Bạn đang đọc Bạn Trai Phá Sản Của Tôi – Chương 80
Hả???
Trong nháy mắt Diệp Tri Chi cho rằng bản thân đã bị ảo giác thính giác rồi.
Đền… quần áo cho anh sao?
“Tại sao phải đền quần áo cho anh chứ?” Diệp Tri Chi chỉ cảm thấy anh đang cố tình gây sự.
Giang Yến Từ thản nhiên mở miệng: “Chai coca đó là do em mở đúng không?”
Diệp Tri Chi theo bản năng đáp: “Đúng vậy, nhưng…”
Giang Yến Từ lại hỏi: “Vậy chai coca đó đã xịt hết lên quần áo của tôi đúng không?”
Diệp Tri Chi: “Đúng vậy, nhưng…”
“Vậy không phải đúng rồi sao.” Giang Yến Từ ngắt lời: “Em mở chai coca bắn lên người tôi, vậy thì là lỗi của em rồi.
Quần áo của tôi bị em làm dơ, em đền cho tôi một bộ mới không phải là chuyện bình thường sao?”
“…” Diệp Tri Chi hơi hơi bị anh thuyết phục rồi.
Nhưng mà câu “Không phải giặt sạch là được rồi sao.” của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì anh đã xoay người rời đi rồi.
Một lát sau, có người quàng lấy vai của cô.
Diệp Tri Chi quay đầu lại.
Là Thịnh Dĩ Nhan.
Thịnh Dĩ Nhan đến cạnh cô, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm về phía Giang Yến Từ rời đi, giọng điệu chần chừ: “Diệp Tiểu Chi, anh ta đến lúc nào vậy? Anh ta… tới tìm cậu làm gì thế?”
“Đúng rồi, người đâu, sao không thấy nữa rồi?”
“Vừa mới đây.” Diệp Tri Chi ngồi trở lại chỗ ban đầu, ôm lấy mặt, có hơi bất đắc dĩ nói: “Anh ta bảo tớ đền cho anh ta một bộ đồ mới.”
“Cái gì?” Thịnh Dĩ Nhan chấn động, vội vàng ngồi xuống hỏi: “Sao lại thế?”
“Thì lần trước ở lễ hội trường học đó, không phải cậu đi đến căn tin mua quà vặt sao, lúc đó…”
Diệp Tri Chi kể hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó cho cô ấy.
Thịnh Dĩ Nhan suýt chút thì bị sặc nước bọt: “Không thể nào chứ, không thể nào chứ? Anh ta cũng nhỏ mọn quá đi mất, đường đường là thiếu gia của tập đoàn Giang Diên mà lại thiếu thốn một chiếc áo sơ mi trắng à?”
“Không phải là do anh ta đến gây hấn trước sao? Vậy mà còn bắt cậu đền, việc này cũng thiếu liêm sỉ quá đó?”
Diệp Tri Chi suy nghĩ một chút, nói: “Thôi kệ vậy, đền thì đền.
Dù sao tớ cũng không thiếu thốn một bộ đồ, hơn nữa việc này đúng là do tớ sai trước.”
“Nhưng mà…”
Thịnh Dĩ Nhan bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cúi đầu bắt đầu suy nghĩ: “Anh ta làm như vậy, có phải là…”
“Là gì cơ?” Diệp Tri Chi quay đầu lại.
Thịnh Dĩ Nhan cau mày, cuối cùng lại lắc đầu: “Không có gì, có thể là do tớ hiểu lầm rồi.”
Quy định của Nhất Trung là học sinh ở trong trường bắt buộc phải mặc đồng phục.
Lần trước Giang Yến Từ đã mặc đồng phục áo sơ mi trắng ngắn tay, muốn đền cho anh một chiếc mới thì phải đến phòng hậu cần của trường học để mua.
Nhưng lúc này, Diệp Tri Chi lại nhớ tới một việc: Cô không biết size của Giang Yến Từ.
Trong nhất thời, ấn tượng của Diệp Tri Chi về anh ta càng tệ hơn.
