Bạn Trai Chuẩn 5 Sao

Chương 5-1: Trường đua ngựa (1)


Sau hôm đó, tôi vẫn chưa liên lạc được với A Thành, cách thêm một ngày nữa, có lẽ nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nên anh ta mới trả lời tôi,
trong điện thoại còn có tạp âm, anh ta giải thích vì chuyện cùng tôi gặp nạn rồi bị thương mà không ai biết, nên ai náy đầy nghĩ anh ta mất
tích, đi tìm loạn lên.

“Sau đó có người biết tin tôi vào viện,
nếu không đi tôi sợ bọn họ tìm đến tận nơi, tôi thực sự quá gấp nên
không kịp báo cho cô, trở về còn bận rộn thức trắng một đêm, công việc
tồn lại thành núi rồi. Ah, có người đến, tôi nói chuyện với cô sau
nhé.”’

Giọng A Thành mang chút mệt mỏi, tôi nghe thấy mà tim thắt lại, nghĩ đến chuyện anh ta vì xử lý “công việc” mà cả đêm không ngủ,
tâm trạng khò nói nên lời.

Mấy ngày nay không có A Thành bầu bạn, A Lâm lại bận rộn thăm non Marvel, Văn Âm thì lại đang ở trong nước,
tôi quả thực có chút không thoải mái, đặc biệt là cuộc nói chuyện tối
qua với cha mẹ, lại càng khiến tôi thấy bí bức.

“Văn Học, mấy
ngày nay con đang chuẩn bị mở tiệc à?”, sau cơm tối cả hai gọi tôi lại,
Văn Âm đang ngồi luyện đàn trước cây đàn yêu quý của mẹ.

Khi ấy,
mẹ đưa mắt nhìn về phía Văn Âm, ánh mắt ngập tràn tự hào, sau đó bà quay lại nhìn tôi, lộ ra nụ cười: “Văn Học, tiệc của con không cần tổ chức
nữa, lần trước Văn Âm lầm rồi, hai người chỉ cần làm một lần là đủ.”

“Đúng vậy, gần đây giáo sư Ngô nói luận văn của con có vài chỗ chưa ổn, con tranh thủ thời gian nghiên cứu bài vở đi nhé.”

Vài ba câu nói như vậy đã phủi sạch kế hoạch tiệc tùng của tôi. Tôi xoa xoa mu bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Tôi cũng biết những chuyện tiệc tùng này vốn chẳng vui vẻ gì, nhưng nếu
muốn tạo chỗ đứng trước tầng lớp này thì buộc phải theo quy luật của nó. Tiệc hoàng gia của Ngô Tuyết Ni tráng lệ đến thế, về cơ bản chính là
một bức thư khiêu chiến cho tôi và A Lâm, năm nay nếu tin tức tôi không
mở tiệc lộ ra ngoài, cũng chính là một lần nữa tuyên bố, trong nhà họ
Văn này, tôi hoàn toàn chẳng được thương yêu gì, tự tôn bé nhỏ của tôi
lại một lần nữa chịu một cú đả kích mạnh mẽ. Tôi vẫn quá đặt nặng cái
nhìn của người ngoài.

Đang nghĩ ngợi chuyện đó đến ngẩn ngơ, thì đột nhiên Văn Âm gọi điện đến.

“Chị lấy giùm tôi món đồ được không?” Tôi đang ở trường đua ngựa ở ngoại
thành, quên đem theo giày cưỡi ngựa, tôi để ở phòng để đồ ấy. Cảm ơn”
Giọng nói của con bé vẫn dịu dàng thế, khiến người ta muốn từ chối cũng
không được.

Tôi thở dài, nhận lời nó. Dù sao buổi chiều tôi cũng rảnh rỗi, giúp nó cũng không sao.

