Bán Thế Anh Hùng

Chương 8: Hung qua yểm tập Huyện Kiếm phong


Đọc truyện Bán Thế Anh Hùng – Chương 8: Hung qua yểm tập Huyện Kiếm phong

Đường phố trong thành Đồng Quan rất rộng, hai bên khá nhiều cửa tiệm, lúc chiều tối lên đèn, thật là náo nhiệt.

Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh sánh vai cùng bước, bất giác đến một ngôi miếu thấy rất náo nhiệt, nào hàng ăn uống, nào hàng quần áo, có người ca hát, có người kể chuyện, lại còn có sơn đông mãi võ, đúng là có đủ mọi thứ.

Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh xem qua một lượt cuối cũng bước tới trước một đám đông, hình như là hai anh em đang múa võ bán thuốc, liền chen vào xem thử, vừa chen vào trông thấy được bảng hiệu đang treo của họ, hai người mới giật mình. Thì ra hai anh em mãi võ này, người anh khoảng ba mươi tuổi, thân hình rất tráng kiện, cô em khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhan sắc cũng khá, hai anh em đang bán một loại thuốc mang tên là “Thiết Đả Vạn Ứng đơn” còn tấm bảng hiệu đề là “Thần Quyền Đặng Thịnh Long đích truyền!”, như vậy hai anh em này ắt là đệ tử của Thần Quyền Đặng Thịnh Long.

Cảnh Huệ Khanh giống như vừa phát hiện kho tàng, sung sướng đến đỏ mặt, cả người run lên.

Mười mấy năm nay nàng hy sinh tuổi thanh xuân của mình mai phục trong Quỷ bảo chỉ vì muốn tìm Thần Quyền Đặng Thịnh Long để trả thù cho chị, nhưng tên Đăng Thịnh Long gian xảo lại dọn nhà rời khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn, biệt tăm biệt tích, hôm nay đúng là trời xui đất khiến, nên gặp được đệ tử của hắn ở đây.

Nhạc Hạc cảm thấy nàng quá xúc động liền đẩy nhe nàng một cái, nói khẽ :

– Tỷ tỷ đừng quá xúc động, đừng làm kinh động họ.

Cảnh Huệ Khanh hiểu ý miễn cưỡng kiềm mình lại :

– Mong rằng họ đúng là đệ tử của Đặng Thịnh Long!

Nhạc Hạc :

– Sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Có một số người hay mạo dụng danh hiệu của những nhân vật nổi tiếng để huênh hoang…

Nhạc Hạc khẽ hỏi :

– Tỷ tỷ có nhận được đường quyền của Đặng Thịnh Long hay không?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

– Nhận được, lúc mai phục trong Quỷ bảo ta thường thấy hắn tập luyện, quyền pháp độc bộ của hắn gọi là “ Phong Lôi thập bát quyền”.

Nhạc Hạc :

– Như vậy một lát nữa nhìn anh em họ biểu diễn thì sẽ biết thực hư.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu.

Lúc này hai anh em bán thuốc đang vừa hát vừa quảng cáo sự linh nghiệm của Thiết Đả Vạn Ứng đơn, nhưng mọi người xung quanh đều không cảm thấy thích thú, mọi người chỉ chực chờ xem họ biểu diễn võ nghệ.

Người anh thấy mọi người như vậy bỗng nhiên lớn tiếng :

– Này muội!

Cô em đáp :

– Có!

Người anh :

– Anh em chúng ta bán thuốc chữa bệnh đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng có một ông lão nói rất đúng, lão nói rằng: Anh em ngươi muốn mọi người mua Thiết Đả Vạn Ứng đơn thì cũng phải biểu diễn một hai chiêu võ nghệ để mọi người xem thử!

Cô em trả lời :

– Không sai!

Người anh cười :

– Đố muội trong lòng ông lão đang nghĩ gì?

Cô em :

– Không biết.

Người anh :

– Lão muốn xem anh em ta có phải là đồ giả mạo hay không.

Cô em :

– Nghĩa là sao?

Người anh :

– Lão hoài nghi anh em ta không phải là đệ tử đích truyền của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long”.

Cô em :

– Thế à?

Người anh :

– Cho nên anh em chúng ta, thuốc không bán không sao nhưng không thể không múa vài đường cho mọi người xem thử.

Cô em vỗ tay :

– Có lý.

Người anh :

– Nào, ngươi múa vài đường trong “Phong Lôi thập bát quyền” để các vị đại gia thưởng thức!

Cô em :

– Được.

Nàng buông dùi trống xuống, bước ra giữa sân chấp tay thi lễ :

– Chư vị, “Phong Lôi thập bát quyền” của tệ sư môn rất khó tập luyện tiểu muội đã luyện tập sáu, bảy năm nay vẫn chưa thuần thuộc nên múa không được tốt, còn mong chư vị thứ lỗi thứ lỗi.

Nói xong, hai chân thủ tấn vận lực vào hai tay, hét lên một tiếng bắt đầu biểu diễn võ công độc môn “Phong Lôi thập bát quyền”.

Nàng chăm chú biểu diễn không một chút qua loa!

Cảnh Huệ Khanh chú ý quan sát cho đến khi nàng biểu diễn xong rồi kéo nhẹ Nhạc Hạc :

– Chúng ta đi!

Hai người rời khói đám đông, Nhạc Hạc hỏi :

– Thế nào rồi?

Cảnh Huệ Khanh :

– Nàng múa không hay lắm, nhưng đúng là “Phong Lôi thập bát quyền”.

Nhạc Hạc :

– Vậy thì anh em họ quả nhiên là môn hạ của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long”.

Cảnh Huệ Khanh :

– Nhưng chưa hẳn là đệ tử đích truyền, Đặng Thịnh Long không bao giờ để cho đệ tử đích truyền hành nghề sơn đông mãi võ.

Nhạc Hạc :

– À! Họ có thể là đồ đệ của đồ đệ Đặng Thịnh Long…

Cảnh Huệ Khanh :

– Nhưng dù thế nào cũng có thể dò hỏi được tung tích của Đặng Thịnh Long ở hai anh em họ.

