Bản Thông Báo Tử Vong

Chương 2: Vụ thảm án mười tám năm trước


Đọc truyện Bản Thông Báo Tử Vong – Chương 2: Vụ thảm án mười tám năm trước

16 giờ 30 phút ngày 21 tháng 10.
Trung tâm hội
nghị đội cảnh sát hình sự. Sắc mặt
Hàn
Hạo tối sầm, hai tay đè lên một chồng tài liệu dày cộp.
Hai giờ đồng
hồ trước, anh đã giải mã được hồ sơ vụ án đã bị khóa chặt trong suốt mười tám
năm qua ở phòng Hồ sơ. Sau khi đọc qua hồ sơ vụ án này, cuối cùng anh cũng đã biết vụ
án xảy ra mười tám năm trước là vụ án như thế nào. Anh cũng biết mình sắp
phải đối diện với một đối thủ dã tâm đáng sợ ra sao. May mà anh không
chỉ có một mình – bên cạnh anh, sau mười tám năm, đang
xây dựng lại tổ chuyên án với các thành viên xuất sắc nhất trong giới cảnh sát. La Phi ngồi ở
đối diện phía bên kia bàn, ánh mắt anh đã dừng
lại ở đống tài liệu đó
rất
lâu rồi. Nhưng ánh mắt anh tản mạn, tư duy rõ ràng đã bay đến
một không gian khác. Đống
tài
liệu đó, đối với người khác có thể chỉ là những con chữ,
những bức ảnh,
ghi
chép một số sự việc. Nhưng đối với La Phi, cảm giác hoàn toàn
khác biệt.
Anh đã đặt mình ở trong từng cảnh tượng chân thực, mặc dù đã cách xa bao năm
như vậy, nhưng âm thanh, bức tranh trong cảnh tượng đó, thậm chí cả hơi
thở cũng đều rành rọt rõ ràng như vậy, có thể nhận ra được những thứ vô cùng nhỏ bé. Đương nhiên, tất cả
mọi thứ cảm giác cũng đều không hề giảm bớt giống như
những cảnh tượng đó: Bi
thương, ủ dột, thê lương, phẫn nộ, thậm chí còn có cả sợ hãi… La Phi biết mình vĩnh
viễn không bao giờ có thể quên được những điều này. Và cách duy nhất để có thể giải
thoát được chính là tìm được kẻ vừa đáng hận vừa đáng
sợ đó, để có một cái kết triệt để! Đây cũng
chính là lý do khiến anh đặc biệt xin nghỉ phép để từ
Long Châu vội đến
tỉnh thành. Doãn Kiếm ngồi bên cạnh
Hàn
Hạo, ánh mắt thì lại hiếu kỳ
nhìn
La Phi, hình như rất muốn biết đối phương đang nghĩ gì. Mặc dù chỉ mới gặp mặt một
lần,
nhưng người đàn ông đột ngột xuất hiện này dường như mang trên người một
thứ khí chất thần bí, thứ khí chất này thực sự tạo
nên
sức hút đối với Doãn Kiếm. Rốt
cuộc anh ấy là người như thế nào? Mười tám năm trước anh ấy đã trải qua sự việc
gì?
Bây giờ vì sao lại quay lại? Những câu hỏi cứ cuộn tròn trong não Doãn Kiếm, cậu hận một
nỗi không thể biết rõ được tất cả các đáp án ngay lập tức. Cùng ngồi ở
đó có một anh chàng có thần thái khác hoàn toàn với Doãn Kiếm.
Anh chàng này trông chỉ mới hơn
20 tuổi, có vẻ còn trẻ hơn cả Doãn Kiếm.
Cậu ta đeo kính, thân hình gầy gò yếu ớt, lấy tay trái chống đầu, trông bộ dạng lười
biếng uể oải. Mặc dù cũng mặc trang phục của cảnh sát, nhưng khuôn mặt và
thái độ của cậu hoàn toàn không tương xứng với khí chất trang nghiêm của bộ
cảnh phục. Lúc này đây, cậu đang buồn chán ngồi xoay chiếc bút nước trong tay, hình
như chẳng có chút hứng thú gì với mọi việc và mọi
người xung quanh, chỉ là thỉnh
thoảng ngước lên nhìn, rồi lại nhanh chóng chuyển ánh mắt ra chỗ khác, trong khoảnh
khắc, thần thái trở nên vô cùng linh động. Tiếp đến là một
anh chàng khỏe mạnh da đen bóng. Anh chắc khoảng ngoài 30 tuổi,

thế ngồi uy nghiêm, lưng thẳng, trông rất khỏe mạnh tinh anh. Ở bên cạnh
anh
gần như có thể nảy sinh cảm giác vừa nghiêm túc vừa an toàn. Lúc này đây,
anh đang giơ tay trái lên nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó trịnh trọng nói: “Đội
trưởng Hàn, đã đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”

Ngón tay Hàn Hạo đang

khe khẽ lên chồng hồ sơ vụ án đó, lưỡng lự giây lát, bèn trả lời:
“Ừm…
còn có một người chưa đến, thế này đi, chúng ta hãy đợi thêm ba phút nữa!”

Đúng
vậy, ở giữa La Phi và cậu thanh niên quay bút còn có một ghế trống, đây sẽ là một
người như thế nào nhỉ? Vì sao lại đến muộn? “Một
trường hợp quan trọng thế này, kỷ luật cần
phải được
coi
trọng nhất.”

Người
đàn
ông tráng kiện tỏ vẻ hơi bất mãn, anh nhìn Hàn Hạo, giọng hơi lên cao, “Nếu
như
ngay cả trong nội bộ còn không có cách nào phối hợp,
thì
sao có thể đối
đầu với đối thủ được chứ?”

“Đợi
ba phút.”

Hàn Hạo lại trả lời ngắn gọn một lần nữa, giọng anh nói không
to, nhưng lại toát ra sự kiên định và uy nghiêm không thể nào phản bác được.
Người đàn ông tráng kiện thu ánh mắt lại,
không nói thêm gì nữa. Thế nhưng
ở bên
ngoài cửa lại vang lên một giọng nói: “Các anh không cần đợi
nữa
– bởi vì tôi đã đến đây từ lâu rồi.”

Hòa cùng âm
thanh, một bóng người bước vào trong phòng họp.
Tất cả mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn vào con người này.
Bởi vì, đây thực sự là một bóng
người có vẻ như không nên xuất hiện vào đúng
thời khắc này. Trong phòng họp của
đội cảnh sát hình sự, tại một nơi tràn ngập không khí đậm
chất
nam giới và uy nghiêm này, thật không ngờ lại
xuất hiện một người phụ nữ
như vậy. Không còn nghi
ngờ gì nữa, đây là một người phụ nữ đẹp đúng theo chuẩn mực
người phương Đông. Thân hình cô thon thả, mặt
thon gọn, đôi mắt to, mũi và miệng
toát ra sự nhanh nhẹn; mái tóc dài suôn mượt đen nhánh đến lóa mắt, càng làm tôn
thêm nước da trắng ngần mềm mại của cô. Qua vẻ
ngoài,
bạn rất khó có thể đoán
đúng được độ tuổi thực của cô, bởi vì hai má cô toát ra sự mềm mại căng mịn của
tuổi
trẻ, nhưng giữa đôi lông mày của cô lại toát ra sự tôi luyện và sắc bén

chỉ những người phụ nữ trưởng thành mới có được. Cho dù chính Hàn
Hạo là người triệu tập, lúc này đây cũng
cảm thấy hơi ngạc
nhiên,
anh khẽ nheo mắt, hỏi một câu với vẻ
không chắc chắn cho lắm: “Cô… cô là cô
giáo Mộ?”

“Đúng
vậy!”

Người phụ nữ gật đầu trả lời, trên mặt thấp
thoáng nụ cười, “Chuyên ngành tâm
lý học tội phạm của trường Cảnh sát tỉnh, giảng sư Mộ Kiếm Vân.”

Cô vừa tự giới
thiệu, vừa ngồi xuống ghế trống bên cạnh La Phi. Hàn Hạo cười
thoải mái: Mộ Kiếm Vân. Khi lãnh đạo Sở công
an tỉnh giới thiệu
cho anh chuyên gia tâm lý học về tội
phạm này, anh thực sự không thể ngờ được
rằng đối phương lại là một cô gái dáng vẻ thướt tha như vậy. Nhưng anh không vì
thế mà nảy sinh nghi ngờ đối với thực lực của con người
này.
Có thể nhận được sự đề cử của Sở công an tỉnh, điều này không phải người
bình
thường dễ gì mà có được. Hơn nữa, đứng từ một góc độ khác mà nói, người
phụ nữ có đường cong tinh tế vốn càng có ưu thế trên phương diện nghiên cứu tâm
lý hơn nam giới. “Nếu đã đến
từ
lâu rồi, sao lại không vào?”

Người đàn ông tráng
kiện đó không hề xóa
bỏ sự bất mãn lúc trước, anh nhìn chằm chằm vào Mộ Kiếm Vân, hỏi
thẳng không chút khách khí. “Tôi ở
ngoài đó nhìn các anh.”