Trường đua ngựa ở ngoại thành mới xây dựng, rất lớn, muốn trở thành hội viên ở đây bắt buộc phải có tà năng kiệt xuất, đồng thời có hai thành viên kỳ
cựu trong hội tiến cử, hơn nữa sau khi gia nhập. chuyện đầu tiên bắt
buộc phải làm chính là mua ngựa, theo cách đó thì bạn sẽ cần có nhân
viên quản lý dinh dưỡng và người huấn luyện ngựa, ngoài ra câu lạc bộ
lại thường tổ chức các cuộc thi, cần có thầy dạy cươi ngựa sẽ thay mặt
chủ ngựa tham gia Lễ hội Mã thuật. hội viên sẽ được quyềm đưa một người
không phải hội viên vào trong, đây thuần túy là trò chơi của kẻ có tiền, việc phê chuẩn thành viên gia nhập có hạn chế nghiêm ngặt về tầng lớp.

Văn Âm từ nhỏ đã học cưỡi ngựa, trước khi đi Mỹ cũng có ngựa riêng, khi con bé trở thành thành viên câu lạc bộ, tôi cũng có long hiếu kỳ với việc
cưỡi ngựa, nhưng những người trong câu lạc bộ rõ rang không hoan nghênh
tôi, mà Văn Âm cũng chưa từng đưa tôi đến trường đua ngựa bao giờ.


Tôi mang giày cưỡi ngựa của Văn Âm đến, quả nhiên bị người ở cổng câu lạc
bộ ngăn lại, người giữ cửa gọi điện xác nhận xong mới để tôi vào.

Văn Âm đã thay đồ cưỡi ngựa, mặc cả đồ bảo hộ, mũ cưỡi ngựa. cách ăn vận
như vậy khiến nó trông rất dung manh, hoàn toàn khác với dáng vẻ yểu
điệu khi ngồi trước đàn mọi khi, nó nhận lấy giày cưỡi ngựa từ tay tôi,
nói tiếng cảm ơn, từ xa có người cưỡi ngựa đến gần. “Đến ngay đây, các
cậu chạy qua đó trước đi.” Văn Âm vừa mang giày vừa quay đầu nói với
theo đám người sau lưng.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, con bé vuốt ve
chú ngựa mà người chăm sóc dẫn đến, nhanh nhẹn leo lên. Con bé ngồi trên ngựa như thế khiến tôi không thể không ngẩng đầu nhìn nó.

“Văn
Âm, chị cậu sao lại đến đây?” có lẽ khong đợi được lâu, một người bạn
của Văn Âm cưỡi ngựa lại gần tôi nhớ trong buổi tiệc lần trước có gặp
qua cô ta.

“Mau xuất phát đi, mọi người chờ lâu rồi.” Văn Âm
không nói gì, cưỡi ngựa chạy về phía đám bạn, ở đây chỉ còn tôi và
“người bạn” kia.

“Ôi, chào Văn Học, đã đến tận trường đua ngữa rồi sao không cùng cưỡi ngựa?”

Cô ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Văn Âm đã chạy xa, liền lớn lối: “Ôi, xin lỗi tôi quên mất, cô không biết cưỡi ngựa, nhưng cho dù biết cưỡi
ngựa cũng không phải là hội viên câu lạc bộ chúng tôi.” Nói hết câu cô
ta còn nhìn tôi một lượt mới thỏa mãn dong ngựa bỏ đi.

“Hey, Văn Học.” Đang lúc thất thần, A Thành lại gọi điện thoại, “Cuối cùng tôi cũng rảnh rỗi!”, anh ta vui vẻ thông báo.

Tôi vừa ra khỏi trường đua ngựa vừa nói chuyện với A Thành. Nhóm bạn Văn Âm đã bắt đầu cho ngựa chạy, bên tai còn nghe tiếng vó ngựa.

