Bạn đang đọc Bạn Trai Thiên Tài – Chương 16
Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Nam sinh đứng cạnh cửa lớn tiếng, “Nữ sinh kia muốn tỏ tình à? Thật là lớn mật nha.”
“Nếu cậu ta mà không đồng ý thì tiếc lắm đó!”
“Con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp, dễ thương như thế này mà.”
“Hai người đẹp yêu nhau thì tuyệt chả còn gì để nói nữa!!!”
“Mau đồng ý, mau đồng ý đi!!!”
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, đôi mắt của nữ sinh hiện lên vẻ mong chờ, nhưng Nguyễn Manh không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào ở trong lớp. Cô tò mò bước vào, chỉ nghe thấy giọng của một nam sinh cùng lớp đang lên án, “Trần Mặc, người ta đang nói chuyện với cậu đấy, cậu không thể cứ im lặng như vậy được. Cậu nên nói chấp nhận hay từ chối!”
Nguyễn Manh đã hiểu. Hóa ra nữ sinh này đang tỏ tình với Trần Mặc. Ở trường trung học cơ sở đã có thể ý thức được về giới tính tương đối rõ ràng, các nữ sinh cũng liên tục tỏ tình với Trần Mặc, nhưng giờ đã tinh tế hơn xưa đó là nhờ người khác giúp truyền thư tình.
Nguyễn Manh băng qua đám đông, đi qua cửa sau bước vào lớp. Cô thấy Trần Mặc đang ngồi ở bàn, tập trung vào cuốn số độc, nhắm mắt làm ngơ trước tiếng ồn bên ngoài.
Lúc này, nữ sinh đứng bên ngoài càng lúc càng xấu hổ, cô nàng để tóc dài, nhìn rất trong sáng và ngọt ngào.
Nguyễn Manh nhìn nữ sinh này cảm thấy có chút quen mắt, sau khi suy nghĩ vài giây thì nhớ ra, nữ sinh này là người thường đứng ở hành lang ngắm Trần Mặc.
Những người bên ngoài theo dõi sắc mặt của Trần Mặc có chút muốn nói tục.
Nguyễn Manh thở dài bất lực, giải thích với bọn họ, “Trần Mặc không thích nói chuyện, đừng chọc cậu ấy.”
Một nữ sinh bên cạnh cửa không hài lòng nói với Nguyễn Manh, “Cậu là ai mà nói thay cậu ấy?”
Một nam sinh khác lại nói,
“Đúng vậy, thật bất lịch sự.”
Sau khi nghe, Nguyễn Manh có chút không vui, “Ban đầu tại các cậu đùa giỡn, người khác có nghĩa vụ gì phải hợp tác với cậu? Ngay cả tỏ tình cũng là vấn đề của hai người họ, có liên quan gì đến mấy người các cậu?”
Nguyễn Manh nhíu mày khi có một nữ sinh khác lại nói, “Cậu là ai, mắc mớ gì đến cậu?”
Nguyễn Manh là người thích mềm không thích cứng. Cô ôm lấy tay, nhướng mày không bỏ cuộc, “Thế nào, mấy người xúm vào lợi dụng danh nghĩa đạo đức để tấn công người khác mà còn không cho phép người ta ngó lơ các người. Ai dạy các người đạo lý này vậy?”
“Cậu… Cậu… Cậu ăn nói bậy bạ, chúng tôi là không quen nhìn thấy cô gái nhỏ bị bắt nạt.” Nam sinh vừa nói xong, nữ sinh kia liền nước mắt đầy mặt.
Nguyễn Manh sốt ruột vẫy tay với những người đang theo dõi bên ngoài, “Hết chuyện rồi, để bọn họ tự giải quyết với nhau đi. Không phải việc các cậu ở lại đây càng làm người ta xấu hổ hơn sao?”
Lúc này, Triệu Văn Hách vừa trở lại sau khi chơi bóng, thấy cảnh này lập tức chạy đến và đẩy những học sinh đang hóng chuyện bên ngoài đi, “Được rồi, mau giải tán đi, mấy cậu đừng làm người ta khó xử.”
Những người này bất đắc dĩ phải giải tán, Nguyễn Manh vẫy tay gọi nữ sinh đứng bên ngoài, “Cậu vào đi.”
Nữ sinh kia miễn cưỡng bước vào, xấu hổ nhìn Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh kéo kéo tay áo của Trần Mặc, thì thầm, “Trần Mặc, người ta đã tỏ tình với cậu thì cậu cũng nên lịch sự trả lời lại chứ.”
Đôi mắt của Trần Mặc rời khỏi cuốn số độc. Cậu nhìn Nguyễn Manh, sau đó thờ ơ liếc nhìn nữ sinh kia, “Tôi không biết cậu.”
Nữ sinh kia xấu hổ không biết để bàn tay đầy mồ hôi vào đâu, tức giận dậm chân chạy đi.
