Bạn đang đọc Bản Tình Ca Muôn Thưở – Chương 26
Bụng Liên Liên mỗi ngày một lớn, đã tới lúc nàng không thể đi theo đoàn hát được nữa. Vương Long sửa soạn để gửi vợ về Đài Bắc. Từ hai tháng trước Lý Bân đã về rồi. Mọi chuyện trong đoàn hát đều trao trọn quyền cho Vương Long sắp xếp lo liệu. Ngày mà Vương Long quyết định gửi vợ về, đoàn hát đang trình diễn ơ? Tân Gia Ba. Thật là đáng ngại, phải để cho Liên Liên đi một mình. Từ nhỏ đến lớn, đi đâu nàng đều đi với cha. Từ ngày lấy chồng nàng là cái bóng của chàng không rời một bước. Nhưng vì những giao kèo của đoàn hát đã lỡ ký cả năm. Công việc điều khiển lại rất bận rộn, nên chàng đành để vợ đáp tàu về Đài Bắc một mình. Trước đêm chia tay, chàng dặn dò vợ đủ thứ. Chàng nói thêm – Gặp cha, em nói là cha cứ yên tâm. Mọi chuyện anh lo liệu chu toàn trôi chaỷ cả. Nhờ chương trình quảng cáo đoàn hát đã gặt hái được nhiều thành công, trong hai tháng vừa qua mình dư ra được ba vạn rưỡi. Anh giữ lại một vạn để dùng khi bất trắc, em đem về cho cha hai vạn rưỡi để chi dùng hay để vào nhà băng. Điều em cần nhớ nhất là giữ gìn sức khoẻ. Đừng thức quá khuya, đừng làm chuyện gì để có thể mất sức. Anh sẽ tính ngày, tới lúc em gần sanh, dù có bận chuyện gì anh cũng về với em. Mắt Liên Liên rớm lê. – Xa anh em nhớ anh lắm. Nếu không vì sức khoẻ của con sau này, chắc em không chịu về như thế này đâu! Vương Long gật đầu an uỉ vơ. – Anh biết. Nhưng em phải cố gắng. Mình chỉ tạm xa nhau ít tháng thôi. Rồi mọi chuyện lại như cũ. Vương Long mỉm cười nói cho Liên Liên quên buồn – Nhớ là phải sanh con gái giống y hệt em đó nghe! – Không, em đã nói rồi, Nhất định nó phải là con trai. Hai vợ chồng ôm nhau cùng cười sung sướng. Từ ngày biết chắc là mình sắp có con, tâm tình Vương Long cũng dần dần thay đôỉ với niềm hy vọng mới. Chàng âu yếm yêu thương Liên Liên chân thành hơn. Chàng hăng say làm việc nhiều hơn. Quả thật, tình yêu của Liên Liên đã cứu vớt đời chàng. Tình yêu thật là mầu nhiệm. Chàng cảm ơn thượng đế đã ban cho chàng một người vợ tốt. Chàng cảm ơn Liên Liên đã yêu chàng. Chàng đã nhận ra được rằng tất cả những gì chàng đang có, sắp có là tuyệt diệu, là đáng quí. Chàng đã biết gìn giữ và vun đắp. Chàng đã biết lưu luyến và sợ nó mất đi. Thế rồi giờ phút chia tay đã đến. Liên Liên lên tàu trở về Đài Bắc, còn chàng trở về khách sạn một mình. Nhìn chiếc giường rộng rãi, chàng bỗng cảm thấy một nỗi cô đơn trống traỉ tràn ngập tâm tư. Gần một năm qua cuộc sống lứa đôi đã tạo cho chàng những thói quen. Bây giờ xa Liên Liên chàng mới biết sự hiện diện của nàng trong đời sống của chàng là cần thiết. Để quên đi nỗi buồn xa cách, chàng lao đầu vào công việc, hăng say hoạt động hơn. Thời gian một tháng trôi qua. Vương Long tính thầm chỉ còn một tháng nữa thì tới ngày Liên Liên sanh. Nhưng một hôm, chàng đang trông coi một buôỉ tập dợt thì nhận được điện tín của Lý Bân. Mở ra coi chỉ có mấy chữ “Về gấp Liên Liên đau nặng. Lý Bân” Vương Long giật mình, chàng trao tất cả công việc cho Trúc Can trông coi, rồi đáp tàu về Đài Bắc ngay. Một ngày một đêm lênh đênh trên biển cả, lòng nóng như lưả đốt. Chàng tự hỏi mới mấy tháng trước đây, Liên Liên còn khoẻ mạnh bình thường, sao lại nhận được tin nàng đau nặng. Nàng bị đau bệnh gì? Có gì nguy hiểm cho nàng không? Một nỗi lo âu tràn ngập trong lòng chàng. Chắc là bệnh tình phải nguy kịch lắm nên Lý Bân mới đánh điện tín cho chàng bằng một giọng như vậy. Một linh cảm có chuyện không hay sắp sưả xaỷ ra khiến chàng càng thêm lo âu hồi hộp. Về tới nhà, chàng thấy trong sân đầy những người, kẻ giăng màn, người che sân… Một điềm bất tường rồi. Chàng đứng chết lặng ở cổng. Chiếc xách cầm tay rớt xuống đất tư. Lúc nào. Một người trong sân nhìn ra thấy chàng thì la lớn – Tử Ái! Tử Ái!! Mọi người cùng đổ xô ra. Lý Bân cũng bước ra vừa