“Nếu
như tôi cũng có thể cưỡi ngựa thì tốt biết mấy.” Tôi than thở chuyện bị
đám bạn Văn Âm coi thường, sau đó lại cảm thán, “Tốt nhất có một hoàng
tử siêu đẹp trai cưỡi một con tuấn mã khí thế hừng hực đưa tôi dạo một
vòng quanh trường đua, để tất cả mọi người đều phải chú ý đến tôi.”

A Thành có lẽ không nghĩ tôi đột nhiên lại chuyển chủ đề nhanh như vậy
nên e dè hỏi: “Đây là điều ước thứ nhất của cô hả? Có muốn tôi giúp biến nó thành hiện thực không?”

Tôi nghĩ đến lời hứa cho tôi ba điều
ước của anh ta mà bất giác cười: “Giờ tôi đang ở trường đua ngựa, tôi
cũng chẳng phải hội viên ở đây, cưỡi ngựa nuôi ngựa không phải chuyện
đơn giản. À phải rồi, vết thương của anh thế nào? Tôi còn chưa cám ơn
anh, hôm nay có thời gian không, tôi mời anh ăn cơm.”

“Trường đua ngựa ngoại thành, vừa đúng lúc tôi cũng đang ở ngoại thành, qua đó
nhanh thôi, cô đợi tôi mười lăm phút nhé.” Dứt lời, A Thành cũng cúp máy luôn.

Tôi đành quay trở lại, đến khu vực nghỉ ngơi của trường
đua ngồi chờ. Bên ngoài trường đua chẳng có thứ gì tránh nắng được, tôi
định đợi ở khu nghỉ đến khi A Thành đến rồi típ tiếp. vì vậy khi tôi lấy điện thoại ra, nhân viên trường đua tưởng tôi muốn chụp ảnh nên lập tức cảnh báo, “Cô ơi, đây không thể chụp ảnh, vui long tôn trọng đời tư của các hội viên.”

Lúc tôi đợi đến sắp ngủ gục thì đột nhiên một làn bụi cuốn đến trước mặt tôi, có người cưỡi một chú ngựa lớn màu hạt dẻ
chạy đến, tôi tuy không biết nhiều về ngựa, nhưng có thể nhận ra màu

lông của chú ngựa này rất đẹp. Chú ngựa ấy dừng lại trước mặt, tôi vô ý
quét mắt nhìn qua, ngược sang nên nhìn không rõ mặt, chỉ thấy một người
đàn ông dáng cao lớn, mặc quần cưỡi ngựa, gang tay màu trắng đang kéo
dây cương, tư thế cưỡi ngựa rất nhã nhặn, phong độ.

Tôi cúi đầu
đang định nhắm mắt dưỡng thần tiếp tục chờ A Thành, người đàn ông trước
mặt lại không chịu rời đi, ngược lại, càng đến gần tôi hơn.

Sau đó người ấy đưa tay hướng về phía tôi, anh ta gọi: “Văn Học, lên đây.”

Tôi ngây người.

Phản ứng của tôi có vẻ khiến đối phương không vừa ý, anh ta nhấn giọng gọi tên tôi. Thế nhưng tôi vẫn đứng đơ tại chỗ.

“Trương Thái Phụng!” lần này anh ta trầm giọng gọi, “Mau lên đây!” nói hết câu
anh ta chỉ huy chú ngựa đi vài bước, nhờ đó khuôn mặt anh ta hiện rõ
dưới ánh nắng, đúng là A Thành rồi.

“Tôi đã nói cô muốn gì tôi
đều sẽ giúp cô thực hiện mà.” Anh ta ngồi trên lưng ngựa dương dương tự
đắc, “Cô nhìn xem, con ngựa này anh tuấn không nào? Người ngồi trên ngựa xuất chúng như vậy khiesn cô ngại không dám nhìn thẳng phải không? Tôi
chỉ giúp cô thực hiện ước nguyện mà thôi.”

Cuối cùng, sau khi anh ta tán dương bản thân, anh ta đã kéo tôi lên lưng ngựa.