Nhạc Hạc :

– Nếu họ không chịu nói thì sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta có kế này…

Nói đến đây liền nói nhỏ kế sách của mình.

Nhạc Hạc nghe xong gật đầu cười :

– Được, cứ như thế!

Hai người lại chen vào đám đông thừa cơ hành sự.

Lúc này hai anh em họ đang bán “Thiết Đả Vạn Ứng đơn”, lần này thì khá hơn, hán được mười mấy bình.

Cô em tay cầm hai bình thuốc, đi vòng quanh sân, miệng không ngừng la lớn :

– Sắp hết rồi, ai mua thì nhanh tay lên…

Nhạc Hạc đợi nàng đến bên cạnh đưa tay vẫy gọi :

– Cô nương, ta mua một bình.

Cô em liền đưa bình thuốc cho hắn lớn tiếng :

– Ở đây một bình.

Nhưng Nhạc Hạc lại không cầm thuốc mà nắm vào tay của nàng :

– Tay của cô nương thật mềm mại!

Nàng chưng hửng, mặt liền ửng đỏ, vừa vội vừa mắc cỡ :

– Mau buông tay ra, ngươi thật vô lễ!

Nhạc Hạc cười :

– Nếu ngươi là đệ tử đích quyền của Thần Quyền Đặng Thịnh Long thì đương nhiên có bản lãnh rút tay lại.

Nàng ra sức vùng vẫy hét lớn :

– Buông tay!

Nàng dùng hết sức mạnh, cứ tưởng rằng có thể vùng khỏi tay của Nhạc Hạc, không ngờ Nhạc Hạc như mọc rễ dưới chân không hề nhúc nhích.

Mặt nàng càng đỏ hơn, vừa sợ vừa giận :

– Cuồng đồ, ngươi cố tình đến gây sự phải không?

Nhạc Hạc cười :

– Đúng vậy!

Người anh phát hiện cô em bị người ta chọc ghẹo, liền bỏ hai bình thuốc trên tay xuống, bước đến chắp tay :

– Vị bằng hữu này muốn gì cứ nói, sao lại nắm tay của lệnh muội?

Nhạc Hạc cười :

– Ta muốn thử xem khả năng của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long đích quyền đệ tử” có chịu được sóng gió hay không?

Người anh cười lạnh lùng :

– Nếu như vậy sao không nhắm vào ta?

Nhạc Hạc :

– Cũng được!

Liền vận chân lực đẩy lùi cô gái, rồi bước vào trong sân.

Người anh biết rằng mình đã gặp được đối thủ, mặt hơi biến sắc, lại chắp tay một lần nữa :

– Xin hỏi danh tánh bằng hữu?

Nhạc Hạc ngao mạng :

– Ngươi chưa đủ tư cách!

Người anh nóng giận :

– Tai hạ đi lại trên giang hồ đã nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên mới gặp một thằng ngốc không biết sống chết là gì!

Vừa dứt lời, đột nhiên tung ra một quyền.

Nhạc Hạc né sang một bên, tay phải cũng tung ra một chưởng nhắm vào Chưởng môn huyệt ở lưng của hắn.

Người anh phản ứng cũng rất nhanh, chân phải tung ra một cước nhắm vào cổ tay của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc hét lên :

– Khá lắm!

Hắn hơi nghiêng mình, chiêu thức bỗng nhiên thay đổi, đẩy lên hạ xuống, dùng chiêu “Tá Hoa Hiến Phật” đỡ lấy gót chân của hắn.

Người anh rút chân không kịp, liền ngã ngửa lộn nhào!

Nhạc Hạc :

– Ha… Ha…! Xem kìa, ta cứ tưởng đúng là đệ tử đích thực của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long”, không ngờ là đồ giả mạo!

Người anh quá xấu hổ nhảy lên hét lớn một tiếng, điên cuồng phóng tới, như muốn liều mạng.

Nhạc Hạc vung tay lên, cười giòn :

– Cút ngay, ngươi không đủ tư cách động thủ với ta!

Ngươi anh liền như diều gặp bão, lộn nhào trên không một vòng rồi té xuống đất.


Nhạc Hạc rờ rờ sống mũi định quay lưng bỏ đi.

– Chờ một chút.

Cảnh Huệ Khanh bước ra khỏi đám đông chặn ngang hắn lại, Nhạc Hạc giả vờ như một kẻ háo sắc vừa gặp được một giai nhân tuyệt sắc, hai mắt sáng lên, cười hỏi :

– Cô nương gọi ta à?

Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :

– Không sai!

Nhạc Hạc chắp tay mỉm cười :

– Cô nương có điều chi chỉ giáo?

Cảnh Huệ Khanh chỉ vào hai anh em bán thuốc :

– Họ có thù oán gì với ngươi, sao lại gây sự với họ?

Nhạc Hạc lắc đầu cười :

– Không có thù hận gì cả, ta nghe nói “Thần Quyền Đặng Thịnh Long” võ công rất cao siêu, hôm nay gặp được đê tử đích truyền của hắn bỗng có hứng chí nên mới thỉnh giáo vài chiêu, nhưng không ngờ đệ tử đích truyền của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long” lại tệ như vậy.

Cảnh Huệ Khanh :

– Thùng rỗng kêu to, ngươi tự cho mình giỏi lắm hay sao?

Nhạc Hạc cười :

– Không dám! Không dám!

Cảnh Huệ Khanh nghiêm nghị :

– Phàm người luyện võ, phải biết khiêm tốn, tự cao tự đại như ngươi, cần cho ngươi một bài học!

Nhạc Hạc nhíu mày :

– Ồ! Cô nương muốn dạy ta một bài học à?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đúng vậy!

Nhạc Hạc cười lớn :

– Được, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng được người đàn bà nào chỉ giáo, chắc là mới lạ lắm. Xin mời! Xin mời.

Cảnh Huệ Khanh :

– Xem đây!

