Bạn đang đọc Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi FULL – Chương 48
Tình huống cấp bách, việc của Triệu Kỳ Nhiễm được ưu tiên xử lý trước hết, nhưng người ở phòng thông tin lần này, không còn là anh đồng chí lần trước nữa.
Vì sao ư? Không ai biết vì sao, khi ca làm vừa kết thúc, ngay trong buổi sáng hắn đã nộp đơn nghỉ phép một tháng và rời thành phố A ngay trong ngày.
Người đang đảm nhiệm vị trí đó là cấp dưới lúc trước của Triệu Kỳ Nhiễm.
Một loạt thao tác tay được nhanh chóng tiến hành, những chấm đỏ trên bản đồ thành phố ngày một hiện ra nhiều hơn.
Bốn vị trí nổi bật hơn được xác định, đó là những nơi chủ nhân số điện thoại dừng chân lâu nhất và có tín hiệu rõ nhất.
Một bên khác đánh dấu nó lên bản đồ thực tế rồi mang đến bệnh viện.
Tiêu An Nhược đã rời khỏi giường bệnh, cậu đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn phần khoảng trống rộng lớn vô tận bên ngoài.
Ai đó có lẽ sẽ nghĩ tâm trạng cậu đang rất thoải mái, nhưng tâm tư Tiêu An Nhược từ lâu đã không còn ở đây nữa.
Tiêu Phong phải đến công ty xử lý mọi chuyện nên đã ra về, không ai hiểu nội tình bên trong nên cũng không ai lên tiếng nửa lời, cho đến khi…
“Sếp Triệu, đây là kết quả!” Một nhân viên cảnh sát từ bên ngoài bước vào, đặt tấm bản đồ lên bàn, và chỉ cho họ những địa điểm cần lưu ý bên trong.
Có bốn nơi nổi bật nhất, một là khu bến cảng cách nơi họ đứng chừng mười kilomet, tiếp theo chính là khu biệt thự ngoại thành nơi xảy ra vụ nổ súng, nơi thứ ba là một cô nhi viện, cuối cùng là…
“Đây là…?” Bọn Hi Hòa, Hi Triệt cũng đang chăm chú lắng nghe thì khi tới địa điểm thứ ba, cả hai không cùng hẹn mà lên tiếng.
“Hai người biết chỗ này sao?” Triệu Kỳ Nhiễm lên tiếng hỏi.
“Đây là ngôi nhà cũ của chúng tôi, nhưng nó đã bị thiêu rụi bởi một trận hỏa hoạn, đó là nơi Vương Văn Thức đã tặng cho Y Ân làm quà sinh nhật, và chúng tôi đã cùng ở đó cho đến khi…”
“Có lẽ là chỗ này đấy!” Tiêu An Nhược sau khi nghe xong lời bọn họ nói thì quả quyết.
“Nhưng nó chỉ còn lại một đống tro tàn mà thôi, có lẽ đó chỉ là một sự tình cờ, người này chỉ đi ngang đó thôi.” Hi Triệt nói lên quan điểm của bản thân.
“Thiết bị định vị đã báo cáo về những địa điểm mà số điện thoại này đã dừng chân lại, có ai lại đứng nhìn một đống hoang tàn lâu đến nỗi đó chứ, thú vui của người hiện đại sao?” Lục Minh đứng bên cạnh, tuy không biết đầu đuôi mọi chuyện, nhưng vẫn góp vui vài lời.
“Cậu ấy nói đúng, có lẽ đó chính là suy nghĩ mà người này muốn chúng ta phải nhận định, “Ai lại tới một nơi hoang tàn để làm gì?”, chỗ này nhất định có vấn đề.
Để đề phòng tôi sẽ cho người đến tất cả những địa điểm này xem thử, riêng căn nhà này, tôi sẽ tự mình đến đó!”
Triệu Kỳ Nhiễm sau khi xem xét mọi chuyện thì bắt đầu lên kế hoạch, căn biệt thự ngoại thành cảnh sát đã phong tỏa và khám xét rất kỹ càng, từ chuyện căn hầm ẩn lần trước nên chỉ cần chỗ nào có thể quay đều quay, chỗ này có thể mở đều mở, nên việc có sơ hở là không thể nào.
Triệu Kỳ Nhiễm sẽ cho người đến bến cảng cùng cô nhi viện, còn nơi cuối cùng là địa điểm có khả năng nhất, anh muốn tự mình đến đó.
Nhưng…đó lại là chuyện không có khả năng, chỉ vừa mới nói được vài lời, Hi Hòa bên kia đã dặn dò Hi Triệt phải an tâm dưỡng thương và giao cậu lại cho Lục Minh, Tiêu An Nhược bên đây thì bắt đầu thay quần áo luôn rồi.
“Cậu muốn đi tìm chết à?” Thấy Tiêu An Nhược cũng hấp tấp chuẩn bị xuất phát, Triệu Kỳ Nhiễm một tay ôm trán không biết phải nói gì.
“Nếu Y Ân ở đó, Lý Mặc chắc cũng vậy, tôi có thể để anh lợi dụng một chút.
Với lại Lâm Nhữ cũng muốn theo, anh làm sao nói chuyện với cậu ấy, tôi đã biết địa điểm rồi…” Tiêu An Nhược như nắm được cán dao trong tay, theo cách nói của cậu, nếu Triệu Kỳ Nhiễm không mang cậu theo, cậu có thể tự mình đến đó.
Anh không còn cách nào khác là buông tay đầu hàng, để cậu ở bên cạnh anh còn đỡ phiền lòng hơn nhiều.
Triệu Kỳ Nhiễm quay sang người cảnh sát khi nãy, nói rõ mọi việc với anh, đồng thời cũng nhờ anh chuyển lời với Lý Đống về hành tung tiếp theo của bọn họ.
Và điều tra về người…
“Đó là ai vậy? Số điện thoại?” Nhắc đến điều tra, Triệu Kỳ Nhiễm mới chợt nhớ ra, Tiêu An Nhược vẫn chưa nói cho bọn anh biết đó là ai.
“Là…Tiêu Viễn Trì, cha tôi!” Tiêu An Nhược ấp úng giây lát rồi quyết định nói ra.
“Là chú sao? ” Lục Minh bên cạnh, khi nghe thấy ba chữ mà cậu nói ra thì không kiềm được hỏi ngược lại.
“Cậu chắc chắn!” Không cần biết đó là cha ai hay có quan hệ mật thiết với cậu như thế nào, cái anh quan tâm là những việc mà người đó đã gây ra.
“Lúc đầu tôi không chắc chắn lắm, nhưng sau khi xác nhận, tôi nghĩ đó chính là ông ấy.” Đừng nói chỉ những người đang có mặt trong phòng, kể cả bản thân cậu cũng không tin vào những gì mình đang nói, nhưng nếu nó là sự thật, cậu biết phải làm sao ngoài việc nói rõ mọi chuyện chứ.
“Tại sao cậu nghĩ là ông ấy?” Đây mới là điều anh quan tâm tiếp theo, không thể vô cớ Tiêu An Nhược lại đưa cha mình vào diện tình nghi, phải có nguyên nhân gì đó hoặc có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Tôi đã thấy ông ấy!”.