“Cô ngồi thế này là được, đừng hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, cũng
đừng hỏi tôi dùng cách gì vào được trong này, nhớ kỹ, sự hiện diện của
tôi chính là ân điển của thượng đế trong thế giới nàu.”

“Còn nữa, từ lúc này trở đi không được nói chuyện, phải giữ vẻ mặt lạnh lùng, đầu ngẩng cao, thể hiện dáng vẻ tự tin, đúng đúng, chính là như vậy!” A
Thành vừa chỉnh tư thế vừa chỉ đạo biểu cảm của tôi, “Chưa hết, từ giờ
trở đi, bất kể là ai ùng ánh mắt nào nhìn cô, cô đều coi bọn họ như cát
bụi, nếu có người mở miệng nói gì, đừng nhìn cũng đừng cười. Cho bọn họ
nếm thử mùi vị khi bị người khác coi thường đi,”

“Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát nhé.” Theo lời A Thành, anh ta và tôi cùng cưỡi ngựa tiến về phía nhóm bạn Văn Âm.

Ngựa đi chậm rãi thanh thoát, không gây tiếng động thế nhưng những người
đang cưỡi ngựa phái trước đều yên lặng, bọn họ nhìn về phía tôi và A
Thành, quả nhiên giống như lời anh ta nói, có mấy người cưỡi ngựa chạy
về phía chúng tôi.

“Con ngựa này của anh là thuần chủng Anh ư?”
trong nhóm đó, một người đàn ông cuối cũng không nhị được đã bắt chuyện
với A Thành, tôi thấy Văn Âm và “người bạn” của nó cũng từ từ cưỡi ngựa
đến gần, bọn họ vừa nhìn đã thấy ngay một phiên bản tôi “tự tin”, ánh
mắt lập tức kinh ngạc.

A Thành vẫn cảm thấy mức độ hiệu quả này chưa đủ, anh ta kéo dây cương dừng ngựa, cất giọng lạnh lùng.

“Xin lỗi, anh đang cản đường tôi.”

Người phía trước nhường đường, A Thành vẫn giữ vẻ thoải mái, tiếp tục chỉ huy ngựa đưa tôi thong dong bước ra khỏi đám người đang chết lặng ấy.


Chờ đi xa rồi, cuối cùng tôi mới dám lên tiếng.

“Giọng điệu vừa nãy của anh đúng là dọa người.” tôi quay lại nhìn A Thành,
“Tôi cảm thấy không coi người khác ra gì không có gì là tốt cả!”

A Thành khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày, chậm rãi nói: “Đúng
đấy, cô xem, dù tôi thế nào cũng chưa từng coi thường người khác, chỉ có những người tự tôn quá cao mới cần dùng dến việc không coi người khác
ra gì để thỏa mãn bản thân.”

A Thành còn chưa kịp nói hết ý của mình thì “người bạn” kia của Văn Âm lại cưỡi ngựa đuổi theo.

“Anh lấy tư cách gì để đối đáp với anh trai tôi như vậy hả?! Chẳng qua chỉ
là cưỡi một con ngựa trông có vẻ tốt, lại còn dẫn theo một đứa con gái
không có văn hóa, rốt cuộc có tư cách gì chứ?!”

A Thành nhìn cô
ta: “Ngựa của tôi là thuần chủng Anh, câu lạc bộ cưỡi ngựa đua ở Anh có
ghi lại huyết thống và ngày sinh của nó, giá con ngựa này là năm mươi
vạn Bảng Anh, tôi cưỡi một con ngựa “trông có vẻ tốt” như vậy đấy, sao
lại không có tư cách để kiêu ngạo hả? Hơn nữa tôi còn cực kỳ ghét người
không quen biết mà bắt chuyện với mình.”

