Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 53: Thế Giới Iii Cảm Nhiễm Trí Mạng


Đọc truyện Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị – Chương 53: Thế Giới Iii Cảm Nhiễm Trí Mạng


【Tích ——
Hướng tấm thẻ ID trên tay vào mắt quét điện tử trên cửa, người đàn ông mặc áo thực nghiệm màu trắng bước vào phòng thí nghiệm một cách thuận lợi.
Nhân viên đến và đi trong căn cứ đều mặc đồng phục màu trắng giống nhau, vào lúc này xuất hiện thêm người đàn ông mặc áo thực nghiệm cũng không quá đột ngột.
Không ai chú ý đến người đàn ông có chút xa lạ này, rốt cuộc, có hàng nghìn nhân viên nghiên cứu trong toàn bộ căn cứ thí nghiệm, không ai rảnh rỗi đến mức nhớ từng khuôn mặt.
Biểu tình của người đàn ông rất tự nhiên và đi thẳng đến chỗ sâu nhất của căn cứ.

Anh ta dùng thiết bị bẻ khóa nhỏ trong lòng bàn tay đặt lên khóa mật mã trên cửa, thành công mở ra cánh cửa vào phòng thí nghiệm vốn bịt kín.
Bên trong cánh cửa, thiết bị giám sát chuyển động một chút, rà quét qua gương mặt của người đàn ông.
Hiển nhiên, anh ta không ngờ rằng trong phòng thí nghiệm này còn có mắt điện tử giám sát, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cảnh báo! Khởi động cảnh báo cấp 1! Xuất hiện người lạ đột nhập căn cứ!
Âm thanh báo động vang lên gay gắt trong phòng thí nghiệm, đèn đỏ được kích hoạt trong toàn bộ căn cứ.
Người đàn ông cau mày, bước nhanh đến mép bàn thí nghiệm, điều khiển mở ra buồng ủ bên cạnh.
Ống nghiệm tinh xảo hiện ra trước mặt người đàn ông, anh ta cầm ống nghiệm cho vào vali bảo quản đã chuẩn bị sẵn, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng.
Mà bên trong buồng ủ bị mở ra, một ống nghiệm bị rơi vỡ xuống đất do hành động vội vàng của người đàn ông, chất lỏng màu xanh nhạt dần bốc hơi vào không khí.
Cách đó không xa, người đàn ông đột ngột dừng lại, biểu tình hoảng hốt mà lắc đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, con ngươi màu nâu nguyên bản đã biến thành màu xám đục.
Anh chớp mắt, vẻ mặt lạnh băng đập những ống nghiệm còn lại trong vali xuống mặt đất.
Nhìn những ống nghiệm vỡ vụn trên sàn, anh ta ngây người tiếp tục đi về phía trước.
Toàn bộ căn cứ thí nghiệm trở nên hoảng loạn vì tiếng chuông báo động liên tục.

Các nhân viên nghiên cứu đã trốn trong phòng thí nghiệm của họ, kích hoạt chế độ bảo vệ cao nhất.
Nhóm lính canh tìm kiếm lùng bắt trong lối đi của căn cứ, ngoài ý muốn nhìn thấy được một người đàn ông bình tĩnh thong dong và xa lạ.
Người đàn ông nhìn họ với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhóm lính canh có chút do dự bắt lấy kẻ đột nhập lạ lùng không hề chống cự này.
Ngay khi họ đang báo cáo tình hình cho cấp trên nên hoàn toàn không để ý, người lính canh tiếp xúc đầu tiên với người đàn ông đó, mang vẻ mặt hoảng hốt ngẩng đầu lên, con ngươi đã biến thành màu xám ảm đạm.


