Bạn trai không gặp mặt

Chương 48


Đọc truyện Bạn trai không gặp mặt – Chương 48:

Lúc Vệ Uẩn ngã xuống, bàn tay nhanh chóng chống xuống đất để hắn không đè lên nàng.
Nhưng chóp mũi hắn vẫn chạm vào môi nàng.
Cứ nhẹ nhàng như vậy, xúc cảm đặc biệt mềm mại, mang theo hương trà dịu nhẹ của xuyên sơn vân vụ làm hắn thất thần trong chốc lát.
Đợi lúc hắn nghe tiếng hô kinh ngạc ngoài cửa của Vệ bá, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Vệ bá và Vệ Kính đá văng cửa phòng, đứng ở bậc cửa nhìn bọn họ, hai người đồng thời hít ngược khí lạnh, mở to mắt.
Vệ bá thậm chí còn xoa mắt mấy lần, cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cho đến Thịnh Nguyệt Kỳ chậm rãi đi lướt qua giữa Vệ bá và Vệ Kính rồi thò đầu ra, đi vào trong nhìn một cái liền nhíu mày, tặc lưỡi một tiếng, “Đại nhân, người đây là bị té ngựa à…”
Giọng nhẹ bẫng, còn cố ý chế nhạo.
Vệ Uẩn đỡ vai Tạ Đào, liếc về hướng ba người kia đứng ở cửa, cắn răng nói, “Tất cả đều ra ngoài.”
Vệ bá và Vệ Kính đồng thời rùng mình một cái, vội vàng quay người, lúc giả vờ phải đi, hai người bọn họ dừng một chút, lại xoay người lại, một người một cánh cửa, kéo qua, đóng lại.
Sau khi đóng cửa, Vệ bá và Vệ Kính đi ra sân, lại không hẹn mà cùng nhìn cửa thư phòng sau lưng.
Vệ bá lau mồ hôi lạnh sau gáy.
Vệ Kính cũng vậy.
Thật giống như bỗng nhiên chớp mắt thì có rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ?
Thí dụ như đại nhân bỗng nhiên thích ăn ngọt, thí dụ như trong thư phòng kia thường xuyên có thêm một nhánh hoa tươi, lại thí dụ như Vệ bá ở ngoài cửa có lúc mơ hồ nghe thấy giọng nữ?
Vệ Uẩn từ trước đến giờ không gần nữ sắc, trong phủ ngay cả một tỳ nữ cũng không giữ lại.
Vệ bá còn thường xuyên lo lắng, nếu đại nhân nhà ông đời này đều như thế, vậy sau này e là không có khả năng thành gia.
Có ai ngờ, đại nhân không để ý những quý nữ thế gia, đại gia khuê tú bên ngoài kia, mà lại tự mình lén lút nuôi một tiểu cô nương ở trong viện?!
Vậy sao mà coi được, cũng không giống chuyện mà đại nhân biết làm!
Vệ bá cảm thấy bản thân có lẽ cần phải nhìn nhận lại đại nhân nhà mình lần nữa…
Đại nhân người ấy… Thì ra thích chơi trò này hả?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này bên trong thư phòng, Vệ Uẩn và Tạ Đào ngồi ở bên cạnh bàn, hai người đều có chút lúng túng.
Hắn thỉnh thoảng đưa ngón tay ra đụng chạm chóp mũi của mình.
Mà nàng cũng giống vậy mà che miệng của mình.
Vừa mới đụng chạm vô cùng nhẹ như vậy, tựa như môi của nàng còn vương lại trên chóp mũi của hắn nên nó có chút ngứa.
Cùng lúc đó trong lòng hai người dường như đều đánh trống giống như nhau.

