Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 61: Mang thai


Đọc truyện Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em – Chương 61: Mang thai

Lúc này, người chủ trì ở phía trước cầm microphone, tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Trước khi tới buổi tiệc Lương Ngân không có hỏi Thư Viễn đây là buổi tiệc gì, chỉ mù quáng đi theo anh, lúc người chủ trì tuyên bố cô mới biết được, thì ra đây buổi tiệc do công ty của Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam tổ chức công bố chính thức hợp tác thành công với tổng giám đốc vang dội công ty kia.

Lương Ngân vẫn không dám quay đầu lại, mà chột bụng bỏ qua lời người chủ trì, thuận tiện bỏ qua cô gái có trang dung tinh xảo lại ngây thơ như đứa trẻ ở bên cạnh anh, trong lòng cô cực kỳ chua xót, sao anh lại như thế tin cô sẽ tìm bạn trai khác, anh còn không phải như vậy sao, ở phía sau anh không biết còn bao nhiêu là nữ nhân nữa? Lúc trước, người kia nói sẽ yêu cô đến cùng quả nhiên không thể tin tưởng.

Từng đợt chua xót ập tới, cái người mà cô ngày nhớ đêm mong đang ở sau lưng, hôm nay anh mặt mày hồng hào hăng hái, đây chính là nam nhân cùng nữ nhân bất đồng cùng đi đối mặt tâm tình cùng phương thức đều bất đồng.

Phía dưới liền có tiếng hô to, tổng giám đốc của tuổi trẻ tài cao:” Lương Viễn tiên sinh!” Cuối cùng người chủ trì đã đọc đến tên nhân vật quan trọng, Lương Viễn, Lương Ngân nghĩ thì ra là anh họ của cô.

Tất cả mọi người chú ý, bốn phía nhìn chờ đợi vị tổng giám đốc thần bí lên đài.

“Chờ anh một chút!” Lúc này Thư Viễn nhẹ nhàng nói bên tai Lương Ngân, Lương Ngân đêm nay xảy ra nhiều chuyện phản ứng không kịp, trong lúc này cảm thấy lời nói của anh cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng mà, sau đó cô liền hiểu ý của anh.

Lúc này, Thư Viễn, không, là Lương Ngân chạy đến trước mặt, dường như mọi người đều cùng Lương Ngân nhìn chăm chú kinh ngạc, đương nhiên bao gồm có cả Trình Mạc Nhiễm đang khóa chặt chân mày cùng Vệ Nam còn có vẻ mặt không tốt của Vệ Tiếc.

Lương Ngân nghĩ cô như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô có chút mệt mõi, có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng cô và anh gặp mặt, từ đây về sau hai người bọn họ đều có cuộc sống của mình, cô cũng cần phải từ từ quên đi, cho nên cô lén đi ra khỏi đám đông, thoát khỏi ánh đèn flash, sau đó cứ như vậy xoay người không quay đầu lại rời đi.

“Ngân Ngân!” Đột nhiên giọng Lương Viễn gọi từ sau lưng, âm thanh này có chút lớn làm cô kinh sợ, ngay sau đó Lương Ngân cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó có một loại hít thở không thông cảm giác nặng nề ập tới, Lương Ngân cứ như vậy té xuống.

Cuối cùng đau đớn qua đi, bên tai mơ hồ nhớ lại những đêm nhớ nhung, giọng anh nói với cô: ” Ngân Ngân, em làm sao vậy?”

Lương Ngân nghĩ muốn nói cho anh biết cô không có sao, cô chỉ có chút đau, nhưng mà cô mở mắt không ra, nói không ra lời, cô mệt quá, cô rất muốn ngủ, giống những đêm cô từng ở trong lòng anh ngủ một giấc thật ngon.

…..


“Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên một chút, mau cứu cô ấy!” Trong bệnh viện Trình Mạc Nhiễm cuồng loạn gào thét.

Sau đó dịu dàng ôm Lương Ngân vào ngực nói:” Ngân Ngân, em không được xảy ra chuyện gì, em cố chịu đựng!” Không biết là anh đang nói cho cô nghe hay đang tự an ủi chính mình, phía dưới thân thể Lương Ngân có chút máu, Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy máu hốt hoảng lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, liền đem Lương Ngân đặt ở giường bệnh di động cho hộ lý đẩy đi, sau đó liền nắm tay cô đi theo.