—— Trích từ 《 Cảm nhiễm trí mạng 》
*
【Anh à, chúng ta sẽ sống đến vĩnh hằng.】 Vị thần minh khẽ cười, thì thầm.
【Anh……! anh bắt đầu……!già rồi? 】 Người yêu kinh ngạc nhìn sợi tóc bạc trên đầu cậu, ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ run lên.
Chu Vũ có chút đau lòng vươn tay ra, muốn an ủi người yêu trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, mọi thứ trước mặt như mặt nước bình lặng bị chạm vào, gợn sóng rồi tan vào hư vô.
Lúc này tất cả ký ức đều quay trở lại, một luồng ký ức khổng lồ tràn vào tâm trí cậu, thân thể vốn dĩ đã ngất đi cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Hắn tỉnh rồi! Đừng gọi xe cấp cứu! Người cũng đã tỉnh rồi! Các người nghĩ ở đây còn chưa đủ phiền phức hay sao?” Một giọng nói thô bạo thiếu kiên nhẫn vang lên, tiếng động ồn ào xung quanh đột nhiên ngừng bặt.

Mở mắt ra, Chu Vũ nhìn thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, tất cả âm thanh nghe được đều như cách một tầng kính trong suốt, có cảm giác hư ảo không chân thật.
Cậu chống đỡ cơ thể bằng khuỷu tay, ngồi dậy khỏi nền đất lạnh băng, nhưng cơ thể yếu ớt này khiến cánh tay cậu run lên liên tục, suýt nữa thì ngã xuống.
Sau một thời gian, thế giới trước mặt Chu Vũ cuối cùng cũng trở nên chân thật hơn.
Thân thể hiện tại của cậu yếu ớt một cách bất thường, chỉ có thể thở dốc, nghe đồng nghiệp xung quanh tán gẫu về mình, nhưng đối với việc cậu không đứng dậy nổi lại nhắm mắt làm ngơ.
Theo cách nói ​​của họ, vì đã tỉnh nên chứng tỏ cậu cũng không có vấn đề gì lớn, bọn họ không có thời gian để ý quá nhiều đến những người ở tầng dưới chót không hề có giá trị sử dụng trong căn cứ thí nghiệm này.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì cậu là nhân viên chính thức của căn cứ thí nghiệm, cái chết đột ngột của cậu sẽ gây ra rắc rối và khiến họ bị cảnh sát Liên Bang thẩm vấn, bọn họ thậm chí sẽ không thèm nhìn tên đồng nghiệp nghèo kiết xác này.
“Yếu ớt quá rồi đó Chu, ha ha, anh bị tiếng chuông báo động làm sợ đến ngất xỉu luôn.

Thật không thể tin được trên đời này lại có một người nhát gan như vậy!” Người đàn ông trung niên có dáng vẻ mập mạp, giọng nói thô thiển đi đến gần cậu, vẻ mặt khinh thường nhìn Chu Vũ một cách trịch thượng nói.
Nhóm nghiên cứu viên xung quanh hắn ta cũng hùa theo, cười nhạo tên hề trong mắt họ, người vẫn đang còn ngồi trên mặt đất không thể đứng dậy.
Chu Vũ nhắm mắt tĩnh tâm, mặc kệ những lời bình luận ồn ào của đám người xa lạ này.
Lần đầu tiên cậu đến thế giới này, hiển nhiên thân thể cậu tiến vào bây giờ đang chịu không nổi linh hồn cường đại sau khi trải qua ba kiếp sống của cậu, thế cho nên hiện tại chân của cậu vẫn không có cảm giác.
Bất quá cũng tốt, cậu ngồi trên mặt đất vừa chậm rãi thích ứng thân thể yếu ớt, vừa bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng được gọi là Chu Vũ, là người da vàng, lớn lên trong một khu vực do Liên Bang cai trị với đa số là người da trắng.
Nguyên chủ là một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong cô nhi viện do Chính phủ Liên Bang quản lý, từ nhỏ anh đã nhạy cảm tự ti, luôn muốn sinh hoạt trong tầng lớp người giàu có.

