Bạn đang đọc Bản Tính Hạ Đẳng FULL – Chương 38
Ở trên đảo có đầy đủ mọi thứ để ăn uống vui chơi nhưng lại không có chỗ để cắt kính.
Dù tôi không đến nỗi không có kính mắt là không nhìn rõ mọi thứ, nhưng vẫn không tiện lắm, thế là thứ bảy tôi lại cùng Trần Kiều rời đảo đi vào trong thành phố.
Tôi đi hiệu kính còn Trần Kiều thì sang ngân hàng bên cạnh làm thủ tục, nói là muốn gửi tiền cho bà và mẹ ở nhà.
“Anh Ninh, tối nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm.” Bình thường Trần Kiều rất tùy tiện nhưng lúc nói câu này lại hiện ra vẻ ngại ngùng phù hợp với tuổi tác của cậu.
“Cậu mời tôi ăn cơm sao? Sinh nhật của cậu à?” Cũng không đúng, trước đó cậu ấy có cho tôi xem hình xăm trên lưng rồi nói là xăm sinh nhật, hình như không phải là tháng này.
“Không phải.” Cậu ấy gãi gãi đầu, cười ha ha nói: “Do em được thăng chức, sau này có thể đi theo Đại công tử làm nhiều chuyện lớn hơn nữa.
Em có thể có ngày hôm nay là nhờ anh và Yêu ca nên muốn mời các anh một bữa cơm.”
Sau khi lên đảo rồi tôi mới biết được xã đoàn như của bọn họ lại còn có chế độ thăng tiến rất nghiêm ngặt, từng bậc từng bậc một dựa vào mức độ thâm niên và độ cống hiến, không thể tùy tiện vượt cấp.
Nếu không nhờ công lao bảo vệ chủ to lớn của Nhiễm Tranh thì hắn cũng không thể trở thành cán bộ tập đoàn dễ dàng.
“Tôi cũng đâu có giúp gì cậu, sao lại nhờ có tôi được? Trong khoảng thời gian này tôi còn phải cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, đưa đón tôi đi về mỗi ngày.
Hẳn nên là tôi mời cậu mới đúng.” Vô công bất thụ lộc*, Trần Kiều để dành được ít tiền cũng không dễ dàng nên tôi không muốn khiến cậu ấy tốn kém.
*Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không thể hưởng lộc.
Trần Kiều nhìn ra suy nghĩ của tôi nên nói thẳng: “Bởi vì hoàn thành tốt nhiệm vụ của anh nên em mới được thăng chức mà.
Ôi chao không tốn nhiều tiền đâu, em dẫn mọi người đi ăn một quán cực kì hay, vừa rẻ vừa ngon.
Đi đi mà, hiếm khi em mời một lần.”
Cậu ấy đã nói như vậy rồi, hơn nữa biết được không cần tiêu nhiều tiền thì tôi cũng yên tâm, bèn gật đầu đồng ý bảo cậu đi làm thủ tục đi, còn mình thì đi vào trong hiệu kính.
Tâm trạng Trần Kiều rất vui, toe toét miệng vừa phất tay vừa dặn tôi: “Em sẽ qua tìm anh ngay thôi, anh đừng chạy lung tung nhé!”
Sau hai lần xảy ra chuyện, bây giờ hầu như tôi đi đến đâu cũng có người đi theo như thể trẻ con ba tuổi vậy, được bảo vệ nghiêm ngặt trên mọi phương diện.
“Được.” Tôi bất đắc dĩ tạm biệt cậu ấy.
Chuyện Trần Kiều thăng chức dù gì cũng là chuyện vui.
Tôi cắt kính, điền địa chỉ chuyển phát nhanh xong, thấy bên cạnh có bán kính râm kiểu dáng rất thời trang, rất thích hợp với thanh niên như Trần Kiều thì muốn mua cho cậu một cái để đáp lễ cho bữa ăn cậu mời.
Tôi chọn ra được mấy cái nhưng cái nào cũng không tệ, tự nhiên không biết nên chọn cái nào, bèn chụp gửi cho Nhiễm Thanh Trang bảo hắn chọn một cái.
“Cái thứ hai.”
Đợi mấy phút sau Nhiễm Thanh Trang trả lời lại.
Vậy thì chọn cái thứ hai đi.
Tôi gọi nhân viên bán hàng bọc lại xong, không bao lâu sau Trần Kiều ở bên kia cũng đã làm thủ tục xong, đẩy cửa tiến vào trong gặp tôi.
