Đọc truyện Bán Tinh – Chương 5: Anh Ta Rất Vừa Ý 2
Biên tập: B3
Lục Duy Chân đang thất thần, bất chợt trông thấy phía trên trần ban công có một bóng đen thoáng lướt qua, di chuyển thoắt một cái rất nhanh.
Cô phục hồi tinh thần, mở mắt nhìn chăm chú, màn đêm đen như mực, đèn đóm khắp nơi, rõ ràng ban công không hề có gì cả.
Là chim à? Hay là quần áo nhà ai phơi bị gió thổi rơi xuống? Cô cũng không quá bận tâm, xoay người đi vào nhà.
Nếu đã đối mặt với tương lai, mong chờ viễn cảnh về cuộc hẹn hò tươi đẹp, vậy thì tiếp theo đã đến lúc đối mặt với hiện thực rồi.
Lục Duy Chân nằm trên giường, nhìn số dư tài khoản trên điện thoại di động.
1247 tệ.
Thậm chí còn không thể trả nổi tiền thuê nhà của quý sau.
Đi đôi với tốt nghiệp đại học chính là bước chân ra ngoài xã hội, toàn bộ thực tế rối rắm tàn khốc đều vọt thẳng đến trước mặt cô.
Dường như bên tai cô lại vang lên giọng nói lạnh như băng của mẹ: “Nếu con đã muốn tự chọn cách sống của riêng mình, hoàn toàn bỏ qua ý kiến của mẹ, vậy thì tự nuôi lấy bản thân đi! Sau này mẹ sẽ không cho con một đồng nào hết.”
Sau đó bà thật sự không cho Lục Duy Chân dù chỉ một xu! Ngay cả tiền thuê nhà quý trước và tiền mua mỳ ăn liền cũng đều do cô đi vay của bạn!
Ba cô thì vẫn muốn trợ cấp cho cô, ông lén chuyển tiền cho cô hai lần, một lần 4000 tệ, một lần 2000 tệ.
Nhưng ba vốn nghèo, đã thế còn sợ mẹ cô hơn cả cô.
Khẳng định sau này không trông chờ được gì, cô cũng không thể để ba vét những xu cuối cùng dùng để mua thuốc lá chuyển hết cho cô được.
Thế nên, bây giờ cô tuyệt đối không thể từ chức.
Ít nhất không thể từ chức trước khi trả lương.
Nghĩ đến đây, Lục Duy Chân thở dài một hơi, những mong đợi tươi sáng về tương lai tốt đẹp khi xem mặt lập tức trở nên mỏng manh yếu ớt như tờ giấy.
Cuộc sống nhàm chán và chông gai mới là hiện thực mà cô không thể không đối mặt.
Điện thoại di động ting một tiếng, có người nhắn tin trong nhóm chat.
Nhóm chat tên là “Ba thợ giày thúi”, nghĩa y như tên, trong nhóm chỉ có ba người.
Người nhắn tin là Hứa Gia Lai: “Lục lão bản, xem mặt thế nào? Tối nay ngủ ở đâu?”
Lục Duy Chân: “…”
Cô tức giận trả lời: “Không tệ lắm.
Ở nhà.”
Hứa Gia Lai lại hỏi: “Tiến độ không nhanh lắm nhỉ… Có ảnh không? Cao không? Mũi đẹp không? Hầu kết rõ không? Nhiệt tình không?”
Lục Duy Chân chỉ đáp: “Không có ảnh.” Trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ của Hướng Nguyệt Hằng, cô ho khan, hình như cũng không rõ lắm.
“Đừng nghĩ bậy bạ có được không hả?” Lục Duy Chân nói.
Hứa Gia Lai: “Mình đang quan tâm đến việc chung thân đại sự của cậu mà, cậu không có kinh nghiệm nên chả hiểu gì cả.”
Người thứ ba vẫn luôn trầm mặc —— Cao Sâm, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nhìn người có đáng tin không?”
Lục Duy Chân: “Đáng tin.”
Cao Sâm: “Chúc mừng.”
Lục Duy Chân: “Vẫn còn sớm để chúc mừng.”
Hai người lại hỏi cặn kẽ chuyện xem mặt của Lục Duy Chân, chủ yếu là Hứa Gia Lai hỏi, Lục Duy Chân trả lời, chỉ là cô không hề nhắc đến chuyện mình nhận nhầm người —— dù sao cô cũng cần mặt mũi nha.
