Bạn đang đọc Bạn Trai Thiên Tài – Chương 1
Trên bầu trời một tầng mây mỏng, làm cho đầu hạ không quá nóng bức. Từ 4 giờ chiều, Nguyễn Manh đã ở cửa hoa viên nhặt cỏ được một giờ. Đây là hình phạt mẹ dành cho cô mỗi khi cô gây hoạ. Ví dụ như đâm xe làm hư hàng rào, đe doạ nam sinh cùng lớp, trèo lên cây bẻ hoa bắt bướm,… Mẹ cô đều dùng phương thức này phạt cô.
Tiểu khu nhà cô có bậc thang theo kiểu phương Tây, trước cửa mỗi nhà đều có một hoa viên nhỏ, cô nhàm chán nắm lấy một ngọn cỏ.
Lúc này, đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng phanh xe mạnh, cô quay đầu, là một chiếc xe tải có ghi chữ Công ty chuyển nhà.
Xe dừng lại ở một căn hộ còn trống, Nguyễn Manh biết hàng xóm ở đối diện đã dọn đi được một tháng, không nghĩ nhanh như vậy đã có người tìm tới mua.
Lúc này, Nguyễn Xuân Thu – ba cô nghe được động tĩnh, từ trong nhà đi ra, xe xác thật là của công ty chuyển nhà. Đi đến trước người Nguyễn Manh, nhìn cô ngồi trước đám cỏ bộ dáng vô cùng ủy khuất, nhịn không được cười nói,” Được rồi Manh Manh, mau đi vào nhà rửa tay, chúng ta đi chào hỏi hàng xóm mới một chút.”
Nguyễn Manh nghe được tiếng ba giải thoát cho mình, lập tức nhảy lên, tung tăng chảy vào nhà, đi vào toilet rửa sạch tay, sau đó lại chạy ra sân. Ở đối diện, xe đã bắt đầu đem đồ đạc dỡ xuống, ở phía sau là một chiếc xe hơi màu đen.
Từ ghế phụ đi xuống là một người phụ nữ, thân mặc một chiếc váy liền màu lam, thoạt nhìn cùng tuổi với mẹ cô, dáng dấp vô cùng xinh đẹp. Bên cạnh là một người đàn ông bước xuống từ ghế điều khiển, cả người mặc âu phục chỉnh tề, đảo mắt nhìn vào trong căn hộ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người Nguyễn Manh, khách khí cười.
Nguyễn Xuân Thu nắm tay Nguyễn Manh đi tới, cùng người đàn ông kia bắt tay,” Xin chào, tôi là Nguyễn Xuân Thu, đây là con gái tôi Nguyễn Manh, chúng tôi ở đối diện, các vị là hàng xóm mới dọn đến sao?”
Người đàn ông kia khách khí tươi cười,” Xin chào, chúng tôi hôm nay mới dọn đến. Tôi là Trần Vĩnh Quốc, đây là vợ tôi Tần Nam.”
Tần Nam mở cửa ghế sau, một cậu bé từ bên trong đi xuống. Cậu bé thoạt nhìn cùng tuổi với Nguyễn Manh, khoảng bảy tuổi. Thời tiết bắt đầu nóng hơn, cậu bé mặc một bộ tây trang, bên trong là áo sơ mi cùng với một cái nơ nhỏ màu đen, tóc được chải gọn gàng. Nguyễn Manh không khỏi cúi đầu nhìn lại chính mình, trên người mặc bộ đồ thể thao màu xám, bởi vì vừa nhặt cỏ nên càng trở nên lấm lem, đầu gối còn dính một mảnh nước màu xanh lục, cùng với cậu bé đang ăn mặc chỉnh tề càng trở nên đối lập.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước, muốn che đi vết bẩn trên người, cô đứng sau Nguyễn Xuân Thu tiếp tục đánh giá cậu.
Cậu bé đứng bên cạnh mẹ mình, mái tóc đen rủ xuống trán, làn da cậu ở dưới ánh nắng càng trở nên trắng hơn so với bình thường, đôi mắt to tròn đen láy giống như trái nho chín.
Nguyễn Manh lần đầu tiên thấy một cậu con trai lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Tuy vậy trên mặt lại không có biểu tình gì.
