Bạn đang đọc Bản Tính Hạ Đẳng FULL – Chương 67
“Sao, sao anh lại ra đây rồi?” Tôi giấu cái ly ra sau lưng, hơi chột dạ.
Nhiễm Thanh Trang không trả lời tôi, đưa tay ném một món đồ màu đen về phía Lâm Sênh: “Phó Từ bảo cậu lên xe chờ anh ta.”
Lâm Sênh dễ dàng tiếp được, vuốt mái tóc ướt đẫm của mình, làm lộ ra cái trán trơn bóng rồi cười nói: “Tôi phơi nắng trước đã.”
Nhiễm Thanh Trang làm như không thấy dáng vẻ chật vật của cậu ta, không nói gì mà nắm tay tôi kéo thẳng vào trong nhà.
Nép vào trong chỗ râm mát, có điều hòa thổi gió, trên người tôi lập tức trở nên mát mẻ hơn, cơn giận do Lâm Sênh tạo ra cũng không khỏi bình tĩnh lại.
“Đi nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi.” Anh lấy cái ly trong tay tôi đi, xoa đầu tôi rồi đẩy tôi lên lầu.
Tôi chần chừ quay đầu lại, định hỏi anh khi nãy đã nghe được bao nhiêu rồi nhưng lại cảm thấy cách hỏi này không quá thông minh, quá giấu đầu lòi đuôi.
Nghĩ mãi rồi đành thôi, tôi gật gật đầu với anh rồi đi lên lầu một mình.
Mệt mỏi quá.
Tôi ngã xuống giường, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân vô cùng đau nhức, đặc biệt là eo, sắp gãy đến nơi rồi.
Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, cộng thêm cơ thể thực sự mỏi mệt nên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Mà ngay vào lúc tôi sắp ngủ thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lần mò lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Đào Niệm.
Hôm nay Đào Niệm không phải trực, nhận điện thoại còn tưởng tôi xảy ra chuyện gì.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là…”
Tôi hỏi cậu ấy Nhiễm Thanh Trang có đi bệnh viện không, anh ta nói có.
Tôi lại hỏi tối đó Nhiễm Thanh Trang có uống rượu với ai không thì cậu ấy bắt đầu hơi đắn đo, không muốn nói nhiều về việc riêng của Nhiễm Thanh Trang.
Tôi nghĩ vậy cũng phải, bèn không làm khó cậu ấy nữa, coi như là thỏa hiệp, chỉ hỏi cậu ấy có phải lúc về Nhiễm Thanh Trang rất say không.
“Anh ấy say à?” Đào Niệm ngạc nhiên vô cùng: “Tôi hoàn toàn không nhận ra đấy.”
Tốt, đã có thể xác định là Nhiễm Thanh Trang cố ý diễn để lừa tôi.
Anh không chỉ không đi gặp Lâm Sênh mà còn không hề say.
Tôi vốn cho rằng mình rất vô liêm sỉ, không ngờ rằng Nhiễm Thanh Trang còn vô liêm sỉ hơn cả tôi.
Nói chuyện với Đào Niệm xong, tôi nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà mãi mà vẫn không hoàn hồn.
Từ hôm qua đến bây giờ, từng chuyện từng chuyện một cứ thế ào ào ập đến, không cho tôi chút thời gian để thở dốc.
Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện thứ nhất thì chuyện thứ hai đã đến.
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì tới thì cứ việc tới đi, ngủ một giấc trước rồi nói tiếp.
Nghĩ vậy, tôi mang theo tinh thần đà điểu quấn chặt chăn mền, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp hơn rồi nhắm mắt lại thoải mái thiếp đi.
Ưu tư thì sẽ mơ nhiều, trong khoảng thời gian này tôi nghĩ nhiều chuyện liên quan đến Nhiễm Thanh Trang nên là nằm mơ cũng thấy anh.
Tôi dường như đã hóa thành một đám mây trên trời hoặc một suy nghĩ, không có hình dáng, không thể nói chuyện.
Tôi chỉ có thể đứng ngoài quan sát tất cả mọi chuyện trong mơ mà không thể tham gia.
Trong mơ tiết trời âm u, Nhiễm Thanh Trang mặc một cái áo khoác màu đen, cầm trong tay một bó hoa được tạo thành bởi những bông hoa trắng, đứng trước một tấm bia có thiết kế đặc biệt.