Vừa dứt lời Cảnh Huệ Khanh liền vung tay lên.

“Chát” tung ra một chưởng liền vả trúng mặt của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc giả vờ chưng hửng, rồi nóng giận quát :

– Tiện tỳ, ngươi dám vô lễ với ta, ta phải giết ngươi!

Vừa quát vừa bước tới vung cả hai tay, nhắm vào người nàng.

Cảnh Huệ Khanh “Hừ” một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn, rồi dùng sức đẩy mạnh quát lớn :

– Cút ngay!

Nhạc Hạc :

– Ái da…

Tức thì văng ra ngã xuống không dậy nổi.

Mọi người xung quanh đều căm ghét hành động lúc nãy của Nhạc Hạc, thấy hắn bị thua liền vỗ tay hả dạ.

Nhạc Hạc xấu hổ vô cùng, cố gắng bò dậy chỉ vào Cảnh Huệ Khanh mắng chửi :

– Tiện tỳ, ngươi có gan thì báo lên danh tánh, bổn thiếu gia sẽ tìm ngươi để phục thù!

Cảnh Huệ Khanh :

– Thật sao?

Nhạc Hạc quát to :

– Thù này không trả, thề không làm người.

Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :

– Được, ta đánh chết ngươi bây giờ xem ngươi làm thế nào để trả thù.

Nói xong, định bước tới. Hình như Nhạc Hạc đã sợ nàng, thấy nàng lại muốn động thủ, hoảng hồn co chân bỏ chạy.

Mọi người xung quanh đều cười ha hả.

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười quay lại nói với người anh :

– Ngươi có bị thương không?

Người anh vội vàng chắp tay :

– Không có, cảm tạ cô nương ra tay cứu giúp huynh muội, tại hạ cảm kích bất tận!

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Đừng khách sáo, việc nhỏ thôi mã!

Nói xong, quay lưng bước đi.

Người anh vội vàng gọi lại :

– Cô nương khoan đi!

Cảnh Huệ Khanh dừng bước quay lại :

– Có việc gì không?

Người anh mỉm cười :

– Tại hạ có thể thỉnh giáo phương danh quý tánh của cô nương không?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

– Nếu ngươi biết lễ phép thì không nên hỏi danh tánh của ta trước một đám đông.

Người anh đỏ mặt :

– Đúng vậy, xin thứ lỗi cho tại hạ lỗ mãng vô tri, vậy phiền cô nương đợi tại hạ một chút, để tại hạ thu xếp mọi thứ, sau đó chúng ta tìm chỗ để nói chuyện.

Cảnh Huệ Khanh nhìn cô em cười :

– Nếu như lời mời là của vị cô nương này, ta sẽ nhận lời.

Cô em e lệ cười :

– Tiểu muội mời tỷ tỷ dùng cơm, mong rằng tỷ tỷ sẽ nể mặt.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Cũng được, cách đây không xa là Hoa Sơn tửu lầu, ta sẽ đợi ở đó!

Dứt lời quay lưng bức đi.

Mọi người đã biết nàng là một cô nương thân hoài tuyệt kỹ, thấy nàng định đi, tất cả đều tránh ra Cảnh Huệ Khanh rời khỏi đám đông, đến thẳng Hoa Sơn tửu lầu, sau lời mời mọc của tiểu nhị bước lên trên lầu ngồi xuống một chiếc bàn.

Tiểu nhị đã tiếp xúc với nhiều người, thấy cử chỉ nàng hiên ngang phóng khoáng biết nàng không phải là người bình thường nên không dám chểnh mảng, liền dâng lên trà khăn, sau đó tươi cười hỏi :

– Vị cô nương này, cô dùng chi?

Cảnh Huệ Khanh :

– Chờ một chút, còn hai người nữa.

Tiểu nhị :

– Vâng, vâng…

Vừa nói vừa lùi ra.

Một lát sau hai anh em bán thuốc cũng được tiểu nhị dẫn lên trên lầu, họ đến trước mặt nàng đồng loạt thi lễ :

– Xin lỗi để cô nương chờ lâu.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Đừng khách sáo, mời ngồi.

Hai anh em ngồi xuống, cầm lấy thực đơn xem qua, cười hỏi :

– Cô nương dùng chi?

Cảnh Huệ Khanh :

– Thật ra ta đây ăn cơm rồi, đến chơi cho vui thôi.

Người anh tươi cười hỏi :

– Cô nương có uống rượu không?

Cảnh Huệ Khanh :

– Tửu là xuyên trường độc, ta không biết uống.

Người anh chọn vài món ăn, dặn tiểu nhị làm nhanh lên, rồi quay sang Cảnh Huệ Khanh nở một nu cười cảm kích :

– Lúc nãy nếu không nhờ cô nương ra tay giải nguy, anh em tai hạ không biết đã thế nào rồi.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Trên giang hồ sao lại quá nhiều cuồng đồ chuyên đi gây sự, thật là đáng ghét.

Cô em hỏi :

– Tỷ tỷ có quen với hắn không?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

– Không quen.

Cô em :

– Hắn tự xưng là “bổn thiếu gia”, chắc là con của một đại quan nào đó ở trong thành, biết một chút võ nghệ thì muốn diệu võ dương oai, đi ăn hiếp kẻ khác, lúc nãy tỷ tỷ nên trừng phạt hắn nặng hơn nữa.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Giữa đám đông như vậy không nên đả thương người khác, nếu là ở thành ngoại, ta đã đánh gãy chân của hắn rồi.

Người anh cười :

– Cô nương, bây giờ tai hạ có thể biết được phương danh chứ?

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta gọi Giải, tiểu danh Ngữ Phụng.

Người anh :

– Thì ra là Giải cô nương, cô nương thân thủ phi phàm, chắc là xuất thân danh môn?

Cảnh Huệ Khanh :

– Không dám, ta là tục gia nữ đệ tử của phái Thanh Liên.

Người anh :

– Thanh Liên phái là một trong Ngũ đại phái của đương kim võ lâm, hèn chi võ công của cô nương cao minh như vậy, anh em tại hạ có duyên được kết giao với cô nương thật là điều vinh hạnh.