Nguyễn Manh trong lòng có chút hưng phấn, không khỏi nắm chặt tay ba. Trong tiểu khu, hộ gia đình không nhiều lắm, trẻ con cũng ít, nếu cũng không cũng là những cô, cậu bé lớn hơn cô nhiều tuổi, đa số vẫn không muốn cùng một cô nhóc như cô chơi đùa. Cho nên sau khi tan học, cô thường đi về một mình. Hiện tại có bạn cùng tuổi chuyển đến, về sau có thể cùng cô chơi đùa.
Nguyễn Xuân Thu biết được suy nghĩ của cô bé, cười hỏi Trần Vĩnh Quốc,” Đứa nhỏ này là con trai của anh sao?”
Tần Lam liền giới thiệu,” Đây là con trai của chúng tôi, tên là Trần Mặc”
Nguyễn Xuân Thu buông tay Nguyễn Manh ra,” Cùng Trần Mặc cho hỏi đi con.”
Nguyễn Manh gật đầu, sau đó đi qua đứng đối diện với Trần Mặc, nhiệt tình chào hỏi,” Xin chào, tớ tên là Nguyễn Manh!”
Chỉ thấy Trần Mặc ngó mắt nhìn tay Nguyễn Manh, sau đó mặt không biểu tình lùi về sau hai bước, một chút ý tứ muốn chào hỏi lại cũng không có. Nụ cười trên mặt Nguyễn Manh hơi khựng lại, thu tay về, xấu hổ chà xát ở trên quần.
Sắc mặt Tần Nam có chút khó xử, Trần Vĩnh Quốc đang tươi cười cũng có chút mất tự nhiên, hoà giải,” Trần Mặc thằng bé không thích chuyển nhà, hai ngày nay cùng vợ chồng tôi giận dỗi, khiến mọi người chê cười rồi.”
Nguyễn Xuân Thu khoát tay,” Không sao, trẻ con đều không thích thay đổi nơi ở. Mọi người cứ tiếp tục dọn đồ, tôi có việc đi trước, có việc gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi.”
Hai vợ chồng Trần Vĩnh Quốc lịch sự nói lời cảm ơn,”Được, cảm ơn anh.”
Nguyễn Manh bị cha nắm tay trở về nhà, tới cửa cô túm lấy tay Nguyễn Xuân Thu,” Ba ba, về sau con có thể tìm cậu ấy chơi cùng không?.”
“Nếu Trần Mặc đồng ý, đương nhiên là có thể.”
______
Nguyễn Xuân Thu vội vàng đi làm cơm trưa, Nguyễn Manh tựa vào trước cửa sổ, nhìn chằm chằm đối diện. Trên xe đồ đạc vẫn còn nhiều, nhân viên mặc quần áo màu vàng đang dọn ở bên trong, một nhà ba người đứng bên cạnh, thoạt nhìn không có một điểm hài hoà. Đặc biệt là cậu, vẫn duy trì khoảng cách với ba mẹ, mặt không biểu tình đứng một bên nhìn nhân viên dọn đồ.
Hình như hai vợ chồng Trần Vĩnh Quốc xảy ra tranh cãi, trên mặt Tần Nam vì tức giận đã đỏ lên. Trần Mặc làm bộ dáng không quan tâm, đi đến bậc thang của hoa viên, lấy trong túi quần một chiếc khăn tay màu lam, trải xuống đất sau đó ngồi xuống. Tiếp theo, cậu lấy cặp sách từ sau lưng xuống, lấy ra một quyển vở cùng chiếc bút, cúi đầu vẽ.
Lúc sau, thấy Trần Mặc ngồi một chỗ rất lâu không nhúc nhích, Nguyễn Manh mất kiên nhẫn quay về phòng của mình lấy máy chơi game. Hôm nay là cuối tuần, ba cho cô hai giờ chơi game. Thời gian lúc này quý như vàng, mỗi phút mỗi giây đều phải tranh thủ, bằng không mẹ cô trở về liền sẽ bị tịch thu.
Vừa mới chơi hai ván, cô nghe được âm thanh mở cửa, lập tức đem máy chơi game ném xuống phía dưới giường, ra khỏi phòng.
Du Hoa đặt túi xách trong tay xuống, đem giày cao gót màu đen thay ra. Nguyễn Xuân Thu mặc tạp dề đi tới, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của vợ, đau lòng nói,” Lại đi làm việc mất cả một buổi sáng sao?”