“Anh Ninh, anh còn muốn mua đồ gì không? Chúng ta đi từ đây qua chắc phải tốn hơn một tiếng.” Trần Kiều nhìn giờ trên điện thoại di động rồi nói.
“Không cần, chúng ta đi thôi.” Nhận được cái túi rồi, tôi không đưa cho cậu ấy ngay mà định đến lúc ăn cơm sẽ cho cậu ấy niềm vui bất ngờ.
Đối với Trần Kiều, cảm nhận của tôi luôn rất phức tạp.
Cậu ấy không lớn hơn em gái tôi mấy tuổi, nhưng trong khi em gái tôi còn ở trong trường học hành thì cậu đã làm ăn ở ngoài xã hội lâu rồi.
Rõ ràng cậu ấy không khác mấy đứa trẻ con khác lắm, tỏa sáng hay cười, cũng không có khuynh hướng bạo lực, nhưng hết lần này tới lần khác cứ phải bắt chước người ta gia nhập vào xã đoàn, đến bây giờ cũng vẫn chưa dám nói với người thân rốt cuộc mình làm nghề gì.
Có một lần cậu ấy gọi điện thoại với người trong nhà, tôi nghe thấy cậu dùng giọng nói đặc sệt âm điệu quê hương nói cho bà cậu rằng, cậu đang làm lái xe ở một công ty, làm nhiệm vụ lái xe đưa đón vợ ông chủ mỗi ngày.
Ngại nói ra cũng có nghĩa rằng cậu biết mình đang làm chuyện không đứng đắn.
Có vết xe đổ của Ami nên tôi luôn muốn khuyên cậu đừng ở lại đảo Sư Vương nữa, thử đi làm những chuyện khác đi nhưng lại sợ thẳng thắn quá lại làm cho cậu phản cảm.
Dù sao chúng tôi cũng mới quen nhau được hai tháng mà thôi.
Thôi, mỗi người có số phận riêng của mình, chính tôi cũng không thể rời đảo lên bờ thì làm sao khuyên người khác lên bờ được.
Cũng không biết tại sao mà vào thứ bảy đường trên cao đều bị tắc hết, kẹt suốt hai tiếng ròng rã.
Đợi đến khi tôi và Trần Kiều đến quán ăn thì Nhiễm Thanh Trang đã đến, ngồi cùng bàn còn có Mochi, bạn cùng phòng của Trần Kiều, trông rất trung thực và thật thà.
“Cuối cùng hai người cũng đến, tôi đã gọi đậu phộng đến ba lần rồi.” Mochi nói rồi gọi phục vụ tới để chọn món.
“Đây đúng là không phải kẹt xe bình thường mà, tôi khát chết mất.” Trần Kiều thô bạo lắc lắc cái ly, rót hai chén trà lạnh cho tôi và cậu.
Tôi ngồi vào bên cạnh Nhiễm Thanh Trang, nhỏ giọng hỏi hắn: “Các cậu chờ lâu lắm rồi à?”
Nhiễm Thanh Trang bóc đậu phộng, nói: “Không, tôi cũng chỉ đến sớm hơn các cậu mười phút.”
Phục vụ nhanh chóng lấy ra một tờ menu để chúng tôi lựa chọn.
Mochi nhận lấy thì đưa thẳng cho Nhiễm Thanh Trang, Nhiễm Thanh Trang không thèm nhìn mà hất cằm về phía tôi, nói: “Đưa cho cậu ta.”
Mochi sững sờ rồi lập tức phản ứng lại kịp, đưa menu đến trước mặt tôi.
“Mời chị dâu!”
Tôi mỉm cười nhận lấy menu, hỏi Trần Kiều và Mochi có kiêng ăn gì không rồi gọi vài món nóng, lại gọi thêm món cá mà lần trước đến đây ăn cơm với Nam Huyền Nhiễm Thanh Trang đã ăn tương đối nhiều.
Khẽ đếm thấy có năm món chính rồi, tôi bèn gọi phục vụ tới trả menu cho cậu ta.
“Thêm hai lon bia lạnh!” Trần Kiều nói thêm.
Phục vụ xác nhận đồ ăn xong thì đặt đồng hồ cát xuống, lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra và mở cho bàn chúng tôi.
Mochi đổ trà lạnh trong ly của mình đi, rót đầy cho mình và Trần Kiều rồi lại giơ lon bia lên nói với Nhiễm Thanh Trang: “Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi thì gọi lái thay nhé? Hôm nay là ngày vui, Yêu ca cũng uống một chút chứ?”