Vệ Uẩn vốn định tìm cách sắp xếp cho Tạ Đào một thân phận thích hợp, lại để cho nàng danh chính ngôn thuận xuất hiện, nhưng mà chưa từng nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Xem ra, đây cũng là một chuyện không thể đợi thêm nữa.
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn cô gái ngồi trên ghế mặc áo gấm của hắn đang vò vạt áo thành một cục, lông mi đen run lên một cái, dường như hắn hơi suy tư một lúc, sau đó hướng ra ngoài cửa kêu:
“Vệ bá.”
Vệ bá Đứng ở dưới bậc thang nghe không rõ, nhưng Vệ Kính là người có võ công, lỗ tai rất thính nên nghe rõ.
Hắn dùng cùi chỏ thọt ông già bên cạnh, “Vệ bá, đại, đại nhân gọi người…”
Vệ Kính dường như còn có chút chưa tỉnh hồn.
Mà Thịnh Nguyệt Kỳ ngồi ở trong lương đình nhìn hai người bọn họ phản ứng, mỉm cười mở nắp bầu rượu, ực một hớp rượu trong miệng của mình.
Hôm nay hắn chính là đến xem tuồng hát này đây mà.
Lúc này Vệ bá vội vàng xoay người, chạy trên bậc thang, tiến tới cạnh cửa, nói, “Đại nhân, lão nô ở đây.”
“Đi… Mua chút quần áo nữ tới đây.”
Vệ Uẩn mở cửa, nhìn ông cụ không dám đi vào phòng đang khom người kia.
Vệ bá vừa nghe, lỗ tai động đậy, chợt ngẩng đầu hành lễ với Vệ Uẩn, ” Vậy lão nô đi liền!”
Dứt lời, ông xoay người vội vàng chạy ra ngoài viện.
Rõ ràng đã là một cụ ông hơn 60 tuổi, nhưng chạy còn rất nhanh như một làn khói mà không thấy bóng dáng.
“…”
Vệ Uẩn chưa bao giờ cảm thấy Vệ bá là ông cụ không chững chạc như thế.
Lúc hắn ngẩng đầu, thấy Vệ Kính còn đứng thờ thẫn ở dưới bậc thang, mà bên kia trong lương đình còn có một Thịnh Nguyệt Kỳ đang uống rượu.
Vệ Uẩn xoay người trở về.
“Xiêm áo của ta nàng mặc không vừa, chờ lát nữa rồi đổi đi.”
Vệ Uẩn ở trước mặt Tạ Đào ngồi xuống, nói.
Tạ Đào gật đầu, ngón tay còn đang nắm vạt áo, “… Được.”
Sau khi uống cạn hai chung trà, Vệ bá dẫn hai nô tài trẻ tuổi mang một cái rương lớn đi vào sân.
“Đại nhân, dựa theo người phân phó, lão nô đã làm xong.”
Vệ bá kêu hai nô tài kia đặt cái rương ở trên mặt đất trải thảm thư phòng.
Mà hai nô tài kia tưởng chừng là phủ Quốc sư từ trước không có bất kỳ một nữ tử nào, giờ phút này thấy một cô nương ngồi chờ bên cạnh Vệ Uẩn thì ngây người.
Vệ bá liếc thấy ánh mắt Vệ Uẩn hơi lạnh, ông đưa chân cho hai nô tài kia mỗi người một cước, nói, “Còn không đi ra!”

