Bạn trai không gặp mặt

Chương 68


Đọc truyện Bạn trai không gặp mặt – Chương 68:

Chuyện làm Vệ Uẩn rất kinh ngạc là hắn còn chưa truy cứu việc ở Mai Viên, vị công chúa Hòa Dục kia đã tự tìm tới cửa.
 
Trong một tòa viện ở thành Sính Đô, Vệ Uẩn gặp Triệu Thư Vi.
 
Lúc đó, đêm đã khuya.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đêm nay không trăng không sao, chỉ có màu đen sâu thẳm.
 
Trong sân có mấy ngọn đèn dầu mờ nhạt, đó là nguồn sáng duy nhất trong khoảng đất trời này.
 
Vệ Uẩn cầm lá thư trong tay, khi nhìn thấy nữ tử mảnh khảnh mặc váy áo đen, trên người còn choàng áo màu đen, đôi mắt lãnh đạm càng phức tạp hơn.
 
Nữ tử dường như không tính toán che giấu gì nữa, hào phóng vén mũ áo choàng.
 
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt thanh lệ tuyệt diễm của nàng lộ rõ.
 
Vứt bỏ áo gấm thêu hoa, bỏ đi trâm vàng bước ngọc, gương mặt của Triệu Thư Vi không son phấn nhưng lại có thêm khí thế nữ hào kiệt.
 
“Quốc sư đại nhân.” Triệu Thư Vi cong môi cười nhạt, nhẹ nhàng cúi đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn im lặng nhìn Triệu Thư Vi, lông mi rủ xuống che đi đôi mắt.
 
“Công chúa Hòa Dục, đây là ý gì?”
 
Khi nói chuyện, Vệ Uẩn lặng lẽ nhìn kỹ càng nữ tử một lần nữa.
 
Trong trí nhớ của hắn, đây hẳn là vị công chúa duy nhất không có nhà mẹ làm chỗ dựa, cũng không được phụ hoàng yêu thương, bởi vì nàng ta làm người hiền lành, có quan hệ cực kỳ tốt với trưởng công chúa Hòa Lam thậm chí là công chúa Hoà Duyệt, nên rất có danh tiếng trong thành Sính Đô.
 
Trừ những thứ đó thì chẳng còn gì cả.
 
Nhưng tối nay, Vệ Uẩn chợt nhìn thấy một tia khác thường trong đôi mắt phượng của công chúa Hòa Dục.
 
Có lẽ, từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn nhầm vị công chúa này.
 
Cũng hoặc là… Nàng ta vốn ngụy trang đủ tốt.
 
Hôm nay Vệ Uẩn nhận được lá thư này, phỏng đoán rất nhiều người, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ là vị công chúa này.
 
“Nếu hôm nay bổn cung không tới gặp đại nhân, sợ là rất nhanh không có cơ hội này nữa.”
 
Mặt Triệu Thư Vi mang theo ý cười nhàn nhạt, “Dù sao thì chuyện ở Mai Viên, đại nhân đã định sẵn sẽ tính món nợ này lên đầu bổn cung.”
 
“Rốt cuộc công chúa muốn nói gì?”
 
Vệ Uẩn im lặng nhìn vị công chúa, giọng nói trước sau bình đạm lạnh lùng.
 
“Ta thừa nhận ngày đó ta cố ý ngăn cản Tạ cô nương,”
 
Triệu Thư Vi rũ mắt, tiếp tục nói, “Mà ta dẫn nàng ấy đến Mai Viên, cũng là vì thử địa vị của nàng ấy trong lòng đại nhân.”
 
“Nhưng xin đại nhân tin tưởng, ta không phải là người của phe nào cả.”
 
Nói đến chỗ này, biểu cảm của Triệu Thư Vi dần dần nhạt đi, ý cười bên môi cũng dần thu lại, “Ta chẳng qua… Là vì chính mình.”

 
Vệ Uẩn nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn nàng ta.
 
“Nhưng như ngươi suy đoán, tuy bẫy này do ta chủ đạo, nhưng không phải ta bố trí,”
 
Triệu Thư Vi đi vài bước, làn váy đong đưa, “Như ta viết trong thư, kẻ vốn muốn thử ngươi là Tam hoàng huynh của ta.”
 
