Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ

Chương 12


Đọc truyện Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ – Chương 12:

CHAP 12 
 
    Chắc là do bị Lâm Khê kích thích,Đàm Yên lại nằm mơ về những năm tháng thuở thiếu thời.
 
    Mơ thấy lần đầu tiên Lâm Khê bắt đầu theo đuổi cô là vào một đêm, sau khi làm xong công việc bán thời gian ở tiệm ăn đêm, cô lê lết tấm thân mệt mỏi về. Và chính vào lúc đó, ở dưới ký túc xá, cô đã nhìn thấy Lâm Khê.
 
    Anh đứng cùng bạn cùng phòng của anh, dưới chân là một vòng nến sáng rực cùng với biết bao nhiêu là hoa hồng. Lâm Khê đứng ở giữa vòng nến đó, trên tay là một cái loa to, tranh cãi ỏm tỏi với chú bảo vệ.
 
    “Cháu sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình mà, bác cứ yên tâm đi. Đợi cô ấy đi xuống, cháu sẽ dập hết nến đi luôn, không có chuyện gì xảy ra đâu…..”
 
    Ở bên cạnh anh là Trình Thần và Tào Gia Lương, mỗi người cầm một bình cứu hoả, bày ra tư thế sẵn sàng.
 
    Bác bảo vệ đương nhiên là không đồng ý. Thấy càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, bác ta giật lấy bình cứu hoả từ tay Trịnh Thần, mặc kệ Lâm Khê ngăn cản, phun thẳng vào người anh ta và mấy ngọn nến bên ngoài.
 
    Lâm Khê không để ý người mình đang ướt sũng nước. Thay vào đó, anh ta cầm loa, ngửa thẳng cổ, hét lên.
 
    “Đàm Yên!!! Tôi yêu em!!!”
 
    Đám bạn cũng phòng của anh cũng hét theo: “Đàm Yên! Đàm Yên!”
 
    Bởi vì cô làm việc cho công ty vận chuyển nước nên có không ít sinh viên trong trường biết mặt cô. Khi thấy cô đến, họ dùng khuỷu tay huých huých cô, trên mặt đều là nụ cười mờ ám, bảo cô nhanh đồng ý đi.
 
    Nhưng Đàm Yên thì không.
 
    Cô đã đứng tận mười tiếng đồng hồ mà không ngừng nghỉ, chân đã mỏi nhừ, cả người kiệt sức nên đang rất muốn nghỉ ngơi, vô cũng muốn nghỉ ngơi!!!
 
    Lâm Khê ồn ào như vậy khiến cô rất bực mình. Cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp bỏ qua ánh mắt mong đợi của Lâm Khê, chỉ vào đống hỗn độn dưới đất, lạnh mặt nói.
 
    “Xin hãy thu dọn đống này, ngay lập tức! Đừng mang đến phiền phức và gánh nặng cho người khác, cảm ơn!”
 
    …….

 
    “Chị, chị, chị dậy rồi à?”
 
    Còn chưa mở mắt, cỗ đã nghe thấy tiếng của em trai mình.
 
    Đàm Úy vừa xin nghỉ học trở về.
 
    Thằng bé nhỏ hơn cô 7 tuổi, vừa mới đậu đại học, tính nết hoàn toàn trái ngược với Đàm Yên. Nó là người hoạt bát, năng nổ, thích ra ngoài vận động hít khí trời. Cũng chính vì như vậy nên làn da của nó có màu nâu lúa mạch khoẻ mạnh, bây giờ vẫn như vậy chẳng mảy may thay đổi gì.
 
     Từ nhỏ, Đàm Yên đã phải chăm sóc cho cậu em trai này, vì vậy nên cũng dịu dàng hơn so với bình thường.
 
    Đàm Yên mở cửa. Đàm Úy cười nhe răng nhếch miệng: “Chị, mẹ vừa hầm canh gà, bảo chị qua ăn cơm.”
 
    Hai chị em ăn cơm, sau đó dập đầu bái lạy trước bài vị của ông nội.
 
    Sau khi bị giam giữ một lần, Đàm Tài mới thành thật thu liễm tính tình. Mà khoản tiền Đàm Yên phải trả để bảo lãnh anh ra ra, thím và chị dâu coi như giả câm giả điếc không nhắc tới.
 
    Cũng may số tiền đó cũng không nhiều, Đàm Yên cũng không muốn vì chuyện cỏn con đó mà tranh chấp với chú thím. Cô ở lại nhà hai ngày, sau đó vội vàng bắt tàu về thành phố G.
 
