Đọc truyện Bản Thông Báo Tử Vong – Chương 16: Rượt đuổi ở ga tàu điện ngầm
Cùng ngày, 13 giờ 45 phút. Trong nhà hàng KFC ở tầng dưới trung tâm mua sắm Thiên Anh của tỉnh thành. Ở vị trí gần cửa sổ có hai mẹ con người nọ đang ngồi. Người mẹ ngoài 30 tuổi, gương mặt xinh đẹp, ăn mặc nhã nhặn, tóc dài buộc sau gáy, có thể nhận ra tố chất và chất lượng cuộc sống của người này cũng khá. Nhưng giữa hai hàng lông mày của cô lại tràn ngập nỗi lo buồn. Ngồi đối diện với người thiếu phụ đó là một cậu bé chừng 7, 8 tuổi, đôi mắt to, vầng trán rộng, thần thái lanh lợi, chắc là một đứa bé thông minh khiến ai nấy đều yêu mến. Nó không hiểu được tâm ý của mẹ, đang cầm một cuốn truyện tranh đọc một cách say sưa. Hai người đã ngồi ở đây hơn một giờ đồng hồ, bánh Hamburger và cánh gà rán đều đã ăn xong rồi, chỉ còn lại nửa cốc coca và một số miếng khoai tây chiên, để cho cậu bé thỉnh thoảng nhấm nháp cho đỡ buồn miệng. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, cũng là giờ cao điểm của quán KFC, chỗ ngồi trong quán cung không đủ cầu. Thỉnh thoảng có người bê khay đồ ăn đến đứng cạnh hai mẹ con họ trong giây lát, nhận ra họ không hề có ý định đứng lên, bèn thất vọng rời khỏi đó. Người thiếu phụ thấy tình huống này nhiều lần cũng cảm thấy quen, cho nên khi một người thanh niên nam giới bước lại, cô cũng chẳng buồn để ý. Người nam giới đó bước đi rất nhanh, có vẻ như là một người nóng vội. Nhưng cũng có thể do đồ ăn thức uống trên khay của anh ta quá nhiều, cho nên nóng lòng muốn tìm một chỗ để nghỉ tay thì phải? Sau khi thoáng dừng lại bên cạnh hai mẹ con họ, anh ta bèn vội vàng quay người, mong tìm được một chỗ trống để ngồi. Không ngờ động tác quay người của anh ta quá đột ngột, dẫn đến việc nửa thân trên của anh ta va phải một người khách đi qua, khay đồ ăn trên tay anh ta cũng nghiêng sang một bên, cốc coca để bên mép rơi xuống. Người nam giới kêu lên “ối ối”
, giơ một tay ra đỡ được lấy cốc coca, nhưng làm rơi nắp đậy cốc. Hai mẹ con nọ, người thì chăm chú đọc sách, người thì đang buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng người nam giới kêu lên, quay đầu lại, trên bàn trước mắt họ đã bị tạt khá nhiều coca. 95 Cậu bé vội vàng rút cuốn sách ra khỏi bàn ăn, đồng thời co người lại vào vị trí trong góc: người thiếu phụ thì lại đứng dậy, vừa né tránh vừa xem xem có bị coca tạt vào quần áo mình không. Người nam giới mắc lỗi vội vàng nói lời xin lỗi, anh ta đặt khay và cốc coca xuống, giơ cánh tay lên: “Phục vụ, mau đến đây lau chút đi, ở đây bị đổ coca rồi.”
Thiếu phụ thấy mình không sao cả, thoáng thở phào, giơ tay ra cầm lấy túi xách tay để trên bàn. Phần dưới chiếc túi đã bị coca tạt vào không ít. “Ôi ôi, để tôi để tôi.”
Người nam giới lại vội tranh trước, cầm lấy chiếc túi trong tay, sau đó lấy ra một tập giấy ăn lau đáy túi, miệng không ngừng xin lỗi, “Thực sự ngại quá! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”
May mà chất lượng chiếc túi đó rất tốt, coca dính vào nhanh chóng được lau đi. Người thiếu phụ tỏ ra rất có giáo dục, khi cô nhận lấy chiếc túi đã được lau cẩn thận từ tay người nam giới, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “không sao”
, không hề thể hiện ra thần thái tức giận hay than phiền gì. Lúc này nhân viên phục vụ cũng vội đến, dùng giẻ lau lau sạch bàn ăn. Hai mẹ con lại ngồi vào vị trí cũ, người nam giới thì tỏ vẻ hối lỗi rời khỏi đó. Tất cả những việc này xảy ra trong khoảng thời gian hai, ba phút ngắn ngủi, giống như một khúc nhạc chen ngang hết sức bình thường trong cái thành phố bận rộn này. Giây lát sau, người nam giới cuối cùng cũng tìm được chỗ trống ngồi xuống. Đây là vị trí ngay phía sau hai mẹ con, người nam giới sau khi yên vị, có thể nhìn thấy rõ lưng người thiếu phụ, nhưng tầm nhìn của cậu bé trai thì lại bị thân người mẹ che khuất, nên không thể nào nhìn thấy được người nam giới này. Người nam giới cầm lấy chiếc bánh Hambergur ở trong khay lên ngoạm mấy miếng, sau đó dùng giấy ăn lau miệng. Và đây chỉ là một động tác che giấu, bên dưới tờ giấy ăn, anh ta khẽ lật ve cổ áo, nói vào trong thiết bị để chỗ nào đó trong cổ áo: “001, 001, 005 gọi”
. Giọng nói của anh ta được truyền đi thông qua sóng vô tuyến điện, sau khi truyền qua không gian hơn 100 mét, nơi nhận được là trong một chiếc xe Matiz màu xanh đen ở trong bãi đỗ xe bên đường. La Phi và những nhân vật nòng cốt của tổ chuyên án đang ngồi trong xe. La Phi cầm lấy máy bộ đàm trả lời: “Tôi là 001, hãy nói đi!”
“Hàng đã được đưa đến, đã xong!”
“Tốt lắm, tiếp tục giám sát, đã xong!”
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi, La Phi đặt bộ đàm xuống, mở một thiết bị điện tử ở trong xe, qua thiết bị bộ tăng âm vang lên giọng nói của hai mẹ con đó. 96 Mẹ: “Con hãy ngồi ngay ngắn lên, sách có bị ướt không?”
Con trai: “Vẫn ổn… bố sao vẫn chưa đến?”
Mẹ: “Con đừng nóng vội, bố bây giờ rất bận… Con cần phải ngoan ngoãn thì mới có thể được gặp bố, có biết không?”