Tam hoàng huynh trong miệng nàng ta là Tín vương Triệu Chính Vinh.
 
Khi Vệ Uẩn vì việc của Ngô Phu Thanh đi gặp Tín vương vào ngày mưa kia.
 
Tín vương đã nhìn thấy dấu đỏ trên vạt áo hắn, đó hẳn là son môi của một cô nương.
 
Làm một nam nhân thường xuyên trà trộn trong chỗ son phấn nên gặp qua không ít nữ tử, Triệu Chính Vinh chỉ nhìn một cái đã cực kỳ khẳng định.
 
Nhưng Đại Chu này ai mà không biết đương kim quốc sư Vệ Uẩn từ trước đến nay lãnh đạm kiệm lời, không gần nữ sắc.
 
Cho dù là phủ Quốc sư của hắn cũng có tiếng là miếu hòa thượng.
 
Ngay cả một tì nữ cũng không có.
 
Trong mấy năm hắn làm quốc sư, cũng không phải không có quan viên nào đó vì nịnh bợ hắn hoặc vì xếp tai mắt bên cạnh hắn mà tìm đủ cách nhét mỹ nhân vào hậu viện của phủ Quốc sư.
 
Đủ loại mỹ nhân, mập ốm cao thấp, vạn loại phong tư.
 
Nhưng không một ai có thể thành công bước vào đại môn phủ Quốc sư.
 
Vì thế, phố phường dần dần có thêm lời đồn nói quốc sư Vệ Uẩn có sở thích đoạn tụ.
 
Nhưng Tín vương lại nhìn thấy vết son trên vạt áo hắn.
 
Chỉ là một chút như vậy đã làm Tín vương hứng thú.
 
Nhưng bất kể hắn tra như thế nào cũng không tra ra gần đây Vệ Uẩn có qua lại với cô nương nhà nào, hắn gần như cũng không qua lại với bất cứ nữ tử nào.
 
Ngoại trừ… Vị biểu cô nương bỗng nhiên đi từ Diệp Thành vào Sính Đô.
 
Vào đêm hoa đăng Thái tử phái người ám sát Vệ Uẩn, ở trên thuyền hoa, Tín rõ ràng nhìn thấy Vệ Uẩn ôm biểu cô nương vào lòng trong tình thế cấp bách.
 
Có lẽ chuyện này không nói rõ được gì cả, nhưng đêm đó, Triệu Chính Vinh vẫn khó tránh khỏi nảy sinh hoài nghi.
 
Sau ngày mưa kia, Triệu Chính Vinh nhìn thấy vạt áo Vệ Uẩn có một dấu đỏ thì càng muốn xác minh suy đoán trong lòng.
 
Ở thâm cung nhiều năm, bởi vì Triệu Thư Vi giúp mọi người làm điều tốt, là một vị chủ nhân có tiếng thiện tâm trong cung, cũng là chủ tử tốt trong cảm nhận của rất nhiều cung nữ thái giám.
 
Nên rất nhiều chuyện trong cung đều không thể gạt nàng ta.
 
Triệu Thư Vi không biết Triệu Chính Vinh làm sao để tai mắt trong cung hắn ta tìm tới công chúa Hòa Lam Triệu Thư Mẫn, cũng không biết Triệu Chính Vinh làm sao để Triệu Thư Mẫn hứng thú với Tạ cô nương, nhưng Triệu Thư Vi lại có thể đoán được mục đích của Tín vương.
 
Mà vừa lúc nàng ta cũng có ý nghĩ như vậy.
 
Cho nên lúc công chúa Hòa Lam đề chuyện chuyện này với nàng ta, nàng ta đã đồng ý.
 
“Nhưng còn xin Vệ đại nhân yên tâm, hiện giờ Tam hoàng huynh chỉ nghĩ bản thân tính sai, trong lòng vẫn chưa nghi ngờ gì.” Triệu Thư Vi tâm tư ngàn chuyển, đối mặt với đôi mắt âm trầm của Vệ Uẩn, nàng ta vẫn bình thản, “Ngày đó dù người tới là Vệ đại nhân mà không phải Tề Tế, ta cũng có cách che mắt chuyện này trước mắt môn khách của Tín vương thay đại nhân.”

