Đọc truyện Bán Thế Anh Hùng – Chương 18: Vi cầu ẩn mặt thi bạo hình
Nhạc Hạc :
– Đúng, vài hôm thì cũng không sao, chỉ cần có thu hoạch.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ta thấy đói rồi, ngươi đi kiếm chút thức ăn về đi.
Nhạc Hạc gật đầu rồi rời khỏi ngõ hẻm, đến một tiệm cơm mua vài cái bánh bao rồi trở về con hẻm, thấy thần sắc của Cảnh Huệ Khanh vừa khẩn trương vừa hưng phấn, ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào rồi?
Cảnh Huệ Khanh vui mừng :
– Đã có người vào trong.
Nhạc Hạc :
– Thật à?
Cảnh Huệ Khanh :
– Thật đấy, lúc ngươi vừa rời khỏi đây thì có một người trung niên đến trước cửa Thiên Mã tiêu cục, hắn đứng đó quan sát một hồi, rồi bước vào tiêu cục.
Nhạc Hạc cùng cảm thấy vui mừng hỏi tiếp :
– Nhìn cách ăn mặc của hắn, hắn là loại người như thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
– Ăn mặc như người bình thường, nhưng theo ta thì hắn không bình thường chút nào.
Nhạc Hạc đưa cho nàng một cái bánh bao :
– Bánh bao đây, mau ăn nóng đi!
Cảnh Huệ Khanh cầm lấy vừa ăn vừa nói :
– Có cần thông báo cho Tư Mã tiền bối hay không?
Nhạc Hạc :
– Tạm thời không cần, chờ tên kia ra đây cái đã… xem kìa hắn đang bước ra.
Không sai một người trung niên đang từ tiêu cục bước ra.
Người trung niên này mặt mũi bình thường, ăn mặc tùy tiện, nhưng đôi mắt rất có thần, hành động rất nhanh nhẹn, vừa đến cửa tiêu cục liền nhanh chân rời khỏi.
Nhạc Hạc đợi đến khi đối phương đi được vài chục bước mới khẽ nói :
– Để tiểu đệ theo dõi hắn, tỷ tỷ mau báo với Tư Mã tiền bối.
Vừa dứt lời, liền định bước ra.
Cảnh Huệ Khanh kéo hắn lại, nhét cái bánh bao vào tay hắn, cười nói :
– Ngươi có thể vừa ăn vừa theo dõi, nhưng đừng quên một điều, hãy để lại dấu hiệu, để bọn ta đuổi theo.
Nhạc Hạc rất cảm phục đầu óc thông minh linh hoạt của nàng, suy nghĩ chu đáo.
– Tốt lắm, tiểu đệ sẽ dùng vỏ bánh bao để xuống dưới đất làm hiệu, để tỷ tỷ có thể đuổi theo.
Dứt lời, liền rời khỏi con hẻm theo dõi đối phương.
Lúc nầy người trung niên đã đi xa hơn trăm bước, hình như hắn cũng sợ bị theo dõi, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát.
Nhạc Hạc theo dõi từ xa, không dám đến quá gần.
Chớp mắt chỉ thấy người trung niên đã đi đến giao lộ, rẽ vào phố đông.
Nhạc Hạc nhanh chân theo đến giao lộ, bẻ một miếng bánh bao thả xuống đất làm dấu, rồi đưa mắt nhìn tới, phát hiện người trung niên đã bước xa mấy chục bước liền phóng mình đuổi theo.
Hắn cố gắng đi vào những chỗ tối, đi được một đoạn, lại thảy xuống một miếng bánh làm dấu.
Đi một hồi lâu đã đến cửa đông cửa thành.
Người trung niên quay lại quan sát một lượt rồi bước nhanh ra khỏi thành.
Nhạc Hạc đi theo đến cửa thành lại bỏ một miếng bánh xuống, rồi núp sau một chiếc xe ngựa, ra khỏi cửa đông thành.
Vì ánh đèn trên thành rất sáng, nên có thể nhìn rõ những người đi lại quanh cửa thành, Nhạc Hạc núp sau chiếc xe ngựa đưa mắt nhìn về phía trước, thấy người trung niên vẫn đi ở phía trước liền tiếp tục theo dõi.
Rời khỏi thành càng xa, người đi càng ít, Nhạc Hạc càng không dám đến gần, vẫn giữ khoảng cách khoảng một trăm bước.
Đi thêm một dặm nữa, trên đường đi đã không có bóng người, lúc đó bỗng nhiên người trung niên co chân chạy hết tốc độ.
Hắn chạy rất nhanh, chớp mắt đã mất tông tích!
Nhạc Hạc thấy vậy, liền quyết định thà để cho đối phương phát hiện, cũng không để cho đối phương trốn thoát nên cũng co chân chạy nhanh, cố gắng đuổi theo.
Quyết định kịp thời của hắn khiến người trung niên cuối cùng phải lộ diện, đuổi theo vài chục trượng thì đã bắt kịp đối phương, có lẽ người trung niên chưa hề phát giác việc theo dõi của Nhạc Hạc, hắn chỉ muốn đi nhanh hơn, nên vẫn chạy rất nhanh thẳng tiến trên quan đạo.
Hơn một giờ, phía trước đã xuất hiện ánh đèn, sắp tới Long môn trấn rồi.
Nhạc Hạc cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm :
– Hừ, gã này tiến thẳng về Long môn trấn chẳng lẽ định đến Ngộ trang của Thần Quyền Đặng Thịnh Long?
Hắn cảm thấy nếu thật sự nơi đến của đối phương là Ngộ trang, thì quả là một việc kỳ lạ không thể tưởng tượng được.
Bởi vì, tất cả chứng cứ đều đã chứng minh rằng Thần Quyền Đặng Thịnh Long vô can trong việc gặp nạn của Ngũ lão, mà Thần Quyền Đặng Thịnh Long đã chết. Nếu bây giờ Ngộ trang vẫn còn người ở thì chỉ có một mình Đặng Phúc, mà Đặng Phúc rất trung thành với Thần Quyền Đặng Thịnh Long, theo lẽ thì không thể nào có quan hệ với Thiên Ma được.