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

– Đừng khách sáo nữa, xuất thân của hai anh em ngươi cũng không kém, quyền pháp của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, thiên hạ vô song, danh tiếng của lão còn trên cả tệ sư môn!

Người anh hơi ngượng :

– Đâu có, thú thật anh em tại hạ không phải là đệ tử đích truyền của Thần Quyền Đặng Thịnh Long.

Cảnh Huệ Khanh :

– Ồ! Vậy là…

Người anh :

– Gia sư mới là đệ tử đích truyền của Thần Quyền Đặng Thịnh Long còn anh em tại hạ, vì trí tuệ không cao, nên không thể tiếp tục luyện tập đành phải bỏ lỡ giữa chừng bán thuốc để mưu sinh.

Cảnh Huệ Khanh :


– Quý tánh đại danh?

Người anh :

– Tại hạ họ Ôn, tiện danh Cát Khanh, gia muội tiểu danh Nguyệt Dung.

Cảnh Huệ Khanh :

– Còn lệnh sư xưng hô như thế nào?

Ôn Cát Khanh :

– Gia sư Âu Dương Trường Phong, trên giang hồ có biệt hiệu là “Phích Lịch đại hiệp”.

Cảnh Huệ Khanh :

– Thì ra hai vị là môn hạ của “Phích Lịch đại hiệp”, đại danh của lệnh sư, đại giang nam bắc ai ai cũng biết, lúc ta mười mấy tuổi thì đã nghe người ta nhắc đến.

Ôn Nguyệt Dung :

– Anh em tiểu muội chỉ theo gia sư luyện tập được hai ba năm, vì tiến bộ chậm chạp, cuối cùng đành bỏ dở, lần này vì cuộc sống nên cả gan mạo dụng danh tánh của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long” để bán thuốc mong tỷ tỷ đừng cười.

Cảnh Huệ Khanh :

– Có gì đâu, bán thuốc cứu người cũng là việc thiện, dù Thần Quyền Đặng Thịnh Long biết được chắc cũng không trách các ngươi đâu.

Ôn Cát Khanh :

– Anh em tai hạ tuy không phải là đích truyền của Thần Quyền nhưng “Thiết Đả Vạn Ứng đơn” lại là thật đây là linh dược trị thương của tệ sư môn.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

– Hai vị có từng gặp qua lệnh sư tổ không?

Ôn Cát Khanh :

– Gặp qua một lần.

Cảnh Huệ Khanh :

– Đặng lão tiền bối hiện ẩn cư ở đâu?

Ôn Cát Khanh :

– Việc này…

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Sao rồi?

Ôn Cát Khanh lộ vẻ phân vân :

– Xin lỗi, gia sư nhiều lần căn dặn tại hạ không được tiết lộ nơi ẩn cư của sư tổ, cho nên…

Cảnh Huệ Khanh cắt ngang :

– Thế thì thôi, chúng ta vừa mới quen nhau, quả thật không nên nhắc đến chuyện này.

Ôn Cát Khanh cảm thấy khó xử khi nghe nàng nói như vậy, nhất thời ú ớ không nói nên lời.

Vừa đúng lúc đó tiểu nhị đem thức ăn tới phá tan bầu không khí ngột ngạt, hắn liền tươi cười :

– Nào! Xin đừng khách sáo.

Cảnh Huệ Khanh lạnh nhạt :

– Ta đã đùng cơm rồi hai vị cứ tự nhiên.

Ôn Nguyệt Dung :

– Không dùng cơm, dùng chút thức ăn đi!

Cảnh Huệ Khanh :

– Thôi được, ta dùng chung cho vui.

Ba người cùng nhau cầm đũa lên.

Ôn Cát Khanh vừa ăn vừa hỏi :

– Hôm nay Giải cô nương đi ngang nơi này hay là đến đây vì công việc?

Cảnh Huệ Khanh vẫn với giọng nói lạnh nhạt :

– Đi ngang thôi.

Ôn Cát Khanh :

– Cô nương định đến đâu?

Cảnh Huệ khanh :

– Lạc Dương.

Ôn Cát Khanh :

– Chỉ một mình?

Cảnh Huệ Khanh :

– Chỉ một mình.

Ôn Cát Khanh :

– Đến Lạc Dương để làm gì?

Cảnh Huệ Khanh :

– Thăm họ hàng.

Ôn Cát Khanh :

– Cô nương là người ở đâu?

Cảnh Huệ Khanh :

– Xin lỗi, không tiện nói ra.

Ôn Cát Khanh gượng cười :

– Ồ! Tại hạ không biết cô nương cũng có việc khó nói…

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta không có việc gì khó nói.

Ôn Cát Khanh ngạc nhiên :

– Vậy…

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Con người của ngươi không thành thật, ta đâu cần phải trả lời câu hỏi của ngươi.

Ôn Cát Khanh gượng đỏ mặt :

– Tại hạ có điều chi không thành thật?

Cảnh Huệ Khanh :

– Trong lòng ngươi hãy tự hiểu!

Ôn Cát Khanh chưng hững giây lát rồi nở một nụ cười :

– Tại sao cô nương nhất định muốn biết được nơi ẩn cư của Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta không nhất định phải biết, lúc nãy ta chỉ nhân tiện hỏi thăm thôi?

Ôn Cát Khanh cười :

– Nhưng tại hạ không chịu nói cô nương lại giận dỗi!

Cảnh Huệ Khanh :

– Ai bảo ta giận dỗi.

Ôn Cát Khanh :

– Tại hạ nhìn ra được mà.

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta không hề giận dỗi, ta chỉ có một chút cảm xúc rằng giữa người và người không dễ dàng cư xử với nhau, những loài vật khác chỉ cần là đồng loại, lúc gặp nhau thì rất nhanh chóng sẽ cư xử hòa bình với nhau nhưng loài người lại không làm được như vậy.