 
“Mục đích của công chúa, cuối cùng là gì?”
 
Trước kia Vệ Uẩn chưa phát hiện vị công chúa Hòa Dục này lại có tâm tư thâm sâu như thế.
 
Có lẽ nàng ta còn sâu không lường được hơn tưởng tượng của hắn.
 
Khi Triệu Thư Vi nghe những lời này của Vệ Uẩn, ý cười bên môi có thêm nhu hòa, đôi mắt phượng nhìn Vệ Uẩn cũng thâm thúy hơn.
 
“Đại nhân nghĩ thế nào?”
 
Nàng ta im lặng nhìn hắn, “Hiện giờ ngoài kia có nhiều lời đồn nói đại nhân lòng muông dạ thú, quả thật là gian thần đệ nhất nịnh bợ của Đại Chu, nhưng ta lại nhớ rõ một kế phá ngàn quân của đại nhân năm đó đã giải vây cho phụ hoàng ta bị nhốt ở Lan Long Quận, từ sau đó lại đích thân điều tra nạn tham ô thối nát, lấy lại mấy chục vạn tiền cứu giúp lưu dân Hà Đông gặp thiên tai.”
 
“Bởi vậy đại nhân có không ít đối thủ trong triều.”
 
Trong ấn tượng của Triệu Thư Vi, quốc sư Vệ Uẩn hẳn là một người như thế nào?
 
Gần như mỗi cái chết trong tay hắn đều chưa từng vô tội, mà thủ đoạn của hắn từ trước đến nay đều dứt khoát và thâm độc làm người khác sợ hãi.
 
Nếu hắn đúng là một gian thần, vậy rất nhiều người chết trong tay hắn cũng liên lụy đến người nhà của bọn họ không có cơ hội sống sót.
 
Người làm đại sự, ai không hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc?
 
Nhưng Vệ Uẩn lại khinh thường chuyện đó.
 
Mấy năm hắn làm quốc sư đã trải qua vô số lần ám sát, có rất nhiều người nhà của những kẻ đã chết trong tay hắn đến trả thù, hoặc là tranh đấu bè phái trong triều đình.
 
Nhưng hắn trước sau làm theo ý mình.
 
Mặc dù hắn không phải một gian thần, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một trung thần tận tụy với Khải Hòa đế.
 
Hắn là người duy nhất Triệu Thư Vi không nhìn thấu trong nhiều năm qua.
 
Mà vị quốc sư trẻ tuổi này chẳng những mưu trí hơn người, mà trong phương diện thi văn thư họa cũng có tài kinh thế, có một không hai trong thiên hạ.
 
Nhưng mấy năm qua đi, so với tài trí hơn người của hắn, hoặc là khoản cứu tế đã lấy lại được, thậm chí chiến tích cứu thánh giá, thứ thế nhân ghi nhớ chỉ là thân phận quốc sư Khải Hòa đế ban cho hắn.
 
Một quốc sư biết làm phép, cố tỏ vẻ huyền bí ý dẫn dụ hoàng đế tu cái gọi là trường sinh tiên đạo.
 
Là gian thần bọn họ sợ hãi, lại âm thầm phỉ nhổ.
 
Nhưng Triệu Thư Vi vẫn nhớ rõ tất cả.
 
“Ta cũng nhớ rõ năm đó đại nhân từng làm 《 Đồng Trần Phú 》lưu truyền trong thành Sính Đô, bị văn nhân mặc khách ganh đua nghị luận.”
 
Triệu Thư Vi tạm dừng, trong lòng bỗng nhiên cảm xúc  trào dâng, nhếch khóe môi, “Thế nhân đã quên mất《 Đồng Trần Phú 》của người, nhưng ta thì không.”
 
Nói tới đây, chút tâm tư nào đó của nàng ta dường như đã mơ hồ bộc lộ trong lời nói.
 