Vừa đuổi theo vừa suy nghĩ, Long môn trấn đã ở trước mặt và người trung niên đã đi vào Long môn trấn.
Nhạc Hạc để mất tông tích của hắn, nên theo sát vào trong trấn.
Vào trong trấn, chỉ thấy người trung niên đi chậm lại, bây giờ Nhạc Hạc mới thấy yên tâm tiếp tục theo dõi.
Hình như người trung niên không hề có ý định ở lại trong trấn, không bao lâu đã ra khỏi Long môn trấn, vừa ra khỏi trấn lập tức lại co chân phóng nhanh.
Hướng đi của hắn, chính là đường đến Ngộ trang.
Ngộ trang và Long môn trấn khoảng cách chỉ hơn một dặm, nên trong chớp mắt Ngộ trang đã xuất hiện ở trước mắt.
Lúc người trung niên đến phía ngoài của Ngộ trang, nhưng hắn lại không vào bằng cửa chánh mà lén lút vượt qua tường rào.
Nhạc Hạc theo dõi đến ngoài trang thì dừng bước, hắn quyết định chờ Cảnh Huệ Khanh và Tư Mã Như Long đến họp mặt, rồi cùng họ vào trong hành động, vì hắn cho rằng sẽ có rất nhiều tay chân của Thiên Ma ở trong trang, hắn cô thân độc mã, vào trong, chỉ có khả năng làm kinh động họ mà thôi.
Cho nên hắn tìm một nơi ở gần đó để ẩn náu.
Đợi hơn nửa giờ, mới thấy một bóng đen từ phía Long môn trấn phóng tới.
Nhạc Hạc nhận ra đó chính là Cảnh Huệ Khanh nhưng không thấy Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long đi cùng, trong lòng rất lấy làm lạ liền hiện thân ra đón nàng.
Người đến quả đúng là Cảnh Huệ Khanh, nàng vừa thấy Nhạc Hạc hiện thân ra đón lập tức hỏi :
– Gã đã đi vào Ngộ trang rồi à?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh cũng cảm thấy khó hiểu :
– Kỳ lạ, tại sao gã lại đến Ngộ trang?
Nhạc Hạc không trả lời hỏi ngược lại :
– Sao Tư Mã tiền bối không có đi cùng?
Cảnh Huệ Khanh :
– Ta tìm không được lão.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
– Xảy ra việc gì?
Cảnh Huệ Khanh :
– Ta tìm khắp xung quanh Thiên Mã tiêu cục, vẫn không thấy tông tích của lão, đành phải tự mình đến đây trước.
Nhạc Hạc :
– Lão tiền bối bảo rằng sẽ canh giữ ở cửa sau của tiêu cục tại sao lại mất tông tích?
Cảnh Huệ Khanh :
– Chắc là lão đã phát hiện nhân vật khả nghi, không kịp báo với bọn ta, tự mình theo dõi đối phương rồi.
Nhạc Hạc nhíu này :
– Ồ!
Cảnh Huệ Khanh :
– Mặc kệ lão, dù sao ta đã đặt phòng ở Lạc Dương cổ thành, trước sau gì cũng sẽ gặp mặt, bây giờ bọn ta hãy vào trang xem sao.
Nhạc Hạc suy nghĩ giây lát :
– Gã đó đi vào Ngộ trang chắc phải có nguyên do, ta nghĩ có thể Bách Bộ Phi Bạt đang ở trong đó. Khi chúng ta vào trong, hành động phải rất là cẩn thận chỉ được thành công không được thất bại.
Cảnh Huệ Khanh :
– Nếu không có những cao thủ khác, hai ta chỉ cần đối phó một mình hắn, thì có khả năng bắt sống được hắn.
Nhạc Hạc gật đầu rồi khom mình tiến về Ngộ trang.
Hai người đến một nơi chân tường, trèo qua bức tường nhìn vào trong, chỉ thấy trong trang leo lét một vài ngọn đèn, không thấy bóng người đi lại, liền vượt qua tường rào, vào sâu trong trang.
Đến gần tiền sảnh lại cúi xuống quan sát một lượt, vẫn không thấy động tịnh gì, liền tiến sâu hơn nữa.
Đến trước chân sảnh mới thấy một gian phòng có phát ra ánh sáng và ở trong phòng có tiếng đùa cợt của đôi nam nữ!
Định thần lắng nghe có một giọng nữ cười giòn ha hả :
– Đồ mặt dầy, ai mà ăn nói đê tiện như vậy.
Giọng nam cười ha hả :
– Vì nàng, ta có thể làm bất cứ việc gì, bây giờ chính là lúc chúng ta tận tình hưởng lạc.
Giọng nữ cười :
– E rằng chỉ còn là lời giả dối!
Giọng nam :
– Giả dối?
Giọng nữ :
– Ngươi tưởng ta khờ lắm à?
Giọng nam :
– Nàng muốn nói gì?
Giọng nữ :
– Ta biết rằng bây giờ ta đã có thể công khai lộ diện rồi, nhưng ngươi thử nghĩ xem, năm nay ta đã ba mươi tám tuổi rồi, một người đàn bà ba mươi tám tuổi thì đã già lắm rồi, nhưng ngươi lại cỡ vào tuổi hồi xuân, rồi ngươi sẽ chán chường không thích ta nữa.
Giọng nam :
– Đừng nói nữa, dù cho sông cạn núi mòn, tình cảm của ta đối với nàng cũng không hề thay đổi!
Giọng nữ :
– Nếu ngươi nói trái với lòng ta cũng có biện pháp đối phó.
Giọng nam :
– Biện pháp gì?
Giọng nữ :
– Bây giờ ta không nói.
Giọng nam :
– Nàng yên tâm, ta không bỏ rơi nàng đâu, chúng ta tuy chưa có danh phận, nhưng cũng có thể gọi là lão phu, lão thê rồi, sau nầy khi gặp Thiên Ma ta sẽ mời Thiên Ma làm chủ hôn cho chúng ta.
