Đọc truyện Bạn Trai Nhỏ – Chương 27
Châu Sâm ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm xuống thấp hơn cô một chút, Ông Như Mạn khẽ quay sang tựa cằm lên đỉnh đầu cậu: “Bây giờ không đau nữa rồi.”
“Ừm.” Cậu rúc vào vòng tay cô, giống như người cần an ủi bây giờ là mình chứ không phải Ông Như Mạn vậy.
Loại phương thức ở chung quỷ dị này thế nhưng hai người đều cảm thấy không có gì không ổn.
“A Sâm, hôm trước nói chuyện với cậu về chuyện lập tài khoản weibo, bây giờ đã có ý tưởng gì chưa?”
Ông Như Mạn đột nhiên nhảy vọt sang chủ đề khác, nhất thời khiến cậu không kịp phản ứng.
“Cái gì cơ?”
“Cá cược của cậu với Như Vọng ấy.”
Ông Như Mạn đúng là không lúc nào để cho bản thân được nhàn rỗi, Châu Sâm nhất thời không biết nên nói gì cho phải, ngẩng đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô vẫn chưa tốt, nhưng so với vừa rồi đã khá hơn nhiều.
“Tôi nghĩ tôi biết cậu nên làm gì rồi.”
Trước đây Châu Sâm hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về việc sử dụng weibo, bây giờ muốn tự mình mò mẫm sẽ quá chậm.
“Tôi đã nói qua đề xuất với Vọng Vọng rồi, cũng nói với cậu một cái nhé. Muốn nghe không?” Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện và hình thành lúc ba người đi xem phim.
Châu Sâm do dự gật đầu.
“Ừm, cậu có sợ xem phim kinh dị không?”
“Không sợ.” Bố cậu đây chính là điều kinh khủng nhất thế giới rồi, dăm ba cái phim kinh dị kia cậu còn không để vào mắt.
“Vậy được, vậy cậu có thể làm review phim.”
“Dạ?”
“Kiểu viết bình luận phim ấy, tôi nghĩ có rất nhiều người giống tôi, sợ hãi không dám đi xem mấy cái phim kinh dị này, cậu có thể làm video cắt bỏ những phân cảnh kinh dị, chỉ tập trung vào nội dung phim thôi.”
Cô lại suy nghĩ tiếp một lúc: “Tất nhiên không cứ phải là phim kinh dị mới được, có thể làm mấy bộ phim truyền hình dài tập cũng ok, xem cậu thích cái gì. Có điều thôi cảm thấy thị trường phim kinh dị có vẻ rộng hơn, cũng lôi cuốn người xem hơn.”
Châu Sâm đã hiểu ý của cô, nhưng để vận hành thế nào cậu còn chưa biết.
Ông Như Mạn nhìn dáng vẻ của cậu liền hiểu ra: “Tôi có thể chỉ cậu, hoặc là cậu đi lên studio đi, tôi bảo mấy người trong công ty dạy cậu, cái này không khó, vấn đề là cậu phải nắm rõ những điểm nổi bật của bộ phim, giải thích ý tưởng rõ ràng, giọng điệu cuốn hút, bây giờ cậu cứ thử với bộ phim hôm nay xem xem, hoặc là lên mạng xem bộ phim nào có đánh giá tốt để làm thử, thấy thế nào?”
Nói xong một đoạn dài này, Ông Như Mạn cũng tìm ra hướng kinh doanh mới cho studio của mình.
Review phim bây giờ còn hiếm, chính là giai đoạn chớm nở ít cạnh tranh nhất, nếu như cậu có thể làm tốt, vậy khẳng định sẽ phát triển rất nhanh.
“Được.”
“Ừm.” Ông Như Mạn ừ một tiếng, sau đó liền suy nghĩ sâu hơn, kỳ thực thì mấy cái video kiểu này đối với cô cũng tương đối đơn giản, nhưng không biết liệu có thị trường hay không, cho nên cô cũng muốn thử một lần. Vừa hay nhân dịp cá cược của Châu Sâm, nên thuận tiện vẽ hướng đi cho cậu luôn, đồng thời cũng sẽ cắt một người trong studio qua làm nữa.
Lĩnh vực này hoàn toàn khác với lĩnh vực thực phẩm lâu đời của cô, để phát triển thì lúc đầu chắc chắn cần phải tốn tiền, hơn nữa nếu không làm nhanh chính là dâng cơ hội kiếm tiền cho người khác.
