Bạn Trai Chuẩn 5 Sao

Chương 14


Em định đơn phương “đá” anh?

“Tuy anh đã nộp hồ sơ, còn vô cùng có thành ý mà đến tận đây, nhưng em cũng cần phỏng vấn để tìm hiểu thêm thông tin về anh.”

Mẹ nuôi đưa A Thành vào “phòng khách” trong căn nhà đất của chúng tôi, đó là nơi sáng sủa nhất của căn nhà, chính giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ đã cũ, A Thành ngồi trước mặt tôi.

Đối với việc anh đột ngột xuất hiện ở đây, tôi chẳng hề có sự chuẩn bị nào, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể cố ra vẻ bình tĩnh, đặt câu hỏi một cách tự nhiên, ám chỉ rõ ràng việc ngày nay mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở thành chủ và nhân viên, dựa vào đó kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, để anh ấy tự ý thức được nên làm thế nào thì tốt.

Nhưng việc này thật không đơn giản.

Anh nhìn tôi chăm chú, thậm chí còn không chớp mắt, chất giọng ai oán.

“Trương Thái Phụng, sao đột nhiên em lại bỏ đi? Chẳng nói với anh tiếng nào.”

Tôi không ngờ, người này còn dám cả gan buộc tội tôi.

Anh ấy muốn làm gì? Những lời anh nói khi tôi đứng sau kệ sách tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc này anh lại đến tìm tôi làm gì?

Tôi ra sức lọc những suy nghĩ đang lẫn lộn trong đầu mình, hắng giọng, bình tĩnh trở lại.

“Bất kể lúc trước thế nào thì tình hình bây giờ đã thay đổi, bây giờ em đang cần tuyển người gấp, đừng nói chuyện cũ nữa, muốn ở lại, thì phải làm việc.”


“Chuyện cũ? Trương Thái Phụng, em định đơn đhương ‘đá’ anh?”

Tôi không thèm quan tâm, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em hỏi một chuyện khác, tại sao anh lại đến đây?”

A Thành trợn mắt nhìn tôi, nói giọng không vui: “Đương nhiên là vì không có tiền, vì nuôi nhà nuôi thân, không có tiền cưới vợ, anh đành đi kiếm tiền để cưới đây.”

“Anh đem đồng hồ trên tay bán đi là có thể cưới vợ rồi.” Nghe câu trả lời thiếu nghiêm túc của anh, tôi hơi tức giận. Lần này tôi thực tâm muốn tìm một người có thể giúp mình chứ không phải biến đó thành bản tình ca yêu đương nơi thôn quê để giúp thiếu gia A Thành giải khuây. Nếu anh ấy không làm được việc, cả ngày chỉ làm loạn thì không những không giúp đỡ được gì mà còn làm tâm trí của tôi rối thêm.

“Đồng hồ của anh là hàng nhái loại một thôi mà.”

Tôi nhìn A Thành một cái. Anh ấy sốt ruột đến mức mắt không rời chiếc đồng hồ trên tay: “Lần này thực sự là hàng nhái loại một mà! Mấy món quần áo trên người anh cũng đều là mua trên Taobao thôi, em xem đường kim mũi chỉ này đi, làm gì có thể so được với hàng hiệu chứ! Còn cả kiểu tóc hai mươi đồng này của anh nữa, nó là thành quả sau khi anh đến một tiệm hớt tóc nhỏ ở chợ để cắt đấy.

Nói đến đây, anh diễn bộ mặt uất ức nhìn tôi.

“Nhưng nói cho cùng, anh trở nên thảm hại thế này, Trương Thái Phụng em phải chịu trách nhiệm đó.”

Tôi thiếu chút nữa thì á khẩu: “Chuyện này liên quan gì đến em?”

A Thành uất hận đáp: “Còn không phải do em sao! Anh trai nhốt anh mấy ngày, anh cũng suy nghĩ hết mấy ngày, vừa được thả ra đã lập tức gửi một thông báo đến nội bộ giới truyền thông để giải thích. Trương Thái Phụng em, à không, Văn Học là bạn gái tôi, hiện tại là như vậy, sau này cũng như vậy.” Nói đến đây anh đột nhiên dừng lại, “Tin em bỏ tôi đi chỉ có nội bộ giới truyền thông biết, từ đầu anh đã cảnh cáo họ, cho nên về sau dù em có đá anh thật cũng sẽ không có các bình luận tiêu cực gây áp lực khiến em không vui với niềm vui mới.”

Tôi chẳng biết làm sao, A Thành tuy giữ tâm thế “rộng lượng”, nhưng có thể nghe ra sự oán hận của anh, đặc biệt là khi nói đến mấy chữ “niềm vui mới”.


