Bạn đang đọc Bạn Trai Phá Sản Của Tôi – Chương 41
Giang Yến Từ “A” một tiếng ngắn ngủi, ý tứ sâu xa nói: “Ừm, em không quan tâm tôi.”
“Vốn dĩ không có.” Vẻ mặt của Diệp Tri Chi ửng đỏ.
Cô né tránh ánh mắt của anh, qua quýt nhét tài liệu ở trong tay vào tay của anh.
“Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Cô vừa mới xoay người thì bị Giang Yến Từ ôm lấy từ phía sau.
Anh vòng tay qua người cô, ôm cô sát vào lồng ngực.
Lưng bị dán vào một nguồn nhiệt, khiến cho nhịp tim của Diệp Tri Chi dường như ngừng lại trong giây lát: “Giang Yến Từ, anh, anh làm gì vậy?”
Giang Yến Từ ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Việc mà tôi nói lần trước, em đã suy nghĩ xong chưa?”
“Suy, suy nghĩ gì cơ?” Diệp Tri Chi giả vờ không hiểu.
Giọng của Giang Yến Từ trầm xuống, rất dễ khiêu khích trái tim của người khác: “Có muốn hẹn hò với tôi không?”
Tai của Diệp Tri Chi đỏ đến sắp ra máu, nhưng cô vẫn ra vẻ trấn định: “Có, có ai theo đuổi người ta giống như anh không chứ?”
Cô lấy lại bình tĩnh rồi khẽ nói huyên thiên: “Mỗi ngày đều bắt tôi viết bản đề xuất, bóc lột sức lao động của tôi.
Ngày nào về nhà cũng phải tăng ca, như vậy mà gọi là theo đuổi sao?”
“Vậy em muốn tôi theo đuổi như thế nào đây?”
Giang Yến Từ dừng lại, nắm lấy bả vai của cô, xoay người cô lại.
Diệp Tri Chi hơi mờ mịt.
“Như vậy sao?” Hai tay của Giang Yến Từ nâng mặt của cô lên.
Không đợi cô phản ứng lại, anh thong thả cúi người xuống, đôi môi từ từ cọ cọ lên khóe môi cô: “Hay là… như vậy?”
Cả người Diệp Tri Chi cứng đờ, đôi mắt trừng lớn.
Cô bị đứng hình trong một vài giây, sau đó mới mạnh mẽ kéo suy nghĩ của mình trở về.
Diệp Tri Chi im lặng đẩy anh ra, ôm lấy Trì Trì đang nằm trên sô pha hóng hớt, bước nhanh đi lên lầu.
“Meo?” Trì Trì từ trong ngực cô ló đầu ra, mờ mịt nhìn về phía Giang Yến Từ đang đứng im tại chỗ.
Dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Quay về phòng ở trên tầng hai, Diệp Tri Chi thả Trì Trì xuống, đóng cửa lại, một loạt các động tác vô cùng liền mạch và lưu loát.
Trì Trì ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Tri Chi tựa vào đằng sau cánh cửa, bỗng nhiên che mặt lại.
Giang Yến Từ, thật sự quá quá quá quá quá phạm quy rồi đó!
…
Dưới lầu, Giang Yến Từ dõi theo Diệp Tri Chi quay về phòng.
Ầm!
Sau khi cửa đóng lại, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn xuống tay của mình, cười khẽ, mang theo một chút tự giễu khó mà nhận ra.
Hình như anh lại thất bại rồi.
Lần này, anh không chỉ có thất bại mà ngay cả mèo cũng không còn nữa.
…
Vào ngày thứ Sáu, Giang Yến Từ không trở về công ty luật.
Hôm nay, hiệp hội luật sư có một hoạt động công ích như: hỗ trợ tư vấn pháp luật miễn phí, cung cấp tư vấn pháp luật miễn phí cho cộng đồng quần chúng.
Ngoại trừ là trợ lý chưa có giấy chứng nhận chuyên môn thì Diệp Tri Chi còn là người có ít kinh nghiệm nhất ở trong công ty luật, nên hoạt động lần này đương nhiên đã rơi vào đầu của cô.
Trước kia, Diệp Tri Chi cũng từng trải qua chuyện giống vậy.
Thứ gọi là hỗ trợ tư vấn pháp luật miễn phí, về cơ bản thì cũng không khác mấy việc ngồi nghe người khác kể lể những thị phi ở trong nhà.