Lúc hai người lạ gặp nhau đôi bên vẫn đề phòng nhau, không dám cởi mở trò chuyện thật là thê thảm.

Ôn Cát Khanh cười :

– Cô nương nói như vậy làm cho tại hạ cảm thấy xấu hổ… thôi được, cô nương muốn biết nơi ở của Thần Quyền Đặng Thịnh Long tại hạ sẽ mách cho, chỉ cần cô nương hứa với tại hạ một điều.

Cảnh Huệ Khanh :

– Điều gì?

Ôn Cát Khanh :

– Tuyệt đối không để cho người thứ ba biết.

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

– Ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ lắm mồm?

Ôn Cát Khanh :

– Sở sĩ Thần Quyền Đặng Thịnh Long ẩn cư bất xuất không phải vì quá nhiều kẻ thù mà là kẻ muốn bái sư quá nhiều không đủ thời gian để tiếp kiến, cho nên mới tìm chỗ để ẩn cư.

Cảnh Huệ Khanh :

– Ta là môn hạ của phái Thanh Liên, có giết chết ta, cũng không đầu sang phái khác.

Ôn Cát khanh cười :

– Cô nương võ công hơn người, đương nhiên không cần bái sư học nghệ nữa, tại hạ chỉ sợ lúc cô nương trò chuyện với kẻ khác vô ý tiết lộ mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh :

– Nếu không tiện, thì đừng nói ra.

Ôn Cát Khanh :

– Không, tại hạ đã biết tính tình cô nương sảng khoái thẳng thắn cho nên… À. Không nói nhảm nữa tại hạ xin mách với cô nương chỗ ẩn cư của Thần Quyền Đặng Thinh Long… trong Đại Hồng Sơn cách Hồ Bắc Táo Dương huyện một trăm dặm về phía nam, hóa danh Là Đinh Ngọa Lân.

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

– Làm người mà quá nổi danh, cũng không tốt, vì muốn tìm sự yên tịnh lại phải mai danh ẩn tích.

Ôn Cát Khanh :

– Đúng vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

– Nghe nói lệnh sư tổ lúc trước ở trong một tòa cổ bảo ở Bắc Nhạn Đãng sơn.

Ôn Cát Khanh :

– Đúng vậy, sau đó tòa cổ bảo đó lại có ma nên cả nhà mới dọn khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Thần Quyền Đặng Thịnh Long võ công cái thế không ngờ cũng sợ ma, thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Ôn Cát Khanh cười :

– Ma thì ai cũng phải sợ chẳng lẽ cô nương không sợ à?

Cảnh Huệ Khanh :


– Ta không sợ.

Ôn Nguyệt Dung hiếu kỳ hỏi :

– Tại sao Giải tỷ tỷ lại không sợ ma vậy?

Cảnh Huệ Khanh :

– Vì ma sẽ không đến tìm ta.

Ôn Nguyệt Dung :

– Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Vì ta đi thẳng, đứng ngay không làm việc gì trái với lương tâm, thì ma sẽ không tìm đến ta.

Ôn Nguyệt Dung gật đầu hình như ngộ ra điều gì đó :

– Nói như vậy chẳng lẽ Thần Quyền Đặng Thịnh Long đã làm điều gì trái quấy, cho nên ma mới tìm đến đó?

Cảnh Huệ Khanh :

– Có thể.

Ôn Cát Khanh nghiêm nghị :

– Muội đừng nói bậy, bình sinh Thần Quyền Đặng Thịnh Long quang minh lỗi lạc, cứu khốn giải nguy không biết mỏi mệt, không bao giờ phạm vào những tội lỗi thương thiên hại lý.

Ôn Nguyệt Dung :

– Nói như vậy, tại sao tòa cổ bảo lại có ma?

Ôn Cát Khanh :

– Ma, có tốt có xấu, có thể vì muốn trả thù, có thể muốn quấy phá.

Bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh nói sang chuyện khác :

– Hai anh em định ở lại Đồng Quan bao lâu?

Ôn Cát Khanh :

– Lúc nãy bị tên tiểu tử kia phá rối chẳng mua bán được gì, nên định ngày mai sẽ rời khỏi đây.

Cảnh Huệ Khanh :

– Định đi đâu?

Ôn Cát Khanh :

– Lạc Dương.

Ôn Nguyệt Dung ngạc nhiên :

– Hôm trước ca ca bảo rằng sẽ đến Trường An mà?

Ôn Cát Khanh cười :

– Trường An là kinh sư chi địa, việc mua bán tuy khá hơn nhưng cũng rất dễ gặp người của sư môn, cho nên suy đi tính lại cũng không nên đi đến đó, lỡ gặp người của sư môn thì cả việc mua bán cũng không thành.

Ôn Nguyệt Dung :

– Không đến Trường An cũng được, nhưng anh em ta mới đến Lạc Dương tháng trước, chẳng lẽ bây giờ trở lại?

Ôn Cát Khanh đỏ mặt ngượng ngùng :

– Ở đó… Ở đó bán được nhiều thuốc!

Ôn Nguyệt Dung nhìn vẻ ngượng ngùng của hắn, liền hiểu được việc gì, quay sang mỉm cười với Cảnh Huệ Khanh :

– Giải tỷ tỷ cũng định đến Lạc Dương phải không?

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Cũng được.

Ôn Nguyệt Dung tưởng rằng Cảnh Huệ Khanh cũng có tình ý với anh mình, trong lòng rất vui mừng :

– Tỷ tỷ đừng gạt muội nhé.

Cảnh Huệ Khanh :

– Không đâu!

Ôn Nguyệt Dung vui mừng :

– Tốt quá, tỷ tỷ đang ở khách sạn nào?

Cảnh Huệ Khanh :

– Phúc Thiên khách sạn.

Ôn Cát Khanh :

– Anh em ta ở Vinh An khách sạn, vậy thì sáng sớm ngày mai anh em ta sẽ đến Phúc Thiên khách sạn để đón cô nương được không?

Cảnh Huệ Khanh :

– Được!