“Chưa hết, tôi hi vọng
cô tôn trọng bạn gái tôi, cô ấy là khách quý tôi coi trọng nhất, cùng cô ấy trò chuyện đối với tôi mà nói chẳng khác nào tham dự lễ thanh tẩy
của trí thức và tinh thần. Ngoài ra, có một chuyện tôi muốn nói rõ, một
người phụ nữ hấp dẫn, ngoài việc cần có văn hóa thì cần có một bộ ngực
tương xứng với phông văn hóa của cô ta nữa đấy.”

A Thành từ tốn
nói hết, đoạn thoại này đả kích cô nàng ngực phẳng kia đến mưc mặt mũi
xanh như tàu lá, mắt còn ngấn nước, A Thành kia lại chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, tiếp tục cho ngựa bước đi.

“Ngựa của anh thực sự đắt đến thế à?!”

“Không được sao?!” có lẽ vì sự hoài nghi hiện lên quá rõ trong giọng nói của
tôi, A Thành có chút không thoải mái, “Con ngựa này đổi lại từ sự lao
động chăm chỉ của tôi đấy! Lúc ấy tôi còn nhỏ, đang đi học, đã cùng một
vị khác người Anh…”

Những lời sau đó không lọt vào tai tôi nữa
rồi, chỉ cảm thấy choáng váng, A Thành còn phải trải qua những vất vả
như thế nào nữa.

A Thành cùng tôi cưỡi ngựa đi hết hai vòng sân,
anh ta cưỡi ngựa không rồi, hòa hứng phô diễn tất cả kỹ thuật cưỡi ngựa
cho tôi thưởng thức, mãi đến lúc tôi than mệt, anh ta mới cho tôi xuống
ngựa.

Lúc bấy giờ cũng đến giờ cơm tối, tôi như lời đã hẹn đưa anh ta đến nhà hang gần đó.

“Đầu bếp chính của nhà hang này rất lợi hại. Mỗi tối chỉ giới hạn ba mươi vị khách. Cũng không được đặt trước, muốn ăn thì mỗi lần đều phải xếp
hàng.”

Tôi vừa dẫn anh ta vào cửa, vừa giải thích mọi thứ, “Vậy
nên tôi mới bảo anh xuống ngựa sớm một chút, bây giờ vẫn còn sớm, tôi
nghĩ chúng ta vẫn còn kịp.”

“Hoan nghênh đã đến, hai vị vừa hay
là khách hang thứ ba mươi của chúng tôi hôm nay, vui long chờ một lát,
sẽ nhanh chóng có người đem thực đơn lên cho các vị lựa chọn.” Nữ phục
vụ trong nhà hàng rất nhiệt tình mời khách.

Thế nhưng, chờ khi A
Thành và tôi vừa ngồi xuống thì cô phục vụ ban nãy quay lại, cô ta nói
tôi và A Thành không thể gọi món được nữa.


“Thưa ngài, thưa cô,
vô cùng xin lỗi, là do tôi làm việc bất cẩn. Hôm nay, trước hai vị đã có một khách khác đến, nhưng vì đang chờ bạn nên vẫn chưa chọn món, vừa
nãy là do tôi kiểm tra thiếu tên của vị khách đó. Thành thật xin lỗi.”

Tôi hơi không vui, tại sao lại làm việc bất cẩn như thế chứ!

“Cô nói bạn của vị khách kia bây giờ chưa đến phải không? Người kia chưa
đến mà cũng chưa gọi món, trong khi tôn chỉ của đầu bếp nhà hang này là
không được đặt trước, anh ta như vậy không phải là phạm quy rồi sao?”

Cô phục vụ nọ bị tôi nói đến mức ú ớ, chỉ biết luôn miệng xin lỗi.

“Tôi cũng không muốn làm khó cô. Thế này đi, cô đưa tôi đi gặp vị khách đó, chúng tôi thương lượng một chút.”

Nữ phục vụ lúng túng nhìn sang bên kia phòng ăn chỉ: “Vị khách đó đang ngồi ở bán kế bên cửa sổ.”

