Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 34


Đọc truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi – Chương 34

Edit: Thỏ

“Tôi biết kiếp trước tôi từng ở bên cậu, nhưng đời này những người quen biết, thấu hiểu tôi có rất nhiều, trừ cậu ra. Tôi biết làm vậy sẽ không công bằng với cậu, nhưng trong tình yêu làm sao có công bằng, đúng sai? Với tôi mà nói, kiếp trước đã là người khác trải qua, kẻ yêu cậu, vì cậu đánh đổi tính mạng là Lương Thiếu Đông kiếp trước. Mà kiếp này tôi đâu phải hắn, chúng tôi là hai cá thể độc lập. Tôi giải thích vậy có dễ hiểu không?”

“Nhưng cậu chính là cậu, dù cho kiếp trước hay kiếp này, cậu vẫn thế. Thiếu Đông, đừng tự lừa dối mình, tôi tin cậu cũng giống tôi. Sở dĩ nói ra những lời này là bởi vì cậu chưa hợp nhất với đoạn ký ức ấy, chờ cậu hoàn toàn tiếp nhận nó, cậu sẽ rõ tâm trạng của tôi… Cậu sẽ không nói với tôi lời lẽ như vậy. Thiếu Đông, chẳng sao hết, tôi cam tâm chờ cậu, chờ bao lâu cũng chẳng oán than. Thiếu Đông, tôi mới là người yêu cậu nhất. Cậu đừng xua đuổi tôi, tôi sẽ không làm điều đó được. Bởi cậu là tất cả của tôi. Hơn nữa… tôi sẽ không tha thứ nó, tôi chẳng cách nào chấp nhận việc cậu và nó bên nhau, Thiếu Đông, đừng ép tôi mà…”

Tôi nghẹn họng, thái độ Khương Lâu kiên quyết vô cùng, điều này khiến tôi cảm thấy tôi vốn không lay chuyển được cậu ta.

“Nhất định phải thế sao?” Tôi khẽ nói. “Xin lỗi, tôi yêu hắn, tôi chỉ muốn ở cạnh hắn mà thôi. Kiếp trước tôi có thể vì cậu mà đánh đổi, kiếp này tôi cũng có thể vì hắn đánh đổi mà thôi.”

Nét mặt Khương Lâu trống rỗng.

Cậu ta im lặng thật lâu, lâu đến nỗi tôi nghĩ rằng cậu ta đã biến thành một pho tượng.

“Đã quá muộn rồi, phải không?” Khương Lâu nở một nụ cười mờ mịt và tái nhợt, đôi mắt cậu đầy tối tăm, tựa như bao nhiêu hi vọng đều bị dập tắt. “Xin lỗi, Thiếu Đông, tôi quá yêu cậu… Tôi không cách nào thừa nhận mình đã mất cậu rồi. Tôi từng thử một lần, nhưng thực tình không thể. Vắng cậu, thế giới này có nghĩa gì đâu? Cậu yêu nó, còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao hả? Thiếu Đông, nói cho tôi biết, tôi đã làm sai chuyện gì? Tôi sửa ngay, được chứ? Tôi hứa sẽ nghe lời cậu, xin cậu cho tôi cơ hội lần này, chỉ một lần này thôi…” Khương Lâu hèn mọn van xin: “Làm ơn nhé…”

Tôi im lặng, khó khăn lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác đớn đau. Tôi nhẹ nhàng bảo: “Tôi có thể xem cậu như bạn bè tốt nhất, anh em, người thân, tôi cũng có thể quan tâm cậu, lúc cậu cần, tôi sẽ…” Tôi nghẹn ứ, thêm một lời sẽ chệch đường ray, từ trước đến giờ tôi ghét nhất hành động trơ trẽn – đã từ chối người ta nhưng vẫn cố gieo hi vọng. Tôi bị gì thế? Những lời này tôi không nên hứa hẹn chút nào! Tôi không thể nói thêm gì nữa.

Vì thế tôi nín thinh.

Khương Lâu tuyệt vọng nhìn tôi, hành lang bệnh viện trống trải, tôi và cậu ta nhìn nhau trong câm lặng… Đúng thật là tạo hóa trêu ngươi.

Khương Lâu đi rồi.


Tôi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng ấy, lồng ngực xót xa.

Thật xin lỗi, cả đời tôi chỉ thương một người. Nếu đã trót kém duyên vô phận, tôi chỉ hi vọng không có kiếp sau.