Nguyễn Manh lắc đầu. Cô không muốn thấy cảnh xấu hổ này chút nào, nhưng Trần Mặc lại không muốn nói chuyện với người lạ.
Vì vậy, tỏ tình hay cầu hôn tốt nhất là chọn nơi chỉ có hai người. Sự hiện diện của người khác có thể dễ dàng làm bản thân bị dao động, điều này không chỉ khiến người khác khó chịu, mà còn trong trường hợp bị từ chối sẽ trở thành một trò cười của người khác.
Triệu Văn Hách bên ngoài bất lực cảm thán hai tiếng rồi trở lại lớp học, cậu đã không xa lạ gì với tính cách của Trần Mặc.
Nguyễn Manh trở lại chỗ ngồi của mình, mọi người trong lớp đều quay lại tiếp tục đắm mình trong đống bài tập.
Trần Mặc không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, vẫn tiếp tục tập trung vào số độc.
Nguyễn Manh không thể không cảm thán, Trần Mặc đã cố gắng giảng bài bài cho cô, nhưng mà cô lại bị nghi ngờ là sao chép bài của người khác. Cô có chút ghen tị với cậu.
Thực tế thì cậu không hề sai khi luôn muốn ở trong thế giới riêng của mình, cậu không muốn bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Hơn nữa, IQ của cậu còn rất cao. Nguyễn Manh đau khổ mỉm cười cay đắng.
Trần Mặc nghe thấy tiếng cười, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt cậu hiện lên chút nghi ngờ, “Chuyện gì?”
Nguyễn Manh lắc đầu, “Không có gì, chỉ là ghen tị với bộ não của cậu, haha…”
Trần Mặc bối rối nhìn cô như đang hỏi tại sao cô lại ghen tị. Trong cuộc sống người ta luôn coi là bình thường, cô hoàn toàn trái ngược với cậu, cô có đam mê và thích sự thử thách. Cô nên được hoan nghênh ở mọi nơi.
Cậu thấy cô vẫn cau mày, trước đó vẫn còn bình thường mà?
Cậu nhướng mày hỏi cô, “Cô giáo đã nói gì với cậu?”
Nguyễn Manh thở dài, “Kêu tớ tiếp tục cố gắng chăm chỉ học tập.”
Câu trả lời này hơi mơ hồ đối với Trần Mặc. Cậu suy nghĩ một lúc cũng không hiểu tại sao cô lại biểu hiện mất mát như vậy.
Trong sách có nói khi nói chuyện nên thay đổi chủ đề khi tâm trạng đối phương không được tốt. Cậu nhanh chóng quay đầu lại nghĩ, giải tích? Đạo hàm một phần bốn? Mối liên hệ giữa toán học và mã? Lỗ đen kỳ dị? Hoặc phương pháp đơn giản nhất để tính pi?
Cuối cùng, chủ đề duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra phù hợp với Nguyễn Manh là, “Hôm nay cậu muốn tôi dạy kèm môn nào?”
Nguyễn Manh lắc đầu, giáo viên đã nói như vậy, cô cũng không muốn làm phiền Trần Mặc nữa.
Trần Mặc quan sát dáng vẻ của Nguyễn Manh. Lúc này, đôi mắt cô rủ xuống, khóe miệng mím lại. Tâm trạng cô vẫn không tốt. Có vẻ như phương pháp chuyển chủ đề này cũng không hữu dụng lắm thì phải.
Một giây sau, cậu lại nhớ đến một phương pháp khích lệ. Cậu nhớ tới trò chơi mà Nguyễn Manh đã chơi cùng cậu khi còn nhỏ, cậu nhẹ nhàng nói, “Nguyễn Manh rất thông minh. Nguyễn Manh biết cách giải quyết mọi vấn đề, Nguyễn Manh biết cách làm người ta vui vẻ. Nguyễn Manh rất tốt bụng. Nguyễn Manh là người công tư phân minh. Vì thế Nguyễn Manh là một thiên thần nhỏ.”
Trần Mặc nói xong, Nguyễn Manh nhớ lại trò chơi này khi bọn họ còn nhỏ. Lúc đó, cha cô thường sử dụng trò chơi này để khích lệ cô, thỉnh thoảng cô lại sử dụng trò chơi này để khích lệ Trần Mặc.
Nguyễn Manh quay đầu lại nhìn Trần Mặc, biểu cảm của cậu vô cùng nghiêm túc, Nguyễn Manh cảm thấy rõ ràng là cậu đang an ủi cô.
Sau khi Trần Mặc nói xong, cậu đưa tay ra chạm nhẹ vào tóc của Nguyễn Manh, như Nguyễn Manh đã làm với cậu khi còn nhỏ.
