Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 6


Đọc truyện Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị – Chương 6


【Đêm đã khuya, ánh trăng trên bầu trời bị đám mây đen che khuất.

Hộc hộc! Hộc!! Hộc!!
Trên sân thượng khu dạy học, Lý Hoan thở hổn hển, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Không! Đừng lại đây! Không phải tao! Tao không sai! Tất cả là do tiện nhân như mày tự chuốc lấy!”
Khà…!Khà…!Khà…!Ha ha
Có thứ gì đó đang từ dưới cầu thang đi lên, còn có một ít âm thanh kỳ quái, quỷ dị giống như cố tình phát ra từ sâu trong cổ họng.

Đôi mắt Lý Hoan trừng lớn ra, tơ máu trong mắt càng phình lớn.

Cô trơ mắt nhìn thứ đó dần dần đến gần, cơ thể cứng còng vì sợ hãi tột độ, tiếng thét chói tai bị mắc kẹt trong họng, không thể phát ra, mỗi một centimet trên làn da đều co rúm vì sợ hãi.

Không, không, tha cho tôi! A a a a!
Nữ sinh đầy hơi thở thanh xuân, chính trực rơi từ tầng 8 khu dạy học xuống, trong nháy mắt, máu thịt lẫn lộn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất trước thềm khu.

Đây là đêm đầu tiên sau khi Phong Hạnh chết.】
—— trích từ 《”Nữ” sinh kỳ quái I》
*
Nhìn học trưởng vẫn tuấn tú sáng ngời như trước, ánh mắt Phong Hạnh giấu sau khăn choàng cổ hiện lên tình yêu và thống khổ, xua tay ý bảo chính mình không có việc gì.

Không được, nhất quyết không thể để học trưởng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình bây giờ được!”
Phong Hạnh không lên tiếng, chỉ đi song song với học trưởng của cô, cô muốn chạy đi nhưng lại luyến tiếc, muốn dùng giọng nói sau bao nhiêu vất vả mới khôi phục lại được gọi tên học trưởng, nhưng lại sợ học trưởng sẽ nghi ngại cô.

Phong Hạnh cắn môi, trong lòng đầy oán hận, vì sao ông trời vẫn không buông tha cho cô?
Rõ ràng! Rõ ràng cô và học trưởng có thể cùng nhau nghênh đón tương lai tốt đẹp nhất, tất cả trở ngại khó khăn cô đều sẽ loại bỏ, vì sao lại phát sinh chuyện này? Vì cái gì? Vu Vân Ế đáng chết! Tôi nhất định sẽ bắt được linh hồn của bà nghiền nát thành bột phấn, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Đi đến khu dạy học của khối 7, Chu Vũ muốn đưa Phong Hạnh đến trước cửa phòng học thì bị Phong Hạnh từ chối.

Phong Hạnh viết chữ vào sổ: Học trưởng mau vào học đi, đừng chậm trễ thời gian, em sẽ áy náy lắm, em tự đi vào lớp là được rồi.


Chu Vũ thấy thái độ của Phong Hạnh rất kiên quyết nên cũng đành thôi.

Nhìn học trưởng rời đi, trái tim Phong Hạnh như nhỏ máu, cô muốn ở bên cạnh học trưởng thêm một chút, một chút thôi cũng được, nhưng cơ thể biến hóa thành bộ dáng bây giờ, cô cũng tự thấy buồn nôn.

Phong Hạnh không dám nghĩ cũng không chịu đựng được hình ảnh học trưởng biết được sự thật sẽ bắt đầu chán ghét cô.

Vì vậy, chỉ cần ở cùng với học trưởng thêm một giây, cô sẽ sợ hãi đến tột độ.

Nhất định, nhất định phải tìm cách cởi bỏ vu thuật này! Phong Hạnh nghĩ đến tích cực, ngoài mặt thì bắt đầu gặm cắn ngón tay.