Hoạt động công ích này được tổ chức ở trong cộng đồng.
“Luật sư, tôi muốn hỏi cô việc này.”
Người thứ nhất đến tư vấn là một người đàn ông trung niên.
Sau khi ông ta ngồi xuống thì căng thẳng nhìn trái ngó phải một cái trước rồi sau đó mới hỏi.
“Luật sư, tôi muốn ly hôn thì phải làm thủ tục gì? Chỉ một mình tôi đi đến Cục dân chính được không?”
Diệp Tri Chi vừa ghi chép, vừa trả lời: “Đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, cũng chính là thỏa thuận ly hôn, bắt buộc cả hai vợ chồng phải cùng đến tiến hành.
Hơn nữa bây giờ ly hôn còn có kỳ hạn ba mươi ngày để bình tĩnh, sau khi đăng ký tiến hành ly hôn, cần phải chờ hết kỳ hạn bình tĩnh mới có thể đến nhận giấy chứng nhận ly hôn.”
Người đàn ông trung niên cau mày: “Phiền toái như vậy sao? Vậy nếu chỉ có một người thì làm sao mới ly hôn được?”
Diệp Tri Chi nói: “Nếu đơn phương muốn ly hôn, có thể đi ra tòa khởi tố.”
“Đi ra tòa? Luật sư, thật sự không còn biện pháp nào khác sao?” Người đàn ông trung niên có hơi sốt ruột: “Cô không biết đâu, mụ vợ nhà tôi…”
Ông ta bắt đầu kể khổ, hơn nữa càng nói càng kích động.
“…Thật là quá đáng! Mụ vợ nhà tôi thật sự quá đáng mà! Không chỉ cắt bớt tiền tiêu vặt của tôi, hôm qua còn bạo lực gia đình với tôi nữa, lần này tôi nhất định phải ly hôn với bà ta!”
Diệp Tri Chi vừa nghe xong thì giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc: “Tôi có thể hỏi là bà ấy bạo lực gia đình với ông như thế nào không?”
Người đàn ông trung niên nói: “Ngày hôm qua, bà ta phát hiện quỹ đen tôi giấu ở gối, vậy mà lại lấy bánh ngọt ném vào người tôi! Cô nói xem, chuyện này có phải rất quá đáng không!”
“Trước tiên thì ngài có thể đến bệnh viện để kiểm tra vết thương…” Suýt nữa cô đã thốt ra câu tiếp theo, nghe thấy lời kể khổ của người đàn ông trung niên, thì lời này lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Diệp Tri Chi miễn cưỡng cười: “Nếu mà bị ném bánh thì vẫn chưa tính là tình trạng bạo lực gia đình đâu.
Mâu thuẫn giữa ngài và vợ, tôi đề nghị hai người nên ngồi xuống rồi nói chuyện với nhau một lần trước đã.”
Sau khi khuyên người đàn ông rời đi, người tư vấn thứ hai nhanh chóng đến.
Là một người thanh niên.
“Luật sư, xin chào người, trước đó bạn tôi có mượn tiền của tôi, mãi vẫn chưa trả.
Cô có thể giúp tôi khởi tố cậu ta không?”
Diệp Tri Chi hỏi: “Có thể hỏi là anh cho bạn mình mượn bao nhiêu tiền không?”
Thanh niên nói: “Hai mươi tệ.”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô hơi trầm mặc, uyển chuyển nói: “Khoản nợ này của bạn anh có thể còn không đủ tiền để trả phí tố tụng nữa, tôi đề nghị các anh nên giải quyết bằng cách tự hòa giải riêng trước.”
Người đến tư vấn thứ ba là một nam thanh niên có diện mạo bình thường.
“Quấy rối tình dục sao?”
Người thanh niên này nói với Diệp Tri Chi rằng anh ta ở công ty bị một đồng nghiệp nữ quấy rối tình dục.
Diệp Tri Chi nghe xong, hỏi: “Vậy anh có giữ lại chứng cứ gì không?”
Người thanh niên buồn rầu lắc đầu: “Không có, nhưng mà lúc đi làm, cô ta luôn kiếm cớ hỏi chuyện tôi.
Buổi trưa cô ta mua trà sữa và bánh ngọt cho tôi nữa, bình thường lúc nói chuyện với tôi thì luôn cố ý vô tình đụng vào chân của tôi.”