Vào lúc đang buồn bực không biết phải làm gì thì cô thấy Thịnh Dĩ Nhan đang thở phì phì đi vào lớp học.
“Nhan Nhan, sao lại giận dữ như vậy thế?”
Thịnh Dĩ Nhan để cặp sách xuống, ấm ức nói: “Ngày hôm qua tan học thì tớ có gặp Giang Yến Từ ở trên đường nên đã chạy lại hỏi anh ta sao lại bắt nạt cậu, cậu đoán xem anh ta đã làm gì?”
Diệp Tri Chi đoán: “Anh ta nói lời gì tồi tệ à?”
“Nếu là vậy thì vẫn còn tốt.” Thịnh Dĩ Nhan a một tiếng: “Anh ta liếc tớ một cái, không hề nói một lời, cứ vậy mà đi mất, đi mất.”
“Cậu biết không? Lúc ấy tớ ngu người luôn, sao lại có người chảnh như vậy chứ?”
Thịnh Dĩ Nhan miêu tả tình cảnh lúc đó sinh động như thật, còn bắt chước lại biểu hiện cụ thể của anh lúc đó nữa.
“Vừa nhìn con người anh ta như vậy là tớ biết ngay, đó là một người chưa từng trải qua sự vùi dập của chủ nghĩa xã hội.”
Diệp Tri Chi: “…”
Vì thế, độ hảo cảm của Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đối với Giang Yến Từ cùng rớt xuống con số âm.
***
Lại là tiết thể dục, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan không đến sân vận động.
Các cô ở lại lớp học, tụ tập một chỗ, vẽ truyện tranh người que.
Tên của cuốn truyện tranh là “Hai trăm năm mươi trải nghiệm xui xẻo của Giang Yến Từ”.
Ở trong truyện tranh, Giang Yến Từ đã trải qua đủ các loại chuyện xui xẻo, như là đi đường bị vấp ngã, bị chó rượt, bị chậu hoa rơi trúng khi đi ngang qua nhà người khác, vân vân…
Đang vẽ vời vô cùng vui vẻ thì có người tới gần lớp học.
“Diệp Tri Chi, cậu ở trong này à, giáo viên tiếng Anh tìm cậu có chút việc đó.”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu lên, là cán sự môn Anh.
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Cậu qua đó trước đi, không cần để ý tớ.”
“Ừm.” Diệp Tri Chi gật đầu, đi theo cán sự môn tìm giáo viên.
Đi vào phòng giáo vụ, thì ra là giáo viên tiếng Anh tìm cô để nói về chuyện tham gia cuộc thi nói tiếng Anh.
Khi trở về lớp học, tiết thể dục đã kết thúc.
Lúc tan học, các học sinh tụm tốp năm tốp ba quay về lớp.
Nhưng mà khi Diệp Tri Chi trở về chỗ ngồi, phát hiện không chỉ có Thịnh Dĩ Nhan, mà ngay cả quyển sổ vẽ người que ở trên bàn cũng không thấy nữa.
Cô tìm hết cả cái bàn cũng không tìm được quyển sổ.
Đúng lúc Thịnh Dĩ Nhan cũng trở về lớp học: “Tiểu Chi, cậu quay lại rồi hả?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Nhan Nhan, cậu có nhìn thấy quyển sổ của tớ không?”
“Quyển sổ? Hả?” Thịnh Dĩ Nhan đi tới: “Khi nãy lúc tớ ra ngoài đã nhét vào ngăn bàn của cậu rồi mà, không có sao?”
Cô đã đưa đầu nhìn trong ngăn bàn vài lần: “Không có thật, rớt ở đâu rồi nhỉ?”
“Vừa mới rời đi một chút mà mất rồi à?” Thịnh Dĩ Nhan cau mày suy đoán: “Chẳng lẽ đã bị người khác lấy đi rồi? Còn có ai từng trở về lớp học không?”
Diệp Tri Chi khó hiểu: “Ai mà rảnh rỗi như vậy, còn trộm quyển sổ của người khác?”