“Ngân Ngân, anh ở đây, anh ở đây!” Trình Mạc Nhiễm giọng nói dịu dàng mang theo hốt hoảng đè nén.

Chính xác toàn bộ hành trình chuẩn đoán Trình Mạc Nhiễm không có rời đi, hơn nữa anh cũng không có buông tay cô ra.

Lúc Lương Ngân tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía đơn thuần đều là màu trắng, cô xác định mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, nhưng là chỉ có một mình cô.

Lòng cô cũng chậm chậm lắng xuống, thì ra ngày hôm qua đều là mộng du! Tiếng anh gào thét ấm áp ôm cô vào trong ngực còn có những lời nói dịu dàng kia, những điều này sao lại giống như thật, chắc bởi vì cô quá nhớ anh chăng? Lương Ngân lệ trào ra khỏi khóe mắt, chảy xuống trên gối, nước mắt tích lại thấm ướt gối làm cô cảm thấy lạnh, Lương Ngân không muốn mở mắt ra nữa.

Lúc này cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, sau đó lại lặng lẽ đóng lại, Lương Ngân vẫn không mở mắt, nghe người tới nói chuyện nhỏ, cô biết đó là Tang Vũ cùng Cẩm Niên.

“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Cẩm Niên ngồi trên ghế sô pha cùng Tang Vũ đem giọng nói của mình nói thật nhỏ.

“Ngân Ngân,ngày hôm qua ở trong buổi tiệc té xỉu!” Tang Vũ giọng nói cũng rất nhỏ, nhưng do trong phòng rất yên tĩnh, nên Lương Ngân nghe được rất rõ.

“Trình Mạc Nhiễm làm sao cũng phải nằm viện?” Đàm Cẩm Niên đem theo nghi vấn.

“Anh nằm viện, anh đang ở đâu?” Dường Như Lương Ngân không có khoảng cách, không để ý đầu mình đau như muốn nứt ra, động tác mạnh mẽ kéo chăn chuẩn bị bước xuống giường.

Cẩm Niên cùng Tang Vũ đang ở bên trong đều sợ sệt, nhìn cô xuống giường không kịp phản ứng, bước vội lên phía trước đè cô lại không cho chân cô chạm đứng trên đất.

“Bà cô của tôi ơi!” Tang Vũ vội vàng đỡ cô ngồi xuống giường.

Lương Ngân vùng vẫy muốn các cô buông mình ra, nhưng là cô không có chút sức lực nào.


“Trình Mạc Nhiễm giữ cậu cả đêm, buổi sáng trong phòng bệnh của cậu đột nhiên té xỉu, vừa mới được đem ra ngoài kiểm tra, cậu cũng đừng có đi sẽ phiền thêm, cậu hãy yên tâm nằm ở đây, mình sẽ đi hỏi thăm cho!” Đàm Cẩm Niên đè cánh tay Lương Ngân lại.

“Anh làm sao đột nhiên có thể té xỉu vậy? Các cậu hãy để cho mình đi xem anh ấy, đi xem anh ấy một chút đi!” Lương Ngân ở trong lòng ê ẩm, mũi cũng ê ẩm, hốc mắt cũng ê ẩm, vừa nãy mới vừa lau khô lệ bây giờ lại nhỏ giọt rơi xuống rồi.

Tang Vũ không chịu nổi nhất là khi thấy Lương Ngân làm nũng cùng khóc, lập tức mềm lòng, ngược lại cầu xin Cẩm Niên nói: “Cẩm Niên, không thì chúng ta cùng Lương Ngân qua đó xem anh Trình một chút đi!”

Đàm Cẩm Niên nhìn hai người đều đang nhìn cô cảm thấy rất tội nghiệp, cũng không còn cách nào, cũng đành mềm lòng. Họ đều biết bước đầu chuẩn đoán bệnh của Lương Ngân cơ thể có chút suy nhược, tinh thần lại suy yếu cái này có thể nghĩ, cô gần đây rất ít ngủ, vẫn là thức trắng mở to mắt đến sáng, mỗi ngày đều bận rộn, mình tê dại, tinh thần không suy yếu mới là lạ.

