Đọc truyện Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi – Chương 31: Quán K
Edit: Phưn Phưn
Sau một giấc ngủ trưa, Cảnh Lỵ rời giường, duỗi người một cái rồi đi ra khỏi phòng, Kinh Nhiên đang đọc sách trong phòng khách, cô ghé sát vào nhìn, thì thấy đại học bá đang xem một quyển sách Quản Lý Khách Sạn bằng Tiếng Anh.
Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh Kinh Nhiên, nhìn dáng vẻ chăm chú của anh.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào nhà, chiếu lên người Kinh Nhiên. Cô nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của anh, từ mũi đến môi, lại đến đường cong tinh xảo ở cằm, cảm thấy anh có vẻ đẹp trai. Đột nhiên Kinh Nhiên quay mặt qua, đập vào mắt chính là đầu nấm đông cô của anh, còn có kính đen, kéo Cảnh Lỵ kéo hiện thực.
Kinh Nhiên nhấp môi nhìn Cảnh Lỵ, khóe miệng cong lên mỉm cười. Mặc dù Kinh Nhiên mang đến cho người khác cảm giác quê mùa, nhưng diện mạo của anh vẫn khá dễ nhìn, chính là kiểu càng nhìn càng thuận mắt.
Cảnh Lỵ cảm thấy nhất định con mắt thẩm mỹ của mình đã có vấn đề, nếu không sao cô lại thấy Kinh Nhiên trông đẹp trai nhỉ.
Cảnh Lỵ ngồi sát vào Kinh Nhiên, đầu nhỏ dựa lên vai anh.
Cảnh Lỵ chơi di động, Kinh Nhiên tiếp tục đọc sách, hai người yên lặng dựa vào nhau, thời gian từng phút trôi qua.
Cảnh Lỵ vừa chơi di động, vừa ngắm dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của Kinh Nhiên, thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Nhiên Nhiên, tốt nghiệp cậu muốn làm gì?”
“Quản lý khách sạn!”
Cảnh Lỵ cảm thấy mình quá ngốc, học quản lý khách sạn mà không đi làm quản lý khách sạn thì còn học làm gì? Dù sao người khác không giống như cô, thành tích kém, cũng không biết tốt nghiệp xong thì có thể làm gì. Đôi khi nghĩ tới việc làm một streamer cũng không tồi, ngồi đối diện với màn hình ra vẻ dễ thương gì đó, là một tháng có thể thu được hơn mười ngàn.
Trước đây, cô có thử phát sóng trực tiếp vài lần, mỗi lần phát sóng đều rất vắng vẻ, đôi khi còn gặp được một số người xem mở miệng đều dâm ô, khiến cô sợ tới mức sau khi phát sóng trực tiếp được hai ba lần thì không dám đụng vào nữa.
“Này, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì, mà học kỳ sau đã bắt đầu chuẩn bị thực tập rồi.” Cảnh Lỵ hơi buồn rầu, một phương diện là sợ thành tích mình kém không thể tìm được đơn vị tốt, về phương diện khác là cô cầm hộ chiếu của nước ngoài, người quốc tịch nước ngoài xử lý thủ tục trong nước khá phiền toái, có lẽ đa số các công ty cũng không nguyện ý làm chuyện phiền toái này, hơn nữa cô cũng chẳng phải sinh viên mũi nhọn.
Kinh Nhiên dừng động tác lật sách, suy nghĩ rồi nói: “Cậu ở nhà chơi đi, tôi nuôi cậu.”
Cảnh Lỵ dời đầu khỏi vai Kinh Nhiên, đối mặt với anh, cười tủm tỉm hỏi: “Thật không?”
Kinh Nhiên gật đầu không chút do dự: “Ừ.”
“Cậu đối xử với tôi tốt quá!” Cảnh Lỵ duỗi tay ôm lấy người Kinh Nhiên, mấy giây sau thì buông ra, tiếp tục giữ tư thế dựa vào người anh, cầm di động ấn ấn.
Lần này, cô không chơi trò chơi trên di động, mà là lên diễn đàn tìm việc. Cách ngày thực tập chỉ còn có mấy tháng, cô xem yêu cầu tuyển dụng hiện nay trên thị tường tuyển dụng, rồi tính toán một số kỹ năng sẽ học bù vào học kỳ này.