Con trai: “Vâng”
. Mọi người ngồi trong xe dỏng tai lắng nghe đến đây, trong lòng chợt nhẹ nhõm. Hai mẹ con trong quán KFC chính là vợ con Hàn Hạo: Lưu Vi và Hàn Đông Đông. Lúc này đây, cuối cùng các thành viên trong tổ chuyên án cũng có thể chắc chắn: cuộc điện thoại lạ được gọi đến lúc trước chính là Hàn Hạo, anh ta đúng là rất muốn gặp vợ con mình. Đây quả thực là cơ hội rất tốt để bắt giữ Hàn Hạo. Liễu Tùng đến từ đội cảnh sát đặc nhiệm bất giác nắm chặt đôi bàn tay, thể hiện ra mong muốn chiến đấu tột cùng; còn cấp dưới cũ của Hàn Hạo – Doãn Kiếm thì lại chỉ cắn môi, nét mặt nặng nề, tâm trạng vô cùng phức tạp. La Phi với vai trò là người chỉ huy thì lúc này trầm mặc không nói, thể hiện ra sự điềm tĩnh khác hẳn với mọi người. Anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc giữ được tâm lý bình tĩnh trước một cuộc chiến lớn. Và cuộc chiến đấu này sẽ vô cùng khó khăn. Hành động phục kích của cảnh sát đối với nghi phạm, vốn là một cuộc chiến đấu địch ở chỗ sáng, ta ở chỗ tối, nhưng tình thế lần này lại bị đảo ngược. Bởi vì chính bản thân nghi phạm mà cảnh sát chuẩn bị phải đối mặt là một người cảnh sát. Không chỉ như vậy, người này đã từng là một binh sĩ tinh nhuệ của giới cảnh sát tỉnh thành. Anh ta tốt nghiệp trường chuyên ngành cảnh sát cao nhất cả nước, trong mười năm làm cảnh sát hình sự đã phá được vô số vụ án. Điều này có nghĩa là anh ta quá quen thuộc với phương thức hành vi của cảnh sát, bất luận là giám sát, theo dõi, vây bắt, những thủ đoạn mà cảnh sát có thể sử dụng thì anh ta đã biết rõ tường tận chân tơ kẽ tóc. Anh ta dám liên hệ gặp mặt với vợ con vào lúc này, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn việc giao đấu chính diện với cảnh sát. Anh ta chắc chắn có kế hoạch chu đáo tỉ mỉ, còn cảnh sát thì lại không hề hay biết chút gì về kế hoạch này cả. Ngoài ra, việc Hàn Hạo quá thân quen đối với những người trong hệ thống công an cũng đem đến cho hành động của cảnh sát lần này trở ngại rất lớn. Rất nhiều cao thủ trong việc phục kích và vây bắt vì đã từng quen biết với Hàn Hạo nên không thể nào tham gia trận chiến này. Mặc dù La Phi đã gấp rút điều động mười chiến sĩ lạ mặt trong đội Cảnh sát đặc nhiệm đến, nhưng sức chiến đấu 97 của những người cảnh sát đặc nhiệm này vẫn có sự chênh lệch nhất định đối với những người cảnh sát hình sự lão luyện dày dạn kinh nghiệm. Điều khiến người ta càng đau đầu hơn chính là, với vai trò là người chỉ huy, La Phi và mọi người lại không thể nào xuất hiện ở hiện trường. Mặc dù đối diện KFC là tòa nhà công sở có vị trí quan sát rất tốt, nhưng những vị trí quan sát này lại trở thành mục tiêu đề phòng trọng điểm của Hàn Hạo. Cho nên họ chỉ có thể trốn trong chiếc xe Matiz đỗ ở xa, tiến hành chỉ huy theo thông tin phản hồi của hiện trường. May mà vừa rồi, chiến sĩ tham chiến số hiệu 005 đã thành công gắn được máy nghe trộm hình thức núm cúc vào dưới đáy túi của Lưu Vi. Vậy thì La Phi và mọi người có thể lập tức nắm bắt được động tĩnh của nhân vật mục tiêu. Sau khi nước cờ then chốt này đã đạt được, La Phi mới thực sự cảm nhận được vài phần chắc thắng trong trận chiến đấu này. Sự việc tiếp theo là giăng rộng lưới lặng lẽ chờ đợi, tấm lưới này cần phải đủ rộng, thoải mái đến độ con vật săn nhạy cảm nhất cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mắt lưới. Đây là một cuộc đọ sức khó mà dự liệu được thắng thua, hơn nữa bước đầu tiên của cuộc đọ sức này chính là thi sự nhẫn nại. La Phi dự đoán Hàn Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn. Anh ta sẽ nấp ở một góc an toàn để dưỡng thần tích khí, còn các chiến sĩ cảnh sát thì lại luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao nhất, không được lơ là lấy một giây. Trong quá trình như vậy, sức chiến đấu của hai bên sẽ xảy ra sự biến hóa người khỏe lên kẻ yếu đi. Đây chính là hiệu quả mà Hàn Hạo muốn đạt được. Thực tế cũng đúng như điều La Phi đã dự liệu: trong khoảng thời gian dài sau đó, hai mẹ con Lưu Vi ở trong quán KFC cũng không hề có động thái gì khác lạ. Nội dung cuộc trò chuyện trong máy nghe trộm cũng rất bình thường, ngoài mấy lần Hàn Đông Đông sốt ruột gặng hỏi, thì cũng không thấy dấu hiệu gì chứng tỏ họ sắp liên hệ gì với Hàn Hạo cả. Sắc trời dần tối, cảnh sát trong quán KFC đã thay mấy lượt. Hàn Đông Đông bắt đầu than thở đói bụng, thế là Lưu Vi lại đi đến quầy mua một chiếc bánh Hamburger và một cốc coca. “Làm gì thế chứ? Họ chuẩn bị ở lại qua đêm trong quán KFC hay sao?”
Tăng Nhật Hoa ngáp dài nói, khó khăn lắm cậu mới được tham gia đợt hành động bên ngoài như thế này, là một người không thể nào ngồi yên được giữa nhóm người. Và Mộ Kiếm Vân ngồi sát cạnh cậu cũng ít nhiều tỏ ra mệt mỏi. 98 La Phi cũng cảm thấy hơi băn khoăn. Sao cả khoảng thời gian dài như vậy mà không có chút động tĩnh gì? Lẽ nào đây chỉ là một chiêu đòn giả của Hàn Hạo? Hay là anh ta đang chờ đợi điều gì? Chính trong lúc này, ở trong máy nghe trộm chợt vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Tiếng chuông này giống như một mũi tiêm kích thích, bỗng chốc hệ thống thần kinh của tất cả mọi người đều bị kích thích lên đến đỉnh điểm. “A lô?”
Lưu Vi nghe điện thoại, sau đó là khoảng thời gian im lặng chừng mười giây. La Phi và mọi người ngồi trong xe Matiz cũng dựng tai lên như tai thỏ, nhưng chỉ vô ích, họ không thể nào nghe thấy được giọng nói trong điện thoại. “Được rồi, em hiểu rồi.”
Đây là câu nói kết thúc cuộc đàm thoại của Lưu Vi với đối phương, sau đó cô nói với con trai: “Đông Đông, chúng ta đi thôi.”
“Bố đến rồi ạ?”
Giọng nói của Hàn Đông Đông rất phấn khởi. “Đi theo mẹ là biết.”
La Phi và mọi người chỉ có thể nghe thấy đoạn đối thoại trên, còn tình hình hiện trường thì lại cần người giám sát thông báo. “Lưu Vi vừa mới nhận một cuộc điện thoại, bây giờ hai mẹ con họ đã đứng dậy đi ra ngoài quán.”
“Hãy bám theo, tất cả mọi người phân tán tiếp cận mục tiêu, chú ý giữ khoảng cách, chú ý giữ khoảng cách!”
“Tuân lệnh!”
… Giây lát sau, hiện trường lại hội báo: “Mục tiêu đã lên một chiếc taxi, xin hãy ra chỉ thị!”
La Phi đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe qua máy nghe trộm, anh không lập tức ra lệnh, mà tiếp tục chờ đợi lắng nghe. Sự chờ đợi của anh nhanh chóng được đền đáp. Giọng của Lưu Vi truyền tới: “Bác tài, đến ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên.”
Mệnh lệnh của La Phi liền phát ra theo: “Điểm đến của mẹ con Lưu Vi chính là ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên! Lặp lại lần nữa, ga tàu điện ngầm 99 Miếu Quảng Nguyên! 002, 003, 004, 005, các anh đi theo sau chiếc xe đó. Còn những người khác lập tức đến địa điểm mục tiêu để bố trí giám sát khống chế.”
