Đọc truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi – Chương 2
Edit: Thỏ
Khương Tự cười lạnh một tiếng, “Anh gọi em 18 cuộc, gửi hơn 30 tin nhắn, sau đó ngồi đợi em.” Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “18 phút 32 giây, em còn cái gì muốn nói?”
Tôi còn có thể nói cái gì. “Vợ ơi, em sai rồi.”
Khương Tự vẫn lạnh lùng như cũ: “Sai ở đâu?”
Kỳ thực tôi không cảm thấy mình sai, con trai chơi game có gì sai đâu, chỉ cần chơi có chừng mực là được. Nhưng người kia nhìn tôi như thể… Được rồi vợ nói sai thì sai, em xin nhận tội!
Tôi khẽ thở dài, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu. Tôi không phân bua, chỉ ôm Khương Tự hôn sâu một cái, còn cố ý gặm cắn vành tai hắn ta, thì thào. “Sau này em không dám nữa, vợ đừng giận em nha?”
Ngay lập tức Khương Tự mặt đỏ tới mang tai, cơn giận cũng xìu xuống hẳn. Hắn ấm ức lườm tôi, bởi lẽ hắn không cam tâm mình dễ mềm lòng như vậy, nhưng lại không cách nào cứng rắn với tôi.
Tôi yêu chết cái biểu cảm ‘chịu trận’ này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thành tựu. Vì vậy không nói lời nào tôi bèn hôn hắn, hôn đến đôi con ngươi ấy trầm luân, bàn tay bắt đầu sờ loạn eo tôi.
Tôi vội đè Khương Tự lại, đùa à! Đây là ký túc xá, nam thẳng ra vào thường xuyên, lá gan tôi còn chưa to đến thế.
Khương Tự bất mãn cắn tôi một chút, đau thấy ông trời. Cứ ngỡ chuyện này cứ thế trôi qua, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Em vì game bỏ rơi anh không chỉ một hai lần, hôm nay đừng nghĩ anh dễ dàng bị em qua mặt nữa.” Khương Tự ấm ức nhìn tôi. “Rốt cuộc anh quan trọng hay game quan trọng hơn?”
!!!
Đã đến, dường như phàm là con trai đều gặp phải câu hỏi kia, nó là truyền thuyết nằm trong hệ liệt ‘Cứu em hay cứu mẹ anh’ mà cánh mày râu không nghĩ ra đáp án để trả lời!
Tôi suy xét nên nói sao cho hợp lý thì đôi mắt Khương Tự đỏ hoe, hắn quát tôi: “Có phải em hết yêu anh rồi?!”
Đệch! Tội danh này quá lớn, tôi vội vàng tỏ thái độ. “Yêu yêu yêu! Yêu anh muốn chết.”
Mẹ bà, là một thằng con trai nói ra những lời buồn nôn như vậy tôi còn tự mình thấy hoảng.
“Em nói có lệ thôi!”
Tôi cũng nổi nóng. Kêu gì nói đó rồi, tôi còn lấy lệ cái gì nữa? Có phải tôi nói gì cũng bằng sai?
“Vậy anh muốn sao? Muốn chia tay em hả?” Tôi lạnh giọng.
Khương Tự thấy tôi cáu lên thì hắn bình tĩnh một chút, sau đó im lặng cúi đầu.
Tôi cũng chẳng ừ hử chi, ký túc xá lại trở nên yên tĩnh.
Một sự im lặng gian nan.
Sau đó tôi liền phát hiện, Khương Tự tay hắn… Run lên.
Tôi cả kinh, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng run rẩy không ngừng.
Tôi đệch! Tôi đã quên thân thể hắn không tốt, không thể chọc hắn. Đang muốn nhận lỗi thì hắn nói ngay: “Em… Em đừng giận…” Khương Tự vừa khóc vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Anh sai rồi… Đừng chia tay… Em có chết cũng không thể rời xa anh được…”
Tôi sôi máu thì nói vậy thôi, nhưng nhìn Khương Tự vừa khóc vừa níu vừa ôm, lòng tôi hối hận vô bờ bến. Tôi vội vàng hôn má bạn trai, vỗ lưng hắn, dỗ hắn như dỗ trẻ nhỏ, còn thề sẽ xóa game không bao giờ chơi. Thật vất vả dỗ Khương Tự xong nhưng vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy hờn tủi, cho tới khi tận mắt thấy tôi xóa game thì hắn mới mỉm cười.