Chỉ trải qua một đêm ngắn ngủi, bàn tay cô đã trở nên thon dài, cho dù da thịt vẫn trắng ngọc như cũ, nhưng có thể nhìn thấy được đây là bàn tay của nam sinh.

Toàn bộ cơ thể Phong Hạnh phát triển cao hơn, thân hình mảnh mai giờ đã nhiều hơn một lớp cơ bắp mỏng, cả người đều lộ vẻ tuấn tú cân xứng, khuôn mặt Phong Hạnh vốn tái nhợt thanh tú cũng dần dần phát triển theo hướng tuấn mĩ yêu dị, sự thật so với Phong Hạnh trước kia, Phong Hạnh của hiện tại chỉ có thể dùng chữ soái!
Nhưng mà, cô không muốn như vậy!
Làm sao cô có thể biến thành như thế này?
Phong Hạnh bắt đầu chìm vào cảm xúc khinh bỉ bản thân, càng thêm quấn chặt áo khoác trên người.

Cô căm ghét thân thể này.

Lý Hoan nhìn chăm chú Phong Hạnh đi vào phòng học bằng ánh mắt độc ác, hận không thể ngay lúc này đem cô nghiền nát thành tro bụi.

Phong Hạnh đắm chìm trong sự chán ghét bản thân, không có thời gian phản ứng đến người bị cô phân loại thành rác rưởi phải chết này.

*
“Ê, cậu có nghe gì chưa? Chuyện ma quỷ của xe buýt tuyến 53 đó! Hôm nay báo chí đăng tin nè!”
“À à biết chứ biết chứ! Bà lão trên xe hình như còn là bác sĩ trung y rất có danh tiếng nữa! Dì cả của tớ còn từng đến phòng khám của bà ấy khám bệnh mà!”
“Ớ—như vậy không phải chứng minh được câu chuyện này là thật sao?
“Chứ còn gì nữa, sao mà giả được? Lên tới trang báo luôn rồi!”
Chu Vũ vừa vào lớp, liền nghe được các bạn học sinh tụm năm tụm ba lại thảo luận với nhau, rất náo nhiệt.


Cậu đặt cặp sách lên bàn, một bên lấy ra sách vở, một bên hóng chuyện.

Nghe một chút liền phát hiện bọn họ đang nói tới sự việc của chiếc xe buýt ngày trước.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Chu Vũ, chiếc xe buýt đã xảy ra chuyện.

Bỗng nhiên mất tích một cách bí ẩn, ngày hôm qua có một đám phóng viên đến phỏng vấn đôi tình nhân và bà lão, chỉ có mỗi Chu Vũ là không bị, có lẽ bởi vì thân phận của cậu cho nên bị người áp tin tức xuống.

Theo như báo chí đưa tin, rạng sáng hôm nay đã tìm được chiếc xe buýt đó, cách vị trí thành phố cả trăm km ngoài một khe suối, giống với kiếp trước, tài xế và người bán vé đã chết, tốc độ hư thối của thi thể rất không bình thường.

Sự kiện quỷ dị như vậy khiến cho cả thành phố chấn động, người già đến trẻ em trong thành đều đem chuyện này thành tin tức đầu đề.

Chu Vũ khẽ mím môi, tiếp tục soạn sách vở, sửa soạn xong mới lấy một quyển sách từ vựng ra học từ đơn.

Nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, ngón tay cậu đang run rẩy đến độ nào.

Thì ra, cậu thật sự sợ chết, chỉ cần nghĩ đến hậu quả nếu ngày hôm đó cậu không chạy thoát, liền cảm thấy cơ thể lạnh run.

Nghĩ mà sợ.

Cả đời của kiếp trước cậu chưa bao giờ gặp sự kiện thần quái nào, đời này cứ liên tiếp gặp được, làm cho Chu Vũ hiểu rõ các thế giới không hoàn toàn giống nhau, ít ra đối với cậu mà nói, thế giới này rất nguy hiểm.