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Quyển sổ kia của cậu còn viết gì khác nữa không?”
“Không.” Diệp Tri Chi nói: “Quyển sổ đó là mới mà, chỉ mới viết…”
Viết tên của cô.
Toang rồi.
Nếu để Giang Yến Từ nhìn thấy truyện tranh người que ở trong quyển sổ…
Khoan đã, sao cô lại nghĩ đến Giang Yến Từ chứ?
Chắc là không trùng hợp vậy đâu nhỉ?
Diệp Tri Chi thu dọn cặp sách, đứng lên: “Thôi kệ đi, chỉ là một quyển sổ thôi mà, mất thì mất vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan gật đầu: “Ừm, vậy đi thôi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cổng trường.
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Nói mới nhớ, cậu có nghe về chuyện Giang Yến Từ…”
Nói được một nửa, Thịnh Dĩ Nhan nhìn về phía trước, giọng nói chợt im bặt.
Diệp Tri Chi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Giang Yến Từ đang đứng ở ngã rẽ của cầu thang, nhìn hai người.
Cô sửng sốt.
Nhưng mà không phải anh học lớp mười hai sao? Sao lại ở lầu dạy học của lớp mười một vậy?
“Tiểu Chi, tớ nhớ ra tớ còn có việc, tớ đi trước nhé.” Thịnh Dĩ Nhan cười gượng hai tiếng, nhanh chóng chạy trốn.
Diệp Tri Chi: “Này, Nhan Nhan…”
Cản không kịp, Thịnh Dĩ Nhan đã không thấy bóng dáng nữa rồi.
Cô quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía người ở trước mặt, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cô thấy anh đang cầm một quyển sổ vô cùng quen thuộc ở trên tay.
Kia không phải là…
Cô sửng sốt: “Quyển sổ này…”
“Hai trăm năm mươi cách xui xẻo?” Giang Yến Từ nhướng mày, nhìn về phía quyển sổ trong tay: “Tên được viết trên quyển sổ này là… Diệp Tri Chi.
Đây là của em sao?”
Cô vốn muốn phủ nhận nhưng cũng hết cách rồi.
Diệp Tri Chi buộc phải kiên quyết tới cùng hỏi: “Sao nó lại ở chỗ của anh vậy?
Giang Yến Từ nói: “Không phải em nhờ người đưa nó cho tôi sao?”
“Tôi không có…” Diệp Tri Chi đưa tay giật lại, vẻ mặt hoài nghi: “Ai đưa cho anh vậy?”
Giang Yến Từ thu tay lại, hờ hững nói: “Một nữ sinh, hình như là lớp của các em.”
Một nữ sinh sao?
Quý An Ninh.
Cái tên này đã xẹt lên trong đầu Diệp Tri Chi.
Trong nháy mắt, cô chợt nghĩ đến một nữ sinh bình thường không hợp tính với mình.
Nhưng tại sao cô ta lại lấy quyển sổ của cô?
“Nữ sinh kia, có phải là…”
Trong lòng Diệp Tri Chi nghi ngờ, đang muốn truy hỏi cụ thể hơn thì nghe Giang Yến Từ nói: “Thì ra ấn tượng của em đối với tôi tệ vậy sao? Diệp Tiểu Thu?”
Diệp Tri Chi:???
“Anh…!vừa mới gọi tôi là gì?” Trong nháy mắt cô đã nghĩ rằng mình bị ảo thính rồi.
“Diệp Tiểu Thu đó.” Giang Yến Từ nói vô cùng điềm nhiên.
“Ai, ai cho anh gọi tôi là Diệp Tiểu Thu?” Diệp Tri Chi đỏ mặt phản bác: “Không đúng, sao anh lại đổi cho tôi một cái tên kì lạ như vậy.”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Sao lại kì lạ? Tôi cảm thấy rất thuận miệng mà.”
“Chúng ta cũng đâu có thân thiết!” Diệp Tri Chi tiếp tục phản bác.