Việc này cũng đủ làm Vệ Uẩn hiểu rõ tâm tư của nàng ta.
 
Vệ Uẩn nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lại bị Triệu Thư Vi cắt ngang, “Ta đối với đại nhân, đúng là có tình cảm thưởng thức.”

 
Một câu nói trắng như vậy thật không giống lời nói của công chúa ngày thường đoan chính, tuân thủ lễ phép.
 
“Cho nên ta cũng rất muốn biết rốt cuộc Tạ cô nương có sự tồn tại thế nào trong lòng đại nhân, đây đúng là lòng riêng của ta.”
 
“Mặc dù ngày ấy đại nhân không tới, nhưng Tề Tế xuất hiện đã có thể chứng minh Tạ cô nương kia không chỉ đơn giản là họ hàng của đại nhân.”
 
Triệu Thư Vi nhìn vị quốc sư trẻ tuổi trước mắt, ý cười bên môi có chút đau khổ, “Đại nhân hẳn cũng biết phụ hoàng cố ý để ta và vương tử Dịch Đan Quốc hòa thân.”
 
“Đây là vận mệnh ông ta sắp xếp cho ta, nhưng ta lại không thể thản nhiên phụng mệnh.”
 
Mặc dù nàng ta là công chúa, nhưng vậy lại thế nào chứ?
 
Từ nhỏ nàng ta đã không được phụ hoàng yêu thích, vì thế chỉ có thể làm một hạt bụi trong thâm cung.
 
Nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn cam chịu số phận làm một quân cờ tùy thời lợi dụng hoặc là vứt bỏ trong tay phụ hoàng.
 
Một phụ thân ngu ngốc, tàn bạo không hề yêu thương gì nàng ta, vậy vì sao nàng ta phải vì ông ta, Đại Chu của ông ta mà dùng chính mình để đổi lấy yên ổn cho lãnh thổ quốc gia?
 
Triệu Thư Vi mỉm cười, “Ta vốn nghĩ người có năng lực ngăn cản việc này, sợ là chỉ có đại nhân thôi…”
 
Nếu không có việc hòa thân lửa xém lông mày, Triệu Thư Vi hoàn toàn không muốn làm vậy.
 
Nàng ta còn suy xét nói thẳng mọi thứ cho Vệ Uẩn biết, cho dù là lấy chân tình để đổi lấy giao dịch.
 
“Nhưng hiện tại ta đã thay đổi suy nghĩ.”
 
Triệu Thư Vi lắc đầu, khẽ thở dài.
 
Thưởng thức sở dĩ là thưởng thức, vẫn còn kém khuynh mộ một chút.
 
Đó là cảm xúc tuyệt đối có thể dừng lại trong lễ nghĩa, kịp thời bứt ra.
 
Triệu Thư Vi nàng ta từ trước đến nay là người lý trí lại bình tĩnh, càng không làm việc cưỡng cầu.
 
Vì thế, giờ phút này nàng ta có vẻ đủ khéo léo, đủ thong dong.
 
Nàng ta là công chúa kim tôn ngọc quý, trong xương cốt sẽ có một loại kiêu ngạo.
 
Cũng hoặc là do trời sinh nàng ta đã không dễ dàng cúi đầu.
 
“Vị Tạ cô nương kia, có vẻ là một cô nương rất tốt,”
 
Triệu Thư Vi bỗng nhiên nhớ tới cô nương mang khăn che mặt ở Mai Viên ngày ấy, nhớ tới đôi mắt hạnh trong trẻo của cô nương ấy, “Ánh mắt của đại nhân… Rất tốt.”
 
Nàng ta và Vệ Uẩn, trên một loại ý nghĩ ý nghĩa nào đó mà nói, vốn giống nhau.
 
Bọn họ đều là người đơn độc hành tẩu trong tình cảnh phong ba bão táp, bất kể là hắn hay là nàng ta, tay bọn họ đã sớm dính máu tanh không rửa sạch.
 
Cũng giống nhau, đều hướng tới quyền lực.
 
Mà hai người quá giống nhau, có lẽ không hợp nhau.
 
