Bạn đang đọc Bạn Trai Phá Sản Của Tôi – Chương 1
Thành phố A đã nóng bức mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng đón được một cơn mưa to.
Buổi tối vào giữa mùa hè, tia chớp sáng trắng giáng xuống như muốn xé rách những đám mây xám xịt, cơn mưa xối xả trút xuống, khiến sự oi bức mấy ngày nay biến mất.
Giang Bái Bì (*): [Trước mười hai giờ sáng mai, tôi muốn nhìn thấy bản đề xuất sáp nhập và thu mua của tập đoàn Duy Á ở trong email.]
(*): gốc là 周扒皮 (Châu Bái Bì), là một nhân vật ác bá địa chủ trong tác phẩm “Nửa đêm gáy” của tác giả Cao Ngọc Bảo.
Đây là tên Diệp Tri Chi đặt vì Giang Yến Từ thường hay bóc lột sức lao động của cô.
Diệp Tri Chi hít sâu một hơi, tay dùng sức gõ lên màn hình điện thoại trả lời lại: [Biết rồi, Giang par.]
Sau đó lại bổ sung một cái icon mặt cười.
Là Tri Chi không phải Thu: [:)]
Thuận tay nhét điện thoại vào trong túi, cô thu ô lại, lết thân thể mệt mỏi đi qua lối vào.
Giọt nước từ chiếc ô được thu lại chảy xuống tạo thành một vệt nước trải dài trên mặt đất.
Khi Diệp Tri Chi trở về căn phòng cho thuê thì đã hơn chín giờ tối.
Mưa vẫn còn rơi.
Bên ngoài trời mưa rất to, gió cuốn theo những hạt mưa mạnh mẽ đập vào cửa sổ phát ra âm thanh lộp độp.
Ở chỗ gần cửa sổ phát ra tiếng nước nhỏ giọt.
Bức tường bên ngoài đang dột nước, nước mưa dọc các vết nứt ở trên tường, tí ta tí tách rơi vào trong xô nước ở bên cạnh, sau đó lại tràn khỏi phần giới hạn của xô, theo phần rìa mà chảy ra ngoài.
Lớp chống thấm bên ngoài tường của tầng lầu cũng đã nứt ra, mỗi khi trời mưa, bức tường này lại giống như một cái thác nước đổ xuống.
Diệp Tri Chi cũng đã sớm quen rồi.
Tăng ca đến tận bây giờ, cô còn chưa kịp ăn cơm tối.
Đổi cái xô hứng nước ở trước cửa sổ xong, Diệp Tri Chi lấy điện thoại ra, mở phần mềm gọi đồ ăn mang về lên.
Khó có được một ngày nghỉ ngơi như ngày mai, vốn nên đặt một phần ăn lớn để tự khao chính mình, nhưng mà…
Nghĩ đến số dư đáng thương trong thẻ ngân hàng của mình chỉ còn lại hai chữ số, đầu ngón tay của Diệp Tri Chi khựng lại.
Sau một hồi đấu tranh do dự, cô xóa hết thực đơn đã chọn, thay vào đó đặt một phần hoành thánh nhỏ giá mười tệ.
Vẫn còn một lúc cho đến khi quán giao đồ ăn tới nên Diệp Tri Chi lấy laptop ra định xử lý hết công việc còn sót lại của ngày hôm nay.
Ngồi vào bên bàn học, cô tiện tay lấy một chiếc buộc tóc tai thỏ, cột mái tóc dài đến thắt lưng của mình lên lên.
Nhưng còn chưa ngồi nóng ghế, sau bức tường gần phòng khách đột nhiên phát ra âm thanh đóng đinh.
Âm thanh cộp cộp cộp vang lên liên tục không dứt.
Mạch suy nghĩ của Diệp Tri Chi đã bị cắt đứt 38 lần rồi.
Cô thở dài, đứng dậy đóng cửa phòng lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, nhưng còn chưa tới vài phút sau…
“… Tôi mới là con gái ruột của ba và mẹ, ba của cô chỉ là kẻ lang thang không việc làm, mẹ là người rửa chén ở một tiệm cơm nhỏ, tất cả những gì mà cô có được đều là cướp của tôi hết! Cô là cái đồ ăn cắp vô liêm sỉ, cướp mất cuộc sống của tôi nhiều năm như vậy mà vẫn còn mặt mũi ở lại nhà của chúng tôi sao!”