Những người tham chiến nhận lệnh và hành động. Còn Doãn Kiếm ngồi ở vị trí lái xe trong xe Matiz không đợi La Phi ra lệnh, nhấn chân ga, chiếc xe đã chờ đợi xuất phát từ lâu lập tức rời khỏi bãi đỗ xe, lao về hướng ga tàu điện ngầm. La Phi hít thở một hơi thật sâu, quay ra nhìn bên ngoài cửa xe. Lúc này đã là giờ tan ca, xe cộ đi lại trên đường đông như mắc cửi. La Phi chợt giật mình, anh đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc Hàn Hạo chờ đợi điều gì. Anh ta đang đợi giao thông đến giờ cao điểm buổi tối, và nơi ga tàu điện ngầm đông đúc chính là nơi anh ta thiết kế để gặp vợ con! Chập tối, 17 giờ 56 phút. Trong ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên. Đối với giao thông của một thành phố lớn, tàu điện ngầm giống như là động mạch trong cơ thể người, gánh vác chức năng quan trọng cung cấp máu cho cả thành phố. Chức năng như vậy đã trở nên đặc biệt nổi bật trong thời gian cao điểm buổi sáng, tối. Lúc này đây, đầu người trong ga điện ngầm đang lúc nhúc di chuyển, cho dù tần suất tàu lao đi đã gần đến 4 phút/chuyến, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu vận chuyển của đoàn hành khách liên tục tiến vào. Mọi người chen chúc đứng sát cạnh khu vực cánh cửa tàu dừng lại, mỗi lần một đoàn tàu tiến vào sân ga, bèn dồn lại chen lấn vào trong toa tàu, hy vọng có thể giành được một chỗ tốt. Đương nhiên muốn có chỗ ngồi là điều không thể, có thể có một chỗ có tay vịn hoặc bên cạnh cột thì đã là một sự lựa chọn khá khẩm lắm rồi. Lưu Vi dẫn theo Hàn Đông Đông xuất hiện ở trên sân ga. Xung quanh họ, cảnh sát giám sát đã bố trí hình quạt từ lâu, ngoài ra còn có mấy vị cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục đứng canh giữ ở hai đầu ra vào ga tàu điện ngầm. Cho dù trong khung cảnh phức tạp chen chúc như vậy, chỉ cần Hàn Hạo xuất hiện, anh ta khó có thể trốn thoát khỏi mạng lưới vây bắt mà cảnh sát đã bày binh bố trận. Và biến số duy nhất của hiện trường chính là đoàn tàu điện ngầm đến đi liên tục. Hàn Hạo rất có khả năng xuất hiện trên một chuyến tàu nào đó, sau đó điều khiển vợ con lên tàu hoàn thành cuộc gặp mặt. Nhưng nếu làm như vậy hình như cũng có không ít nguy hiểm. Chỉ cần cảnh sát mặc thường phục đi theo mẹ con Lưu Vi lên tàu, vậy thì Hàn Hạo ở trong toa tàu liền trở thành cua trong rọ, khó có thể chạy thoát được. 100 Trên thực tế, suy nghĩ của La Phi còn chu đáo hơn nữa. Vì để đề phòng mẹ con Lưu Vi đột nhiên lên tàu vào đúng khoảnh khắc tàu đóng cửa, như vậy thì những người cảnh sát giám sát sẽ bị ở lại sân ga. Nên La Phi yêu cầu khi mỗi đoàn tàu đến, đều có hai người cảnh sát mặc thường phục lên xe trước, không cần biết mẹ con Lưu Vi có lên tàu hay không. Nếu như mẹ con Lưu Vi không lên tàu, thì hai người cảnh sát mặc thường phục này sẽ xuống tàu vào ga sau và quay trở lại ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên. Bởi vì lần hành động này có khá đầy đủ nhân lực cảnh sát, cho nên vòng tuần hoàn như vậy cũng không làm tiêu hao lực lượng khống chế của cảnh sát trên sân ga. Vì sự thận trọng, những người cảnh sát mà La Phi và Hàn Hạo quen biết đều không xuất hiện ở sân ga. Mặc dù trên sân ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên có lắp máy camera giám sát, nhưng nơi mẫn cảm thế này rất có khả năng lại trở thành mục tiêu phản trinh sát của Hàn Hạo, cho nên La Phi cũng không tiến hành phối hợp với cảnh sát sân ga. Họ dừng xe Matiz ở gần lối ra vào ga tàu điện ngầm, vẫn ở trong xe chỉ huy từ xa. Nhưng điều này không có nghĩa là La Phi và mọi người mất đi sự khống chế đối với mẹ con Lưu Vi, bởi vì kỹ thuật tiên tiến đủ để bù đắp cục diện bất lợi vừa nêu trên. Vấn đề then chốt chính là trên chiếc máy nghe trộm hình chiếc cúc đó, nó không chỉ có thể lập tức truyền tới thông tin âm thanh của hiện trường, hơn nữa còn có chức năng định vị. Trong máy nghe trộm có gắn một máy phát tín hiệu rất nhỏ có thể liên kết với thiết bị nhận tín hiệu trong xe Matiz. Vị trí của máy nghe trộm và thiết bị thu sẽ được hiện lên trên màn hình hiển thị. Có thể nói thế này, La Phi và mọi người mặc dù không ở hiện trường, nhưng lại có “mắt nghìn dặm”
và “tai nghe”
đủ để kịp thời giám sát khống chế hiện trường. Lưu Vi vợ Hàn Hạo đang đứng ở sân ga xem ra không biết được mình đang ở hoàn cảnh khốn đốn, tay trái cô nắm chặt di động, tay phải nắm tay Hàn Đông Đông, thần sắc lo lắng và mong đợi. Mỗi lần đoàn tàu vào bến, cô đều ngước mắt lên để tìm kiếm, mong đợi bóng hình cô đã quen thuộc xuất hiện trước mắt mình. Cô không hề nhìn thấy chồng xuất hiện như mong ước, nhưng sau khi bàng hoàng đứng trên sân ga chờ đợi hơn mười phút, di động của cô lại vang lên. Lưu Vi vội vàng ấn nút nghe, trong tai nghe nhanh chóng vang lên giọng nói của Hàn Hạo: “Sau khi đoàn tàu tiếp theo vào ga, hãy đưa Đông Đông lên tàu.”
“Chính là đoàn tàu sau à? Bất luận là đi đến hướng nào?”
“Đúng vậy. Nhìn thấy đoàn tàu tiến vào ga thì gọi điện thoại cho anh.”
Hàn Hạo nói ngắn gọn xong, bèn tắt máy. Câu trả lời của Lưu Vi thông qua sóng điện truyền tới tai La Phi và mọi người, “đoàn tàu sau”
cụm từ then chốt này lập tức chạm vào dây thần kinh của 101 họ, La Phi nhanh chóng cầm máy bộ đàm lên ra lệnh tác chiến: “Tất cả mọi người chú ý, quan sát thật kỹ đoàn tàu tiếp theo tiến vào ga!”
Lúc này đang là hướng từ Nam đến Bắc, trong đường ngầm đã thoáng nghe thấy tiếng đoàn tàu rầm rập tiến vào, những người cảnh sát mặc thường phục trên mặt không thể hiện ra điều gì, nhưng ai nấy đều đang hòa cùng đoàn người tiến dần đến đoàn tàu sắp vào ga. Mẹ con Lưu Vi cũng đến vị trí trung tâm của sân ga, đứng chờ ở vị trí khá gần cửa lên xuống. Khi ánh sáng đèn phía đầu đoàn tàu xuất hiện trong đường ngầm, Lưu Vi nghe theo lời dặn dò của Hàn Hạo, ấn nút gọi anh ta, nói: “Có tàu tiến vào ga rồi.”
“Sau khi lên tàu đứng ở vị trí sát ngay cửa lên xuống, không tắt máy.”
Hàn Hạo ở đầu bên kia điện thoại dặn dò. “Vâng.”
Lưu Vi vừa trả lời, vừa dắt tay Đông Đông chen lên phía trước, đứng ở một vị trí có lợi hơn cho việc lên tàu. Cảnh sát hiện trường lập tức hội báo động tĩnh với La Phi: “Mục tiêu hình như sắp lên tàu, xin ra chỉ thị!”
La Phi nhanh chóng suy ngẫm khoảng một giây, ra lệnh: “002, 003, 004, 005 ở lại canh giữ sân ga. Những người khác đi theo mục tiêu hành động.”
Những người cảnh sát mặc thường phục ở hiện trường nghe theo mệnh lệnh. Ngoài bốn người ở lại canh giữ, những người khác phân tán đến những cánh cửa lên tàu, trong đó có hai người đứng ngay sau lưng mẹ con Lưu Vi. Đoàn tàu từ từ tiến vào ga, sau khi dừng lại thì cửa mở ra. Lần này nó tiếp đón không chỉ là những người khách vội vã chen chúc nhau, mà còn có cả rất nhiều đôi mắt chăm chú. Mẹ con Lưu Vi cũng hòa cùng đoàn người vào trong tàu, cô không chen vào sâu như những hành khách khác, mà dừng lại ở ngay cạnh cửa. Những người cảnh sát mặc thường phục cũng lần lượt lên tàu, đồng thời có người hội báo tình hình với vị chỉ huy. “Mục tiêu đã lên tàu, đứng gần sát ngay cửa. Trong toa tàu không nhìn thấy nhân vật khả nghi. Di động của Lưu Vi vẫn để sát bên tai, có lẽ vẫn giữ cuộc gọi.”
La Phi nhíu mày, lập tức ra chỉ thị thay đổi theo hình hình: “006, 007 xuống tàu, bổ sung lực lượng cảnh sát trên sân ga, những người khác tiếp tục đi theo mục tiêu.”