Trên bia mộ dựng một chiếc đàn Cello tỷ lệ 1:1 được điêu khắc từ đá cẩm thạch trắng.
Ở phía dưới, cùng màu với tấm che bên trên mộ là vài chữ to đơn giản “Mộ của Quý Ninh”.
Mẹ tôi xa hoa thật đấy.
Vậy mà lại mua cho tôi một ngôi mộ lớn như vậy, cái này tốn không ít tiền nhỉ?
Nhiễm Thanh Trang chậm rãi ngồi xuống, đặt hoa ở trước mộ.
Trời lạnh như vậy, cũng không biết anh tìm đâu ra được một bó hoa đầy sức sống như thế.
“Anh lại đến thăm em đây.” Lúc nói chuyện, trong miệng anh liên tục phun ra khói, đầu ngón tay bị lạnh đến nỗi đỏ bừng quyến luyến mơn trớn hai chữ “Quý Ninh”, trên ngón tay vô danh mang một cái nhẫn bạch kim tinh tế.
“Anh đến thăm em nhiều lần như vậy mà em không thể đến thăm anh sao?”
Thời tiết quá lạnh nên khi Nhiễm Thanh Trang nói chuyện mang theo giọng mũi rất nặng, cộng thêm giọng anh rất khàn, nghe như sắp bật khóc vậy.
“Em còn định giận bao lâu nữa đây? Trước đây là do anh không tốt, đối xử với em quá tệ nhưng mỗi ngày anh đều rất ân hận, vậy mà em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?” Anh lục lọi túi áo khoác của mình, dụ dỗ: “Đừng giận nữa, anh mang socola cho em.
Em ăn nhiều một chút thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.”
Anh tìm kiếm trong túi, lần mò khắp nơi nhưng không lấy ra được bất kỳ thứ gì.
Biểu cảm của anh dần trở nên nóng nảy, trong miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng đã mang theo rồi mà…”
Cuối cùng, anh dường như đã sục sạo từng tấc một trong hai lớp áo khoác và hai túi quần nhưng vẫn không tìm được.
Nhiễm Thanh Trang sững sờ quỳ trước mộ tôi, giống như không tin nổi mình lại quên mất món đồ quan trọng như vậy.
“Không sao, anh đến là em đã rất vui rồi, em không thích socola, không thích chút nào.
Không sao đâu, anh không cần phải khổ sở, mặt đất rất lạnh, anh đứng dậy trước đi, sẽ bị bệnh đấy…” Tôi dùng giọng điệu sốt ruột mà chỉ có mình tôi nghe được kêu lên với Nhiễm Thanh Trang, nhưng lại không được đáp lại.
Anh như đã bị chuyện này làm cho sụp đổ hoàn toàn, dù tôi không cho rằng anh sẽ bị một miếng socola làm cho sụp đổ nhưng anh quả thực đã chậm rãi cúi người xuống.
Anh tựa trán lên trên tấm bia lạnh lẽo, cơ thể run rẩy rất nhẹ, khó mà nhận ra được.
“Quý Ninh, anh nhớ em lắm.”
Tôi đang ở trong mơ, đáng lẽ ra sẽ không có bất kỳ tri giác nào, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang như vậy thì vẫn cảm nhận được sự “đau đớn” to lớn.
Anh từng lấp lánh như mặt trời, là sự tồn tại làm tôi phải ngưỡng vọng.
Tôi vốn cho rằng anh sẽ không bị cái gì đánh bại, tôi cho rằng anh sẽ mãi mãi mạnh mẽ không thể gục ngã.
Nhưng thật ra không phải, Nhiễm Thanh Trang cũng là phàm thai nhục thể, anh cũng sẽ đau khổ thất vọng, chỉ là anh đã quen che giấu tất cả đau khổ và mệt mỏi của mình, không cho người ngoài phát hiện.
Mà lần nói ra lớn nhất của anh chẳng qua cũng chỉ là run giọng nói câu “Anh nhớ em lắm.” với một tấm bia mộ lạnh lẽo.
Một bóng người nhỏ con mặc áo khoác xám vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Nhiễm Thanh Trang.