“Câm mồm! Cô dựa vào đâu dám nói chị như vậy? Trong căn nhà này, cô mới là kẻ dư thừa đấy! Đã nhiều năm như vậy rồi, sao cô còn quay lại đây rồi muốn phá nát gia đình của chúng tôi nữa chứ!”
Diệp Tri Chi: “…”
Độ cách âm của căn hộ chung cư nhỏ này không được tốt, vách tường thì mỏng hệt như một tờ giấy, cho dù có đóng kín cửa phòng lại, cô cũng có thể nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt từ tivi nhà hàng xóm phát ra vô cùng rõ ràng.
Hàng xóm đang xem một bộ phim truyền hình vô cùng nổi gần đây tên là “Mối tình giữa mùa hạ không ngủ”.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với cái tên phim đầy tươi sáng, tình tiết của bộ phim này lại vô cùng cẩu huyết.
Hai cô gái bị ôm nhầm lúc sinh ra, một người từ thiên kim nhà giàu lưu lạc thành con gái của một người rửa chén, người còn lại thì từ con gái của một gia đình nghèo khó trở thành tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé.
Tình tiết của bộ phim đã tiến triển đến đoạn người nhà đã phát hiện ra thân phận của cả hai.
Cuối cùng thiên kim thật đã được đón trở về đúng nhà, nhưng thiên kim giả kia cũng không bị đuổi đi, người nhà của thiên kim thật muốn để hai người chung sống hòa thuận với nhau.
Rất nhanh hai cô gái đã nảy sinh những mâu thuẫn không thể hòa giải, mà người nhà của thiên kim thật thì lại thiên vị thiên kim giả hơn.
Tiếc là, thiên kim giả Diệp Tri Chi lại không được may mắn như vậy.
Năm năm trước, vào cuộc kiểm tra sức khỏe để thi đại học, nhóm máu của cô bị phát hiện ra sự khác thường, tiếp tục điều tra kỹ càng thì mới phát hiện cô không hề có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Diệp cả.
Ông cụ Diệp là người nắm quyền của nhà họ Diệp lại cực kỳ coi trọng huyết thống, ngay trước đêm thi đại học đã không chút lưu tình mà đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp.
Trong tiếng ầm ĩ thì điện thoại đặt ở trên bàn rung lên.
Diệp Tri Chi lấy lại tinh thần, nhìn về phía điện thoại ở trên bàn, cuộc gọi đến hiện lên… Thịnh Dĩ Nhan.
Cô cầm lấy di động, nhấc máy trả lời cuộc gọi.
Điện thoại mới vừa kết nối, bên kia lập tức phát ra tiếng nói chuyện: “Diệp Tiểu Chi, cậu có nhận được…”
Nhưng tiếng ồn quá lớn, giọng nói của đối phương rất nhanh đã bị át đi bởi tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng của tivi.
“Nhan Nhan, cậu vừa nói gì vậy?”
Diệp Tri Chi không nghe rõ nên dứt khoát mở luôn loa ngoài.
Thịnh Dĩ Nhan lặp lại: “Diệp Tiểu Chi, cậu nhận được tin nhắn WeChat tớ gửi chưa? Sao lại không trả lời tin nhắn của tớ vậy?”
Diệp Tri Chi buông di động xuống, lần nữa nhìn về màn hình laptop: “Bận rộn tăng ca nên chưa kịp xem tin nhắn.”
Thịnh Dĩ Nhan kinh ngạc: “Sao lại tăng ca nữa? Cậu đã tăng ca liên tục một tháng rồi đấy.
Sếp của các cậu có còn là con người không vậy?”
Còn không phải sao? Diệp Tri Chi chửi thầm, giọng điệu yếu ớt: “Tối nay còn có bản đề xuất cần gấp nữa.”
“Thật là, tớ còn định hẹn cậu đi dạo phố, đã lâu rồi tụi mình không gặp nhau.” Thịnh Dĩ Nhan do dự một chút, lại hỏi: “Sao chỗ của cậu lại ồn như vậy? Còn ở bên ngoài sao?”
“Tớ đang ở nhà, cậu cứ nói tiếp đi.” Diệp Tri Chi nói: “Đó là tiếng tivi nhà hàng xóm thôi, cách âm của căn phòng này không tốt lắm.”