Lúc này Lưu Vi cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, chen sâu vào trong toa tàu giống như những hành khách bình thường khác. Cùng đồng thời, ở trong toa tàu vị trí gần đó, những người cảnh sát khác lại tiếp cận đến gần toa tàu này. 102 Đoàn tàu đã hết thời gian dừng đón trả khách, sau mấy tiếng “tít tít”
thông báo, cửa tự động từ từ khép lại. Nhưng chính trong khoảnh khắc cửa tàu chuẩn bị đóng lại, Lưu Vi đột nhiên giơ tay trái ra ngăn cánh cửa khép lại chỉ còn hở bằng bàn tay. Mép cửa sau khi tiếp xúc với cơ thể người, hệ thống cảm ứng an toàn lập tức được khởi động, hai bên cửa xe đồng thời giãn ra một khoảng tầm nửa mét. Nhân lúc cánh cửa giãn ra, Lưu Vi kéo tay Hàn Đông Đông bước nhanh xuống khỏi toa tàu. Hai người cảnh sát mặc thường phục ở cùng toa tàu lập tức phản ứng, nhưng khi họ muốn lao theo, thì cửa tàu đã đóng lại. Họ chỉ có thể bất lực nhìn mục tiêu ở bên ngoài toa tàu. Còn những người cảnh sát mặc thường phục ở toa tàu khác thì khỏi cần nói, tất cả đều bị cắt đuôi lại trên tàu. “Mục tiêu đột ngột xuống tàu, chúng tôi không kịp đi theo, xin ra chỉ thị!”
Người cảnh sát mặc thường phục ở trên tàu vội báo cáo tình hình này cho bộ chỉ huy. La Phi thở hắt ra, sắc mặt nặng nề. Trên thực tế, anh đã lường trước được sự biến hóa này, cho nên vừa rồi mới ra lệnh tăng cường lực lượng cảnh sát ở sân ga. Còn những người khác lúc này mới hiểu được nghệ thuật chỉ huy của La Phi. Mọi người thầm thán phục La Phi và cũng không tránh nổi cảm giác lo ngại trước sự sắp xếp kế hoạch khôn khéo của Hàn Hạo. Đường ngầm tàu điện dọc ngang đan xen lúc này đây hình như đã trở thành một bàn cờ lớn. La Phi và Hàn Hạo, hai đội trưởng đội cảnh sát hình sự hai nhiệm kỳ đang triển khai một cuộc đấu trí so tài gay cấn, còn những người cảnh sát mặc thường phục và mẹ con Lưu Vi lại trở thành những quân cờ do hai người đó thao túng. “Những người cảnh sát trên tàu, sau khi đến trạm tiếp theo đều lập tức quay trở lại, những người trên sân ga tiếp tục theo dõi mục tiêu.”
La Phi lập tức có phản ứng đối với nước cờ của Hàn Hạo, anh vừa điều động nhân lực, vừa nhìn chăm chăm vào màn hình hiển thị trước mặt. Chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình chính là vị trí mà Lưu Vi đang đứng. Bất luận Hàn Hạo muốn giở trò gì, mục đích cuối cùng của anh ta cũng là cần gặp gỡ vợ con. Chỉ cần cảnh sát theo dõi sát sao Lưu Vi thì không thể nào thất bại được. Và lúc này ở trên sân ga, cuộc trò chuyện của vợ chồng Hàn Hạo vẫn tiếp tục. “Em xuống tàu rồi.”
Lưu Vi cuối cùng lên tiếng, trước đó cô đã nghe đối phương nói rất lâu. “Bây giờ em hãy đến sân ga đối diện để ngồi đoàn tàu đi ngược hướng trở lại, sau khi ngồi hai trạm thì xuống tàu.”
Hàn Hạo dặn dò. “Vẫn xuống xe giống như cách đó sao?”
103 “Cách đó”
mà Lưu Vi nói đến chính là cách mà chồng cô đã dạy cô qua điện thoại vừa mới đây: trong khoảnh khắc cửa tàu chuẩn bị khép lại thì giơ tay ra, như vậy cửa tàu sẽ mở ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lợi dụng thời cơ này để xuống tàu, người trên tàu sẽ rất khó có cơ hội để bám theo. “Không, lần này cửa xe vừa mở là em và con xuống ngay. Sau khi xuống xe thì gọi điện cho anh.”
Hàn Hạo nói xong liền tắt máy. Đối với cuộc điện thoại này của hai người, cảnh sát chỉ có thể nghe lén được lời nói của Lưu Vi. Và trong đó chỉ có một câu có ý nghĩa. “Vẫn xuống xe giống như cách đó sao?”
Chỉ một câu nói mà khiến cho La Phi toát mồ hôi hột, bởi vì anh đã hiểu: Hàn Hạo lại một lần nữa sử dụng mưu kế vừa rồi. Và mưu kế này mới chỉ sử dụng một lần đã cắt đuôi được phần lớn lực lượng cảnh sát. Với vai trò là một người chỉ huy, anh cần phải đối diện ra sao đây? Tình thế hiện trường không cho La Phi có nhiều thời gian suy nghĩ. Đoàn tàu đi từ bắc xuống nam cũng đã lái vào ga. Mẹ con Lưu Vi đi theo đoàn người lại một lần nữa lên tàu. Đồng thời, họ vẫn đứng ở gần cửa tàu. “Mục tiêu lại lên tàu rồi, xin ra chỉ thị!”
Những người cảnh sát mặc thường phục số hiệu từ 002 đến 007 lo lắng chờ đợi mệnh lệnh của La Phi. Nếu như lên tàu, thì lại có khả năng bị mẹ con Lưu Vi dùng cách tương tự để cắt đuôi, nhưng nếu không lên, rõ ràng lại lo lắng đến việc mục tiêu thực sự ngồi trên chuyến tàu đó đi mất. “002 ở lại, những người khác lên tàu theo!”
La Phi đưa ra phương án một cách quyết đoán trong khoảng thời gian ngắn nhất. Anh không thể nào phán đoán được lần này mẹ con Lưu Vi muốn đi hay muốn ở lại, nhưng những người cảnh sát mặc thường phục vừa mới đi đang trên đường quay trở lại, lực lượng cảnh sát trên sân ga sẽ có thể được bổ sung. Trong hình hình này, anh chọn lựa có được lực lượng đầy đủ nhất để giám sát người trên tàu. Và lần này mẹ con Lưu Vi không xuống tàu. Sau khi đoàn tàu đóng cửa và chuyển bánh, chở đi mục tiêu mà cảnh sát giám sát và năm người cảnh sát mặc thường phục. Đoàn tàu nhanh chóng đi đến trạm tiếp theo, khi đến trạm thì cảnh sát cần phải hành động ra sao? Ai cũng đều biết, mẹ con Lưu Vi chắc chắn sẽ xuống tàu lần nữa. Nhưng vấn đề là, họ sẽ xuống ở trạm nào chứ? Không có được đáp án, thì cảnh sát sẽ luôn phải đối diện với vấn đề nan giải tương tự sau khi xe vào bến: Làm thế nào để phân chia người ở sân ga và ở trên 104 tàu để giám sát mục tiêu. Bởi vì mẹ con Lưu Vi có thể quyết định ở lại hay đi trước giờ khắc cuối cùng cửa tàu khép lại, thế nhưng cảnh sát lại không được quyết định có thể bám theo mục tiêu hay không, họ chỉ có thể chuẩn bị sẵn cả hai phương án từ trước. Trước tình hình này, La Phi chỉ có thể đưa ra phương án đối phó khẩn cấp: “Cảnh sát số hiệu từ 003 đến 007, sau này mỗi trạm sẽ ở lại một người hành động ngược lại với mục tiêu, còn những người khác thì vẫn hành động theo mục tiêu.”
Tăng Nhật Hoa và mọi người ở bên cạnh không kìm nổi lắc đầu, phương án đi một bước tính một bước thế này, cũng chỉ có thể ứng phó được năm trạm, sau năm trạm thì mẹ con Lưu Vi đã thoát được sự giám sát của cảnh sát. Và cho dù là trong phạm vi năm trạm, dựa vào sức lực của một người cảnh sát để đối phó với Hàn Hạo thì không có gì đảm bảo cả. La Phi rõ ràng cũng đã ý thức được sự bất lợi của cục diện này. Anh đập mạnh tay vào lưng ghế lái, hét lên: “Mau lái xe, đi theo!”
“Gì cơ ạ?”
Doãn Kiếm ngồi ở ghế lái nhất thời không hiểu, ngơ ngác quay đầu lại hỏi. “Đi men theo tuyến đường phía trên tàu điện ngầm, bám theo!”