***

Hai ngày sau, Khương Tự tỉnh giấc một lần, đáng tiếc thời gian quá mức ngắn ngủi. Hơn nữa một đống bác sĩ vây quanh hắn kiểm tra, tôi chỉ còn cách đứng bên ngoài mỏi mắt ngóng chờ, thật vất vả mới vào được thì hắn lại ngủ say.

Tôi bối rối không biết làm sao, tuy rằng nói Khương Tự mạng lớn nhưng cơ thể hắn không ổn rồi, đặc biệt là trái tim… Hắn sẽ không chống chọi được bao lâu nữa.

Lần đầu tiên nghe bác sĩ nói những lời này, tôi đứng ngẩn ra thật lâu.

Bác sĩ nói: “Nếu có thể tìm người hiến tim phù hợp, sau đó tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt. Nhưng xác suất thành công tôi không dám bảo đảm.”

“Nhất định sẽ có cách…” Tôi thì thào. Gia thế Khương Tự lớn mạnh như thế, còn có ông nội, ông ấy yêu thương hắn như vậy, chắc chắn sẽ không để hắn chết đi.

Tôi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Hổ, im lặng khẩn cầu.

Lục Hổ trầm ngâm rồi đáp: “Đừng nóng vội, chúng ta còn thời gian.”

Không, không còn đâu, thời gian đã rút ngắn lại, mỗi giây mỗi phút Khương Tự đều chạy đua với Tử Thần. Nếu có thể, tôi muốn đem một nửa tuổi thọ của mình cho hắn. Nếu Khương Tự chết, vậy tôi biết làm sao?

Cậu yêu nó, tôi biết làm sao? Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt tuyệt vọng của Khương Lâu, tôi ngẩn người, vội vàng xóa đi hình ảnh khiến tôi phân tâm ấy, gấp gáp đến thăm Khương Tự. Bây giờ tôi đã tập thành thói quen, mỗi ngày trừ bỏ ba bữa cơm và hút vài điếu thuốc, thời gian còn lại đều túc trực bên Khương Tự. Mỗi ngày tôi lau mặt, lau tay cho bạn trai, hoặc tán gẫu, hoặc đọc tiểu thuyết; ngày tháng chán nản mà hư vô.


Thì ra thiếu vắng người chung sống cùng mình lại khổ sở như thế.

Tôi nắm tay hắn đặt lên trán tôi, nỉ non trong câm lặng: Anh mau tỉnh nhé, được không anh?

Thẳng đến lúc ánh chiều tà hoàng hôn rơi trên vai tôi, mà Khương Tự vẫn chưa tỉnh lại. Tôi lặng lẽ dịch chăn cho hắn, dưới sự thúc giục của y tá mới luyến tiếc rời đi.

“Mấy hôm nay cậu đã khỏe rất nhiều, đêm nay tiêm một liều nữa có thể dừng thuốc.” Y tá vẫn luôn phụ trách tiêm thuốc cho tôi đã nói như vậy.

Tôi cười gượng một chút, nói cảm ơn rồi ngoan ngoãn vươn tay.

Y tá thông thạo tìm mạch máu, ghim kim, không đến 1 phút đã thu về. Tôi dùng bông gòn đè trên vết tiêm một chút, thấy không chảy máu mới ném bông vào thùng rác, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Tắm xong cũng hơn 7 giờ, theo thường lệ giờ này tôi sẽ ngồi bên ngoài phòng bệnh bạn trai một lát, nhưng hôm nay tôi lại thấy rất mệt. Vì thế cũng không miễn cưỡng bản thân, tôi nằm trên giường một chốc thì ngủ.

Giấc ngủ chập chờn, những hình ảnh hỗn loạn cứ hiện lên trước mắt tôi. Nỗi bực dọc và lo lắng khiến tôi bất giác nhíu mày, nửa mê nửa tỉnh, tôi nhận ra có ai đó đang sờ mặt tôi.

Tôi tỉnh giấc.

Gian phòng tăm tối, chỉ có những vệt sáng uốn lượn của ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên sàn nhà. Hắn được phủ ánh trăng, đôi mắt như nước hồ mùa xuân, cứ ngẩn ngơ nhìn tôi như thế.

Giây phút kia tôi còn nghĩ mình nằm mộng.


“…Khương Tự à?” Tôi vô cùng khó tin.

“Đông Đông, anh rất nhớ em.” Giọng hắn nghẹn ngào, là giọng điệu thật lâu không hỏi han nhau mới nghẹn ngào đến thế.