Không đợi Nhiễm Thanh Trang trả lời, tôi đã che lại miệng ly hắn trước, nói: “Không cần lạnh đâu, cậu ấy bị cảm.”
Mochi nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Nhiễm Thanh Trang như là chờ hắn quyết định.
Tôi cũng nhìn Nhiễm Thanh Trang, cười lấy lòng với hắn một tiếng rồi nói: “Uống nhiệt độ bình thường đi, nhiệt độ bình thường cũng vậy mà.”
Nhiễm Thanh Trang ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, không kì kèo gì chuyện này.
“Tùy cậu.” Hắn nói.
Tôi vội ngoắc phục vụ bảo lại mang hai lon bia bình thường đến.
Thừa dịp Nhiễm Thanh Trang không chú ý, Trần Kiều ở đối diện lén thò ra một cánh tay từ dưới bàn, giơ ngón cái với tôi, đến khi Nhiễm Thanh Trang nhìn về phía cậu thì lại nhanh chóng buông tay xuống.
Tôi lấy túi giấy bên chân ra đưa cho Trần Kiều, nói là quà tặng cho cậu.
Cậu thụ sủng nhược kinh, vừa nói sao lại còn mua quà cho em làm gì, vừa cười mở túi ra.
“Tiền là của tôi, còn quà là Yêu ca của cậu chọn.” Tôi nói.
Trần Kiều đeo kính râm, cười ôm quyền với hai chúng tôi: “Cảm ơn anh và chị dâu đã quan tâm!”
Sau đó lúc ăn cơm Trần Kiều vẫn mang kính râm, cậu gác nó ở trên đầu không lấy xuống lần nào.
Có lẽ là vì mọi người rời đảo rồi nên tương đối thoải mái tự do hơn, chúng tôi ăn bữa cơm vô cùng vui vẻ.
“Ami cũng thật là, nói đi là đi, cũng không chào hỏi gì… Nếu cô ấy có ở đây thì hôm nay cũng được một bữa của cô ấy rồi.” Ăn uống một hồi, Trần Kiều đã hơi say rượu, lắc lắc chén rượu rồi đột nhiên nhắc đến Ami.
Tay gắp thức ăn của tôi hơi ngừng lại, sau một lát mới thản nhiên đưa vào trong miệng như không có việc gì.
Dù là Nam Huyền hay Trần Kiều thì khi ăn cơm vẫn nhắc đến cô ấy, bởi vậy có thể thấy Ami quả thật là một cô gái khiến cho người ta yêu thích, luôn làm cho người ta không nhịn được mà nhớ tới cô ấy.
“Có khi là cô ấy đã tìm được một người đàn ông tốt rồi về nhà kết hôn rồi, cậu lo lắng làm gì?” Mochi nhả xương cá, nói: “Dù gì công việc của cô ấy cũng không phải kế lâu dài.”
“Vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc thôi.” Trần Kiều mời không trung ở phía xa xa một ly: “Hi vọng có cơ hội gặp lại.”
Tôi nhấp một ngụm trà nhỏ rồi đổi chủ đề: “Các cậu… Tại sao lại gia nhập tập đoàn Hợp Liên vậy?”
“Vì không có văn hóa đấy, chỉ là vì muốn kiếm miếng ăn thôi.
Từ nhỏ em đã học dốt, cả ngày đánh nhau gây chuyện, sau đó có người giới thiệu em vào công ty, nói thích hợp với người như em.
Em xem thử thì đúng là khá thích hợp, tự do, tất cả mọi người đều là anh em, còn bao ăn uống nữa.” Trần Kiều thẳng thắn nói.
“Em cũng không khác gì Quả Dứa, cũng do người ta giới thiệu cho vào.” Có lẽ Mochi cũng đã uống quá chén, hai gò má cậu ta đỏ lên, thái độ khác thường, nói giọng mạnh mẽ: “Em là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có nhà, đảo Sư Vương chính là nhà của em.
Những người nói đảo Sư Vương không tốt vì cơ bản là họ không hiểu rõ đảo Sư Vương.
Bọn nó là cái thá gì? Bọn nó thì biết cái đếch gì! Đứa nào ngứa mắt đảo Sư Vương thì cũng là ngứa mắt em, mà đứa nào ngứa mắt em thì em giết thằng đó!”
Trần Kiều ôm vai Mochi, cạn ly với cậu ta, cùng chung chí hướng mắng “bọn nó” thật to, tuyên bố muốn giết chết từng đứa một.
