Đọc truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi – Chương 25
Edit: Thỏ
Đến Bắc Kinh cùng Khương Tự và ở khách sạn suốt một tuần, sau khi thăm quan cố cung trường thành Di Hoà Viên và những chỗ khác, ý định du lịch đến thảo nguyên rộng lớn lại bắt đầu trỗi dậy trong tôi.
“Đi nội Mông Cổ được không anh?” Lúc ăn tối xong và trở về khách sạn, lần nữa tôi hỏi hắn. “Dù sao đã đến đây rồi, không đi em không chịu đâu. Chỉ tốn mấy giờ đi đường mà, đi thôi đi thôi ~”
“Đông Đông.” Khương Tự mỉm cười nhìn tôi. “Em đang nhõng nhẽo với anh hửm?”
Tôi dù bất cứ giá nào cũng phải mặt dày rúc đầu vào ngực hắn, trong lòng thầm khinh bỉ cốt cách bản thân.
Khương Tự một bộ ‘chịu thua em đấy’: “Vậy đi thôi, em vui thì tốt rồi.”
Tôi lặng yên nhìn hắn, bất giác đưa tay véo thắt lưng bạn trai. Dáng vẻ này sao gợi đòn quá vậy?
Tuy nhiên, việc Khương Tự đồng ý khiến tôi vui vẻ vô cùng, đêm đó tôi bèn tra tuyến đường và khách sạn dự kiến, sau đó tham khảo mấy bài bút ký du lịch Mông Cổ tự túc, đọc xong thấy lòng ngứa ngáy hẳn lên.
“Vợ à, tụi mình lái xe đi nhé?”
“Ừm.”
“Để em lên mạng xem giá thuê xe là bao nhiêu.”
Sau đó… Tôi phát hiện mình quá ngây thơ rồi…
“Em đệch, thuê xe cũng đắt phết!” Tôi nhìn tin tức trên web mà cả kinh, giá thuê một ngày đã mấy trăm khối, nay chuẩn bị thuê một tháng tệ gì cũng hai vạn, cái này còn chưa bao gồm tiền thế chân!
Xem ra ý tưởng thuê xe không thực hiện được, lòng tôi uể oải vô cùng, không kìm được bèn truy cập vào diễn đàn thân quen (tuy đã lâu không vào) để thở than một chút.
Kết quả nhận được phản hồi ngoại dự liệu.
Hàng dài hai mét ba: Tôi ở nội Mông Cổ này, thuê xe làm đếch. Cho tôi địa chỉ, tôi đến hốt chú ngay.
Tôi phắc! Thiệt hay giả vậy cha nội!
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã có một đống bình luận khác kéo đến.
Vũ Lạc Tâm Trần: Cậu lại gạt chúng tôi à? Xéo đê, chẳng bao giờ tin nổi cậu.
Lâu chủ tuyệt bút: Đúng đó chủ thớt ơi, thớt còn nhớ chuyện bé Hồ Lô chứ!
Tôi tức giận trả lời @ Lâu chủ tuyệt bút: Mẹ nó sao thím còn chưa tuyệt bút đi!
Hàng dài hai mét ba: Tôi dùng một bầu trời nhân cách của mình để đảm bảo lần này không hề lừa bịp!
Tiểu bạch 1314520: Đông thiếu, lâu rồi cậu không vào diễn đàn, còn tưởng đã quên chúng tôi rồi chứ. Tôi cũng ở Bắc Kinh, gặp mặt không?
Vũ Lạc Tâm Trần: Lầu trên muốn chết.
Lâu chủ tuyệt bút: Muốn chết thật.
Hàng dài hai mét ba: + dân số thế giới
Ta là Tiểu Bạch: Lại đến diễn đàn thả thính à, ngày mai đưa ID cho em kiểm tra. @Tiểu Bạch 1314520
Tôi bật cười trước hai kẻ dở hơi kia, còn Khương Tự ở một bên nhìn, chợt nói: “Anh sẽ đăng ký một ID giống vậy.”
“Hả? Đừng, em sợ bọn họ dạy hư anh.”
“Anh nghĩ kỹ rồi.” Khương Tự giành lấy con chuột, vội vàng tạo ngay tài khoản mới, tên ID là ‘Đông Đông 1314520.’
Tôi đột nhiên thấy nóng bừng tai rồi đó.