Lúc này tôi thật muốn hút thuốc.
Mẹ nó, tôi sống đếch có chút tôn nghiêm nào luôn.
Tôi mẹ nó mới là thụ mà!
***
Có một ngày tôi bỗng nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Khương Tự quá cao, hơn nữa ghen tuông cũng đặc biệt nhiều. Trước kia hắn không đồng ý tôi nhìn người khác và chỉ cho phép nhìn hắn mà thôi, giờ nâng cấp lên phiên bản ai nhìn tôi hắn sẽ trừng người đó…
Tôi rầu rĩ, chắc sau này cấm tiệt tôi ra ngoài luôn, mỗi ngày ép tôi chỉ nhìn mỗi hắn. Cho dù hắn đẹp tôi cũng không thể ngày nào cũng nhìn, vì vậy phải tìm cách khác mà thôi.
Tôi gọi điện thoại xin quyền trợ giúp từ đàn chị.
Đàn chị nói: “Chị thấy Khương Tự đang làm trò thôi.”
Tôi ngẫm kỹ lại thì… Đệch! Đúng là làm trò con bò! Khương Tự đang dùng mấy chiêu của đám con gái đó ư? Một khóc hai nháo, mấu chốt là hắn không cần nháo cái quỷ gì, hắn vừa khóc tôi liền thua trận, cắt đất đền tiền (*) gì đó quá thuần thục rồi. Mà tại sao tôi lại không phát hiện ra?!
(*) Dàn dựng kế hoạch khiến người khác vô thức xuôi theo.
“Mấu chốt không nằm ở việc chiều chuộng hắn đâu, nếu em là bạn trai chị chị cũng làm thế.”
“Sai chỗ nào, em chiều hắn có gì không được? Chẳng lẽ muốn em ngược hắn sao?”
“Vậy phải xem em ngược thế nào, ngốc ạ!”
Tôi vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không phải hắn thích SM sao? Em cứ gãi đúng chỗ ngứa, hung hăng ngược hắn trên giường, ngược đến khi tâm phục khẩu phục. Về sau ý em là ý trời, hắn sẽ nghe răm rắp.”
Quả nhiên vẫn là đàn chị của tôi lợi hại!
Nhưng… Tôi vẫn không dám nói cho chị biết kỳ thực tôi mới là thụ, bởi vì trái ngược tam quan về công – thụ của chị, chị sẽ bóp chết tôi. Không đùa đâu, đàn chị sẽ bóp cổ tôi đó.
Đến hẹn lại lên.
Đông thiếu: Làm thụ thì có cách nào ngược đối phương chết đi sống lại trên giường không? Gấp lắm! Ngồi chờ đây!
Chỉ chốc sau tôi đã nhận được rất nhiều bình luận nhiệt tình trong vòng bạn bè.
Vũ Lạc Tâm Trần: Ôi, Đông thiếu, sao cậu lật kèo rồi, có phải cậu muốn ngoại tình hay không!
Hàng dài hai mét ba: “Vừa thấy tiêu đề tôi đã cười 2333 ~ tôi có ’28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, chú muốn gửi mail không?”
Lâu chủ tuyệt bút: Vừa thấy tên lầu trên tui đã cười 2333 ~ nhân tiện [email protected], chúc thím cả đời bình an.
Sau đó tôi sụp đổ, đằng sau là một danh sách e-mail dài ngoằng + chúc thím cả đời bình an, đệch! Đàn gei chết tiệt này!
Tôi suy nghĩ, nhanh chóng phản hồi Hàng dài hai mét ba: Đông thiếu: [email protected], chúc thím cả đời bình an.
Tôi thấp thỏm chờ mong, rốt cuộc cũng có thông báo mail về! Kích động mở ra tại chỗ, tôi đệch thế mà là video, này cũng quá tình thương mến thương rồi! Cần khen thưởng gấp!
Tuy nhiên tốc độ tải về của mạng ký túc xá ước chừng đến tối mới xong, vì thế tôi mở máy để đó và lên giường nằm ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh lại vì nóng.
