Bản Thông Báo Tử Vong

Chương 20: Hung thủ giết bố


Đọc truyện Bản Thông Báo Tử Vong – Chương 20: Hung thủ giết bố

16 giờ 31 phút, trong sân bắn của câu lạc bộ bắn tỉa Tử Sam của tỉnh thành. Mặt trời đã dần ngả về hướng Tây, nhuộm những đám mây cuối chân trời thành màu vàng cam rực rỡ. Ánh nắng vốn chói chang sau khi trải qua nhiều tầng khúc xạ cũng trở nên rất đỗi êm dịu, nhìn từ xa, quả cầu lửa nóng rực đó lại giống như một lòng đỏ trứng vịt khổng lồ, có thể ép ra dầu được. Đối với việc bắn đĩa bay, sắc trời lúc này là thời điểm thích hợp nhất trong ngày. Bởi vì trong khi ánh nắng vẫn ngập tràn, nhưng bạn lại không phải lo ánh nắng gay gắt sẽ làm chói mắt bạn. Ngoài ra, sắc trời yên tĩnh và đẹp đẽ cũng có thể khiến cho tay bắn tỉa được ở trong trạng thái bắn tỉa tốt nhất. Hãy thử tưởng tượng một chút: tấm bia màu đen lướt qua bầu trời, tạo nên một đường rõ nét trước những áng mây chiều, lúc này nếu bạn bắn trúng, tấm bia sẽ vỡ tung, khói trắng bốc lên, phối cùng với nền trời màu vàng cam, đây sẽ là một bức tranh đẹp rực rỡ khiến người ta ngây ngất. Trung Tề Dân rất hy vọng có thể được cầm súng săn trong khung cảnh này, để được thỏa cơn thèm khát, nhưng nguyện vọng này lại khó có thể thực hiện được. Một viên đạn súng săn mười lăm tệ, một bia đĩa bay một trăm tệ. Đây là giá của việc bắn đĩa bay. Điều này cũng có nghĩa là tiền công cả ngày làm việc của Trung Tề Dân cũng không đủ để trả phí cho một lần bắn. Những người có thể chơi được trò chơi này đều là những người vừa có tiền lại vừa có thời gian để tận hưởng thú vui, những người này thường là những cậu chàng công tử trẻ tuổi, họ mặc đồ hàng hiệu, đi siêu xe, bên cạnh thường xuất hiện những cô gái trang điểm lòe loẹt. Những người này có khi bao sân cả ngày luôn, chi phí bỏ ra hàng vạn tệ nhẹ tênh giống như Trung Tề Dân hút một điếu thuốc lá vậy. Họ có nhiều tiền, hơn nữa tiền của họ chẳng phải tự mình kiếm được. Đây là suy luận mà Trung Tề Dân rút ra được khi nhìn thấy những thanh niên này. Nhưng kỹ thuật bắn của những người thuộc tầng lớp hưởng lạc này thực sự khó có thể khen ngợi được, trong mười lần bắn, có thể bắn trúng bia được một lần thì đã là khá lắm rồi. Khi sự kiện hiếm hoi này xảy ra, các cô gái bên cạnh cậu chàng công tử liền phát ra những tiếng reo hò tán thưởng đầy khoa trương. Trung Tề Dân thì lại nhíu mày giữa tiếng reo hò này, cảm thấy khó chịu vì bọn họ đã phá vỡ bầu không khí trang nghiêm của sân bắn. 200 Bắn tỉa là một việc nghiêm túc, bởi vì đằng sau mỗi viên đạn đều có khả năng đại diện cho hai sự chọn lựa cực đoan sống hoặc chết. Đây là câu nói đầu tiên người thầy dạy môn bắn tỉa nói với Trung Tề Dân khi lần đầu anh vào đội cảnh sát đặc nhiệm hai mươi năm trước. Câu nói này đã đi theo anh suốt nửa cuộc đời. Sau đó anh chuyển nghề trở thành một người huấn luyện bắn tỉa, cũng luôn dùng câu nói này làm câu mở đầu với các học viên của mình. Cho dù là trong môi trường tràn ngập bầu không khí vui chơi giải trí, anh cũng khó có thể thay đổi được tâm trạng kính sợ đối với viên đạn tự đáy lòng mình. Cho nên anh chán ghét những người có thái độ giải trí đối với việc bắn tỉa, anh cho rằng đó là sự khinh mạn đối với súng đạn. Nhưng anh lại không thể thay đổi được bất cứ điều gì, vì anh chỉ là một người huấn luyện ở trong sân bắn mà thôi. Nói từ một góc độ nào đó, những kẻ khiến anh chán ghét đó lại chính là cha mẹ cơm áo của mình, lương của mình được tính trong những viên đạn bắn bừa phứa đó. Ở lâu trong sân bắn, Trung Tề Dân đã rèn luyện được một loại khả năng đặc biệt: mỗi lần anh nhìn thấy khách tiến vào trong sân bắn, vừa nhìn một cái là anh có thể nhận ra được trình độ bắn của người này. Đó là một kiểu khí chất nội tại khó có thể miêu tả được, nhưng đúng là anh có thể nhìn ra được. Nói đơn giản hơn chính là: chính bản thân một người bắn tỉa xuất sắc có thể đem lại cảm giác về súng – cùng lúc có cảm giác nghiêm trang, còn tràn đầy sức mạnh. Trung Tề Dân rất ít khi nhìn nhầm điều này. Cho nên khi bóng người đó vừa xuất hiện ở trong sân bắn bèn lập tức gây nên sự chú ý của anh. Đó là một nam giới có thân hình cao lớn, anh ta mặc trang phục bắn, mũ gió đội trên đầu, mắt đeo kính râm to bản. Mặc dù không nhìn rõ được gương mặt và độ tuổi, nhưng dáng người thẳng và sức mạnh ở từng bước chân lại có thể làm nổi bật lên một số đặc trưng tính cách của người này. Anh ta chính là một khẩu súng, một khẩu súng mà Trung Tề Dân vẫn luôn chờ đợi, một khẩu súng biết hành động! Khẩu súng đó bước vào sân bắn, như thể có thứ cảm ứng tâm linh nào đó, anh ta cũng nhanh chóng nhìn thấy Trung Tề Dân. Ánh mắt của hai người trong khoảnh khắc chạm vào nhau, tạo nên vô số tia lửa. Trung Tề Dân như thể bị thứ gì đâm phải, thật không ngờ lại rùng mình một cái. Anh không thể nào tưởng tượng nổi mắt của người nam giới đó rốt cuộc sắc bén nhường nào. Mặc dù cách kính râm cũng vẫn có thể bắn ra được sức mạnh đáng sợ nhường này. Người nam giới chợt dừng bước, anh ta quay sang vẫy tay với một nhân viên phục vụ gần đó. Nhân viên phục vụ lập tức ân cần chạy đến, lắng nghe lời dặn 201 dò của đối phương. Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, nhân viên phục vụ bước nhanh đến chỗ Trung Tề Dân. “Anh Trung.”

Cậu hào hứng nói, “Anh có mối làm ăn rồi. Vị khách đó chỉ đích danh muốn anh đến làm huấn luyện.”

Đối với những người huấn luyện trong sân bắn, thì việc làm huấn luyện riêng cho khách là một công việc rất hay ho. Bởi vì như vậy thì không những có thể nhận được phần trăm từ phí bắn của khách hàng, hơn nữa chính mình cũng có thể mượn cơ hội biểu diễn đạn thật để được thỏa lòng mong mỏi. Gặp được một cậu chàng công tử hào phóng thế này, còn thường nhận được tiền bo kha khá. Mặc dù Trung Tề Dân chưa bao giờ có thiện cảm đối với những cậu chàng công tử này, nhưng có thể tăng thu nhập của mình thì đương nhiên là việc tốt rồi. Thế nhưng vị khách ngày hôm nay thì những cậu chàng công tử rõ ràng không thể so bì được. Khi Trung Tề Dân nghe nói mình được người đó chỉ đích danh làm huấn luyện, trong lòng thật không ngờ trào lên cảm giác lo lắng thấp thỏm vì được ưu ái. Anh lập tức đứng dậy, bước nhanh lên trước. Người nam giới đó thì vẫn đứng yên, mắt nhìn theo đối phương từng bước tiến lại gần. Cặp kính râm dày đã che giấu tâm trạng của anh ta, nhưng lại không thể che giấu được thần thái vô cùng chăm chú của anh ta. Trung Tề Dân không hiểu nổi tại sao đối phương lại nhìn mình chăm chú đến thế, anh chỉ là một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, mặc giản dị, tướng mạo thường thường. Nhưng anh không vì thế mà thất lễ, chủ động chào: “Chào anh!”

“Chào anh!”

Người đàn ông đó lạnh lùng đáp lại, giọng nói chắc là vẫn còn trẻ. Anh ta không chỉ đeo kính, mà còn dựng cổ áo lên, hình như có ý không muốn để cho người khác nhìn rõ gương mặt mình. Trung Tề Dân rất muốn nhìn thấy mặt người này, nhưng thân phận là người phục vụ khiến anh không có quyền thăm dò chuyện riêng của khách. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để làm tốt vai trò của mình. “Cho hỏi, anh cần sự hướng dẫn thế nào nhỉ?”

Trung Tề Dân hỏi. “Tôi mua một thẻ trọn gói mười tấm bia, anh hãy bắn hết cùng tôi nhé.”

Người thanh niên vừa nói vừa bước đi, Trung Tề Dân thì thoáng dừng lại, nhận lấy súng săn và đạn từ trong tay người phục vụ ban đầu, sau đó cũng bước vội theo, cùng đi đến khu vực bắn với người thanh niên đó. Người thanh niên lần lượt rung lắc hai khuỷu tay, vận động xương cốt và các khớp. Bắn đĩa bay không giống với bắn bia cố định, cần phải phản ứng nhanh và động tác cơ thể nhạy bén. Qua những trình tự động tác chuẩn bị của người 202 thanh niên, anh ta rõ ràng không phải là một người mới chơi. Hơn nữa ánh mắt anh ta lại luôn chăm chú nhìn về phía xa, lúc này ráng chiều tà nơi chân trời càng lúc càng đậm màu, có mấy ánh nắng tàn đỏ như màu máu tạo nên cảnh sắc xơ xác điêu tàn, thứ cảm giác này hô ứng với tâm trạng nào đó trong lòng anh, thật không ngờ trong khoảnh khắc khiến anh trở nên hơi si mê. “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Giọng nói của Trung Tề Dân vang lên phía sau người thanh niên. Anh ta quay đầu lại, thấy người huấn luyện đang đưa khẩu súng săn cho mình. “Xin cầm súng cẩn thận, đạn đã lên nòng rồi.”