Ôn Nguyệt Dung :

– Tỷ tỷ bảo rằng đến Lạc Dương để thăm họ hàng không biết là họ hàng gì?

Cảnh Huệ Khanh :

– Cô cô, nghe nói cô cô bị bệnh, mẹ ta bảo đến thăm.

Ôn Nguyệt Dung :

– Cô cô của tỷ tỷ có con trai không?

Cảnh Huệ Khanh cười thầm trong lòng gật đầu :

– Có, cô cô của ta có ba người con trai.

Ôn Nguyệt Dung khẩn trương :

– Họ đã thành thân chưa?

Cảnh Huệ Khanh :

– Hai người đã thành gia thất, còn một người thì chưa, hắn rất kén chọn, muốn tìm một người vừa đẹp lại vừa hiền nên mới kéo dài đến bây giờ là hai mươi lăm tuổi rồi, đúng rồi… Ôn cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?

Ôn Nguyệt Dung liền đỏ mặt, mắc cỡ cúi đầu :

– Không nói cho tỷ tỷ biết!

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Đến Lạc Dương, ta sẽ giới thiệu vị anh họ với Ôn cô nương, biết đâu chừng…

Ôn Nguyệt Dung vội vàng bịt hai tai lại :

– Tỷ tỷ đừng nói bậy, muội không nghe đâu.

Ôn Cát Khanh cười ha hả :

– Này muội, Giải cô nương nói không sai. Tuổi tác của muội đã không còn nhỏ, cũng nên tìm một quy túc, không thể cứ mãi theo ca ca xuất đầu lộ diện ở chốn đông người.

Ôn Nguyệt Dung lườm hắn :

– Ca ca cũng nói bậy, muội chỉ lo lắng cho ca ca thôi, không phải lo cho muội đâu.

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy mỉm cười :

– Hai vị cứ tự nhiên, ta muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút, hẹn gặp lại sáng mai!

* * * * *

Lúc nàng về đến khách sạn, Nhạc Hạc chờ ở đó đã lâu, vừa thấy nàng về liền vội vàng hỏi :

– Tỷ tỷ thế nào rồi?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

– Hỏi ra rồi.

Nhạc Hạc :

– Ở đâu?

Cảnh Huệ Khanh :

– Trong Đại Hồng Sơn, hóa danh là Đinh Ngọa Lân.

Nhạc Hạc :

– Có tin được không?

Cảnh Huệ Khanh :

– Có thể tin được, lúc đầu hắn không chịu nói, sau đó ta dùng lời lẽ nói khích hắn, hắn mới chịu nói ra.

Rồi nàng tường thuật lại cuộc gặp gỡ giữa nàng và anh em Ôn Cát Khanh.

Nhạc Hạc :

– Hắn bảo rằng từng là môn đệ của Phích Lịch đai hiệp Âu Dương Trường Phong, sau đó vì tiến bộ hạn chế mà rời khỏi sư môn, cũng khá hợp lý, nhưng tỷ tỷ không nghĩ rằng hắn bịa đặt hay sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Hắn gạt ta để làm gì?

Nhạc Hạc :

– Hắn sợ tỷ tỷ giận dỗi nên nói đại một địa điểm nào đó.

Cảnh Huệ Khanh :

– Không thể nào đâu, từ trong mắt hắn ta nhìn được một điều…

Nhạc Hạc :

– Điều gì?

Cảnh Huệ Khanh :

– Hắn đã nhất kiếm sinh tình khi gặp ta.

Nhạc Hạc cười :

– Ồ!

Cảnh Huệ Khanh :

– Vì muốn gần gũi ta, đáng lẽ hắn định đến Trường An nhưng lại đổi ý muốn cùng ta đến Lạc Dương. Khi một người đàn ông thích một người đàn bà thì rất ít khi nói dối.

Nhạc Hạc mỉm cười :

– Vậy tỷ tỷ có ấn tượng gì đối với hắn?

Cảnh Huệ Khanh cũng mỉm cười :

– Không có ấn tượng gì cả!

Nhạc Hạc :

– Thực ra tỷ tỷ cùng đến lúc phải tìm một đối tượng rồi, không thể vì việc báo thù mà để lỡ tuổi thanh xuân.

Cảnh Huệ Khanh :

– Ngươi muốn ta lấy hắn à?

Nhạc Hạc :

– Hắn tuy là một đồ tôn bất thành tài của Thần Quyền Đặng Thịnh Long nhưng xem hắn cùng rất thành thật, đệ cho rằng sự thành thật quý hơn tất cả…

Canh Huệ Khanh lắc đầu :

– Thôi, đừng nói chuyện trên trời dưới đất nữa, chúng ta hãy bàn việc ngày mai đi.

Nhạc Hạc :

– Tỷ tỷ có dự định gì?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đêm nay chúng ta sẽ khởi hành!

Nhạc Hạc :

– Lạc Dương hay Đại Hồng sơn?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đại Hồng sơn.

Nhạc Hạc :

– Không đến Lạc Dương à?

Cảnh Huệ Khanh :

– Hiện giờ ta đã biết Thần Quyền Đặng Thịnh Long ẩn náu ở Đại Hồng sơn, còn đến Lạc Dương làm gì?

Nhạc Hạc :

– Nhưng Thần Quyền Đặng Thịnh Long đâu hẳn là hung thủ đã giết hại Ngũ lão?

Cảnh Huệ Khanh :

– Nếu hắn không phải là chủ mưu thì cũng là đồng phạm.

Nhạc Hạc :

– Cũng được, từ đây đến Đại Hồng sơn hay Lạc Dương đường đi cũng chẳng khác bao nhiêu, chúng ta đến Đại Hồng sơn thăm dò trước, nếu không có kết quả thì sẽ đến Lạc Dương.

Cảnh Huệ Khanh :

– Ngươi về phòng thu xếp hành lý, chúng ta lập tức khởi hành.

Nửa giờ sau hai người đã cởi ngựa ra khỏi Đồng Quan, ngựa chạy suốt đêm, tiến nhanh về Hồ Bắc.