La Phi nhấn mạnh lần nữa, lúc này mọi người mới chợt hiểu: La Phi muốn dùng xe Matiz để đuổi theo tàu điện ngầm. Do trên xe có thiết bị nhận tín hiệu, nếu như toàn bộ cảnh sát mặc thường phục đều bị cắt đuôi, thì những người trong xe chỉ huy có thể làm một đội thứ hai để bám theo, đột ngột xuất hiện khi Hàn Hạo cho rằng đã an toàn, hoặc là ít nhất cũng có tác dụng xoay chuyển tình thế. Doãn Kiếm hít thở một hơi thật sâu, nhấn chân ga, chiếc xe vút đi. Doãn Kiếm đã làm việc nhiều năm ở tỉnh thành, rất quen thuộc với giao thông nơi đây, lúc này đã men theo tuyến đường tàu điện ngầm, lao về hướng trạm tiếp theo. Còn La Phi thì nhân thời cơ này tiếp tục tiến hành bố trí những quân cờ trong tầm kiểm soát của mình. “Tất cả chú ý, mục tiêu đã ngồi trên chuyến tàu đi từ bắc xuống nam rời khỏi ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên, tất cả những người đã bị mất dấu vết mục tiêu nhanh chóng ngồi chuyến tàu cùng hướng để đuổi theo!”
Nhưng câu trả lời mà La Phi nhận được rất ít, nhiều người cảnh sát mặc thường phục hình như không hề nhận được lệnh của anh. Anh không khỏi chau mày, Tăng Nhật Hoa ngồi cạnh lại nhận ra điều gì đó, chép miệng nói: “Chết rồi… trong đường ngầm của tàu điện ngầm không nhận được tín hiệu!”
105 Tăng Nhật Hoa vừa dứt lời, chấm đỏ trên màn hình hiển thị cũng biến mất. Mọi người đều giật mình lo lắng, đúng vậy, đường ngầm đã chặn tín hiệu. Lúc này, không chỉ trong nội bộ cảnh sát gặp trở ngại khi liên lạc với nhau, ngay cả việc bám theo mục tiêu cũng tạm thời bị cắt đứt. Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân mà Hàn Hạo lựa chọn ga tàu điện ngầm làm nơi giao đấu giữa hai bên. Anh ta có thể tiến hành điều khiển từ xa đối với mẹ con Lưu Vi khi đến được sân ga, còn phản ứng của cảnh sát tụt lại ở phía sau thì do đoàn tàu tiến vào hầm ngầm không thể nào truyền đạt được rõ. Với tình thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh sát sẽ ngày càng bị động. La Phi không nghĩ ra được cách nào hay hơn, anh chỉ có thể lặp lại mệnh lệnh của mình hết lần này đến lần khác, hy vọng những người cảnh sát bị cắt đuôi có thể liên hệ lại được với bộ chỉ huy trong thời gian sớm nhất. Và hai, ba phút sau, sóng mới được liền mạch, không lâu sau đó, tín hiệu lần theo bị biến mất cũng xuất hiện trở lại trên màn hình. Rõ ràng đoàn tàu mà mẹ con Lưu Vi ngồi đã đến được trạm đầu tiên. Theo như chỉ thị lúc trước của La Phi, sau khi đoàn tàu tiến vào sân ga, cảnh sát mang số hiệu 003 sẽ xuống tàu trước để đề phòng, nhưng mẹ con Lưu Vi lại không xuống, lực lượng cảnh sát ở trên toa tàu lúc này chỉ còn lại bốn người. Lúc này tại ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên, những người cảnh sát quay lại đã nhận được chỉ lệnh của La Phi, họ đang sốt ruột chờ đợi chuyến tàu tiếp theo đi từ Bắc xuống Nam. Đoàn tàu chở mẹ con Lưu Vi nhanh chóng tiếp tục chuyển bánh, lần này sau khi đoàn tàu vào trạm thứ hai, theo như lời dặn dò của Hàn Hạo, Lưu Vi lập tức dẫn Hàn Đông Đông xuống tàu, đồng thời lại gọi điện cho Hàn Hạo. La Phi sau khi nhận được hội báo của hiện trường, lập tức ra lệnh cho 004 xuống tàu bám theo, còn 005 đến 007 vẫn tiếp tục canh giữ trên toa tàu. Cùng lúc này, một bộ phận những người cảnh sát bị cắt đuôi cũng nhận được tin, đang ngồi trên chuyến tàu sau đi đến sân ga này. Nhưng hành động lần này của Lưu Vi lại hoàn toàn ngược lại với lúc ở sân ga Miếu Quảng Nguyên, khi cửa tàu chuẩn bị khép lại, cô đột nhiên quay trở lại trong toa tàu. Cảnh sát 004 cũng vì vậy mà bị cắt đuôi, và quân tăng viện thì vẫn chưa kịp đến, cảnh sát giám sát mục tiêu giờ chỉ còn lại ba người 005 đến 007. La Phi biết rõ tình thế nghiêm trọng. Cứ phát triển theo hướng này, cứ đến mỗi trạm thì phía cảnh sát lại phải để lại một người ở lại canh giữ, mà lực lượng tiếp viện lại không kịp đến, vậy thì mẹ con Lưu Vi sẽ nhanh chóng cắt đuôi được tất cả cảnh sát. 106 Những người khác trên xe chỉ huy cũng đều có sự phán đoán tương tự, Mộ Kiếm Vân thoáng lắc đầu, nói: “Hay là đừng phái người canh giữ ở sân ga nữa? Mẹ con Lưu Vi sẽ không xuống tàu đâu, họ không dám dừng lại ở sân ga. Bởi vì Hàn Hạo biết những người cảnh sát bị cắt đuôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp đến.”
“Nếu như bọn họ xuống tàu rồi ra khỏi sân ga luôn, hoặc là lại một lần nữa ngồi lên chuyến xe đi hướng ngược lại thì phải làm thế nào?”
La Phi hạ giọng hỏi ngược lại. Mộ Kiếm Vân mím môi, không có kế hoạch nào ứng phó cả. Trên thực tế, giọng nói đề nghị vừa rồi của cô cũng thể hiện ra sự thiếu chắc chắn. Tình thế dưới đường ngầm vô cùng căng thẳng, tình thế đường trên mặt đất cũng không hề lạc quan. Bởi vì đang đúng giờ cao điểm buổi tối, những trục đường chính của thành phố tắc nghẽn vô cùng nghiêm trọng. Cho dù chiếc xe Matiz đã bật đèn cảnh sát, nhưng tốc độ xe cũng vẫn không thể nhanh được. Mặc dù đoàn tàu điện ngầm mới đi đến hai trạm, nhưng đã bỏ chiếc xe Matiz ở lại khá xa. Và đoàn tàu điện ngầm cũng chuẩn bị tới trạm thứ ba rồi. Cảnh sát mang số hiệu 005 hội báo tình hình hiện trường: “Mục tiêu xuống tàu, xin ra chỉ thị!”
“005 xuống theo, 006, 007 ở lại toa tàu.”
La Phi vẫn giữ nguyên chiến lược vừa rồi. Trong khả năng xảy ra tình huống, anh bắt buộc phải giữ được ưu thế lực lượng trên toa tàu. Bởi vì khả năng mẹ con Lưu Vi tiếp tục đi theo đoàn tàu lớn hơn hẳn khả năng xuống tàu dừng lại. Nhưng lần này Hàn Hạo như thể đoán được suy nghĩ của La Phi, dưới sự điều khiển từ xa của Hàn Hạo, mẹ con Lưu Vi không lên tàu nữa. Sau khi tàu điện ngầm chuyển bánh, chấm đỏ tín hiệu vẫn dừng lại trên màn hình trước mặt La Phi. Và 005 cũng lập tức hội báo: “Đoàn tàu đã chuyển bánh, mục tiêu không lên xe, xin ra chỉ thị?”
La Phi khẽ thở phào: mẹ con Lưu Vi xuống ở sân ga này, như vậy thì chỉ cần anh truyền thông tin, những người tăng viện sẽ nhanh chóng đến được ga này. Cục diện bị động của cảnh sát sẽ được hóa giải. Nhưng chấm đỏ trên màn hình lại không dừng lại, mà từ từ di chuyển. “Hãy bám theo! Có phải mục tiêu chuẩn bị rời khỏi ga hay không?”
La Phi dựa vào động thái của chấm đỏ phán đoán, đưa ra câu hỏi. Anh không hề lo lắng mục tiêu ra khỏi sân ga, bởi vì chỉ cần rời khỏi ga tàu điện ngầm, việc thông tin và điều động của cảnh sát sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng câu trả lời của 005 lại vượt xa ngoài dự liệu của La Phi, “Không, mục tiêu không ra khỏi ga, mục tiêu đang nhanh chóng đi xuống tầng ngầm tầng 2 trạm đổi tuyến tàu.”
107 “Gì cơ? Chuyển tuyến tàu?”
