Đọc truyện Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển – Chương 19
Edit: Mộc Tử Đằng
Đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe Hứa Kiều có chút nhàm chán, nhưng mà tốc độ của Thẩm Lạc Dương cũng rất nhanh, qua một lát cô liền nhìn thấy anh lái xe đến.
Xe dừng lại bên người cô, Hứa Kiều mở cửa xe ra ngồi vào.
Bản thân Thẩm Lạc Dương không phải là kiểu người thích nói nhiều nên hầu như trên xe anh đều im lặng.
Mà Hứa Kiều từ khi lên xe miệng liền nói không ngừng nghỉ.
Cho nên dọc theo đường đi, toàn là thanh âm ồn ào của Hứa Kiều, Thẩm Lạc Dương cũng chỉ là yên lặng lái xe nhanh hơn.
Thẩm Lạc Dương đem xe chạy vào bãi đỗ xe của võ quán.
“Tới rồi.” Anh nhàn nhạt nhắc nhở cô.
“Nhanh như vậy đã đến rồi à?” Vì sao ngày thường cô chạy đến đây cảm thấy đường đi rất dài mà, hiện tại lại nhanh thế này!
“Ừ.”
Thẩm Lạc Dương đem xe dừng lại vị trí cố định, sau đó mở cửa.
Hứa Kiều cũng nhanh tay đẩy cửa ra xuống xe.
Hai người cùng nhau đi vào võ quán.
Hứa Kiều nhìn thoáng qua di động, hiện tại mới 8 giờ rưỡi.
Hôm nay cô đúng là đến quá sớm rồi.
“Một lát nữa tôi có thể tham quan võ quán không?” Hứa Kiều đột nhiên bắt lấy cánh tay anh, sau đó ngẩng đầu hỏi anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua cái tay đang níu lấy cánh tay mình, không nói gì.
Hứa Kiều đương nhiên phát hiện tầm mắt của Thẩm Lạc Dương đang nhìn đến bàn tay của cô, nhưng mà cô cứ tỏ ra dáng vẻ không biết gì đấy, cầm lấy cánh tay anh lắc lắc, tiếp tục hỏi.
“Có thể chứ?”
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ của Hứa Kiều liền biết cô lại bắt đầu không tự giác nữa rồi, vì thế một bên anh nắm lấy tay cô đẩy ra một bên nói với cô.
“Tùy cô.”
Hứa Kiều nhìn tay mình bị tay anh đẩy ra, hơi hơi nhấp nhấp môi, sau đó chưa từ bỏ ý định đổi thành giữ chặt áo anh.
“Thật à, vậy anh có thể dẫn tôi đi tham quan không?”
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là nhìn cô.
Hứa Kiều giống như đã có chủ ý từ trước, nhìn anh tươi cười sáng lạn.
Thẩm Lạc Dương nhìn trên mặt Hứa Kiều dào dạt tươi cười, không biết vì sao đột nhiên giống như bị điểm huyệt bỗng “Đinh” một tiếng, trái tim theo đó cũng đập mạnh một cái.
“Tôi rất bận, cô có thể nói với Trần Nhiên để cậu ta dẫn cô đi tham quan.”
Nói xong, lại lần nữa đem tay cô đẩy ra, sau đó đi nhanh chóng đi đến võ quán.
Hứa Kiều lập tức đuổi theo.
“Anh bận việc gì, không phải là chưa đến giờ dạy học à?”
“Tôi vẫn còn việc khác”
“Việc gì vậy?”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu đi vào võ quán, mới vừa đi vào, Thẩm Lạc Dương liền cảm thấy được không khí trong võ quán có chút quái dị, bởi vì khi anh vừa đến, Tống Lâm và Trần Nhiên liền vây quanh lại cạnh anh.
Hứa Kiều cũng bị tình cảnh như vậy làm cho hoảng sợ, cô theo bản năng liền buông lỏng góc áo Thẩm Lạc Dương ra.
Chẳng lẽ ngày thường bọn họ đều chào đón ông chủ như thế này sao?
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lạc Dương hỏi Tống Lâm.
Tống Lâm đi đến cạnh bên người anh.
“Tống Tử Ngu tới rồi, đang ở trên lầu.”
Bước chân Thẩm Lạc Dương hơi dừng lại một chút, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói.
“Để tôi đi lên xem.”
Nói xong, anh liền nhấc chân đi lên lầu.
– ———-
Thẩm Lạc Dương mới vừa lên lầu liền nhìn thấy Tống Tử Ngu đứng cách đó không xa.
Anh ta đưa lưng về phía anh, không biết là đang xem cái gì.
Nghe được tiếng bước chân, anh ta cũng không quay đầu lại nói.
“Võ quán của cậu trang trí cũng không tồi đâu.”
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là đi qua phía anh ta, cách chừng 2m thì dừng lại.
“Cậu tới chắc hẳn không chỉ để ngắm võ quán này.”
Nghe vậy, Tống Tử Ngu nở nụ cười.