Mặc dù thành tích học tập của Kinh Nhiên rất tốt, nhưng làm người lại quá ngay thẳng thành thật, Cảnh Lỵ thầm lo lắng thay anh sau này sẽ không tìm được công việc, loại chuyện làm công kiếm tiền này cứ giao cho cô vậy.
Cô phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, công “trúa” nhỏ ở nấu cơm nuôi con là được.
Ngón tay Cảnh Lỵ lướt trên màn hình di động, đột nhiên ngẩng đầu, cô vừa mới nghĩ tới cái gì?
Công “trúa” nhỏ ở nhà nấu cơm nuôi con?
Cảnh Lỵ rời khỏi thân thể Kinh Nhiên, đánh giá Kinh Nhiên từ trên xuống dưới, suy nghĩ lại. Mặc dù diện mạo của Kinh Nhiên chẳng ra gì, nhưng cô đẹp mà! Vóc dáng cô nhỏ, nhưng Kinh Nhiên cao lớn đó!
Sau này con của bọn họ nhất định sẽ di truyền lại ưu điểm của họ, là kiểu người vừa cao vừa đẹp lại vừa thông minh.
Đang xem sách, Kinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”
Lúc này Cảnh Lỵ mới ý thức được mình thất thố, cô đang nghĩ cái gì vậy? Không ngờ lại đang nghĩ đến việc sinh con với Kinh Nhiên.
“Đói bụng rồi.” Cảnh Lỵ tùy tiện tìm một lí do, vốn dĩ trên di động đang là trang web tìm việc, lúc này đã chuyển sang app đặt cơm, nhìn chằm chằm màn hình chọn quán ăn, hỏi: “Nhiên Nhiên, muốn ăn chè không?”
“Ăn chè xoài không?” Cảnh Lỵ không chờ Kinh Nhiên lên tiếng, liền đọc một cái tên.
“Ừ.”
Cảnh Lỵ chọn hai ly chè xoài xong thì điền địa chỉ: “Ở đây là số mấy?”
“Số 8X.”
Điền xong địa chỉ, xác nhận trả tiền, chờ người giao hàng mang đến.
Ở bên kia, di động đặt trên bàn trà của Kinh Nhiên vang lên. Cảnh Lỵ liếc mắt sang, trên màn hình hiển thị tên của nam sinh, Trần Văn Bân.
Cái tên này, hình như không phải bạn cùng phòng của Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên nghe máy: “A lô?… Ừ… Được, lát nữa gặp.”
Sau khi Kinh Nhiên cúp máy, đặt điện thoại lên trên bàn trà. Cảnh Lỵ hỏi: “Lát nữa định đi ra ngoài à?”
“Ừ, mấy bạn học cao trung nói buổi tối đi hát K, cậu muốn đi cùng không?”
Cảnh Lỵ không tin được đứa bé ngoan này còn đi hát K?
Cảnh Lỵ gật đầu, nói: “Được!” Giây tiếp theo lại lắc đầu: “Thôi, không đi đâu.”
“Tại sao?”
Cảnh Lỵ buông tay: “Không có quần áo, không có đồ trang điểm.”
Ngày hôm qua tan học xong Cảnh Lỵ không mang theo bất kì đồ nào, cứ thế mà đi theo công “trúa” nhỏ về nhà.
Kinh Nhiên nhìn quần áo được giặt vào ngày hôm qua đang treo ở ban công, trong đó có hai áo thun trắng một lớn một nhỏ: “Không phải hôm qua bọn mình mua áo mới rồi sao?”
Khóe miệng Cảnh Lỵ chợt run rẩy, áo đôi đó mặc ở nhà hoặc tới tiệm bánh thì còn được, nhưng nếu mặc ra ngoài phố có lẽ sẽ bị người ta cười mất.
Đột nhiên Kinh Nhiên thốt ra một câu: “Cậu không trang điểm cũng rất đẹp!”
Cảnh Lỵ đã nhiều lần nghe người khác nói mình xinh đẹp, nên không còn nhiều cảm xúc lắm. Nhưng mỗi khi Kinh Nhiên dùng giọng điệu lơ đãng khen cô xinh, thì cô đều không tự chủ được mà trở nên thẹn thùng.
A ~ a ~
Công “trúa” nhỏ đừng có ngay thẳng như vậy được không!!