Trung Tề Dân trịnh trọng nói, “Trước khi bắn, cần phải đảm bảo giữ nòng súng hướng xuống phía dưới phía đằng trước mình.”

Người thanh niên đón lấy khẩu súng, động tác thành thục và nhanh nhẹn khéo léo. Anh ta đeo găng tay mỏng màu đen, tư thế giữ súng có thể coi là hoàn mỹ, cả người anh ta bỗng chốc như hòa cùng khẩu súng đó, cùng toát ra một thứ khí thế như đè nén dồn ép. Trung Tề Dân hít thở một hơi thật sâu. Anh đã nhìn ra từ lâu thứ khí chất lạnh như khẩu súng ẩn chứa trong cơ thể người nam giới đó, lúc này đây, thứ khí chất này càng phát tiết ra rõ nét hơn. Anh bắt đầu suy đoán người này chắc đã từng đi lính, hoặc là anh ta cũng giống mình, cũng đã từng là một người bắn tỉa trong đội cảnh sát đặc nhiệm? Bởi vì khi người đó cầm súng đứng thẳng, trông anh ta trang nghiêm giống như một người bắn tỉa có khả năng phán quyết sự sống chết. Nhưng người đó không hề hướng nòng súng xuống dưới giống như lời hướng dẫn, Trung Tề Dân không thể không nhắc nhở anh ta lần nữa: “Nòng súng cần hướng xuống dưới, đừng ôm ngang như vậy, sẽ rất nguy hiểm.”

Người thanh niên không thèm để tâm, anh ta thậm chí còn chẳng buồn quay sang, sau khi nhìn chăm chú phía chân trời giây lát, mới nghe thấy giọng nói của anh ta vang lên: “Thứ thực sự có thể khống chế được khẩu súng, không phải là tư thế cầm trên tay, mà là suy nghĩ trong lòng của người cầm súng.”

Trung Tề Dân giật mình. Lời nói của người thanh niên càng thể hiện rõ anh ta là một tay súng có cảnh giới cao, anh không nghĩ ra được lời nào để phản bác lại đối phương, bởi vì đó đúng là sự lý giải ý nghĩa thực sự đối với súng. Anh đành phải hậm hực nhìn xung quanh, hy vọng không có ai nhìn thấy hành vi phạm quy ở đây. “Phi đĩa đi.”

Người thanh niên nói. Trung Tề Dân ấn nút điều khiển, một chiếc đĩa bay phụt ra từ hệ thống bắn phát, tạo nên một đường lượn tuyệt đẹp giữa sắc trời rực rỡ sắc màu. Khi đường 203 lượn này đạt đến điểm cao nhất, tiếng súng chợt vang lên, bia đạn vang lên tiếng nổ tung, bốc lên làn khói trắng. “Tuyệt!”

Trung Tề Dân khen ngợi. Với vai trò là một người đứng xem, anh không thể không thừa nhận đây là một cú bắn khởi đầu hoàn mỹ, bất luận từ độ chuẩn xác, nắm vững thời cơ, hay là độ thẩm mỹ trong động tác, tất cả mọi mặt đều không thể nào bới lông tìm vết được. Người thanh niên chỉ quặt tay lại, đưa súng cho Trung Tề Dân, lạnh lùng nói: “Lên đạn phi đĩa.”

Xem ra vị khách này không thích nói nhiều. Trung Tề Dân thầm phân tích, vậy thì mình tốt nhất cũng không nên nhiều lời, nếu không ngược lại còn khiến cho đối phương phản cảm. Nhưng kỹ thuật bắn của anh ta đã điêu luyện đến thế, thì cần gì mời riêng một người huấn luyện đến để làm nền nữa? Khẩu súng săn đã được lên đạn lại một lần nữa giao vào tay người thanh niên. Sau đó là đĩa bay được phóng lên, tiếng súng nổ, khói trắng bay lên. Động tác của người thanh niên mau lẹ và nhanh gọn, giống như đang hoàn thành một công việc quá đỗi quen thuộc. Không biết là do ráng mây nơi chân trời quá rực rỡ hay là do anh ta không muốn để người khác nhìn thấy gương mặt mình, đến khi viên đạn thứ chín được bắn ra, anh ta vẫn chưa từng quay đầu lại. Chín viên đạn, tỉ lệ trúng một trăm phần trăm. Thành tích này khiến cho Trung Tề Dân khó mà không nể phục. Còn lại một viên đạn cuối cùng, theo như tình trạng lúc trước, Trung Tề Dân không hề nghi ngờ người thanh niên này sẽ hoàn thành đợt bắn một cách hoàn mỹ nhất. Thế là anh phi đĩa bay ra, lặng lẽ chờ đợi đám khói trắng lại một lần nữa bay lên giữa ánh trời chiều. Thế nhưng lần này tiếng súng lại không vang lên. Người thanh niên nhìn dõi theo đĩa bay lượn đến tận chân trời, cả cơ thể như đứng hình, không hề nhúc nhích. “Sao thế?”

Sau khi đĩa bay rơi xuống đất, Trung Tề Dân hỏi vẻ kinh ngạc. Người thanh niên cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt của anh ta phóng ra từ sau cặp kính râm, nhìn chăm chăm vào gương mặt Trung Tề Dân. Giây lát sau, anh ta nói vẻ âm u: “Đây là viên đạn cuối cùng.”

“Đúng vậy!”

Trung Tề Dân bất lực lắc đầu, “Nhưng anh đã để lỡ mất đĩa bay rồi.”

204 Người thanh niên “hừ”

một tiếng, hình như đang cười khẩy, “Tôi chẳng có chút hứng gì đối với việc bắn đĩa bay.”

Anh ta vừa nói, vừa quay lại nhìn về phía chân trời. Đúng vậy. Kỹ thuật bắn của anh ta điêu luyện như vậy, chắc đã sớm chán ngán mục tiêu bắn tỉa là đĩa bay không có chút biến hóa gì cả nhỉ? Trung Tề Dân hình như có thể hiểu được cảm nhận của đối phương, thế nên anh lại mỉm cười giới thiệu: “Trong sân bắn còn có hạng mục săn bắn động vật hoang dã, anh có muốn trải nghiệm một chút không?”

“Săn bắn động vật?”

Người thanh niên lắc đầu, “Anh không cảm thấy như vậy vốn là lãng phí đạn sao?”

Trung Tề Dân không thể nào hiểu được ý tứ của đối phương, anh nhíu mày hỏi: “Vậy anh muốn chơi như thế nào?”

Người thanh niên nghịch ngợm khẩu súng trong tay: “Đối với một tay súng, con người mới là con mồi thú vị nhất. Trong khoảnh khắc anh nổ súng, chắc chắn anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng của anh ta… Anh ta cũng có thể sẽ phản kháng, cả quá trình đó sẽ càng kích thích. Đương nhiên, điều quan trọng là anh cần phải tìm được lý do để giết anh ta, khi anh nổ súng có mục đích, thì đây mới là một phát bắn thực sự hoàn mỹ.”

“Việc này sao có thể được chứ?”

Trung Tề Dân cười thất thanh, “Trong xã hội hiện nay, anh sao có thể có cơ hội để giết người được?”

Người thanh niên hỏi vặn lại: “Nổ súng vào người sống, đây chẳng phải là niềm mong mỏi sâu kín trong nội tâm của mỗi tay súng sao?”

Trung Tề Dân ngẩn người, anh bắt đầu ngửi thấy mùi vị của sự bất an. Anh không tiếp lời đối phương, mỉm cười, cố gắng dùng ngữ khí hòa nhã nhất, lên tiếng: “Anh hãy đưa súng cho tôi nào. Đợt bắn của anh đã kết thúc rồi.”

“Kết thúc rồi ư?”

Người thanh niên hình như cũng mỉm cười đáp lời, “Nhưng tôi vẫn còn một viên đạn, không phải vậy sao?”

“Anh đã để lỡ mất đĩa bay rồi. Xin hãy giao súng lại cho tôi!”

Trung Tề Dân càng cảm thấy bất an, anh thay đổi giọng nói, tỏ ra nghiêm túc hơn. Người thanh niên lại không hề có ý định giao súng, anh ta cầm chắc hơn. Điều này khiến Trung Tề Dân cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, anh cân nhắc xem có nên cưỡng chế đối phương giao nộp súng: nhưng lúc này đạn đã lên nòng, hành động như vậy quả thực vô cùng nguy hiểm. Ngộ nhỡ trong lúc giằng co xảy ra sơ suất, viên đạn bắn ra từ súng săn ở trong sân bắn không phải là trò đùa! 205 Người thanh niên lúc này quay người lại, tạo thành thế mặt đối mặt với Trung Tề Dân. Sau đó anh ta đột nhiên hỏi: “Anh đã từng nổ súng giết người bao giờ chưa?”

Câu hỏi này thực sự hơi vô lễ và đường đột, Trung Tề Dân rất muốn gỡ chiếc kính râm của đối phương xuống, nhìn xem ẩn phía sau đó là bộ mặt như thế nào. Nhưng anh vẫn cố kìm nén tâm trạng mình, hỏi ngược lại: “Sao thế?”

“Tôi chỉ là muốn biết… lý do anh giết người, và cả cảm nhận của anh sau khi giết chết đối phương.”

Người thanh niên nói rất nghiêm túc, trong ngữ khí không hề có ý tứ khiêu khích. Nhưng sau khi anh ta quay người, nòng súng lại nhằm về hướng Trung Tề Dân, điều này khiến anh cảm thấy mất tự nhiên, anh cảm thấy hơi hối hận sao mình lại nhận một vị khách kỳ quái thế này. Nhưng anh quyết định trả lời nghiêm túc câu hỏi này của đối phương, bởi vì đề tài này vốn có vị trí thần thánh trong lòng anh. “Tôi đã từng giết người. Những người tôi giết toàn là đáng tội cả. Nhìn những người đó gục ngã dưới nòng súng của tôi, cảm nhận lớn nhất của tôi chính là đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bảo vệ sự tôn nghiêm của chính nghĩa.”

Trung Tề Dân trịnh trọng nói, cuối cùng anh cũng ưỡn ngực đầy kiêu hãnh, “Bởi vì tôi đã từng là một người bắn tỉa của đội cảnh sát đặc nhiệm, nhiệm vụ của tôi chính là bắn chết những tên tội phạm gây nguy hại đến an toàn của xã hội.”

Người thanh niên trầm mặc giây lát: “Anh có thể đảm bảo những người mà anh bắn chết đều là đáng bị giết, anh chưa bao giờ sơ suất khi sử dụng quyền sinh quyền sát trong tay mình?”

“Tôi có thể đảm bảo!”