Hai nô tài kia đã bị cái nhìn nhẹ nhàng của Vệ Uẩn làm cho sợ run cả người, lúc này còn bị Vệ bá đạp một cước, vội vàng hành lễ, vội vàng lui tới cạnh cửa, xoay người rời đi.
“Tại sao ông mang cái rương này về đây?”
Vệ Uẩn nhìn cái rương lớn sơn màu đen kia, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Đây chẳng phải là sợ cô nương đây không đủ mặc sao…” Vệ bá nhỏ giọng nói.
Dường như nhớ đến chuyện gì đó, Vệ bá vội vàng nói, “Đại nhân yên tâm, lão nô nhất định sẽ bảo hai nô tài kia quản tốt miệng chúng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm chuyện cô nương ra bên ngoài.”
Loại chuyện kim ốc tàng kiều này, đại nhân luôn cất giấu, nhất định là không muốn bị người phát hiện rồi. Vệ bá cảm thấy bản thân tự phải dạy dỗ một phen nô tài trong phủ này thật tốt, để cho bọn họ cẩn thận một chút.
“Không cần.”
Vệ Uẩn nhìn hình dáng Tạ Đào giương mắt nhìn hắn, hắn dừng một chút, nói, “Sau này cứ nói với người ngoài, cô ấy là…”
Hắn còn chưa ra suy nghĩ xem nàng nên có thân phận gì.
Lúc này, Thịnh Nguyệt Kỳ ngồi dưới mái hiên trong lương đình cầm rượu của hắn đi tới, chậm rãi nói, “Sau này nàng ấy là biểu tiểu thư của phủ Quốc sư các người, từ Diệp Thành tới đây.”
Diệp Thành? Biểu tiểu thư?
Lúc Vệ Uẩn khi nghe thấy những lời này của Thịnh Nguyệt Kỳ, dường như nghĩ tới điều gì, “Ngươi nói là…”
Thịnh Nguyệt Kỳ gật đầu, “Có sẵn thân phận, đại nhân vừa vặn có thể lợi dụng, điều tra lai lịch của người cũng sẽ không cảm thấy chuyện này có gì kì lạ.”
Vì để ẩn giấu thân phận Vệ Uẩn, năm xưa Thịnh Nguyệt Kỳ đã giúp hắn tạo một thân phận mới.
Người họ Diệp Thành, gia cảnh khốn đốn, cha mẹ mất sớm, chỉ có một vài bà con xa.
Mà người gọi là bà con đó chẳng qua là người do Thịnh Nguyệt Kỳ cài vào nơi đó để bảo đảm không có sơ hở nào, coi như là ngụy trang trước sự thăm dò của các phe phái thôi.
Dù sao thì cũng phải có người còn sống để chứng minh thân phận của Vệ Uẩn.
Đúng lúc ban đầu vì rèn giũa tính nết của một nữ thuộc hạ không nghe lời, nên Thịnh Nguyệt Kỳ mới để nàng ta đóng vai tiểu thư lắm bệnh tật yếu ớt ở đó nhiều năm.
“Đến lúc đó cứ nói, biểu tiểu thư này quanh năm ốm đau nhiều bệnh tật chưa bao giờ ra cửa, mà đại nhân cảm động ân tình của họ hàng đã cứu giúp trong lúc gian nan, nên mới để cháu gái của người đó đến Sính Đô chữa bệnh… Không phải là một lý do rất tốt sao?”
Thịnh Nguyệt Kỳ nhún vai, cười nói.
Vệ Uẩn nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, cảm thấy có đạo lý.
Đây là một thân phận có sẵn.
Vì vậy bằng hai ba câu nói, Tạ Đào trở thành biểu tiểu thư mới tới phủ Quốc sư.
Tạ Đào tự bày tỏ: “…”
Nàng thay bộ đồ trắng có thêu trái lê bằng chỉ bạc trong đống quần áo Vệ bá cẩn thận chọn lựa, chỗ vạt áo còn có mấy hạt châu nhỏ, bên hông có dây tua rua màu bạc rũ xuống, cực kỳ tinh xảo.

Tạ Đào sờ vào miếng lê được thêu bằng chỉ bạc, ngồi trước gương đồng lớn Vệ bá đem tới, cứ thế nhìn bản thân trong gương, thực ra từ trước đến nay nàng chưa bao giờ mặc cái váy nào xinh đẹp như thế.
Nàng quay đầu nhìn Vệ Uẩn, vui vẻ hỏi hắn, “Vệ Uẩn, anh cảm thấy em mặc bộ quần áo này có đẹp không?”
Vệ Uẩn nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, hơi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng kiểu tóc này của tiểu thư…” Vệ bá luôn khom người đứng ở đằng kia lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tạ Đào, sau đó chỉ vào đuôi ngựa của nàng, vẻ mặt có chút quái dị.
? ?
Tạ Đào sờ đuôi ngựa tự cột, sau đó nói, “Ta cũng không biết chải tóc…”
Kiểu tóc ở chỗ bọn họ rất khó chải.
Tất nhiên Vệ Uẩn cũng không biết.
Vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt.
Thịnh Nguyệt Kỳ giơ tay, “Đại nhân, ta cảm thấy ta có thể, ta từng chải tóc cho cô nương trong thanh lâu.”
Mặc dù Vệ Kính không biết tại sao hắn phải giơ tay, nhưng cũng giơ theo, “Đại nhân, lúc nhỏ thuộc hạ từng búi tóc cho mẫu thân… Nhưng, nhưng chỉ biết một kiểu tóc, mà còn là kiểu tóc của phụ nữ có gia đình.”
Một kẻ từng chải tóc cho cô nương trong lầu, một tên thì từng búi tóc cho mẫu thân.
Mặt của Vệ Uẩn không có biểu cảm gì, nhìn bọn họ, sau đó nhìn Vệ bá bên cạnh, “Vệ bá, ông làm đi.”
Vệ bá kinh ngạc, râu cũng run run, chỉ vào bản thân, “Lão nô?”
Vệ Uẩn “ừ” một tiếng, “Sao? Không biết?”
Vệ bá vội vàng lắc đầu.
“Cũng không phải không biết, trước kia lúc cụ bà còn sống, ta từng chải cho bà ấy, chẳng qua là kiểu tóc của phụ nữ thì ta biết nhiều, còn cô nương… Ta chỉ biết một kiểu.”
“Như vậy là được rồi.” Vệ Uẩn hất cằm, tỏ ý bảo Vệ bá đi chải tóc cho Tạ Đào.
Vệ bá không thể làm gì khác hơn là luôn miệng nói vâng, đi lên trước cầm lược chải đầu cho Tạ Đào.
“Cám ơn Vệ bá!” Tạ Đào nhìn Vệ bá trong gương đồng, cười nói.
“Tiểu thư nói gì thế.”
Vệ bá cũng cười, bộ râu bạc trắng run run.
Trong phủ này chưa bao giờ có nữ tử xuất hiện, huống chi là tiểu cô nương hoạt bát lại ngoan ngoãn như thế.
Vệ bá thầm nghĩ,
Thì ra đại nhân thích cô nương như vậy.
Vệ bá chải một kiểu tóc đơn giản, đặt lược xuống, sau đó nói với Vệ Uẩn, “Đại nhân, người cảm thấy thế nào?”
Tạ Đào cũng quay đầu nhìn hắn.
“Tạm được.”
Lời muốn nói thốt ra theo bản năng lại bị hắn nuốt xuống, trên mặt của Vệ Uẩn chưa để lộ biểu cảm gì, đứng chắp tay, lúc mở miệng, giọng nói bình thản.
“Chậc.”
Thịnh Nguyệt Kỳ nhìn dáng vẻ của hắn thì lắc đầu, mỉm cười sâu xa.