“Dùng vẻ mặt tội lỗi đó nhìn anh làm gì? Anh biết em đã nghe hết cuộc nói chuyện của anh với anh trai, anh trai nói cho anh biết hết rồi. Nhưng Trương Thái Phụng em lại không thể chờ anh thêm một chút sao? Anh biết anh chưa nghĩ ra như vậy, nhưng em hãy đợi anh thêm một chút, anh không giỏi trong chuyện tình yêu và việc chịu trách nhiệm, có thể coi đó như một khiếm khuyết, nhưng em không thể khoan dung hơn cho anh sao? Không phải tình yêu sẽ dẫn đến việc có trách nhiệm ư? Chuyện em muốn kết hôn với anh, anh cũng biết cả đấy.”

“Ai cơ, ai muốn kết hôn với anh hả?!” Mặt tôi “loáng” cái đã nóng bừng.

Ý em không phải nói là kết hôn, chỉ là một người trong mối quan hệ tình cảm với ai đó thì tất nhiên sẽ nghĩ đến những chuyện như kết hôn, anh cũng đâu thể chỉ đơn thuần yêu đương với em mà không nghĩ đến chuyện kết hôn đúng không! Nếu không muốn kết hôn thì đều là hạng lưu manh cả thôi!”, tôi hơi vội vàng, “Hơn nữa ai lại có ý muốn kết hôn với anh chứ! Em chẳng muốn lấy chồng sớm vậy đâu!”

A Thành chớp chớp mắt: “Giải thích chính là giấu giếm, tâm tình của em anh đều hiểu, nói tóm lại, em phải chịu trách nhiệm. Tuy anh chưa công bố với công chúng, nhưng đã có lời giải thích với truyền thông trên danh nghĩa cá nhân, đây không phải kết cục mà anh trai muốn, cho nên anh ấy liền đóng băng tất cả tài khoản ngân hàng của anh rồi.”

Vẻ mặt của anh đầy chân thành, cũng rất nhẹ nhõm: “Giờ anh nghèo rớt mồng tơi, trên người chẳng có món đồ đáng giá nào, đương nhiên nước hoa thì là hàng thật, lúc anh đi ngang quầy hàng đã xịt một ít.”

“Cho nên, Trương Thái Phụng không cần hoài nghi thành ý muốn chăm chỉ làm việc của anh, anh thật sự rất cần công việc này, vì anh phải kiếm tiền để cưới vợ nữa!”

“…”

Nhìn ánh mắt đó, tôi thật không biết phải làm sao, xem ra anh ta chuẩn bị ăn dầm nằm để ở đây rồi.

“Chỗ em chỉ là cái miếu nhỏ, không chịu nổi Đại Bồ Tát đâu, hơn nữa ở đây giao thông không thuận tiện, thậm chí tín hiệu di động cũng không có.” Đứng trước thái độ này của A Thành, tôi vẫn nghi ngờ, “Anh thực sự có thể thích ứng nếp sống này chứ?”

“Không, ở đây không khí trong lành, lại có rau sạch, núi non hùng vĩ, anh ở đây trải nghiệm cuộc sống mới cũng tốt.”

Bất kể tôi khuyên như thế nào, A Thành vẫn kiên quyết ở lại, dường như để tỏ rõ quyết tâm muốn cùng tôi đồng cam cộng khổ vậy.


“Vậy em nói sơ lược tình hình ở đây với anh. Nơi này còn chưa sinh lời, mục đích là cải thiện bữa ăn hàng ngày cho các bạn nhỏ ở đây, vì vậy, làm việc dựa trên trách nhiệm, về tiền lương, một tháng chỉ có thể trả anh sáu trăm. Bởi vì đang ở bước khởi đầu nên rất nhiều việc cực nhọc, anh chịu nổi không?”

Thấy thái độ của tôi ôn hòa hơn, A Thành lập tức cười: “Anh biết, anh biết rồi.” Thấy sắc mặt tôi sầm xuống anh mới chịu đổi lại nói giọng phổ thông, “bao ăn ở là được rồi!”

Sau đó tôi đưa anh các nhu yếu phẩm như chăn mền, khăn mặt, bàn chải…

Anh ấy theo sau tôi, vô cùng ôn hòa, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh nhanh nhẩu như kiểu lén tập kích, nghiêng người hôn lên má tôi. Sau đó giữ chặt khuôn mặt tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng từ: “Trương Thái Phụng, anh biết bây giờ em không hoàn toàn tin anh, nhưng hãy cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em xem.”

Mặc kệ anh ta có mặc quần áo bình thường, đeo đồng hồ nhái, cắt tóc ở chợ, nhưng vào thời khắc ngắn ngủi vừa diễn ra, tôi gần như đã dao động.