La Phi kinh ngạc hỏi ngược lại, tâm trạng lạc quan ban nãy biến mất ngay lập tức. “Miếu Quảng Nguyên – Phố Chính Hán – Đường Thạch Tháp – Đường Dương Khẩu.”
Doãn Kiếm ngồi hàng ghế trước lái xe liền liệt kê từng trạm tàu điện ngầm, sau đó kêu lên, “Đúng rồi, trạm này là Đường Dương Khẩu, là trạm chuyển tuyến tuyến Tròn và tuyến Đông Tây!”
Tàu điện ngầm tỉnh thành có tất cả ba tuyến đường, đó là tuyến Tròn và tuyến Đông Tây và tuyến Nam Bắc. Tuyến tròn chính là tuyến đường vòng quanh theo khu vực trung tâm thành phố, còn tuyến Đông Tây thì lại xuyên suốt hướng Đông Tây của thành phố theo hình chữ nhất (-). Miếu Quảng Nguyên mà mẹ con Lưu Vi xuất phát nằm ở góc tây bắc ở tuyến Tròn, từ đây lên tàu đi đến trạm thứ ba về phía Nam chính là trạm Đường Dương Khẩu và ở đây chính là nơi giao nhau để chuyển tuyến giữa tuyến Tròn và tuyến Đông Tây. Từ trạm đổi tuyến ở sân ga, đi xuống tầng ngầm tầng 2, là có thể từ sân ga tuyến Tròn đến được sân ga đợi tàu đi tuyến Đông Tây. 005 đi theo mẹ con Lưu Vi xuống tầng 2 tuyến Đông Tây, và lúc này vừa vặn có một đoàn tàu từ hướng Đông đi về hướng Tây. Lưu Vi dẫn Hàn Đông Đông lên tàu, 005 đã không còn sự lựa chọn thứ hai, anh đành phải đi theo hai người lên tàu. Bởi vì lo lắng mục tiêu đột ngột xuống tàu trước khi tàu chuyển bánh, 005 liều mình đứng ngay cạnh Lưu Vi. Anh đã là người giám sát cuối cùng, bất luận thế nào cũng không được để bị cắt đuôi. Còn Lưu Vi thì lúc này đã tắt máy. Ánh mắt cô sau khi lướt qua xung quanh mình một lượt, dừng lại ở trên người 005. Sau đó cô chợt mỉm cười, mang theo ý vị giải thoát và giễu cợt. 005 vô cùng ngượng ngùng, trong nghề cảnh sát của anh, chưa bao giờ rơi vào tình trạng tồi tệ thế này. Và lúc này giọng nói của La Phi lại từ trong tai nghe truyền ra: “005, 005, 001 gọi, hãy trả lời!”
Cho đến lúc này, cuộc theo dõi lần này đã hoàn toàn thất bại. Và 005 có tố chất tốt hơn nữa, cũng không thể nào liên lạc với người chỉ huy dưới con mắt chăm chú của mục tiêu. Anh gượng gạo khẽ ho một tiếng, quay người đi ra mấy bước, sau đó hạ giọng nói vào micro nhỏ xíu đính ở cổ áo: “Tôi là 005, xin ra chỉ thị!”
“Tình hình mục tiêu ra sao?”
Chính lúc La Phi hỏi, cửa tàu từ từ khép lại. Và Lưu Vi lại sử dụng ngón cũ, trước khi cửa tàu khép chặt lại, bèn kéo con trai xuống tàu. 005 thấy cửa tàu kêu lên một tiếng, anh vội quay đầu lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn mình bị nhốt lại trong toa tàu. 108 “Mục tiêu xuống tàu, tôi ở trên tàu.”
Giọng nói ủ rũ của 005 thông qua sóng điện truyền tới xe chỉ huy, “Chúng ta đã hoàn toàn mất đi sự giám sát đối với mục tiêu, tất cả mọi người đều đã bị cắt đuôi rồi.”
La Phi cắn chặt răng, khóe miệng hiện ra một rãnh sâu. Hàn Hạo đã tung ra chiêu phản đòn, còn anh thì biết giở chiêu gì để ứng phó được đây? Chấm đỏ trên màn hình lại chuyển động, đồng thời nhanh chóng biến mất. “Họ đã lên tàu rồi, lên chuyến ngược hướng!”
La Phi lập tức phán đoán. Và lúc này thì cảnh sát tiếp viện đã đến được ga tàu điện ngầm Đường Dương Khẩu, họ đã nhận được mệnh lệnh của La Phi: đợi đoàn tàu tiếp theo đi từ Đông sang Tây, đuổi theo hai mẹ con mục tiêu. Còn La Phi và mọi người ngồi trong xe chỉ huy vẫn cứ nhích từng bước chậm chạm trên con đường đông đúc chật như nêm. La Phi đứng ngồi không yên nữa, anh gõ vào lưng ghế của Doãn Kiếm: “Chậm quá, không thể cứ kéo dài mãi thế này. Cậu đi đường nhỏ cho tôi, đường dành cho người đi xe đạp, thà rằng vi phạm luật, đi ngược đường cũng mặc kệ, chỉ cần chạy nhanh cho tôi!”
“Đường nhỏ thì có.”
Doãn Kiếm cũng cuống lên, nói to như hét, “Nhưng vậy thì lại hơi cách xa tuyến đường chính của tàu điện ngầm, tôi không thể cứ tiến đến lần lượt từng trạm một. Anh phải nói cho tôi biết đích đến, tôi lái thẳng đến đó!”
“Đích đến, đích đến của Hàn Hạo là ở đâu?”
La Phi mở to mắt, nhìn khắp xe một lượt, nhưng Tăng Nhật Hoa, Mộ Kiếm Vân, Liễu Tùng đều im lặng không lên tiếng, cả tuyến đường tàu điện ngầm có gần mười trạm, ai biết được Hàn Hạo sẽ bảo vợ con anh xuống ở trạm nào chứ? Trên trán La Phi lộ ra gân xanh, đây là biểu hiện huyết dịch dâng lên quá nhiều. Tư duy của anh lúc này cũng phút thẳng, đột nhiên, anh hét lớn: “Trạm chuyển tuyến khác ở đâu?”
Doãn Kiếm là người thông thạo giao thông tỉnh thành nhất lập tức trả lời: “Trung Ương Môn!”
“Mau, mau đến Trung Ương Môn!”
La Phi ra lệnh trước, sau đó lại giải thích ngắn gọn một câu: “Nếu như tôi là Hàn Hạo, tôi chắc chắn sẽ gặp vợ con ở đó, bởi vì đó là nơi đông đúc nhất của ga tàu điện ngầm.”
Đúng vậy, những người khác lúc này cũng hiểu được hướng suy nghĩ của La Phi: bất luận thế nào, việc Hàn Hạo gặp mặt vợ con cũng đem lại mối nguy hiểm không nhỏ, cho nên chắc chắn anh ta sẽ chọn lựa nơi gặp mặt thuận tiện cho việc chạy trốn nhất. Và trong trạm đổi tuyến tàu điện ngầm, có tất cả bốn 109 đoàn tàu ngừng lại và xuất phát từ đây. Nếu tính thời gian khởi hành mỗi đoàn tàu ở tuyến đơn giờ cao điểm là cách bốn phút sẽ có một chuyến, thì ở đây mỗi phút sẽ có một chuyến tàu khởi hành. Cũng tức là, trong mỗi phút, Hàn Hạo đều có cơ hội trốn thoát bằng tàu điện ngầm. Tuyến Đông Tây và tuyến Tròn có tất cả hai trạm chuyển tuyến tàu, Đường Dương Khẩu đã trở thành điểm tập hợp của phần lớn cảnh sát. Hàn Hạo chỉ có thể chọn lựa trạm chuyển tuyến Trung Ương Môn mà thôi. La Phi chính là căn cứ vào hai điều này mà suy đoán đích đến cuối cùng của mẹ con Lưu Vi chính là ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn. Sự suy đoán này mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng trong cục diện hoàn toàn bị động, vẫn có thể đem tới niềm hy vọng cuối cùng cho cuộc chiến này. Doãn Kiếm mất mười mấy giây để hình thành trong não tuyến đường bộ đi đến ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn một cách nhanh nhất. Sau đó, cậu bẻ quặt tay lái, chiếc xe Matiz rẽ khỏi đoàn xe đông đúc, lao vào con đường nhỏ cấm xe động cơ qua lại. Chiếc còi ủ xe cảnh sát vang lên khiến cho những người đi xe đạp và khách bộ hành lần lượt tránh đường, chiếc xe cuối cùng đã có thể lao nhanh trên đường. Tín hiệu trên màn hình lúc ẩn lúc hiện, nhưng có thể nhận ra phương hướng chính là đang đi về hướng ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn, việc này tăng thêm khá nhiều sự tự tin cho La Phi và mọi người. Doãn Kiếm cũng rất cừ, sau khi cậu quành rẽ ngoằn ngoèo một hồi, tín hiệu vốn bị kéo xa ra đã lại dần dần có sự kéo gần khoảng cách. La Phi và mọi người trong lòng khấp khởi vui mừng – xem ra họ vẫn có cơ hội để chặn đường mẹ con Lưu Vi! Khoảng 20 phút sau, tín hiệu trên màn hình lại một lần nữa xuất hiện, vị trí hiển thị rất gần với vị trí chiếc xe chỉ huy. Sau khi tạm dừng lại giây lát, điểm tín hiệu lại từ từ dịch chuyển. La Phi và mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, mặc dù họ không nói gì, nhưng trong lòng đều đã hiểu rõ: mẹ con Lưu Vi đã xuống tàu, bởi vì trạng thái di chuyển của tín hiệu chính là đặc trưng của đi bộ! Quả nhiên, từ trong máy nghe lén vang lên tiếng gọi đầy hưng phấn của Hàn Đông Đông: “Bố ơi!”