nhìn thấy chàng, ông đã lắc đầu tuyệt vọng – Chậm quá rồi, con ơi! Ông òa lên khóc nức nở khiến chàng cũng không cầm long được nước mắt chaỷ quanh. Hai người đàn ông một già một trẻ ôm lấy nhau sụt sùi rơi lệ, thật chẳng còn cảnh nào muỉ lòng hơn. Vương Long phải cố gắng trấn tỉnh, dìu cha vợ vào nhà – Nhà con đi hồi nào vậy? – Tám giờ tối hôm qua. Cho tới lúc sắp đi, nó chỉ nhắc tên con, nó tội nghiệp con ở lại không có người chăm sóc. Nó còn hy vọng con về kịp, để nó nhìn mặt nhắn nhủ con vài điều. Nhưng hy vọng của nó cuối cùng cũng không thành. Nước mắt Vương Long chaỷ quanh, giọng chàng lạc đi – Hiện giờ nhà con nằm đâu? – Ở trong y viện. Mọi người đang sưả soạn đón nó về đây. Chắc cũng sắp về tới nơi rồi – Nhưng nhà con đau bệnh gì mà đi mau vậy? Hay là đau đã lâu mà cha đánh điện chậm cho con? Lý Bân lắc đầu giọng vẫn nghẹn ngào – Không, nó vừa bị đau là cha đưa nó vào y viện và đánh điện tín cho con hay ngay. Nó bị hư thai rồi làm băng, đi mau lắm, chỉ có hai ngày hai đêm. Giọng Lý Bân tắc nghẹn – Như vậy là cái mộng có cháu của cha không thành rồi, trời sao trớ trêu, kẻ già không bắt chết, lại bắt người trẻ. Hai hàm răng của Vương Long cắn chặt vào nhau. Chàng có cảm tưởng như hụt hơi, nghẹt thở. Sự ra đi của Liên Liên thật quá bất ngờ. Chỉ mới tháng trước thôi, cuộc đời còn xây bao nhiêu mộng ước. Vợ chồng còn bàn tính cùng nhau chuyện nọ chuyện kia. Thế mà, chỉ một sớm một chiều, Liên Liên đã ra đi vĩnh viễn. Tiếng xe đổ ngoài cổng. Xác Liên Liên đã về tới nhà. Hai người phu nhà đòn nhẹ nhàng đặt xác nàng xuống giường rồi bỏ ra. Vương Long đứng bên kéo tấm vaỉ trắng phủ mặt vợ ra nhìn lần cuối. Mặt nàng xám xanh không còn chút máu. Chàng vuốt tay lên trán nàng lạnh ngắt. Niềm xúc động dâng tràn, không cầm lòng được chàng ôm chặt lấy thân thể lạnh cóng cứng đơ của nàng – Liên Liên, em chết thật rồi sao, em bỏ anh thật rồi sao Hai bờ vai chàng rung lên, mọi người phải khó nhọc lắm mới gỡ chàng ra khoỉ xác nàng, chàng gào thét – Trời ơi, Liên Liên đã chết thật rồi Vì quá xúc động bệnh cũ của chàng tái phát. Mắt chàng hoa lên, lả người trong vòng tay của Lý Bân. Mọi người xôn xao, có tiếng la, tiếng gọi. Nhưng chàng đã không còn nghe được gì nữa. – Tội nghiệp, cậu ta thương vợ quá Người ta đưa chàng vào y viện trước khi tẩn liệm xác Liên Liên và tiến hành việc tang lễ. Đến y viện một lúc sau thì chàng tỉnh lại. Mặc dù các y sĩ hết lời khuyên, chàng cũng đòi trở về nhà. Việc chôn cất của Liên Liên không thể không có mặt chàng. Khi chàng đến nhà thì mọi việc đã xong xuôi. Suốt đêm chàng ngồi trên chiếc ghế gần đầu quan tài. Có lúc mệt quá chàng đã ngủ thiếp ngay trên ghế. Người ta khuyên chàng vào giường nằm nghĩ chàng cũng không nghe. Sáng hôm sau, đám tang Liên Liên được cử hành dưới một bầu trời am? đạm, mưa lâm râm. Vương Long bước theo xe tang với một cõi lòng tan nát. Chàng như mất hết sức lực như ngày bị bịnh trước kia, không thể đi được nữa. Những hòn đất lạnh lùng đắp xuống, chôn vùi người vơ. trẻ còn đầy những mộng ước tương lai . Nhưng bây giờ thì đã hết, giữa cõi sống và cõi chết chỉ cách nhau một thước đất mà thật xa cách nghìn trùng. Trời vẫn mưa, gío vẫn lạnh. Nấm mồ của Liên Liên được đắp lên cao dần… Lý Bân đứng dưới trời mưa, đầu cổ áo quần ướt sũng. Ông đứng như ngây như dại như người mất hồn nhìn những người chung quanh lấp vùi thân xác đứa con gái thân yêu độc nhất của ông. Mặt ông đầy nước. Nước mắt của lòng gìa tuôn chaỷ pha nhoà với nước mưa của trời xanh vô tình. Vương Long ngồi im bất động, chàng không còn khóc, nhưng nhìn mắt chàng người ta thấy rõ niềm tuyệt vọng sâu xa. Thế rồi đám tang cũng xong. Đã tới lúc Liên Liên một mình nhận lấy niềm cô đơn của chính cuộc đời nàng. Người ta dìu Lý Bân lên xe trở về nhà. Người ta đưa Vương Long trở lại bệnh viện…