đẹp.
Ca Ô cầm một nắm trái cây màu đỏ đưa cho cô, Thiện Thiện liếc một cái, khóe miệng giương lên.
Đây là một loại trái cây có hình dạng dài, trái cây phát triển thành hình người, nhìn kỹ lại hơi giống Thiện Thiện, điều này… cô đã sớm biết cái đảo này hơi không bình thường, có điểm hơi giống thế giới Carmen. Thiện Thiện quay đầu đi không chút hứng thú, Ca Ô lại ngồi xổm xuống, móc ra một nắm trái cây khác, hơi vàng pha xanh, thế mà lại giống như anh. Khóe miệng Thiện Thiện giương lên cao hơn.
Ca Ô buồn sầu đến ngồi xổm trên đá ngầm, nhìn bóng lưng thế mà lại có chút gì đó giống như một cụ ông đang ngồi xổm bên đường và hút thuốc.
Anh chẳng mấy khi chạm vào thức ăn đã nấu chín, cũng hiếm khi trổ tài, Thiện Thiện nhìn trên vỏ sò, vài đoạn đầu xúc tu chiên vàng và giòn nóng hổi, đã bất lực than thở.
Đối với Ca Ô mà nói, càng đáng sợ hơn chính là phát hiện ra giống cái nhỏ thỉnh thoảng thầm khóc thút thít, việc này nghiêm trọng quá, loài người yếu ớt như vậy, Thiện Thiện sẽ không đột nhiên chết chứ. Ca Ô bị cuốn vào trạng thái vô cùng kinh hoàng không thể kiểm soát được, anh bắt đầu liên tục chăm chú vào Thiện Thiện cả ngày lẫn đêm, một ngày 24 giờ, 86400 giây, đôi mắt anh đều nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Ban đêm, Ca Ô không quấy rầy cô, anh biến thành hình dáng con người Thiện Thiện thích nhất. Thiện Thiện cuộn tròn mình trong lòng anh, rung rung bả vai.
“Làm sao vậy …” Anh nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói cũng nhiễm sự lo lắng mà chỉ loài người mới có.
“Không có gì.”
Giống cái nhỏ không chịu trả lời anh, Ca Ô thở dài một hơi giống như loài người vậy.
Sau đó sau khi giống cái nhỏ ngủ rồi, trên lông mi còn dính nước mắt, nước mắt tràn ra, Ca Ô có thể nghe thấy cô gọi:
“Mẹ ơi…”
Trong lòng con quái vật hình người này một mảnh tối tăm, có anh còn chưa đủ sao.
Anh không muốn để Thiện Thiện rời đi.
Nhưng mà Thiện Thiện càng ngày càng không vui, nói chuyện cũng ít, cũng không ăn cái gì. Trong lúc hoan ái Ca Ô trêu chọc Thiện Thiện đủ kiểu, anh tin giống cái nhỏ có thể đặt được vui sướng đến cực hạn mà con người có thể đạt được. Nhưng khi chuyện ân ái qua đi, cô lại lập tức có vẻ không vui gì hết.
Hơn nữa tần suất khóc thút thít vào ban đêm càng ngày càng thường xuyên, Ca Ô dịu dàng lay cô dậy, Thiện Thiện tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, trên má còn có nước mắt, lại là vẻ mặt mờ mịt.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Không có việc gì, ngủ đi.” Ca Ô trầm mặc một chút, nói.
Anh biết có lẽ mình đã gặp phải sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời. Là giữ Thiện Thiện ở lại không gian mà cô không thể trốn được này mãi mãi, ở bên cạnh anh hay là đưa cô về thế giới loài người mà cô luôn luôn nhớ đến, đưa cô vào với đồng loại của cô.
Anh là một sinh vật mạnh mẽ và ích kỹ cỡ nào chứ, anh không thể cho phép Thiện Thiện rời khỏi mình.
Nhưng mà, nhưng mà…
Anh ôm chặt Thiện Thiện vào trong ngực, không muốn buông ra.