Nếu lần sau cậu không cảnh giác như vậy, có phải cậu sẽ trở thành món tráng miệng trong miệng quỷ ma rồi chết một cách bí ẩn không?
Chu Vũ siết chặt quyển sách trong tay, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

Nếu sự tồn tại của ma quỷ đã thành sự thật, vậy có phải thần linh cũng vậy? Cậu hoàn toàn có thể đi một vài chùa miếu kiểm tra một chút, khẳng định sẽ có một ít nhà sư có bãn lĩnh thật sự!
Chu Vũ hạ quyết tâm cuối tuần này sẽ đi chùa!

Nghĩ rồi lại nghĩ, đầu Chu Vũ có chút nặng nề, mệt đến nhíu cả mắt, bất đắc dĩ cười khổ.

Sao lại bắt đầu mệt rồi?
Hình như tình trạng này bắt đầu từ lúc gặp quỷ trên chuyến xe buýt đó, mỗi ngày đều cảm thấy mệt.

Nếu là Chu Vũ của ngày trước sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng hôm nay Chu Vũ có chút trông gà hóa cuốc cậu lại cảm thấy chuyện này không bình thường.

Không phải cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy rồi chứ?
Mí mắt bắt đầu híp lại, Chu Vũ nghĩ đến sự tình phát sinh mấy ngày nay, không tự chủ được bắt đầu ngủ say.

Giáo viên lên lớp liền cau mày nhìn Chu Vũ đang ngủ ngon lành, cái gì cũng chưa nói, bắt đầu giảng bài mới.

Ngay cả giáo viên cũng không phát hiện, bóng dáng của Chu Vũ được ánh nắng chiếu xuống giống như bị quấn quanh bởi một dải lụa, siết chặt trên cổ cậu, đang đung đưa trong gió.

Trong truyền thuyết, quỷ sẽ để lại dấu hiệu trên người con mồi được nhắm tới, chờ đợi thời cơ thích hợp…!để chấm dứt tính mạng con mồi.

*
Đường phố náo nhiệt, người đi tới đi lui nhưng không một ai để ý đến con hẻm bên phải có một đám người ăn mặc lố lắng, kẻ đứng người nằm, bọn họ vừa nói vừa cười thảo luận chuyện gì đó.

“Đội trưởng, bài giới thiệu cho người mới lần nay ai đọc vậy?” Một thanh niên tóc dài có vẻ lưu manh trên người đầy hình xăm đến bên cạnh hỏi một người có dáng người cường tráng, khuôn mặt nghiêm túc.

Đội trưởng Trịnh Càn nhìn lướt quá thanh niên miệng lưỡi trơn tru này, nói:
“Nhìn bộ dạng chân chó của mày chắc là muốn xung phong nhận việc chứ gì? Đi đi! Không có ai giành với mày đâu!”
Người thanh niên xăm mình tên là Lý Uy, tên thường gọi là Lý Hoa Xà, không chỉ vì hình xăm trên người hắn toàn là rắn, mà còn vì bình thường Lý Hoa Xà nói rất nhiều, miệng lưỡi trơn tru, nói nhiều đến phiền phức.

(Editor: Lý Rắn Bông:)))
“Ha ha, cảm ơn đội trưởng!” Lý Hoa Xà nhìn năm người mới trong đội đang dần dần tỉnh lại, cười vừa lòng.

Hắn rất tham, cho dù là tiền hay là điểm, làm nhiệm vụ giới thiệu tình hình cụ thể và công việc cho newbie có thể được thưởng đến 50 điểm, những người khác trong đội cũng không thèm để ý chút điểm ít ỏi này.

Bởi vì mỗi lần giới thiệu kể ra rất dài dòng, còn sẽ bị hỏi ngược lại mấy vấn đề ngu xuẩn.

Nhiều lúc gây phiền phức những người đã trải qua n thế giới, họ sẽ nóng giận đến mức có thể giết người.