Với đầu óc thông minh, nguyên chủ thi đậu vào ngành nghiên cứu tại Viện nghiên cứu nổi danh ở Liên Bang, sau đó hẹn hò cùng một đàn chị xinh đẹp trong sáng trong trường rồi thành công bước vào căn cứ thí nghiệm hiện tại làm việc sau khi tốt nghiệp.
Đối với nguyên chủ, ngoại trừ tuổi thơ khốn khó nghẹn khuất, có thể nói cuộc đời của anh luôn thuận buồm xuôi gió, tính cách vốn dĩ tự ti cũng vì thế mà dần trở nên vui vẻ rộng rãi hơn.
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đã biến mất ngay sau khi nguyên chủ bước vào căn cứ thí nghiệm.
Nguyên chủ vốn tràn đầy tự tin, sau khi bước vào căn cứ thí nghiệm đáng mơ ước lại phát hiện ra rằng trình độ học vấn mà anh luôn tự hào chẳng là gì ở nơi đầy đủ nhân tài như vậy.
Ngược lại, xuất thân từ cô nhi viện khiến anh bị đồng nghiệp phân biệt đối xử, toàn bộ công việc đều đẩy hết cho anh làm, không ai muốn tạo quan hệ hay dính líu gì tới anh.

Ngay cả lính canh cấp bậc thấp nhất cũng dám lên mặt với một nhân viên nghiên cứu như nguyên chủ.
Sau một năm làm việc trong môi trường như vậy, cảm xúc của nguyên chủ cuối cùng cũng sụp đổ.

Anh cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng lại không dám phản kháng dù là nhỏ nhất đối với những đồng nghiệp đã áp bức mình.

Anh kể khổ với bạn gái, nhưng lại phát hiện bạn gái luôn hờ hững, ngay cả tay cũng không để anh nắm.
Anh vốn dĩ rất tự ti, cũng rất nhạy cảm, nghi ngờ bạn gái không chung thủy với mình nên đã cãi nhau một trận lớn, chất vấn tại sao yêu nhau một năm rồi mà tay cũng không cho anh nắm.
Bạn gái liền tạt nước anh ta, chế nhạo anh như cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới rồi bỏ đi.
Hôm nay nguyên chủ đến làm việc ở căn cứ thí nghiệm trong tâm trạng chán nản, cuối cùng sốt cao vì ngày hôm qua bị tạt ly nước vào người, khi tỉnh lại lần nữa thì chủ nhân của thân thể đã đổi thành Chu Vũ.
Chu Vũ dần dần thích ứng với thân thể mới, mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn xung quanh, sau đó đứng dậy lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh.
Phía sau, các nhân viên nghiên cứu vẫn đang cười nhạo sự nhu nhược nhát gan của cậu, dùng chuyện này để giảm bớt cảm giác khủng hoảng do người từ ngoài đột nhập vào căn cứ.
Sau khi đóng cửa phòng vệ sinh, Chu Vũ xác định mình là người duy nhất trong này, lại trước bồn rửa mặt, bắt đầu ho từng ngụm ra máu.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trắng đã dính đầy máu Chu Vũ phun ra.
Còn Chu Vũ thì tiếp tục nôn ra máu như thể không cảm thấy đau, máu tươi chảy ra từ khóe miệng trên làn da tái nhợt trắng bệch, tựa như đang ôm hôn một cánh hoa hồng trên môi, mang vẻ đẹp vừa tàn nhẫn vừa mỹ lệ.
“Khụ khụ! Khụ!”
Không biết qua bao lâu, Chu Vũ rốt cuộc ngừng việc nôn ra máu, đưa tay xuống dưới vòi nước, nước tự động chảy ra, rửa sạch vết máu trong bồn rửa mặt.
Cơ thể này quá mỏng manh, không thể chịu đựng được linh hồn vì đã từng trở thành thần minh mà trở nên mạnh mẽ hơn của cậu.

Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi cậu dần thích ứng, thân thể này cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn, nội tạng trong trạng thái suy kiệt cũng phục hồi nhanh chóng.
Chu Vũ rửa sạch vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía mình trong gương.
Thân thể yếu ớt này có mái tóc đen ngắn, đôi mắt cũng là màu đen thuần khiết, đường nét thanh tú.
Sau khi làm phai nhạt đi tự ti và u ám của nguyên chủ, khuôn mặt này lộ ra mị lực không gì sánh được, là một loại mỹ lệ của thần minh khiến người khác không thể dời mắt.
Chu Vũ, người đã trải qua hàng trăm năm với vẻ tóc vàng mắt xanh ở đời trước, cảm thấy rất thân thuộc với bản thân tóc đen và mắt đen như vậy.