Trung Tề Dân không hề do dự, nhìn thẳng vào đối phương, “Tôi đã bắn những kẻ bắt giữ con tin, những sát thủ liên hoàn điên cuồng, những phần tử trốn tù nguy hiểm… họ đều phạm những tội đáng chết.”

Người đàn ông chăm chú nhìn Trung Tề Dân sau cặp kính râm: “Vậy anh có còn nhớ mười tám năm trước, một người tên là Văn Hồng Binh chứ?”

Trung Tề Dân lập tức nhíu mày, rõ ràng anh có ấn tượng sâu sắc đối với cái tên này. Sau đó anh hỏi lại đầy cảnh giác: “Sao anh lại biết sự việc này?”

“Trong hồ sơ của anh có.”

Người thanh niên đã nghĩ sẵn câu trả lời, “Trên trang web câu lạc bộ của các anh có tất cả hồ sơ chi tiết của những người huấn luyện, chiến công của anh khi ở trong ngành cảnh sát cũng được liệt kê ra. Tôi đã nhìn thấy những thông tin này mới chọn anh làm người huấn luyện.”

“Vậy sao?”

Trung Tề Dân bán tín bán nghi, anh không hiểu biết nhiều về mạng, ngẫm nghĩ, ngoài lý do này, thực sự cũng không tìm được cách giải thích 206 nào khác. Giây lát sau anh lại oán thán một câu: “Đã nói rõ là dùng tên giả, sao việc này vẫn bị truyền ra ngoài?”

“Anh rất sợ bị người khác biết sao?”

Khóe môi người thanh niên khẽ nhếch lên nụ cười khẩy, “Nhưng vừa rồi khi anh nói đến thành tích của mình lại rất kiêu hãnh cơ mà.”


“Sự việc này thì khác…”

Trung Tề Dân do dự, “Cái người đó… anh ta vốn không đáng chết.”

“Tại sao?”

“Anh ta bị ép đến đường cùng, tính nguy hại chủ quan phạm tội không lớn. Hơn nữa, ở hiện trường lúc đó, người đàm phán của cảnh sát đã khống chế được cục diện.”

Trung Tề Dân hồi tưởng lại chuyện cũ năm xưa, đây vốn là một bí mật, nhưng bây giờ lại bị một người lạ mặt nhắc tới. Có lẽ là đã quá lâu rồi cho nên mọi người đều không để tâm thì phải? Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nào ngờ được, người quan tâm nhất đến sự việc này lại đang đứng trước mặt mình. Trái tim người thanh niên đang đập dồn dập, lời nói của đối phương đã chứng thực tình hình mà anh ta đã tìm hiểu lúc trước, cũng đưa anh ta quay trở về ký ức khổ đau. Sau khi cố gắng khống chế được tâm trạng của mình, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng anh vẫn cứ bắn chết ông ta. Anh đã giết chết một người vốn không đáng chết!”

Lời nói của đối phương trở nên sắc bén, nhưng Trung Tề Dân ngược lại lại vô cùng bình thản. Anh lắc đầu, nói bình tĩnh: “Tôi không giết anh ta.”

Người thanh niên thoáng ngẩn người: “Anh có ý gì?”

“Tôi không giết anh ta. Điều này liên quan đến những điều cơ mật trong nội bộ.”

Trung Tề Dân lặp lại lần nữa, nhưng không nói rõ cụ thể, “Tại sao anh lại có hứng thú đối với sự việc này vậy?”

Người thanh niên trầm mặc không nói, từ mép viền kính, có thể nhìn thấy đầu lông mày của anh ta nhíu chặt lại. Cuộc trò chuyện này đang chuyển sang một hướng ngoài dự liệu của anh ta, và nét mặt của đối phương thì không hề giống như đang nói dối, hơn nữa, anh ta cũng không có lý do gì để nói dối về việc này. Bởi vì không hề có sự chuẩn bị về diễn biến này, cuộc nói chuyện hình như bị đông cứng lại. Người thanh niên không thể nào đối diện với câu hỏi vặn lại của Trung Tề Dân, cũng không nghĩ ra được cách nào để ép đối phương nói rõ 207 ra cái “bí mật”

đó. Nhưng dựa vào những thông tin mà mình đã nắm bắt được, anh ta đã có thể triển khai sự tưởng tượng và suy luận liên quan. “Anh không giết ông ta. Vậy thì có người khác đã giết chết ông ấy, có phải vậy không?”

Hồi lâu sau, người thanh niên lại một lần nữa lên tiếng. Giọng nói của anh ta trở nên khàn khàn, hình như đang gắng sức lắm mới nói ra được. Trung Tề Dân mím môi không nói, nhưng thái độ của anh rõ ràng là đã mặc nhận. Lồng ngực người thanh niên bắt đầu nhấp nhô, một thứ cảm giác sợ hãi đột ngột xâm nhập và lan tỏa khắp cơ thể anh ta. Nhất thời, anh ta thậm chí muốn lẩn trốn, nhưng có một thứ sức mạnh càng mãnh liệt hơn đã ép anh ta từng bước tiếp cận chân tướng sự thực đáng sợ. Thế nên, anh ta mang theo tâm trạng run rẩy, tiếp tục truy hỏi: “Anh không giết ông ta, người giết Văn Hồng Binh là một người khác. Vậy tại sao trong ghi chép của cảnh sát lại ghi là anh?”

“Tôi đã nói rồi, đây là cơ mật của cảnh sát.”

Trung Tề Dân hình như cảm nhận thấy sự yếu đuối của đối phương, ngữ khí của anh cũng vì vậy mà trở nên cứng rắn hơn, “Tôi không muốn nói nhiều với anh, xin hãy giao súng lại cho tôi.”

Nhưng người thanh niên vẫn còn chưa muốn kết thúc. “Bởi vì sự việc bắn giết lần này đã vi phạm trình tự của cảnh sát, có phải vậy không?”

Anh ta bắt đầu trả lời câu hỏi lúc trước của mình, đồng thời cả cơ thể anh ta có vẻ không thể khống chế nổi, đã dồn về phía Trung Tề Dân. Trung Tề Dân lùi lại phía sau một bước, thần sắc trở nên căng thẳng trước sự dồn ép của đối phương: “Anh làm gì thế?”

Anh vừa hỏi vừa đề cao cảnh giác. Đối phương mãi không chịu giao nộp súng, có lẽ mình phải sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt. Đã qua tuổi trung niên, Trung Tề Dân không còn khỏe mạnh được như lúc trai tráng, nhưng sức vóc của nhiều năm trong nghề cảnh sát đặc nhiệm vẫn còn. Nếu như trước đây gặp phải tình huống này, anh chắc đã không chút do dự mà lao đến, thi triển khả năng bắt giữ và khắc chế đối phương rồi. Nhưng hôm nay anh lại không có đủ dũng khí để làm như vậy, không phải vì anh nhát gan, mà là cái người đang đứng đối diện thực sự đã đem lại cho anh quá nhiều áp lực. Khắp cơ thể người này đều được bao vây bởi bầu không khí hùng mạnh, anh chưa bao giờ nhìn thấy thứ cảm giác sức mạnh nhường này. Cho nên anh không dám manh động, bởi vì anh không dám chắc mình có thể thắng được đối phương. 208 Cho nên Trung Tề Dân tranh thủ nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm cứu viện. Động tác kín đáo này đã bị người thanh niên bắt được, nhưng anh ta lại không kịp để tâm, anh ta chỉ bước từng bước lại gần, câu hỏi để kiểm chứng sự thực lại được ném ra: “Người thực sự bắn đó, anh ta vốn không có tư cách để nổ súng, bởi vì anh ta chỉ là một người cảnh sát thực tập! Nếu hành vi này được viết vào trong báo cáo, vậy thì người phụ trách hành động và người bắn súng đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm! Cho nên anh đã trở thành người bắn súng trên danh nghĩa, chân tướng sự thực của hiện trường hoàn toàn bị che giấu, người cần phải bị trừng phạt đã thoát khỏi sự trừng phạt, còn anh thì lại có được thành tích hư cấu nên!”

Thần sắc Trung Tề Dân từ căng thẳng chuyển sang kinh ngạc, anh chợt nhíu mày: “Rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại biết nhiều như vậy chứ?”

Người thanh niên chỉ khẽ gầm lên: “Nói cho tôi biết! Tôi nói có đúng không?!”

Trung Tề Dân cười đau khổ: “Anh đều đã biết rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng câu nói đó lại giống như mũi kim sắc nhọn, đã đâm vỡ bầu không khí đáng sợ toát ra từ người thanh niên. Anh ta liền đau khổ co rúm người lại, như thể gánh chịu cú đòn đau đớn chưa từng có, anh ta nghiến chặt răng, lẩm nhẩm: “Tại sao, tại sao…”

Trung Tề Dân lập tức nhận ra đây chính là cơ hội tốt để ra tay, anh bước lên trước, tay trái giành lấy súng săn, tay phải chặn vào yết hầu người thanh niên. Khoảng cách giữa họ vốn rất gần, và động tác của Trung Tề Dân lại rất nhanh nhẹn, anh tin rằng mình quyết không thể nào thất thủ. Nhưng anh đã nhầm. Cơ thể anh vừa mới cử động, người thanh niên đã bật dậy. Luồng sức mạnh ban đầu trong khoảnh khắc liền dồn tụ lại và triệt để bùng phát. Trung Tề Dân chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, tay phải đã bị kéo mạnh ra, đồng thời có thứ gì đó lạnh lẽo và cứng chắc chặn ngay trên đầu mình. Con tim Trung Tề Dân như rơi xuống, anh quá biết thứ chạm trên đầu mình là gì rồi. Súng là người bạn suốt cả cuộc đời anh, nhưng người bạn này lại đang bị một kẻ đáng sợ nắm giữ. Thế nên viên đạn chí mạng chỉ cách cái mạng của anh một nòng súng mà thôi. “Tại sao?”

Người thanh niên gầm lên, “Người cảnh sát thực tập đó vì sao lại nổ súng?! Nói cho tôi!”

Giọng nói của anh ta rất lớn, xem ra đã ở trong trạng thái mất kiểm soát. Những người làm việc trong sân bắn cuối cùng cũng bị kinh động, họ lần lượt quay sang nhìn. 209 Và tình cảnh hiện trường khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sau một đợt xôn xao, có người hoảng hốt rời khỏi đó, cũng có người thận trọng tiến lại gần. Người thanh niên lại gí nòng súng về phía trước một cái: “Mau nói! Tôi không có thời gian để đợi anh!”

Sau khoảng thời gian mất kiểm soát ngắn ngủi, anh ta dần dần khôi phục lại sự trấn tĩnh, hạ giọng, nhưng giọng nói lại càng âm u đáng sợ. Áp lực từ nòng súng truyền tới khiến Trung Tề Dân lập tức đưa ra đáp án: “Tôi không biết!”