Lúc này thời tiết Sùng Hải đã trở nên rất ấm áp, đáng ra tôi không nên cảm thấy lạnh, nhưng khi bọn Trần Kiều hô to khẩu hiệu “giết chết bọn nó”, tôi vẫn bất giác rùng mình một cái.
Đây không phải là cái lạnh do cảm giác bên ngoài cơ thể mang tới mà là cái lạnh lan từ trái tim đến mỗi một mạch máu, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể.
Cái lạnh thấu xương làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nếu như bọn họ biết Ami đã chết thì có lẽ sẽ cảm thấy đau khổ cho cô ấy, tiếc nuối thay cô ấy.
Nhưng nếu bọn họ biết Ami bị xử tử vì đã phản bội đảo Sư Vương và Kim Thần Tự thì có khi nào họ không chỉ không cảm thấy đau khổ nuối tiếc cho cô, mà còn cảm thấy thoải mái?
Tôi không dám hỏi, cũng không hỏi được.
Nhưng vẫn cảm thấy đáp án sẽ không như tôi hi vọng.
Tôi không nhịn được mà nhìn sang Nhiễm Thanh Trang bên cạnh.
Khuỷu tay hắn chống lên mặt bàn, đầu ngón tay thì cầm điếu thuốc, mí mắt cụp xuống, thở ra khói mù lượn lờ quanh người làm cho người khác rất khó nhìn rõ cảm xúc ở đáy mắt hắn.
Xung quanh toàn tiếng người ồn ào, trên đầu là dây đèn trông như mạng nhện.
Mùi vị của các loại đồ ăn, rượu và thuốc lá quanh quẩn bên chóp mũi.
Khi đặt mình vào trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, trông hắn lại có vẻ rất cô độc.
Trông như thể không ai có thể đến gần hắn, cũng không ai có thể hiểu được hắn.
Hắn không quan tâm chuyện gì, chuyện gì cũng đã bỏ lại phía sau.
Nghĩ kĩ một chút, ở trên đảo ai cũng gọi hắn là “Yêu ca” nhưng dường như không có ai thật sự quen biết hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn nâng mắt nhìn sang, yên lặng đối mặt với tôi một lát rồi dời ánh mắt đi trước.
“Uống!”
Tựa như muốn phản đối phỏng đoán về hắn trong lòng tôi, hắn giơ lon bia lên gia nhập với bọn Trần Kiều, thô kệch uống một hơi cạn sạch bia còn dư lại trong lon.
Hắn uống quá nhanh, đến mức bia tràn từ khóe môi xuống cổ, sắp chảy vào trong cổ áo.
Tôi thấy thế thì vội rút khăn giấy lau giúp hắn, hắn đặt mạnh lon bia xuống, nắm lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lát rồi kéo tay tôi xuống.
“Để tôi tự lau.” Hắn lấy khăn giấy ra lau bia trên cổ.
Tôi nắn nắn đầu ngón tay ướt sũng rồi gắp cho hắn một miếng thịt chỗ bụng cá.
Bau đầu hắn không động vào, sau đó khi tôi lại nhìn vào trong chén thì không biết hắn đã ăn hết từ lúc nào.
Cơm nước no nê xong, Trần Kiều gọi người đến thanh toán, Nhiễm Thanh Trang đứng dậy đi toilet, tôi bèn vội vã đi theo.
Toilet của quán ăn ở ngay trong tiệm, phải đi xuyên qua phòng bếp, nhỏ hẹp đơn sơ vô cùng.
Bên trong chỉ có một cái bồn cầu cộng thêm một cái bồn rửa tay.
Sau khi Nhiễm Thanh Trang bước vào trong, tôi chen vào ngay sau hắn rồi trở tay khóa cửa.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu tôi đang làm gì.
“Cậu mắc thì đi trước đi.” Hắn ra vẻ định đi mở cửa.
Tôi bèn chặn cửa trước, lưng dựa lên trên cửa: “Cậu… làm thế nào để quen được?”
Động tác của hắn ngưng lại: “Cái gì?”
Toilet vốn đã chật chội, hai người trưởng thành vừa đứng bên trong thì xoay người cũng rất khó khăn.
Hắn cố ý kéo dài khoảng cách một chút, nhưng hiệu quả quá nhỏ bé nên vẫn dán sát với tôi.
“Lúc trước cậu đã nói nếu tôi không chịu đi thì nhất định phải làm quen.
