Bạn đang đọc Bản Tình Ca Muôn Thưở – Chương 30
Ngôi biệt thự của nhà ho. Miêu đã hiện ra trước mắt. Chàng dừng chân cố nén niềm vui sướng, xúc động. Chàng đứng lặng hồi lâu để ngắm nhìn căn nhà mà trước kia chàng cho là cao sang, xa lạ, giờ đây là một cảm giác thân yêu diệu vợi . Bởi vì nó đang che chở baỏ bọc người chàng yêu thương nhất đời. Chân bước vội , tim đập rộn ràng, chàng dừng lại trước cổng ngay dưới gốc cây bạch dương. Cổng khoá! Quán Anh không có ở nhà sao? Chàng hơi thất vọng. Nhìn vào phía trong, mọi cưả sổ, cửa chính đều đóng kín. Ngôi nhà có vẻ hoang vắng tiêu điều. Hoa viên, lối đi ngày nào tươi tốt, thứ tự sạch sẽ và rực rỡ mà ngày nay cỏ mọc, xác xơ… Vương Long đứng nhìn ổ khoá phân vân lưỡng lự , đang lúc định cất tiếng gọi chàng thấy một bóng người thấp thoáng sau cành lá. Mừng rỡ, chàng nhìn kỹ, nhận ra bóng người đó là một người đàn bà, chắc là một người làm ở đây. Chàng gọi lớn – Bà ơi! cho tôi hỏi thăm một chút. Chàng phải gọi tới ba lần, người đàn bà mới nghe tiếng, nhìn ra – Ông hỏi gì? – Cô Quán Anh có nhà không hả bà? – Ông hỏi bà Trương? – Vâng! bà Trương? Người đàn bà chăm chú nhìn chàng rồi nhẹ lắc đầu – Bà Trương đi vắng rồi – Bà ấy đi đâu? – Tôi không biết! – Chừng nào về? – Tôi không biết – Bà là người làm của gia đình này phải không? – Vâng, tôi trông coi tòa biệt thự này – Vậy thì tại sao bà không biết là chủ đi tới bao giờ về? – Tôi coi nhà thì biết coi nhà thôi, còn chủ đi đâu, bao giờ về làm sao tôi biết được! Bà ta trả lời chàng không mấy thiện cảm. – Tôi là một người bạn thân của ông bà Trương. Từ nhiều năm nay tôi không gặp lại hai người. Khi hay tin ông Trương mất nên về thăm. Nếu như bà Trương gặp lại tôi, bà ta sẽ mừng lắm. Ánh mắt người đàn bà đã biêủ lộ một chút thiện cảm, bà ta chăm chú nhìn chàng. – Khi nào bà Trương về, nói có ông họ Đỗ từ xa về thăm. TốI nay tôi sẽ trở lại – Tôi sợ rằng tối nay ông chưa gặp được chủ tôị Ông đừng trở lại mất công. – Tại sao vậy, bà Trương đi xa à? – Vâng, chủ tôi đi du lịch – Đi từ bao lâu? – Saú tháng rồi. Khi đi, bà dặn tôi ở nhà coi nhà tử tế, lâu lắm bà mới về – Bà đi một mình hay đi với ai? – Một mình! Vương Long im lặng không hỏi nữa. Chàng không thể mất đi niềm hy vọng. Nàng đi du lịch rồi cũng sẽ trở về. Có lẽ vì sống quá cô quạnh nên nàng mới đi để khuây khoả. Chàng nói với người quản gia – Thôi được, tôi ở ngay thị trấn này và còn ở lại đây lâu, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé lại, nếu bà Trương có về bất ngờ, nhờ bà haỹ đưa tấm danh thiếp này giúp tôi. Chàng rút tấm danh thiếp, gạch bỏ chữ Tôn Tử Ái, viêt vào chữ Đỗ Vương Long, rồi chàng viết thêm “Người chết đã sống lại và trở về. Nếu về, đừng đi –dâu nữa nhé. Mong tái ngô.” Chàng đưa cho bà quản gia, cám ơn bà ta rồi trở lại con đường cũ. Tới ngã ba, chàng rẽ về phía nhà. Chàng dừng lại ở trước cổng. Ngôi nhà cũ vẫn như xưa không có gì thay đổi ngoài vẻ cũ kỹ hơn trước. Xưởng mộc nằm trong daỹ nhà ngang, phía sân trước vẫn nhộn nhịp bóng người làm việc. Chú chàng từ trong xưởng mộc bước ra, lưng còng phải chống gậy, nhưng đầu ngửng cao, tóc bạc trắng – Chú ! Chú ơi! Chàng la lên rồi chạy lạị Ông chú giật mình ngơ ngác, đã lâu rồi, tiếng “chú” đối với ông đã trở thành xa lạ . Trong lúc ông còn đang ngơ ngác thì một bóng người đã lướt tới trước mặt hai cánh tay dang rộng ôm choàng lấy ông – Chú, Vương Long của chú đã về đây. – Vương Long! Vương Long!! Ông chú lặp lại với thái độ hốt hoảng. Người ta đã nói vớI ông Vương Long chết rồi. Vậy kẻ nào đang tự nhận là Vương Long đuà dỡn với ông đây? Hay hồn ma của Vương Long hiện về. – Vâng! Vương Long của chú đã về đây! Vương Long còn sống chứ chưa chết đâu. – Con! Con!! Ông chú đã nhận ra người đang ôm chặt lấy ông chính là đứa cháu thây yêu bằng da bằng thịt chứ không phải là hồn ma. Niềm vui mừng sung sướng chợt đến làm ông nghẹn ngào không nói nên lời. – Vâng! con đây! – Vậy mà người ta baỏ con đã chết. Cám ơn trời phật cháu tôi còn sống. Mọi người trong xưởng cũng đã chạy ra, vây quanh hai người, mỗi người nói một câu, phút chốc sân nhà huyên náo tiếng nói cười mừng rỡ. Bà thím từ trong nhà nghe huyên náo chạy ra. Thấy Vương Long bà đứng khựng lại hai chân run bắn cơ hồ muốn té. Rồi, bằng tất cả sự cố gắng bà chạy lại Vương Long ôm chầm lấy chàng. Thấy niềm hân hoan sung sướng của chú thím, Vương Long không khoỉ ân hận về hành động đã qua của chàng. – Con đã hành động như một kẻ điên rồ, ích kỷ. Con thật là vô ơn đối với chú thím, từ nay con sẽ ở lại đây maĩ maĩ để phụng dưỡng chú thím. Vừa nói chàng vừa dìu chú thím vào trong nhà!