    Cô còn có bản thảo chưa hoàn thành đâu.
 
    Trước khi đi, mẹ Đàm còn lôi kéo cô dặn dò, thuyết phục một lúc lâu: “Con bây giờ đã gần 30, cũng lớn tuổi rồi, phải tìm đối tượng……. Nếu có bạn trai thì nhớ báo với bố mẹ một tiếng, còn nếu chưa ưng ý ai thì để mẹ nhờ bà mối giới thiệu vài người cho con. Aida, mẹ thấy người bạn làm cảnh sát kia cũng không tệ——–“
 
    Đàm Yên nghe vậy mà đau hết cả đầu, lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, chuyện của con con tự khắc sẽ lo mà, mẹ không cần lo đâu.”
 
    Đàm Yên vốn cho rằng mẹ cô chỉ nói vậy mà thôi. Ai mà biết được—–
 
    Mấy ngày sau, Khúc Đức Kinh( là ông bạn cảnh sát kia á) gọi điện thoại đến bảo mình đến thành phố G chơi vài hôm, hỏi cô có thời gian thì đi ăn cùng anh ta một bữa cơm.
 
    Vì “nghênh đón” người bạn học cấp 2 này mà Đàm Yên đã đặc biệt nhờ đến sự trợ giúp của Lý Liên, hỏi cô ấy xem ra ngoài thì nên mặc đồ gì.

 
    Mặc dù đã lên thành phố G nhưng hầu hết thời gian Đàm Yên đều ngồi lì ở nhà, không bao giờ đi ra ngoài.
 
    Còn Lý Liên thì khác. Cứ cách vài tuần cô ấy lại xin nghỉ phép để đi du lịch, có thể nói là một cuốn sổ tay di động. Có lẽ là do cô ấy sẽ chơi, sẽ ăn, lại nghiện sạch sẽ nghiêm trọng nên nếu có việc gì cần hỏi, Đàm Yên sẽ hỏi cô ấy đầu tiên.
 
    Vừa đúng lúc hôm đó là cuối tuần, Lý Liên vừa đi thẩm mỹ viện làm đẹp vừa mở voice chat rồi lười biếng nói chuyện với cô. Cô đã nhân cơ hội đó mà viết hết lại.
 
    Dù sao cũng là đi chơi với bạn học, Đàm Yên để tỏ ra tôn trọng Khúc Đức Kinh nên đã gội đầu và tỉa lông mày trước khi ra khỏi nhà.
 
    Về phần váy vóc và giày cao gót…… Đàm Yên tính toán lộ trình phải đi rồi dứt khoát vứt hai thứ đó sang một bên, lựa chọn mãi mãi trung thành với đồ thể dục.
 
    Khi Đàm Yên vừa đến ga tàu thì Khúc Đứng Kinh đã đứng sẵn ở đó rồi.
 
    Anh ta có vóc dáng to lớn, đứng trong đám đông lại càng nổi bật. Trong nhà ga không thiếu trộm cắp vặt, rồng rắn đủ cả nhưng tất cả đều đứng cách xa anh ta trăm mét, không ai dám động đậy mảy may. Tất cả bọn chúng đều kẹp chặt đuôi rồi lén lút đi chỗ khác.
 
    Đứng từ xa, cô đã nhận ra anh ta trong dòng người. Cô mỉm cười chạy đến.
 
    “Cậu chờ lâu chưa?”
 
    Khúc Đức Kinh quay đầu nhìn cô, khuôn mặt đoan chính lập tức đỏ ửng.
 
    “Cũng chưa lâu…… Ừm…..mời cậu đi với tớ.”
 
    Anh ta luống cuống hết cả tay chân, lại len lén nhìn cô.
 
    Đàm Yên không quan tâm. Cô đưa anh ta đến điểm dừng xe bus.
 
    Mặc dù cô có bằng lái nhưng lâu lâu mới ra khỏi nhà một lần, kỹ thuật lái xe cũng không tốt lắm cho nên cũng không mua xe.

 
    Có lẽ là bởi vì nóng, Khúc Đức Kinh liên tục đưa tay lên lau mồ hôi.
 