Diệp Tri Chi nói: “Tình huống mà anh nói vẫn chưa thể gọi là quấy rối tình dục, còn chứng cứ xác thực nào khác không?”
“Đúng rồi! Tôi vẫn còn giữ lịch sử trò chuyện với cô ta.” Người thanh niên nói xong, mở điện thoại ra rồi đưa qua: “Luật sư, cô xem đi, chắc chắn là cô ta mưu tính quấy rối tôi mà!”
Diệp Tri Chi nhìn lướt qua.
Tin nhắn trong lịch sử trò chuyện của Wechat…
Người thanh niên: [Tôi đã nói rồi, tôi không hề có ý gì với cô cả, xin cô đừng làm mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa.]
Cô gái: […]
Cô gái: [Tôi đã làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm chứ?]
Người thanh niên: [Khi nhậm chức, cô luôn đến tìm tôi hỏi chuyện, mấy chuyện đó, chẳng lẽ trên CV của tôi không có viết sao?]
Cô gái: [Anh nghĩ nhiều rồi, vào lúc mỗi người nhậm chức, tôi đều hỏi mấy chuyện này cả.]
Người thanh niên: [Vậy tại sao vào buổi trưa cô lại đưa trà sữa và bánh ngọt cho tôi?]
Cô gái: [Đó là trà chiều của công ty phân phát, tôi làm trong bộ phận hành chính của công ty.
Đây là công việc của tôi, anh không thấy tôi cũng đưa cho những đồng nghiệp khác sao?]
Cô gái: [:)]
Người thanh niên: [Ha ha, đừng tưởng là tôi không biết…]
Tin nhắn cuối cùng kia không được gửi đi, bởi vì ở bên dưới hiện…
[Bạn không còn là bạn bè của anh (cô) ấy nữa, xin hãy gửi yêu cầu kết bạn trước.]
Người thanh niên tiếp tục oán giận: “Nhất định là cô ta đang lạt mềm buộc chặt! Bị tôi phát hiện còn phủ nhận! Chắc chắn là cô ta bị tôi phát hiện ra bộ mặt thật, cho nên mới thẹn quá hóa giận mà block tôi.”
Khóe miệng Diệp Tri Chi run rẩy: “…”
Bỗng nhiên người thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Tri Chi, trong mắt dâng lên sự cảnh giác.
Diệp Tri Chi:?
“Ngài có vấn đề gì sao?”
Người thanh niên ôm lấy cơ thể của mình, giọng điệu đề phòng: “Tại sao cô cũng nhìn chằm chằm tôi như vậy, không phải là cô có ý gì với tôi đó chứ!”
Diệp Tri Chi: “…”
Kế tiếp là một cụ già đầu tóc bạc phơ…
…
Những người đến tư vấn các vấn đề pháp luật từng người nối tiếp nhau, Diệp Tri Chi đều kiên nhẫn giải đáp cho từng người.
Qua bao vất vả, rốt cuộc vị trí ở trước mặt cũng trống, tạm thời không có ai đến nữa.
Diệp Tri Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thừa dịp lúc rảnh rỗi này mà uống ngụm nước.
Uống nước xong, cô vặn nắp chai nước lại rồi để lại chai nước suối lên bàn.
Điện thoại rung lên, Diệp Tri Chi đưa tay lấy nó, nhưng lại bất cẩn làm rơi chiếc bút ở trên bàn xuống đất.
Cô theo bản năng xoay người lại tìm, nhưng đã có một bàn tay duỗi qua giành trước một bước nhặt bút lên.
Diệp Tri Chi ngẩng đầu, nhìn thấy người đến, không khỏi ngẩn ra.
“Luật sư Lục?”
Lục Trăn Ngôn đưa bút qua: “Bút của cô.”
Diệp Tri Chi phản ứng lại, nhận lấy bút trên tay anh ta, nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”
Lục Trăn Ngôn rút tay lại, giọng nói thản nhiên: “Không cần khách sáo.”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.
Hoạt động hôm nay của hiệp hội luật sư, các công ty luật đều cử luật sư tới tham gia, Lục Trăn Ngôn xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Khúc nhạc đệm nhỏ này, Diệp Tri Chi cũng không để ở trong lòng.
Cô kẹp bút vào cuốn sổ ghi chép, vừa ngẩng đầu lên, người ngồi ở trước mặt lại là một người quen.