Tôi vừa mừng vừa sợ, cũng cảm thấy bồi hồi theo.

“Sao anh lại ở đây, anh bị thương mà!” Tôi đột nhiên phản ứng, vừa muốn đứng dậy bật đèn kiểm tra tình trạng vết thương đã bị hắn khẽ khàng đè lại, giây kế tiếp, hắn mềm mại ngã lên người tôi, môi hôn chuẩn xác vào môi tôi.

Cả hai chúng tôi đều cứng lại.

Môi Khương Tự hơi lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã ấm nóng, nồng nàn. Hắn mút lấy môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng, tôi đã không nhớ rõ bao nhiêu ngày không cùng hắn thân mật, khắng khít hôn môi… Nhiều ngày lo lắng và nhớ nhung vỡ òa, tôi nảy sinh lòng ác độc mà cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, tùy ý cưỡng đoạt. Tôi đưa tay yêu chiều gương mặt kia, đôi mắt không nỡ nhắm. Tôi nhìn hắn gần trong gang tấc với tôi.

Khương Tự kích động hơn tôi nhiều lần. Hắn mút đầu lưỡi tôi gần như tê dại, từ cuồng phong bão tố chuyển thành sóng yên gió lặng, nhưng dường như Khương Tự vẫn luyến tiếc không muốn rời môi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khàn giọng: “Anh muốn ăn em à?”

“Anh rất nhớ em… Rất nhớ…” Hắn cúi đầu nhìn tôi, gió thổi tung bức rèm che khuất một góc ánh trăng, cũng phủ lên mặt Khương Tự một tầng bóng tối. Lúc này hắn ngồi trên eo tôi, một tay cùng tôi đan tay, một tay vuốt ve mặt.

Tôi lo lắng muốn sờ nơi bị thương sau lưng, còn chưa chạm tới đã bị hắn duỗi tay bắt lấy.

“Đừng sờ…”

“Có phải rất đau hay không?” Tôi đau lòng hỏi.

Hắn im lặng lắc đầu, đột ngột nói: “Đông Đông, mình làm đi.”


Tôi cả kinh, phản ứng đầu tiên có chút dở khóc dở cười. “Không, thân thể anh còn chưa tốt…”

Hắn không quan tâm, một tay kéo tay tôi lên đỉnh đầu, một tay khác vói vào quần tôi. Tôi giật nảy, cậu em không chịu nổi kích thích, mới bị hắn chạm nhẹ một cái đã cương rồi. Tôi vừa chịu đựng sự tra tấn vừa thận trọng muốn thoát khỏi sự khống chế kia, nhưng động tác trở nên mạnh dần, tôi nghe Khương Tự rên lên một tiếng. Tôi nháy mắt ngồi yên không dám nữa, sợ chạm đến vết thương sau lưng. Hết cách rồi, chỉ đành nhẹ nhàng dụ dỗ: “Vợ ngoan, anh vừa tỉnh, đừng nghịch nhé… Chờ anh khỏe rồi, cho anh mặc sức đùa em…”

Dường như hắn không nghe thấy, bàn tay vẫn kéo xuống quần tôi. Tôi khóc không ra nước mắt, có phải nên đội ơn nhân viên trong bệnh viện phát trang phục cho bệnh nhân quá mức tiện lợi rồi, ngay cả dây lưng đều không có.

“Vợ, anh bình tĩnh chút, em biết anh nghẹn rất lâu, này, anh khoan cởi…”

Ngay lúc tôi đớn đau khuyên lơn, Khương Tự đã cởi xong quần của hắn. Tôi vừa mới vung tay chống xuống, Khương Tự đã đỡ cậu em của tôi, muốn ngồi lên.

Nhất thời tôi ngây ngẩn cả người.

Sau đó chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Khương Tự hắn… Chưa từng nằm dưới đâu!

Nghĩ đến đây, cái đó của tôi tức khắc mềm nhũn, đoán chừng hắn cũng sốt ruột nên khó hiểu ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi im lặng đẩy hắn ra, mặc quần áo rồi nhanh chóng xuống giường bật đèn.

Ánh sáng bất ngờ khiến hắn nheo mắt lại, tôi lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn.

“…Khương Lâu.”

Nhìn cậu ta cắn chặt môi dưới không dám ừ hử, tôi cảm thấy cạn lời và tràn trề thất vọng, nhưng sợ hãi lại chiếm nhiều hơn. Đây, con-mẹ-nó-là-chuyện-gì!

Tôi đệch!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.