Trên đầu gã mang mũ lưỡi trai, cổ áo dựng thẳng, phân nửa dung mạo đều được giấu trong bóng tối.
Phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy đối phương khả nghi, muốn nhắc nhở Nhiễm Thanh Trang.
Nhưng vô dụng, tôi không thể làm chủ giấc mơ này, dù có phát ra âm thanh lớn đến thế nào thì tất cả cũng không được truyền đến tai Nhiễm Thanh Trang.
Tên đàn ông nhỏ con đưa tay rút từ trong túi áo khoác ra, trong lòng bàn tay gã thình lình xuất hiện một khẩu súng lục giảm thanh.
Họng súng nhắm ngay vào đầu Nhiễm Thanh Trang, hắn mở chốt an toàn nhưng không bóp cò súng ngay.
Nhiễm Thanh Trang nghe thấy tiếng động thì chậm chạp ngồi dậy như một động cơ cũ kĩ được tra dầu.
Anh quay đầu nhìn về phía đối phương.
“Ai phái mày tới?” Đuôi mắt anh hơi đỏ, biểu cảm không có vẻ gì là kinh ngạc, thậm chí có thể nói là… chết lặng.
Cơ bắp anh hoàn toàn thả lỏng, dáng vẻ không hề muốn phản kháng.
Không hề có chút mong muốn sống… Tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ thấy Nhiễm Thanh Trang trong tình trạng như thế này.
“Âu Khả Lam.” Đối phương khàn giọng nói tên Âu Khả Lam xong thì dứt khoát nổ súng.
Đạn xoay tròn bắn ra với tốc độ cao, thậm chí tôi còn ngửi thấy được mùi khói thuốc súng.
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Giữa trán Nhiễm Thanh Trang xuất hiện một cái lỗ máu ghê rợn, máu tươi tràn ra, anh ngã xuống.
Máu đỏ tươi văng tung tóe lên trên đá cẩm thạch màu trắng.
Trong mơ, tôi hét lên thảm thiết, cố gắng muốn ôm anh nhưng ngay cả một sợi tóc của anh cũng không lay động được.
Tôi rơi xuống giường, tỉnh lại từ trong mơ, nhưng suy nghĩ thì vẫn dừng lại ở cảnh tượng Nhiễm Thanh Trang bỏ mình trong mộng.
Toàn thân tôi như bị nhấn chìm nỗi buồn to lớn như núi kêu biển gầm, ngón tay siết chặt tấm chăn mỏng, không khống chế được mà chảy nước mắt.
“Quý Ninh?” Có thể là nghe thấy tiếng tôi ngã xuống giường, Nhiễm Thanh Trang đẩy cửa ra, vội vã đi vào.
Anh phát hiện tôi đang quấn chăn nằm rạp trên đất thì vội vàng ngồi xuống xem xét tình huống của tôi.
“Ngã đau chỗ nào? Tay à?” Nhiễm Thanh Trang lau vệt nước mắt trên mặt tôi, mi tâm nhíu chặt, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lên để kiểm tra xương cốt của tôi.
Nếu anh không vào thì có khi tôi còn nhịn được, nhìn thấy người thật của anh thì làm sao tôi nhịn được nữa?
Tôi mơ màng lắc đầu.
Mang theo sự may mắn vì đã trở lại hiện thực và nỗi buồn không có chỗ phát tiết, tôi nhào tới ôm anh.
“Em mơ thấy anh…” Tôi hơi kiêng kị nên giấu rất kỹ càng: “Mơ thấy chuyện không tốt lắm.”
Anh vuốt gáy tôi, cười: “Em khóc như thế này, mơ thấy anh chết à?”
Trước mắt tôi lần nữa hiện lên cảnh tượng anh trúng đạn ngã xuống đất, nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại bắt đầu rơi xuống.
Tôi hơi giận dỗi, tôi thì đau lòng đến sắp chết mà anh còn cười được sao?
“Không được nói bậy!” Tôi nghẹn ngào, nắm chặt quần áo trên lưng Nhiễm Thanh Trang, mạnh mẽ nói: “Anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sống lâu hơn bất kì ai!”
“Sống lâu hơn bất kì ai… thì cô đơn đến mức nào chứ?”
Tôi đẩy anh ra, bất mãn dùng ánh mắt lên án anh.