Người thanh niên cắn răng không nói, rõ ràng là không hài lòng đối với câu trả lời này. Trung Tề Dân vội bổ sung thêm, “Tôi chỉ là người bắn tỉa, địa điểm mà tôi đứng là bên tòa lầu phía đối diện hiện trường vụ án. Hôm đó, nghi phạm liên tục thay đổi vị trí, thường xuyên thoát ra khỏi phạm vi khống chế bắn tỉa của tôi. Sau đó có cảnh sát tiến vào phòng để đàm phán, người chỉ huy hiện trường thông báo tiến triển thuận lợi. Tôi còn nghĩ: mối nguy hiểm chắc là có thể đã hóa giải được? Nhưng giây lát sau, tiếng súng vang lên, nghi phạm bị cảnh sát đàm phán bắn chết. Lúc đó, nghi phạm đứng ngoài tầm nhìn của tôi, tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Người thanh niên nhìn chăm chăm vào mặt đối phương, bộ dạng lo lắng và bất lực đó không giống như đang nói dối. Nhưng anh ta vẫn không cam tâm, truy hỏi tiếp: “Về sau, khi các anh tiến hành tổng kết đợt hành động, tình hình cụ thể lẽ nào không được thông báo trong nội bộ sao?”

“Không có. Chỉ huy hành động chỉ nói riêng với tôi, người nổ súng chỉ là một cảnh sát thực tập, cho nên muốn tôi mạo danh thay thế cho anh ta. Còn hiện trường rốt cuộc đã xảy ra việc gì, cũng chỉ có người bắn súng và chỉ huy biết mà thôi. Chỉ huy không nói cho tôi biết chi tiết, ông ấy thậm chí còn không cho người thứ ba tiến vào hiện trường.”

“Tại sao?”

“Chắc là lo bí mật việc thay thế bị tiết lộ ra ngoài thì phải? Vết thương do súng bắn tỉa và vết thương do súng của cảnh sát hoàn toàn khác nhau, nếu như có người cảnh sát khác tiến vào trong phòng, vừa nhìn là đã nhận ngay ra sơ hở.”

“Sự việc như vậy sao có thể che giấu được chứ?”

Người thanh niên tỏ ra nghi ngờ, súng săn trong tay lại một lần nữa phát huy tác dụng, “Ông ta chỉ là một người chỉ huy hiện trường, có thể một tay che cả bầu trời được sao?”

210 Trung Tề Dân cười đau khổ đầy bất lực: “Vị chỉ huy đó… ông ấy là một nhân vật vô cùng đặc biệt. Tôi không biết giải thích cho anh như thế nào, bởi vì quyền uy của ông ấy trong giới cảnh sát năm đó, anh không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”

Người thanh niên thoáng ngẩn người, hỏi: “Chính là người có tên Đinh Khoa sao? Năm đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự?”

Anh ta biết được thân phận của người chỉ huy vụ án 1.30 nhờ vào bộ hồ sơ lấy cắp được, nhưng lại không biết chút gì về trải nghiệm truyền kỳ của nhân vật này. Trung Tề Dân trả lời: “Chính là ông ấy.”

Mặc dù đang chịu sự uy hiếp chí mạng dưới nòng súng săn, nhưng khi nhắc đến cái tên này, sự kính phục vẫn hiện rõ trên gương mặt anh, sau đó anh lại khẽ cảm thán: “Anh không cần nghi ngờ lời nói của tôi, bởi vì không có việc gì mà người đó không làm được.”

Người thanh niên trầm mặc giây lát: “Vậy người đó bây giờ ở đâu?”

“Mười năm trước ông ấy đã biến mất rồi. Ông ấy tự giấu mình lại.”

Người thanh niên biết sự thực quả đúng như vậy. Trước đây anh ta cũng đã từng tìm kiếm tung tích của Đinh Khoa, nhưng cả mười năm nay đều không hề có bất cứ dấu vết gì của con người này. “Anh muốn tìm ông ấy?”

Trung Tề Dân sau khi nhận ra suy nghĩ của đối phương, khẽ lắc đầu, “Không thể nào, ông ấy đã muốn trốn, thì không ai có thể tìm thấy ông ấy được.”

Người thanh niên hừ một tiếng, rõ ràng là hơi phẫn nộ. Cái người tên gọi Đinh Khoa đó, ông ta thực sự lợi hại đến thế sao? Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ tìm ra được ông ta. Ta cần phải cho mọi người biết, người có thể làm được bất cứ việc gì, chỉ có ta! “Chàng trai, đừng kích động, có gì từ từ nói…”

Một giọng nói lạ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của người thanh niên. Anh ta quay đầu tìm kiếm hướng phát ra giọng nói, người lên tiếng chính là một người đàn ông trung niên béo mập, ông ta đứng cách đó khoảng mười mét, mặc comple, đi giày da, trông có vẻ như là giám đốc của sân bắn. Nhìn về phía sau người đàn ông mập, có khoảng hơn mười người nam giới mặc trang phục bảo vệ đang từ từ tản ra, hình thành trạng thái bao vây xung quanh vị trí của mình. Người thanh niên khẽ giật mình, biết rằng nơi đây đã không thể lưu lại thêm được nữa. Đương nhiên, anh ta không coi những nhân viên bảo vệ này ra gì, chỉ là nếu tính toán về thời gian, cái người đó sẽ nhanh chóng tới đây. Đây mới chính là điều mà anh ta thực sự nghi ngại. 211 Người đàn ông trung niên béo mập thấy người thanh niên có vẻ như đang suy ngẫm, cứ tưởng lời khuyên giải của mình có hiệu quả. Thế nên ông ta nuốt nước bọt, lại ra sức khuyên can: “Tôi là giám đốc ở đây, bất luận anh có ý kiến gì đối với sự phục vụ của chúng tôi, tôi đều có thể giải quyết giúp anh. Anh hãy bỏ súng xuống trước…”

Người thanh niên mỉm cười, đột nhiên vặn cánh tay, báng súng quay ngược lại, đập mạnh vào trán Trung Tề Dân, khiến anh lập tức ngất lịm xuống. Gần như đồng thời, tiếng súng cũng đột ngột vang lên, “pằng”

một tiếng, bắn vỡ chiếc đèn chùm khá lớn ở phía trên đầu ông mập. Mảnh kính vỡ ào ào rơi xuống như tiên nữ trên trời rải hoa, những người đứng bên dưới chiếc đèn chùm kinh hãi cuống cuồng né tránh, trong sân bắn bỗng chốc nháo nhào hỗn loạn. Người thanh niên ném khẩu súng săn xuống dưới chân Trung Tề Dân, anh chính là người duy nhất ở hiện trường có thể gây nên sự trở ngại đối với việc chạy thoát của anh ta, cho nên anh ta ra tay để đánh ngất đối phương. Đám bảo vệ đó mặc dù đông, nhưng đều là lũ người cỏ bù nhìn. Khi người thanh niên lao nhanh ra khỏi sân bắn, đám bù nhìn đó còn chẳng túm nổi một sợi lông tơ. Sau khi đã thoát khỏi nỗi kinh hoàng, ông giám đốc mập rút di động ra, vội vàng ấn 110 báo cảnh sát. Và cảnh sát đến nhanh hơn cả sự mong đợi của ông. Gần như khi ông vừa mới tắt máy, ông đã nhìn hấy một hàng ba người vội vàng bước tới. Những người này đều mặc thường phục, nhưng tư thế và khí chất của người đi đầu lại có thể thể hiện ra được đặc trưng ngành nghề nào đó. Ông giám đốc mập cũng quen biết với nhiều loại người, ông lập tức đi lên đón đoàn người này. Người nam giới đi đầu thần thái nghiêm nghị, anh giơ thẻ ra, tự giới thiệu: “Chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự.”

“Là tôi đã báo cảnh sát.”

Ông giám đốc mập rút ra chiếc khăn tay lau mồ hôi, đồng thời kêu lên kinh ngạc: “Các anh đến nhanh thật đấy!”

Người nam giới nói chuyện với ông giám đốc mập chính là La Phi, đương nhiên anh không đến vì nhận được lệnh của trung tâm chỉ huy 110. Sau khi biết được Eumenides lập kế hoạch bí mật trốn thoát, anh lập tức dẫn theo Liễu Tùng và Tăng Nhật Hoa đến ngay câu lạc bộ bắn súng Tử Sam. Bởi vì theo như kết quả điều tra, người cảnh sát bắn tỉa năm đó – Trung Tề Dân hiện nay đang làm công tác huấn luyện bắn súng ở câu lạc bộ này. Nhìn thần sắc hoảng loạn của giám đốc mập, La Phi đã biết: ở đây chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Mặc dù mình đã cố gắng đến đây nhanh nhất có thể, nhưng rốt cuộc vẫn cứ chậm một bước. “Trung Tề Dân đâu?”

La Phi không có thời gian giải thích cho đối phương, anh hỏi thẳng luôn vào vấn đề mình quan tâm nhất. 212 Ông giám đốc mập chỉ tay: “Ở đằng kia kìa. Vừa mới xảy ra chuyện, tôi còn chưa kịp chạy đến xem, cũng không biết tình hình ra sao. Ôi, tên hung thủ đó cũng vừa mới đi, nếu các anh đuổi theo, may ra vẫn còn kịp đấy!”


La Phi lắc đầu, Eumenides đã rời khỏi đây, có đuổi theo cũng chỉ mất công vô ích mà thôi. Anh nhìn theo hướng chỉ của giám đốc mập, nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh ở khu vực bắn, rõ ràng nơi đó là địa điểm xảy ra vụ việc. La Phi vội dẫn người bước nhanh tới đó. Sau khi dàn nhóm người sang hai bên, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nhắm nghiền mắt nằm dưới đất. Qua khuôn mặt đen gầy của anh, có thể nhận ra, người này chính là Trung Tề Dân – mục tiêu cảnh sát đang tìm kiếm. Hiện trường không hề có vết máu, điều này khiến con tim đang bị thắt chặt của La Phi thoáng thả lỏng ra một chút. Anh quỳ xổm xuống, để ngón tay xuống dưới mũi Trung Tề Dân, hơi thở có thể coi là bình thường, chắc không có vấn đề nghiêm trọng. Đồng thời anh cũng chú ý thấy trên trán người đang hôn mê có một vết thâm sưng, xem ra là đã bị vật tù đập mạnh vào. La Phi đỡ đối phương ngồi dậy, tay phải anh ấn vào nhân trung của người đó. Giây lát sau, Trung Tề Dân thở hắt ra, từ từ tỉnh lại. Ông giám đốc mập đứng bên liền vui mừng cứ thế xoa hai tay: “Ôi, người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”

“Tăng Nhật Hoa, cậu hãy dẫn họ đi tìm hiểu tình hình. Liễu Tùng, cậu chú ý cảnh giác.”