“Mật khẩu là woaidongdong1314.” Khương Tự vừa nói vừa đánh chữ, lúc đăng ký thành công còn liếc mắt nhìn tôi một cái.
(Ý nghĩa của mật khẩu: Anh yêu Đông Đông một đời một kiếp.)
“Em cũng nên sửa ID.” Hắn đề nghị.
Đã lớn già đầu mà còn chơi đặt tên đôi… Tôi ho khan một tiếng, đổi thành ‘Tự nhi 1314520’ như hắn yêu cầu, tiếp theo hôn lên gương mặt kia, thì thào bảo: “Đây là bí mật của chúng ta…”
Khương Tự mỉm cười đầy quyến rũ.
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó nhắn tin cho Hàng dài hai mét ba. “Cho tôi số điện thoại cậu nào.”
Chưa đến hai phút đã nhận được tin nhắn phản hồi, tôi bèn nhấc điện thoại gọi thẳng cho cậu ta. Vừa mới ‘cạch’ một tiếng, đầu dây bên kia đã nhấc máy.
“Alo, ai vậy?”
“Ai cái đệch mẹ mày.”
“Tao mới đệch mẹ mày! Đứa nào vậy? Ngứa mình sao?”
Tính tình hung hãn, không nên đùa dai. Tôi thấy thế bèn thành thật đáp: “Được rồi, tôi là Đông thiếu đây, cậu là Hàng dài hai mét ba à?”
“Đệch! Đúng rồi, tôi là Hàng dài đây. Cậu ở Bắc Kinh chỗ nào thế?”
Tôi đọc cho cậu ta địa chỉ.
“Ừ, ngày mai tôi đến tìm cậu, chơi suốt hai năm ở diễn đàn vẫn chưa ai biết mặt mũi tôi.”
Lúc ngắt máy tôi cảm thấy có chút phấn khởi, kỳ thực… Tôi mẹ nó cũng là lần đầu tiên gặp nhau qua mạng mà! Thế nhưng Khương Tự rất không vui, hắn hỏi tôi: “Muốn gặp?”
“Bọn em chơi trên diễn đàn cũng máu lắm, hơn nữa hai bên đều là con trai, không sao đâu mà.”
“Anh cũng là con trai.” Khương Tự nói luôn. “Em còn bị anh bẻ cho cong đấy.”
“Anh khác với người ta, ai kêu anh là Khương Tự tài giỏi hơn người.” Tôi bóp mặt hắn, sờ sờ, trời ơi mềm ghê ~ không kìm được lại véo hai cái.
Khương Tự lẩm bẩm gì đó và chợt ôm lấy eo tôi, khẽ đáp: “Anh đã sớm bại dưới tay em rồi…”
***
Lúc nhìn thấy ngoại hình của Hàng dài hai mét ba tôi đã giật thon thót. Tuy rằng nghe giọng qua điện thoại đã thấy trẻ, nhưng nó đúng là trẻ (trâu) quá mức luôn!
Một thiếu niên cao đến ngực tôi đã đưa tay vồ lấy người tôi, nó cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Có phải cậu bị thần thái đẹp trai của ông đây làm sửng sốt rồi?”
Tôi trông thấy sắc mặt của Khương Tự trầm xuống, vội vàng lùi một bước về sau trong lặng lẽ, cố gắng giữ khoảng cách với nó. “Cậu chưa dậy thì xong à, chắc còn là học sinh trung học nhỉ?”
Cái gì gọi là hai mét ba đâu, chú mày cùng lắm một mét sáu.
Thằng nhóc bèn xù lông: “Bố đây 18 tuổi! Đã thi cả bằng lái, muốn xem không!”
Tôi trầm ngâm hai giây, không tin tưởng nói: “Dù gặp được nhau rồi nhưng cậu cũng quậy phá không ít, nhiều người trên diễn đàn từng bị cậu lừa chứ chẳng chơi.”
Khương Tự đứng bên cạnh lắng nghe. Dường như sực nhớ tới cái gì, nét mặt hắn không nghiêm trọng như trước nữa. Nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi, rõ là đang khẳng định chủ quyền.
Thằng nhóc tức giận muốn bốc khói, sau đó nó móc bằng lái xe trong ví ra thật. Tôi cầm lên nhìn nhưng vẫn không yên tâm. “Có chắc là bằng lái xe của cậu không? Nhìn sao cũng thấy không giống với ảnh thẻ, cậu tên thật là Nhậm Gia Hào?”