Nhưng nếu giết chết một newbie sẽ bị trừ tận 1000 điểm, rất đau trứng.


Vì vậy tránh cho phát sinh tổn thất, đa số sẽ để Lý Hoa Xà làm nhiệm vụ này.

Những người mới gồm 3 nam, 2 nữ.

Một người đàn ông trung niên đeo kính, một thanh niên và một đứa nhóc khoảng 13-14 tuổi.

So sánh bộ dạng với bên nam thì bên nữ xuất sắc hơn nhiều, cả hai người nữ đều tóc dài, một người tóc đen, một người tóc vàng.

Cô gái tóc vàng cột tóc đuôi ngựa, miệng nhai kẹo cao su, nhìn sơ qua có chút kiêu ngạo bướng bỉnh, cô gái tóc đen thì xõa tóc sau lưng, có vẻ rất hiền thục đoan trang.

Năm người này nhìn tổng thể thì đều nét Châu Á, đang hốt hoảng nhìn nhau sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê.

“Mấy người là ai? Vì sao bắt trói tôi đến đây? Chỗ này là chỗ nào? Mấy người đang quay phim truyền hình sao? Thả tôi ra nhanh lên! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đó!” Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh bốn phía phát hiện nơi này hoàn toàn lạ lẫm, lập tức đứng dậy lớn tiếng tra hỏi đám người Luân Hồi ăn mặc lố lăng phía trước.

Người với quả đầu trọc đứng kế bên Lý Hoa Xà bắt đầu bực bộ, xém chút nữa xách đao ra chém người đàn ông trung niên.

“Mẹ! Mày dám lớn tiếng với tao hả? Có tin lão tử chém mày ngay tại chỗ không? Miệng mày gắn đạn pháo hả? Bắn liên thanh không ngừng còn hỏi lằm lốn, muốn chết đúng không?”
Lý Hoa Xà nhanh tay ngăn hắn lại, cười làm lành nói:
“Thôi thôi, anh Lưu à, yên tâm yên tâm, để em xử lý, để em xử lý cho, đừng tức giận, hại thân lắm đó!”
Phải nhớ rằng mỗi một người mới sống sót đến cuối truyện sẽ được khen thưởng 500 điểm cho toàn đội, cho nên Lý Hoa Xà luôn luôn tận lực làm cho bọn họ đều sống, ít nhất thì không chết vì lục đục nội bộ.

Tuy rằng xác suất thành công không cao, lúc trước ở một vài thế giới toàn bộ newbie bị giết sạch, có đứa chết trong tay Boss, có đứa thì chết trong tay đồng đội.

Sự thật là Chủ Thần không cho đồng đội chém giết lẫn nhau, nhưng lách luật một chút thì có thể, ví dụ như, đánh gãy tay chân hay cắt hết chi rồi ném vào một góc chờ Boss đến giết như vậy cũng được.

Cùng lắm thì kệ, Lý Hoa Xà làm cũng vì kiếm điểm, kiếm nhiều một chút đương nhiên là tốt, kiếm ít một chút cũng không ảnh hưởng gì, làm được thì làm, bọn họ sống được nhiều hay ít thì phó mặc cho ông trời đi.

Đội Luân Hồi đều là người máu lạnh,Lý Hoa Xà cũng không ngoại lệ, một khi ảnh hưởng đến sự an toàn của bản thân, cho dù là ai hắn cũng mặc kệ.

– ———
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả ngốc cảm thấy thật lạnh lẽo, viết hai vạn chữ, mới có hai mươi cái bình luận, đăng lên sau hai ngày là hạ nhiệt, hmuhmu, khó chịu quá à, mấy thiên sứ của tui ơi, nếu đọc xong thấy vui thích đừng ngại ngùng mà để lại bình luận nhé!
Nếu tác giả ngốc có chỗ nào viết không tốt, các thiên sứ nhớ góp ý nha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.