Giọng nữ :
– Thật à?
Giọng nam :
– Thật chứ?
Giọng nữ :
– Tốt… ủa, hết rượu rồi để ta gọi lão Đặng mang rượu và thức ăn đến.
Nói đến đây liền thấy cửa phòng hé mở, có một trung niên phụ nhân vẻ mặt diêm dúa thò đầu ra, lớn tiếng :
– Lão Đặng! Lão Đặng! Ngươi chết đi đâu rồi? Mau đem rượu đến đây!
– Đến rồi.
Sau tiếng trả lời lạnh nhạt chỉ thấy Đặng Phúc mang một bình rượu từ sân sau bước ra.
Sắc mặt Đặng Phúc rất lạnh lùng, hình như trong lòng đang dồn nén một cơn lửa giận nhưng không dám lộ ra ngoài.
Trung niên phụ nhân diêm dúa lên tiếng chửi mắng :
– Lão già chết tiệt kia, nhìn vẻ mặt của ngươi chắc ngươi lại muốn bị đòn rồi.
Đặng Phúc không lên tiếng, đến trước cửa phòng rồi ngừng lại.
Phụ nhân diêm dúa giựt lấy bình rượu, rồi hét lên :
– Cút mau! Nhìn vẻ mặt của ngươi ta đã buồn nôn rồi!
Đặng Phúc lặng lẽ quay lưng rời khỏi.
– Chờ một chút!
Lần này là một giọng nam.
Đặng Phúc dừng chân nhưng vẫn yên lặng.
Giọng nam trong phòng :
– Ngươi vào đây!
Đặng Phúc quay lại đi vào trong phòng. Khi Nhạc Hạc nhìn đến đây bỗng cảm thấy người của Cảnh Huệ Khanh đứng cạnh đang run rẩy, quay lại nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệt, cảm thấy ngạc nhiên bèn khẽ hỏi :
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ sao rồi?
Hình như thần sắc của Cảnh Huệ Khanh rất là kích động :
– Nàng, là nàng, chính là nàng.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
– Tỷ tỷ quen với nàng à?
Đôi mắt của Cảnh Huệ Khanh tràn đầy sát khí :
– Ta đương nhiên phải quen với nàng rồi.
Nhạc Hạc hỏi :
– Nàng là ai?
Cảnh Huệ khanh :
– Phạm Quế Anh.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
– Ái thiếp thứ hai của Thần Quyền Đặng Thịnh Long?
Cảnh Huệ Khanh :
– Đúng vậy!
Nhạc Hạc chưng hửng giây lát rồi nói tiếp :
– Nếu như vậy gã ở trong phòng chắc chắn là Âu Dương Trường Phong!
Cảnh Huệ Khanh :
– Không sai.
Hai người bàn đến đây, thì nghe trong phòng phát ra tiếng cười ha hả, giọng nam nói :
– Ta mời ngươi ly rượu nầy, mau uống đi.
Rồi nghe tiếng Đặng Phúc lạnh lùng nói :
– Ngươi sợ trong rượu có độc à?
Giọng nam cười :
– Không, hôm qua ta đã cho ngươi một trận, hôm nay cảm thấy áy náy, nên mới mời ngươi một ly!
Đặng Phúc :
– Cám ơn, lão không uống rượu!
Giọng nữ cười :
– Không uống rượu, năm xưa lúc còn ở trong bảo ngươi cùng Đặng An là một cặp sâu rượu, tại sao bây giờ lại không uống?
Đặng Phúc :
– Lão đang để tang cho chủ nhân!
Giọng nữ cười lạnh lùng :
– Xem ra ngươi cũng rất trung thành với Đặng lão tặc, nhưng hôm nay ngươi không thể từ chối ly rượu nầy.
Đặng Phúc :
– Nếu các ngươi sợ trong rượu có độc thì đưa đây lão uống cho.
Giọng nữ :
– Vậy mau uống đi!
Bụp
– Ây da!
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng đập ly và tiếng kêu la của giọng nữ, rồi thấy Đặng Phúc từ trong phòng chạy nhanh ra.
– Lão già chết tiệt.
Trong tiếng chửi mắng có một bóng người phóng ra đuổi theo, tung ra một chưởng nhắm vào lưng của Đặng Phúc.
Một chưởng này vừa nhanh vừa mạnh, Đặng Phúc tránh né không kịp, “bùm” một tiếng, đánh trúng ngay lưng của Đặng Phúc, khiến lão chao đảo thân hình, rồi ngã xuống đất. Tức thì máu như dòng suối từ trong miệng phun ra.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Nhạc, Cảnh hai người không kịp ra tay cứu giúp, chỉ chết điếng nhìn Đặng Phúc ngã xuống, máu tuôn như suối.
Nhưng khiến họ kinh ngạc nhất không phải là điều này mà là người đàn ông vừa tung chưởng. Hắn không Phải là Âu Dương Trường Phong, mà là Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong.
Tổng tiêu đầu của Thiên Mã tiêu cục.
Nhạc, Cảnh hai người vừa gặp hắn, liền có cảm giác rơi vào trong đám sương mù họ không dám tin vào đôi mắt của mình nữa, họ vẫn tưởng rằng hai người thiếp của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, Vu Bảo Thoa và Phạm Quế Anh đều do Âu Dương Trường Phong dụ dỗ rồi bỏ đi theo hắn,tại sao “gian phủ” của Phạm Quế Anh lại là Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong?
Tại sao Chu Văn Phong lại gian díu với Phạm Quế Anh.
Trong lúc hai người đang cảm thấy khó hiểu lại thấy Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong dùng chân đá vào mình của Đặng Phúc khiến lão lăn lộn ba bốn vòng, đồng thời lên tiếng chửi mắng :
– Đồ chết tiệt, chỉ tại ngươi tìm cái chết.
Đặng Phúc sau khi lăn lộn mấy vòng không còn phản ứng gì nữa, hình như đã bị trọng thương và hôn mê bất tỉnh.
