Bạn đang đọc Bạn Trai Phá Sản Của Tôi – Chương 47
“Sao lại đưa thẻ lương của anh cho tôi?” Diệp Tri Chi ngơ ngác nhìn tấm thẻ ngân hàng trên tay.
“Thực hiện nghĩa vụ của bạn trai trước.” Giang Yến Từ nói đầy nghiêm túc: “Tôi đưa thẻ lương cho em giữ, sau này muốn mua cái gì thì cứ quẹt thẻ của tôi là được.”
Diệp Tri Chi nghi ngờ ra mặt: “Luật sư Giang, anh đừng lừa tôi đấy.
Quyền lợi và nghĩa vụ ngang hàng, trước đó anh cũng nói thế với Triệu Thần Hi rồi.”
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Không phải thẻ này của anh là hạn mức âm đấy chứ?”
Giang Yến Từ không nhịn được bật cười.
“Anh cười gì chứ?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ nhíu mày: “Diệp Tiểu Thu, có phải trí tưởng tượng của em hơi phong phú không?”
“Đây là thẻ ghi nợ, không phải thẻ tín dụng, không thể tiêu nhiều hơn hạn mức đâu.
Mà dù có tiêu quá hạn mức thì cũng chỉ ảnh hưởng đến tín dụng của tôi thôi, không liên quan đến em.”
Diệp Tri Chi nhịn không được phản bác: “Sao lại không liên quan đến tôi được? Đây là thẻ lương của bạn trai tương lai tôi mà.”
Dứt lời cô mới ý thức được mình vừa nói gì, mặt lập tức nóng rực.
“Thế hả?” Mắt Giang Yến Từ ngậm cười.
Diệp Tri Chi đảo mắt nhìn sang bên: “Thì… để anh khỏi tiêu tiền lung tung thì cứ để tạm thẻ ở chỗ tôi trước đi.
Tôi giữ giúp anh, nếu vụ án thua thì tôi sẽ trả lại anh.”
Giang Yến Từ cười đồng ý: “Được.”
Diệp Tri Chi cong môi cười, đi đến khoác tay anh: “Vậy đi thôi, trưa đến nơi rồi, chúng ta đi ăn cơm.”
Giang Yến Từ hơi khựng lại, nhìn vào tay cô hơi bất ngờ.
“Hử? Sao vậy?”
Diệp Tri Chi nghi hoặc hỏi rồi nhìn về trước như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao cũng sắp là bạn trai rồi mà, khoác tay xíu thì sao?
“Không sao, đi thôi.” Giang Yến Từ cười, nụ cười khiến miệng cũng rộng thêm ra.
Rạp chiếu phim nằm ở ngay trong khu thương mại, đi tiếp lên hai tầng nữa là khu ẩm thực.
Lúc đi thang cuốn lên tầng, Giang Yến Từ nhắc đến bộ phim vừa rồi: “Em thấy bộ phim vừa rồi thế nào? Cũng ổn chứ hả?”
Diệp Tri Chi hỏi: “Bộ phim này là anh chọn à?”
“Không phải, tôi nhờ bạn mua vé hộ, nhờ cậu ta chọn giúp luôn.” Giang Yến Từ đáp.
“Tôi biết ngay mà.”
Sau khi biết rõ bộ phim không liên quan đến công việc, cuối cùng Diệp Tri Chi cũng an tâm lên tiếng chê bai: “Tình tiết của bộ phim này chán chết được.”
“Không biết kiểu gì nữa, cái nào cũng có bug hết.”
“Tạm không nhắc đến tính logic, dù có là phim vườn trường đi nữa thì thiết lập nhân vật cũng dị quá.
Rõ ràng lúc đầu nam chính còn không thích nữ chính, mấy cái hành động đeo bám hèn mọn của nữ chính nếu mà đổi giới tính đi thì thành quấy rối luôn rồi.
Nếu để từ đầu đến cuối đều là nữ chính một mình tình nguyện đơn phương rồi không có được mà tỉnh ngộ cũng được mà, tại sao cứ phải sắp xếp cho nam chính bị hành động của nữ chính làm cho cảm động chứ? Thiết lập nhân vật nát đến không chịu được luôn, thế mà nữ chính còn dám bảo “Chẳng qua là hồi đó anh ỷ vào em thích anh mà thôi”? Gì vậy trời? Thật sự không hiểu biên kịch nghĩ kiểu gì luôn, cái bộ phim như này mà cũng có người đầu tư vào hả trời?”