Đang mùa hè nên tôi mặc quần đùi, cởi trần; sau lưng lại là một kẻ mặc quần dài, áo tay ngắn ôm chặt lấy tôi, quạt cũng chưa mở, không nóng mới là lạ.
Tôi vừa nhúc nhích thì Khương Tự cũng tỉnh. Hắn cạn ngủ nên một chút động tĩnh sẽ đánh thức hắn ngay.
“Đến đây hồi nào?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cho hắn đừng xù lông, tránh lúc rời giường sẽ giận lẫy các kiểu.
Hắn uể oải dựa vào tôi, không nói lời nào.
Tay phải vuốt tóc tay trái vuốt lưng, cuối cùng đã hầu hạ đại gia thoải mái. Khương Tự cũng thôi nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp.
Tôi cũng cong môi: “Dễ chịu không? Đã bảo trời nắng to đừng sang đây tìm em mà. Giường hơi nhỏ, may mà em không đạp anh té.”
Khương Tự mò qua ôm dính eo tôi, cười lúc lâu rồi bảo: “Lương Thiếu Đông…”
“Ừm?”
“Đông Đông.”
Tôi phì cười, “Hửm ~”
Khương Tự chôn mặt trên eo tôi nên không biết vui hay buồn, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ: “Đông Đông, anh thích em lắm… Sao anh thích em nhiều như vậy…”
Tôi nghe xong cười như hoa nở, vợ tôi nói thích tôi, mỗi ngày đều cùng tôi thổ lộ, thật là phiền chết rồi.
Lý Minh bưng bát mì đi ngang giường tôi, mặt đơ ra liếc tôi một cái.
Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta ân ái nhau sao?!
Lý Minh giơ ngón giữa, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi xem không hiểu, cũng lười phản ứng nó luôn. Độc thân cẩu không quyền khinh thường gei lọ.
“Đông Đông, ra ngoài ở với anh đi.” Khương Tự đột nhiên nói.
“Sao anh lại nhắc chuyện này.” Tôi bất đắc dĩ hỏi.
Hiện tại tôi ở ký túc xá nhưng hắn ra vào như chỗ không người, cảnh cáo nhiều lần mới kìm chế một tẹo; nếu thật cùng Khương Tự ở chung, hắn còn không đè tôi trên giường mà mỗi ngày chơi tôi? Ngẫm nghĩ đã thấy thốn cúc.
Tuy rằng thân thể Khương Tự không tốt nhưng nhu cầu ở phương diện kia lại đặc biệt tràn đầy, tôi sợ mình không thỏa mãn được hắn… Thật sự… Hơn nữa lần đầu tiên bị hắn dọa chết khiếp, cho nên chúng tôi lâu như vậy chỉ làm được ba lần.
Tôi cảm thấy Khương Tự đã bắt đầu buồn bực.
Hết cách, thấy cũng thương nhưng không nên thỏa hiệp, càng kéo dài thời hạn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tôi không muốn sớm vậy phải dọn ra ngoài, dù sao tiền trọ cũng đã đóng. Tuy rằng không có máy lạnh nhưng tôi đã quen, cố chút thì chịu được… Tôi cảm thấy ngoại túc gì đó ít nhất đến năm ba hẵng bàn.
Khương Tự làm thinh, mặt nặng nề, muốn giận lẫy nhưng lại cố gắng kìm nén. Hắn không nói gì cả, chỉ xuống giường ôm máy tính sang, trỏ vào màn hình hiện lên ‘28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, hỏi tôi: “Em không chịu ở cùng anh, nhưng tải cái này về là ý gì?”
Dùng một câu để hình dung tâm trạng của tôi lúc đó…
Lúc đó tôi đệch mẹ ông trời! Đệch mẹ cuộc đời!
Tôi vội vàng giật lại máy tính, nào ngờ bất cẩn vồ ngay nút Play! Thấy đoạn video sắp phát, tôi cuống cuồng dùng thân che màn hình lại, chết cũng không để Khương Tự những cảnh tượng này!
“Bé hồ lô, bé hồ lô, một cây mọc bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, la la la la la ~” (*)
(*) Nhạc phim hoạt hình 7 anh em hồ lô.
Ngay lúc bài hát chủ đề quen thuộc vang lên, tôi và Khương Tự đều câm nín.
Thằng khốn tên Hàng dài hai mét ba đó, bố nhớ kỹ mày.