Lúc đó Phạm Quế Anh tay ôm đầu lảo đảo bước ra, miệng la lớn :
– Đánh chết hắn, đánh chết hắn đi!
Bàn tay ôm đầu của nàng có vài vết máu rỉ ra từ khẽ ngón tay, hình như ly rượu của Đặng Phúc đã đập trúng vào đầu của nàng.
Chu Văn Phong thấy nàng bước chân lảo đảo vội vàng bước tới đỡ nàng, hỏi :
– Quế Anh, nàng không sao chứ?
Phạm Quế Anh nũng nịu :
– Ai bảo không sao, suýt nữa thì bể đầu rồi.
Chu Văn Phong cười :
– Suýt nữa tức là chưa bể, vậy không sao rồi.
Phạm Quế Anh liếc hắn một cái :
– Hừ! Ngươi mong rằng ta bị hắn đánh chết, để ngươi đi tìm niềm vui mới phải không?
Chu Văn Phong :
– Ai nói vậy, nàng không thấy hắn đã bị ta đánh đến bất tỉnh sao?
Phạm Quế Anh :
– Đá cho hắn vài cước nữa đi!
Chu Văn Phong :
– Được, được!
Rồi hắn bước tới bên mình Đặng Phúc, đưa chân định đá thêm vài cước.
Lúc đó Nhạc Hạc không nhịn được nữa, hét lên một tiếng phóng người bay ra.
Cái phóng mình của hắn quả thật nhanh như tia chớp, Chu Văn Phong vừa co chân lên, thì hắn đã đến, kịp chân của Chu Văn Phong vừa co lên, thì hắn đã đến thật đúng lúc, đồng thời tung ra một chưởng!
Chu Văn Phong không ngờ Nhạc Hạc đã đến Ngộ trang liền kinh ngạc biến sắc, vội vàng thoái lui.
Nhạc Hạc đã hạ quyết tâm không để hắn thoát thân. Nhạc Hạc vừa thấy hắn thoái lui liền đuổi theo như hình với bóng, quát lớn :
– Họ Chu kia, hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát.
Dứt lời liền rút kiếm ra, nhanh như chớp đâm thẳng vào đầu gối bên trái của đối phương!
Lâu lắm rồi, hắn đã không sử dụng thanh kiếm.
Nhưng Chu Văn Phong cũng không hề thua kém, hắn vừa thấy vai của Nhạc Hạc cử động liền biết hắn định rút kiếm, không cần suy nghĩ lập tức né sang bên trái, nhào lộn một cái ra xa vài trượng.
Cảnh Huệ Khanh vừa kịp phóng tới, tung chưởng nhắm vào cổ của hắn.
Hình như sau lưng của Chu Văn Phong cũng có mắt, hắn liền khum xuống quay lại tung ra một chưởng.
Cảnh Huệ Khanh nhảy lên tránh né rồi tung ra liên hoàn cước.
Thân hình của Chu Văn Phong quay lại, nhảy ra vài trượng, chân chưa kịp chạm đất, tay phải đã lấy từ trong người ra một chiếc đồng bạt, vẫy tay phóng ra.
Chiếc đồng bạt đó to bằng miệng trán, chu vi rất bén, lúc được phóng ra, liền phát ra một âm thanh chói tai.
Chiếc đồng bạt nhắm thẳng vào ngực của Cảnh Huệ Khanh bay tới.
Nhạc Hạc la lớn :
– Tỷ tỷ mau tránh ra!
Hắn tung mình nhảy lên, tiếp tục tung ra một chiêu.
Cảnh Huệ Khanh thấy chiếc đồng bạt bay rất nhanh, không dám khinh thường, vội vàng cúi xuống né tránh chiếc đồng bạt bay sát bên vai phải của nàng.
Nhưng chiếc đồng bạt như là một vật có linh tính, sau khi nó bay sát trên vai của Cảnh Huệ Khanh, bỗng nhiên từ giữa trời nó quay lại, nhắm thẳng vào lưng của Cảnh Huệ Khanh!
Bấy giờ Cảnh Huệ Khanh mới cảm nhận được sự lợi hại của Bách Bộ Phi Bạt, nàng vội vàng cúi xuống dưới đất, lăn vào một góc tường.
Chiếc đồng bạt như là một con chim ưng hung dữ, sau khi lướt qua mình nàng, đã sắp rơi xuống đất bỗng nhiên lại vòng trở lên, nhắm thẳng vào người của Nhạc Hạc.
Nhạc Hạc đang dốc sức truy kích Chu Văn Phong, nhưng cũng nghe được âm thanh xé gió của chiếc đồng bạt đến gần, hắn lập tức xoay mình tránh ra một bước, thanh kiếm trong tay vươn lên gạt đỡ chiếc đồng bạt.
“Teng” một tiếng, chiếc đồng bạt như con chạm bị trúng đạn rơi thẳng xuống đất.
Chính trong lúc bị chi phối như vậy, Chu Văn Phong đã chạy xa hơn vài trượng, vì hắn không có binh khí trong tay, biết rằng không thể chống đỡ thế công của Nhạc Hạc nên sau khi chạy xa vài trượng liền tung mình nhảy lên trên một nốc nhà.
Đứng trên nốc nhà, hắn liền lấy ra một chiếc đồng bạt nữa, vung tay phóng mạnh đồng thời la lớn :
– Quế Anh nàng mau chạy đi.
Phạm Quế Anh nghe vậy liền quay đầu bỏ chạy.
Cảnh Huệ Khanh hét lớn :
– Con tiện nhân kia, chạy đi đâu!
Rồi phóng mình đuổi theo.
Một người bỏ chạy, một người rượt đuổi chớp nhoáng hai người đã biến mất khỏi sân.
Cùng lúc đó Chu Văn Phong lại phóng ra hai chiếc đồng bạt nữa, ba chiếc đồng bạt như những con chim én bay lượn trong sân, hướng bay kỳ ảo khó mà đoán biết khiến Nhạc Hạc phải rất chú ý đề phòng.