Mộ Kiếm Vân chỉ tay về cửa sổ thoát khí phía trên cao ở
phòng
họp, “Đối diện với việc đồng nghiệp đến muộn, mỗi người
đều có những phản ứng khác nhau, qua đó tôi có thể bước đầu hiểu về tính cách của các
anh.”

Ô cửa
thoát khí đó thực sự là một nơi lý tưởng để quan sát phòng họp, từ trên cao nhìn xuống,
tầm nhìn rộng mà lại không dễ bị người trong phòng phát hiện ra
Người đàn
ông tráng kiện chau mày, từ trong mũi toát ra hơi thở nặng nề. Nghĩ đến
việc vừa bị người ta quan sát lén giống như xem động vật biểu diễn, trong lòng anh
nảy sinh cảm giác không thoải mái. Nhưng sự tự tôn của đàn ông lại
khiến anh không thể nào phát tiết nỗi bực bội đó ra với người phụ nữ yếu mềm này. Ngồi bên phải Mộ
Kiếm Vân là người thanh niên trẻ đeo kính. Từ
khi nữ giảng
sư bước vào phòng, ánh mắt anh luôn dính chặt vào
người đối phương. Lúc này đây anh tiếp lời hỏi
luôn: “Vậy thì xin hỏi cô đây, bây giờ cô đã hiểu về chúng
tôi chưa?”

Sắc mặt anh có vẻ hơi cười cợt, giọng nói cũng ít
nhiều có phần cợt nhả. Mộ Kiếm Vân liếc
nhìn
người thanh niên một cái: “Trong tất cả
mọi người ngồi đây, lòng nhiệt tình công việc của
anh là kém nhất. Đương nhiên, nếu một người
trưởng thành lâu ngày đối diện với máy vi tính, cả ngày làm bạn với
con số hệ
nhị phân khô khan, trong lòng anh ta cũng khó tránh khỏi nảy
sinh cảm giác
chán chường. Nhưng quá cô độc sẽ dẫn tới cảm giác ức chế, thậm chí sẽ khiến
cho
tính cách của anh ta bị biến dạng. Ví dụ như đối diện với sự xuất
hiện của một
người phụ nữ lạ, anh sẽ nảy sinh thứ cảm giác mới lạ mơ hồ. Tôi rất
hy vọng loại cảm
giác này có thể kích thích trạng thái làm việc của
anh. Nhưng có một
việc tôi cũng cần nói rõ: Tôi không thể nào nảy
sinh bất cứ hứng thú gì đối với anh, cho dù
anh là một cao thủ IT danh tiếng lẫy lừng trong giới cảnh sát, anh
Tăng Nhật Hoa.”

Bị đối
phương nửa đùa nửa thật tán chuyện một hồi, người thanh niên chỉ có thể lộ ra
sắc mặt ngượng ngùng, cậu giơ tay lên gãi gãi gáy, rồi lại tỉnh

tự trào: “Người
đẹp
có thể biết được đại danh của tôi, đã làm cho tôi
cảm thấy vinh hạnh lắm rồi.”

Mộ Kiếm
Vân cười cười, không nói thêm gì với anh ta nữa,

chuyển ánh mắt về
phía người đàn ông tráng kiện ban nãy đang ngồi phía đối
diện. Ánh mắt cô mặc dù không có ý tứ gì, nhưng lại
khiến cho người đàn ông đó cảm thấy mất tự
nhiên,
anh ta thận trọng cúi đầu. “Anh
là đội trưởng Hùng Nguyên của trung đội cảnh sát đặc nhiệm phải không?”

Mộ Kiếm
Vân ngừng lại giây lát, thấy đối phương không có ý kiến gì, lại nói
tiếp: “Anh là một người rất biết chấp hành mệnh lệnh,
hơn nữa cũng thể hiện
ra khí chất chuyên nghiệp. Hợp tác với anh, thì cảm thấy rất
yên
tâm trong nhiều công
việc.”

Hùng Nguyên ngẩng đầu lên, sắc mặt
đã
vui vẻ hơn nhiều. Rõ ràng, lời nhận xét đơn
giản này của đối phương khiến anh rất hài lòng. “Còn về
anh, đội trưởng Hàn,”

Mộ Kiếm Vân lại nhìn Hàn Hạo, cân nhắc câu từ, “Anh có khả năng quyết đoán rất tốt, đây là tố chất bắt buộc cần phải có
của một
người lãnh đạo. Sau khi anh đã lập ra kế hoạch, suy nghĩ của
người khác rất
khó
có thể ảnh hưởng tới anh. Điều này vừa có lợi cũng
vừa có hại. Nhưng
người trợ lý của anh lại là người có lòng hiếu kỳ, cậu ấy sẽ giúp anh tiếp nhận và phân tích
nhiều thông tin hơn, trên phương diện ý nghĩa nào đó, hai người
các anh đã hình thành một sự tương hỗ tốt.”

Hàn Hạo
không tán thành cũng không phủ nhận, chỉ “ha”

một tiếng, hình như
không hề để tâm đến lời phân tích của Mộ Kiếm Vân đối với mình và Doãn Kiếm.
Anh
lại nhìn chăm chăm về phía La Phi, sau đó nhắc nhở: “Cô Mộ, hình như
cô còn bỏ sót một người đấy.”

“Ý anh là cảnh
sát La phải không?”

Mộ Kiếm Vân khẽ mỉm cười, “Anh ấy hình như là người
có rất nhiều tâm sự, hơn nữa những tâm sự đó đều có liên quan mật
thiết với số tư liệu trong tay anh. Trong đôi mắt anh, tôi nhìn thấy cảm giác
đau lòng đan xen với nỗi phẫn nộ… còn có cả, tha lỗi cho tôi nói
thẳng, còn có cả nỗi
sợ hãi không thể nào kìm nén nổi.”

Cùng với lời
nói của Mộ Kiếm Vân, tất cả mọi người đều nhìn La Phi bằng con mắt

hiếu kỳ, ngay cả La Phi còn cảm thấy kinh ngạc: lời phân tích của người
phụ nữ này đối với những người lúc trước đương nhiên rất
xuất sắc, nhưng dù sao cũng
chỉ
là căn cứ vào hành động lời nói để đoán về tính cách, không có gì là
kỳ diệu. Nhưng thật không ngờ, từ trong ánh mắt của người khác mà cô lại có
thể đọc ra được cảm xúc sâu kín trong lòng đối phương, thứ bản lĩnh
này
không phải người bình thường có thể có được. Ngoài việc kinh ngạc, anh cũng
vội vàng định thần lại, ánh mắt nhìn về Mộ Kiếm Vân cũng trở nên sắc bén. Nhưng
Mộ Kiếm Vân đã khẽ khàng né tránh, không muốn đối diện với ánh mắt này. “Được
rồi. Chúng ta vẫn còn phải vào chủ đề chính đấy.”

Giọng nói vang rền của
Hùng Nguyên đã cắt đứt sự giao đấu ngắn ngủi giữa hai người này. Hàn Hạo gật
đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Bây giờ cuộc họp của chúng ta chính thức bắt
đầu. Các vị đều đã tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên mới đến đây,
cho nên những lời khách sáo tôi cũng không nói nữa. “Tổ chuyên án 4.18”

đã được
thiết lập lại, những người ngồi đây chính là các thành viên của tổ chuyên án, và
tôi chính là tổ trưởng của tổ chuyên án. Điều này, các vị còn có thắc mắc
gì không?”

Tăng
Nhật Hoa lấy chiếc bút chì chà vào mái tóc rối bù của mình mấy cái, hỏi với
vẻ hơi ngạc nhiên: ““Tổ chuyên án 4.18”

? Tôi còn cứ tưởng là “tổ chuyên
án 10.21”

cơ chứ?”

Hùng Nguyên và
Mộ Kiếm Vân nhíu mày nhìn Hàn Hạo, rõ ràng cũng có chung một thắc mắc như vậy.
“Các vị đều
đã
biết thông tin Trịnh Hách Minh bị giết hại, đây cũng chính là nguyên nhân mà
các vị bị triệu tập gấp đến đội cảnh sát hình sự.
Nhưng các vị không hề biết
rằng, vụ án giết hại cảnh sát ác tính tương tự ở thành phố này không phải là lần đầu
tiên.”

Ngữ khí của Hàn Hạo trầm đục, sau đó anh nhìn Doãn Kiếm một
cái,
cậu chàng hiểu ý, bật thiết bị đèn chiếu ở trên bàn họp,
một bức ảnh
được phóng in hình lên bức tường trắng. Đây
là một bức ảnh màu đã rất cũ, màu sắc đã xỉn đi rất nhiều, nhưng vũng máu trên bức ảnh
đó vẫn khiến người ta giật mình sợ hãi. Giữa vũng
máu tràn khắp
trên
sàn có một xác nam giới đang nằm, bởi vì thi thể ở trạng thái nằm
phủ phục,
nên
không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó. “Đây
là vụ án giết người xảy ra vào ngày 18 tháng 4 năm 1984.”

Hàn Hạo phối hợp
với bức ảnh giải thích, “Nạn nhân chính là Thiết Đại Lâm, nam giới, 41 tuổi,
lúc đó đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc Sở công an thành phố này.”