“Hừ, tin hay không thây kệ.” Nhậm Gia Hào vươn tay giật lại bằng lái xe, tiếp theo nhìn Khương Tự bằng ánh mắt tò mò. “Hắn là vợ cậu sao?”
Khương Tự căng thẳng siết lấy tay tôi.
Tôi ngoáy tai, vô tư gật đầu thừa nhận.
Còn vì sao vô tư gật đầu thừa nhận, bởi vì… thằng nhóc tên Nhậm Gia Hào này – cũng là gay. Nói đúng hơn, mọi thành viên trên diễn đàn mà tôi tham gia đều gay hết. Nếu kể đầu đuôi mọi chuyện thì trước kia tôi tình cờ biết được diễn đàn này, khi đó tôi và Khương Tự vừa bắt đầu quen nhau, tôi còn chưa dám tin mình bị hắn bẻ cong là đằng khác. Vì vậy để xác minh sự thật, tôi bèn lên mạng ngâm cứu một chút, rốt cuộc tôi nhận ra đời sống của gay cũng đa dạng vô cùng. Mấy tình huống lộn xộn máu chó, người nào chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mỗi ngày đều có người gạ gẫm tôi, còn có mấy hình ảnh ghê tởm… Nói tóm lại bằng ba chữ thế này: Thật phức tạp. Tôi cũng sợ tới mức không dám xem tiếp, sau đó lại nghĩ: Chẳng lẽ không còn nơi nào giao lưu lành mạnh hay sao?
Cảm giác thất vọng tràn trề, tôi nhấp bừa vào một diễn đàn với tên gọi kỳ quái: Ngươi mới là gay. Kỳ thực diễn đàn này quy mô nhỏ, người lại thưa, chủ đề tuy không nhiều nhưng bầu không khí vô cùng tốt. Tôi đọc mấy bài viết của bọn họ mà cười chảy nước mắt, cảm giác nơi đây đất lành chim đậu nên đã đăng ký một tài khoản để cùng chơi. Kể từ đó tôi đóng quân ở đây, lúc tâm trạng buồn bực lại đăng đàn chửi bới, dần dần tôi cũng xem diễn đàn như một chỗ tới lui quen thuộc.
Về thằng nhóc Hàng dài hai mét ba, đa phần bởi vì chuyện bé Hồ Lô mới được nhiều người biết đến, sau đó nó cũng gửi thêm topic với nội dung – tôi đã bị anh họ xa bẻ cong như thế nào. Lúc đó tôi đọc mà thấy đồng cảm ghê gớm, hơn nữa có mấy thành viên đang ở ẩn cũng hiển linh để chia sẻ với nó. Sau khi gom đủ phản hồi và lòng trắc ẩn từ người khác, rốt cuộc nó phán cho một câu: Đó chỉ là chuyện bịa của mình. Thế mà là chuyện bịa! Ai nấy đều ăn trót lọt quả lừa của nó.
Cho nên giờ đây người trên diễn đàn đều nói, tin ai cũng được ngoại trừ Hai mét ba.
Đặc biệt sau khi gặp được ‘chân nhân’, tôi càng không tin tưởng nổi.
Nhậm Gia Hào hứng trí bừng bừng dắt chúng tôi đến bãi đỗ xe, nó vừa dẫn đường vừa không quên khoe mẽ. “Tôi nói cho cậu biết, xe này của tôi là Hummer đấy, công năng khỏi bàn, nhưng cậu biết nó trị giá bao nhiêu không? Ít nhất là… chậc chậc, tầm này số!”
Xe của nó đậu trước bãi xe của khách sạn, vừa nhìn đã thấy. Tiếp theo nó lấy chìa khóa ra, nhấn một cái rồi liếc nhìn tôi đầy khí chất: “Đi, ông đây sẽ đưa hai cậu vui chơi cả ngày, làm tròn trách nhiệm.”
Nhậm Gia Hào nói xong bèn kéo cửa xe, lại nghe ‘tích’ một tiếng, bỗng một người đàn ông mặc tây trang từ sau vòng ra trước, trong tay y cầm một chiếc chìa khóa giống như đúc chiếc của Nhậm Gia Hào.
“Em muốn đi đâu chơi?” Người đàn ông đeo kính đầy lịch lãm đang mỉm cười ôn hòa.