Quý An Ninh.
“Luật sư Quý có việc gì không?” Cô khách sáo hỏi.
Quý An Ninh nhìn cô bằng ánh mắt không có ý tốt: “Luật sư Diệp, có thể xin cô chỉ bảo một vấn đề không?”
Diệp Tri Chi chần chừ: “Luật sư Quý, cô… cô cũng cần tư vấn pháp luật sao?”
“Đúng vậy.”
Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ rồi vẫn gật đầu: “Mời cô nói.”
Quý An Ninh nhìn cô, cố ý nâng giọng cao lên: “Tôi có một người bạn bị ôm nhầm từ khi còn nhỏ.
Vốn dĩ cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng bởi vì chuyện ôm nhầm đó mà cô ấy lại thành trẻ mồ côi.
Còn kẻ chiếm đoạt cuộc sống của cô ấy lại hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về cô ấy.
Luật sư Diệp cảm thấy trong chuyện này thì bên sai sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào?”
Động tác của Diệp Tri Chi hơi ngừng lại, nụ cười trên gương mặt dần nhạt đi.
“Tôi cho rằng, việc bị ôm nhầm là trách nhiệm của bệnh viện chứ không hề liên quan gì đến hai người bị ôm nhầm kia.” Giọng nói của cô bình tĩnh: “Những gì cô vừa nói vô cùng phiến diện, cô nói bạn của cô bị người khác chiếm đoạt cuộc sống, chẳng lẽ cô ấy không chiếm đoạt cuộc sống của người kia sao?”
“Hai người bị ôm nhầm là do sơ suất của bệnh viện mà ra.
Tôi cho rằng nên truy cứu trách nhiệm của bệnh viện, theo điều năm mươi tư của “Luật bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của công dân”, khi bệnh nhân bị tổn hại trong quá trình khám và chữa bệnh, cơ sở khám bệnh cũng như nhân viên y tế đều có lỗi, cơ sở khám bệnh phải chịu trách nhiệm bồi thường.”
“Bởi vì bệnh viện có sơ suất trong công việc mà đã ôm nhầm con, hành vi này đã xâm phạm quyền nhân thân của cả hai bên, yêu cầu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí nuôi nấng cho người bị hại.”
Diệp Tri Chi hơi dừng lại, rũ mắt xuống, nói: “Nếu luật sư Quý cần thì có thể thay người bạn kia của cô đi khởi tố bệnh viện chứ không phải là đổ tất cả trách nhiệm lên đầu một người khác.
Cứ mãi truy cứu những chuyện đã qua thì chẳng có ý nghĩa gì cả, cuộc sống trong tương lai vốn nằm ở trong tay của mình.”
Quý An Ninh cười lạnh một tiếng, giọng nói hơi bén nhọn: “Vậy cô cho rằng kẻ đã chiếm đoạt cuộc sống của người khác hơn mười mấy năm kia sẽ không cần phải chịu chút trách nhiệm nào sao?”
Diệp Tri Chi giật mình khựng lại.
Cô ta đang muốn nói tiếp thì có một giọng nói khác chen vào.
“Luật sư Quý, đủ rồi.” Một bàn tay chặn lại, cắt đứt Quý An Ninh.
Diệp Tri Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Người giải vây cho cô, vậy mà lại là Lục Trăn Ngôn.
Lục Trăn Ngôn nói với cô ta: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, đi qua đây với tôi.”
Quý An Ninh trừng mắt nhìn Diệp Tri Chi một cái, không tình nguyện đứng dậy.
Lục Trăn Ngôn gật đầu với cô “Luật sư Diệp, thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Diệp Tri Chi đáp rồi nói với Quý An Ninh: “Vấn đề vừa rồi của cô, với kiến thức nông cạn của tôi e là tôi không thể trả lời vấn đề đó được.”
Bỗng cô hơi dừng lại: “Nhưng mà, tôi khó mà tin được những lời vừa rồi lại có thể thốt ra từ miệng của một người trong ngành luật.”
Quý An Ninh tức giận: “Cô…”
Diệp Tri Chi lấy điện thoại ra nhìn một cái, đứng lên nói: “Đã đến giờ rồi, tôi phải về đây.
Buổi chiều chắc là ca của các cô nhỉ.”