Giang Yến Từ nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng: “Ồ, không thân sao?”
Diệp Tri Chi cũng dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn anh: “Anh tới chỗ này làm gì vậy?”
“Trả sổ lại cho em.” Giang Yến Từ liếc quyển sổ trên tay cô: “Tiện thể nhắc em một chút, đừng quên đền quần áo cho tôi.”
“…!Đương nhiên tôi sẽ không quên chuyện này!!” Diệp Tri Chi bĩu môi.
Giọng nói của Giang Yến Từ thản nhiên: “Em nhớ thì tốt, Diệp Tiểu Thu.”
Diệp Tri Chi hoàn toàn hết cách: “Xin đừng gọi tôi là Diệp Tiểu Thu, cảm ơn.”
Giang Yến Từ chẳng ừ hử gì cả chỉ cười, anh đút hai tay vào túi, xoay người định rời đi.
“Khoan đã!”
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Diệp Tri Chi vội vàng bước lên một bước, cản anh lại.
“Có chuyện gì sao?” Giang Yến Từ dừng bước, nhướng mày nhìn về phía cô.
“Tôi…” Diệp Tri Chi cúi đầu, ấp úng một lúc lâu cũng không thể thốt ra lý do.
Giang Yến Từ hỏi: “Em cái gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi size của anh thôi…!Tôi không có ý gì khác cả! Không phải mua đồng phục thì phải biết size sao…” Lời này nói ra, vành tai của Diệp Tri Chi đỏ đến sắp nhỏ máu.
“Size à?”
Giang Yến Từ cười đầy ẩn ý, nhưng thật ra cũng không khiến cô khó xử, trực tiếp nói size của mình cho cô.
Nhưng qua vài giây, Diệp Tri Chi chặn trước mặt anh, vẫn không nhúc nhích.
“Vậy bây giờ có thể cho tôi đi được chưa?” Giang Yến Từ tốt tính hỏi.
“Anh chờ đã.”
Diệp Tri Chi do dự một hồi lâu, yêu cầu: “Có thể… đi theo tôi một chút được không?”
Giang Yến Từ hỏi: “Đi đâu?”
Đây nghĩa là đã đồng ý rồi.
Diệp Tri Chi chẳng ừ hử gì mà xoay người, đi về hướng phòng hậu cần.
Hai người cứ duy trì một khoảng cách như vậy, một trước một sau đi về phía trước, mãi đến khi vào phòng hậu cần.
Diệp Tri Chi dựa theo size mà Giang Yến Từ đã nói, chọn đồng phục, trả tiền, vô cùng lưu loát và liền mạch.
Cô nhét đồng phục vào trong tay anh: “Đền quần áo cho anh rồi nhé, chúng ta đã giải quyết xong rồi đấy.”
Hùng hùng hổ hổ.
Rất giống một con chim nhỏ dựng cả bộ lông trên người lên.
Quăng một câu xong liền xoay người chạy đi mất.
Giang Yến Từ nhìn đồng phục ở trên tay, hơi nhướng mày.
Không biết nghĩ tới gì đó, anh cười một tiếng.
Giải quyết xong sao?
Không thể nào.
***
Sau ngày hôm đó, Diệp Tri Chi cho rằng từ đó về sau sẽ không còn liên quan gì đến Giang Yến Từ nữa.
Nhưng cuối tuần về nhà, cô vô ý nghe được chú ba và ông nội nhắc đến chuyện hôn ước.
Từ cuộc đối thoại của họ, cô đã nghe được không ít thông tin: Tập đoàn Diệp thị và tập đoàn Giang Diên đạt được sự hợp tác sâu sắc, thậm chí người trong nhà còn mong rằng sau khi bọn họ thi đại học xong thì sẽ đính hôn ngay, lấy việc đó để củng cố mối quan hệ của hai nhà.
“Thật là, đã thời đại nào rồi mà còn ép hôn nữa.”
Diệp Tri Chi quay về phòng, nhỏ giọng than thở.
