Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 67


Bạn đang đọc Bạn Trai Phá Sản Của Tôi – Chương 67


Diệp Tri Chi muốn đuổi theo hỏi tường tận hơn, nhưng Từ Hải Yến lại dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua người Giang Yến Từ.
“Luật sư Giang, cậu tự lo thân mình cho tốt đi.”
Cô ta khinh thường cười một cái, ôm cánh tay rồi xoay người rời đi.
Nghe tiếng giày cao gót đi xa, Diệp Tri Chi lập tức nhìn về phía Giang Yến Từ, giọng điệu chần chừ: “Giang par, những gì Từ Hải Yến nói… có thật hay không vậy? Cái người Trịnh tổng kia thật sự bị chuyển trụ sở chính sao?”
Giang Yến Từ dừng một chút, mới nói: “Nếu là chuyện này, vậy thì đúng là thật.”
Không đợi cô trả lời, anh đã nhìn sang Thẩm Đình Chi: “Luật sư Thẩm, tôi có việc phải thương lượng với anh.”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Đi đâu nói đây?”
Giang Yến Từ nói: “Đến văn phòng tôi đi.”
“Được, đi thôi.”
Diệp Tri Chi đuổi theo bước chân của anh: “Này, Giang Yến Từ, chuyện hủy bỏ tư cách mà Từ Hải Yến nói…”
Giang Yến Từ dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô, khẽ nói: “Không sao đâu, ngoại trừ chuyện của Trịnh tổng, những chuyện khác không cần lo lắng, không giống như Từ Hải Yến nói đâu, cái gọi là hủy bỏ tư cách không hề tồn tại.

Tin anh.”
Diệp Tri Chi ngừng lại.
Nghe anh nói như vậy, những lo âu trong lòng cũng vơi đi không ít.
Cô ngẫm nghĩ, giọng điệu chần chừ: “Nếu không có thì tốt rồi, vậy…!em về làm việc trước nhé.”
“Ừm.”
***
Sau cuộc hội nghị cộng sự, Từ Hải Yến cũng không dây dưa thêm nữa, quả quyết nhanh gọn xin chuyển đến công ty luật đối thủ.
Theo sự rời đi của cô ta, công ty luật Quân Hòa cũng nghênh đón một đợt thay đổi nhân sự.
Lúc Từ Hải Yến từ chức đã không hề khách khí dẫn theo đội của cô ta đi.
Tuy rằng đội đã đi hết, nhưng nền móng luật sư của Quân Hòa cũng xem như ổn định.

Những vụ án mà Từ Hải Yến không mang theo thì được trực tiếp phân công xuống dưới dựa theo quy trình của công ty luật, ngoại trừ có hơi bận rộn, còn lại đều như bình thường.
Nhưng mà, vào ngày thứ ba Từ Hải Yến rời khỏi công ty luật Quân Hòa, một đoạn ghi âm liên quan đến Giang Yến Từ được phơi bày ra ánh sáng…
“Bây giờ là thời gian làm việc, mỗi một phút đều phải thu phí…!Phí tư vấn của luật sư một tiếng một nghìn tệ, chưa tới một giờ thì tính là một giờ, nếu cô đã đến đây vì công việc, vậy thì hóa đơn sẽ được gửi đến tòa soạn của các cô sau…”
“Trước khi đưa bất kỳ tin tức gì, các cô nên suy nghĩ cẩn thận.”
“Đây là nơi nào, hẳn cô cũng rõ, thứ được gửi đến tòa soạn của các cô sẽ không đơn giản chỉ là thư luật sư đâu.”
Trong đoạn ghi âm là giọng nói của Giang Yến Từ.
Được đăng tải bởi chính tài khoản truyền thông của ”Nhật báo Tây Đảo”, ngoại trừ đoạn ghi âm, tài khoản của tòa soạn còn chêm thêm một câu…