Ông Như Mạn nghĩ đến cái gì liền muốn làm luôn lập tức, hận không thể ngồi dậy làm video ngay và luôn, mặc dù cô đã có nguyên một đội hỗ trợ, nhưng rất nhiều thứ cô đều nỗ lực tự làm. Châu Sâm dường như lại nhìn thấy thêm một mặt trong con người Ông Như Mạn nữa, chính là một nữ cường nhân. Mới vừa rồi còn đau chết đi sống lại, vậy mà nói đến công việc cái liền tập trung rất nhanh, có vẻ tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Đây có lẽ chính là chênh lệch giữa người với người.
Châu Sâm cũng không ngồi đó làm phiền cô nữa, liền đứng dậy vào bếp nấu giúp cô một tách trà gừng, Ông Như Mạn chú tâm đến nỗi không biết cậu rời đi lúc nào luôn. Cô suy nghĩ, Châu Sâm cũng suy nghĩ.
Cậu tập trung nghĩ về bộ phim ngày hôm nay, sau đó tự mình hóa thân thành nhân vật chính, lần lượt trải qua những sự kiện gì, nghĩ một hồi, bản thảo cũng đã xuất hiện trong não, sau đó dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Trà gừng nấu xong cũng là lúc bản thảo cơ bản được hình thành.
Cậu rót trà gừng vào cốc sau đó bưng vô phòng, Ông Như Mạn vẫn còn đang viết, vừa viết trong miệng vừa thì thầm, dáng vẻ dễ thương khiến cậu ngứa ngáy trong lòng.
Châu Sâm đi vào lục balo của mình, sau đó lấy ra giấy bút, cũng ngồi xuống bên cạnh giường viết những ý tưởng mà mình vừa mới suy nghĩ ra, vừa viết vừa chỉnh sửa sắp xếp lại, cảm thấy hài lòng hơn rất nhiều.
Lúc cậu viết xong liền phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một cái đầu nhỏ, hóa ra Ông Như Mạn đã viết xong bản của mình, đang ngó sang nhìn Châu Sâm.
Trong mắt cô ẩn chứa sự kinh ngạc.
“Đây là phim hôm nay tôi coi đấy à?”
“Ừm.”
“A Sâm, cậu giỏi quá.”
Câu nói này trong quá khứ cậu thường được nghe, mấy ngày nay trên giường cũng thường nghe thấy, thế nhưng bây giờ nghe, cảm xúc lại hoàn toàn không giống chút nào, cảm giác giống như cô thực sự tán dương cậu, giống như vừa đào được một viên ngọc quý vậy.
“Đưa tôi xem được không?”
Châu Sâm đưa tờ giấy cho cô.
Ông Như Mạn đọc xong, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ rệt.
“Tốt lắm.”
Cô dường như đột nhiên nghĩ ra cái gì, giơ tay lên chỉ chỉ vào tủ sách đối diện: “Bên kia hình như có sách quay video đấy, cậu đi lấy qua đây đi.”
“Cuốn sách này hơi cũ, nhưng cậu cứ coi tạm cũng được, nói chung mấy phần mềm làm video thì cũng có chung một nguyên tắc cả, còn một số phần mềm mới hiện đại hơn thì dần dần sẽ hướng dẫn cho cậu sau.”
Châu Sâm gật đầu nhìn cuốn sách. Nhất định Ông Như Mạn rất thường xuyên xem cuốn sách này, ngón tay của cậu khẽ miết trên mặt giấy.
“Ok chị Như Mạn, chị uống trà gừng đi, hơn mười giờ rồi, uống xong rồi đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Thế nhưng Ông Như Mạn vẫn còn đang trong trạng thái phấn khích, Châu Sâm biết có bắt cô đi ngủ cô cũng chẳng đi, thế nên cậu đành giám sát cô uống trà gừng xong, sau đó ngồi xuống cạnh giường thảo luận với cô cách làm.
Ông Như Mạn cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, liền kêu Châu Sâm dùng điện thoại quay luôn một video, sau đó hướng dẫn cậu lồng tiếng, chỉnh sửa.
Châu Sâm tiếp thu rất nhanh, Ông Như Mạn làm mẫu một phần, cậu tự mình làm nốt phần còn lại, mọi việc cũng tương đối suôn sẻ.