“Vậy sao.
À đúng rồi.”
Thịnh Dĩ Nhan vừa chuyển đề tài thì giọng nói đã phấn khởi lên: “Diệp Tiểu Chi, cậu nhìn thấy hot search của Weibo hôm nay chưa? Thật sự không ngờ rằng Giang Yến Từ… à không, tập đoàn Giang Diên của nhà anh ta đã phá sản rồi! Cậu có biết chuyện này không?”
Bàn tay Diệp Tri Chi đang đánh bàn phím đột nhiên hơi dừng lại: “Chắc là… biết.”
Tay của cô vô thức di chuyển con chuột mở trang web bị thu nhỏ nhất ra.
[Tập đoàn Giang Diên lâm vào khủng hoảng nợ nần, khoản nợ lên đến 5,6 tỷ nhân dân tệ, quyền sở hữu cổ phiếu của tất cả các công ty niêm yết dưới trướng đã bị đóng băng về mặt pháp lý…]
[Tập đoàn Giang Diên dính vào nhiều vụ kiện tụng, nhiều quản lý cấp cao đã từ chức, người đại diện hợp pháp của tập đoàn cho đến giờ vẫn chưa ra mặt, về phía tập đoàn cũng không hề đưa ra phản hồi nào…]
[Có người hiểu rõ tình hình tiết lộ rằng, đơn xin vay tín dụng của tập đoàn Giang Diên liên tiếp bị ngân hàng từ chối…]
[Tập đoàn Giang Diên có thể phải đối mặt với nguy cơ phá sản…]
[Tập đoàn Giang Diên…]
…
Ở trên mạng, những tin tức liên quan sớm đã ùn ùn kéo đến.
“Ồ? Thì ra cậu đã biết từ sớm sao.” Thịnh Dĩ Nhan vô cùng hưng phấn nên cũng không chú ý tới sự khựng lại trong giọng nói của Diệp Tri Chi.
“Lại nói tiếp, Diệp Tiểu Chi, vị hôn phu cũ kia của cậu…”
Diệp Tri Chi tắt trang web đi, bình tĩnh sửa lại: “Không phải của tớ, là của tiểu thư nhà họ Diệp.”
“Ồ đúng đúng, đúng vậy, là của tiểu thư nhà họ Diệp.”
Hôn ước của Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ được cha mẹ hai bên đính ước vào năm cô học lớp mười một, là một mối quan hệ thông gia thương mại điển hình.
Cuộc đời sai vị trí nay đã trở lại như cũ, mối hôn sự này đương nhiên cũng không tính vào người cô nữa.
Thịnh Dĩ Nhan không để ý lắm, theo lời của cô nói tiếp: “Chẳng trách nửa năm trước nhà họ Diệp muốn hủy bỏ hôn ước với Giang Yến Từ, thì ra là do nhà của anh ta sắp phá sản rồi!”
“Thật sự không nghĩ tới, cái tên Giang Yến Từ mắt cao hơn đầu kia cũng có ngày bị người khác ghét bỏ như vậy.
Ồ, đúng rồi, ngay cả nhà cửa của nhà anh ta cũng bị tòa án niêm phong rồi, còn bị người ta quay video đăng lên mạng nữa, chỉ chuyện này thôi đã có thể khiến tớ có thể cười cả tháng mất!”
Diệp Tri Chi còn chưa kịp nói tiếp thì ngoài phòng đã phát ra tiếng chuông cửa điện tử.
Loa ngoài đang mở, đương nhiên Thịnh Dĩ Nhan cũng nghe thấy.
“Ơ, có khách sao? Ai mà đã trễ thế này còn tìm cậu vậy?” Cô ấy tò mò.
Dường như nghĩ đến gì đó, Thịnh Dĩ Nhan đè thấp giọng nói, căng thẳng hỏi: “Bây giờ cậu đang ở một mình, không lẽ là người xấu sao.”
Diệp Tri Chi lấy lại tinh thần.
“Không sao đâu, tớ đi ra xem thử, chắc là đồ ăn tớ đặt giao đến rồi.”
Cô cầm di động đứng lên, vừa đi về phía cửa, vừa nói chuyện tiếp: “Vừa nãy cậu nói là nhà cũ của nhà họ Giang cũng bị tòa án niêm phong rồi sao?”