“Đây là việc phóng viên gặp phải khi đến công ty luật nào đó vào ngày hôm ấy.”
Có thể nói là ý tứ vô cùng sâu xa.
Bài Weibo này được nhiều blogger chia sẻ lại, nháy mắt đã làm bùng nổ cả Internet.
[Ha ha, vậy mà tên luật sư trốn nợ đó còn dám uy hiếp phóng viên cơ đấy.]
[Đúng là không biết chừng mực mà.]
[Loại người như vậy sao có thể trở thành luật sư được thế?]
[@Hiệp hội luật sư thành phố A @Hiệp hội luật sư thành phố A @Luật sư thành phố A, sao các anh không ra đây quản lý chút đi?]
Gần đến trưa Diệp Tri Chi mới biết đến đoạn ghi âm này, là do Thịnh Dĩ Nhan nói cho cô biết.
Sau khi cô nghe xong, chém đinh chặt sắt nói: “Đây chính là cắt câu lấy nghĩa mà!”
Rõ ràng là vào ngày hôm đó, nữ phóng viên của “Nhật báo Tây Đảo” đã phỏng vấn cô.
Đoạn ghi âm này đã được tạo ra bằng việc cắt ghép, cắt câu lấy nghĩa.
Nhưng cho dù cô có giải thích giúp thì cũng không có ích gì, trên Internet đều đã tràn ngập tiếng mắng chửi.
Những ngày tiếp theo, thậm chí còn có người gửi thư đe dọa đến công ty luật.
Rốt cuộc Diệp Tri Chi cũng ngồi không yên nên đi tìm Giang Yến Từ: “Giang par, chuyện ở trên mạng…”
“Thư luật sư đã được gửi đến tòa soạn rồi, nếu không đưa ra lời xin lỗi, vậy thì sẽ trực tiếp khởi tố.”
Giang Yến Từ bình tĩnh nói: “Về phần thư đe dọa, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý là được rồi.”
Diệp Tri Chi: “Nhưng…”
Giang Yến Từ nói: “Thời gian làm việc, đừng để những chuyện râu ria khác ảnh hưởng.”
“Chuyện đó sao có thể gọi là chuyện râu ria được?” Diệp Tri Chi nhịn không được nói: “Đó là chuyện liên quan đến anh…”
Giang Yến Từ nhìn thẳng vào cô nói: “Yên tâm đi, sẽ nhanh chóng giải quyết xong thôi.”
Nhưng mà lời đồn vẫn càng lan càng xa, những lời mà Từ Hải Yến nói trước khi đi dường như đã bắt đầu trở thành sự thật.
Trong công ty luật dường như đã có lời đồn đãi…
“Nghe nói luật sư Giang đã đắc tội với tập đoàn C.Z., tập đoàn C.

Z.

sẽ hủy bỏ tư cách đó.”
“A? Thật không?”
“Luật sư Từ đi rồi, công ty luật này có phải sắp không ổn rồi không? Chúng ta có cần lên dự định khác trước khi quá muộn không nhỉ?”
Lòng người hoảng sợ, trong vòng vài ngày, đã có vài người cộng sự có dự định chuyển công ty.
Trong lòng Diệp Tri Chi cũng lo lắng.

Chẳng lẽ, thật sự giống như Từ Hải Yến đã nói sao, tập đoàn C.

Z.

thật sự sẽ hủy bỏ tư cách sao?
Buổi chiều cùng ngày, dưới sự thương lượng của các cộng sự, một cuộc họp toàn thể đã được tổ chức.
“Luật sư Giang, không phải anh nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
“Chuyện này bị kéo dài lâu như vậy thì không hề có lợi với danh tiếng của công ty luật.”
“Còn chuyện của tập đoàn C.Z….”
Sau khi Từ Hải Yến từ chức, Giang Yến Từ đã trở thành người đại diện tạm thời của công ty luật Quân Hòa.
Đối mặt với hiềm nghi của mọi người, vẻ mặt của Giang Yến Từ bình thản: “Tôi rất xin lỗi vì đã để lý do cá nhân gây ảnh hưởng đến công ty luật, nhưng xin mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.”
“Vậy cách giải quyết của anh là gì?” Có một cộng sự chất vấn: “Đã mấy ngày trôi qua rồi cũng chẳng thấy anh có hành động gì cả.”
Giang Yến Từ bình tĩnh nói: “Lời đồn ở trên Internet xuất phát từ vấn đề nợ nần của tập đoàn Giang Diên.”
“Nhưng tập đoàn Giang Diên sẽ nhanh chóng bị thu mua, hơn nữa, khoản nợ mà tập đoàn đang nợ, cũng sẽ được xử lý thích đáng.

Chỉ khi khoản nợ được giải quyết thì những đồn đãi sẽ tự biến mất.