Cuối cùng, Cảnh Lỵ mặc áo đôi đi đến quán K. Cô để Kinh Nhiên chờ ở bên ngoài nhà bà ngoại, còn cô thì đi xuống lầu đến cửa hàng quần áo gần đó mua một cái quần bút chì màu đen.
Từ tiểu học đến cao trung Kinh Nhiên đều học ở gần đây, các bạn học cũng ở cùng một khu phố, địa điểm bọn họ chọn là ở quán K mới mở ở phố đi bộ. Lúc hai người bước vào quán, tìm được số phòng, đẩy cửa ra, người trong phòng nhìn thấy Kinh Nhiên đều chào hỏi: “Kinh Nhiên, cuối cùng cậu cũng tới rồi, chờ cậu lâu lắm đó!”
Ban đầu Cảnh Lỵ trốn ở phía sau lưng Kinh Nhiên, lộ ra cái đầu nho nhỏ, hôm nay cô búi tóc, trông rất hoạt bát đáng yêu, cũng lộ ra vẻ trẻ trung. Thời cao trung Kinh Nhiên học ban khoa học tự nhiên, cho nên trong phòng đều là bạn học nam, nhìn thấy Cảnh Lỵ kéo áo của Kinh Nhiên trốn ở phía sau, hai người lại mặc áo đôi, mọi người đều sợ ngây ra.
Bọn họ cho rằng Kinh Nhiên sẽ luôn độc thân cả đời, không ngờ tên này lại có bạn gái đáng yêu mang phong cách loli như thế! Việc này không khoa học!
Lý Cẩm Hào không tin đây là bạn gái của Kinh Nhiên, hỏi: “Kinh Nhiên, cậu mau nói cho tôi biết, đây chỉ là đứa bé thân thích nhà cậu!”
Kinh Nhiên kéo Cảnh Lỵ lên đứng cạnh anh, giới thiệu: “Bạn gái của tôi, Cảnh Lỵ.”
Vẻ mặt của mấy nam sinh trong phòng đều ai oán nhìn Kinh Nhiên, biết rõ mấy người trong phòng này đều là cẩu độc thân, thế mà anh lại mang bạn gái tới đây để khoe ân ái? Hơn nữa bạn gái của anh vừa nũng nịu lại vừa xinh đẹp, là cấp bậc của hoa hậu giảng đường phải không?
“Kinh Nhiên, không nghĩa khí gì cả, đã nói sẽ cùng nhau độc thân đến hết bốn năm đại học, thế mà cậu lại lén quen bạn gái!” Lý Cẩm Hào làm bộ tức giận nói.
“Tôi không có hứa hẹn như thế với cậu, hơn nữa tôi cũng không lén quen bạn gái, tôi với Lỵ Lỵ là quang minh chính đại.”
“Phụt!” Cảnh Lỵ nhịn không được che miệng cười.
Lý Cẩm Hào ngang ngược: “Tôi mặc kệ, tôi không biết, cậu có bạn gái, lại đến muộn, tự phạt ba ly!”
Kinh Nhiên: “Bà ngoại không cho tôi uống rượu.”
Lý Cẩm Hào không cẩn thận nói lời thô tục: “Không cho em gái cậu, lại là bà ngoại! Tôi mặc kệ, cậu phải uống.”
Cảnh Lỵ nghe đoạn đối thoại giữa Kinh Nhiên với bạn của anh, thầm nghĩ bạn của anh sao có thể chịu đựng được EQ của đại học bá, cái kiểu nói chuyện tức chết đối phương này nhỉ?
Như vậy mà cũng làm bạn được, có lẽ là chân ái…
“Để tôi đi!” Vừa nhìn là biết không phải công “trúa” nhỏ không được uống rượu, mà có lẽ là do “Một ly đã gục”. Nên Cảnh Lỵ tự động xin ra trận, nhận hình phạt thay Kinh Nhiên.
“Ui ~~” mấy nam sinh hít một hơi, ngưỡng mộ Cảnh Lỵ là anh hùng.
Kinh Nhiên nói: “Lỵ Lỵ, không được uống rượu, rượu này đắng!”