Sau khi thảo luận, ba người đưa ra kết luận giống với Lục Duy Chân: Tiếp tục giữ liên lạc, đi sâu vào điều tra, tranh thủ cơ hội tóm gọn.
Cuối cùng, Lục Duy Chân lại hỏi tình hình công việc gần đây của hai người bọn họ.
Hứa Gia Lai: “Gần đây mình hơi bị giàu luôn, nhận 3 đơn hàng, kiếm được hơn 10 nghìn tệ.
Công việc múa cột cũng khá tốt, càng ngày càng có nhiều người đến xem mình, một buổi tối có thể kiếm hơn 1 nghìn.
Lục lão bản chờ nhé, mình nuôi cậu.”
Cao Sâm: “Vẫn đi làm ở công trường, chắc để dành được mấy nghìn.”
Quả nhiên người thê thảm nhất vẫn chính là cô.
Lục Duy Chân: “@Hứa Gia Lai: Đừng có tiêu tiền hoang phí, có khi vài ngày nữa mình phải tìm cậu vay tiền sinh hoạt đấy.”
Ba người đã quen biết nhau nhiều năm, đây là một phần cơ duyên khác.
Hôm nay thoạt nhìn ba người có hoàn cảnh khác xa nhau: Một nghệ sĩ sân khấu kiêm vũ công múa cột, một công nhân khuân gạch thứ thiệt với một “nô lệ” của xã hội lại trở thành những người bạn thân thiết và đáng tin cậy nhất của nhau.
Hứa Gia Lai và Cao Sâm thuê chung một nhà, nhưng không phải người yêu của nhau.
Vì thời gian làm việc của hai người họ không có quy luật như Lục Duy Chân, nên lâu lâu ba người mới hẹn nhau ăn bữa cơm, ăn thịt nướng.
***
Nửa đêm đầu ngủ ngon không mộng mị.
Đột nhiên trong nháy mắt, Lục Duy Chân bỗng mở choàng mắt ra.
Đó là một loại cảm giác vô cùng nhỏ, cái cảm giác khiến người ta dựng hết cả tóc gáy lên, cô tỉnh dậy mà không hề báo trước.
Nhưng cô còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, cả người vẫn mơ mơ màng màng, cho nên sau khi mở mắt ra, cô tròn mắt nhìn quanh phòng rồi lại nhắm mắt, trở mình định ngủ tiếp.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô lại lập tức mở mắt ra.
Ánh sáng, bóng đen.
Trong phòng có ánh sáng màu cam, là đèn ngủ ở đầu giường.
Nhưng cô nhớ rõ ràng trước khi ngủ mình đã tắt đèn đi rồi mà, cô chưa bao giờ để đèn lúc ngủ cả.
Chẳng biết đèn đã bị bật lên từ bao giờ.
Còn có một bóng đen.
Vừa rồi lúc vội vã mở mắt ra nhìn quanh, hình như ngay phía trên giường có một cái bóng đen.
Lục Duy Chân chầm chậm ngước cần cổ cứng ngắc lên.
Trên trần nhà.
Có một người đang nằm ở đó.
Chính xác là đang nằm.
Theo lý thuyết thì loài người có tứ chi, không thể nào treo ngược ở trên trần nhà được, nhưng người nọ lại nằm rất vững vàng, dường như tứ chi có giác hút của loài bò sát.
Anh ta mặc… áo thun đen, quần dài rằn ri.
Cứ treo mình trên trần nhà cách cô chưa đầy hai mét như vậy, không biết đã treo trong bao lâu.
Mà giờ phút này, trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, khi Lục Duy Chân sợ đến ngừng thở, có lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì nên quay đầu lại, sau đó cần cổ kia phát ra tiếng “Rắc, rắc, rắc, rắc”, là tiếng kêu của khớp xương.
Thân thể của anh ta không hề cử động, nhưng đầu lại quay 180 độ, đó là góc độ mà cổ của loài người không thể nào làm được, giống như có một khuôn mặt dính ở trên lưng đang hướng về Lục Duy Chân vậy.
Đây là gương mặt đẹp trai quen thuộc mà Lục Duy Chân vừa gặp ban sáng, chẳng qua hiện giờ, vẻ mặt của anh ta như biến thành một người khác, trong mắt anh ta như chứa ngọn đèn sáng rực, nhìn chằm chằm vào cô.
Đầu lưỡi ướt nhẹp thò ra liếm liếm môi trên, cười một cách xấu xa..