Sau khi tránh được hai đường bay của đồng bạt, đột nhiên hắn phóng nhanh đến dưới mái nhà vung kiếm chặt liền ba cây cột.
Tức thì “đùng” một tiếng cả mái nhà sụp xuống.
Chu Văn Phong đang đắc chí đứng trên mái nhà không ngờ sự cố như vậy, hoảng sợ, vội vàng cất bước nhảy ra, trong lúc vội vàng, khi hai chân chống đất, thân hình đứng không vững nên lảo đảo vài bước.
Nhạc Hạc đã đoán sẵn ở dưới, vừa thấy hắn nhảy xuống đang lúc chao đảo, vung kiếm đâm vào đầu gối chân phải của hắn.
Chu Văn Phong la lên mặt tiếng, rồi ngã xuống không dậy được.
Bị thương ở đầu gối dù là người có võ công tuyệt đỉnh cũng không thể nào cử động được, nên Nhạc Hạc không cần công tiếp, chỉ dùng chân đá nhẹ vào tê huyệt của hắn, đề phòng hắn tự vẫn.
Bỗng nhiên sân sau vọng lại giọng nói của Cảnh Huệ Khanh :
– Hạc đệ ngươi có sao không?
Nhạc Hạc :
– Không sao, tiểu đệ đã đắc thủ rồi!
Thì ra lúc Phạm Quế Anh chạy đến sân sau đã bị Cảnh Huệ Khanh đuổi kịp, hai người liền giao đấu kịch liệt với nhau.
Võ công của Cảnh Huệ Khanh cao hơn, nên dễ dàng chiếm thượng phong, nàng vừa nghe được Nhạc Hạc đắc thủ, tinh thần càng thêm phấn chấn, công liền mấy chiêu dồn Phạm Quế Anh vào vách tường, lạnh lùng hỏi :
– Tiện nhân, tỷ tỷ của ta có phải bị ngươi giết không?
Phạm Quế Anh vừa ra sức chống đỡ vừa la :
– Không phải ta, mà là Vu Bảo Thoa!
Cảnh Huệ Khanh quát lớn :
– Nói láo!
Phạm Quế Anh :
– Sự thật là vậy, ta không có gạt ngươi, chính Vu Bảo Thoa đã bóp cổ tỷ tỷ của ngươi, ả sợ tỷ tỷ của ngươi sanh con chia bớt tài sản, nên đã ra tay giết chết nàng.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ả đang ở đâu?
Phạm Quế Anh :
– Ả… đã chết rồi.
Cảnh Huệ Khanh :
– Chết rồi?
Phạm Quế Anh :
– Đúng vậy, ả chết rồi.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ả chết thế nào?
Phạm Quế Anh không trả lời đột nhiên dùng sức tung ra một chưởng đẩy lùi Cảnh Huệ Khanh rồi thừa cơ nhảy ra chạy liền một mạch.
Lần này nàng thực sự muốn thoát thân nên chạy rất nhanh giống như một chú chuột đanh tìm đường bỏ chạy chui qua chui lại, vậy mà chớp mắt đã mất dạng.
Cảnh Huệ Khanh đuổi theo tìm kiếm một hồi, vẫn không tìm thấy nàng, đành tức tối dậm chân, đi trở lại trong sân.
Nhạc Hạc thấy nàng tay không trở về liền ngạc nhiên hỏi :
– Bị ả chạy thoát à?
Cảnh Huệ Khanh ấm ức :
– Đúng vậy, đáng lẽ đã sắp đắc thủ rồi, nào ngờ sơ ý một chút liền bị ả chạy thoát.
Nhạc Hạc an ủi :
– Không sao, rất may tiểu đệ đã tóm được tên nầy, không uổng công chuyến đi lần này.
Cảnh Huệ Khanh giành lấy thanh kiếm của hắn, chỉ vào ngực của Chu Văn Phong lạnh lùng hỏi :
– Nói mau, ả trốn đi đâu rồi?
Chu Văn Phong mỉm cười :
– Cứ đâm tới đi.
Cảnh Huệ Khanh trừng mắt :
– Ngươi không sợ chết?
Chu Văn Phong :
– Không sai!
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
– Có thể ngươi là không thể chết, nhưng có sợ bị đầy đọa không?
Chu Văn Phong :
– Không sợ.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, hình như hắn đã chuẩn bi nhận lấy mọi sự đầy đoạ, dù chết cũng không đổi thái độ.
Cảnh Huệ Khanh rất nóng giận quay sang nói với Nhạc Hạc :
– Hạc đệ, ngươi định xử trí hắn thế nào?
Nhạc Hạc :
– Giao cho Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh :
– Trước khi giao cho Ngũ Lão hội ngươi không muốn tra hỏi hắn một phen à!
Nhạc Hạc :
– Đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nhưng không cần vội vàng.
Hắn bước tới cúi xuống bên mình Đặng Phúc áp tai vào ngực của lão, thấy tim vẫn còn đập liền nhẹ nhàng bồng lão lên :
– Tỷ tỷ, vị lão quản gia này còn chút hơi thở, chúng ta thử cứu chữa xem sao.
Vừa nói, vừa cất bước đi vào một gian đại sảnh.
Cảnh Huệ Khanh cũng kéo Chu Văn Phong đi theo.
Vào đến đại sảnh Nhạc Hạc để Đặng Phúc nằm dưới đất rồi thắp sáng một ngọn đèn, sau đó lấy ra một viên thuốc bọc sáp, bóp bể vỏ sáp, nhét viên thuốc vào miệng của Đặng Phúc.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ngươi cho lão uống thuốc gì vậy?
Nhạc Hạc :
– Thần Long Cứu Mạng đơn.
Cảnh Huệ Khanh ngạc nhiên hỏi :
– Ở đâu ngươi có?
Nhạc Hạc :
– Hai năm trước, lúc tiểu đệ mãn nghệ, gia sư có tặng cho tiểu đệ viên thuốc này và bảo rằng viên thuốc có thể cứu chữa người đang hấp hối.