Ngoài La Phi,
tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc về thân
phận của nạn nhân.
Phó giám đốc Sở công an gặp nạn! Vụ án này ở bất cứ thời điểm nào cũng đều đủ
để tạo nên sự chấn động mạnh mẽ. “Lúc
này mọi người đang nhìn thấy cảnh hiện trường vụ án. Nạn nhân chết ở phòng khách
trong nhà mình, trên người có rất nhiều vết thương do dao sắc gây nên,
trong đó vết thương chí mạng chính là ở cổ, bởi vì động
mạch chính bị cắt đứt,
chết do mất quá nhiều máu. Hôm xảy ra vụ án, vợ nạn nhân đi công tác, cô con
gái độc nhất thì sống ở trong ký túc xá trường, cho nên chỉ có một mình nạn nhân ở nhà. Tại
hiện trường không phát hiện ra dấu vân tay và dấu chân của hung thủ,
cho đến nay, manh mối duy nhất của vụ án này chính là tờ giấy này.”

Sau khi chuyển
qua mấy bức ảnh chụp hiện trường, nội dung trên tường chiếu cũng
chuyển đến một tờ
giấy như lời của Hàn Hạo, trên tờ giấy đó ghi mấy hàng chữ rất

ràng, hiện ra trước mắt tất cả mọi người: “Bản
thông báo tử vong Người
thụ hình: Thiết Đại Lâm Tội
danh: Lạm dụng chức vụ, nhận hối lộ, liên kết với
xã hội đen Ngày
thực thi: ngày 18 tháng 4 Người
thực hiện Eumenides”

Nét bút mực rất
đẹp, là loại chữ Phỏng Tống(1) cực kỳ chuẩn mực,
nhìn
trông chẳng khác gì chữ in trong sách.
“Đây
là do hung thủ để lại?”

Mộ Kiếm Vân nhanh nhạy cảm nhận thấy điều gì đó, lên tiếng
hỏi
luôn. Hàn Hạo không trực
tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà tiếp tục tường
thuật về những
thông tin đọc được trong hồ sơ vụ án: “Phía cảnh
sát đã phát hiện thấy tờ giấy này trên bàn làm
việc của nạn nhân, theo manh mối liên quan được biết rằng,
tờ giấy này đã được gửi nặc danh đến nhà của nạn nhân hai hôm trước
khi xảy
ra vụ án.”

“Tổ
chuyên án 4.18… thì ra là vì việc này. Nhưng một vụ án lớn
như vậy, sao tôi lại
chưa từng nghe qua nhỉ?”

Tăng Nhật Hoa vừa nói, vừa quay đầu
nhìn những
người bên cạnh. Ngoài La Phi đau khổ lắc đầu, những người khác cũng đều
vô cùng băn khoăn. “Tôi cũng chỉ vừa mới
biết đây thôi.”

Hàn Hạo giải thích, “Bởi vì tin tức đã bị
phong tỏa, đặc biệt là trong nội bộ hệ thống công an – lo lắng tạo nên sự hoang mang sợ hãi. Tổ
chuyên án đã bí mật điều tra vụ án này, cảnh sát Trịnh Hách Minh là một trong số thành
viên năm đó.”

Nhiều
người trong phòng họp đều khẽ “ồ”

lên một tiếng,
thoáng nhận ra mối liên hệ giữa
hai vụ huyết án giết hại cảnh sát cách nhau mười tám năm. Tiếp đến,
Tăng Nhật Hoa lại “chậc”

một tiếng, nói như thể chuyện phiếm: “Bây giờ xem ra, vụ án
này
vẫn chưa phá được chứ gì? Hi, bí mật điều
tra phá án, hiệu quả luôn bị giảm
chiết khấu như vậy đấy. Thực ra, cho dù nạn nhân là Phó giám đốc
Sở công an đi nữa, thì cũng không đến nỗi cần phải căng thẳng như vậy chứ?”

Hùng Nguyên trừng
mắt nhìn Tăng Nhật Hoa một cái, rõ ràng cảm
thấy bất mãn đối
với thái độ của cậu chàng này. Nhưng cậu ta vẫn tỉnh bơ như không, trên mặt vẫn là thái
độ phớt đời bất cần. Hàn Hạo cũng
nhìn
Tăng Nhật Hoa, mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại
toát ra thứ áp lực vô hình, sau đó anh hít thở một hơi thật sâu, trầm giọng
nói: “Không phải đơn giản chỉ là Phó giám đốc Sở công
an đâu, còn có người
bị nạn khác nữa. Doãn Kiếm, cậu hãy tiếp tục đi.”

Bức ảnh
trên
tường lại chuyển sang một tấm ảnh mới. Địa điểm mà bức ảnh chụp được là một căn
nhà
lớn bỏ hoang, hiện trường hình như vừa mới trải qua một
trận hỏa hoạn hủy hoại nghiêm trọng, mặt đất bừa bộn lộn xộn,
cháy rụi nham nhở.
La Phi vốn trầm mặc từ nãy giờ chợt như bị điện giật, cả cơ thể bỗng cứng đơ,
anh cắn chặt môi, ra sức khống chế tâm trạng đang cuộn trào trong lòng mình. “Đây
là nơi nào vậy?”

Người hỏi câu này vẫn là cậu chàng lắm lời
Tăng Nhật Hoa, “Đội trưởng Hàn, nạn nhân mà anh nói đến ở đâu vậy?”

“Nạn
nhân… ở đây, ở đây…”

Hàn Hạo dùng bút tia lade chỉ vào bức ảnh, giọng
nói
của anh trở nên âm u đáng sợ. “Còn ở đây, khắp nơi
đều có…”

Khắp nơi
đều có? Câu nói này hình như có vẻ không hợp với
logic, thế nhưng lại có
một thứ dự cảm không lành bao phủ khắp phòng họp. La Phi nắm
chặt nắm đấm, đường gân trên cổ tay lồi hẳn
ra. Những người khác thì đều
mở to mắt để tìm kiếm trên bức ảnh, nhưng họ khó mà tìm thấy thứ gì đặc
biệt giữa một đám đen sì sì. Hàn Hạo liếc
nhìn
Doãn Kiếm: “Chuyển sang phần đặc tả tiếp theo đi!”

Doãn Kiếm gật
đầu, cùng với sự di chuyển con chuột của cậu, từng bức ảnh đặc
tả mà Hàn Hạo vừa chỉ từng vị trí đã hiện ra trước mắt mọi người. Cả
hội trường
bỗng
chốc lặng yên như tờ, ngay cả Tăng Nhật Hoa lúc này cũng
nín thở,
như thể có một khối đá nặng trịch đột nhiên đè nặng lên trái tim tất cả
mọi người,
đến độ không tài nào thở được. Cuối cùng họ cũng
nhìn
thấy nạn nhân, là thi thể bị nát vụn
khắp nơi. Có lẽ, đó đã không thể được
gọi là thi thể, gọi là mảnh cơ thể thì chuẩn xác hơn.
Chúng bị cháy đen, qua hình dạng bên ngoài, có thể thấp thoáng nhận ra mảnh
nào
là tứ chi, mảnh nào là đầu lâu tàn khuyết. Hiện
trường cơ thể bị phân tán như vậy, tạo thành một bức
tranh đáng sợ như chốn địa
ngục trần gian. Khắp nơi
đều có – mọi người cuối cùng cũng đã hiểu được
hàm
nghĩa đáng sợ phía
sau câu nói này. Bất cứ
ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó có thể tránh khỏi cảm
giác da đầu
như tê dại, cho dù họ đều là những người cảnh sát tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng
đối với một người khác ở trong phòng họp này, thì những
hình ảnh này lại càng giống
như nhũ băng mang theo máu đâm thẳng vào trái tim
anh. Nhìn thấy
thi thể tàn khuyết thê thảm thế này đã đủ để khiến cho người ta khó có thể chấp
nhận nổi, nếu như những mảnh thi thể này lại là của
người mà mình thân cận nhất
thì
sao? Ví dụ như:
Đó từng là người bạn tri kỷ nhất, thậm chí là người yêu thương thân mật
nhất của bạn? Lúc này đây, bạn sẽ có thứ cảm giác gì? Bạn sao có thể liên tưởng
những mảnh thi thể lạnh lẽo đó lại với con người sống động nói cười trước
đây
chứ? La
Phi đang phải chịu đựng nỗi giày vò trong thứ cảm giác như vậy. Nhưng
anh không hề né tránh, ngược lại, ánh mắt anh giống
như thanh kiếm nhìn chằm
chằm vào những bức ảnh đó. Nỗi bi thương lạnh
giá dần dần chuyển thành ngọn lửa cháy rực. Ngọn lửa
của sự phẫn nộ! Và ở một
nơi gần đó, một đôi mắt sáng quay sang, lén nhìn thăm dò La Phi, hình như muốn
tìm
ra được bí mật cất giấu trong đôi mắt rực lửa đó. Sự yên lặng
chết người đó cuối cùng cũng bị giọng nói của Hàn Hạo phá vỡ: “Mọi
người lúc này đang nhìn thấy hiện trường của một vụ hung án khác cũng xảy
ra vào năm 1984. Năm đó, nơi này là một kho bỏ hoang của một công xưởng
hóa học. Ngày 18 tháng 4, cũng chính là buổi
chiều ngày Thiết Đại Lâm gặp nạn, kho
hàng này đã xảy ra một vụ nổ, tiếp đến đã gây ra sự đốt cháy của những
nguyên liệu trong xưởng hóa học ở hiện trường, gây nên cái chết của
hai người

một người bị thương nặng. Qua điều tra, hai nạn
nhân đều là sinh viên đang
học tại trường Đại học Cảnh sát tỉnh.”