Nhưng cậu không muốn nhìn đến bộ dạng gây chú ý khắp nơi này, vì vậy cậu hơi cụp mắt xuống, giảm biểu cảm sinh động trên khuôn mặt, tận lực tiếp cận hình tượng của nguyên chủ gần nhất có thể.
Một lần nữa cậu lại nhìn mình trong gương.
Người thanh niên với mái tóc đen ngắn trông vẫn rụt rè và yếu ớt như trước.
Chu Vũ vuốt phẳng lại nếp nhăn trên quần áo, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Các nghiên cứu viên tập trung lại ban nãy để cười nhạo cậu hiện tại đã giải tán.
Cảnh báo đã được dỡ bỏ, hệ thống an ninh đã khôi phục lại bình thường.

Đương nhiên bọn họ sẽ bắt đầu hoạt động trở lại.

Việc chế nhạo Chu Vũ chỉ là một trò tiêu khiển không đáng kể thôi.
Chu Vũ bước đến bàn thí nghiệm của chính mình, âm thầm làm công việc thống kê dữ liệu khó khăn nhất trong toàn bộ phòng thí nghiệm.
Cậu chưa từng tiếp xúc với công nghệ của thế giới tương lai nhưng những dữ liệu khổng lồ này chẳng là gì với trí nhớ bền bỉ cùng năng lực tính toán nhanh nhẹn của cậu, rất nhanh đã làm quen với công việc của nguyên chủ, còn hoàn thành hết thảy nhiệm vụ chỉ trong vòng một tiếng.
“Này! Giúp tôi phân số dữ liệu này ra! Nhanh lên! Lát sau tôi còn phải dùng nữa!” Một nghiên cứu viên tóc nâu đi đến trước bàn thí nghiệm, rất tự nhiên mà đem phần dữ liệu điện tử phát qua cho cậu, vênh váo đắc ý mà ra lệnh.
Chu Vũ dừng ngón tay đang gõ trên bàn phím ảo, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người tới.
“Đây không phải việc của tôi.” Chu Vũ lạnh lùng nói với người nọ.
Nghiên cứu viên tóc nâu sửng sốt trước người thanh niên da vàng luôn nhu nhược này, nhìn đôi mắt đen kịt, quạnh quẽ đó trong lòng có chút chột dạ.
“Có…! phải không…!Umm, xin lỗi…” Nghiên cứu viên tóc nâu có chút mê muội nhìn khuôn mặt thanh tú của thanh niên da vàng, lần đầu tiên phát hiện người này cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất còn có một khuôn mặt khá tốt.
Hay là lát nữa tan tầm rủ người này đi uống một ly? Nhắc mới nhớ, đúng là đã làm phiền người ta gánh phần cho mình khá lâu rồi.
Nghiên cứu viên tóc nâu không thể kiềm chế mà chìm trong ảo tưởng, mặt cũng hơi đỏ lên.
Chu Vũ liếc nhìn nghiên cứu viên kỳ quái trước mặt, không kiên nhẫn mà đóng lại bàn thí nghiệm của cậu, bước ra khỏi phòng.

Hiện tại cậu vẫn chưa thể kiểm soát được lực lượng của mình, rất dễ dàng thu hút những người có lực lượng linh hồn yếu ớt này.
Nhưng cậu cũng không muốn giả vờ giả vịt với những người lạ này.
Hướng chiếc đồng hồ định danh trên cổ tay vào máy chấm công, hệ thống phát ra một giọng nữ giả lập dễ nghe: “Chúc ngài tan tầm vui vẻ, Mr.Chu.”
Chu Vũ liếc nhìn thiết bị theo dõi phía trên máy chấm công, dửng dưng bước ra khỏi căn cứ thí nghiệm.
Điểm cậu thấy hài lòng nhất về công việc của nguyên chủ là có thể tùy ý tan làm, chỉ cần có thể hoàn thành công việc trong ngày của mình, thì cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Ít nhất đối với nguyên chủ luôn trở thành người vô hình mà nói vẫn chưa đạt đến trình độ có thể một mình điều hành một dự án thử nghiệm, mà đó còn phải tăng ca liên tục để thúc đẩy tiến độ dự án.
Tinh ——
Chu Vũ nhấn công tắc trên quang não, tìm thấy chiếc xe huyền phù* của nguyên chủ.