“Đương nhiên, ngoại trừ xem võ quán còn muốn gặp lại cố nhân, muốn nhìn xem cố nhân sống có tốt không nhưng nhìn thế này thì chắc là tốt rồi.” Tống Tử Ngu tay nắm lan can, nhìn anh, trong miệng vui đùa nói nhưng trong mắt lại lạnh lẽo không có độ ấm.
“Cậu bây giờ ở đâu, sống thế nào rồi?” Thẩm Lạc Dương không có tiếp lời anh ta mà hỏi cái khác.
Thẩm Lạc Dương mới vừa nói xong, Tống Tử Ngu đột nhiên nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt khiến người khác nhìn không thấu.
Sau đó đột nhiên cười ha hả, bộ dáng đó giống như đang chê cười cái gì.
“Thẩm Lạc Dương, cậu nên hiểu là chuyện đã xảy ra không dễ dàng lãng quên theo thời gian như vậy đâu?”
“Không có, tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Mặt Thẩm Lạc Dương cũng không có biểu cảm gì như cũ, ngữ khí bình đạm đáp lời.
“A.” Tống Tử Ngu cười lạnh.
Hiện tại anh ta không quen nhất chính là bộ dáng bình tĩnh như thế này của Thẩm Lạc Dương, giống như đều không để bụng đến chuyện gì cả, từ trước đến nay anh đều như vậy, anh ta quen anh nhiều năm rồi mà vẫn là cái dáng vẻ không quan tâm này.
Nếu anh có một chút quan tâm, có lẽ anh sẽ không mất đi cô ấy.
Đang lúc Tống Tử Ngu chuẩn bị nói gì đó, di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng nhìn đến di động của anh ta.
Nhạc chuông di động là bài hát mà cô ấy hát.
《 Tưởng niệm 》.
Không biết có phải Tống Tử Ngu cố ý hay không, tiếng chuông vang lên đã lâu, anh ta cũng không bắt máy, đợi cho đến khi tiếng chuông sắp ngừng anh ta mới nói.
“Quen không?”
“Cậu……”
Tống Tử Ngu cười một cái, sau đó lấy di động từ trong túi ra.
“Alo?”
“Được, được tôi lập tức đi qua.”
Sau khi Tống Tử Ngu tắt máy thì đi đến trước mặt anh.
“Thời gian này tôi sẽ ở lại Ninh Hạ, có thời gian thì mời các bằng hữu tụ tập.”
Nói xong anh ta hơi câu câu khóe môi, đem tay bỏ vào trong túi quần rồi quay người rời đi.
Tống Lâm cùng Trần Nhiên nhìn anh ta xuống tới, Hứa Kiều chợt phát hiện sắc mặt hai người đó có chút không thích hợp.
Tống Tử Ngu cũng không nhìn bọn họ một cái mà đi thẳng ra ngoài.
“Anh ta chính là Tống Tử Ngu à?” Hứa Kiều nhìn bóng dáng anh ta rời đi, hỏi Trần Nhiên.
“Ừ.” Trần Nhiên gật gật đầu.
“Anh ta cùng Thẩm Lạc Dương là……”
“Cô từ khi nào mà có quan hệ tốt với lão đại chúng tôi như vậy?” Hứa Kiều còn chưa hỏi xong, Trần Nhiên liền mở miệng chặn lại lời nói của cô.
Hứa Kiều không khỏi nhìn anh ta một cái đầy kiêu ngạo.
“Cái gì gọi là gì từ khi nào, tôi cùng với anh ấy vốn dĩ rất tốt mà?”
“Tốt?” Trần Nhiên hơi nhướng mày.
Cô cùng lão đại vốn dĩ rất tốt, anh ta như thế nào lại không biết chứ, vừa rồi nhìn thấy bọn họ cùng đi vào, còn vừa nói vừa cười, hơn nữa, nếu anh không nhìn lầm thì tay cô còn nắm góc áo của lão đại, ngày thường bọn họ không phải luôn chán ghét nhau sao, như thế nào đột nhiên tốt lên rồi?
Hứa Kiều nhìn dáng vẻ suy tư của Trần Nhiên mà đắc ý nhướng mày.
Vào thời điểm sắp đi đến cửa, Tống Tử Ngu nghe được lời nói của Hứa Kiều, anh ta đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại.
Tầm mắt của anh ta dời từ phía Trần Nhiên qua Tống Lâm rồi cuối cùng dừng lại ngay Hứa Kiều.
Hứa Kiều thấy anh ta đang nhìn mình, tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại.
Ánh mắt kia như đang nói.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à!
Nhưng mà ánh mắt Tống Tử Ngu có chút ý vị thâm trường, mang theo một tia miệt mài theo đuổi, nhưng lại có nhiều cảm xúc khác mà Hứa Kiều không hiểu, cảm xúc đó cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, anh ta chớp mắt một cái mọi thứ lại như cũ không còn chứa đựng gì nữa.
Anh ta đột nhiên hơi mỉm cười với cô, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Hứa Kiều có chút cảm giác không thể hiểu được, anh ta làm gì vô duyên vô cớ lại cười với cô, tuy rằng anh ta lớn lên nhìn cũng không xấu, nhưng không thể cười lung tung với người khác như vậy được.