Nhân vật chính trong phim là một nam thần thập toàn thập mĩ ở trường và bạn thanh mai không có gì nổi bật của hắn.
Bạn thanh mai kia từ nhỏ đã yêu thầm nam chính, hèn mọn đến mức đơn phương tình nguyện hi sinh vì nam chính.
Nhưng nam chính lại thích hoa khôi của trường, vậy nên luôn từ chối bạn thanh mai nhưng bạn thanh mai vẫn cứ cố chấp đeo bám.
Mãi đến khi nam chính và hoa khôi trường đã yêu nhau, bạn thanh mai vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy việc tự tử ra để uy hiếp nam chính.
Chuyện này làm trường học xôn xao hết cả lên, nam chính và hoa khôi cũng vì thế mà chia tay.
Hai người lại tiếp tục dây dưa đến khi tốt nghiệp đại học thì cuối cùng bạn thanh mai cũng chán chường, bỏ đi nước ngoài.
Nhưng đến khi ấy, nam chính lại đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu là nữ chính, tuy nhiên nữ chính lại không muốn để ý đến hắn nữa rồi, ngay sau đó là bắt đầu màn theo đuổi vợ của nam chính.
Trong khoảng thời gian này, hoa khôi trường lại hóa thân thành ánh trăng sáng quay về, lần nữa vướng vào rắc rối tình cảm của hai người kia…
“…”
Giang Yến Từ yên lặng hồi lâu rồi mới nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với cậu ta.”
“Người bạn kia của anh là thanh niên văn nghệ à?” Diệp Tri Chi khéo léo hỏi.
Giang Yến Từ đáp: “Không phải, có thể là vì gần đây mới bị đả kích gì đó nên mới thế.”
“Hả? Đả kích gì cơ?” Diệp Tri Chi tò mò.
Giang Yến Từ mặt không đổi sắc đáp: “Không có gì đâu, chỉ là đây là hôm thứ bảy cậu ta bị “ông chủ vô lương tâm” ép tăng ca thôi.
Còn nữa có lẽ tiền thưởng tháng sau của cậu ta cũng chẳng có luôn.”
Diệp Tri Chi rùng mình: “Vậy thì đúng là hơi thảm đấy.”
Trong lúc chuyện trò, cả hai đi ngang qua một nhà hàng Nhật Bản, không ngờ lại gặp hai người quen ở cửa.
Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Diệp Tri Chi sửng sốt, buông tay Giang Yến Từ ra theo bản năng lại bị người kia nắm chặt.
Giang Yến Từ lập tức chuyển mắt nhìn Diệp Tri Chi như không có gì xảy ra: “Em không muốn mua gì à, khó lắm mới ra ngoai một chuyến, cứ mua đồ chơi cho Trì Trì đi.”
Sắc mặt Diệp Nhược Lâm thoáng cứng đờ.
“Khỏi đi, lần trước anh đã mua nhiều lắm rồi, có mấy món đồ chơi ở nhà còn chưa bóc nhãn đâu.”
Diệp Tri Chi bình tĩnh lại, vội nói: “Với cả bình thường Trì Trì cũng không thích chơi đồ chơi đâu, nó thích chơi với hộp giấy hơn đó.”
Trì Trì chẳng có tí hứng thú nào với đồ chơi cho mèo mà Giang Yến Từ mua, nhưng nó lại rất thích mấy hộp giấy từ những món hàng chuyển phát nhanh, ngày nào cũng vui vẻ chơi đùa trong đống hộp giấy.
Diệp Tri Chi bèn lấy luôn mấy hộp giấy đó ra làm ổ cho nó.
Giang Yến Từ nói: “Không sao, cứ quẹt thẻ của tôi là được.”
Diệp Tri Chi cũng không muốn ở đây lâu, cô kéo áo anh nhỏ giọng nói: “Đã bảo là đừng có tiêu lung tung rồi mà, tôi thấy ở đây cũng chẳng có gì ngon hết, chúng ta về đi thôi.”
“Được.”
Giang Yến Từ hoàn toàn không để ý ánh mắt đầy phức tạp của hai người kia, kéo cô đi thẳng.
Rời khỏi tầm mắt của Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh, áp lực đè nặng Diệp Tri Chi cuối cùng cũng tiêu biến.
Trên đường đi lấy xe, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ bàn đến chuyện chính.
“Họp hội đồng quản trị của bút máy Thi Thần diễn ra vào chín rưỡi sáng thứ hai đúng không?”