Sau đó dặn dò Lương Ngân cẩn thận một chút, rồi ba người liền đi hỏi thăm phòng bệnh của Trình Mạc Nhiễm, liền biết được là ở ngay bên cạnh phòng của Lương Ngân, lúc vào phòng chỉ có mình Lương Ngân đi vào, cô không kịp nghe bác sĩ nói cái gì, hiện tại cô chỉ muốn nhìn thấy anh.

Cô mở cửa phòng bệnh của anh, liền nhìn thấy anh nhắm mắt nằm trên giường, trên tay đang truyền dịch, vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, cau mày, người này vốn là như vậy, trong mộng cũng không cho mình vui vẻ.

Lương Ngân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường của anh, ngồi vào ghế bên cạnh tựa vào giường, nhẹ nhàng cầm cánh tay không có truyền dịch đặt vào ngực của cô.

“Mạc Nhiễm, em rất hối hận, em hối hận đã nói muốn cùng anh chia tay.” Lương Ngân nhẹ giọng nói xong, lệ liền chảy xuống khuôn mặt của cô, cánh tay khác của cô xoa lên lông mày của, dáng vẻ của anh cau mày của anh làm cho lòng cô có chút đau.

“Em rất nhớ anh! Em không biết mình đã không thể rời bỏ anh! Em không cần Mộ Nghĩa, thật sự không cần, em đã cùng anh ta nói xin lỗi, anh đã để cho anh ta không có công việc, nhưng mà em sẽ không như vậy nữa, bởi vì em yêu anh, em biết mình đã sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không, chỉ là em thật sự hối hận, Mạc Nhiễm…”

“Hối hận thì trở về bên cạnh anh!” Trên đầu giọng nói trầm ấm truyền đến.

Lương Ngân chợt ngẩng đầu lên, phát hiện, anh đang nhìn cô, còn cô thì đang nắm tay của anh đặt ở trên mặt mình.

“Anh, anh tỉnh từ khi nào vậy?” Lương Ngân trong lòng hỗn loạn, nhưng mà còn cố mạnh mẽ giả bộ trấn tỉnh, trong giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.

“Anh luôn không có ngủ.” Trình Mạc Nhiễm lúc này trong lòng rối bù nhưng lại dịu dàng nói với cô.


“Anh giả bộ ngủ?”

“Anh không có, là em tiến vào, sau đó cứ như vậy, anh chưa bao giờ ngủ thiếp đi!” Trình Mạc Nhiễm cố ý đùa cô, ánh mắt cực kỳ vô tội.

“Anh thật đáng ghét, anh gạt em nói nhiều như vậy, nhiều như vậy….. Mà nói! Anh thật đê tiện!” Lương Ngân khuôn mặt tươi cười thoáng chốc đỏ bừng.

“Em nói cái gì?” Trình Mạc Nhiễm đột nhiên ghị ngược tay của anh lại, chống người lên, đầu của anh kề sát đầu của cô, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt của cô.

“…” Người này mấy ngày không gặp sao lại xảo trá như vậy?

“Này! Xem như em không có nói gì đi!” Quả nhiên Lương Ngân gần mực thì đen gần đèn thì sáng!

“Em tiểu yêu tinh!” Trình Mạc Nhiễm là không nói lên lời, anh dùng chóp mũi của mình điểm nhẹ lên mũi của cô, Lương Ngân bĩu môi, giả bộ không để ý đến anh, nhưng là cô đang né tránh ánh mắt, vốn hai gò má trắng xanh ửng đỏ đã bán đứng cô.

Trình Mạc Nhiễm tinh tế liếm khéo chóp mũi của cô, sau đó trằn trọc xuống phía dưới, môi của anh dính vào môi của cô lưu luyến, chậm rãi gắn bó như môi với răng.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, rồi mập mờ ngưng, người tới ý tính gõ cửa liền trực tiếp xông vào, hai người môi thậm chí còn đang dán vào nhau.

“Anh!”

“A! Thật xin lỗi, em không phải cố ý, hai người cứ tiếp tục!” Người đến là Trình Dĩ Mạt, chứng kiến cảnh tượng cấm trẻ con này cô hận không tìm được cái lỗ để chui vào, vội đi lại kéo cửa ra.