Vào lúc cô thu dọn đồ đạc, lại hỏi một câu: “Nếu là cô thì cô sẽ làm như thế nào?”
Không đợi Quý An Ninh trả lời, cô đã xách chiếc túi ở bên cạnh lên rồi xoay người rời đi.
…
Sau khi rời khỏi hội trường hoạt động, Diệp Tri Chi đi về phía tàu điện ngầm.
Vào giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt, cô đưa tay lên che lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa, trong nháy mắt cô đột nhiên cảm thấy được sự mỉa mai và buồn cười.
Diệp Tri Chi tự giễu nở nụ cười, bước vào cửa vào của tàu điện ngầm.
Diệp Tri Chi ngồi tàu điện ngầm quay về công ty luật.
Buổi chiều, Giang Yến Từ vẫn không ở trong công ty luật.
Diệp Tri Chi gửi tin nhắn cho anh: [Không trở về công ty sao?]
Giang Bái Bì: [Không về.]
Là Tri Chi không phải Thu: [Tối nay thì sao?]
Giang Bái Bì: [Sao vậy, mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ tôi rồi à?]
Là Tri Chi không phải Thu: […]
Là Tri Chi không phải Thu: [Hôm nay tại hoạt động tư vấn pháp luật, tôi có gặp một người thanh niên đến tư vấn, đột nhiên cảm thấy anh và cậu ta rất giống nhau.]
Giang Bái Bì: [?]
Giang Bái Bì: [Người thanh niên nào cơ?]
Là Tri Chi không phải Thu: [Một cô gái nói nhiều hơn vài câu với cậu ta, cậu ta liền ảo tưởng cho rằng cô gái đó mưu tính quấy rối cậu ta.]
Giang Bái Bì: […]
Sau đó Diệp Tri Chi gửi một icon mặt cười: [Tôi chỉ muốn biết buổi tối có cần để cửa cho anh không? Nếu anh không trở về thì tôi sẽ khóa cửa luôn.]
Giang Bái Bì: [Buổi tối nhớ để phần cơm cho tôi.]
Là Tri Chi không phải Thu: [Tôi chỉ có thể đặt đồ ăn bên ngoài thôi:)]
Giang Bái Bì: [Cũng được.]
Giang Bái Bì: [Đúng rồi, nhớ gửi bản đề xuất vào hòm thư của tôi lúc tan tầm nhé.]
Diệp Tri Chi đứng hình trong chốc lát, sau đó hít sâu, mạnh mẽ gõ câu trả lời: [Biết rồi, Giang par.]
Buông điện thoại xuống, Diệp Tri Chi cam chịu số phận bắt đầu làm việc.
Thịnh Dĩ Minh đi tới, hỏi thử: “Chị Tri Chi, Giang…Giang par hôm nay không quay về sao?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Ừm, anh ấy nói phải tham gia cuộc họp, không quay về.”
Ánh mắt Thịnh Dĩ Minh sáng ngời: “Vậy tối hôm nay, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nha? Buổi tối em mời…”
Diệp Tri Chi ngớ ra: “Tối nay có lẽ là không được rồi.”
“Chị đã đồng ý với Giang Yến Từ, tối hôm nay…” Cô thay đổi cách nói uyển chuyển hơn: “Tối hôm nay đến lượt chị nấu cơm.”
Nấu, nấu cơm?
Thịnh Dĩ Minh bày ra vẻ mặt chịu đả kích, kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Tiểu Minh, em bị sao vậy?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
Thịnh Dĩ Minh chậm chạp hoàn hồn, khó khăn nặn ra một nụ cười: “Không, không có gì.
Vậy sau khi tan tầm, em đưa chị về nhà nhé?” Cậu ta nhanh chóng bổ sung: “Dù sao cũng tiện đường mà.”
Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ, nói: “Được, vậy làm phiền em rồi.”
Thấy cô đồng ý, trái tim bé bỏng bị tổn thương của Thịnh Dĩ Minh rốt cuộc cũng cảm thấy có chút an ủi nho nhỏ.
Sau khi tan tầm, Thịnh Dĩ Minh rưng rưng đưa Diệp Tri Chi về căn hộ, rồi hẹn Trương Văn Bân đến quán bar.
“Thật là quá đáng! Thật là quá đáng! Anh ta vậy mà dám coi tôi là tài xế!”