Giang Yến Từ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Tri Chi nói: “Tình huống hiện tại sao rồi? Còn một ngày nữa, tôi vốn tưởng hôm nay phải về công ty luật tăng ca nữa chứ.”
Giang Yến Từ đáp: “Tôi đã chiếm được hai phiếu bên phía hội đồng quản trị rồi.”
“Hơn nữa vốn đã có ba phiếu ủng hộ Triệu tổng rồi, luận về số lượng chắc thắng Ngô Bảo Thành cũng không phải vấn đề đâu.” Anh dừng lại: “Cứ đợi đến lúc diễn ra họp hội đồng quản trị thứ hai đi.”
Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: “Triệu Thần Hi có liên lạc với anh không?”
Giang Yến Từ im lặng một chút rồi đáp: “Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa?” Diệp Tri Chi kinh ngạc: “Vậy anh đã có những lựa chọn thích hợp khác chưa?”
“Cũng không có.”
Giang Yến Từ ngừng rồi nói: “Đợi thêm chút, tôi tin cậu ta sẽ đến.”
Diệp Tri Chi nhất thời không hiểu ý anh.
“Nếu hôm ấy Triệu Thần Hi không tới thì có đủ số phiếu ủng hộ cũng vô ích thôi.” Cô có phần lo lắng: “Nếu đến phút cuối mà cậu ta vẫn không xuất hiện thì sao?”
Giang Yến Từ nói: “Vậy chỉ có thể tạm mời Triệu phu nhân giữ chức CEO thôi.”
Diệp Tri Chi: “Nhưng…”
“Nếu như thua thì người không có bạn gái là tôi mà.” Giang Yến Từ nhìn cô: “Diệp Tiểu Thu, sao em còn lo lắng hơn tôi thế?”
Tim Diệp Tri Chi đập loạn, cô mạnh miệng nói: “Tôi không lo cho anh đâu, chỉ là tôi thấy thẻ lương còn chưa cầm ấm tay đã phải trả lại thì hơi khó chịu thôi.”
“Vậy em yên tâm, tôi sẽ không để em có cơ hội trả lại thẻ lương cho tôi đâu.”
Giang Yến Từ nhìn thẳng về trước, bình tĩnh nói: “Cho dù cách này không làm được thì tôi vẫn còn một đối sách chỉ dùng trong tình huống vạn bất đắc dĩ.”
“Đối sách gì thế?”
Giang Yến Từ chỉ cười không trả lời: “Chỉ mong rằng đối sách này sẽ không dùng vào đây.”
Diệp Tri Chi nghi ngờ nhìn anh.
Mặc dù trong lòng Giang Yến Từ đã tự có tính toán, song Diệp Tri Chi vẫn hơi lo lo.
Cảm giác lo lắng ấy cứ kéo dài sang đến tận tuần mới.
Thứ Hai, hai người về công ty luật từ sớm, vừa vào văn phòng đã đụng trúng một người đang bước đến.
Diệp Tri Chi thấy người đến thì có hơi giật mình.
“Cậu đến rồi.” Giang Yến Từ có vẻ không ngạc nhiên mấy.
Triệu Thần Hi dừng lại trước mặt bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Luật sư Giang, tôi đã nghĩ kĩ rồi.”
“Tôi quyết định sẽ tiếp quản công ty của bố.”
…
Trụ sở chính bút máy Thi Thần.
Chín giờ sáng, Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi bước vào phòng họp.
Ngô Bảo Thành mỉm cười ra đón, thấy Triệu Thần Hi, sự kinh ngạc thoáng hiện lên trong mắt ông ta rồi lại biến mất ngay.
“Tiểu Hi, lâu rồi không gặp.” Ông ta cười híp mắt chào hỏi: “Lần trước gặp nhau hình như cậu vẫn đang học cấp ba nhỉ, nhoằng cái đã lớn thế này rồi.”
“Chào Ngô tổng.”
Triệu Thần Hi chỉ khách khí đáp lại chứ không tiếp chuyện ông ta.
Từ Hải Yến đã đến sớm hơn bọn họ và đang nói chuyện với các đồng nghiệp khác trong phòng họp.
Thấy nhóm Giang Yến Từ vào phòng học, cô ta thong thả đi đến, khẽ cười: “Luật sư Giang, hôm nay đúng giờ ghê nhỉ.”
“Vị này chính là CEO mà cậu chọn đây à? Trẻ thật đấy.” Cô ta vừa nói vừa đánh giá Triệu Thần Hi.