Cảnh Huệ Khanh :
– Chỉ có một viên?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
– Lão đã sắp chết rồi, dù cho cứu sống được…
Nhạc Hạc cắt ngang :
– Gia sư cũng đã từng căn dặn tiểu đệ nên dùng viên thuốc này cho đúng chỗ, nhưng tiểu đệ cảm thấy vị lão quản gia này đã trung thành với chủ, thủy chung một lòng thật đáng nể đáng kính, cho nên dù có thể giúp lão sống thêm một ngày cũng không uổng phí.
Cảnh Huệ Khanh cười :
– Ngươi nói rất đúng.
Nhạc Hạc đặt Chu Văn Phong ngồi thoải mái trên một chiếc ghế rồi hỏi :
– Chu tổng tiêu đầu, tại hạ muốn hỏi ngươi một số việc, mong ngươi thành thật trả lời.
Chu Văn Phong lạnh nhạt :
– Chắc ngươi sẽ thất vọng.
Nhạc Hạc :
– Ngươi đã biết chắc không thể thoát được sao lại tự đày đọa mình như vậy?
Chu Văn Phong lạnh lùng :
– Hừ! Ta nói thật với ngươi một việc!
Nhạc Hạc :
– Cứ nói.
Chu Văn Phong :
– Ngươi định giao ta cho Ngũ Lão hội, để rữa sạch nỗi oan của ngươi có phải không?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy.
Chu Văn Phong :
– Vậy ngươi có biết từ đây đến Ngũ Lão hội, phải mất bao nhiêu ngày đường?
Nhạc Hạc :
– Nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày.
Chu Văn Phong cười :
– Đúng vậy, trong hai mươi ngày đó, chắc chắn có người sẽ đến giải thoát cho ta.
Nhạc Hạc :
– Cũng có thể như vậy.
Chu Văn Phong :
– Nhưng nếu trả lời hết các câu hỏi của ngươi có nghĩa là ta đã thố lộ bí mật, chẳng những họ sẽ không đến cứu ta mà còn giết ta diệt khẩu, cho nên hôm nay bất luận ngươi đày đọa ta như thế nào, ta cũng không tiết lộ nửa tiếng.
Nhạc Hạc cười :
– Có lý.
Chu Văn Phong cũng cười :
– Ngươi hiểu được thì tốt!
Nhạc Hạc nhún vai :
– Nhưng có một điều e rằng ngươi chưa suy nghĩ tới.
Chu Văn Phong :
– Chờ nghe cao kiến?
Nhạc Hạc mỉm cười :
– Ngươi tự cho rằng có thể chịu đựng mọi sự đày đọa?
Chu Văn Phong :
– Không có sự đày đọa nào đáng sợ hơn cái chết?
Nhạc Hạc :
– Chưa chắc.
Chu Văn Phong :
– Ngươi cứ thử xem.
Nhạc Hạc :
– Được, nếu ngươi chịu đựng được sự đày đọa do những hình phạt của ta thì ta không tra hỏi nữa.
Chu Văn Phong :
– Ngươi hứa chắc chứ?
Nhạc Hạc lại gật đầu lấy lại thanh kiếm từ tay Cảnh Huệ Khanh :
– Tỷ tỷ hãy ra ngoài một lát.
Cảnh Huệ Khanh mỉm cười gật đầu, rời khỏi dại sảnh đứng ở ngoài chờ đợi.
– Hừ!
Chu Văn Phong phát ra một âm thanh như cố gắng chịu đựng sự đau đớn, sau đó là tiếng nghiến răng, sau nữa là tiếng rên như đang ức chê sự đau đớn, như một con chó miệng bị bít lại, mình thì đang hứng chịu những nhát dao.
Một lát sau, âm thanh từ từ yếu dần rồi cuối cùng ngưng hẳn.
Giọng nói của Nhạc Hạc vang lên :
– Tỷ tỷ có thể vào rồi.
Cảnh Huệ Khanh trở vào đại sảnh liền thấy mười ngón tay của Chu Văn Phong đều bị chặt đi một đốt, máu chảy rất nhiều, sắc mặt của nàng liền trở nên trắng bệch vì nàng không dám tin rằng Nhạc Hạc có thể nhẫn tâm dùng những thủ đoạn tàn bạo như vậy đối với kẻ thù, tuy mười ngón tay bị đứt lìa thì chưa thể chết được nhưng nàng biết Nhạc Hạc đã dùng kiếm chặt đứt từng ngón một mà không phải chặt liền một lúc mười ngón, cho nên nàng lãnh hội được sự đau đớn mà Chu Văn Phong phải chịu đựng, nàng nghĩ rằng nếu là nàng chắc chắn không thể chịu đựng được sự đau đớn như vậy.
Rõ ràng Nhạc Hạc cũng đã dồn hết vũ khí mới dám ra tay, lúc này sắc mặt của hắn cũng trắng bệch, thấy Cảnh Huệ Khanh trở vào gượng cười :
– Tỷ tỷ hắn đã thắng rồi, quả nhiên hắn chịu đựng được.
Thật ra, Chu Văn Phong vì quá đau đớn nên đã ngất xỉu.
Cảnh Huệ Khanh cũng gượng cười :
– Sự chịu đựng của hắn cùng khá mãnh liệt, nhưng thủ đoạn của ngươi thật không cao minh.
Nhạc Hạc lộ vẻ ngượng ngùng :
– Tiểu đệ chỉ muốn buộc hắn nói ra tất cả sự thật, vì việc quan trọng trước mắt là tranh thủ thời gian.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ngươi hãy mau cầm máu cho hắn, nếu không hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Nhạc Hạc gật đầu, lấy ra một cái khăn từ người của Chu Văn Phong, xé ra làm hai, băng bó hai tay của hắn lại.
Cảnh Huệ Khanh :
– Ngươi còn tiếp tục tra hỏi hắn không.
Nhạc Hạc lắc đầu :
– Không, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan tri, bây giờ đành phải giao hắn cho Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh vừa định nói tiếp, bỗng thấy Đặng Phúc đang nằm dưới đất cử động liền vui mừng nói :
– Lão đã tỉnh rồi.
