Bạn Trai Thiên Tài

Chương 14


Bạn đang đọc Bạn Trai Thiên Tài – Chương 14

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Cường độ học của lớp đặc biệt khiến Nguyễn Manh như đang ngồi trên đống lửa.

Kết thúc một ngày học nhàm chán, Trần Mặc và Nguyễn Manh đi đến nhà xe. Nguyễn Manh mở khóa, chuẩn bị lên xe phóng đi thì lốp sau đột nhiên bị xẹp.

Nguyễn Manh cau mày, “Lạ thật, buổi sáng vẫn ổn mà.”

Nguyễn Manh nhìn xung quanh, tất cả các bạn cùng lớp đã lấy xe và ra khỏi trường. Không có gì lạ, cũng không có ai bị xẹp bánh như cô.

Không lẽ xe vô tình cán trúng thứ gì đó trên đường?

Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc bên cạnh, cậu đẩy chiếc xe đạp của mình sang một bên, bình tĩnh nói: “Có một cửa hàng sửa chữa cách cổng trường 500 mét.”

Nguyễn Manh thở dài bất đắc dĩ, đành dắt xe đi sửa.

Hai người cuối cùng cũng đẩy được xe đến tiệm sửa chữa, trong tiệm là một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi bên ngoài. Nguyễn Manh đẩy xe qua.

Ông chủ chạm vào lốp sau, quan sát cẩn thận, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Lốp xe của cô bé bị đâm thủng rồi.”

Nguyễn Manh kinh ngạc, cô mới nhập học được vài ngày thôi mà, cô còn chưa chọc ghẹo ai đâu. Ai rảnh rỗi mà đi đâm thủng xe cô vậy???

Bạn cùng lớp chơi đùa?

Căn bản cô chưa quen thân với ai cả.

Ông chủ sửa xe cho cô, Nguyễn Manh qua một bên buồn chán đợi. Trần Mặc bước lên xe đứng bên cạnh cô, cúi đầu xuống, lấy ra một cuốn sách từ cặp để đọc.

Nguyễn Manh quay đầu lại nhìn cậu. Lúc này, mặt trời đang lặn dần, bầu trời hoàng hôn màu đỏ rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt cậu, làn da trắng nõn đỏ ửng, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nhiều người đi bộ trên đường đều vô thức nhìn sang bên này, thậm chí còn có hai cô gái lớn mật lấy điện thoại ra chụp ảnh Trần Mặc.

Nguyễn Manh nhướn mày, tóc của cô tuy ngắn nhưng rất đẹp, bất quá kiểu đẹp này không có bất kỳ pháo hoa nào có thể so sánh được, nó như bầu trời đầy sao, vẻ đẹp dường nhưng không ai có thể tiếp cận.

Mười phút sau xe đã sửa xong, hai người lên xe đạp về nhà.


Vừa về đến cửa, bên kia Tần Nam cũng đã đón Trần Nhiên đi học về. Trần Nhiên chạy ra khỏi xe, cậu bé hào hứng chạy lại chỗ hai người, Trần Mặc lạnh nhạt, không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Trần Nhiên vẫn luôn ngại ngùng khi đối mặt với anh trai, nhưng mà cậu bé vô cùng thích chơi với Nguyễn Manh. Khi còn nhỏ, cậu bé thường theo sau Nguyễn Manh trèo tường, mặc dù đôi khi bị đánh, nhưng cậu bé vẫn thích đi theo sau mông Nguyễn Manh.

“Chị Manh Manh, đợi em làm xong bài tập mình chơi cùng nhau nhé…”

Tần Nam đứng trước xe, vẻ mặt nuông chiều nhìn Trần Nhiên, “Chị của con bây giờ đang học ở trường trung học trọng điểm, chị có rất nhiều thứ phải học, con tự chơi đi, không được làm phiền chị.”

Nguyễn Manh chạm vào đầu Trần Nhiên, cậu bé trông rất giống Trần Mặc khi còn nhỏ, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau về tính cách.

Trần Nhiên tính cách năng động giống như Nguyễn Manh, cậu bé không thể nào ngồi yên.

Nguyễn Manh nói với Trần Nhiên, “Bây giờ chị đang rất bận, thực sự không có thời gian chơi với em. Đợi một thời gian nữa có thời gian chị qua chơi với em nhé!?”

Trần Nhiên mím môi, “Người lớn lúc nào cũng nói như vậy, hừ….” Cậu bé quay đi, chạy thẳng về nhà.