Tuy sản phẩm cuối cùng cũng chưa hoàn hảo lắm, nhưng cũng đủ làm Ông Như Mạn phấn khích cả người, mới lần đầu tiên mà Châu Sâm đã làm tốt như thế, sau này khẳng định sẽ càng lúc càng tốt hơn.
Cậu thật sự rất thông minh, Ông Như Mạn cảm thán ở trong lòng, khả năng tập trung cũng như logic đều rất tuyệt.
“Sau này về studio của tôi làm việc nhé, được không?” Ông Như Mạn chân thành ngỏ lời.
Châu Sâm nghe xong, khẽ cúi đầu mỉm cười: “Được thôi, người cũng đều là của chị rồi, chị muốn em làm gì cũng được.”
Câu nói này thành công khiến cho Ông Như Mạn cảm thấy mắc ói, thực ra có đôi khi Châu Sâm khiến cô phát hiện cậu thật thú vị. Chí ít Vinh Lãng chưa bao giờ nói như vậy với cô, một câu “anh yêu em” cũng chưa từng nói. Hai người giống như một đôi vợ chồng già đã kết hôn mấy chục năm, sống với nhau giống như nghĩa vụ mà rất ít khi có kích tình.
Ngày hôm đó, trên đường về nhà, Ưng Quyên không hề nói với anh ta một câu, về đến nhà liền đi thẳng vào phòng, vẻ mặt hù dọa đến mức bố Vinh Lãng còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Đến mức này, Vinh Lãng cười khổ một cái, biết là mọi chuyện đã không thể giấu được nữa rồi.
Anh ta cất đồ đạc xong xuôi, sau đó lại vào quầy bar cầm một bình rượu đi tới, uống mấy ngụm mới bắt đầu mở lời.
“Con với Như Mạn chia tay rồi, hôm nay mẹ gặp cô ấy ở trung tâm mua sắm nên mới biết.”
“Chia tay?” Lông mày của Vinh Côn nhíu chặt lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mày lại gây chuyện gì rồi hả?”
“Tại sao mọi người đều nghĩ rằng lỗi tại con?” Gia đình của anh ta đều đứng về phía Ông Như Mạn, không một ai để ý đến cảm nhận của anh ta.
“Tôi nói không đúng à.”
Vinh Côn lạnh lùng nhìn.
“Đứa nhỏ Mạn Mạn này cả tôi và mẹ anh đều rất thích, mẹ anh còn đang xem lịch định ngày cưới cho anh rồi, bây giờ anh lại nói anh chia tay???”
Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng tiến thêm một bước, đến kết hôn thì đã không còn là vấn đề chỉ của hai người nữa, mà là chuyện của cả hai gia đình, cha mẹ hai bên đã gặp nhau, chuyện kết hôn cũng đã được bàn tính, làm gì có chuyện nói chia tay liền chia tay?
Vinh Côn không dễ chịu giống như mẹ Vinh Lãng, đối với ông mà nói, hai người đều đã đi đến bước này rồi, nói không kết hôn liền không kết hôn thật đúng là chuyện nực cười.
Tính cách Ông Như Mạn thế nào bọn họ đều rõ như ban ngày, chắc chắn chuyện này không phải lỗi của con bé, nếu như cả hai người cùng sai, vậy chắc chắn Vinh Lãng cũng là người sai nhiều hơn.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì?” Ông ngồi xuống một bên, cũng rót cho mình một ly rượu.
Vinh Lãng dựa người vào ghế sofa, đưa tay lên vuốt mặt mình.
“Bọn con làm sao à? Tính cách không hợp, ha.”
Anh ta nhớ đến những lời Ông Như Mạn nói. Hờ, tính cách không hợp.
Thật mỉa mai và châm biếm làm sao.
Anh ta biết rằng nếu đem chuyện Ông Như Mạn ngủ cùng người khác nói ra, thì người nhà mình sẽ ủng hộ anh ta chia tay ngay lập tức, thế nhưng anh ta không muốn nói, cũng không dám nói ra.
Tất cả những quả đắng anh ta đều nuốt xuống trong lòng, nếu như có một tia hy vọng, anh ta cũng muốn sẽ có thể quay lại như xưa.
Hết chương 24.