Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 29: Đồ đôi


Đọc truyện Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi – Chương 29: Đồ đôi

Edit: Phưn Phưn

Từ nhỏ đến lớn Kinh Nhiên đều sống cùng với ông bà ngoại ở khu phố cũ này, láng giềng nơi đây đều nhìn anh trưởng thành. Trong lòng của bọn họ, Kinh Nhiên vẫn luôn là một đứa bé chưa lớn. Ngay khi anh nói đây là bạn gái của mình, hai người phụ nữ trung niên đều ngẩn ra, mãi lúc sau mới hoàn hồn lại. Cũng đúng, Kinh Nhiên cũng đã hơn hai mươi tuổi, đã tới tuổi quen bạn gái rồi.

Dì Mai cười cười, nói: “Nhìn dì Mai của con này, lớn tuổi rồi nên quên mất con đã lên đến đại học, còn tưởng con vẫn còn đang học sơ trung chứ!” Dì Mai nhìn Cảnh Lỵ, cười khen ngợi: “Bạn gái của con rất xinh xắn.”

Kinh Nhiên trả lời: “Vâng ạ, cậu ấy là hoa khôi của ngành bọn con.”

Ở một bên Cảnh Lỵ nghe thấy đại học bá ngay thẳng không chút xấu hổ, khiến cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.

Dì Phương* cười nói: “Ha ha, khó trách lại trông xinh xắn như thế.”

(*: Chỗ này hình như tác giả bị nhầm thì phải, nên t vẫn giữ nguyên văn của tác giả nhe.)

Tán gẫu mấy câu, dì Mai mới nói lời tạm biệt: “Cứ vậy nhé, hai dì đi trước, mấy đứa cứ ăn từ từ.”

Kinh Nhiên: “Dì Phương, dì Mai hẹn gặp lại.”

Cảnh Lỵ hơi thẹn thùng, vừa rồi Kinh Nhiên nói cô là bạn gái, có phải công “trúa” nhỏ đã tha thứ cho cô rồi không?

Kinh Nhiên nhìn theo hai người dì kia, Cảnh Lỵ đưa tay xuống, kéo nhẹ góc áo của anh, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn anh. Giọng nói của cô mềm mại tựa như làm nũng, muốn xác nhận một việc: “Nhiên Nhiên, tôi còn là bạn gái của cậu à?”

Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Cảnh Lỵ không biết Kinh Nhiên đang nghĩ thế nào, hỏi: “Không phải cậu nói, nếu không tính đến việc kết hôn, thì sẽ không hẹn hò với tôi sao?”

Kinh Nhiên rủ mắt xuống, nhìn Cảnh Lỵ, ngữ khí có chút không bỏ được: “Nhưng tôi không muốn cậu làm bạn gái của người khác.”


Bọn họ chia tay được hơn một tuần, chính mắt Kinh Nhiên nhìn thấy có bao nhiêu nam sinh đến tỏ tình với Cảnh Lỵ, mỗi lần anh đều vô cùng khẩn trương, cho đến khi Cảnh Lỵ từ chối đối phương, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời điểm Cảnh Lỵ tỏ tình muốn hẹn hò với Kinh Nhiên lần nữa, trong lòng anh thấy rất vui vẻ, nhưng lại sợ sau này Cảnh Lỵ sẽ tiếp tục nói ra câu chia tay, nên anh không biết mình có nên tin tưởng cô hay không.

Anh hỏi có chia tay nữa không, cô nói không chia; anh hỏi có thể kết hôn không, cô lại do dự.

Nhưng không chia tay, thì không phải nói lên việc sau này sẽ kết hôn ư?

Vậy vì sao cô lại do dự?

Vào buổi chiều, anh mới phát hiện trong khoảng thời gian này Cảnh Lỵ gầy đi rất nhiều. Giống như dáng vẻ lúc ông ngoại đột nhiên bị bệnh, lập tức gầy đi đến không ra hình người. Nhất là khi Cảnh Lỵ nói nhớ anh, nhớ đến ăn không ngon, khiến cho cả người đều gầy ốm.

Không hiểu sao trái tim anh như bị siết chặt, rất đau.

Sao cô lại không biết chăm sóc cho bản thân cho tốt chứ?

Không sao cả, sau này anh sẽ chăm sóc cô thật tốt.

“Ừ, tôi chỉ làm bạn gái của cậu.” Cảnh Lỵ cắn môi nói chuyện, sau khi nói ra khỏi miệng thì đến chính mình cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Mặt trở nên nóng rát.

Kinh Nhiên gọi một tiếng: “Lỵ Lỵ.”

Cảnh Lỵ ngước mắt đối diện với Kinh Nhiên: “Hửm?”


“Cậu nói, tôi có nên treo bảng lên người cậu không?”

“Gì cơ?”

“Sau đó viết ở trên bảng, bạn gái của Kinh Nhiên. Như vậy khi người khác nhìn thấy cậu, thì sẽ không nói cậu là em gái của tôi nữa.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cô không phải cún, cũng không phải đứa ngốc, đeo bảng cái gì mà đeo bảng hả???

Kinh Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: “Ngày mai đi đến chỗ chú Cường, xem có cái bảng nào lớn không.”

Chú Cường?

Chú Cường không phải là ông chủ của cửa hàng thú cưng ở khu phố bên cạnh sao?

Tên học bá này, thế mà muốn cô đeo vòng cho cún?

Cảnh Lỵ hít sâu một hơi, nói: “Nhiên Nhiên, cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ đánh mất tôi đấy!”

Kinh Nhiên ngơ ngác nhìn Cảnh Lỵ: “Hả?”