Tần Nam mỉm cười xin lỗi Nguyễn Manh, không quan tâm Trần Mặc nãy giờ đang yên lặng đứng bên cạnh, bà theo sau Trần Nhiên, trực tiếp đi vào nhà.

Trần Mặc giờ ở nhà còn yên tĩnh hơn bao giờ hết, cả Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc cũng không muốn cố tiếp xúc với cậu trong vô vọng nữa…

Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc, “Tớ sẽ qua tìm cậu sau nhé, tớ có một số câu hỏi về hóa học muốn thỉnh giáo cậu, haha…”

Trần Mặc gật đầu, khóa xe, lặng lẽ đi vào nhà.

Nguyễn Manh về nhà, nhanh chóng xử xong bữa tối, sau đó lên lầu lấy sách hóa học đi tìm Trần Mặc. Bài tập về nhà môn khác cô đã hoàn thành lúc ở lớp, cô đặc biệt dành thời gian buổi tối để học hoá.

Dì bảo mẫu là người mở cửa, vừa bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở bên trong, Trần Nhiên đang chơi hình khối xây dựng cùng Tần Nam trong phòng khách.

Cô nhớ trước đây Trần Mặc chưa bao giờ chơi những thứ này, Nguyễn Manh cũng chưa bao giờ thấy cậu chơi cùng Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc.

Ngoại trừ xếp các mảnh ghép, Nguyễn Manh vẫn có thể ngồi chơi với cậu trong lúc làm bài tập, thời gian còn lại cậu đều đọc sách và làm số độc.

Nguyễn Manh chào hỏi hai người, sau đó đi lên lầu tìm Trần Mặc. Cô gõ cửa rồi đi thẳng vào. Mấy năm nay, phòng của cậu vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ số lượng sách tăng lên, ngay cả nhãn hiệu quần áo cũng chưa từng thay đổi.

Trần Mặc đang làm số độc. Nguyễn Manh cầm sách giáo khoa bước tới, nhìn vào cuốn sổ dày đặc số, cô choáng váng ngay lập tức, thật khâm phục cậu có đủ kiên nhẫn để làm cái này.


Trần Mặc yên lặng viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng, thỉnh thoảng nói một hoặc hai câu. Lúc trước Nguyễn Manh còn chẳng thể hiểu đề bài đang nói gì, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được, thật hạnh phúc quá đi, Trần Mặc dường như có khả năng đơn giản hóa mọi thứ, phương pháp làm bài của cậu luôn theo một đường thẳng, nhanh gọn và đặc biệt là nó còn dễ hiểu hơn cả giáo viên giảng.

Trần Mặc thường làm bài tập ở trường, cậu luôn sắp xếp thời gian hợp lý để có thể rảnh vào buổi tối.

Nguyễn Manh giữ cậu giảng bài đến tận 9 giờ 30, cô muốn theo kịp tiến độ ở trên lớp.

Cuối cùng Nguyễn Manh cũng hiểu kha khá đề bài. Cô nhìn đồng hồ, vươn vai, “Cuối cùng cũng xong, lần này tớ không thể xếp đếm ngược từ dưới lên nữa.”

Trần Mặc thấy cô đã làm bài xong, cậu tiếp tục làm số độc trên bàn.

Nguyễn Manh cảm thấy trên lớp Trần Mặc chưa bao giờ thực sự nghe giảng, nhưng mà tất cả kiến thức cậu đều biết như nắm trong lòng bàn tay, “Trần Mặc, sao cậu có thể nghe hiểu thế?”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo ngây thơ, “Tự nhiên hiểu thôi.”

Nguyễn Manh nghẹn họng, đáng giận. Mà thôi quên đi, cô không thể nào so sánh được với bộ não IQ thiên tài này.(=_=)

______

Tối hôm trước Trần Mặc đã giảng lại cho cô các kiến thức hoá học, nhưng trong tiết hóa ngày hôm sau, Nguyễn Manh tình nguyện tự chìm mình vào màn sương mù, hoàn toàn để lời giảng của giáo viên vào tai phải ra tai trái.

Tất cả công thức và nội dung của giáo viên cô không bao giờ nhớ được, chỉ nghe giảng được hai mươi phút, cô đã bắt đầu buồn ngủ.

Còn Trần Mặc, cậu chỉ nghe giảng trong năm phút, sau đó cúi đầu làm số độc. Khác với Nguyễn Manh, những thứ này quá đơn giản đối với cậu, vậy thì khỏi nghe luôn cho khoẻ.