Doãn Kiếm lại
thực hiện một số thao tác, trên bức tường xuất hiện bức ảnh nửa
người của một cậu thanh niên. Đây là một anh chàng điển trai, phóng khoáng, khóe
miệng mang theo nụ cười tự tin, cậu đang mặc bộ đồng phục trường
Cảnh sát kiểu cũ. “Đây chính là một
trong hai nạn nhân, Viên Chí Bang, là sinh viên khóa 81 chuyên ngành
Trinh thám hình sự của trường Đại học Cảnh sát tỉnh.”

Hàn Hạo vừa nói,
vừa nhìn La Phi có mục đích, ánh mắt của mọi người cũng lần lượt dõi theo, bởi vì họ ít
nhiều cũng đều biết về hoàn cảnh của La Phi – Anh chính là sinh viên cùng
khóa chuyên ngành Trinh thám hình sự của Đại học Cảnh sát. Điều
này
có ý nghĩa gì nhỉ? Dưới
bao con mắt chú ý của mọi người, La Phi hít thở một hơi
thật sâu, giọng
nói khàn đặc: “Cậu ấy chính là người bạn cùng phòng ký túc xá của tôi, cũng
từng
là người bạn thân thiết nhất của tôi.”

“Ừm,
theo tư liệu mà tôi đang có thì quả đúng là như vậy.”

Hàn Hạo
ra hiệu cho Doãn Kiếm,
cậu lại chuyển sang bức ảnh khác. Mọi người lại dõi theo sự hướng dẫn của Hàn Hạo,

tạm gác những nghi vấn ở trong lòng. Trên bức ảnh
hiện ra vẫn là một người trẻ tuổi mặc đồng phục trường Cảnh sát.
Nhưng lần này lại là một cô gái xinh đẹp, cô buộc cao mái tóc dài ở
phía sau, toát ra dáng
vẻ rạng rỡ khoáng đạt. Hai mắt rất có hồn, cho dù là bức ảnh của
nhiều năm trước, nhưng vẫn khó có thể che đi được sự mẫn cảm
nhanh nhạy trong ánh mắt cô. Yết hầu
của La Phi khẽ cử động, như thể có thứ gì đó đang
mắc trong họng. Anh nhìn thẳng vào cô gái trong bức ảnh, ánh mắt chợt trở nên mơ màng.
“Đây là nạn
nhân còn lại, tên Mạnh Vân, sinh viên khóa 81 ngành Tâm lý học tội
phạm trường Đại học Cảnh sát tỉnh. Theo như tài liệu ghi chép, Mạnh Vân lúc sinh
thời có một mối quan hệ khá đặc biệt với cảnh sát La…”

Hàn Hạo ngừng
một lát, lại bổ sung thêm, “Hoặc chúng ta có thể nói thẳng rằng: nạn nhân
năm đó chính là bạn gái của cảnh sát La.”

La Phi rõ ràng đã bị đâm
trúng vào chỗ đau trong tim, cuối cùng anh nhắm chặt mắt
lại, như thể làm như vậy có thể giúp che chở nỗi
đau
cứ quấn chặt lấy không chịu
buông tha đó. Những
người khác trong phòng họp thì lại khẽ lao nhao, họ không thể ngờ được
vụ thảm án bị phong tỏa trong nhiều năm qua lại có mối liên hệ mật thiết đối
với người cảnh sát vùng khác bên cạnh mình như vậy. Hùng Nguyên
than thầm;
Tăng Nhật Hoa thì lại hiếu kỳ ngắm nghía La Phi, trong đầu không biết đang
nghĩ gì; Mộ Kiếm Vân sau khi nhìn La Phi một lát, ánh mắt cô dừng lại khá lâu trên tấm ảnh
đó,
hình như cô nảy sinh hứng thú đặc biệt đối với người đàn chị đã qua đời
nhiều năm trước. “Được
rồi,
vậy thì vụ nổ này đã xảy ra như thế nào nhỉ?”

Tăng Nhật Hoa vẫn luôn không biết
kiềm chế nhất, cậu quay sang hỏi Hàn Hạo. “Chỗ tôi
có tài liệu ghi chép. Nhưng những tài liệu này phần lớn
đều là lời khai của cảnh
sát La năm đó. Thà rằng hãy mời cảnh sát La trực tiếp tường thuật lại một
lượt, còn rõ ràng hơn là tôi truyền đạt lại. Các vị thấy thế nào?”

Hàn Hạo nói
như thể trưng cầu ý kiến của mọi người, nhưng ngôn từ mang tính định hướng
đã
quá rõ. Đồng thời, anh nhìn chăm chăm vào La Phi, ánh mắt vốn không cho phép đối
phương từ chối. La Phi hai tay
che mắt mình, đồng thời dùng hai ngón tay cái day day vào huyệt
thái dương. Động tác của anh rất chậm, nhưng rất mạnh, như thể muốn đẩy
những ký ức hay thứ tâm trạng nào đó ra khỏi đại não của mình. Giây lát sau, khi anh
thả hai tay ra, ánh mắt vốn u uất bi thương của anh đã trở lại
trong sáng
hơn nhiều. Chuyện cũ
mặc dù đau khổ, nhưng anh buộc phải xốc lại tinh thần.
Anh đã trở lại tổ chuyên án, trở thành một thành viên
trong số những cảnh sát ngồi đây, chứ không
chỉ đơn thuần là người trong cuộc trải qua vụ thảm kịch mười tám năm
trước. Sau đó,
anh bắt đầu kể lại, mặc dù khoảng thời gian đã cách xa quá lâu, nhưng
chuyện của năm xưa lại như khắc sâu vào trong trí não anh, tất cả
mọi ký ức đều
chưa hề bị xóa nhòa. “Năm
1984, tôi là sinh viên chuyên ngành Trinh thám hình sự của
trường Đại học Cảnh sát tỉnh. Hồi đó đã chuẩn bị tốt nghiệp, sinh viên khóa 81 của
chúng
tôi đều đã vào các Sở công an để thực tập. Nhưng ngày 18 tháng 4 đó là ngày chủ nhật,
mọi người đều quay trở lại trường học, tự có những
hoạt động của
riêng
mình. Chiều ngày hôm đó, tôi phải làm thêm giờ, còn Viên Chí
Bang ra ngoài một mình, nghe nói
cậu ấy đi hẹn gặp với một người bạn thường viết thư
qua lại trên mạng. Đồng thời tôi và Mạnh Vân – bạn gái của tôi,
chúng tôi đã hẹn ăn
tối cùng nhau, tôi để chìa khóa của mình cho cô ấy, cô ấy đã đến phòng ký túc xá trước
giờ
hẹn để đợi tôi. Khoảng
3 giờ rưỡi chiều, tôi tan làm trở về ký túc xá trường, phát hiện ra cửa phòng chỉ khép
hờ,
và Mạnh Vân lại cũng không ở trong phòng. Ở vị trí
nổi bật trước
cửa, tôi nhìn thấy tờ giấy cô để lại cho tôi.”

“Có phải tờ
giấy này không?”

Hàn Hạo cắt ngang lời La Phi, anh giơ chiếc túi nhựa đựng
vật chứng lên, lộ ra một tờ giấy ở trong đó. Sau khi nhận được sự xác nhận của
La
Phi, anh lớn tiếng đọc nội dung trong tờ giấy: “Anh hãy dùng điện
đài
liên lạc với em ngay!”

“Năm
đó, điện thoại còn chưa phổ biến, chứ đừng nói gì đến máy nhắn
tin hay
di động. Nhưng tôi đã từng học kiến thức về điện không dây, tự mình làm ra được
máy điện đài, phối hợp với hai máy bộ đàm. Tôi và Mạnh
Vân thường xuyên liên lạc với
nhau thông qua bộ đàm, tín hiệu có thể phủ sóng được trong phạm
vi mười cây số.”

La Phi giải thích thông tin trên tờ giấy cho mọi người hiểu, “Nhưng
hôm đó, khi đi làm tôi không mang theo máy bộ đàm, nên khi tôi vừa
nhìn
thấy tin nhắn Mạnh Vân để lại, lập tức nghĩ
ra: cô ấy chắc chắn đột nhiên gặp
phải tình hình cấp bách gì nên đã vội vàng rời khỏi đây, đồng thời cô ấy
hy vọng có thể nhanh chóng liên lạc được với tôi ngay. Thế nên tôi lập tức bật bộ
đàm
lên, chỉnh đến tần số tương ứng rồi gọi, nhưng lúc đó
không kết nối được
ngay.”

Hàn Hạo hỏi luôn: “Tại
sao
lại không gọi được?”

La Phi bất lực lắc đầu:
“Đó chỉ là một bộ điện đài cổ lỗ, tín hiệu không hề ổn định… mất tín
hiệu hoặc là tín hiệu bị nhiễu, tình hình tần số bị chiếm dụng thường
xuyên
xảy ra. Lúc đó tôi cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể ngồi trong phòng chờ đợi.
Chính trong khoảng thời gian này, tôi lại phát hiện ra một bức
thư nặc danh đã bị bóc ra ở trên bàn học.”