“Ừm, dự án lần này rất quan trọng, không thể chậm trễ.”
“Được rồi, mau mau rửa tay rồi ăn cơm.”
Du Hoa đổi xong giày, quay sang nhìn Nguyễn Manh đang đứng ở cửa phòng, hỏi cô,” Cỏ trong hoa viên nhặt sạch hết chưa?”
Nguyễn Manh ngoan ngoãn gật đầu,” Nhặt sạch rồi ạ.” Du Hoa nhìn về phía phòng bếp, Nguyễn Xuân Thu cũng đang nhìn bà,” Con bé ngồi ở hoa viên một buổi trưa, đã nhặt sạch hết rồi.”
Nguyễn Manh điên cuồng gật đầu. Mẹ cô sắp xếp mọi việc trước nay đều không cho người khác con đường sống, ngay cả ba cô Nguyễn Xuân Thu cũng không thể giúp được.
Nguyễn Xuân Thu thấy Du Hoa nói xong, vội vàng lái sang chuyện khác,” Hàng xóm mới ở đối diện em gặp chưa?”
Du Hoa không so đo với Nguyễn Manh nữa, đi đến trước bàn ăn, cầm lấy đôi đũa,” Chỉ thấy được một chiếc xe hơi màu đen.”
Nguyễn Xuân Thu bất động thanh sắc nhìn Nguyễn Manh mắt đang chớp chớp, cha con hai người liền hiểu ý nhau cười.
Buổi chiều Nguyễn Manh còn có một lớp học thêm, Du Hoa đã đi làm. Nguyễn Xuân Thu lái xe đưa Nguyễn Manh đến lớp học dương cầm. Tan giờ ở lớp học dương cầm, Nguyễn Manh lại đi học thêm Tae Kwon Do ở võ quán bên cạnh. Cô học Tae Kwon Do đã được hơn ba năm, cả người linh hoạt, tràn đầy sức sống, là thủ lĩnh của đám trẻ con.
Luyện xong Taekwondo, cô trực tiếp tắm ở võ quán. Trên xe Nguyễn Xuân Thu không có điều hòa, Nguyễn Manh thổi túm tóc mềm mại rơi xuống trên vai, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được ở trường học cô là một tiểu bá vương.
Chiếc xe đi đến trước cửa nhà, căn hộ đối diện đã sáng đèn, xe vận chuyển lúc trước cũng đã rời đi. Nguyễn Manh nhìn lên cửa sổ lầu hai nơi cậu đang đứng, cậu cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen như mực, nhưng trong nháy mắt cậu liền quay đầu. Tay Nguyễn Manh ở giữa không trung định chào hỏi phải thu về.
Nguyễn Manh chạy lên phòng mình, mở cửa sổ xem người ở nhà đối diện. Đáng tiếc, vừa rồi lúc quay vào trong cậu cũng đã đem rèm cửa kéo lại.
Nguyễn Manh thất vọng giữ chặt tấm rèm, trở lại bàn học bắt đầu làm bài tập. Bài tập toán học đêm qua đã phải hoàn thành nhưng cô vẫn lưu đến bây giờ mới làm. Ngày mai phải đi học, Nguyễn Manh ngồi làm bài tập đến mười giờ. Gấp sách vở lại, trèo lên giường, mấy phút sau liền ngủ.
_________
Ngày hôm sau, không khí trong lành, bầu trời vô cùng sáng sủa, không hề có một đám mây nào.
Nguyễn Xuân Thu đưa Nguyễn Manh đi học từ rất sớm. Nguyễn Manh bộ dáng chưa tỉnh ngủ, bím tóc xiêu vẹo. Đến cổng trường, Nguyễn Xuân Thu nhìn Nguyễn Manh vào trường mới đánh xe trở về.
Đến phòng học, Nguyễn Manh lấy bánh mì cùng sữa bò trong cặp sách ra, Triệu Văn Hách nhìn thấy cô liền lại gần.
Triệu Văn Hách thường bị gọi là mít ướt, là bạn học của Nguyễn Manh. Còn vì sao lại gọi cậu ta như vậy là bởi vì khi đi học, ngoại hình của cậu ta nhỏ nhắn hơn người khác, thường bị bạn bè trêu chọc. Mỗi lần như thế cậu ta lại khóc rất lợi hại, cho nên mọi người đều gọi cậu ta bằng cái tên này. Sau này Nguyễn Manh nhìn thấy Triệu Văn Hách bị bắt nạt không thuận mắt, doạ những bạn học khác bỏ chạy. Triệu Văn Hách từ đó liền đi theo cô như một cái đuôi, dần dần hai người trở thành bạn tốt.