Nhạc Hạc liền cúi xuống lớn tiếng :
– Lão quản gia! Lão quản gia! Mau tỉnh dậy!
Đặng Phúc rên lên một tiếng, đôi mắt từ từ mờ ra nhìn Nhạc Hạc một hồi lâu mới lên tiếng :
– Ngươi là… Nhạc Hạc!
Nhạc Hạc gật đầu :
– Đúng vậy!
Đặng Phúc :
– Hắn đâu rồi?
Nhạc Hạc chỉ vào Chu Văn Phong đang ngồi trên ghế :
– Ở đây nè, hắn đã bị tại hạ khống chế.
Đặng Phúc nhìn theo hướng chỉ của Nhạc Hạc, mặt lộ vẻ hân hoan, chậm rãi nói :
– Tốt lắm, còn tiện nhân kia đâu?
Nhạc Hạc :
– Bị ả trốn thoát rồi.
Đặng Phúc than thở :
– Thật đáng tiếc, các ngươi… có biết ả là ai không?
Nhạc Hạc :
– Ả là ái thiếp thứ hai của Đặng Thịnh Long, Phạm Quế Anh.
Đặng Phúc :
– Đúng vậy, chính là ả.
Cảnh Huệ Khanh hỏi :
– Lão có biết ả trốn đi đâu không?
Đặng Phúc :
– Không biết, ả và hắn… hôm qua bỗng nhiên cùng vào trang… các ngươi đã biết hắn là ai rồi chứ?
Nhạc Hạc :
– Hắn chính là Tổng tiêu đầu của Thiên Mã Tiêu Cục Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong.
Đặng Phúc :
– Không, không phải.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
– Không phải?
Đặng Phúc :
– Hắn… hắn là Âu Dương Trường Phong.
Vừa nói xong bốn tiếng “Âu Dương Trường Phong” đột nhiên cả người lão như trái bóng xì hơi, đôi mắt trợn trắng, tắt thở.
Nhạc Hạc hoảng hốt liền dùng tay kéo lão, lớn tiếng :
– Lão quản gia! Lão quản gia!
Nhưng Đặng Phúc như một ngọn đèn đã cạn dầu không có phản ứng gì cả.
Cảnh Huệ Khanh thở dài :
– Lão đã bị nội thương rất nặng, viên Thần Long Cứu Mạng đơn cũng không thể cứu sống lão.
Nhạc Hạc rất ủ rũ, im lặng một hồi mới đứng dậy, quay nhìn Chu Văn Phong, mắt lộ vẻ khó hiểu :
– Hắn là Âu Dương Trường Phong? Sao hắn lại là Âu Dương Trường Phong được?
Cảnh Huệ Khanh :
– Nếu hắn là Âu Dương Trường Phong, vậy tại sao Chu Trung Hòa lại là em họ của hắn?
Nhạc Hạc bước tới rờ vào khuôn mặt của Chu Văn Phong, rồi vuốt tóc của hắn lên quan sát tỉ mỉ, liền phát hiện điều bí mật, liền giở từ chân tóc ra một lớp da kéo thẳng xuống dưới cổ.
Thì ra đó là một chiếc mặt nạ da người!
Khuôn mặt sau chiếc mặt nạ, chính là khuôn mặt của Âu Dương Trường Phong!
Cảnh Huệ Khanh kinh ngạc :
– Quả nhiên là hắn! Nhưng tại sao hắn giả dạng Chu Văn Phong?
Nhạc Hạc cất chiếc mặt nạ da người vào mình :
– Hắn đã giết Chu Văn Phong rồi lột da mặt của hắn!
Cảnh Huệ Khanh :
– Đó là việc mới đây, hay là đã lâu rồi?
Nhạc Hạc :
– Tiểu đệ nghĩ đã lâu rồi.
Cảnh Huệ Khanh :
– Vậy thì tại sao hắn dám đến tìm “Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa”?
Nhạc Hạc :
– Ta cũng không biết.
Cảnh Huệ Khanh :
– Biết đâu cả “Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa” cũng là đồ giả mạo?
Nhạc Hạc :
– Có thể.
Bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :
– Không đúng.
Nhạc Hạc ngước mất nhìn nàng hỏi :
– Tại sao?
Cảnh Huệ Khanh :
– Chắc Chu Trung Hòa không phải là đồ giả mạo, sở dĩ Âu Dương Trường Phong đến Bạch Hạc sơn trang để tìm hắn, vì hắn đã sắp đặt một âm mưu.
Nhạc Hạc :
– Nghĩa là sao?
Cảnh Huệ Khanh :
– Hôm đó ngươi giả dạng Âu Dương Trường Phong đột nhập Thiên Mã tiêu cục ném chiếc hộp cho “Chu Văn Phong”, bảo hắn lập tức giao đến chỗ Thiên Ma mà hắn chính là Âu Dương Trường Phong đương nhiên phải biết đó là mưu kế của chúng ta, đúng không?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
– Hắn liền tương kế tựu kế mang theo chiếc hộp khởi hành đến phái Bạch Hạc, vào Bạch Hạc sơn trang gặp gỡ Chu Trung Hòa, cố ý bảo rằng sẽ đến phái Huỳnh Sơn khiến Chu Trung Hòa trở thành một nhân chứng. Sau đó mới đến phái Huỳnh Sơn, đến dưới thành Cổ Phong, hắn lại cố tình để ngựa ở cánh rừng dưới phong, để chúng ta tưởng rằng đã lên phong, thật ra hắn chưa hề lên phong mà đã lén lút bỏ đi.
Nhạc Hạc gật đầu gượng cười :
– Đúng vậy, bây giờ đã có thể xác định đúng là phái Huỳnh Sơn bị vu oan. Gã này thật đáng sợ, không những đã dụ chúng ta đi vào con đường cùng mà còn khiến cho phái Huỳnh Sơn và phái Bạch Hạc đại động can qua.
Cảnh Huệ Khanh :
– May mà gã đã rơi vào tay của chúng ta, chúng ta chỉ cần giao hắn cho Ngũ Lão hội, sự hiểu lầm của phái Huỳnh Sơn và phái Bạch Hạc liền có thể hóa giải.