Nhưng chuyện này có liên quan đến việc cơ mật, trước mắt tôi chỉ có thể tiết lộ nhiêu đây thông tin thôi.”
Diệp Tri Chi nghe lời giải thích của anh xong, tảng đá lớn trong lòng cũng được dỡ xuống.
Nhưng câu tiếp theo của anh lại làm trái tim của cô vọt lên cổ họng lần nữa.
Anh dừng một chút: “Đợi khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ từ chức tại công ty luật Quân Hòa, không hành nghề luật sư nữa.”
“Đây là lời giải thích tôi dành cho mọi người.”
Lời này rơi vào trong tai, Diệp Tri Chi vô cùng sững sờ, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Sau khi kết thúc cuộc họp, cô vội vàng đuổi theo.
“Giang Yến Từ, tại sao vậy?”
Diệp Tri Chi đuổi đến phía sau anh: “Tại sao anh lại từ chức? Là do tập đoàn C.Z.

hủy bỏ tư cách sao? Có phải bọn họ dùng điều kiện này để…”
“Không phải.” Giang Yến Từ quay đầu lại nhìn về phía cô, hơi dừng một chút: “Đây là quyết định của anh sau khi đã suy nghĩ cẩn thận.”
Diệp Tri Chi sốt ruột nói: “Nhưng không phải anh có cách giải quyết sao? Sau khi giải quyết được vấn đề, mọi thứ sẽ trở về lại như ban đầu, anh cũng đâu nhất thiết phải lấy tiền đồ của mình ra…”

“Không phải vì chuyện này.” Giang Yến Từ ngắt lời nói: “Anh đã quyết định không làm luật sư nữa từ rất lâu trước kia rồi.”
Diệp Tri Chi mở miệng: “Vậy bên tập đoàn C.Z….”
Giang Yến Từ nhìn cô một cái thật sâu, giọng điệu bình tĩnh: “Tri Chi, đợi sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện tập đoàn Giang Diên, anh sẽ nói tất cả cho em nghe.”
Đây là lần đầu tiên Giang Yến Từ gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.
Diệp Tri Chi thấy hơi không quen.
Giang Yến Từ xoay người rời đi.
Diệp Tri Chi trở lại khu làm việc, lơ đãng mở laptop ra, mãi đến khi giọng nói nghi hoặc của Thịnh Dĩ Minh truyền vào trong tai.
“Chị Tri Chi, sao chị mất tập trung vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Diệp Tri Chi lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Thịnh Dĩ Minh đi tới: “Chị đang suy nghĩ về chuyện của Giang… par sao?”
Diệp Tri Chi hỏi: “Tiểu Minh, theo em thì tập đoàn C.Z.

thật sự sẽ hủy bỏ tư cách sao?”
“Em cũng không rõ lắm.” Thịnh Dĩ Minh nói: “Nhưng mà chuyện này không phải Giang par là người hiểu rõ nhất sao?”
Vẻ mặt của Diệp Tri Chi nghiêm nghị: “Anh ấy nói là không có chuyện đó.

Nhưng chị vẫn luôn cảm thấy…”
Thịnh Dĩ Minh ngẫm nghĩ nói: “Tuy rằng em không rõ chuyện này lắm, nhưng lúc nãy khi em đi ngang qua pantry, nghe thấy vài luật sư đang ở đó tán gẫu về chuyện này, bọn họ nói là có bạn làm ở tập đoàn C.Z., nội bộ tập đoàn quả thực đang thảo luận chuyện của công ty luật Quân Hòa.”
“Nội bộ đang thảo luận?” Diệp Tri Chi ngẩn ra, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Xem ra chuyện hủy bỏ tư cách cũng không phải là tin đồn vô căn cứ…”
Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Có cách nào để liên lạc với người phụ trách của tập đoàn C.Z.

không? Chính là người mà có thể đưa ra quyết định về chuyện hủy bỏ tư cách này.”
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt: “A? Việc này thì em cũng…”
Diệp Tri Chi đã lâm vào trầm tư.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Diệp Tri Lễ.
Nhưng Diệp Tri Lễ vừa đến thành phố A, nền móng không vững, chưa chắc sẽ có quen biết gì với người của tập đoàn C.Z..
Chỉ còn lần trước ở Bút máy Thi Thần…
Khoan đã! Tập đoàn Thịnh Thế…
Ba của Thịnh Dĩ Nhan và Thịnh Dĩ Minh!
Việc thu mua Bút máy Thi Thần lần trước, tập đoàn C.Z.