Sau khi ăn xong bát chân giò hầm gừng, hai người định đi về nhà, sau khi đi qua một cửa hàng bán quần áo. Ở tủ kính nơi mặt tiền của cửa hàng có một cặp nam nữ ma-nơ-canh mặc áo tình nhân, Cảnh Lỵ dừng lại, chỉ vào áo thun tình nhân trong tủ kính: “Nhiên Nhiên, chúng ta mua bộ này đi, như vậy người khác sẽ không coi tôi thành em gái của cậu nữa.”


Áo thun là màu đỏ, trên áo nam in một con chuột Mickey lớn, áo của nữ thì in chuột Minnie nhỏ. Mọi người đều biết, Mickey và Minnie là một đôi.

“Con chuột này xấu quá.”

Cảnh Lỵ: “…”

“Bọn mình coi bộ khác đi.” Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên vào trong cửa hàng quần áo.

Trong cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi, rất nhiều người đang lựa quần áo bên trong. Cảnh Lỵ nhìn thoáng qua, rồi tùy ý cầm mấy bộ đồ tình nhân của nam đến trước người Kinh Nhiên, để đo size cho anh.

“Cái này thế nào?” Cảnh Lỵ chọn một cái áo thun in hình Spider Man phiên bản chibi, so ở trước người anh.

“Ngây thơ!”

“…”

Cảnh Lỵ thấy anh không chút cảm kích, hỏi: “Không muốn mặc đồ đôi đúng không? Vậy bọn mình về nhà.”

“Tôi muốn bộ kia.” Kinh Nhiên chỉ vào hai cái áo treo trên tường, cả hai đều là màu trắng, dòng chữ Tiếng Anh màu đen “I LOVE HER” được in to trên kiểu áo nam, phía dưới là bàn tay đang trong động tác chỉ sang bên trái; trên áo nữ là dòng chữ to màu đen “I LOVE HIM”, phía dưới cũng có một bàn tay chỉ sang bên phải.

Bộ đồ đôi đơn giản nhưng thô bạo đảm bảo không sợ đụng hàng với nhà người ta.

Hai người dựa theo size áo mình hay mặc, so sánh xong cũng không mặc thử, liền tính tiền rời khỏi cửa hàng.

*

Cửa gỗ trong phòng mở ra, Cảnh Lỵ kéo cánh tay Kinh Nhiên cười nói mấy câu, Kinh Nhiên cúi đầu nghe cô nói. Lúc bà ngoại nhìn thấy cảnh này thì biết được vợ chồng son bọn họ đã làm lành với nhau.

“Bà ngoại, bọn con về rồi.” Cảnh Lỵ vẫn ôm lấy cánh tay Kinh Nhiên như cũ, cười tủm tỉm chào bà ngoại.


Kinh Nhiên đưa túi mua hàng trong tay mình cho Cảnh Lỵ, thúc giục: “Lỵ Lỵ, cậu mau về phòng mặc thử xem có hợp không.”

Cảnh Lỵ mua mấy bộ quần áo, cô biết Kinh Nhiên nói chính là bộ áo đôi kia, nhận lấy túi mua hàng rồi trả lời: “Được.”

“Tôi cũng thử.” Kinh Nhiên duỗi tay lấy túi trong tay Cảnh Lỵ, lấy áo mới ra.

Hai người tách ra hai phòng, thay quần áo mới rồi đi ra ngoài.

Kinh Nhiên rất ít khi mặc kiểu áo đẹp như vậy, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, đứng ở cửa phòng của mình, nhìn Cảnh Lỵ đi ra từ phòng bà ngoại, hơi mất tự nhiên hỏi: “Đẹp không?”

Cảnh Lỵ đánh giá rồi nghiêm túc trả lời: “Cũng được.”

Thời tiết gần đây ấm áp, Kinh Nhiên không mặc đồ thể thao mà chỉ mặc áo thun, thật ra cũng không khác bình thường là bao, chỉ là quần áo trước mặt trông đẹp hơn một chút.

Hôm nay Cảnh Lỵ mặc váy liền áo, không có quần. Trực tiếp cởi váy ra mặc áo thun vào, size của cửa hàng này không giống như size cô hay mặc, áo hơi lớn. Sau khi mặc vào, vừa vặn che đi phần mông.

Kinh Nhiên nhìn hai cái đùi ngọc trơn bóng lại thẳng tắp của cô, gương mặt tức khắc đỏ lên, làm bộ nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “Cậu… Sao cậu lại không mặc quần?”

Cảnh Lỵ không để ý, “Tôi không có quần mà, nhưng mà bên trong tôi có mặc quần bảo hộ rồi.”

Cảnh Lỵ còn xốc góc áo lên, để lộ quần đùi nhỏ màu đen mà mình mặc bên trong.

Kinh Nhiên không giống với một số nam sinh sẽ lén đọc mấy tạp chí tình dục, hoặc là phim A. Có đôi khi, một số biển quảng cáo ở bên ngoài có người mẫu ăn mặc hở hang, anh đều không nhìn vào. Nhưng lúc này, hình ảnh bạn gái mình xốc áo lên cho anh xem quần bảo hộ cô mặc bên trong đã đánh quá sâu vào thị giác, nhất thời khiến anh không thích ứng được.

Trong lỗ mũi có chất lỏng dính dính nào đó chảy ra, anh sờ lên chất lỏng bên dưới mũi mình.

Vừa nhìn vào là thấy màu máu đỏ tươi.

“Lỵ Lỵ, tôi chảy máu mũi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.