Nhưng giọng nói của cậu bé lại đột nhiên ngắt quãng, như thể bị người khác bịt miệng lại. Giây lát sau, trong sóng điện lại truyền tới những tạp âm, sau đó tất cả các tín hiệu đột ngột biến mất. “Anh ta đã phá hỏng máy nghe lén rồi!”
Tất cả mọi người đều biết, chữ “anh ta”
, trong câu nói của La Phi chính là chỉ Hàn Hạo, nhân vật mà cảnh sát đang vất vả tìm kiếm. Và lúc này, Doãn Kiếm cũng lái được chiếc xe trở lại con đường lớn, nhân lúc xe ở ngã tư đường đang đợi đèn đỏ, cậu lao lên từ đường dành cho xe đạp, 110 sau đó lại đi ngược đường rẽ một ngã rẽ, đến khi thực sự không còn đường để đi, mới dừng lại, chỉ về phía trước, “Ở đó chính là cửa ra vào sân ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn!”
La Phi và mọi người không hề do dự, mở cửa xe và lần lượt nhảy xuống, lao thẳng về phía cửa ra vào sân ga tàu điện ngầm. Lần này dốc toàn lực để chạy nước rút, sự khác biệt về tố chất sức khỏe của từng người đã thể hiện rõ. Liễu Tùng có sức vóc của người cảnh sát đặc nhiệm, cộng thêm với sự thù hận sâu sắc đối với Hàn Hạo, lao chạy trước tiên; Doãn Kiếm mặc dù còn trẻ, nhưng tốc độ cũng chỉ tương đương với La Phi, hai người đã bị tụt lại phía sau Liễu Tùng khoảng hơn mười mét, Mộ Kiếm Vân là con gái, đương nhiên bị tụt lại sau cùng; Tăng Nhật Hoa không biết có phải cố tình hay không, mà cậu cũng chạy rất chậm, hơn nữa còn liên tục ngoái lại nhìn Mộ Kiếm Vân ở đằng sau. Cả đoàn người chạy điên cuồng, khi tiến vào sân ga thì khó tránh khỏi va chạm với đoàn người đông đúc. Một số người không hiểu chuyện bèn hét to, những hành khách xung quanh cũng lần lượt dõi theo, gây nên sự ồn ào khá lớn. Tiếng hét và tiếng động truyền tới trong sân ga. Một người đàn ông đứng ở sân ga chợt ngẩn người giây lát, đột nhiên quay người bỏ chạy. Ở cách đó không xa, một phụ nữ và một đứa bé mặt cũng biến sắc, ba người này chính là Hàn Hạo và hai mẹ con Lưu Vi! Hàn Đông Đông gọi một tiếng “bố ơi”
, cậu chạy theo mấy bước, hình như muốn đuổi theo Hàn Hạo. Lưu Vi vội vàng kéo con trai lại, sau đó ôm chặt con vào lòng. Từng thành viên của đội cảnh sát truy đuổi lần lượt chạy qua trước mặt họ, Hàn Đông Đông sợ hãi khóc toáng lên, còn Lưu Vi thì hai mắt nhòe lệ, trên mặt tràn ngập nỗi lo lắng và bất lực. Hàn Hạo dốc toàn lực quay trở lại lối vào của sân ga, đúng lúc nhìn thấy một đoàn tàu dừng ở sân ga. Anh ta không kịp bước từng bậc, mà lao người đến luôn, từ chỗ cửa kiểm tra vé lao xuống sân ga độ cao khoảng bốn, năm mét. Do động tác quá mạnh, lúc rơi xuống, cơ thể anh ta bị nghiêng, chân phải rõ ràng đã bị trật khớp. Liễu Tùng cũng đuổi theo đến cửa soát vé, vừa vặn nhìn thấy Hàn Hạo chạy khập khiễng về phía đoàn tàu, cậu cắn răng cũng định nhảy xuống. Nhưng lúc này người soát vé bên cạnh đã kịp phản ứng, cô đi đến giữ Liễu Tùng lại: “Ơ, các anh có chuyện gì vậy? Đã mua vé chưa?”
Liễu Tùng vừa cuống vừa bực, nhưng lại không thể nào mạnh tay với người phụ nữ hơn 40 tuổi này, cậu chỉ có thể vừa giằng ra vừa hét lên: “Thả ra, tôi là cảnh sát!”
111 Lúc này La Phi và Doãn Kiếm cả hai người cùng đến, họ nhìn thấy đoàn tàu trên sân ga chuẩn bị đóng cửa, và Hàn Hạo lê cái chân đau cuối cùng cũng chen vào được trong toa tàu. “Chúng tôi là cảnh sát!”
La Phi trịnh trọng nhắc lại lời của Liễu Tùng, nét mặt họ cuối cùng cũng trấn giữ được chị soát vé. Chị ta ngơ ngác buông tay, tiếp đó ba người La Phi vội vàng nhảy xuống sân ga, nhưng họ đã đến muộn một bước, cánh cửa đóng lại trước mặt họ. La Phi khẽ gầm lên một tiếng, lao đến muốn tách rời cánh cửa tàu ra, nhưng rõ ràng là chỉ tốn công vô ích. Hàn Hạo đứng ở trong cánh cửa, hơi thở chưa bình ổn lại, anh ta nhón chân, miệng nhếch lên, xem ra vết thương không nhẹ. La Phi và Doãn Kiếm đứng cách cửa tàu bất lực nhìn Hàn Hạo, Hàn Hạo thì lại khẽ lắc đầu cười đau khổ, nét mặt vô cùng phức tạp. Vừa có sự nhung nhớ và không nỡ rời xa người thân, cũng có sự hối lỗi và ngượng ngùng khi gặp lại những người đồng nghiệp cũ, lại có cả sự đau khổ khôn cùng của kẻ lưu lạc, lại cũng có cả sự nhẹ nhõm và đắc ý khi chạy thoát thành công. Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, kết thúc cuộc giao đấu bằng mắt chẳng có mấy giá trị giữa hai bên. La Phi khẽ thở dài, cuộc đấu trí đấu sức kéo dài suốt cả một buổi chiều, cuối cùng cũng đã có kết quả. Mặc dù mình đã cố gắng hết sức, hơn nữa còn tiến rất gần đến chiến thắng, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích. Trong tai nghe lần lượt nghe thấy tiếng báo cáo của những người cảnh sát, nhưng phần lớn lại là những cảnh sát mặc thường phục bị mất dấu mục tiêu cũng ngồi tàu điện ngầm tuyến Đông Tây đến sân ga Trung Ương Môn. Họ nhanh chóng tập trung bên cạnh La Phi, sau khi biết tin Hàn Hạo đã chạy thoát, mọi người đều lộ ra nét mặt ảo não. Ở đường ngầm lại toát ra ánh sáng, một chuyến tàu chuẩn bị vào sân ga. “Đội trưởng La… có đuổi theo không?”
Doãn Kiếm hỏi. La Phi cười “ha”
một tiếng, hỏi lại: “Đuổi theo hướng nào?”
Doãn Kiếm há miệng nhưng lại không biết nói gì. Trên người Hàn Hạo không có thiết bị theo dõi, ai biết được anh ta sẽ xuống tàu ở đâu, chạy theo hướng nào? “Về thôi!”