cũng có nhúng tay vào, nói không chừng, tập đoàn Thịnh Thế có hợp tác với tập đoàn C.Z..
Trong lòng Diệp Tri Chi trở nên sáng tỏ thông suốt, lập tức nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh: “Đúng rồi, Tiểu Minh, chắc là chú có cách liên hệ với tập đoàn C.Z.

nhỉ?”
“Hả?” Thịnh Dĩ Minh nhất thời không kịp phản ứng lại: “A? Em…”

Diệp Tri Chi cũng không để ý, ngược lại cười nói: “Em không rõ lắm cũng không sao, đợi lát nữa tan tầm, chị sẽ liên lạc với Nhan Nhan.”
***
Chín giờ tối.
Rời khỏi công ty luật sau khi tăng ca xong, Thịnh Dĩ Minh trên đường về nhà đã buồn bực đá hòn đá nhỏ.
Hôm nay lại không tìm được cơ hội làm sáng tỏ chuyện “tỏ tình” lần trước với Diệp Tri Chi, tâm trạng của cậu ta có hơi không tốt.
Khi đang miên man suy nghĩ, Thịnh Dĩ Minh đi ngang qua một con hẻm nhỏ.

Đột nhiên, bên trong con hẻm chật hẹp đó phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Cậu ta sửng sốt, dừng lại.
Một chiếc lon rỗng lăn ra từ con hẻm nhỏ, dừng lại ở bên chân cậu ta.
“Cái lon ở đâu ra vậy?”
Thịnh Dĩ Minh nghi hoặc lẩm bẩm, chần chừ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau vài giây do dự, cậu ta dè dặt bước qua đó.
Trong hẻm nhỏ dường như có gì đó đang động đậy, đợi sau khi nhìn thấy rõ, cậu ta hoảng sợ, liên tục lui về sau vài bước.
Vậy mà trong đó lại có một người đang nằm, nương theo ánh đèn đường, cậu ta lờ mờ nhận ra dường như đó là một cô gái.

Tóc tai cô ta bù xù, hầu như trên tay và mặt đều là máu.
Thịnh Dĩ Minh mở to hai mắt nhìn: “Này, này, này, này, này…”
Trong tiềm thức cậu ta muốn bỏ chạy trối chết nhưng lý trí đã đóng đinh bước chân của cậu ta ở tại chỗ.
Không, không thể cứ như vậy bỏ đi được.
Nhưng mà, khoan đã, cô gái này…!hình như trông hơi quen quen.
Cô ta không phải là cô gái vẫn luôn nhằm vào Diệp Tri Chi sao? Tên… Quý cái gì Ninh đó nhỉ?
Người trên mặt đất đột nhiên hơi động đậy.
Thịnh Dĩ Minh sợ tới mức mất bình tĩnh, cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta: “Cô, cô, cô đừng có lại đây, tôi chỉ đi ngang qua thôi, không phải tôi hại cô như vậy đâu…”
Quý An Ninh khó khăn ngẩng đầu lên, hơi giơ ngón tay lên, nhỏ giọng kêu: “Cứu…!Cứu, cứu tôi…”
Thịnh Dĩ Minh vội vàng lấy điện thoại ra, nhưng bởi vì căng thẳng, suýt chút nữa đã làm rớt điện thoại: “Tôi, tôi, tôi giúp cô kêu xe cứu thương và báo cảnh sát nhé!”
“Không…!không cần… báo cảnh sát.” Cô gái thều thào nói.
Thịnh Dĩ Minh hơi mờ mịt: “Nhưng, nhưng, nhưng bây giờ cô như vậy mà không báo cảnh sát thì làm được gì đây?”
Cậu ta bấm lung tung lên màn hình, trong lúc hoảng loạn đã quay phải số của Thẩm Đình Chi.
Cậu ta chẳng hề nói lời nào, mãi đến khi giọng nói nghi hoặc của Thẩm Đình Chi truyền đến…
“Trợ lý Thịnh? Tìm tôi có việc gì?”
Thịnh Dĩ Minh như mới tỉnh khỏi giấc mơ, đột nhiên hoàn hồn.
“Luật, luật, luật sư Thẩm! Cứu, cứu, cứu mạng! Hình, hình, hình như tôi bị người ta ăn vạ rồi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.