Tôi gật đầu với A Thành, nói anh ta ngồi chờ tôi, sau đó đi sang phía người kia. Người đó vốn ngồi quay lưng về phía tôi, có lẽ nghe loáng thoáng
ồn ào phía này, anh ta quay người lại.

Vừa nhìn một cái, khí thế ban nãy của tôi bỗng chốc tan biến.

“Văn Học.” Người đàn ông kia nhìn tôi.

Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng cất giọng chào hỏi.

“Marvel, chào anh!”

Marvel nhíu mày, chỉ sang chỗ ngồi đối diện: “Cô ngồi xuống rồi nói, chắc thấy tôi ngồi một mình nên mới đến ngồi cùng tôi phải không.”

Tôi
nhìn về phía A Thành ở bàn đối diện, anh ta vừa đúng lúc cũng đang nhìn
về phía tôi. Tôi quay đầu lại, cười với Marvel: “Chứng dị ứng của anh đã khỏi chưa?”

Marvel cầm ly trà uống một ngụm, gật đầu: “Cảm ơn cô đã quan tâm, cũng cảm ơn cả hoa của cô nữa. A Lâm có kể với tôi hoa đó
là do cô đặc biệt chọn.”

“Với một nghệ sĩ lớn như anh cũng cần
phải chuẩn bị hoa cho phù hợp chứ, sao có thể tùy ý được?” nghe marvel
nói xong tôi lập tức lấy lời của A Lâm ra ứng phó, “Có điều Marvel này,
món lẩu nấm hải sản của nhà hang này, tôi nghĩ tạm thời anh không nên
ăn, lỡ như lại bị dị ứng thì không hay rồi.”

“Văn Học, cô cũng
biết trở thành khách trong giới hạn ba mươi người của nhà hang này không dễ dàng gì, mà tôi chẳng mấy khi có thời gian để đến đây xếp hang, hơn
nữa cũng hẹn tôi nay sẽ mời người bạn của tôi đến nếm thử rồi. cho là vì ăn một bữa mà bị dị ứng, tôi cảm thấy cũng đáng.” Người đàn ông ấy chậm rãi quan sát tôi, “Nếu tôi nhường cho cô, cô định sẽ báo đáp thế nào
đây?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng đỡ căng thẳng hơn: “Lần này
anh nhường cho tôi, ngược lại chính là trả tôi một cái nợ ân tình đấy,
lúc anh bị bệnh tôi còn đặc biệt sáng sớm đi chọn hoa tặng anh, mua trái cây đén thăm anh, dựa vào tấm chân tình này, coi như không ai nợ ai!”

Tôi nói xong, Marvel nở nụ cười đen tối, lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Văn Học, cô thật thú vị, sở thích của cô chắc là nói suông hả?” anh ta xoay xoay chiếc lý thủy tinh trong tay, “Bó hoa cô “đặc biệt” chọn đó có
đính một tấm thiệp, gửi đến cái tên “A Thành”, chữ ký bên dưới thì rõ
ràng là tên cô, còn nhắn nhủ mong đối phương sớm bình phục nữa. Chưa
hết, tôi bị dị ứng hoa bách hợp, những thông tin này luôn được công khai trên các phương tiện truyền thông, mà cô lại “đặc biệt” chọn để tặng
tôi, tôi vì không chú ý nên hôm sau dị ứng lại càng nặng hơn.”

Marvel nói xong, người hơi hướng về phía tôi, tôi dựa lui ra sau. Thấy tôi
phản ứng như vậy, anh ta liền cười, không quan tâm nữa, chỉ nhìn về phía A Thành.

“Tôi đoán, người tên “A Thành” trên tấm thiệp đó, chính là anh ta hả? Tôi còn nhớ lần đua marathon tôi cũng đã gặp anh chàng
này. Bây giờ lại còn muốn tôi nhường chỗ ở đây, cô muốn đem tôi làm thảm chùi chân sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.