Thịnh Dĩ Minh kể khổ với Trương Văn Bân: “Người anh em, cậu nói xem có phải là anh ta thật sự rất quá đáng không?”
Trương Văn Bân tỉnh bơ: “Quả thật là rất quá đáng.”
“Nào, người anh em tốt, uống tiếp nào!”
Thịnh Dĩ Minh cạn ly với cậu ấy, nốc một ngụm bia lớn, rồi tiếp tục mắng chửi: “Anh ta sai tôi làm việc cũng thôi đi, tại sao ngay cả chị Tri Chi mà anh ta cũng muốn cướp đi chứ?”
“Chị Tri Chi?” Trương Văn Bân ngẩn ra.
Cậu ấy lập tức truy hỏi: “Cậu nói là luật sư Diệp sao?”
Nhưng mà Thịnh Dĩ Minh đã uống say rồi, ngả vào trên mặt bàn bất tỉnh nhân sự.
…
Cuối tuần.
Diệp Tri Chi đã hẹn với Thịnh Dĩ Nhan ở một nhà hàng món Thái ở khu CBD.
Trên đường đi bị kẹt xe, khi Diệp Tri Chi đến nhà hàng thì Thịnh Dĩ Nhan đã tới rồi.
Hôm nay đại tiểu thư Thịnh mặc một chiếc váy mang phong cách Bohemian, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, đang cầm máy tính bảng xem.
“Nhan Nhan.”
Mãi đến khi Diệp Tri Chi ngồi xuống ở đối diện cô ấy, cô ấy mới tỉnh hồn.
“Cậu đến rồi à.”
Thịnh Dĩ Nhan đặt máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tri Chi có hứng thú hỏi: “Nghe nói cậu với Giang Yến Từ đã khiếu nại Quý An Ninh sao?”
Diệp Tri Chi có hơi kinh ngạc: “Cậu cũng biết chuyện này sao?”
Thịnh Dĩ Nhan cười trên nỗi đau của người khác: “Tớ nghe người khác nói, Quý An Ninh bị khiếu nại lên hiệp hội luật sư rồi.
Diệp Nhược Lâm bị cô ta quấn lấy nhờ giải quyết chuyện này, còn để Diệp Nhược Lâm mai mối cho cô ta.
Ngay cả bạn học từ trung học cũng bị Quý An Ninh tìm một lượt, không ít người đã âm thầm cười nhạo cô ta.”
“Vậy sao?” Diệp Tri Chi uống một ngụm nước chanh.
Thịnh Dĩ Nhan nhận ra cô không có hứng thú với đề tài này liền nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa, nói mới nhớ, biểu hiện của Tiểu Minh ở công ty luật như thế nào vậy? Nó…”
Nói được một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên bàn của Diệp Tri Chi
“Sao vậy, Nhan Nhan?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
“Mau nhìn kìa, đó không phải là Diệp Nhược Lâm sao?”
Thịnh Dĩ Nhan dùng ánh mắt ra hiệu: “A? Người đi cùng với cô ta, không phải là anh ba của cậu sao?”
Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh ở ngoài đường không sót một chút nào.
Tấm vách mà nhà hàng này sử dụng là kính một chiều, chỉ có bên trong mới có thể nhìn thấy bên ngoài, còn bên ngoài thì không nhìn thấy được bên trong.
Diệp Tri Chi nhìn theo hướng mà Thịnh Dĩ Nhan chỉ, Diệp Nhược Lâm đang đi cùng một chàng trai trẻ tuổi.
Tay của chàng trai khoác lên vai của Diệp Nhược Lâm, Diệp Nhược Lâm cúi đầu xuống, vẻ mặt mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh.
Chàng trai kia là anh họ trên danh nghĩa trước kia của cô, Diệp Tri Thư.
Hai người đi vào hội sở ở bên cạnh.
Thịnh Dĩ Nhan lẩm bẩm: “Hai người họ cũng quá thân mật đấy nhỉ? Trông không giống anh em lắm… Trước kia cậu và anh họ của cậu cũng như vậy sao?”
Diệp Tri Chi lắc đầu, đang muốn nói chuyện thì điện thoại lại vang lên.
Cô lập tức đưa tay vào trong túi xách.
Khi lấy điện thoại ra, có thứ gì đó bị dính theo rồi rơi trên mặt đất, lăn đến bên chân Thịnh Dĩ Nhan.