“Lui xuống hết đi.”
Vệ Uẩn nhìn hắn, sau đó nói.
Vệ bá và Vệ Kính vội vàng khom người đáp lại, lúc sắp lui ra ngoài cửa, bọn họ thấy Thịnh Nguyệt Kỳ vẫn đứng ở đó không hề muốn đi, vì vậy bọn họ nhìn nhau, giống như không hẹn mà cùng đưa ra quyết định gì đó, lại khá ăn ý nói với Thịnh Nguyệt Kỳ, “Thịnh công tử, mời.”
“…”
Thịnh Nguyệt Kỳ vốn còn vài lời muốn nói với Vệ Uẩn, nhưng rất hiển nhiên, Vệ bá và Vệ Kính không cho phép hắn làm kỳ đà cản mũi.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Vệ Uẩn và Tạ Đào, xung quanh đã yên tĩnh.
Lúc này, Vệ Uẩn mới cẩn thận quan sát tiểu cô nương trước mắt.
Mặc quần áo, chải kiểu tóc của Đại Chu, nhìn nàng tựa như là người của thế giới này.
Gương mặt không chút son phấn vẫn hoạt bát, động lòng người như cũ.
“Trâm cài tóc.” Vệ Uẩn bỗng nhiên đi ra sau lưng nàng, đưa tay với nàng.
Tạ Đào cụp mắt nhìn bàn tay hắn.
Nàng đặt cây trâm cài luôn cầm trong tay vào lòng bàn tay hắn.
Sau đó, xuyên qua gương đồng được mài giũa đặc biệt rõ ràng, nàng nhìn công tử trẻ tuổi đứng sau lưng nàng đưa tay cài cây trâm dây vàng nạm ngọc lên tóc nàng.
Sau đó hắn dừng lại, giống như đang ngắm nhìn nàng trong gương đồng.
Hình như còn thiếu chút gì đó.
Vệ Uẩn nhìn nàng một lúc, sau đó ánh mắt rơi vào vành tai trắng nõn của nàng.
Gần như không suy tính gì, hắn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng bóp vào vành tai nàng.
Sau đó, hắn nhìn thấy vành tai của cô nương dần dần ửng đỏ.
Lúc Tạ Đào bị hắn nắm lấy vành tai, sống lưng cứng đờ, gò má bắt đầu nóng lên, hơi thở ngưng lại.
“Ngươi không bấm lỗ tai.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn ngay bên tai nàng, hơi thở quá gần.
Nàng gần như có thể ngửi được mùi hương nhạt trên người hắn.
“Sợ, sợ đau…” Tạ Đào nói chuyện cũng lắp bắp.
Lời nói vừa dứt, dường như nàng nghe hắn cười khẽ.
Một tiếng rất trầm thấp, mát lạnh thánh thót, làm người khác khó yên lòng.
Vì vậy trong khoảnh khắc đó,
Vành tai của nàng đã lặng lẽ ửng đỏ giữa ngón tay hắn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.