“Ta sẽ thay đại nhân giữ bí mật,”
 
Bí mật trong miệng Triệu Thư Vi, đó là Tạ cô nương.
 
Cuối cùng, nàng ta nhìn bóng tối sâu thẳm, nói một câu, “Nhưng ta hy vọng đại nhân hiểu rõ, ta, Thái tử và Tín vương cùng là huyết mạch thiên gia, bọn họ có thể làm, ta cũng có thể.”
 
Vệ Uẩn nhìn bóng dáng Triệu Thư Vi rời khỏi, hai mắt híp lại, bóng tối lưu chuyển trong đôi mắt, vẻ mặt thâm trầm.
 
Cũng là giờ phút này, hắn mới phát hiện,
 

Thì ra vị công chúa Hòa Dục từ trước đến nay luôn kín kẽ, thân là nữ tử lại có dã tâm như thế.
 
Một đêm qua đi, sắc trời dần hửng sáng, mưa tí tách rơi xuống.
 
Hôm nay Vệ Uẩn không cần thượng triều, Vệ Kính không tới gọi hắn.
 
Nhưng hắn vẫn bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức.
 
Trong lúc mơ màng, Vệ Uẩn vừa mở mắt đã nghe âm thanh nhỏ vụn của la bàn hoàng đạo đang chuyển động.
 
“Vệ Uẩn Vệ Uẩn!! Anh mau châm hương đi!!”
 
Sau đó, hắn nghe giọng nói nôn nóng của cô nương.
 
Vệ Uẩn nghiêng đầu, cầm lấy Đồng Bội tản ra ánh sáng vàng nhạt, nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp đến mức sắp khóc của cô nương.
 
Hắn nhíu mày, lập tức ngồi dậy, dựa vào cạnh giường, giọng nói rõ ràng khàn khàn, “Sao vậy?”
 
“Anh  mau châm hương đi!! Mau lên!” Tạ Đào vừa kéo dây đeo cặp vừa thúc giục hắn.
 
“…”
 
Vệ Uẩn không còn cách nào khác, đành xốc chăn gấm xuống giường.
 
Khi hắn châm lửa phấn vàng trong lư trầm, bóng dáng của nữ tử dần dần hiện ra trong sương mù dày đặc, hắn nhất thời không đề phòng bị nàng ôm chặt.
 
“Vệ Uẩn! Cứu em đi! Xin anh đó…” Nữ tử buồn rầu dựa vào lòng hắn rầu rĩ nói.
 
“… Rốt cuộc sao vậy?”
 
Vệ Uẩn vươn tay nắm cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
 
“Anh biết mà…”
 
Nhắc đến chuyện này, Tạ Đào còn có chút do dự, tay nàng bắt đầu vuốt ve ống tay áo của hắn.
 
“Ngày mốt em phải nhập học rồi.”
 
Nàng đáng thương nhìn hắn, “Nhưng em phát hiện một chuyện khủng bố.”
 
Trực giác của Vệ Uẩn nói cho hắn biết đây có lẽ là một chuyện không tốt, hắn nhíu mày, “Cái gì?”
 
“Bài tập nghỉ đông của em còn chưa làm xong!”
 
Tạ Đào bị hắn bóp cằm, dáng vẻ đáng thương, “Chuyện khủng bố nhất là em còn ba bài văn chưa viết!”
 
“… Cho nên?” Ấn đường của Vệ Uẩn giật giật.
 
Có một loại dự cảm không tốt lắm.
 
Quả nhiên, sau đó, hắn lại bị cô nương ôm chặt, còn dùng ánh mắt đáng thương của động vật nhỏ nhìn hắn, “Cho nên, cho nên anh có thể giúp em làm văn chứ?”
 
“Cầu xin anh đó, Vệ Uẩn! Anh làm văn giúp em được không?”
 
“Cứu Đào Đào đi!! Bạn trai!”
 
“…” Vệ Uẩn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương co rút đau đớn.
 
Cuối cùng, hắn vô cảm nắm khuôn mặt nàng, dùng đôi mắt từ trước đến giờ đều bình thản nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ một, “Nằm, mơ.”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.