Thịnh Dĩ Nhan vui sướng khi người khác gặp họa: “Đúng vậy, tiếc là không thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh ta khi bị đuổi khỏi nhà trong video, nếu không sẽ vô cùng đặc sắc đó.
Diệp Tiểu Chi cậu nói xem, có khi nào bây giờ anh ta đã bị chủ nợ đuổi đi, không có nhà để về, lưu lạc ở trên đường không?”
Ấn đường Diệp Tri Chi nhảy lên, không hiểu sao nhớ đến dòng tin nhắn WeChat để lại kia: “… Chắc không đến mức đấy đâu.”
“Tại sao chứ?” Thịnh Dĩ Nhan dừng lại một chút, vài giây sau, dường như nhớ đến gì đó: “Nhưng mà, thật ra tớ có nghe nói rằng quan hệ của anh ta với trong nhà không tốt lắm.
Sau khi anh ta tốt nghiệp đại học lại không tiếp quản tập đoàn của nhà mình, thay vào đó lại chạy đi làm luật sư gì đó.
Dù sao thì hình như anh ta vào ngành của các cậu sớm hơn cậu mà, lúc cậu đi làm có gặp anh ta không?”
“Đừng nói nữa.” Diệp Tri Chi mở cửa ra: “Không phải tớ từng nói với cậu rồi sao, chỗ của của chúng tớ vừa có một par mới đến, anh ta…”
Cô vừa ngước mắt lên, toàn bộ lời nói đã mắc kẹt lại trong họng.
Các ngọn đèn ngoài hành lang đã hỏng hết rồi, đã lâu không có người sửa, bóng đêm dày đặc nuốt chửng cả tầng lầu.
Người ở ngoài cửa…
Chàng trai đứng trong bóng tối, ánh sáng từ trong phòng hắt ra chiếu lên khuôn mặt lành lạnh và sâu thẳm của anh, thậm chí cái cách mà ánh sáng và bóng tối dịu dàng đan xen vào nhau cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Hình như anh vừa dầm mưa xong, mái tóc ướt đẫm, áo sơ mi trắng ở trên người cũng thấm ướt một mảng lớn, hai nút áo trên cùng mở ra, giọt nước chảy từ trên cổ xuống rồi rơi vào nơi xương quai xanh.
Xuống thêm chút nữa, đôi tay buông thõng ở bên người đang cầm một chiếc cà vạt, còn cầm thêm một phần đồ ăn mang về không hề phù hợp với khí chất của anh.
Phía trên chiếc túi đựng phần đồ ăn mang về kia có in một con thỏ hoạt hình.
Trên đỉnh đầu của con thỏ có một nhúm lông đỏ hình ngọn lửa, nhiệt liệt lại phô trương.
Dưới chân nó có mấy chữ to, là logo cùng màu với màu lông đỏ…
“Đồ ăn mang về Khiêu Khiêu”.
Đúng là đồ ăn mang về mà cô đã đặt rồi.
Hình ảnh tràn ngập mâu thuẫn này dù nhìn thế nào cũng thấy kinh hãi.
Vậy mà Thịnh Dĩ Nhan ở đầu dây bên kia vẫn còn đang kêu gào…
“Diệp Tiểu Chi, cậu còn nhớ ước mơ trước kia của chúng ta không? Là lời hứa rằng sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau hùn vốn mở một công ty, làm cho nhà của Giang Yến Từ phá sản, đợi sau khi anh ta lưu lạc đầu đường sẽ thuê anh ta đến công ty của tụi mình để chuyên phụ trách chà toilet.
Mỗi ngày vào lúc anh ta làm việc sẽ ném thẻ đen lên người anh ta này, ném chi phiếu này, hung hăng bóc lột sức lao động của anh ta, làm nhục anh ta! Bây giờ nhà anh ta đã phá sản rồi, đây là một cơ hội tốt đó! Thời cơ đã đến, cậu phải chộp lấy nó, cố lên, tiến lên nào vịt ơi…”
Ngay bây giờ, người trong câu chuyện của các cô đang đứng ngay ngoài cửa đây.
… Là vị hôn phu cũ xui xẻo của cô, người bị nhà họ Diệp vô tình từ hôn vì bị phá sản..