Buổi trưa ngày thứ năm, hai người đã đến triền Tây của Đại Đồng sơn.

Hai người xuống ngựa ngước thìn những đồi núi liên miên bất tận, Nhạc Hạc thở nhẹ :

– Đại Đồng Sơn thật bao la, không biết Thần Quyền Đặng Thịnh Long ở chốn nào trong núi?

Cảnh Huệ Khanh :


– Đúng ra ta định hỏi tường tận một chút, nhưng lại sợ gã họ Ôn sinh nghi nên không tiện hỏi tiếp, nhưng dù sao đi nữa chỉ cần Thần Quyền Đặng Thịnh Long chính là ở trong núi này thì ta sẽ tìm được.

Nhạc Hạc :

– Chúng ta tìm người nào đó để hỏi thăm xem sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Được.

Hai người liền dấn người đi dọc theo triền núi.

Đi hơn một dặm, gặp một trung niên tiều phu gánh củi đi tới, Nhạc Hạc liền dừng bước chắp tay :

– Vị huynh đài này cho tại hạ được hỏi thăm một việc.

Trung niên tiều phu dừng bước :

– Việc gì?

Nhạc Hạc :

– Tại hạ muốn hỏi thăm một người, huynh đài có biết một ông lão tên là Đinh Ngọa Lân không?

Trung niên tiều phu gật đầu :

– À! Lão ở trong núi này, hai vị muốn tìm lão à?

Nhạc Hạc :

– Đúng vậy.

Trung niên tiều phu bỏ gánh củi xuống, đưa tay chỉ về phía sau :

– Hai vị bước thẳng theo hướng này đi khoảng nửa dặm thì thấy một con đường mòn lên núi, đi theo con đường mòn đó, qua một đồi thông rậm rạp thì thấy Huyện Kiếm phong, đến Huyện Kiếm phong rồi rẽ phải, đi vài bước nữa thì đến Ngọa Lân sơn trang của Đinh Thiện Nhân.

Nhạc Hạc :

– Đinh Thiện Nhân?

Trung niên tiều phu :

– Lão hay hành thiện bố thí, mọi người ở vùng này đều gọi lão như vậy.

Nhạc Hạc :

– Ngọa Lân sơn trang có rộng không?

Trung niên tiều phu :

– Không rộng lắm, hơn hai mươi gian phòng nhưng rất sang trọng.

Nhạc Hạc :

– Người đông không?

Trung niên tiều phu :

– Không đông, các con của lão đều đã thành gia thất, hiện giờ đong trang chỉ có Đinh Thiện Nhân và thê thiếp của lão, ngoài ra còn mấy tên nô tỳ, tổng cộng khoảng mười mấy người.

Nhạc Hạc chắp tay :

– Đa tạ huynh đài chỉ bảo.

Trung niên tiều phu :

– Không có chi, hai vị tìm lão có việc gì?

Nhạc Hạc :

– Lão là họ hàng của tại hạ, tại hạ vâng lệnh gia phụ đến viếng thăm.

Trung niên tiều phu :

– Thì ra là vậy, hai vị có cần ta dẫn đường không?

Nhạc Hạc :

– Cám ơn, không cần đâu.

Trung niên tiều phu mỉm cười, gật đầu, rồi vác gánh củi lên vai tiếp tục bước đi.

Nhạc, Cảnh hai người lên ngựa đi tiếp, sau mấy chục bước quay đầu lại đã không thấy Trung niên tiều phu nữa, Nhạc Hạc mới cười lên tiếng :

– Gả họ Ôn kia quả nhiên không có gạt tỷ tỷ.

Cảnh Huệ Khanh cười :

– Hắn sẽ rất kinh ngạc nếu biết rằng ta đến đây để báo thù.

Nhạc Hạc :

– Tỷ tỷ định ra tay thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

– Võ công của lão phi phàm, hai ta liên thủ cũng chưa phải là địch thủ, cần phải có mưu trí mới được.

Nhạc Hạc :

– Mưu trí thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

– Thê thiếp của hắn đều không biết võ công, chúng ta nhắm vào thê thiếp của hắn để ra tay được không?

Nhạc Hạc :

– Dùng thê thiếp của hắn làm con tin sau đó buộc hắn ra mặt phải không?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đúng vậy.

Nhạc Hạc :

– Vậy cũng được, nhưng tỷ tỷ đừng nên giết chết hắn vì hắn có thể liên quan đến cái chết của gia phụ và Ngũ lão, tốt nhất nên buộc hắn khai ra khẩu cung, rồi giao hắn cho Ngũ Lão hội xử trí.

Cảnh Huệ Khanh :

– Cũng được.

Nhạc Hạc thở dài :

– Hắn thật là tên xảo quyệt, đổi tên ẩn náu ở đây lại đánh đổi được tiếng thơm là Đinh Thiện Nhân.

Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :

– Nếu hắn là thiện nhân thì thiên hạ không còn kẻ xấu nữa.

Nhạc Hạc :

– Có một việc này, đến giờ tiểu đệ vẫn nghĩ không ra.

Cảnh Huệ Khanh :

– Việc gì?

Nhạc Hạc :

– Lúc trước tỷ tỷ giả làm hồn ma của lệnh tỷ quậy phá trong bảo, hắn đâu có biết là hồn ma giả đúng không?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đúng vậy nếu không hắn đâu có dọn khỏi Quỷ bảo.

Nhạc Hạc :

– Nếu hắn nghĩ rằng là ma thật, thì lần trước đề chữ trên vách đứng, không thể nào là hắn vì lúc đó có ba chữ “Cảnh Huệ Khanh”.

Cảnh Huệ Khanh :

– Có thể sau này hắn điều tra được.

Nhạc Hạc :

– Nếu như vậy, với võ công của hắn muốn đánh bại tỷ tỷ là chuyện quá dễ dàng tại sao hắn không ra tay.

Cảnh Huệ Khanh trầm ngâm :

– Ta không biết.

Nhạc Hạc :

– Điều này cần nghiên cứu kỹ!