Hàn Hạo lại cầm
một túi nhựa đựng lá thư, La Phi gật đầu: “Đúng vậy, chính là lá thư
này.”

Do bức
thư này là vật chứng vô cùng quan trọng, và còn có cả ảnh
chụp tư liệu,
nên
Doãn Kiếm lập tức chiếu ảnh chụp lá thư cho mọi người xem. Nội
dung trong thư khá quen, vẫn là mấy hàng chữ viết
theo
lối Phỏng Tống chuẩn mực: “Bản
thông báo tử vong Người
thụ hình: Viên Chí Bang Tội
danh: Đùa cợt nữ giới, bỏ rơi nạn nhân khi người đó mang thai, khiến cô gái này
tự sát. Ngày
thực thi: ngày 18 tháng 4 Người
thực thi: Eumenides”

Lại là một “Bản
thông báo tử vong”

? Mọi người có mặt đều trầm ngâm, mối quan hệ nội tại của
mấy vụ thảm án đã dần hiện lên rõ nét. Hàn Hạo lại
hỏi La Phi: “Khi nhìn thấy bức thư này thì anh có cảm nghĩ gì? Thiết Đại
Lâm gặp nạn vào buổi sáng ngày hôm đó, anh có biết thông tin liên quan không?”

“Lúc
đó tôi không hề hay biết gì về vụ hung án xảy ra vào buổi sáng.”

La Phi chần
chừ giây lát, rồi lại nói, “Nhưng khi tôi nhìn thấy nội dung kỳ lạ của lá thư
này, cộng thêm với việc Mạnh Vân đột ngột biến mất, cũng vẫn nảy
sinh thứ dự
cảm không lành.”

Hàn Hạo lật
giở tài liệu trước mặt, sau đó ngắn gọn tổng kết lại nội
dung mà mình nhìn thấy: “Nhưng
anh cũng không làm gì cả, chỉ tiếp tục
ngồi đợi trong phòng, cho đến tận
khi
liên lạc được với Mạnh Vân – là nửa tiếng đồng hồ sau đó?”

La Phi lặng lẽ gật
đầu. “Tại
sao anh không báo cảnh sát? Nếu anh đã nảy sinh dự cảm
“không lành”

?”

“Tôi không cho
rằng tình hình lúc đó đáng để báo cảnh sát.”

La Phi trả lời thẳng
luôn. Mộ Kiếm Vân ngồi bên cạnh anh cũng khẽ gật đầu. Đúng vậy, phân tích từ góc
độ tâm lý học, nếu như La Phi không hề hay biết vụ hung án xảy ra buổi sáng,
vậy thì chỉ một bức thư nặc danh vốn không đáng để mà làm to chuyện.
Việc này chỉ có thể là giật mình lo sợ, thậm chí có thể chỉ là một trò đùa
tai quái mà thôi. “Được
rồi”

Hàn Hạo có vẻ như cũng đồng tình với lời giải thích của
La Phi, “Anh hãy nói tiếp
cho mọi người nghe về tình hình xảy ra sau đó.”

“Tôi
cứ mở điện đài để chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau, tín hiệu
cuối cùng cũng khôi phục được, tôi nghe thấy giọng nói của Mạnh Vân.”

“Cô ấy đã
nói gì?”

La Phi nhắm mắt,
nhíu chặt lông mày suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Cô ấy nói đang
ở bên
cạnh Viên Chí Bang. Giọng nói của cô ấy vô cùng căng thẳng lo lắng,
bởi vì Viên Chí Bang bị nhốt trong một kho hàng bỏ
hoang, hơn nữa trên người
cậu ấy còn bị buộc một quả bom hẹn giờ.”

“Đợi
đã…”

Mộ
Kiếm Vân phát hiện ra điểm kỳ lạ, bèn xen ngang hỏi, “Mạnh
Vân và Viên Chí Bang, sao bọn họ lại ở cạnh nhau?”

“Chắc là Mạnh
Vân sau khi đến phòng ký túc xá của tôi, nhìn thấy bức
thư nặc danh gửi
cho Viên Chí Bang ở trên bàn, cho nên cô ấy đi ra ngoài tìm Viên Chí
Bang.”

“Chắc
là?”

Mộ Kiếm Vân không hài lòng với câu trả lời chung chung của đối
phương, “Mạnh Vân nói cho anh biết điều này sao? Hay là do anh tự
suy đoán?”

“Là do tôi tự
suy đoán thôi.”

“Mối quan hệ giữa
Mạnh Vân và Viên Chí Bang như thế nào?”

La Phi khẽ nhíu
mày,
không hiểu vị nữ giảng sư này rốt cuộc
muốn hỏi điều gì? Mộ Kiếm
Vân nhận ra sự băn khoăn của đối phương, liền bổ sung thêm, “Ý tôi là, mối
quan hệ của Mạnh Vân và Viên Chí Bang thân cận, hay là mối
quan hệ của
anh và Viên Chí Bang thân cận?”

“Đương nhiên mối
quan hệ của tôi và Viên Chí Bang thân cận hơn – Cậu ấy từng
là người bạn thân thiết nhất của tôi. Mạnh Vân và Viên Chí
Bang chỉ quen biết
nhau qua tôi mà thôi.”

“Vậy tại
sao Mạnh Vân lại đi tìm Viên Chí Bang chứ? Đối diện với cùng một bức
thư nặc danh, anh có mối quan hệ thân thiết hơn
lại chỉ ngồi trong phòng chờ đợi,
điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.”

Mộ Kiếm Vân nhìn thẳng vào La Phi, chờ đợi
đối phương giải thích. La
Phi dường như không có sự chuẩn bị gì đối với câu hỏi này, anh ngẩn người

một
lát: “Việc này… tôi cũng không biết nói thế nào cho rõ được, có thể là… trực
giác của nữ giới – cô ấy có cảm giác mãnh liệt hơn về mối nguy hiểm nào đó.
Hoặc cũng có thể là, cô ấy biết Viên Chí Bang đang ở đâu mà tôi thì lại không hề
hay biết…”

“Tại sao cô ấy không báo cảnh sát?”

La Phi né tránh
ánh mắt của Mộ Kiếm Vân: “Tôi không biết!”

“Vậy
sao cô ấy lại biết được Viên Chí Bang đang ở đâu?”

Mộ Kiếm Vân hình như không hề ngừng
nghỉ mà liên tục đưa ra câu hỏi. La Phi lắc đầu,
cười đau khổ một cách bất đắc dĩ, nhưng cũng vẫn trả lời tương
tự: “Tôi không biết!”

“Anh không hỏi cô
ấy sao?”

Mộ Kiếm Vân tỏ ra không hiểu, “Những điều này đều

những điểm nghi vấn cơ bản nhất.”

“Cảnh
sát La lúc đó có thể không có thời gian để hỏi những
câu hỏi này,”

Hàn Hạo đứng
ngoài
lạnh lùng quan sát cuộc đối đầu giữa La Phi và Mộ Kiếm Vân, lúc này đây anh cũng
lên
tiếng để quay lại chủ đề, “Bởi vì theo như tài liệu mà tôi
đang có trong tay, khi Mạnh Vân và La Phi có tín hiệu liên lạc được với nhau, chỉ cách
lúc bom đặt hẹn giờ nổ chưa đầy ba phút. Có phải như vậy không?”

“Đúng
vậy.”

La Phi rầu rĩ nói, “Trong khoảng thời gian hạn hẹp đó, chúng tôi luôn thảo
luận nên gỡ bom như thế nào.”

“Đó
là một quả bom như thế nào?”

Hùng Nguyên hào hứng hỏi một câu,
với vai trò là đội
trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, anh đương nhiên hiểu biết rất rõ về phá dỡ bom hẹn
giờ. “Tôi không nhìn
thấy quả bom đó.”

La Phi nhìn Hàn Hạo, “Nhưng tôi nghĩ trong số tư liệu của
đội trưởng Hàn, chắc sẽ có tài liệu giám định chi tiết về loại bom nổ ở
hiện trường.”

Hàn Hạo
thoáng lật tìm, từ trong đống tư liệu rút ra một túi hồ sơ
đưa cho Hùng Nguyên.
Anh rút tập tư liệu có liên quan rồi tỉ mỉ quan sát. Còn La Phi thì tiếp tục
nói: “Khi đó, tôi có thể tạm hiểu được tình hình quả bom qua lời kể của Mạnh
Vân
– nghe nói Viên Chí Bang bị khóa chặt vào giá sắt
trong kho hàng, quả
bom dính liền sát với khóa còng tay, muốn đập khóa tay hoặc là chuyển dời quả
bom, đều có khả năng gây ra nguy cơ quả bom nổ tung.”

“Ừm.”

Hùng Nguyên gật đầu,
kết hợp với hồ sơ tư liệu và lời kể của La Phi, anh cũng
chú giải thêm từ góc độ chuyên nghiệp, “Quả bom này chỉ có thể gỡ bỏ,
chứ không thể chuyển dời đi. Phải rồi, cảnh sát La, anh có hiểu biết về việc gỡ
bom không?”