Vậy còn cậu? Làm thế nào mà cậu quen được?” Có thể nghe được tiếng đầu bếp cầm muôi chiên đồ ăn ở bên ngoài cách tấm cửa mỏng, rõ ràng là cùng một không gian nhưng cảm giác lại như thể ở hai chiều không gian khác.
Bên trong này quá yên lặng, thậm chí yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe được tiếng hít thở của Nhiễm Thanh Trang.
“Cậu chặn tôi ở trong nhà vệ sinh chỉ để hỏi chuyện này à?” Hắn khó hiểu nhìn tôi.
Tôi nghe thấy hắn nói thế thì hơi ngượng, giải thích: “Bởi vì sau này… sau này chúng ta không có lúc nào ở cùng một chỗ nữa, quay về đảo thì khắp nơi toàn là người, còn có cAmira giám sát…”
Tôi càng nói càng nhỏ, nghĩ lại thì thấy liệu mình có làm to chuyện quá không.
Dù có không ở cùng nhau thì trên thế giới này còn một thứ gọi là điện thoại, vẫn có thể gửi tin nhắn hỏi mà.
Nhưng nghĩ lại, lỡ đâu điện thoại cũng không an toàn thì sao? Kim Thần Tự đã có thể nghĩ đến chuyện lắp đặt camera giám sát ở chỗ chúng tôi thì cũng có thể cài thiết bị nghe trộm vào điện thoại của chúng tôi.
Cho nên… như thế này vẫn ổn nhất.
“Vì Ami à? Bọn Trần Kiều làm cậu nghĩ đến cô ấy à?” Nhiễm Thanh Trang nói thẳng vào trọng điểm, ngay lập tức làm rõ mấu chốt.
Tôi hạ mắt xuống: “Cô ấy không làm sai chuyện gì…”
Cảnh sát thông qua manh mối mà cô ấy cung cấp để đưa những quan chức thối nát ra trước công lý, cô ấy không làm bất kì chuyện gì sai để phải trả cái giá là mạng sống của mình.
Ngược lại, cô đã làm việc tốt, tốt vô cùng, lẽ ra cô không nên bị đối xử như vậy.
“Phản bội thì phải chết, quy định là như vậy.” Giọng Nhiễm Thanh Trang vừa tỉnh táo vừa lạnh lùng: “Tôi biết cậu không quen nhìn những việc này, nhưng cậu đến không phải để thay đổi bọn họ.
Hãy nhớ rõ thân phận của chính cậu, nhớ rõ cậu đến để làm gì.”
Nhớ rõ thân phận của tôi, nhớ rõ tôi đến để làm gì.
Tôi là Quý Ninh, một người diễn tấu đàn Cello, một bệnh nhân ung thư, một người đang sám hối.
Tôi tới để dạy đàn Cello cho tiểu thiếu gia, để làm việc, để chuộc tội.
Tôi không thể thay đổi cách suy nghĩ của cả một hòn đảo, tôi chỉ có thể cố gắng để mình không bị thay đổi.
“Tôi hiểu rồi.” Trước mắt tôi hiện lên bóng dáng cô độc của Nhiễm Thanh Trang khi nãy, đột nhiên rất muốn chạm vào hắn một chút, thế là đầu ngón tay tôi lướt qua cánh tay của hắn, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay, nói: “Có phải cậu cũng luôn nhắc nhở mình như thế này không?” Cho nên trông hắn mới cô độc, mới không hòa hợp với người khác như thế?
Hắn nhìn lướt qua cánh tay bị tôi nắm, tránh ra rồi đặt tay về chỗ cũ, cũng không trả lời câu hỏi của tôi.
“Cậu hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì nhanh ra ngoài được không? Tôi còn đang nhịn tiểu đây.” Hắn dừng một chút, hơi híp mắt lại, lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: “Chẳng lẽ cậu muốn nhìn tôi tiểu?”
Những cảm xúc lo lắng được mất tạm thời bị cuốn sạch đi, tôi sững sờ: “Không, không có, không có!”
Tôi hoang mang xoay người định đi, lại vô ý thoáng nhìn thấy bản thân mình trong gương.
Hai gò má, tai, thậm chí cả cổ tôi cũng đỏ lên.
“Chờ một chút, Quý Ninh, tôi có chuyện muốn nói với cậu…” Nhiễm Thanh Trang ở phía sau gọi tôi lại, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Tôi quay đầu lại, chờ hắn nói tiếp.
Nhiễm Thanh Trang suy đi nghĩ lại rồi vẫn nói thẳng: “Cậu có thể kiềm chế chút không, đừng lúc nào cũng động tay động chân với tôi nữa?”.