La Phi ra lệnh ngắn ngọn. Trung Tề Dân không gặp trở ngại lớn đúng là một kết quả đáng vui mừng. Nhưng hành vi của Eumenides vốn rất khó nắm bắt, cũng không thể loại trừ khả năng hắn đột nhiên quay lại. Cho nên, không những không được phép lơ là cảnh giác, những người không liên quan ở hiện trường cũng cần phải nhanh chóng giải tán. Tăng Nhật Hoa cười hi ha kéo ông giám đốc mập sang một bên, đồng thời gọi những nhân viên bảo vệ đứng xung quanh: “Các anh hãy đi theo tôi nào!”

So với La Phi, gương mặt và hành động của cậu rõ ràng vô cùng hòa nhã, nên ông giám đốc và những người khác đều đi theo cậu đến khu vực an toàn. La Phi nhìn Trung Tề Dân đang xoa xoa chỗ sưng vù trên trán, thần trí đã dần hồi phục. “Anh nhìn thấy hắn chưa?”

La Phi hỏi. “Ai cơ?”

Thần sắc của Trung Tề Dân vẫn hơi mơ màng, anh nhìn người đàn ông lạ bên cạnh mình, lại hỏi, “Anh là ai?”

“Tôi là cảnh sát.”

La Phi nói rõ thân phận của mình, rồi truy hỏi, “Cái người đã đánh bị thương anh đấy, anh đã nhìn thấy hắn chưa?”

213 Trung Tề Dân cười đau khổ trả lời: “Tôi đã bị hắn đánh cho ngã vật ra thế này, sao lại chưa nhìn thấy hắn được chứ?”

“Ý của tôi là…”

La Phi nhấn mạnh, nói: “Anh có nhìn thấy cụ thể gương mặt của hắn không?”

“Việc này…”

Trung Tề Dân ngẩn người một lát, “Không, hắn đội mũ và đeo kính râm, dựng cao cổ áo, không nhìn ra được cụ thể gương mặt.”

Vẻ mặt anh có vẻ hơi lúng túng, với vai trò là một người đàn ông đã từng làm trong đội cảnh sát đặc nhiệm, bị người ta đánh ngã nhào xuống đất mà còn không nhìn rõ được mặt đối phương, việc này đúng là đáng hổ thẹn thật. Đương nhiên La Phi không vì vậy mà coi thường đối phương, bởi vì anh biết rõ thực lực đáng sợ của người hành hung đó. Trên thực tế, khi Eumenides đã cắt đuôi được cảnh sát để hành động, La Phi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng có kết quả xấu nhất. Nhưng hiện giờ Trung Tề Dân vẫn còn sống, điều này ít nhiều đã vượt ra khỏi dự liệu của anh rồi. Với bản tính sát thủ của Eumenides, hắn không có lý do gì tha cho kẻ thù đã giết chết bố đẻ của mình. Vậy thì rốt cuộc là tình hình gì mà lại có thể làm thay đổi được kết quả bi kịch lẽ ra sẽ xuất hiện chứ? Là do sự phản kháng của Trung Tề Dân khiến cho hành động của Eumenides bị thất bại, hay là Eumenides đang lên kế hoạch cho một âm mưu đáng sợ hơn? Đáp án của những câu hỏi này có lẽ được ẩn giấu trong sự việc Trung Tề Dân vừa trải qua. Cho nên La Phi lại hỏi ngay: “Hãy nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh cần phải nhớ lại thật kỹ, không được để sót bất cứ chi tiết nào.”

Trung Tề Dân bắt đầu kể lại chuyện mình vừa trải qua, bắt đầu từ khi người thanh niên thần bí đó bước vào sân bắn, những lời đối thoại và cả cuộc giao đấu giữa hai người. Và chân tướng sự việc cũng dần dần sáng tỏ qua lời tường thuật, đáp án hiện ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của La Phi. Thực tế là, La Phi cũng giống như Eumenides, khi nghe nói Trung Tề Dân chỉ là tay súng thay thế, lập tức đoán ra ngay được thân phận của tay súng thực sự, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe đối phương kể hết toàn bộ những việc xảy ra, sau đó anh trầm mặc giây lát, mới hỏi tiếp: “Người cảnh sát thực tập giết chết Văn Hồng Binh, tên của anh ta có phải là Viên Chí Bang?”

“Đúng rồi.”

Trung Tề Dân nhìn La Phi với vẻ kỳ lạ, không hiểu sao đối phương lại cũng hiểu nhiều về việc này đến thế. La Phi cũng đang lấy làm lạ, vì tình tiết quan trọng như vậy mà Hoàng Kiệt Viễn lại chưa bao giờ nhắc đến. Bởi vì sau khi bố con Hoàng Kiệt Viễn đoàn tụ 214 thì không cùng hành động với cảnh sát nữa, cho nên câu hỏi này của anh chỉ có thể nhận được lời giải đáp từ Trung Tề Dân. “Việc anh thay thế, ngay cả những nhân viên hành động cũng không hay biết sao?”

“Chỉ có Viên Chí Bang và Đinh Khoa biết thôi. Chắc anh cũng đã nghe nói về con người Đinh Khoa rồi chứ? Những việc ông ấy làm không bao giờ để lộ chút sơ hở nào, muốn che giấu một vài chân tướng sự thực nào đó trong địa phận mình quản hạt, đối với ông ta là một việc dễ như trở bàn tay.”

Đúng vậy. La Phi không chút nghi ngờ về thực lực giải quyết vấn đề của nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát đó, nhưng lông mày anh lúc này vẫn nhíu chặt lại. Vì sao? Vì sao Đinh Khoa lại phải làm như vậy? Lẽ nào chỉ là vì muốn che giấu hành vi vượt quyền sao? Bất luận thế nào, việc Viên Chí Bang bắn chết một kẻ hung đồ mình buộc đầy bom mìn, cho dù là phạm quy, cùng lắm cũng là kết quả lấy công chuộc tội chứ? Đinh Khoa cần gì phải che giấu chân tướng sự việc như vậy? Ở đây chắc chắn là có một bí mật nào đó đáng để tìm hiểu cặn kẽ. 19 giờ 23 phút, trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự tỉnh thành. Bầu không khí trong cuộc họp hơi trầm mặc. Từ sau khi La Phi làm tổ trưởng tổ chuyên án 4.18, hôm nay là lần đầu tiên anh dẫn các thành viên triển khai trận giao đấu chính thức với Eumenides, thế nhưng kết quả của trận giao đấu này lại không được như ý. Trên thực tế, nếu như không phải trong nội tình của vụ án 1.30 mười tám năm trước xảy ra biến cố dẫn đến sự thay đổi, thì tổ chuyên án rất có khả năng đã phải đối diện thêm một thi thể nạn nhân dưới tay Eumenides. Nghĩ đến tình huống này, La Phi cảm thấy thực sự sợ hãi: cảnh sát có thể rút lui an toàn trong chiến dịch này, thực sự là một điều vô cùng may mắn! Những thành viên khác của tổ chuyên án cũng khó tránh được ảnh hưởng tâm trạng tương tự. Doãn Kiếm cúi đầu không nói, Liễu Tùng thì mang bộ mặt ủ rũ không còn chút sức lực nào cả, nhưng người không thoải mái nhất chính là Tăng Nhật Hoa. Hôm nay trong chiến dịch này, cậu coi như là nhân vật chủ lực trực tiếp so tài với Eumenides, nhưng cậu không những không phá giải được chương trình phần mềm phát hiện nói dối của đối phương, việc lần theo dấu vết trên mạng cũng bị trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Như vậy thì cũng coi 215 như là thất bại hoàn toàn. Nhưng cậu lại chưa bao giờ biết che giấu tâm trạng của mình, cho nên cứ chẹp môi mãi, thở than không ngớt. “Anh có thể dừng phát ra tiếng được không?”

Mộ Kiếm Vân ngồi cạnh hình như không chịu đựng thêm được nữa, cô trừng mắt phàn nàn với Tăng Nhật Hoa. Cậu chàng hậm hực gãi đầu, hạ giọng kêu than: “Trong lòng không vui, thì cũng phải tìm đường mà phát tiết ra chứ?”

“Tôi cảm thấy mọi người đều cần phải phấn chấn lên.”

Mộ Kiếm Vân cao giọng, nói với tất cả mọi người, “Sự việc không đến nỗi tồi tệ như chúng ta nghĩ đâu. Lần này mặc dù chúng ta không đánh bại được Eumenides, nhưng lúc này đây, Eumenides cũng không có được bất cứ niềm vui thích nào của người thắng cuộc.”

Ánh mắt mọi người tập trung vào Mộ Kiếm Vân, họ có thể hiểu được ý tứ câu nói cuối cùng: Mặc dù Eumenides đã thành công trong việc truy lùng ra được người bắn tỉa trong vụ án 1.30, nhưng người bắn tỉa này vốn không phải là tay súng bắn chết bố đẻ hắn. Tay súng thực sự, thật không ngờ lại chính là Viên Chí Bang! Chính là người này đã một tay nuôi dạy hắn từ một cô nhi không nơi nương tựa trở thành một sát thủ tài giỏi. Lúc này đây, Eumenides cần phải đối diện với sự thay đổi lớn trên phương diện tình cảm ra sao đây? “Tôi hy vọng cô có thể phân tích một chút, lúc này Eumenides sẽ suy nghĩ như thế nào? Điều này rất quan trọng đối với hành động tiếp theo của chúng ta.”

La Phi hỏi đầy quan tâm, lúc trước anh chính là đang suy ngẫm về vấn đề này, vừa rồi có một chút đường hướng, cần sự chứng thực của chuyên gia trong lĩnh vực này. Và việc này vừa vặn cũng chính là đề tài mà Mộ Kiếm Vân muốn đề cập đến. Nữ giảng sư bắt đầu phân tích: “Hắn sẽ rơi vào thứ tâm trạng vô cùng băn khoăn mơ hồ. Hắn vốn mang theo thứ tâm trạng báo thù để điều tra thân thế của mình, tìm kiếm hung thủ đã giết chết bố đẻ mình. Nhưng bây giờ, thân phận của hung thủ lại nhằm vào Viên Chí Bang, là người đã dẫn dắt hắn bước vào con đường làm sát thủ. Đối với sự việc này, ngay cả chúng ta cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn, vậy thì Eumenides chắc chắn sẽ rơi vào màn sương mù càng dày đặc hơn. Đối với hắn, màn sương mù này bắt buộc phải được vén ra, nếu không sự tồn tại trên đời của hắn sẽ mất đi ý nghĩa. Bởi vì Viên Chí Bang đã tạo dựng nên nửa cuộc đời trước của hắn, chúng ta có thể tưởng tượng ảnh hưởng mà Viên Chí Bang tác động đến hắn sâu sắc giống như một người bố, sức ảnh hưởng này chính là nền tảng vững chắc khiến hắn bước đi trên con đường trở thành sát thủ. Nhưng giờ đây, nền tảng này đã bị hóa thành một loạt những dấu chấm hỏi đang lay động. Những dấu chấm hỏi này nếu không được giải đáp, hắn sao có thể đi tiếp được đây?”