“Coi như
cũng hiểu biết một chút đi. Trong trường Cảnh
sát có môn học phụ tự chọn là tập gỡ
bom, tôi cũng học. Thực ra, Viên Chí Bang cũng học môn này, theo như lời Mạnh Vân nói: trước khi kết
nối nói chuyện được với nhau, Viên
Chí
Bang đã hướng dẫn cô mở được vỏ bên ngoài của quả
bom, cho nên chỉ cần cắt đứt
sợi dây hẹn giờ dẫn nổ của quả bom là có thể thoát khỏi nguy hiểm.”

“Cắt đứt
sợi dây hẹn giờ vốn không khó, nhưng…”

Hùng Nguyên khẽ chau mày, “Qua tài liệu
thì
thấy người tạo nên quả bom này đã thiết kế thêm một đường
dây giả?”

La Phi cười đau
khổ: “Đúng
vậy. Mạnh Vân lúc đó đúng là nói với tôi có hai đường
dây, một đường dây màu đỏ một đường dây màu lam. Hai đường dính vào nhau, ngoài
sự khác biệt về màu sắc, không nhận ra sự khác biệt nào cả. Và phía đầu
dây
lại được giấu vào trong hộp kiểm soát khóa chặt.”

“Như
vậy thì phiền phức to rồi, đường dây giả và đường dây hẹn giờ vốn không thể nào phân biệt được.”

Hùng Nguyên mặc dù không ở
trong
hoàn cảnh ấy, lúc này đây cũng lộ ra
nét mặt khó xử, “Thời gian cấp bách như vậy, muốn dỡ
bom thì nhất thiết phải cắt đứt dây hẹn giờ, nhưng nếu như cắt vào đường dây giả,
thì
có nghĩa là đã khiến cho bom nổ trước giờ hẹn.”

Tăng
Nhật Hoa đung đưa đầu: “Tôi hiểu rồi. Vậy có nghĩa là cần
phải cắt một đường
dây trong số hai đường dây đỏ và lam, và khả năng
thành
công và thất bại
chia đều nhau 50%. Hi hi, khá thú vị đây, đây giống
như
là tiến vào thế giới
con số hệ nhị phân, 0 và 1 đại diện cho đúng hoặc sai, trong hai chỉ có thể chọn lựa một,

kết quả thì lại chính là điểm cuối của hai con đường sống hoặc chết
hoàn toàn
trái ngược nhau. Thực là một sự chọn lựa vô cùng khó khăn…”

Sau khi phát
biểu một tràng dài mang tính triết lý, cậu lại cố tình nheo mắt nói, “Nếu
như
là tôi, tôi thích chọn màu đỏ hơn, còn các vị thì sao?”

Lời bông đùa
của Tăng Nhật Hoa rõ ràng không đúng lúc chút nào, tất cả mọi
người ở đây đều lộ ra thần sắc không vui, còn La Phi thì như thể bị lời nói của cậu
ta chạm phải nơi đau đớn nào đó, sắc thái của anh mơ màng, bên tai hình như lại
vang lên âm thanh điện sóng khắc cốt ghi tâm đó. … “Xoẹt
xoẹt xoẹt”

âm thanh điện sóng rè rè vang lên chói tai, như thể một cái giũa đang
giũa vào màng nhĩ của La Phi, giọng nói hoảng loạn của nữ
giới hòa lẫn vào mảng âm thanh hỗn tạp
đó. Âm thanh nữ đó cho dù bao năm sau nghe lại vẫn
cứ có cảm giác thân quen. Nhưng
cũng có chút cảm giác xa lạ – âm thanh đó do quá căng thẳng nên đã bị biến
dạng, nghe như có vẻ hơi khàn, thậm chí mang theo sự run rẩy mếu máo. Là giọng
nói của Mạnh Vân. La Phi từng cho rằng cô là một cô gái vô cùng kiên
cường, nhưng trong thời khắc này, cô gái cuối cùng cũng
thể hiện ra sự yếu đuối của mình.
“Anh
mau nói cho em biết, là sợi dây nào? Màu đỏ hay màu lam? Anh mau nói cho em biết!”

Mạnh Vân gần như đang gào khóc. Câu trả lời
của La Phi thì lại mơ màng và không có chút chắc chắn: “Anh không biết…”

“Không, anh nói
cho em! Em cầu xin anh đấy… không còn thời gian nữa rồi!”

“Cô hỏi cậu
ấy cũng chẳng có tác dụng gì! Hai sợi dây này, chẳng
ai nhận ra được
cả.”

Giọng nói của Viên Chí Bang cũng vang lên
trong sóng điện, lo lắng căng
thẳng và bất lực. “La Phi, sợi dây
nào?
Mau nói cho em biết? Chỉ còn một phút nữa thôi!”

“Sao anh có thể biết được
chứ,
ngay cả quả bom anh cũng còn chưa nhìn thấy…”

“Cô cứ mặc
kệ tôi, Mạnh Vân, cô đi trước đi!”

Viên Chí Bang đã tuyệt vọng, mặc dù vẫn còn có một nửa
cơ hội sinh tồn, nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông hình như không cho phép
cậu kéo theo Mạnh Vân mạo hiểm. “Không,
em không đi!”

Thái độ của Mạnh Vân thì lại vô cùng kiên
quyết, sau đó
giọng cô cao vút, rõ ràng đã đưa bộ đàm lên sát miệng. “La Phi, em bắt
buộc phải cắt dây! Anh nói cho em biết, sợi màu
đỏ hay lam?”

Giọng
nói
của Mạnh Vân vừa giống như lời cầu xin, vừa
giống như thông điệp. Giọng
nói của La Phi cũng trở nên khản đặc: “Anh thực sự không biết!”

“Ha…”

Hình như ở
phía bên kia, Mạnh Vân đang cười thảm, “Vậy
thì
anh hãy cầu nguyện
cho em, em đành phải chọn một sợi…”

Trong lúc La
Phi chờ đợi trong sự lo lắng và bất lực, Mạnh
Vân bắt đầu đếm ngược
thời gian cắt dây, “3… 2…”

Hơi thở của cô trở nên nặng nề gấp gáp, thông qua điện
sóng, từng nhát từng nhát đập thình thịch vào trái tim La
Phi. “Không,
đừng, hãy đợi một lát!”

La Phi không thể nào chịu đựng
thêm được nữa,
hét to lên. “Sợi màu
đỏ hay màu xanh, mau nói đi! Không còn thời gian nữa rồi!”

Mạnh Vân giống
như
là chết đuối vớ được cọc, giọng khản đặc cầu cứu. Trong
đầu La Phi như nhét chặt chất chì, đau đớn như muốn nổ tung,
sau đó cuối cùng anh cũng mở miệng ra nói: “Màu đỏ, em cắt màu đỏ đi!”

“Màu
đỏ…
em biết rồi.”

Mạnh Vân khẽ lẩm nhẩm ở phía đầu dây bên kia, như
thể trút được gánh nặng. Màu đỏ.
Chẳng ai có thể nói rõ được vì sao La Phi lại chọn lựa như vậy, bao gồm cả
chính bản thân anh. Sau đó
La Phi giống như thể tên ngốc chờ đợi trong sự bất lực.
Khả năng tư duy của
anh đã hoàn toàn tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mấy
giây chờ đợi lại dài đằng đẵng như mấy thế kỷ. Cuối cùng, anh nghe
thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc từ ống nghe phía bên kia truyền tới. … Hồi ức
khiến tư duy của La Phi như trôi bồng bềnh, hoàn toàn tách rời
khung cảnh
nơi đây. Mọi người xung quanh đang nói những gì, anh lại
hoàn
toàn không hề
nghe thấy. Lập tức mọi người đều phát hiện ra biểu hiện khác lạ của La Phi. “Cảnh
sát La? Cảnh sát La?”

Hàn Hạo gọi liền mấy tiếng, giọng nói càng lúc càng to, cuối cùng cũng kéo La Phi
trong trạng thái mơ màng trở lại thực tại. La Phi vội vàng định
thần lại, cố ép ra nụ cười: “Xin lỗi… đội
trưởng Hàn, anh tiếp tục đi!”

Hàn Hạo dùng ánh mắt để
bày
tỏ sự bất mãn đối với hành động thiếu kiểm soát của
La Phi, sau đó anh nhìn vào tài liệu trong tay: “Được rồi, tình hình tiếp theo
để
tôi nói vậy. Dựa vào những ghi chép của hồ sơ, lúc đó anh thông qua điện
đài điều khiển Mạnh Vân tiến hành gỡ bom. Theo như lời hướng
dẫn của anh, Mạnh
Vân đã cắt sợi dây màu đỏ, do đó đã gây ra vụ nổ trước giờ hẹn của quả
bom. Có đúng như vậy không?”

La Phi nhắm
chặt mắt, vô cùng đau khổ gật đầu: “Đúng vậy, là do tôi phán đoán
sai…”

Hàn Hạo
không vì sự đau khổ của La Phi mà né tránh đề tài này, anh vẫn truy hỏi: “Anh
căn cứ vào đâu mà cho rằng sợi dây màu đỏ là sợi dây hẹn giờ thật?”