Nhưng Thiện Thiện càng ngày càng không vui, Ca Ô đều thấy hết.
Ngày nọ, anh hỏi cô:
“Thiện Thiện, emi sẽ vứt bỏ anh sao?” Anh rất cẩn thận hỏi.
“Hửm?”
Thiện Thiện kinh ngạc, cô ngồi bên biển, đang ngâm chân dưới nước để giải nhiệt.
“Em sẽ không cần anh sao?” Anh chấp nhất với câu hỏi này.
“Không đâu.” Thiện Thiện nghiêng đầu, hơi nghi hoặc, “Sao lại hỏi câu này.”
“Dường như em không vui.”
“Ờ.” Thiện Thiện nghĩ nghĩ, nói: “Có hơi hơi…”
“Không quen.” Không quen cuộc sống ở trên đảo, mặc dù nơi ở và đồ ăn cơ bản… bao gồm nhu cầu sinh lý đều được thỏa mãn, nhưng mà không có di động không có máy tính không có internet, cũng không có quần áo và túi xách xinh đẹp, có lúc rất mất mát.
Đương nhiên cũng không có áp lực cạnh tranh, thỉnh thoảng được làm một con cá mặn cũng rất vui vẻ.
Trống rỗng là điều không thể tránh khỏi, con người dù sao cũng là động vật có tính xã hội.
“Em sẽ không cần anh sao?”
Hôm nay Ca Ô thật là quá chấp nhất với câu hỏi này, đã hỏi lần thứ ba, Thiện Thiện cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
“Đương nhiên là sẽ không đâu, thật ra anh được xem như là người bạn trai rất tuyệt vời …” Thiện Thiện bắt đầu khen anh, “Ngoại hình đẹp trai, thân hình cũng đẹp, éc… Kỹ thuật cũng rất tuyệt…”
Quan trọng nhất là Ca Ô vô cùng nghe lời, Thiện Thiện cũng nghi ngờ nếu nói mình muốn ăn mười tám cái xúc tu nướng của Ca Ô, anh thực sự có thể tự chặt nhỏ mình một cách sạch sẽ lưu loát rồi cho lên đĩa, rồi tung ta tung tăng bày đến trước mặt cô.
Ở mức độ này mà nói, tình yêu của Ca Ô dành cho cô là không hề giữ lại bất cứ thứ gì.
Từ nhỏ Thiện Thiện đã mất cả ba lẫn mẹ, được ông nội nuôi nấng, vật chất không thiếu, nhưng thiếu một chút tình thương. Nhưng không ai có thể đặt cô ở vị trí đầu tiên, trách nhiệm trên người ông nội quá nặng, Thiện Thiện hiểu chuyện từ rất sớm, học được cách cho đi thay vì nhận.
Trịnh Thành Tắc thì càng không cần phải nói, quan hệ lợi ích mà thôi.
Nghĩ đến người nào đó, Thiện Thiện im lặng.
Ngoại trừ Ca Ô ra, có lẽ chỉ có Ban Ban là yêu cô không cần lý do, yêu cô không giữ lại cho mình gì cả. Ban Ban là con chó mà cô nuôi, trong khoảng thời gian cô vắng mặt, chắc là Liễu Nguyên sẽ nuôi nó, bởi vì Ban Ban là do anh ấy tặng cô mà.
Thiện Thiện thở dài, nói:
“Không có chuyện không cần anh, yên tâm.” Cô sờ sờ đầu Ca Ô, thật ra cô làm gì có đường để không cần anh, rõ ràng là cái tên này không chịu buông tay.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Ca Ô lộ ra một nụ cười tươi.
Nhưng mà đêm đó Thiện Thiện lại ở trong lòng anh, trong lúc ngủ mơ khóc thút thít. Trong cơ thể ngụy trang loài người của Ca Ô rõ ràng không có trái tim nhưng anh lại cảm giác được chỗ ngực đau âm ỉ.
P/S:
Từ câu trên có thể suy ra: Ca Ô = Em cún