La Phi hỏi chen ngang: “Ý cô là, hắn chắc chắn phải tìm cho ra bằng được nguyên nhân thực sự khiến Viên Chí Bang bắn chết bố mình phải không?”

216 “Đúng vậy.”

Mộ Kiếm Vân quả quyết gật đầu, “Bất luận khó khăn ra sao, cần phải trả bằng giá gì, đây là việc mà hắn bắt buộc phải hoàn thành.”

“Vậy thì phương hướng mà hắn tiếp tục truy tìm, chỉ có thể là tập trung vào hai người là Đinh Khoa và Trần Thiên Tiều.”

La Phi nói tiếp theo hướng tư duy đó. Bởi vì theo như lời miêu tả của Trung Tề Dân, người biết rõ về tình hình cái chết của Văn Hồng Binh ngoài người trong cuộc là Trần Thiên Tiều và Viên Chí Bang, thì chỉ còn Đinh Khoa là người chỉ huy hành động năm đó thôi. Bây giờ Viên Chí Bang đã chết, manh mối để truy tìm được thu hẹp lại. “Hai người này đều không dễ tìm được đâu. Đinh Khoa mười năm trước đã không có chút tin tức gì, Trần Thiên Tiều thì nợ một đống tiền, cũng phải đến ba, bốn năm nay chưa lộ diện, có bao nhiêu người còn đang tìm kiếm hắn. Nói không phải, hai người này còn sống hay chết cũng còn khó nói cho rõ được.”

Người nói câu này chính là Tăng Nhật Hoa. Trên thực tế, sau khi phát hiện ra vụ án 1.30, La Phi đã sắp xếp tìm kiếm hai nhân vật then chốt này, cụ thể công việc chính là cấp dưới của Tăng Nhật Hoa phụ trách. Nhưng đến giờ thì vẫn không có chút manh mối nào. “Bảo người của cậu dốc sức dốc lực hơn nữa đi!”

La Phi nhấn mạnh một câu, sau đó quay sang nhìn Doãn Kiếm, “Cậu cũng điều một số người để đi hỗ trợ công việc này, cả hai lực lượng cùng phối hợp, nhất định phải đến trước được Eumenides!”

“Tuân lệnh!”

Doãn Kiếm nhận lệnh. Ánh mắt La Phi vẫn chưa chuyển đi chỗ khác: “Tầm quan trọng của việc này, không cần tôi phải nói nhiều chứ?”

Doãn Kiếm cũng nhìn lại La Phi bằng ánh mắt kiên định: “Mục tiêu của Eumenides chính là mục tiêu của cảnh sát. Điều then chốt quyết định sự thành bại của chiến dịch này, chính là tốc độ tìm kiếm của đối phương. Nếu như để Eumenides tìm thấy trước, vậy thì chúng ta đã mất đi manh mối quan trọng nhất để có thể giữ chân đối thủ.”

Lời phân tích của Doãn Kiếm ngắn gọn và thấu đáo, La Phi gật đầu hài lòng. Sau đó anh lại một lần nữa nhìn về phía Mộ Kiếm Vân, trong lòng vẫn còn có một số điều nghi hoặc muốn nhờ đối phương giải đáp. “Cô giáo Mộ, tôi vẫn còn muốn thỉnh giáo một chút, nếu như Eumenides tìm được đáp án cuối cùng, vậy thì sẽ nảy sinh sự ảnh hưởng như thế nào đối với hắn?”

Lần này Mộ Kiếm Vân không trả lời ngay, cô trầm mặc, hình như cũng đang suy ngẫm điều gì, giây lát sau cô nói: “Điều này thì còn cần phải xem hắn tìm được đáp án như thế nào.”

217 La Phi khẽ “ừm”

một tiếng, hỏi tiếp: “Cô có thể nói cụ thể hơn được chút không?”

“Anh cho rằng đáp án đó sẽ như thế nào?”

Mộ Kiếm Vân lại nhìn La Phi, hỏi vặn lại, “Viên Chí Bang vì sao lại bắn chết Văn Hồng Binh? Điều này đúng là thú vị đây. Hoàng Kiệt Viễn và Trung Tề Dân đều đã chứng thực, tình hình hiện trường lúc đó đã được khống chế.”

La Phi lắc đầu: “Theo những tài liệu hiện tôi đang nắm giữ, thì tôi không thể đưa ra được sự phán đoán nào cả.”

Mộ Kiếm Vân mỉm cười: “Anh không cần thiết mỗi câu nói đều phải nghiêm ngặt thế đâu. Tôi chỉ là muốn nghe sự suy đoán của anh thôi.”

“Suy đoán thì chẳng có ý nghĩa gì cả…”

La Phi mím môi. Nhưng để phối hợp với đối phương, anh vẫn nói tiếp mấy câu: “… Có lẽ chính là một sơ suất, Viên Chí Bang lúc đó chỉ là một người cảnh sát thực tập, lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ như vậy, bởi vì quá căng thẳng nên đã xuất hiện sai sót thì cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng… hành vi của con người này nhiều lúc cũng rất khó nắm bắt, nếu anh ta có suy nghĩ nào khác mà cố tình hành động như vậy, thì cũng không lấy làm lạ.”

Mộ Kiếm Vân gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ căn cứ theo suy đoán của anh để nói. Nếu như là một sơ suất, vậy thì sau khi Văn Thành Vũ biết được chân tướng sự thực, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng thất vọng. Bố đẻ của mình chính là bị Viên Chí Bang lỡ tay giết chết, mặc dù không đến nỗi nảy sinh sự căm hận, nhưng uy tín của Viên Chí Bang trong lòng hắn sẽ bị giảm xuống đáng kể, điều này rất có thể sẽ làm lung lay chỗ dựa tinh thần của hắn khiến hắn mất đi niềm hứng thú đối với vai diễn Eumenides này. Hắn thậm chí còn có khả năng mất đi sự hứng thú đối với rất nhiều sự vật khác, từ đó trở nên sa sút, có thể sẽ chuyển sang mong muốn có được một cuộc sống bình yên.”


La Phi lắng nghe rất chăm chú, khi đối phương vừa ngừng lại, anh liền vội hỏi ngay: “Thế nếu như ở trong tình huống sau thì sao?”

“Ở tình huống sau… thì chính là Viên Chí Bang vì một mục đích nào đó cố ý giết chết Văn Hồng Binh, nếu như vậy, sự việc phức tạp hơn.”

Mộ Kiếm Vân cân nhắc câu chữ: “Trước tiên, điều không còn nghi ngờ gì nữa, Văn Thành Vũ sau khi biết được chân tướng sự việc sẽ nảy sinh sự căm hận sâu sắc đối với Viên Chí Bang, chính Viên Chí Bang đã hủy hoại cuộc sống của mình, tiếp đến, hắn sẽ căm hận cái thân phận Eumenides mà mình đã hóa thành, bởi vì đó chính là thứ mà Viên Chí Bang đã gán vào cuộc đời mình, trong con mắt hắn, thân phận này đã trở thành sự tiếp nối âm mưu của đối phương.”

“Vậy thì hắn có ngừng việc giết người lại không?”

La Phi hỏi đầy mong ngóng, đây mới là vấn đề anh quan tâm nhất. 218 Mộ Kiếm Vân lại đưa ra câu trả lời không như La Phi mong đợi nhất, “Cũng chưa chắc!”

Cô lắc đầu nói, “Ở trong trạng thái vô cùng mãnh liệt đó, tính cách của hắn có thể hướng về hai cực. Hoặc là đột nhiên nghĩ thông suốt, triệt để từ bỏ thân phận sát thủ Eumenides, hơn nữa sẽ cảm thấy hối hận về những hành vi trước đây của mình, từ đó bước lên một con đường bắt đầu làm lại cuộc đời; Nhưng cũng có một loại khả năng: chính là hắn càng điên cuồng thực hiện những hành vi giết chóc, bởi vì hắn sẽ coi việc Viên Chí Bang giết chết bố mình cũng là một tội ác mà chưa bị pháp luật trừng trị. Để bù đắp lại nỗi đau khổ mà tội ác này gây ra cho hắn, hắn chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm mục tiêu trừng phạt, mong có được sự giải thoát trong việc giết chóc.”

“Đúng là hai cực hoàn toàn trái ngược nhau.”

La Phi lẩm nhẩm đầy cảm khái, sau đó anh nheo mắt nhìn Mộ Kiếm Vân, “Vậy cô có thể nói cho tôi biết: rốt cuộc hắn sẽ đi theo hướng nào, là do điều gì quyết định?”

“Một phần nguyên nhân, chính là do tính cách của chính bản thân hắn. Đây là thứ do trời sinh, chẳng ai có thể khống chế hay dự liệu được. Đương nhiên, cũng không thể coi nhẹ sự ảnh hưởng của thế giới bên ngoài, nếu như hắn có một người bạn tri âm, có thể lắng nghe hắn tâm sự, chia sẻ nỗi bi thương của hắn, khuyên nhủ an ủi sự phẫn nộ của hắn, vậy thì tỉ lệ phần trăm để hắn làm một người bình thường sẽ cao hơn một chút; Ngược lại, nếu hắn dồn nén tất cả tâm trạng trong lòng, không có cơ hội để trút bầu tâm sự, vậy thì hơn 80% là sẽ trở thành tên sát thủ càng đáng sợ và điên cuồng hơn.”

La Phi ngẩn người giây lát, sau đó anh cười đau khổ, giọng nói vô cùng bất lực: “Hắn có thể tâm sự với ai được chứ?”