Giáo viên chủ nhiệm cũng mặc kệ cậu, dù sao, cậu cũng là người có thành tích đứng đầu thành phố, cao hơn người xếp hạng hai 150 điểm. Đây là điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học trong lịch sử.

Nguyễn Manh mơ mơ màng màng kết thúc tiết hoá học. Chuông nghỉ giải lao vừa vang lên, Nguyễn Manh lập tức nằm nhoài người ra bàn. Mỗi ngày ngồi ở lớp đặc biệt mơ màng như đang đánh vào sự tự tin của cô vậy.

Kết thúc tiết học cuối cùng, hai người đi đến nhà xe. Nguyễn Manh đi đến chỗ dựng xe của mình, phát hiện lốp sau lại bị xẹp. Nhìn xung quanh không thấy ai, cô không biết ai lại đâm thủng xe của mình nữa.

Nguyễn Manh thở dài bất lực, tại sao an ninh ở trường trung học trọng điểm này lại tệ quá vậy, ngày nào cũng thay lốp xe là cô sẽ chết đó.(T_T)

Hôm nay về nhà bằng cách nào đây trời?


Nghĩ đến đây, cô âm thầm nhìn Trần Mặc, cậu vẫn lặng lẽ đứng đó. Mặc dù cậu lại thấy lốp xe của Nguyễn Manh bị thủng nhưng cậu cũng sẽ không nói gì, cậu chỉ âm thầm chờ Nguyễn Manh đem nó đi sửa.

Quen biết đã nhiều năm, cô biết cậu luôn bị động trong mọi tình huống. Nếu cô trực tiếp nói với cậu, cậu sẽ nhận ra cô đang cần giúp đỡ, cậu sẽ giúp cô. Ở bên ngoài, cậu không muốn tiếp xúc gần gũi với người khác, ngay cả khi hai người đã quá quen thuộc.

Trên đường đi sửa xe, giọng của Nguyễn Manh cũng hạ xuống, nhìn người ta chở nhau trên chiếc xe đạp mà thở dài.

Trần Mặc bối rối nhìn cô, tự dưng thở dài làm gì?

Nguyễn Manh đi đến tiệm sửa xe, đợi sữa xong hai người mới về nhà.

Ngày hôm sau, Nguyễn Manh kể cho Triệu Văn Hách việc cô bị đâm thủng lốp xe, nhờ vả nói, “Khi nào cậu rảnh mau để ý giúp tớ xem trong lớp cậu có ai khác thường không, cả lớp khác nữa. Tớ thật sự không có thời gian rảnh nữa, giúp tớ nhé?!”

Triệu Văn Hách vỗ nhẹ vào bộ ngực gầy gò của mình, “Yên tâm đi, cứ để cho người anh em này.”

Bàn giao nhiệm vụ cho Triệu Văn Hách xong, Nguyễn Manh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua.

Sau giờ học buổi chiều, Nguyễn Manh chạy nhanh vào nhà xe như một người tị nạn mới được cứu vớt.

Nụ cười ban đầu biến mất khi cô nhìn thấy chiếc xe đạp của mình. Bởi vì bánh xe của cô lại bị xẹp.

Đây đã là lần thứ ba.

Nguyễn Manh đứng cạnh chiếc xe đạp, hít một hơi thật sâu, cơn giận sắp sửa bùng, từ nhỏ đến lớn, cô luôn được mọi người yêu thích, cái loại trải nghiệm bị đâm thủng lốp xe này cô chưa từng trải qua.

Nếu như không có bài kiểm tra sắp diễn ra, cô chắc chắn sẽ bắt người này ra ánh sáng.

Lúc này đột nhiên có tiếng nói xuất hiện, “Tôi đưa cậu về.”

Nguyễn Manh giật mình quay lưng lại, Trần Mặc đang đạp xe đạp, đôi mắt đen bình thản nhìn cô.

“Cậu thật sự muốn đưa tớ về à?” Nguyễn Manh hoài nghi hỏi lại.

Trần Mặc gật đầu. Sau hai lần đầu tiên bị thủng lốp, vẻ mặt của cô có vẻ bực bội, đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy hai người đang đi cùng một chiếc xe.