Cảnh Lỵ nhớ tới Kinh Nhiên không thích vị đắng, không khỏi nghi ngờ câu “Bà ngoại không cho tôi uống rượu” vừa rồi là anh lấy ra để chắn rượu, anh cũng đã hai mươi tuổi rồi, bà ngoại sao có thể quản rộng như vậy?
“Như vậy đi, đừng bảo là bọn tôi bắt nạt con gái, giảm một nửa. Cô uống nửa ly đi!” Lý Cẩm Hào cầm lấy ly rượu, rót rượu cho Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nhận lấy, một hớp đã uống sạch.
“Wow! Lợi hại thế!” Mấy nam sinh không thể không bội phục cách uống rượu đầy phóng khoáng của Cảnh Lỵ.
Lý Cẩm Hào lại rót thêm nửa ly.
Cảnh Lỵ lại uống hết trong một lần, sai khi uống xong, dốc ngược cái ly xuống ý bảo cô đã uống xong, nói: “Được rồi chứ? Không cần làm khó Nhiên Nhiên nữa.”
Nhiên Nhiên??!!
Cô gái xinh đẹp này lại gọi Kinh Nhiên là Nhiên Nhiên, rốt cuộc giữa bọn họ phải thân mật đến thế nào? Đột nhiên hâm mộ cái cảm giác được bạn gái che chở quá.
Thoạt nhìn mấy người bạn học của Kinh Nhiên cũng là đứa bé ngoan, cũng chỉ ở trong quán K, ca hát, đánh bài, uống chút rượu. Kinh Nhiên đánh bài thua, bị phạt uống rượu, nhưng anh vẫn luôn vô lại đòi uống nước trái cây, mấy bạn học đều không chịu, lại chuyển sang cho Cảnh Lỵ. Vận may của Kinh Nhiên quá kém, gần như mỗi bàn đều là Cảnh Lỵ uống rượu.
Kinh Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ rực của Cảnh Lỵ thì đau lòng: “Đừng uống nữa.”
Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn anh, nói: “Nếu cậu không muốn tôi uống, thì thắng lại cho tôi!”
Cả một đêm uống rượu quá nhiều, bụng của Cảnh Lỵ căng trướng muốn đi vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, Cảnh Lỵ ra ngoài thì đụng phải một bạn học nam của Kinh Nhiên, tên Trần Văn Bân, là người đã gọi điện thoại cho Kinh Nhiên vào buổi chiều.
Cảnh Lỵ gật đầu khẽ mỉm cười với Trần Văn Bân, chuẩn bị về phòng bao.
“Cô là vì tiền nên mới hẹn hò với Kinh Nhiên đúng không?”
“Gì?” Cảnh Lỵ nghi ngờ bản thân nghe lầm.
“Đừng giả vờ nữa, loại con gái như cô tôi đã thấy nhiều rồi.”
Cảnh Lỵ ngơ ngác, cô… Loại con gái như cô thì sao vậy???
Trần Văn Bân châm chọc hỏi: “Còn không phải là vì trong nhà Kinh Nhiên có tiền, nên cô mới hẹn hò cùng cậu ấy à?”
Nhà Kinh Nhiên có tiền?
Cảnh Lỵ không biết cha mẹ Kinh Nhiên làm nghề gì, chỉ biết từ nhỏ đến lớn Kinh Nhiên đều lớn lên bên ông bà ngoại. Nếu như nhà anh có tiền, thì bà ngoại lớn tuổi như vậy cần gì phải vất vả ở tiệm bánh, sao không hưởng thụ tuổi già? Có khả năng cha mẹ của Kinh Nhiên làm công việc có lương cao nhất họ hàng, xem như là gia đình khá giả, mà bà ngoại không muốn làm tăng gánh nặng cho người trẻ tuổi, cho nên đã từng tuổi này vẫn còn kinh doanh tiệm bánh.
Nói cô ham tiền của Kinh Nhiên?
À, nghe nói tiệm bánh là cửa hiệu lâu đời, ăn nên làm ra. Vị trí lại ở khu phố cũ, sau này nếu có xin làm di sản văn hóa, có thể giá sẽ tăng cao.
Cho nên, bạn học này nói cô ham là ham tiền này à?
Cảnh Lỵ phản bác: “Nhà tôi còn nhiều tiền hơn nhà Kinh Nhiên, được chứ?”
Ba mẹ cô là quản lý công ty con của Mỹ, tiền lương cũng rất cao đó được không!