Nhiễm Thanh Trang nhanh chóng thua trận, thay tôi lau đi nước mắt ở khóe mắt rồi bất đắc dĩ đổi giọng: “Biết rồi, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sống còn lâu hơn bất kì ai khác.”
Tôi hài lòng, sau khi cảm xúc dần dần bình phục lại thì bắt đầu cảm thấy khóc lóc đau khổ như vậy vì một cơn ác mộng không đầu không đuôi như vậy thật là mất mặt.
Ôm chăn mền đặt lại lên trên giường, tôi giả vờ chỉnh lại giường chiếu, đưa lưng về phía Nhiễm Thanh Trang, ngại phải nhìn anh.
“Kiểm sát trưởng Phó đi rồi à?” Tôi hỏi.
“Đi từ lâu rồi.”
“Ồ…”
Tôi gấp chăn lại thành hình tứ giác gọn gàng như miếng đậu hũ, Nhiễm Thanh Trang vẫn đứng tại chỗ không định đi.
“Quý Ninh, tại sao Lâm Sênh lại nói em là thiên nga trắng?”
Tôi khẽ run rẩy, miếng đậu hũ bị lún một góc.
“Có phải em giấu anh chuyện gì không?”
Chuyện nên tới thì sẽ tới, may mà hình như anh không nghe thấy hết, chỉ nghe được đoạn liên quan tới “Hồ Thiên Nga”…
Tôi ấp úng: “A, là… Năm đó, thật ra…” Tôi moi ruột moi gan nghĩ từ, cuối cùng quyết định kể ra một chút, nhưng không được đầy đủ: “Thật ra em dạy bổ túc cho Triệu Phong là để truy ra hung thủ ngược đãi và giết Tiểu Hắc…”
Tôi xoay người, ngồi xuống bên giường, kể hết chân tướng từng chuyện năm đó.
“Cho nên, không phải tại Triệu Phong không tệ nên em mới dạy bổ túc cho cậu ta mà là bọn em có điều kiện trao đổi.” Tôi tưởng Nhiễm Thanh Trang biết rồi thì sẽ phẫn nộ, sẽ khiếp sợ, nhưng không ngờ chỗ anh chú ý lại khác với dự liệu của tôi.
Tôi ngẩn người, nói: “… Phải.”
Biểu cảm của anh không phẫn nộ và kinh ngạc lắm, ngược lại có thể nói là rất tỉnh táo: “Tại sao năm đó em không nói cho anh biết?”
Tôi nở một nụ cười khổ: “Anh có cho em cơ hội giải thích đâu? Anh không cho em cơ hội giải thích, anh thậm chí còn không thèm nhìn em nữa.” Mặc dù đã vật đổi sao dời nhưng nghĩ đến dáng vẻ vừa thấy tôi liền lạnh mặt của anh năm đó, trong lòng tôi vẫn cảm thấy khổ sở.
Anh hạ mắt, mãi mới nói hai chữ: “Cũng đúng.” Sau khi biết được chuyện đã xảy ra, anh ấy liền dễ dàng đoán được các chi tiết khác: “Em và Lâm Sênh… Cũng trao đổi điều kiện à?”
Tôi cúi xuống nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, nói: “Ừm, điều kiện để cậu ta đồng ý giúp là em không được xuất hiện trong chuyện này.
Thật ra cũng không quan trọng, chỉ cần mấy tên cặn bã đó bị trừng phạt thì người ta có biết chuyện em làm hay không đối với em cũng không quan trọng.”
Nhiễm Thanh Trang không nói tiếp, nghe như anh vừa chậm rãi thở hắt ra.
Tôi nói tiếp: “Cũng coi như là may mà có cậu ta, nếu không em có danh sách cũng vô dụng…”
Có sao nói vậy, trong chuyện này Lâm Sênh cũng đã dốc sức.
“Thì ra là như vậy…” Nhiễm Thanh Trang nhẹ giọng lầm bầm.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy nét mặt của anh thật mờ mịt khó hiểu.
Giống như là hơi ngạc nhiên rồi lại cũng không ngạc nhiên lắm, thoạt nhìn thì thấy khá tỉnh táo bình tĩnh, nhìn kỹ lại thì lại như đang không kiềm nổi cơn giận.