Là một cây bút máy.
Thịnh Dĩ Nhan nhặt bút máy lên, đưa qua: “Diệp Tiểu Chi, bút của cậu rơi nè.”
“Cảm ơn.” Diệp Tri Chi nhìn thông báo cuộc gọi đến, ấn nút cúp máy, nhận lấy bút máy.
Thịnh Dĩ Nhan tò mò: “Điện thoại của ai vậy?”
“Là mấy cuộc điện thoại làm phiền thôi.” Diệp Tri Chi thuận miệng trả lời một tiếng, nhét điện thoại về lại trong túi xách.
Thịnh Dĩ Nhan nhìn logo ở trên chiếc bút máy, có hứng thú hỏi: “Cậu cũng thích dùng bút máy Thi Thần sao?”
Diệp Tri Chi nhìn thoáng qua chiếc bút máy ở trên tay, nói: “Hình như là lần trước đến gặp khách hàng để bàn công việc, bọn họ đã tặng cho tớ.”
“Ồ, các cậu là cố vấn pháp luật của Bút máy Thi Thần sao?”
“Đúng vậy.”
Diệp Tri Chi nói: “Nhan Nhan thích bút này sao? Vậy tặng cậu chiếc bút này nhé.”
“Không phải tớ thích mà là ba tớ thích cơ.” Thịnh Dĩ Nhan: “Ông ấy vô cùng thích những thương hiệu bút máy cao cấp, cũng sưu tầm được khoảng vài trăm chiếc ở nhà rồi.”
Bút máy Thi Thần là một thương hiệu bút máy nổi tiếng và lâu đời ở trong nước.
Diệp Tri Chi nói: “Có chút nhìn không ra là chú lại thích sưu tầm bút máy đó.”
Thịnh Dĩ Nhan gật đầu rồi cười nói: “Đúng vậy, trước đó ông ấy còn muốn thu mua công ty Bút máy Thi Thần, còn tìm CEO của bọn họ nói chuyện qua vài lần nữa, nhưng mà CEO cũng không đồng ý.”
…
Lại là một tuần mới.
Buổi sáng thứ hai, không có nhiệm vụ phải ra ngoài, Diệp Tri Chi quay về công ty luật để xử lý tài liệu.
Ngày đi làm đầu tiên, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái của những ngày nghỉ ngơi.
Nhưng không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Cô ngồi yên một chút rồi khép laptop lại, cầm lấy chiếc ly đến pantry để pha cà phê.
Diệp Tri Chi pha cà phê xong, vừa ra khỏi pantry, liền đối mắt với một người.
“Luật sư Thẩm?”
Thẩm Đình Chi quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Công ty luật này của các cô, quy mô cũng rất lớn đấy.”
Diệp Tri Chi dừng bước, kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây? Tới bàn chuyện công việc sao?”
“Không phải.”
Thẩm Đình Chi cười nói: “Về sau, chúng ta chính là đồng nghiệp rồi đấy.”
“Gì cơ?”
Đồng nghiệp?
Diệp Tri Chi ngớ người ra rồi mới chậm chạp phản ứng lại, lần trước lúc đàm phán, câu nói “Cuối tuần gặp” Thẩm Đình Chi mang ý gì.
Hình như Giang Yến Từ đã chú ý tới động tĩnh ở bên này, từ văn phòng đi ra, lập tức nhíu mày: “Thẩm Đình Chi, sao anh lại ở đây? Anh đến đây làm gì vậy?”
Thẩm Đình Chi “chậc” một tiếng, có hơi bất mãn: “Này này, tôi nói này, sao phản ứng của hai người y chang nhau vậy?”
“Thấy tôi ở đây, chẳng lẽ không thấy vui vẻ và bất ngờ sao?”
Giang Yến Từ đánh giá không hề khách sáo: “Đây là sợ hãi, cảm ơn.”
Thẩm Đình Chi nói: “Tôi định về nước phát triển, đương nhiên là phải tìm công ty luật để đặt chân chứ.”
“Luật sư Từ của công ty luật các anh cũng không tệ đấy, biết tôi và anh là người quen cũ nên lập tức đồng ý cho tôi gia nhập.”
“…”
“Có một luật sư tài giỏi là tôi gia nhập đội của anh, có phải là anh cảm thấy rất vinh hạnh không?”