La Phi chẳng
biết trả lời ra sao, ngẩn người giây lát mới lẩm bẩm:
“Không có căn
cứ gì, chỉ là… trực giác…”

Hùng
Nguyên đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm lập tức lắc đầu:
trước việc lớn
liên
quan tới sinh tử như vậy, chỉ dựa vào trực giác để phán đoán thì có vẻ như là trò đùa. Thế nhưng suy nghĩ lại, trong tình hình cấp bách lúc đó, thực sự
chẳng
có cách chọn lựa nào khác cả. Thế mà anh chàng Tăng Nhật Hoa ngồi bên cạnh
anh
lại vẫn cứ tỏ ra bộ dạng tỉnh bơ, cậu đồng tình nhìn La
Phi, sau đó lại cười tự trào: “Hi hi, sự thực
lại một lần nữa chứng minh, trực giác của đàn ông đúng là vứt đi.”

“Nếu
anh đã không có bất cứ căn cứ nào, vậy sao anh lại chỉ dẫn
cho Mạnh Vân? Nếu
như để cô ấy tự phán đoán, biết đâu lại có cơ hội chuẩn xác hơn.”

Hàn Hạo
nhìn
La Phi, tiếp tục hỏi. “Cô ấy
sẽ phán đoán ra sao?”

La Phi cười đau khổ, “Cô ấy
chẳng biết gì về gỡ
bom cả.”

“Vậy
thì
cô ấy cũng có một nửa tỉ lệ phần
trăm chính xác, ít ra cũng không thấp hơn
anh. Tại sao anh lại dùng phán đoán của mình để làm ảnh hưởng đến cô ấy?
Cô ấy đang ở hiện trường, còn anh thì lại chỉ nghe lời
miêu
tả của cô ấy, cho dù chỉ là trực
giác, thì cũng nên nghe theo sự phán đoán của cô ấy, tại sao anh lại
chỉ dẫn cho cô ấy?”

Hàn Hạo tiếp tục truy hỏi bằng kiểu bác bỏ, ánh mắt của
anh thì lại càng hung hăng. Đầu óc
La Phi vô cùng hỗn loạn. Anh nhếch nhác né tránh ánh mắt của đối phương,
biết rằng mình không còn sức lực nào để đối đầu với anh
ta. Bởi vì đối phương
đã đánh

trúng vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim anh. Nếu
như Mạnh Vân tự mình phán đoán, vậy thì cô ấy sẽ cắt
sợi dây nào? Tại sao anh lại hướng
dẫn
làm ảnh hưởng tới cô ấy mà không có chút chắc
chắn nào cả? Câu hỏi này
đã
quấn chặt lấy nỗi đau trong lòng La Phi trong suốt mười
tám năm
qua. Điều
đau
khổ hơn chính là, bản thân La Phi cũng không biết đáp
án của câu hỏi đó. Mộ Kiếm
Vân đã lâu không lên tiếng, cô vẫn luôn chú ý quan sát
La Phi. Lúc này đây, cô mở miệng
giải vây cho anh: “Chúng ta có lẽ cũng không cần phải cố
giữ chặt vấn đề này. Đứng từ góc độ tâm lý học để phân tích, sự lựa chọn của cảnh sát La
năm đó thuộc về một loại phản ứng khẩn cấp. Đối với loại phản ứng
này,
chính người trong cuộc sau khi sự việc xảy ra thì cũng
không
thể nào giải
thích nổi. Tại sao lại chọn lựa như vậy? Không có nguyên nhân. Chỉ bởi vì lúc đó vốn
không
có thời gian để suy ngẫm. Sự lựa
chọn chỉ xuất phát từ bản năng – bản năng
do tính cách quyết định.”

Lòng La Phi chợt cảm
thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh cảm kích nhìn Mộ Kiếm Vân
một cái, và đối phương thì cũng đang nhìn anh. Ánh mắt đó sáng và sắc bén,
như thể muốn đào được thêm nhiều thứ từ nơi sâu kín trong lòng anh. “Được
rồi.”

Nể mặt nữ giảng sư, Hàn Hạo coi như tha cho La Phi,
quay trở lại vấn
đề nội dung chính của vụ án, “Chúng ta hãy nhìn tình hình hiện
trường vụ án. Theo như lời miêu tả của cư dân lân cận, thời gian chính xác xảy ra vụ nổ
là 16 giờ 13
phút. Độ chấn rung của vụ nổ ảnh hưởng tới khu vực xung quanh phạm
vi hai trăm mét, còn âm thanh của vụ nổ thì vang vọng
ra khu vực bán kính
năm ki-lô-mét. Do địa điểm xảy ra vụ nổ là nơi
có chứa khá nhiều dược phẩm hóa
học, cho nên vụ nổ còn gây ra trận hỏa hoạn lớn.
Mạnh Vân và Viên Chí Bang chết
ngay tại chỗ. Ngoài ra còn có một người vô tội bị ngọn lửa tạt đến,
bị thương nặng.”

Người
vô tội? La Phi không khỏi ngẩn người, hỏi vẻ kinh ngạc: “Ở hiện trường
vụ nổ lúc đó còn có người khác?”

Điều này trước đây anh chưa từng hay biết. “Trong hồ sơ
ghi chép như vậy. Nhưng anh ta chỉ là một người nhặt đồ phế liệu vô
tình đi đến
hiện trường vụ nổ, mặc dù may mắn sống sót, nhưng lại chẳng
cung cấp được thông tin gì có giá trị. Ừm, vụ án mười tám năm trước, chúng ta tạm
thời nhìn lại đến đây thôi. Những tư liệu liên quan, tôi đã bảo Doãn Kiếm
phô-tô
rồi, sau này mọi người có thể nghiên cứu tỉ mỉ. Được rồi…”

Hàn Hạo quay lại nhìn Tăng
Nhật Hoa: “Cậu Tăng, hãy nói cho mọi người biết về tình hình cậu tìm hiểu được
đi.”

Ánh mắt mọi
người lại lập tức tập trung vào Tăng Nhật Hoa, cậu
ta cười hi hi, đẩy
kính trên sống mũi, nói: “Mọi người có thể còn chưa biết tôi, tôi xin tự giới
thiệu một
chút: tôi tên Tăng Nhật Hoa, là người hướng dẫn kỹ thuật của tổng đội
giám sát mạng của Sở công an tỉnh.”

La Phi thầm kinh ngạc:
cậu chàng này trông có vẻ không nghiêm túc gì cả, thật
không ngờ lại có được hậu phương Sở công an tỉnh vững chắc
như vậy. Trong phòng họp
nhỏ bé này đã ẩn chứa ngọa hổ tàng long. Và việc mà
Tăng Nhật Hoa muốn nói chính là liên quan đến mạng
Internet: “Khoảng
một tuần trước, cũng chính là vào ngày 14 tháng 10, cảnh sát Trịnh – Trịnh
Hách Minh đã tìm gặp tôi, nhờ tôi giúp ông tiến hành giám sát khống chế vài trang mạng. Lúc đó
ở trên mạng xuất hiện một bài viết vô cùng kỳ lạ.
Xin mọi
người hãy nhìn màn hình chiếu – cảnh
sát Trịnh đã hy vọng tôi có thể thông qua phương
pháp kỹ thuật để tra ra được người đăng tải bài viết này.”

Doãn Kiếm
phối hợp để thực hiện các thao tác máy chiếu, trên màn hình xuất
hiện một bức ảnh trang mạng, trên đó chính là bài viết của một kẻ lấy tên là “Eumenides”


La Phi đã tìm thấy trên mạng: Chiêu mộ tử hình. Bất luận từ tiêu
đề của bài viết và ký tên đều có thể dễ dàng nhận thấy: Bài viết này có mối liên hệ vô
cùng
mật thiết với “Bản thông báo tử vong”

xuất hiện trong vụ hung án mười
tám năm trước. Những
người khác vẫn đang tập trung tinh thần để đọc nội dung bài viết, La Phi thì đã nôn nóng cất tiếng
hỏi: “Vậy cậu đã điều tra ra được manh mối nào chưa?”

“Thời
gian đăng bài viết là vào 14 giờ 11 phút ngày 5 tháng
10, người đăng bài lúc đó
sử dụng một máy bàn của quán Nét Cường Huy trong khu vực thành phố. Bài viết được
đăng tải lên trang forum công cộng lớn
nhất của thành phố này.
Cho đến khi cảnh sát Trịnh tìm tôi, thì bài viết này đã nổi
như cồn và được kích chuột
xem 4522 lần, đồng thời có 133 người trên mạng viết 152 bài trả lời.”

Tăng Nhật Hoa trình bày rõ ràng mạch lạc, số liệu
chuẩn xác. Doãn Kiếm cũng
phối hợp di chuyển con chuột, hình ảnh trên máy chiếu bắt đầu
hiển thị tất cả các kiểu bài trả lời. Có
người chửi bới người đăng bài là “đồ thần kinh”

, có người
thì đang
nghi ngờ đây là trò đùa tai ác, nhưng đúng là cũng có
người trả lời lại, viết ra cái tên mà họ hy vọng sẽ bị “xử lý”

, các hành vi
tội trạng
cũng được liệt kê rất nhiều, vô cùng phong phú. “Người
đăng bài viết chọn lựa đăng bài ở mạng Internet, rõ ràng là muốn che giấu
thân phận thực của mình.”