Lời La Phi nói chưa thật rõ, nhưng mọi người có mặt ở đây đều hiểu ẩn ý của anh: một tên sát thủ cô độc như vậy, sao có thể hy vọng hắn có một hoàn cảnh rực rỡ tươi sáng chứ? Xem ra muốn ngăn chặn con đường tội lỗi của Eumenides, chỉ có thể bắt hắn chịu trói trước pháp luật mới được! Mọi người hồi tưởng lại đứa bé cô độc trong bức ảnh đã được xem, trong lòng không tránh khỏi sự cảm thán: có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc hắn gặp Viên Chí Bang, đã được định sẵn buộc phải bước vào con đường nhân sinh bi thảm này. 21 giờ 45 phút, trước cửa nhà hàng ăn Lục Dương Xuân. Dưới những ánh đèn rực rỡ chói lòa của chốn đô thành, cô gái mặc áo trắng váy đen trông thật trang nhã. Và trên khuôn mặt cô, nét mặt có sự khác biệt với ngày thường: đã bớt đi nỗi buồn thương, giữa hai đầu lông mày hình như đã có sự mong chờ đối với cuộc sống mới, cho dù trong đôi mắt đã mất đi ánh sáng từ lâu cũng toát ra chút thần thái. Khi người đầu bếp nhà hàng đi đến bên cạnh cô gái, cô gái lại một lần nữa từ chối thiện chí muốn đưa cô về nhà, hơn nữa lần này còn từ chối một cách triệt 219 để hơn, cô nói với đối phương: “Sau này khi tan ca, anh cứ về nhà luôn đi, không cần lo cho em, sẽ có người đưa em về.”

Người đầu bếp nhìn cô gái, ánh mắt quét một lượt xung quanh, thần sắc có vẻ hơi hiếu kỳ và kinh ngạc. Nhưng anh ta chẳng tìm thấy mục tiêu nào đáng quan tâm cả, thế nên sau khi nói mấy câu khách sáo, anh ta bèn rời đi trước. “Cảm ơn anh! Anh đừng lái xe nhanh quá!”

Cô gái nói ở phía sau anh ta, người nam giới quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xinh đẹp như hoa của cô, trái tim anh chợt đập loạn nhịp. Từ sau khi bố cô gái xảy ra chuyện, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ thế này, rốt cuộc là điều gì đã thay đổi tâm tư của cô như vậy chứ? Bất luận thế nào, đây cũng là sự thay đổi đáng vui mừng. Khi người nam giới quay người lần nữa, trên khóe môi anh ta cũng khẽ mỉm cười. “Chúng ta cũng đi thôi!”

Cô gái rung rung sợi dây thừng trong tay, ra lệnh cho chú chó dẫn đường đang ngồi dưới chân. Chú chó có tên “Ngưu Ngưu”

đứng dậy rung lắc bộ lông vàng, thành thục dẫn chủ nhân bước xuống bậc thềm. Cô gái đã nắm được phương hướng đi về phía trước, còn Ngưu Ngưu thì lại nhắc nhở cô chủ những ngã quành và chỗ có trở ngại. Sự phối hợp vô cùng ăn ý này thường nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường. Cứ đi như vậy không lâu, cô gái nghe thấy có người ở phía trước nói đầy khách khí: “Xin chào cô! Xin hãy đi theo tôi, bạn của cô đang đợi cô.”

Cô gái nhận ra người nói chính là nhân viên phục vụ trong quán café hôm qua đã dẫn đường cho mình. Cô mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó đi theo đối phương về hướng quán café. Vẫn là vị trí tương tự như hôm qua, cô gái có thể cảm nhận được. Vừa yên vị, cô hỏi luôn: “Anh cứ luôn thích ngồi ở những chỗ này sao?”

“Chỗ thế nào?”

Một giọng nói đáp lại lời cô. “Ở trong góc khuất. Trong nhà hàng ăn cũng như vậy, ở đây cũng vậy.”

“Ha ha.”

Người thanh niên nói chuyện với cô bật cười, “Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng những việc mà cô chú ý đến còn nhiều hơn những người bình thường khác.”

Đối phương rõ ràng đã tán đồng lời suy đoán của mình, thế là cô gái lại hiếu kỳ truy hỏi tiếp: “Vị trí thế này có ưu điểm gì chứ?”

220 “Yên tĩnh.”

Người thanh niên thản nhiên trả lời. Đương nhiên đây chỉ là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân quan trọng hơn thì anh ta không tiện giải thích, huống hồ cho dù là anh ta có giải thích, cô gái sống trong thế giới không có ánh sáng cũng không thể nào hiểu nổi nhỉ? “Thích ăn món ăn Hoài Dương, uống đồ uống thanh đạm và rượu, thích nghe ca khúc nhạc violin như “Trầm tư”

thích những vị trí góc khuất yên tĩnh…”

Cô gái khẽ liệt kê, ánh mắt cô hướng về phía người thanh niên đối diện, cứ như thể có thể nhìn thấy đối phương vậy, cuối cùng cô lẩm nhẩm hỏi ngược lại: “Chắc anh là người rất từng trải nhỉ?”

Ánh mắt người thanh niên vụt sáng, trong lòng chợt trào dâng những gợn sóng đồng tâm. “Tại sao?”

Sau khi trầm mặc giây lát, anh ta hỏi vặn lại. “Bởi vì chỉ có người nào bình thường hay phải trải qua sóng gió, mới đặc biệt trân trọng cảm giác yên tĩnh đó. Nếu như cuộc sống của anh quá bình lặng không có gì đặc biệt, vậy thì lúc rảnh rỗi, chắc chắn anh sẽ muốn thử đồ ăn Tứ Xuyên đầy kích thích, sẽ tha hồ hò hét điên cuồng trong quán bar ồn ào huyên náo.”

Tâm tư của người thanh niên có vẻ hơi tản mạn, anh ta khẽ nhắm mắt lại một lát mới có thể khống chế được tâm trạng của mình. “Lời cô nói rất có lý…”

Anh khẽ thở dài, nói: “Nhưng tại sao cô lại có được cảm giác sâu sắc đến thế?”

“Bởi vì…”

Cô gái trầm ngâm, “… Bởi vì, tôi là một người mù!”

Người thanh niên “ồ?”

một tiếng. “Bởi vì tôi là một người mù, cho nên tôi có nhiều thời gian để suy ngẫm hơn các anh.”

Cô gái giải thích. “Đúng vậy.”

Người thanh niên hình như hiểu ra điều gì đó, “Suy nghĩ trong thế giới toàn là một màu đen, không chịu sự quấy rầy của bất cứ điều gì, cho nên ngược lại lại có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người bình thường không nhìn thấy.”

Cô gái cười: “Vậy anh có ngưỡng mộ tôi không?”

Người thanh niên cũng trả lời nghiêm túc: “Một chút!”

“Một người bình thường ngưỡng mộ một người mù, việc này có phải là hơi kỳ quặc không?”

221 Người thanh niên không thể không thừa nhận: “Đúng là có một chút.”

“Chính là loại cảm giác này, có phải không?”

Cô gái hơi nghiêng đầu, vừa suy ngẫm vừa nói, “Có rất nhiều sự việc đều cùng chung một đạo lý: anh càng có được nhiều thứ nào đó, lại càng khao khát có được thứ tương phản với nó. Anh ngưỡng mộ cảm nhận của tôi trong thế giới đêm đen, nhưng còn tôi thì sao? Nỗi khát vọng của tôi đối với ánh sáng là thứ anh không thể nào hiểu được. Khi tôi dùng suy nghĩ này để phân tích sở thích yên tĩnh của anh, tôi có thể đoán sơ qua được anh đã trải qua cuộc sống như thế nào.”

Người thanh niên cúi đầu không nói, như thể đang chuyên tâm lắng nghe. Giây lát sau, anh ta lại một lần nữa lên tiếng, chuyển đề tài sang cô gái. “Mắt cô… là do bẩm sinh sao?”

Cô gái gật đầu: “Từ khi còn rất bé, thì vẫn có thể nhìn thấy một số thứ, nhưng về sau tình hình càng lúc càng xấu đi, trước 10 tuổi thì mù hoàn toàn. Cho nên ấn tượng của tôi về cái thế giới này, chỉ dừng lại ở trong những khung cảnh thuở ấu thơ. Những khung cảnh ấy, giờ hồi ức lại đều rất đẹp đẽ. Chỉ là thời gian đã cách xa quá lâu, cũng dần trở nên mơ hồ rồi.”

Người thanh niên nhìn sâu vào mắt cô gái, bắt đầu tưởng tượng: nếu đôi mắt đó có thể khôi phục lại được thần thái của người sáng mắt, thì chắc sẽ là một hình ảnh tuyệt đẹp lay động lòng người nhỉ? Mang theo tâm trạng này, anh ta hỏi: “Bây giờ còn có thể chữa trị được không?”

Cô gái lắc đầu: “Đã ngừng chữa trị từ lâu rồi, chữa cũng không có tác dụng gì.”

“Ừm…”

Người thanh niên lại không bi quan giống như đối phương, “Tôi nghe nói hiện nay có một biện pháp trị liệu gene, có thể chữa trị được chứng bệnh bẩm sinh như của cô. Cô nên thử xem sao.”

“Thật sao?”

Cô gái như người dưới nước hít thở được không khí, ngẩng đầu lên vẻ chờ mong, “Ở bệnh viện nào có vậy?”

“Cần phải đi Mỹ…”

Người thanh niên trả lời, “… Đây là kỹ thuật tiên tiến nhất.”

Lòng nhiệt tình của cô gái giảm hẳn. “Mỹ ư?”

Cô gái khẽ cười đau khổ, “Ngay cả tỉnh thành, tôi còn chưa rời khỏi bao giờ… hơn nữa, phương pháp trị liệu này chắc chắn là phải tốn rất nhiều tiền nhỉ?”

222 Người thanh niên tiếp lời rất tự nhiên: “Việc này cô không cần phải lo. Tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

Cô gái ngẩn người. Cô và người đàn ông đối diện quen nhau mới chỉ có một ngày, mặc dù cả hai đều có thiện cảm với nhau, nhưng đối phương bỗng chốc hứa sẽ giúp một việc lớn nhường này, cô thực sự không tài nào hiểu được. Có phải là anh ta đang đùa không? Hoặc là nói những lời giả dối lấy lòng? Nhưng qua ngữ khí của đối phương, hai loại khả năng này đều có vẻ không giống. Mang theo mối băn khoăn nghi hoặc này, đôi lông mày của cô gái bất giác nhíu lại. Người thanh niên cảm nhận được những điều đối phương đang nghĩ, thế nên anh ta lại nói tiếp: “Tôi nói nghiêm túc đấy. Hơn nữa, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi sẽ thu xếp tất cả mọi việc. Đợi sau khi tôi sắp xếp xong, cô chỉ cần đi đến Mỹ chữa trị là được.”

“Nhưng… vì sao?”


Cô gái lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, sự việc này quả thực quá khó hiểu, cô cần phải hỏi cho rõ ràng mới được. “Rốt cuộc anh là ai? Trước đây anh có quen tôi không?”

“Không phức tạp như vậy đâu.”