Cô thở dài, lấy một quyển sách tham khảo pháp luật từ trong cặp sách ra.
Cho dù không thể giải quyết mối hôn ước này, cô cũng phải kháng cự lại một chút.
Ngày chủ nhật, cô hẹn Thịnh Dĩ Nhan cùng nhau đến thư viện tự học.
Hai người hẹn nhau đứng ngoài cửa thư viện chờ.
Nhưng đã qua giờ hẹn hơn mười phút, Thịnh Dĩ Nhan vẫn chưa đến đây.
“Sao Nhan Nhan vẫn chưa đến vậy nhỉ?”
Trong lúc Diệp Tri Chi đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì điện thoại ở trong cặp lại đổ chuông.
Sau khi bắt điện thoại, giọng nói sốt ruột của Thịnh Dĩ Nhan truyền đến: “Xin lỗi cậu Tiểu Chi, chỗ tớ tạm thời có chút việc, chắc là không thể đến thư viện được rồi.”
Diệp Tri Chi đáp: “Không sao, đợt một lát tớ tự học xong thì tự mình đi về vậy.”
Cuộc gọi kết thúc, Diệp Tri Chi cất điện thoại, đi vào thư viện.
Diệp Tri Chi tự học ở thư viện cả buổi sáng, gần giữa trưa cô mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Diệp Tiểu Thu?”
Diệp Tri Chi theo bản năng quay đầu lại, bước chân chần chừ: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Giang Yến Từ nhìn bảng hiệu của thư viện một cái, nói: “Làm sao? Em đến thư viện được còn tôi thì không được à? Diệp Tiểu Thu?”
Diệp Tri Chi phản bác: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Diệp Tiểu Thu…!A, cũng không được xoa đầu của tôi nữa.”
Giang Yến Từ lấy tay ra khỏi đầu cô, bật cười nói: “Đi thôi, nên về nhà rồi.”
Diệp Tri Chi bất mãn nói: “Tôi về nhà có liên quan gì đến anh…” Lời còn chưa dứt, cặp sách ở trên tay đã bị Giang Yến Từ quăng qua: “Này, sao anh lại ném cặp của anh cho tôi chứ, Giang Yến Từ, anh đợi tôi coi.”
Diệp Tri Chi bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo sau lưng Giang Yến Từ.
Dọc theo đường đi, Giang Yến Từ cũng không nói chuyện với cô.
Hai người bước đi trong im lặng.
Giang Yến Từ đi ở phía trước, cúi đầu gửi tin nhắn cho Diệp Tri Lễ: [Anh Tri Lễ, đã đón em của anh rồi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh đột nhiên cảm thấy góc áo của mình bị kéo.
Giang Yến Từ quay đầu lại: “Hả?”
Diệp Tri Chi do dự nói: “Tôi có việc muốn thương lượng với anh một chút.”
“Việc gì?”
Diệp Tri Chi nói: “Nếu chúng ta đều không hài lòng với hôn ước mà trong nhà đã định, chi bằng chúng ta cùng nhau thương lượng một chút làm sao để giải quyết chuyện này đi.”
Giang Yến Từ liếc cô một cái: “Tôi nói là tôi không hài lòng với hôn ước khi nào?”
“Anh đây là… có ý gì?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
Giang Yến Từ thu ánh mắt lại, nhìn về phía trước: “Tôi không có ý kiến gì với hôn ước cả, hơn nữa hai nhà đã định hôn ước này rồi.
Cho dù không muốn thì tôi cũng không có cách nào giúp em giải quyết chuyện này cả.”
“Anh không có ý kiến gì với hôn ước sao? Chẳng lẽ dù đối tượng đính hôn là ai thì anh cũng đều tùy tiện đồng ý cả sao?” Không biết tại sao đột nhiên trong lòng Diệp Tri Chi cảm thấy hơi khó chịu.
Giang Yến Từ nhướng mày: “Đương nhiên không phải rồi.”
“Hả?” Diệp Tri Chi có chút khó hiểu: “Anh có ý gì?”.