Cảnh Huệ Khanh :

– Có thể hắn tự biết mình đuối lý, nên không dám gặp mặt ta?

Nhạc Hạc cười :

– Hắn đã dám giết hại lệnh tỷ thì cũng dám giết hại tỷ tỷ có thể nào lại không dám gặp mặt tỷ tỷ?

Cảnh Huệ Khanh :

– Theo ngươi thì là nguyên cớ gì?

Nhạc Hạc :

– Theo đệ, có lẽ hắn không liên quan đến cái chết của gia phụ và Ngũ lão, sau khi hắn giết hại lệnh tỷ, rồi thấy hồn ma xuất hiện nên mới dọn nhà ra đi, cho đến bây giờ vẫn không biết hồn ma là do tỷ tỷ giả dạng.

Cảnh Huệ Khanh :

– Nhưng từ lúc ta rời khỏi Thiên Sơn đến cổ bảo, giữa thời gian đó không hề quen với một người nào trong võ lâm, đâu có ai biết được tên ta là Cảnh Huệ Khanh.

Nhạc Hạc :

– Danh tiếng của lệnh sư rất lớn, đương nhiên quen biết rất nhiều người, mà tỷ tỷ đã theo lệnh sư nhiều năm, đương nhiên phải có người biết tên của tỷ tỷ.

Cảnh Huệ khanh :

– Những năm ta học nghệ ở Thiên Sơn, không hề có một người nào đến tìm gia sư.

Nhạc Hạc :

– Ồ! Như vậy sao?

Cảnh Huệ Khanh :

– Đúng vậy, Thần Quyền Đặng Thịnh Long rất có thể từ miệng của tỷ tỷ biết được ta, cho nên ta cho rằng người đề chữ trên vách đứng không ai khác là Thần Quyền Đặng Thịnh Long.

Vừa đi vừa nói hai người đã đến trước một con đường mòn.

Nhạc Hạc nhìn con đường mòn :

– Chắc đây là con đường mòn theo lời chỉ của trung niên tiều phu?

Cảnh Huệ Khanh :

– Không sai chúng ta đi tiếp!

Nhạc Hạc giục ngựa chạy tới, bước vào con đường mòn.

Con đường quanh co khúc chiết, hai người đi nhanh một đoạn, không hề thấy một bóng người, dọc đường phong cảnh rất đẹp nhưng rất vắng vẻ.

Đi thêm một đoạn con đường mòn vòng qua một đồi thông rậm rạp, đi khỏi đồi thông, tầm nhìn trở nên rất rộng, liền thấy một tuyệt phong có hình thế kỳ vĩ.

Tuyệt phong thon mà thẳng, trông giống như một thanh kiếm được treo giữa trời, Cảnh Huệ Khanh :

– Đây chắc là Huyện Kiếm phong rồi.

Nhạc Hạc :

– Không sai.

Cảnh Huệ Khanh :

– Nơi đây chắc đã đến gần Ngọa Lân sơn trang, chúng ta hãy để ngựa ở đây.

Nhạc Hạc liền gật đầu, hai người xuống ngựa, cột hai con ngựa vào một cây thông ở mé đồi.

Lúc này trời đã xế chiều, Cảnh Huệ Khanh quan sát một hồi :

– Chúng ta đến bên ngoài sơn trang xem xét tình hình trước, đợi đến trời tối mới bắt đầu hành động. Đi thôi!

Liền tung mình lên, phóng thẳng đến Huyện Kiếm phong.

Nhạc Hạc theo sau. Chớp nhoáng hai người đã đến dưới Huyện Kiếm phong, rồi rẽ phải theo lời chỉ dẫn của trung niên tiều phu đi vào một cánh rừng, khoảng được hai chục bước đã đến bìa rừng, quả nhiên liền thấy tòa Ngọa Lân sơn trang.

Sơn trang được cất dựa trên triền núi, xung quanh trồng rất nhiều thông, hiện lên một vẻ đẹp thanh tịnh u uất, nhưng hình như rất cũ kỷ không được sang trọng như trung niên tiều phu đã tả.

Cảnh Huệ Khanh dừng bước quan sát sơn trang một hồi lạnh lùng nói :

– Tòa sơn trang này, nếu đem so với tòa cổ bảo ở Bắc Nhạn Đãng sơn thật có khoảng cách quá xa.

Nhạc Hạc :

– Nếu hắn ngụ ở một nơi quá sang trọng, thì không gọi là ẩn cư rồi.

Cảnh Huệ Khanh lại xem xét hồi nữa bỗng nhiên hỏi :

– Kỳ lạ, bây giờ là lúc nấu cơm chiều rồi, sao chẳng thấy khói lửa vậy?

Nhạc Hạc :

– Mà cũng không hề có người đi lại trong trang, không lẽ trong trang không có người?

Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :

– Không thể nào, cho rằng hắn không ở trong trang, vậy thê thiếp của hắn đâu?

Nhạc Hạc :

– Đến gần hơn để quan sát tỉ mỉ.

Cảnh Huệ Khanh :

– Được, nhưng phải cẩn thận, không được sơ ý, hiện nay chúng ta phải đối phó với một nhân vật rất xảo quyệt và đáng sợ.

Dứt lời nàng liền khom mình xuống rón rén hướng về Ngọa Lâm sơn trang.

Nhạc Hạc bước theo sau, hai người giống như vừa phát hiện được vật săn, tiến lên rất cẩn thận, như sợ làm kinh đông con vật săn, đến bên ngoài bức tường thấp của Ngọa Lân sơn trang, Cảnh Huệ Khanh ra hiệu cho Nhạc Hạc tung mình phóng lên một cây thông lớn. Nhạc Hạc liền phóng theo, hai người từ trên nhìn xuống hình như là một cái sân nhưng vẫn không nhìn thấy một bóng người, cả tòa Ngọa Lân sơn trang như không có ai ở.

Nhạc Hạc nói khẽ :

– Quái lạ, sao không có bóng người?

Cảnh Huệ Khanh cũng nói khẽ :

– Có đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.