Người thanh niên bình tĩnh trả lời, “Tôi chỉ muốn giúp cô.”

“Nếu như chúng ta chỉ vừa mới quen biết, tôi không thể nghĩ ra được lý do để anh có thể giúp tôi như vậy…”

Cô gái nói thẳng luôn không hề kiêng nể, “Anh có biết không? Khi anh nói như vậy, tôi chẳng vui chút nào cả, cũng chẳng cảm kích anh đâu, tôi cảm thấy… anh đang lừa tôi.”

“Cô nghĩ thế nào cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sau đó cô đi Mỹ chữa trị. Đối với cô, việc này chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“Trong con mắt anh, tôi rất đơn giản sao?”

Cô gái chuyển sang giọng nói cứng rắn, “Nếu như vậy… vậy thì tôi từ chối mọi sự giúp đỡ của anh.”

“Cô hiểu nhầm tôi rồi… từ “đơn giản”

mà tôi nói, cô lẽ ra cần hiểu được ý tôi muốn thể hiện ra.”

“Vậy thì anh buộc phải cho tôi một lý do, tại sao anh lại giúp tôi như vậy?”

Sau giây lát trầm mặc, giọng nói của người thanh niên vang lên bên tai cô gái: “Bởi vì ngoài tôi ra, sẽ không còn ai chăm lo cho cô như vậy.”

Cô gái khẽ run rẩy, cơ thể như bị điện giật gây nên thứ cảm giác nóng ran và yếu mệt. Đồng thời cô cũng ngượng ngùng dịch chuyển cơ thể, như thể đang trốn tránh thứ gì đó. 223 Nhưng lại nghe thấy người thanh niên nói tiếp: “Tôi muốn chăm sóc cô thật tốt, như vậy tôi mới có thể nghe được âm nhạc mà tôi yêu thích. Không biết đây có được coi là lý do khiến cô hài lòng hay không? Hơn nữa, đối với tôi mà nói, việc giúp đỡ này không hề khó khăn, tôi chỉ là muốn giúp đỡ một người bạn đáng được giúp đỡ trong phạm vi khả năng của tôi.”

Cô gái đã thoát khỏi tâm trạng mơ hồ, khôi phục lại trạng thái bình thường. “Nhưng đối với tôi và anh, chúng ta chỉ là những người lạ.”

Cô lại nói nhấn mạnh, nhưng ngữ khí đã hòa nhã hơn nhiều, “Nếu như anh muốn giúp tôi, vậy thì việc bây giờ anh cần làm, có lẽ là hãy để cho chúng ta hiểu nhiều về nhau hơn.”

“Tôi cũng hy vọng như vậy. Nhưng…”

Người thanh niên hình như không nói tiếp được, sau khi ngừng lại hồi lâu, anh ta mới nói vẻ bi thương, “Có một số sự tìm hiểu, có thể mãi mãi cũng không đạt được.”

“Tại sao?”

Cô gái không thể hiểu nổi. Người thanh niên không nói thêm gì nữa, hôm nay anh ta đã nói quá nhiều rồi, đây vốn không phải là phong cách của anh ta. Giữa hai người bỗng xuất hiện bầu không khí trầm mặc, cuối cùng, giọng nói của cô gái đã phá vỡ bầu không khí này. “Tôi muốn về nhà.”

Cô nói vẻ hơi nghiêm nghị. Hôm nay khi cô đến cuộc hẹn này, không thể nào ngờ được cuộc nói chuyện lại rơi vào tình thế sượng sùng này. Bây giờ cô đã thực sự tin rằng đối phương thật lòng muốn giúp đỡ mình, nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy giữa hai người bắt đầu xuất hiện một thứ cảm giác kỳ lạ. Hình như con người này đang giấu mình một việc vô cùng quan trọng, nhưng sự việc đó rốt cuộc là gì, cô lại không thể nào nói cho rõ được. “Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.”

Người thanh niên vừa nhìn đồng hồ vừa nói, “Nhưng tôi còn có một việc cần phải nói với cô.”

“Gì vậy?”

Cô gái dỏng tai lên, có vẻ như đang mong chờ. Người thanh niên nhìn đối phương với vẻ dịu dàng và chăm chú: “Hôm qua chúng ta có một lời hẹn: tôi nói sau này ngày nào tôi cũng đợi cô ở quán café này, sau đó đưa cô về nhà…”

“Đúng vậy.”

Cô gái mỉm cười, hy vọng điều này sẽ làm dịu lại bầu không khí không mấy vui vẻ ban nãy, “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta thực hiện lời 224 hẹn này.”

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng ngưng lại trên gương mặt, bởi vì câu nói của đối phương lại một lần nữa khiến cô cảm thấy bất ngờ. “Tôi phải thất hứa rồi!”

Người thanh niên chợt dùng ngữ khí vô cùng áy náy, “Tôi xin lỗi!”

Cô gái lặng người, sau đó cô lắc đầu, không che giấu được tâm trạng không vui trong lòng: “Anh luôn nhanh chóng thay đổi quyết định của mình như vậy sao?”

“Không, không phải như cô nghĩ đâu…”

Người thanh niên ngừng lại giây lát, anh ta hít thở một hơi thật sâu, nói: “Tôi cần phải hoàn thành một việc, trước khi làm xong việc này, tôi không có cách nào để gặp mặt cô được.”

Cô gái trầm mặc một lúc: “Vậy thì anh cần gì phải hẹn với tôi? Vốn dĩ chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, có thể không ảnh hưởng gì đến nhau.”

“Là việc vừa mới xảy ra ngày hôm nay, là tình huống tôi hoàn toàn không thể ngờ được.”

Người thanh niên giải thích, dùng giọng điệu bình thản vốn có. Anh ta hình như không vội vàng giải thích, nhưng chính thái độ như vậy ngược lại càng đáng tin. Tâm trạng bất mãn của cô gái cũng giảm bớt đi nhiều, nhưng nỗi thất vọng vẫn hiển hiện trên gương mặt cô. Cô dò hỏi: “Anh cần phải đi tỉnh khác à?”

“Không, chỉ là tôi không thể gặp mặt cô.”

“Vậy anh có đến nghe nhạc của tôi không?”

“Trước khi việc đó kết thúc – không được.”

Cô gái ủ dột bặm môi: “Cần bao lâu để hoàn thành xong việc đó?”

Người thanh niên lắc đầu: “Tôi không biết.”

Cô gái khẽ thở dài. Cô phát hiện ra càng tiếp cận người nam giới trước mặt cô, thì càng phát hiện ra đám sương mù vây bủa quanh anh ta. Nhưng cô không muốn truy hỏi thêm nữa. Kinh nghiệm lúc trước cho thấy: việc mà đối phương không muốn nói, mình có hỏi thế nào cũng chỉ vô ích mà thôi. Giây lát sau cô nói: “Tôi cũng muốn nói cho anh biết một việc.”

“Gì vậy?”

Cô gái mím môi, hình như đang do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn nói cảm nhận thật trong lòng mình. 225 “Tôi đã bị mù hơn mười năm, chắc chắn anh có thể hiểu được niềm khao khát ánh sáng của tôi. Nhưng hôm nay, anh nói với tôi anh sẽ giúp tôi chữa trị đôi mắt, sau đó lại nói anh không thể giữ được lời hẹn hôm qua. Anh có biết không? Tôi lại mong rằng, thà anh mặc kệ đôi mắt của tôi, nhưng anh có thể giữ được lời hẹn, như vậy tôi sẽ thực sự cảm thấy mình có thêm một người bạn, chứ không phải là nỗi khát vọng không nắm chắc được. Ha, có lẽ anh cảm thấy hơi khó hiểu nhỉ?”

“Không…”

Người thanh niên lập tức trả lời: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cô. Thực ra, giữa chúng ta có khá nhiều điểm tương đồng.”

“Ồ?”

Cô gái cắn môi, “… Vậy anh có suy nghĩ thêm chút không?”

Người thanh niên không trả lời, anh ta chợt thay đổi đề tài: “Vì sao mà bố cô qua đời?”

Cô gái lộ ra thần sắc kinh ngạc, không hiểu vì sao đối phương lại nhắc đến điều này. Nhưng cô cũng không hề né tránh câu hỏi này, bởi vì trong lòng cô, bố cô là một người anh hùng, cô thậm chí còn hy vọng người trên khắp thế giới đều biết sự tích về bố cô. “Bố tôi là một người cảnh sát.”

Giọng cô vừa bi thương nhưng lại mang theo niềm tự hào, “Lúc sinh thời, ông điều tra một vụ án mạng, vụ án rất quan trọng. Sau đó tên hung thủ đó tìm thấy ông, ông đã bị giết hại trong lúc giằng co quyết đấu với tên hung thủ đó.”

“Cô có muốn tìm thấy tên hung thủ đó không? Tên hung thủ đã giết hại bố cô ấy?”

Khi hỏi câu hỏi này, người thanh niên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, mặc dù anh ta biết rõ đôi mắt đó không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì. “Đương nhiên.”

Cô gái nói không chút do dự: “Nếu tôi có thể tìm thấy hắn, tôi đồng ý bằng mọi giá. Tôi muốn đối diện với hắn và hỏi: Tại sao lại phải làm như vậy? Tôi nghĩ, chắc chắn hắn không dám trả lời tôi, hắn sẽ phải run rẩy trước sự phẫn nộ của tôi. Nhưng tôi sẽ không tha cho hắn, trên thế giới này, chỉ có hắn biết được từng chi tiết về cái chết của bố tôi. Tôi phải hỏi hắn thật tường tận, sau đó tôi muốn nhìn thấy hắn chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật.”

Giọng nói của cô gái vô cùng kiên định, tạo nên sự tương phản rõ nét giữa hình ảnh mềm yếu nho nhã của cô, đồng thời, hai giọt nước mắt trong veo từ má cô nhỏ xuống. Người thanh niên chìm đắm trong thứ tâm trạng nào đó, hồi lâu không nói gì. Cho đến khi nước mắt của cô gái được gió thổi khô, mới lại nghe thấy giọng nói của anh ta. 226 “Đối với cái chết của bố cô, cô không muốn lưu lại bất cứ câu hỏi nào. Sau đó… nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ báo thù cho bố cô, có phải vậy không?”

Cô gái lặng lẽ gật đầu. “Đây cũng chính là suy nghĩ lúc này của tôi.”

Người thanh niên ủ rũ nói đầy cảm thán: “Cho nên mới nói, chúng ta có quá nhiều điểm chung. Tôi thực sự rất hy vọng: cô có thể hiểu được tôi giống như tôi hiểu cô. Tôi xin lỗi thêm lần nữa, vì sự thất hứa của mình, nhưng luôn có một số việc chúng ta buộc phải làm.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.