La Phi xua xua tay, quay người đi ra khỏi sân ga. Mọi người cũng đành phải hậm hực quay về. Đi đến chỗ cửa soát vé, thì nhìn thấy Tăng Nhật Hoa và Mộ Kiếm Vân đang đứng ở gần đó, mẹ con Lưu Vi thì bàng hoàng đứng ở bên cạnh họ. 112 Thì ra Mộ, Tăng vừa rồi chạy ở sau cùng, nhìn thấy Liễu Tùng, La Phi, Doãn Kiếm đều chạy đuổi theo Hàn Hạo, họ bèn dừng lại, để khống chế hai mẹ con Lưu Vi ngay tại chỗ. Bây giờ nhìn thấy La Phi và mọi người quay lại, Tăng Nhật Hoa vội vàng bước lên hỏi: “Thế nào rồi?”
La Phi ảm đạm lắc đầu: “Chạy rồi, chỉ chậm có một bước.”
Tăng Nhật Hoa “ồ”
một tiếng vẻ tiếc nuối, thế nhưng Lưu Vi ở phía sau cậu lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Hàn Đông Đông ở bên cạnh nắm chặt tay mẹ, trên khuôn mặt ngơ ngác vẫn chưa khô vệt nước mắt. La Phi bước lên trước nhìn hai mẹ con họ, anh cũng không nói gì, không biết đang nghĩ gì. Tình cảnh của Doãn Kiếm lúc này là sượng sùng nhất, sau khi bị Lưu Vi nhìn chằm chằm, cuối cùng cậu cũng đành phải gọi: “Chị… chị à!”
Sau đó cậu chỉ vào La Phi: “Đây là đội trưởng mới của chúng tôi, La Phi.”
“Cảnh sát Doãn, đội trưởng La…”
Lưu Vi cười thê lương, “Các anh muốn trị tội bao che của tôi phải không?”
Doãn Kiếm cúi đầu không nói, còn La Phi thì lại nhận ra: trước mặt anh là một người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh, rất khó có thể moi được thông tin về Hàn Hạo từ miệng cô ta. Anh trầm mặc một lát, rồi lại bước lên mấy bước, ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Đông Đông. “Cháu tên Hàn Đông Đông hả?”
La Phi hỏi bằng giọng nói thân thiết, cậu bé trai nhìn người lạ trước mặt, thần sắc hơi hoảng sợ. “Chú biết cháu. Cháu nhìn này, chú còn có ảnh của cháu.”
La Phi giơ bàn tay phải ra, quả nhiên trong lòng bàn tay anh có một bức ảnh của Hàn Đông Đông. Đó là bức ảnh Hàn Hạo để lại trong buồng vệ sinh ở tòa nhà công an trong lúc chạy trốn. Hàn Đông Đông ngạc nhiên nghiêng nghiêng đầu, đã giảm bớt thái độ cảnh giác đối với La Phi. “Đông Đông, cháu biết bố cháu đi đâu không?”
La Phi nhân đà hỏi, nếu như vừa rồi Hàn Hạo nói gì với Lưu Vi, thì có thể lại còn hỏi dò được từ miệng đứa bé. “Cháu biết, bố vừa nói với cháu.”
Câu trả lời của Hàn Đông Đông khiến mọi người cùng giật mình, đôi tai dỏng lên nghe ngóng. 113 “Thế ư?”
La Phi mỉm cười tỏ ra không quá bận tâm, “Thế bố cháu đi đâu rồi?”
“Bố cháu đi bắt kẻ xấu, một kẻ rất xấu xa.”
Hàn Đông Đông nói rất thật thà, sau đó cậu ngẩng đầu đầy tự hào: “Bố cháu là cảnh sát!”
La Phi lặng người, Doãn Kiếm, Liễu Tùng và mọi người đều lặng người. Trong hoàn cảnh này, câu nói vô tư của Hàn Đông Đông đã đem lại rất nhiều sự cảm thán cho tất cả mọi người. Còn Lưu Vi thì mắt lại càng đỏ hơn, nước mắt ầng ậc chỉ trực trào ra. Đúng vậy, đây chính là lời Hàn Hạo vừa mới nói với con trai. Trong lòng của cậu con trai anh ta, bố của cậu vẫn là một vị anh hùng chuyên bắt kẻ xấu. La Phi hình như vẫn không cam tâm, sau khi trầm mặc giây lát, anh lại hỏi: “Bố cháu còn nói gì với cháu nữa?”
“Bố bảo cháu cần phải học tốt, sau khi lớn lên cũng sẽ làm cảnh sát.”
Hàn Đông Đông ưỡn thẳng khuôn ngực nhỏ bé của mình, như thể như vậy có thể lớn nhanh hơn được. Cảnh sát… Hàn Hạo có lẽ chỉ có thể ký thác sự theo đuổi của anh ta vào con trai thôi? Bởi vì chính anh ta đã bước vào một con đường ngược chiều không có lối về. La Phi xoa xoa đầu cậu bé, khẽ thở dài: “Chắc chắn cháu có thể làm cảnh sát, hơn nữa chắc chắn trở thành một người cảnh sát tốt.”
Anh nhấn trọng âm vào chữ “tốt”
, đã có tác dụng đặc biệt nhấn mạnh. Lưu Vi đã không thể nào khống chế nổi tâm trạng mình, nước mắt từng giọt lăn xuống. La Phi cũng cảm thấy xúc động, anh không thể nào giữ được trạng thái làm việc lúc trước. Sau khi đứng dậy, anh dặn dò Doãn Kiếm đứng bên cạnh: “Cậu lái xe cảnh sát đưa họ về nhà nhé.”
Doãn Kiếm gật đầu, cúi người ôm lấy Hàn Đông Đông. Cậu và cả nhà Hàn Hạo vốn rất thân quen, Hàn Đông Đông được cậu bế thì rất ngoan. Lưu Vi lại nhìn La Phi một cái, cô lau nước mắt, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau Doãn Kiếm. Ba người bước ra phía ngoài cửa ga tàu điện ngầm. Ánh mắt mọi người dõi theo bóng lưng họ, cho đến tận khi ba người biến mất vào màn đêm. Tăng Nhật Hoa lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc. “Hàn Hạo mạo hiểm như vậy, chỉ là để nói với con trai những lời này sao?”
Cậu gãi đầu vẻ khó hiểu, bụi gàu rơi lả tả. 114 “Đúng vậy.”
Giọng nói của Mộ Kiếm Vân vô cùng trầm lắng, cô quay sang nhìn Tăng Nhật Hoa, “Đợi sau khi anh làm bố, anh sẽ hiểu.”
“Được rồi… Vậy ai giúp tôi sinh con nhỉ?”
Tăng Nhật Hoa vừa đùa, vừa liếc nhìn Mộ Kiếm Vân. Nào ngờ lại phát hiện ra mắt cô đỏ hoe, cậu vội vàng thu lại bộ mặt cười cợt, chuyển đề tài, hỏi La Phi: “Đội trưởng La… xe lái đi rồi, chúng ta về Sở thế nào nhỉ?”
Ánh mắt của La Phi vẫn nhìn theo hướng mẹ con Lưu Vi rời khỏi. Giây lát sau, anh đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập gì: “Các cậu đã bao lâu rồi chưa về nhà?”
“Cũng khá lâu rồi…”
Tăng Nhật Hoa so so vai, “Từ sau khi tổ chuyên án được thành lập lại, mọi người chẳng phải đều ở trong nhà khách của đội cảnh sát hình sự sao?”
“Giờ giải tán thôi. Các cậu đều về thăm nhà đi…”
La Phi khảng khái nói, “8 giờ sáng mai tập trung ở phòng họp.”
“Gì cơ?”
Mộ Kiếm Vân vừa mới thoát ra được sự thương cảm tình cảnh bố con phải xa nhau, đột nhiên nghe thấy thông tin này. Sau khi vui mừng, cô lại chau mày, hỏi La Phi đầy quan tâm: “Đội trưởng La, vậy anh đi đâu?”
“Tôi ư?”
La Phi ngẩn người, cười tự trào đau khổ, “Tôi vốn không có nhà… một mình, muốn đi đâu thì đi.”
Mộ Kiếm Vân xót xa trong lòng, nhưng lại không thể nói gì. Cô biết cái nút thắt ở trong lòng La Phi, mỗi lần chạm đến là một lần đau đớn. Còn La Phi hình như cũng không muốn lưu lại giữa bầu không khí như vậy. Anh bước ra khỏi ga tàu điện ngầm trước. “Nhớ bật di động, có tình hình gì lập tức liên lạc!”
Đây là câu cuối cùng anh dặn dò mọi người.