Lương Ngân vội vàng đẩy Trình Mạc Nhiễm ra, tự mình ngồi vào một bên, nhưng ai biết đôi tay của cô bị anh cầm không chịu buông.

Lương Ngân dùng dằng, chỉ nghe Trình Mạc Nhiễm nói: “Dĩ Mạt, đi vào gặp chị dâu của em một chút đi!” Hiển nhiên lời nói vừa rồi này cho người nghe tới, lúc này Lương Ngân giương mắt lặng lẽ, liền phát hiện đúng là cô gái đi cùng Trình Mạc Nhiễm đến buổi tiệc, nhất thời lòng của cô nóng lên. Thì ra anh cũng không có, thật vui mừng!

“Em chào chị dâu!” Dĩ Mạt dí dỏm hướng về phía Lương Ngân nháy nháy mắt.

Lương Ngân đỏ mặt cười với cô.


“Chị dâu, chị biết không, anh nhìn thấy chị té xỉu, liền nóng nảy ôm chị xông ra bên ngoài, lúc ấy mọi người ở đó đều kinh sợ rồi! Đến bệnh viện anh gào thét gọi bác sĩ suốt, lúc chị gọi tên anh nói đau, mặt anh trắng bệch! Còn có…”

“Dĩ Mạt!” Trình Dĩ Mạt hăng say hưng phấn muốn tiếp tục vạch trần ai kia, đúng lúc bị anh chặn lại.

“Còn có cái gì?” Lương Ngân đang thích thú lắng nghe, bị cắt ngang cực kỳ mất hứng, khó mà nghe được người nào đó luống cuống như vậy.

“Chị xem, là anh không cho em nói!” Trình Dĩ Mạt lướt qua giường Trình Mạc Nhiễm trốn ở sau lưng Lương Ngân.

“Muốn nghe, anh nói cho em nghe!” Trình Mạc Nhiễm bên tai Lương Ngân nhỏ nhẹ nói, khí nóng xôn xao bên viền tai Lương Ngân, bất giác mặt của cô đỏ bừng.

“Đúng rồi, chị dâu, chị còn chưa biết chứ gì? Trong bụng chị đã có tiểu bảo bảo của nhà em rồi, một lát nữa cậu mợ của em sẽ đến để gặp chị, còn có một câu cuối cùng, anh em chính là hay tin chị mang thai mà ngất xỉu đấy!” Lúc này Dĩ Mạt nhanh chóng ra cửa hướng hai người le lưỡi.

Lương Ngân nghe được lời này của cô, ngẩn người ra.

“Ngân Ngân, em làm sao vậy?” Trình Mạc Nhiễm vừa rồi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Lương Ngân đỏ bừng, bây giờ có chút thay đổi trong lòng “Hồi hộp” cô là không muốn đứa bé này của bọn họ sao?

“Em mang thai rồi sao?” Một phút sau Lương Ngân mới hỏi lại Trình Mạc Nhiễm.

“Ừ, nếu em không muốn… Anh sẽ tôn trọng ý của em!” Trình Mạc Nhiễm mặt không có một chút máu.

“Anh khốn khiếp, Trình Mạc Nhiễm!” Lương Ngân nói xong liền rút tay ra, nắm quả đấm nện trên ngực của anh.

“Ngân Ngân, thật xin lỗi, anh không biết… Anh…”

“Anh khốn kiếp, con của chúng ta, anh, đương nhiên anh không muốn! Em hận anh! Hận anh!” Lương Ngân vẫn như vậy đại hỷ đại bi, Trình Mạc Nhiễm cảm thấy Lương Ngân thân thể nhất định không chịu nổi, nhưng mà cô mới vừa nói là có ý gì?

“Ngân Ngân, em nói, em muốn đứa bé này?” Trình Mạc Nhiễm có chút khó tin nắm bả vai Lương Ngân đang run rẩy khóc suốt.

“Anh khốn khiếp, anh đương nhiên không muốn con của chúng ta, khốn khiếp…” Lương Ngân lệ từng giọt từng giọt rơi trên ngực Trình Mạc Nhiễm.

Trình Mạc Nhiễm cũng không để ý tay đang truyền dịch, thật chặt giữ lấy Lương Ngân ôm vào trong ngực anh, ý của anh là muốn cô giữ lại đứa trẻ của anh, đứa bé của bọn họ thuộc về anh và cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.