Giang Yến Từ nói: “Vị đây là Triệu Thần Hi, là con của CEO trước Triệu Văn Tuấn, tôi nghĩ cậu ấy là người rất thích hợp.”
“Thế sao?” Từ Hải Yến nhíu mày: “Phải rồi, luật sư Giang…”
Giang Yến Từ lãnh đạm đáp: “Luật sư Từ này, nếu còn chuyện khác thì để sau buổi họp hẵng nói.”
“Cũng được.” Từ Hải Yến khựng lại rồi lại cười đáp ngay.
Lúc này, một trợ lý đi đến: “Hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời các vị đi lối này.”
Tám thành viên của ban giám đốc đều đã đến đủ, sau khi tất cả ngồi xuống, cuộc họp hội đồng quản trị cũng bắt đầu.
Ngô Bảo Thành là quyền CEO, bắt đầu đọc nội dung cuộc họp hôm nay.
“Nội dung cuộc họp hôm nay là chọn CEO mới, quyết định thông qua hình thức bỏ phiếu kín.
Sau khi kết thúc bỏ phiếu sẽ kiểm ngay tại chỗ.”
“Người được đề cử cho chức CEO mới là Phó tổng Ngô Bảo Thành.” Anh ta dừng một lúc rồi nhìn về phía Triệu Thần Hi: “Và cậu Triệu Thần Hi do luật sư Giang tiến cử.”
Ngô Bảo Thành đọc xong nhìn sang Từ Hải Yến: “Nếu luật sư đã ở đây rồi thì hãy làm chứng luôn nhé.”
“Ngô tổng, ở đây có ba vị luật sư, để vị luật sư nào phụ trách làm chứng đây?” Một thành viên trong ban giám đốc nêu ra thắc mắc.
Từ Hải Yến lại đưa ra một đề nghị khó tin: “Vậy thì để luật sư Tiểu Diệp kiểm phiếu còn tôi và luật sư Giang phụ trách giám sát bỏ phiếu vậy.”
Diệp Tri Chi ngẩn ra, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Giang Yến Từ.
Ngô Bảo Thành cười nói: “Tôi thấy ổn, mọi người thì sao?”
“Được.”
Thành viên ban giám đốc đáp lại ngay.
Từ Hải Yến nhìn Diệp Tri Chi: “Luật sư Tiểu Diệp, đành nhờ cô vậy nhé?”
Diệp Tri Chi hồi thần, lại mỉm cười đồng ý: “Được, luật sư Từ.”
Bắt đầu quá trình bỏ phiếu.
Diệp Tri Chi kiểm tra cẩn thận hòm phiếu và dụng cụ bỏ phiếu, sau đó phát giấy trắng và bút ra.
Các thành viên ban giám đốc sẽ viết tên lên giấy trắng, chọn ra ứng cử viên mà mình muốn, rồi lên chỗ hòm phiếu và nhét tờ giấy có tên vào trong hòm.
Triệu Thần Hi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm hòm phiếu, tay siết chặt thành đấm.
Cả quá trình bỏ phiếu chỉ mất mười lăm phút.
Bỏ phiếu kết thúc, Diệp Tri Chi mở hòm ra bắt đầu đọc.
“Ngô Bảo Thanh, một phiếu.”
Phía sau có một tấm bảng trắng di động viết tên hai người được đề cử.
Diệp Tri Chi đọc một phiếu thì trợ lý sẽ vạch lên đó một đường.
“Ngô Bảo Thanh, một phiếu.”
“Triệu Thần Hi, một phiếu.”
“Ngô Bảo Thanh, một phiếu.”
“Triệu Thần Hi, một phiếu.”
“Triệu Thần Hi, một phiếu.”
“Ngô Bảo Thanh… một phiếu.”
Đã đọc đến phiếu thứ bảy, Diệp Tri Chi chợt nhận ra có gì đó không ổn, lập tức nhìn về phía Giang Yến Từ.
Ánh mắt Giang Yến Từ quét qua ghế ngồi.
Có hai kẻ lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Diệp Tri Chi lấy lá phiếu cuối cùng trong hòm ra, cô mở giấy nhìn vào tên trên phiếu bầu, có hơi do dự.
Ngô Bảo Thành ngước lên, nhẹ nhàng nói: “Sao thế? Có vấn đề gì à? Sao không tiếp tục?”
Dưới sự thúc giục của anh ta, Diệp Tri Chi chỉ đành hít một hơi sâu đọc kết quả.
“Lá phiếu cuối cùng…”.