Vì vậy, ngày hôm qua, cậu đã lên mạng để kiểm tra biện pháp giải quyết khi lốp xe bị thủng. Mặc dù cậu vẫn nghĩ rằng lựa chọn sửa lốp là cách cơ bản để giải quyết vấn đề nhất, nhưng đi chung xe với bạn bè dường như cũng là một ý hay.

Mặc dù cái này cũng không thực sự giải quyết được vấn đề, nhưng nếu đó là Nguyễn Manh, cậu sẵn sàng hy sinh ghế sau của chính mình một lần.

Nguyễn Manh sợ cậu hối hận, nhanh chóng thả chiếc xe đạp trong tay xuống, vội vàng nhảy lên ghế sau.

Trần Mặc chạy chầm chậm giống như đi bộ, duy trì tốc độ đều đều. Nguyễn Manh biết cậu không thích tiếp xúc thân thể, vì vậy cô nắm lấy lưng ghế để giữ thăng bằng.


Gió vào mùa thu không dịu dàng cho lắm, thổi bay những chiếc lá thưa thớt trên mặt đất hòa với ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống hai người, làm hiện lên bức tranh xinh đẹp, tĩnh lặng và lãng mạng.

Nguyễn Manh cầm cặp sách của Trần Mặc trên tay, tức giận lúc nãy đã giảm bớt. Nhiều năm đi học cùng nhau, đây là lần đầu tiên cô ngồi ghế sau của Trần Mặc, dường như có gì đó đã thay đổi.

Khi cô đến trước cửa nhà, Nguyễn Xuân Thu đã đi làm về, nhìn hai người rồi quay sang hỏi Nguyễn Manh, “Xe đạp của con đâu?”

Nguyễn Manh nhảy từ ghế sau xuống: “Lốp xe bị thủng, Trần Mặc đưa con về. Đợi sau khi thi khảo nghiệm, con phải bắt cho bằng được kẻ đó.”

Nguyễn Xuân Thu nhìn vẻ mặt tràn đầy ý chí chiến đấu của cô, bật cười.

Nguyễn Manh tỏ vẻ buồn bã, “Con còn đang rất đau khổ đấy, vậy mà ba còn cười cho được?”

“Thật trẻ con.” Nguyễn Xuân Thu thở dài, gật đầu chào Trần Mặc, rồi bước vào nhà.

Nguyễn Manh đưa cặp cho Trần Mặc, “Buổi tối tớ đến gặp cậu học toán với hoá. Nhớ đợi đấy!”

Trần Mặc đeo cặp lên vai, khẽ gật đầu.

Nguyễn Manh ăn tối xong, chạy lên phòng lấy sách giáo khoa toán và hóa học.

Hiếm khi thấy Trần Vĩnh Quốc ở tầng một. Ông đặt Trần Nhiên lên vai, cậu bé hét lên phấn khích.

Bên cạnh là khuôn mặt dì Tần mang một nụ cười dịu dàng.

Nguyễn Manh chào gia đình ba người, đi thẳng lên lầu. Trần Mặc vẫn lặng lẽ ở trong phòng. Tầng hai vắng vẻ trái ngược hoàn toàn với tầng một vui tươi.

Trần Mặc cúi đầu nhìn vào một cuốn sách. Cuốn sách có nội dung về không gian vũ trụ, cậu dường như không biết gì về sự vui vẻ và nhộn nhịp ở tầng dưới.

Nguyễn Manh đóng cửa phòng, ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, khuôn mặt nở nụ cười, nói, “Đến, cậu bạn cùng bàn, nói với tớ về các vấn đề toán học này đi.”

Trần Mặc đặt cuốn sách của cô xuống, mở ra trang được gấp, nghiêm túc xem đề.

Nguyễn Manh đứng bên cạnh, nhìn vào đôi mắt rũ xuống của cậu, hàng mi dài phủ đầy con ngươi đen, tóc mái lặng lẽ phủ lên trán, giống như một thiên thần trầm lặng, không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Từ trước đến giờ, cậu vẫn như một hoàng tử ở trên cao, lặng lẽ trong thế giới của riêng mình, không bao giờ tham gia vào sự nhộn nhịp ở tầng dưới, không ai có thể nhìn thấy những suy nghĩ của cậu.

Nguyễn Manh vô tình xâm nhập giống như một phù thủy, bởi vì phép thuật độc đáo khiến hoàng tử sẵn sàng giao tiếp với cô.

_________

Lần này số lượng lên đến 2700 từ, tôi khổ quá mà (༎ຶ ෴ ༎ຶ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.