Triệu Vân Hách mang theo một cặp kính dày, hỏi Nguyễn Manh,” Manh Manh, ngày hôm qua cậu làm cái gì?”
” Buổi sáng nhặt cỏ, buổi chiều học dương cầm sau đó học taekwondo.”
” Tớ buổi chiều cũng đi học thêm, nhưng là học toán cùng trống Jazz”
” Chúng ta mới năm nhất tiểu học, cậu học cái này làm cái gì?”
Triệu Văn Hách hít vào một hơi,” Mẹ tớ bắt tớ học, tớ cũng không còn cách nào khác.”
Tiểu đại nhân Nguyễn Manh thở dài, đem ống hút cắm vào hộp sữa bò,” Ai bảo chúng ta là trẻ con làm gì.”
Trường học “đing” một tiếng, Triệu Văn Hách trở về chỗ ngồi của mình, bởi vì cậu ta cận thị nặng nên ngồi ở hàng đầu tiên. Nguyễn Manh thì ngược lại, cô vóc dáng cao, thị lực tốt nên ngồi ở ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
Nguyễn Manh ăn xong bánh mì, lấy sách Ngữ Văn ra đọc qua bài khóa. Cô rất thích ngữ văn nhưng toán học lại không được tốt nên trong ban, thành tích của cô chỉ đứng ở giữa.
Tiết tự học vừa hết, Nguyễn Manh lập tức rời khỏi chỗ ngồi, cùng Triệu Văn Hách ở phòng học làm loạn. Nguyễn Manh trời sinh hiếu động, quan hệ với các bạn học khác đều không tồi, mọi người đều thích cùng cô chơi đùa.
Thời gian nghỉ giải lao mười phút trôi qua, chuông lại vang lên một tiếng “đing”, Nguyễn Manh lưu luyến trở về chỗ ngồi.
Tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp dạy môn Ngữ Văn. Lúc đi vào phòng học theo sau còn có một cậu bé đeo cặp sách. Nguyễn Manh kinh ngạc trợn tròn mắt, người đi sau cô giáo là cậu bé mà ngày hôm qua mới dọn đến đối diện nhà cô, Trần Mặc.
Cậu hôm nay vẫn mặc một bộ tây trang, trên cổ áo sơ mi trắng thắt một cái nơ nhỏ, làm cho cậu giữa một lớp học mặc đồng phục màu lam nổi bật không ít.
Chủ nhiệm lớp Trương Lâm bắt đầu giới thiệu,” Đây là Trần Mặc, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào!”
Phía dưới bạn học vỗ tay thưa thớt, có người bởi vì Trần Mặc ăn mặc kì quái mà che miệng cười trộm. Ngày thường không đi học cũng không ai mặc quần áo như vậy, trừ bỏ diễn văn nghệ, bọn họ chưa bao giờ mặc âu phục.
Trần Mặc đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp, mặt không biểu tình cũng không nói gì, tầm mắt không biết dừng ở chỗ nào. Chủ nhiệm lớp Trương Lâm cũng không để ý, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh Nguyễn Manh,” Bạn học Trần Mặc, em ngồi ở chỗ kia.”
Trần Mặc không tỏ vẻ gì, đeo cặp sách tới chỗ Nguyễn Manh. Nguyễn Manh cười chuẩn bị chào hỏi, kết quả cậu trực tiếp ngồi xuống, đem cặp sách đặt trong hộc bàn, một nửa ánh mắt cũng không hề nhìn Nguyễn Manh.
Khóe miệng Nguyễn Manh đang mỉm cười xấu hổ thu lại, đây đã là lần thứ ba.
Kết giao bạn bè luôn là lợi thế của Nguyễn Manh, cô bị cự tuyệt như vậy là lần đầu tiên, bất quá như vậy lại càng kích thích lòng hiếu kỳ của cô.
Ngay lúc đó, cô cũng không thể tưởng tượng được bởi vì tính tò mò nhất thời này, trong tương lai đã làm cho mối quan hệ giữa bọn họ, trở nên thân mật không gì sánh bằng.