– ———————-
Vào giờ lên lớp, Thẩm Lạc Dương cùng trợ giảng làm mẫu cho các cô một vài chiêu thức cơ bản, sau đó để cho các học viên tự luyện tập với nhau.
Bởi vì hôm nay Đàm đinh đang có lịch trình, cho nên không thể đi học, vì vậy Hứa Kiều liền cùng Ân Duyệt luyện tập.
Hứa Kiều đột nhiên nhớ tới ngày đó ở cửa nhà Thẩm Lạc Dương trông thấy Ân Duyệt, sau đó liền hỏi cô ấy.
“Em cùng Thẩm Lạc Dương có quen biết nhau à?”
Ân Duyệt lúc ấy còn sửng sốt một chút.
“Sao chị biết vậy?”
“Thật sự là quen biết.” Hứa Kiều lẩm bẩm nói.
Cô nhìn dảng vẻ có chút nghi hoặc của Ân Duyệt đành mở miệng giải thích.
“Chị sống phía trên nhà anh ấy, lần trước lúc anh ấy chuyển nhà chị có thấy em. Mà cũng cách đây không lâu chị còn thấy em đi vào nhà anh ấy nữa.”
“Hai người ở cùng tiểu khu, hơn nữa còn ở gần nhau?” Ân Duyệt có chút giật mình nhìn cô.
“Ừ, đúng rồi, em cùng Thẩm Lạc Dương có phải hay không……” Hứa Kiều đột nhiên tiến sát gần cô ấy, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng không đợi cô nói xong, Ân Duyệt liền biết cô muốn nói cái gì, cô ấy theo bản năng xua tay lắc đầu.
“Đương nhiên không phải rồi.”
“Hả……” Cô còn chưa hỏi xong mà cô ấy đã hiểu rồi à.
“Chị không nên hiểu lầm như vậy, tuy là em và anh ấy có quen biết nhau nhưng tuyệt đối không phải là loại quan hệ như chị nghĩ đâu, chị có thể hiểu là từ nhỏ em đã xem anh ấy là anh trai rồi, nói là chú thì cũng không quá. Với lại em đối đối với anh ấy chỉ có kính sợ thôi, không có thích gì đâu.” Cái miệng nhỏ Ân Duyệt nói liến thoáng như một cái súng máy “Lạch cạch lạch cạch” giải thích cái không ngừng, dáng vẻ đó như sợ có quan hệ gì đó với Thẩm Lạc Dương vậy.
Hứa Kiều có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại được thả lỏng không ít.
“Kính sợ? Em như vậy lại sợ anh ấy à?”
Ân Duyệt hơi xấu hổ.
“Cũng không phải sợ, nói như thế nào nhỉ, chính là anh ấy khiến người khác luôn cảm thấy xa cách, hơn nữa nếu nhìn anh ấy với ánh mắt ái mộ, chỉ cần anh ấy nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lùng kia thì mọi ái mộ cũng bay biến mất rồi.”
Hứa Kiều nhịn không được nở nụ cười, hình dung này của Ân Duyệt đúng là rất hay, nhưng nói thật cô lại không cảm giác được như thế, chẳng lẽ là da mặt cô quá dày ư. Nếu mà là như vậy thì chắc là bị Lục Chi Ưu lây bệnh rồi.
Ân Duyệt nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, sau đó đột nhiên nói.
“Hơn nữa Thẩm đại ca chắc cũng sẽ không thích cô gái nào nữa đâu.”
Hứa Kiều đang tươi cười đột nhiên im bặt, cô nghiêng đầu nhìn cô ấy hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Cụ thể em cũng không rõ lắm, dù sao khi còn nhỏ nghe cha có nói qua một tí, rất nhiều năm rồi nên em cũng đã quên mất. Chỉ nhớ là lúc trước khi Thẩm đại ca xuất ngũ đã chọc cha em vô cùng bực bội.”
Hứa Kiều nhất thời không nói gì, chỉ đem tầm mắt chuyển hướng đến hình ảnh Thẩm Lạc Dương đứng ở bên cửa sổ, tằm mắt anh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai tay chắp sau lưng không biết là đang nghĩ đến cái gì.
“Chị Kiều, chị đang nhìn gì vậy?” Ân Duyệt thấy Hứa Kiều cả nửa ngày cũng không nói gì nữa, duỗi tay chọc chọc vào cô.
Hứa Kiều đột nhiên phản ứng lại ngay, cô thu hồi tầm mắt đang nhìn Thẩm Lạc Dương lại.
“Không…… Không nhìn cái gì cả.” Cô cười cười với cô ấy.
“Được rồi.”
Hứa Kiều đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tư vị nói không nên lời giống như có một nhúm bông đang mắc lại ở ngực, làm cô cảm thấy có chút hoang man cùng bất lực.
Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh là 6 năm trước, chắc là vừa lúc anh xuất ngũ rồi.
Cô ấn tượng nhất chính là hình ảnh anh đứng hút thuốc trong toa xe lửa kia.
Lúc ấy, cả người anh đều toát lên vẻ bi ai sầu muộn mà chỉ mình anh biết đó là cái gì.
– —————————-