Nét mặt Nhậm Gia Hào như kiểu: Ôi đệch sao hắn lại ở đây??!!
Tôi cũng mặt kiểu: Ông đệch, người này quen biết Hai mét ba à?
“Đã lâu không gặp.” Lưu Thâm chào hỏi xong bèn nhìn về phía Nhậm Gia Hào đang rụt đầu. “Em mượn chìa khóa của anh ra ngoài là vì chuyện này? Gặp bạn online? Đi ra ngoài chơi? Vừa hay anh cũng biết hai vị này đấy, chi bằng đưa anh theo cùng được không?”
Những câu hỏi dồn dập kèm theo nụ cười đầy chuẩn mực của bác sĩ Lưu khiến người ngoài cuộc như tôi cảm thấy bão giông sắp kéo đến rồi.
Nhậm Gia Hào thảm thương chạy đến ôm lấy thắt lưng của bác sĩ: “Anh họ, em đã sai!”
Tôi: “…”
Gượm đã,
Anh họ gì đó… Không phải như tôi nghĩ đúng không?
Lưu Thâm ngoài cười trong không cười mà kéo Nhậm Gia Hào từ trên người tụt xuống, sau đó y nhìn về phía tôi.
“Vất vả mới đến thăm Bắc Kinh, để tôi mời hai cậu một bữa cơm nhé. Vừa hay để kể về việc vì sao chúng ta quen biết, nào, lên xe đi.”
Lúc này Nhậm Gia Hào vô cùng căng thẳng, nó ném cho tôi một ánh nhìn đầy nguy khốn.
Tôi bèn từ chối một cách khó khăn: “Hay là thôi đi… Tôi còn bận việc…”
Khương Tự không đợi Lưu Thâm trả lời đã lôi tôi đi rồi, không chừa chút mặt mũi nào luôn. Tôi ngoan ngoãn đi theo hắn, vẫn là vợ tôi cun-ngầu quá thể. Đệch bà, lần sau đánh chết ông đây cũng không gặp nhau qua mạng, đúng là chuyện quái gì trên đời cũng có thể xảy ra.
“Vợ à, hay là mình đi nhờ xe thôi?”
“Không đi.”
Tôi: “Hả??”
Đừng đổi ý!!!
Khương Tự: “Anh.nói.không.đi.”
Tôi…
“Vợ, em sai rồi…”
“Em sai rồi, xin anh đừng bỏ mặc em… Em sẽ không bao giờ gặp bạn online nữa.”
“Tự nhi, nói chuyện đi anh, vợ à…”
“Lần nào cũng vậy.”
Tôi giật mình, vội nắm lấy tay hắn: “Lần nào cũng vậy là sao?”
Khương Tự cúi đầu không nhìn tôi, tôi nâng niu gương mặt hắn, khom người nhìn bạn trai, kêu khẽ: “Vợ của em, Khương Tự của em, nhìn em đi! Em sai chỗ nào anh nói em biết, đừng giấu trong lòng. Có chuyện gì cứ nói với em, để em sửa, được không?”
Dường như tôi đã vô tình chọc tức hắn, bởi vì từ đầu buổi đến giờ đúng là tôi không quan tâm Khương Tự, có chút áy náy dâng trong tim rồi…
“Rõ ràng anh ở bên cạnh em, nhưng vì sao em luôn nhìn về người khác?” Khương Tự rốt cuộc ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt hơi đỏ, bộ dạng như sắp khóc đến nơi. “Vì sao muốn phớt lờ anh? Trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế. Chỉ nhìn mỗi anh khó lắm sao?”
“Anh muốn sau này em chỉ chú ý anh thôi, em sửa được chứ?” Hắn hỏi.
Tôi xót xa hôn lên má hắn: “Khương Tự, em nguyện ý thay đổi vì anh. Tuy rằng em không thể hứa sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn mỗi anh, nhưng em xin cam đoan anh là tất cả trong cuộc đời em. Vậy đủ chưa này?”
“…Không đủ.” Khương Tự cười, “Nhưng cũng chẳng sao…”
Hắn còn nói thêm gì đó nhưng tôi nghe không được, vừa định hỏi thì Khương Tự đã trở lại như thường. Hắn mỉm cười với tôi, khẽ gọi: “Đông Đông…”
“Hửm?”
“Em phải nhớ kỹ rằng, anh mãi mãi yêu em.”
“Em cũng vậy.”