    Đàm Yên học cùng lớp với anh ta suốt mấy năm cấp 2, lên cấp 3 họ lại học cùng nhau thêm một năm nữa nhưng bọn họ đã tách nhau ra vào năm thứ hai. Trong ấn tượng của cô, Khúc Đức Kinh trung thực từ khi còn là một đứa trẻ, hơn nữa do chiều cao của anh ta luôn khiến người khác cảm thấy vụng về.
 
     Đã bao năm trôi qua, trông Khúc Đức Kinh vẫn rất đỗi lương thiện và chính trực.
 
    Cô nhất thời không tìm ra đề tài nói chuyện nên chỉ nói một chút chuyện hồi cấp hai. Không nói thì thôi, trò chuyện được một lúc hai người họ bắt đầu nói không ngừng.
 
    Khúc Đức Kinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Anh ta nói với cô: “Khi cậu đang du học ở nước ngoài, có bạn học của cậu tìm đến nhà cậu.”
 
    Lông mi Đàm Yên hơi run lên.
 
    “Bạn học?”
 
    “Là đàn ông. Đêm đó anh ta chạy đi gõ cửa từng nhà hỏi thăm địa chỉ nhà cậu. Mọi người cứ nghĩ anh ta đã điên, đã mất trí rồi. À, còn chuyện nữa. Khi anh ta gõ cửa nhà cậu, hình như con chó của anh họ cậu đã xổng ra cắn anh ta một nhát. Hôm đó bố mẹ cậu không có nhà, anh ta ngồi một lúc trước cửa nhà rồi bỏ đi.”
 
    Trái tim Đàm Yên chùng xuống.
 
    Cô không biết chuyện này.
 
    Vừa dứt lời, chiếc xe bus rung bần bật rồi dừng lại.
 
   Họ đã đến nơi.
 
    Lần này đến thành phố G, Đàm Yên đưa Khúc Đức Kinh đến Công viên rừng nhiệt đới ẩm Quốc gia. Thành phố này là thành phố nằm hoàn toàn trong nội địa, không giáp biển cũng không có núi, chỉ có công viên này như viên minh châu nổi giữa mặt hồ, đến đây là tuyệt nhất.
 
    Hôm nay tiết trời vô cùng nóng bức. Đàm Yên đã đặt trước vé điện tử nên không cần xếp hàng chờ mua vé, chỉ cần đến cổng quét là được.
 
    Vừa bước vào công viên, đọng lại ánh mắt cô là một bóng hình quen thuộc.
 
    Đàm Yên giơ tay lên che nắng, hơi nheo mắt lại.
 
    Là Lâm Khê.
    

    Anh kẹp một điếu thuốc trong tay, cúi đầu, coi như không nhìn thấy cô.
 
    Đàm Yên đứng nép vào sau lưng Khúc Đức Kinh theo bản năng, muốn dùng cơ thể anh ta để che chắn cho chính mình.
 
    Trốn cũng vô ích rồi. Hôm nay Lâm Khê không đi một mình, anh đi cùng với những người cô vô cùng quen thuộc.
 
   Bàng Quân Đạt, Tào Gia Lương, bên cạnh là một người đàn ông to lớn, mày rậm mắt to mà cô chưa gặp bao giờ.
 
    Tào Gia Lương hình như cũng nhìn thấy cô. Anh ta cau mày kinh tởm, cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.
 
    Đàm Yên ngao ngán thở dài, nói với Khúc Đức Kinh: “Chúng ta sang bên kia được không?”
 
    Khúc Đức Kinh lại kích động chỉ vào người đứng cạnh Tào Gia Lượng.
 
    “Cậu nhìn người kia kìa! Tớ đã gặp anh ta trong lúc thi hành nhiệm vụ!”
 
    Anh ta vừa dứt lời thì Lâm Khê đã hút xong điếu thuốc. Anh rít một hơi cuối cùng rồi ném thẳng vào thùng rác, mí mắt nhướng lên, kinh ngạc nhìn Đàm Yên và Khúc Đức Kinh.
 
     Sau đó, anh ta thong thả bước tới.
 
    “Đàm tiểu thứ?”
 
    Lâm Khê nhướng mày gọi tên cô.
 
    “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”
 
                       ___HẾT CHAP 12___
 
    Editor: Sao tui cảm thấy các chap càng ngày càng ngắn đi nhỉ….. Hay là do tôi tưởng tượng?
 
    Dù sao thì, chúc các nàng Quốc khánh vui vẻ! Ngủ ngon, nhớ giữ sức khoẻ để còn đọc truyện tui edit đóo. Mãi yêu ❤
     
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.