Trong khi mọi người đang đọc lướt qua những nội dung của các
bài
trả lời, Tăng Nhật Hoa tiếp tục nói: “Việc quản lý mạng Internet ở
thành
phố này có rất nhiều sơ hở, muốn điều tra ra người sử dụng một chiếc máy tính nào
trong khoảng thời gian mười ngày trước, đó vốn là điều không thể.
Sau đó, do cảnh sát Trịnh yêu cầu, tôi bắt đầu khởi động
bộ
quy trình giám sát mạng,
chỉ cần có người xem bài trả lời mới nhất của bài viết này, hệ thống
giám sát sẽ tự động kiểm định đồng thời ghi lại địa
chỉ mạng của người xem. Nếu
như địa chỉ này đến từ quán Nét trong khu vực thành phố, tôi sẽ lập tức
thông
báo cho cảnh sát Trịnh, và cảnh sát Trịnh sẽ lập tức
mang theo máy ảnh
kỹ thuật số để chụp ảnh lấy chứng cứ.”

“Ừm, lối tư
duy này rất hay.”

La Phi thoáng trầm ngâm, cũng đã nghĩ ra được
đầu đuôi ngọn ngành trong đó, “Người đăng bài đã viết bài này, thì hắn chắc
chắn sẽ phải thường xuyên quan tâm đến bài trả lời mới
nhất mà mình đăng
tải. Người này hành động rất cẩn mật, chắc chắn sẽ tìm một
quán Nét công cộng để lên forum. Cảnh
sát
Trịnh làm như vậy, rất có thể vớt được
hắn ta giữa biển người
mênh
mông.”

“Đúng là lối tư
duy này, chỉ có điều, lúc đó cảnh sát Trịnh không hề nói với tôi tình hình
cụ thể của vụ án, những chuyện xảy ra mười tám năm trước, tôi càng chẳng hay biết gì cả.”

Tăng Nhật Hoa toét miệng cười, tỏ ra nét mặt bất lực, “Tôi cũng
không thể ngờ được, hành động này cuối cùng lại dẫn
đến hậu quả
nghiêm trọng nhường này.”

Ai cũng đều
hiểu, “hậu quả nghiêm trọng”

chính là muốn ám chỉ vụ huyết án vừa xảy
ra sáng nay. Những người ngồi đây đều có tư duy nhạy bén,
hiểu ra vấn đề rất nhanh. Mộ Kiếm
Vân buột miệng nói: “Lẽ nào cảnh sát Trịnh đã gặp nạn vì chính việc này sao? Nếu nói
như vậy… rất có khả năng ông ấy đã chụp được ảnh của người đăng bài, cho nên mới bị giết người diệt khẩu?”

Hàn Hạo
khẽ gật đầu, có vẻ như đang phụ họa với suy đoán của Mộ Kiếm Vân,
sau đó anh giải thích thêm: “Tại hiện trường vụ án, chúng tôi đã tìm thấy máy ảnh
của cảnh sát Trịnh. Có mấy bức ảnh trong số đó đã bị ai
đó xóa đi. Chúng ta có lý
do để tin rằng, đây chính là mục đích chính của hung thủ.”

La Phi nhìn chăm
chú Hàn Hạo, Hàn Hạo cảm nhận thấy ánh mắt của đối phương,
tâm trạng cảm thấy hơi phức tạp. Anh biết La Phi sáng nay đã có những
phân tích chuẩn xác đối với các bức ảnh, chính mình lúc này đây có vẻ như đã đi
chậm một nước cờ rồi. Những
người khác không để ý thấy phản ứng thoáng qua giữa hai người La Phi và Hàn Hạo.
Hùng Nguyên đang chau mày, nói vẻ không cam tâm: “Bức ảnh
bị xóa rồi sao? Vậy thì manh mối mà cảnh sát Trịnh tìm được chẳng phải hoàn toàn biến mất
sao?”

Tăng
Nhật Hoa “chậc”

một tiếng cười nhạt, trong sự châm biếm mang theo sắc
thái tự đắc: “Hắn ta, chắc là tinh thông việc giết người, tinh thông nổ bom, nhưng
hắn
lại không tinh thông kỹ thuật số. Đối với máy ảnh
kỹ
thuật số, chỉ xóa những
bức ảnh đó thì không thể xóa hẳn những thông tin hình ảnh lưu lại trong bộ nhớ
trong của thiết bị. Chỉ cần chưa có những bức ảnh mới chèn lên không gian lưu
trữ,
vậy thì những bức ảnh bị xóa đó vẫn có thể khôi phục lại được.
Đương nhiên, điều này cần phải dùng đến một số phương thức kỹ thuật khá phức tạp.”

Mắt
La Phi chợt lóe sáng: “Kỹ thuật mà các cậu hiện có có thể làm được điều
này
không?”

“Nhân viên kỹ
thuật cấp dưới của tôi đã bắt đầu làm việc rồi, sáng sớm mai là có thể khôi phục
toàn
bộ thông số.”

Tăng Nhật Hoa đắc ý xoa xoa mũi,
như thể tất cả
mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu, “Đến lúc đó, chúng ta có thể nhìn thấy bộ
mặt thật của hắn rồi.”

“Tuyệt
quá!”

La Phi thốt lên đầy hưng phấn. Nhưng anh nhanh chóng gõ gõ tay xuống
mặt bàn, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Sau đó anh trịnh trọng nói: “Chúng ta cần
phải có sự chuẩn bị từ trước, điều động đủ lực lượng
để tiến hành công
tác điều tra dò hỏi và truy bắt. Đây quyết không phải là một đối thủ bình thường,
chúng ta cần phải sẵn sàng thế trận.”

“Điều này thì không
cần anh phải quá lo lắng.”

Hàn Hạo cảm
thấy La Phi đã nói hơi
nhiều, lạnh lùng thốt ra một câu rồi chuyển ánh mắt về phía Hùng Nguyên, “Công việc
tuyến đầu, sẽ do tôi và đội trưởng Hùng phối hợp hoàn thành.
Người của tôi phụ trách công việc điều tra loại trừ và truy bắt, đội
trưởng Hùng, cảnh
sát đặc nhiệm các anh chủ yếu cần chuẩn bị một số tình hình ứng phó đặc biệt.”

Hùng Nguyên hiểu ý
gật đầu: mười tám năm trước đã từng xảy
ra vụ án nổ bom, có tấm gương
từ trước, không thể không đề phòng. “Vậy cần
tôi
hoàn thành nhiệm vụ gì?”

La Phi thể hiện rõ mong muốn được tham gia cuộc
chiến. Mối thù hận giữa anh và Eumenides sâu đậm hơn bất cứ ai ngồi ở
đây. Hàn Hạo
trầm mặc giây lát, không biết đang nghĩ gì, sau đó anh cân nhắc câu từ: “Cảnh
sát La, nói theo nguyên tắc, vụ án xảy ra trong thành phố này vốn không cần anh nhúng
tay. Lần này mời anh tham gia tổ chuyên án, chủ yếu

vì suy
xét đến việc anh hiểu khá rõ tình hình vụ án năm đó. Về điều này, tôi vẫn
hy vọng
anh
có thể điều tra vòng ngoài đối với vụ án mười tám năm trước, xem có thể phát hiện
thêm điều gì không.”

Trên nét mặt
La Phi lập tức xuất hiện nỗi thất vọng, nhưng nghĩ lại: đối phương là đội
trưởng đội cảnh sát hình sự của
thành
phố này, không muốn người
khác tham gia quá nhiều vào công việc của mình, điều này cũng có thể hiểu được.
Cho nên La Phi không nói gì thêm, chỉ bất lực gật
đầu, nói: “Được rồi!”

Đồng thời anh cũng tự cười đau khổ trong lòng, hy vọng tất cả những điều không vui giữa
hai người lúc ban sáng sẽ không còn để
lại chút vướng mắc nào. Thế nhưng
có một người khác ở đây cũng không nhẫn nại thêm được nữa. “Đội
trưởng Hàn, anh hình như vẫn còn quên một
người đấy. Tôi được các anh đặc
biệt mời đến
đây, không phải là định không cho tôi tham gia vào việc gì đấy
chứ?”

Người nói câu này chính là Mộ Kiếm Vân, cô khẽ nhếch khóe miệng, trong câu nói
mang theo chút ý bông đùa. “Cô có thể phối hợp
với công việc của cảnh sát La…”

Hàn Hạo nhìn thẳng vào Mộ Kiếm
Vân, “Đối
với
cô, thì sau này sẽ có nhiệm vụ còn quan trọng hơn.”

Mộ Kiếm
Vân khẽ cười: “Ồ?”

Hàn Hạo
như đang gợi ý cho đối phương: “Thực ra trong vụ án
này,
trạng thái tâm lý của
nghi phạm vốn càng đáng để nghiên cứu kỹ lưỡng đấy.”

“Cũng đúng.
Nghiên cứu thế giới nội tâm của người khác thực ra là một
việc vô cùng thú vị.”

Mộ Kiếm Vân tiếp lời Hàn Hạo, ánh
mắt lại lén nhìn về phía La Phi. Thần sắc
của La Phi có vẻ thẫn thờ, không biết tâm tư lại bay đến chốn nào rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.