Tôi một tay đẩy A Thành ra, vừa lẩm bẩm: “Ra khỏi đầu, ra khỏi đầu, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.” Nhờ đó mới khôi phục được lý trí.

“Còn những việc anh cần làm là nấu đồ ăn cho heo, cho heo ăn, dọn chuồng… chuyện này tạm thời giao hết cho anh.” Nói xong tôi lấy từ trong túi ra, “Ah, ở đây có quyển sách, em nghĩ anh sẽ cần nó.”

A Thành tròn mắt nhìn quyển sách Nuôi heo làm giàu trong tay.

“Trương, Trương Thái Phụng, em kêu anh đi nuôi heo? Nuôi heo?!” tiếng anh ta vang lên như thể không tin được, “A Lâm nói chỉ cần tưới nước cho rau là được mà, ấy, em đừng đi, nuôi heo là sao? Người như anh và bọn heo căn bản là không cùng thế giới! Nếu em không muốn tha thứ cho anh, cũng nên tha cho bọn heo đó! Ấy, em đừng chạy! Anh rực rỡ thế này nếu để heo nhìn thấy tâm trạng sẽ tồi tệ, không ăn được đâu. Trương Thái Phụng, thật sự phải nuôi heo à? Trương Thái Phụng, em đứng lại! Trương Thái Phụng, em suy nghĩ cho tâm trạng của heo chút đi mà!”

Trước những giọng điệu đầy kinh ngạc của A Thành tôi liền nhanh chân chạy mất. Giây phút đó, cảm giác như ánh mặt trời gay gắt mọi khi cũng trở nên dịu dàng, hiền hòa hơn. Ah, ở đâu thật tốt, không khí trong lành, tôi nhẹ nhàng hít thở.

Sắp xếp cho A Thành ổn thỏa xong, tôi cùng mấy cô bác hàng xóm lên thị trấn mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Thôn nhỏ này quá cách xa với thị trấn nên trở lên lạc hậu, giao thông lại không thuận tiện. Chỉ một chuyến đi về mà chiếc xe phải lăn qua bao nhiêu ổ gà trên đường khiến tôi chỉ muốn nôn sạch cả mật gan ra ngoài. Về đến thôn, tôi chỉ biết nhăn nhó khó chịu, căn bản không có tâm trí để ý tới A Thành, vừa đặt mình lên giường đã ngủ say.

Thế nhưng nửa đêm, tôi liền bị tiếng gõ cửa làm tỉnh bất giác.


“Trương Thái Phụng! Trương Thái Phụng!”

Là A Thành, tôi nghe tiếng anh gọi ngoài cửa.

Chẳng biết làm sao đành ngồi dậy ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt tôi là A Thành đang mặc sơ mi, trong tay cầm bộ đồ ngủ, ánh mắt khó xử nhìn tôi.

“Trương Thái Phụng, anh muốn tắm rửa.”

“Ở đây vốn dĩ đều tắm khô, vì thiếu nước nên trong thôn chỉ có phòng tắm công cộng để dùng, bây giờ cũng đóng cửa rồi, vừa rồi không phải đã đưa anh đến đó rồi sao? Sao anh lại không đi?”

A Thành ghì chặt quần áo vào ngực: “Anh trước giờ chưa từng đến chỗ tắm công cộng, cùng một đám đàn ông tắm như vậy anh cảm thấy không an toàn, lỡ như trượt xà phòng mà té… chẳng khác nào dê con lạc vào bầy sói, có đi không có về.”

Tôi nhìn mặt anh sáng lên dưới ánh trăng, không biết phải nói gì, lúc này cùng tôi đứng trên một mảnh đất, anh rốt cuộc không chịu được khổ ải.

“Anh cũng đến chỗ tắm công cộng đó rồi, nhưng nó quá cũ nát, lại bẩn nữa, bên trong chẳng có ai, anh chẳng có cách nào vào đó tắm!”

Nhưng trong thôn là gì, em từng sống một thời gian dài ở đây, khi đó còn chưa xây nhà tắm công cộng, có khi thậm chí cả nửa tháng còn chưa tắm được một lần.” Tôi nhìn anh ta. thành thật nói: “Có lẽ anh thực sự không hợp với nơi này, anh nên sớm quay về đi.”

Không ngờ lời này của tôi vừa nói ra, thái độ A Thành lập tức thay đổi.

“Không được! Anh nhất định phải kiên trì! Không tâm thì không tắm! Anh ấy ôm quần áo ngủ nhìn tôi một lượt, “Được rồi, vậy anh về ngủ đây. Em cũng ngủ sớm đi.”

Nói rồi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã đi mất.

Có lẽ hôm nay thật sự quá mệt rồi, đầu óc tôi mờ mịt cả, A Thành rồi tôi cũng chẳng nghĩ gì thêm, tiếp tục về giường ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.