(Huyền phù: nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng.

theo wikipedia)
Nhìn chiếc xe second-hand mà nguyên chủ mua được sau một năm dành dụm tích cóp, Chu Vũ bất lực đỡ trán.
Để không bị đồng nghiệp chê cười, nguyên chủ còn cố tình nhuộm cho chiếc xe một màu đỏ chói lóa, khó nhận ra đây là xe đã qua sử dụng.
Điều đáng sợ hơn nữa là do thời gian ở bên người yêu Cthulhu vào đời trước quá lâu nên gu thẩm mỹ của cậu cũng thay đổi, cậu còn thật sự cảm thấy màu sắc sáng này khá đẹp!
Nói không chừng nhuộm thành màu vàng kim còn sẽ đẹp hơn.
Chu Vũ mở cửa ngồi vào trong xe, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút đáng sợ, nhưng đồng thời cũng có chút mong đợi.
Vậy qua mấy ngày liền đi đổi màu xe đi!
Chu Vũ cong lên khóe miệng, vui vẻ tưởng tượng mình đang lái chiếc xe được đổi màu mới chở người yêu, sau đó cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Đời này, em sẽ là ai đây? Người yêu của anh.
【Anh ơi, kiếp sau chúng ta sẽ sớm gặp nhau, em hứa đó.

】Thần minh tuấn mỹ hôn lên cổ tay cậu, để lại trên đó một dấu ấn đỏ tươi.
【Chỉ cần em xuất hiện bên cạnh anh, dấu ấn này sẽ nóng lên, nhưng anh yên tâm, sẽ không quá nóng đâu.

】 Thần minh tóc đen mắt xanh ôm chặt lấy cậu, lộ ra vẻ mặt luyến tiếc.
Chu Vũ vuốt ve cổ tay, trong mắt hàm chứa chờ mong.
Cậu rất mong hai người lại gặp nhau, lần này, nhất định sẽ không quanh co khúc chiết như vậy.
Chu Vũ khéo léo điều khiển xe huyền phù lái ra khỏi căn cứ thí nghiệm, đi về căn hộ của nguyên chủ.
Trước khi gặp người yêu, cậu cần cải tạo thân thể mỏng manh yếu đuối này một chút, vì vậy cậu cần tìm một nơi yên tĩnh để bắt đầu.
Căn cứ thí nghiệm nằm ở ngoại ô thành phố H của Liên Bang nên dọc đường không có nhiều xe cộ, Chu Vũ thuận lợi lái xe vào nội thành cho đến khi bị cảm giác nóng rát trên cổ tay làm cho rối loạn.
Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một dấu ấn tia chớp màu đỏ tươi, Chu Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh xe, cố gắng tìm người yêu.
Rầm ——!!!
Một bóng người ở trước đầu xe của Chu Vũ bị đâm bay ra ngoài, Chu Vũ lập tức choáng váng.
Vừa nãy vì quá kích động nên cậu không dừng xe lại ngay mà vội tìm người yêu, bởi vậy nhất thời không quan sát trên đường.

Hơn nữa không ngờ lại có người đi ngang qua trên làn đường xe huyền phù, vì vậy cậu trực tiếp đâm sầm vào người ta!
Mở cửa xe, Chu Vũ một lần nữa khẳng định quả nhiên là một người, xung quanh cũng không có người nào khác.
Chu Vũ nhìn thấy bóng người nằm gục trước xe liền đau lòng chạy đến đỡ người dậy.