Giang Yến Từ xoay người, lãnh đạm nói: “Tôi cũng không đồng ý cho anh gia nhập đội của tôi.”
Thẩm Đình Chi đuổi theo bước chân của anh: “Này này, Giang Yến Từ, đừng vậy mà.
Tốt xấu gì cũng từng là người quen cũ, về sau cũng là cộng sự hợp tác mà, không phải nên hợp tác với nhau, thân thiết với nhau sao?”
Giang Yến Từ cũng không quay đầu lại: “Đội của tôi cũng không cần một người tài giỏi như luật sư Thẩm gia nhập đâu, mời luật sư Thẩm tùy tiện đến một tổ khác đi.”
“Giang Yến Từ.”
Thẩm Đình Chi bước nhanh vượt qua anh, nắm lấy bả vai của anh, ngăn bước chân của anh lại.
Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tri Chi với ý tứ sâu xa, hạ giọng xuống: “Luật sư Diệp vẫn chưa biết chuyện của anh, đúng không?”
Giang Yến Từ hơi dừng bước lại, ánh mắt sắc bén: “Thẩm Đình Chi, ý của anh là gì?”
Thẩm Đình Chi cong khóe miệng: “Nếu anh không cho tôi ở lại, tôi sẽ nói bí mật của anh cho luật sư Diệp, anh nghĩ sao?”
Giang Yến Từ đón lấy ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt của Thẩm Đình Chi mang vẻ uy hiếp.
Sau hồi chém giết nhau bằng ánh mắt, Giang Yến Từ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được.
Anh muốn ở lại đây, cũng được thôi.”
“Nhưng mà, duy trì khoảng cách, không được can thiệp vào chuyện của nhau.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Đình Chi sảng khoái đồng ý.
Vừa khéo Thịnh Dĩ Minh ôm một chồng tài liệu đi ngang qua đây.
Tâm trạng của Thẩm Đình Chi sung sướng: “Nếu đã là đồng nghiệp, vậy thì đến làm quen một chút nào.”
Giang Yến Từ lãnh đạm nói: “Tôi cảm thấy không cần thiết, còn nữa…”
Ánh mắt của anh rơi xuống trên người Thịnh Dĩ Minh: “Về sau, anh phụ trách hướng dẫn cậu ta.”
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, nhìn Giang Yến Từ, lại nhìn Thẩm Đình Chi, có hơi mê mang: “Hả?”
“Không thành vấn đề, tôi thích nhất là hướng dẫn người mới đấy.”
Thẩm Đình Chi hoàn toàn đồng ý, ôm bả vai của Thịnh Dĩ Minh một cái: “Luật sư Giang quả nhiên là rất tốt bụng, vừa đến đã sắp xếp trợ lý cho tôi rồi.”
“Nào, nào, nào, nhóc con, chúng ta cùng nhau thảo luận những suy nghĩ về tương lai nào.”
Thịnh Dĩ Minh hoàn toàn mờ mịt.
“Hả? Hả hả, gì cơ? Này, từ từ đã, rốt cuộc thì anh là ai vậy?”
“Nhóc con, đây là thái độ của cậu với đàn anh sao?”
“Đàn anh gì chứ? Trông anh có lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu.”
Thẩm Đình Chi kéo Thịnh Dĩ Minh càng chạy càng xa.
“Bọn họ…”
Trong chốc lát, Diệp Tri Chi vẫn chưa hoàn hồn, mãi đến khi giọng của Giang Yến Từ truyền vào tai.
“Không cần để ý tới bọn họ, theo tôi vào văn phòng đi.”
Diệp Tri Chi hoàn hồn, gật đầu với anh, đi theo anh vào văn phòng.
Đóng cửa lại, vẻ mặt của Giang Yến Từ trở nên hơi nghiêm trọng: “Có vụ án mới.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Vụ án gì?”
“Em xem cái này trước đi.”
Giang Yến Từ lấy điện thoại mở một trang web lên, đưa qua.
Diệp Tri Chi cúi đầu xuống.
Màn hình điện thoại của anh đang dừng ở trang hot search của Weibo
Cô nhạy bén phát hiện ra, có một mẩu tin không thu hút lắm đang nằm xen giữa một đống hot search về các ngôi sao.
[CEO Triệu Văn Tuấn của Bút máy Thi Thần gặp phải tai nạn xe, cấp cứu không thành công đã qua đời.].