Dù gì Lâm Sênh cũng là người mà anh đã thích nhiều năm, đột nhiên biết đối phương không giống như mình nghĩ thì bị bất ngờ cũng là chuyện bình thường.
“Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy thì chấn động, hoàn hồn từ trong cảm xúc của mình.
Khi nhìn sang tôi, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
“Cậu ta nói cậu ta làm tất cả vì anh, để anh vui vẻ, anh đã tin…” Anh vuốt hai má tôi: “Vậy mà anh lại tin, quả thật quá ngu xuẩn, đáng bị cậu ta chơi đùa xoay vòng vòng.”
Nhiễm Thanh Trang vô ý tăng thêm lực trên tay: “Anh sai rồi, trong chuyện này, anh đã sai nhiều rồi.”
Anh không giải thích “chuyện này” là chuyện nào, chuyện Tiểu Hắc hay là chuyện Lâm Sênh, hoặc là đều có một ít.
Nắm chặt tay anh, tôi lắc đầu nói: “Đã qua hết rồi.”
Dù tôi có từng vì việc này mà oán trách Nhiễm Thanh Trang hay không thì vào giờ khắc này tất cả cũng đều đã tan thành mây khói.
Ngay cả trong mơ mà tôi vẫn không nỡ để anh đau lòng khổ sở, bây giờ làm sao nỡ trách móc nặng nề anh vì chuyện xưa nhiều năm trước được?
“Chỉ có chuyện này thôi à?” Anh dịu dàng vuốt ve vành tai tôi: “Ngoại trừ chuyện này ra, em còn giấu anh chuyện khác không?”
Có, còn không chỉ một chuyện cơ.
“… Không.” Tôi kiềm nén áp lực, nói.
Anh hạ mắt xuống, nhìn chăm chú tôi thật lâu rồi vỗ vỗ hai má của tôi, nhìn quanh quất nói: “Chiếc nhẫn trước kia em mua cho anh cất đâu rồi?”
“Chiếc nhẫn?” Tôi chỉ về phía tủ đầu giường: “Trong ngăn kéo.”
Nhiễm Thanh Trang sải bước đi tới, kéo ngăn kéo ra lục lọi, chưa được một lát đã tìm thấy hộp nhẫn màu đỏ làm bằng nhung.
Lấy chiếc nhẫn ra xong, anh mau chóng trở lại trước mặt tôi, nhét chiếc nhẫn vào trong tay tôi rồi nửa quỳ xuống, đưa tay ra nói: “Đeo lên cho anh đi.”
Tôi nắm lấy chiếc nhẫn, hơi kinh ngạc.
Mặc dù chiếc nhẫn quả thật là để tặng cho anh nhưng thế này thì đột ngột quá.
Chẳng lẽ cũng bởi vì tôi là “Thiên nga trắng” sao? anh cảm thấy anh phải đền bù tôi, Lâm Sênh có nên tôi cũng phải có?
“Thật ra anh không cần phải như thế này…”
“Em có chấp nhận chuyện tối ngày hôm qua không?” Anh không thèm nghe tôi.
Tối hôm qua không có ai uống say, tôi không chấp nhận được không vậy?
Tôi thầm oán trong lòng, rồi lại không thể làm gì khác ngoài gật nhẹ đầu.
“Tốt, em chấp nhận là tốt rồi.” Anh lại hỏi: “Vậy em còn muốn để anh và Lâm Sênh nối lại tình xưa à?”
Lâm Sênh đã nói đến thế rồi, làm sao mà tôi tiếp tục tác hợp cậu ta với Nhiễm Thanh Trang thành đôi nữa? Tôi có mù cũng không để Nhiễm Thanh Trang lại ở bên cậu ta nữa!
Lần này, tôi không do dự mà quả quyết lắc đầu.
Nhiễm Thanh Trang đạt được câu trả lời chắc chắn của tôi, bèn đưa ngón áp út tay trái ra trước chiếc nhẫn, tay phải thì bắt lấy tay tôi.
Anh không cho tôi phản kháng mà buộc tôi mang chiếc nhẫn lên cho anh.
“Vậy từ hôm nay trở đi, anh chính là người của em.” Anh giơ tay trái của mình về phía tôi, bình tĩnh tuyên bố: “Đừng giao anh cho người khác nữa.”.