Thế giới này không thân thiện với cậu cho lắm, mới ngày đầu tiên đã tông trúng người yêu.
Cậu thật là ngốc mà, nên gọi 120 càng sớm càng tốt mới đúng, người yêu của cậu bị tông trúng lỡ xuất hiện di chứng gì thì làm sao bây giờ?
Chu Vũ đỡ lấy người yêu, cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu, quan tâm sẽ bị loạn, vội vàng hỏi: “Anh có sao không?”
Người bị nâng lên không có đáp lại, đầu tóc vàng rũ xuống trầm mặc không nói.
Chẳng lẽ thật sự bị thương rồi?
Chu Vũ cẩn thận đỡ người đàn ông, cố gắng dìu hắn ngồi vào xe của mình.
Bây giờ gọi 120 có thể không nhanh bằng cậu trực tiếp lái đến bệnh viện, hay là dìu người vào trong xe nghỉ ngơi sẽ tốt hơn, sau đó thông báo bệnh viện đến đó.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, dấu ấn trên cổ tay Chu Vũ càng ngày càng nóng, từ trong lòng cậu cũng có thể cảm nhận được một loại cảm giác thân thiết.

Cho dù không có dấu ấn này, cậu cũng có thể chắc chắn linh hồn bên trong cơ thể người đàn ông trước mặt chính là người yêu cậu.
Tuy nhiên, cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Làm thần minh nhiều năm, cậu phảng phất cảm giác một loại rối rắm vi diệu, nhưng người yêu bị thương trước mặt, cậu cũng không có thời gian bận tâm nhiều như vậy.
Chu Vũ đỡ người đàn ông lên xe, không nhìn thấy người này đột nhiên mở mắt, lộ ra một đôi con ngươi màu xám.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Chu Vũ rồi đưa tay ra.
“Phát hiện mục tiêu ký sinh”
“Anh tỉnh rồi!” Chu Vũ cảm nhận được động tác của người đàn ông, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía người yêu.
Người đàn ông nhìn thanh niên có đường nét thanh tú trước mặt, trong đôi mắt xám ảm đạm chợt lóe lên một tia cảm xúc.
Hắn thu tay về.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên không muốn cảm nhiễm nhân loại này.
– ———
Thế giới này được lấy cảm hứng từ “Alien”, “Resident Evil”, “Venom: Deadly Guardian” và “Mechanical Enemy”
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã động viên! (Bại lộ một chút việc tôi vẫn đang đọc các bình luận he he he) Tôi sẽ tiếp tục làm việc thật chăm chỉ! Cảm ơn tất cả các bạn! Yêu mọi người moah moah!
Cảm ơn quả mìn của…!
Cảm ơn lựu đạn của…!
Cảm ơn tên lửa của Tam Hoa làm nhân viên quét rác!
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vì quả mìn, tên lửa và lựu đạn! Tôi, tôi không biết nói gì nữa, cảm động quá! Các thiên sứ nhỏ đang tiêu tiền! Tôi thực sự hổ thẹn về điều đó, về sau sẽ chăm chỉ cập nhật chương mới! (khóc thành bão)
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới Cthulhu: (im lặng ăn dưa) Thần quái, ngươi không có làm chuyện gì xấu đó chứ? Ta nhớ rõ là ngươi mang tiểu tử đó qua bên kia.
Ý thức thế giới Thần quái: (vẻ mặt rối rắm) ba thật sự không làm gì cả, ba chỉ ném oắt con vào đó thôi.
Ý thức thế giới Tương lai: (mặt không biểu cảm) ta có chút đồng tình với thằng nhãi con này, bị phân liệt thành nhiều phần như vậy, không tiện tự sát mà.

(lấy cưa ra lau)
Ý thức thế giới Cthulhu: (thế giới này quá điên cuồng.jpg) Khoan, ngươi lấy cưa ra làm gì?
Ý thức thế giới Tương lai: (mặt không biểu cảm) dùng để tự sát chứ làm gì, nhìn này, là vậy á! (tự cưa mình thành nhiều mảnh)
Ý thức thế giới Cthulhu: (che mắt thần quái) không có gì! Tác giả, ngươi khống chế lại hành vi của Tương lai nhanh lên.

Nếu tiếp tục như vậy, mẩu chuyện nhỏ gì đó sớm muộn cũng phải bị phong tỏa!
Ý thức thế giới Thần quái: (ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.jpg) Ba thấy chuyện này lạ lắm! Không phải oắt con bị hắn cưa thành từng mảnh giống vậy đi?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.