Nguyễn Manh bất ngờ, đây là lần đầu tiên Trần Mặc chủ động tiếp xúc thân thể với cô, mặc dù chỉ là tóc. Đây cũng là lần đầu tiên cậu tự mình an ủi cô, mặc dù cậu có vẻ lúng túng.
Nguyễn Manh cố gắng nở một nụ cười, trả lời, “Hầy, không sao mà. Nguyễn Manh là một thiên thần nhỏ. Chỉ cần chăm chỉ học tập, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.”
Trần Mặc thấy vẻ mặt của cô đã tươi tắn trở lại, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu rút tay lại, nhìn xuống lòng bàn tay, tay cậu vẫn còn cảm giác là lạ khi chạm vào tóc của Nguyễn Manh, cũng không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng. Ngược lại, mái tóc của cô rất mềm và mượt, chạm vào rất thoải mái.
______
Tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm lớp đến. Cô giáo lấy bảng xếp hạng kỳ thi ra, vỗ nhẹ lên bàn. Mắt bà ta được đảo qua bên dưới một lượt, “Bây giờ sẽ xếp lại chỗ ngồi. Đứng lên, đi ra ngoài hành lang xếp hàng đi. ”
Nguyễn Manh vẫn vô tư khoá cặp sách của mình. Dù sao, cô cũng ở vị trí thứ tư từ dưới lên nên chắc sẽ gọi cuối cùng, không nên lo lắng.
Lúc Nguyễn Manh khoá cặp, Trần Mặc đã đeo cặp lên vai, hai người bước ra khỏi lớp qua cửa sau, xếp hàng theo điểm số.
Trần Mặc đứng ở phía trước, Nguyễn Manh đứng ở phía sau, sau cô còn ba người nữa, được rồi, cảm giác cũng không khác biệt lắm đâu…ಥ‿ಥ
Dĩ nhiên, Trần Mặc là người đầu tiên bước vào lớp để chọn chỗ ngồi. Nguyễn Manh đợi đến nhàm chán, quay xuống thì thầm với ba người phía sau.
Người xếp cuối cùng là một nam sinh mập mạp đeo kính cặp kính, tên cậu ta là tên là Bành Phi. Cậu ta hỏi Nguyễn Manh, “Làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy mà cậu tiến bộ nhanh thế?”
Nguyễn Manh trả lời cậu ta, “Tôi nhờ Trần Mặc kèm học.”
Bành Phi đẩy đẩy kính mắt, hỏi: “Cậu và cậu ta có mối quan hệ gì? Cậu ta luôn phớt lờ mọi người, chỉ nói chuyện với duy nhất một mình cậu.”
Nguyễn Manh ngay lập tức nói, “Chúng tôi ngồi cùng bàn từ hồi lớp 1, cũng là hàng xóm của nhau nữa. Cậu ấy sống nội tâm, không thích nói chuyện với ai. Đừng ngạc nhiên.”
Bành Phi mỉm cười, vẫy tay, “Hiểu rồi, người đứng đầu luôn khác biệt.”
Người cuối cùng là một cô gái nhỏ nhắn dễ thương tên Lâm An. Cô ấy bắt đầu hùa theo lời của hai người, “Lúc đầu tôi còn nằm top năm của lớp, thật không ngờ sau khi đến lớp đặc biệt lại đứng cuối. Ôi chao, thật đau khổ mà.”
Bành Phi nói: “Chỗ ngồi của chúng ta chắc sẽ gần nhau đấy, sau này có thể giúp đỡ nhau!”
Bọn họ mỉm cười khúc khích, cứ thế một nhóm nhỏ được thành lập.
Bởi vì biết trước bảng xếp hạng, xếp hàng chỉ là một quá trình, vì vậy tốc độ lựa chọn chỗ ngồi rất nhanh, chưa đầy nửa giờ đã đến lượt Nguyễn Manh.
Khi đến lượt của Nguyễn Manh, giáo viên đứng ở cửa lớp, đôi mắt đằng sau cặp kính nheo lại nhìn bốn người cuối cùng, khoé miệng hạ xuống.
Nguyễn Manh giả vờ như không thấy gì, đi thẳng vào lớp. Cô nhìn quanh, mấy chỗ phía trước đã đủ người, chỉ có một vài chỗ trống ở hàng cuối cùng, cô đi thẳng đến hàng ghế sau, nhưng được nửa đường, cô dừng bước.
Cô bất ngờ nhìn Trần Mặc. Thay vì chọn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, cậu vẫn chọn ngồi hàng cuối cùng.
Lúc này, hoàng hôn đã dần buông xuống, trong ánh sáng đỏ rực, đôi mắt trong veo của thiếu niên xuất hiện. Lần đầu tiên, Nguyễn Manh dường như nhìn thấy ý nghĩa nhẹ nhàng từ bên trong.
_______
Suýt nữa là quên đăng chương mới, haha ?