Nhạc Hạc :
– Đúng, chúng ta nên lập tức khởi hành đến Ngũ Lão hội sớm ngày nào thì cuộc can qua của phái Huỳnh Sơn và phái Bạch Hạc được chấm dứt sớm ngày đó.
Cảnh Huệ Khanh :
– Chúng ta hãy trở về Lạc Dương Cổ thành gặp Tư Mã tiền bối trước, đến khi trời sáng, sẽ mướn xe chở tên tặc tử này đến Ngũ Lão hội… đi thôi!
Nhạc Hạc :
– Chờ một lát, đợi tiểu đệ chôn cất thi hài của lão quản gia rồi hãy đi.
Cảnh Huệ Khanh :
– Được, ta canh giữ tên tặc tử này ngươi chôn cất mau lên.
Nhạc Hạc liền ôm thi thể của Đặng Phúc lên, đến phía sau Ngộ trang tìm một khoảng đất trống, dùng kiếm đào một cái hố, chôn cất Đặng Phúc xong đã mất hơn nửa giờ.
Trở về trong sân hai người liền áp giải Âu Dương Trường Phong rời khỏi Ngộ trang lập tức khởi hành về Lạc Dương.
Về đến Lạc Dương trời đã sắp sáng.
Lúc này cửa thành vẫn chưa mở, vì có dẫn theo một người, nên họ không tiện đi vào bằng cửa thành. Nhạc Hạc liền cột Âu Dương Trường Phong vào lưng đến một nơi hẻo lánh dưới chân tường thành, thi triển khinh công vượt qua tường thành…
Về đến trước của Cổ Thành, gọi rất lâu mới có một tên tiểu nhị ra mở cửa, hắn còn nhận ra Nhạc, Cảnh hai người, nhưng thấy Nhạc Hạc có còng theo một người mình đầy mấu me liền hoảng sợ nói :
– Mẹ ơi! Người này bị sao thế?
Nhạc Hạc :
– Đừng la lớn, người này là bạn của ta, hắn bị kẻ xấu đả thương, mau dẫn bọn ta vào phòng, để ta chữa trị cho hắn.
Tiểu nhị hoảng sợ :
– Vâng vâng hãy đi theo tại hạ!
Dứt lời liền dẫn bọn họ vào trong.
Nhạc Hạc hỏi :
– Ông lão đi chung với bọn ta đêm qua lão có về đây chưa?
Tiểu nhị :
– Về rồi, cũng vừa mới về đến thôi…
Nhạc Hạc :
– Bọn ta đói rồi, chút nữa nhớ đem chút thức ăn đến bọn ta.
Tiểu nhị :
– Được, được.
Dứt lời đã đến dãy phòng ở phía sau khách sạn.
– Ông lão đó ở trong gian phòng này, hai vị muốn gặp lão trước không?
Nhạc Hạc :
– Muốn, dẫn chúng ta vào phòng của lão trước đi.
Tiểu nhị vừa định đến gõ cửa thì cửa phòng đã tự mở ra, Thiết Đản Khách Tư Mã Như Long vừa vui mừng vừa ngạc nhiên từ trong phòng bước ra :
– Nhạc Hạc, các ngươi đã về rồi à… ồ! Hắn là ai?
Nhạc Hạc nháy mắt với lão :
– Là bạn của tại hạ, hắn bị bọn xấu đả thương.
Tư Mã Như Long :
– Ồ!
Nhạc Hạc quay lại nói với tiểu nhị :
– Tiểu nhị ca, hãy nhanh chóng mang thức ăn đến cho bọn ta, chút nữa ta sẽ thưởng chút tiền cho ngươi.
Tiểu nhị vâng lời liền cất bước bỏ đi.
Nhạc Hạc cùng Cảnh Huệ Khanh bước vào phòng, thả Âu Dương Trường Phong xuống.
Bây giờ, Âu Dương Trường Phong đã tỉnh nhưng vì mười ngón tay đã bị chặt đứt lại bị điểm huyệt tê, nên đành để cho Nhạc Hạc điều khiển không một chút phản ứng.
Tư Mã Như Long thấy mười ngón tay của hắn bị chặt đứt, càng kinh ngạc hơn khẽ hỏi :
– Người này là ai?
Nhạc Hạc mỉm cười :
– Âu Dương Trường Phong.
Tư Mã Như Long ồ một tiếng :
– Thì ra hắn chính là Âu Dương Trường Phong, làm thế nào các ngươi tóm được hắn?
Nhạc Hạc không trả lời, lại cười :
– Hắn còn một danh hiệu khác là Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong.
Tư Mã Như Long chưng hửng, thất thần :
– Cái gì?
Nhạc Hạc liền kể lại họ phát hiện người trung niên đi vào Thiên Mã tiêu cục như thế nào và việc theo dõi hắn đến Ngộ trang và tình hình xảy ra tại đó.
Tư Mã Như Long rất đỗi ngạc nhiên, nhìn Âu Dương Trường Phong nói :
– Vậy hôm đó người mang chiếc hộp đến phái Huỳnh Sơn chính là gã?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy, tất cả đều là quỷ kế của hắn?
Tư Mã Như Long :
– Tại sao hắn lại giả danh “Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong”?
Nhạc Hạc lấy chiếc mặt nạ da người cho lão xem :
– Hắn đã giết Chu Văn Phong lột da mặt của hắn để làm thành chiếc mặt na da người này.
Tư Mã Như Long lắc đầu :
– Khủng khiếp, khủng khiếp…
Cảnh Huệ Khanh hỏi :
– Lão tiền bối có phát hiện gì không?
Tư Mã Như Long :
– Không có, lão căn giữ ở phía sau tiêu cục một lúc, thì đã thấy đói bụng, rồi bỏ đi ăn cơm. ăn cơm xong rồi trở về chỗ cũ canh giữ, đứng đó không hơn hai giờ, vì không phát hiện được điều gì mới quay lại cửa chánh để tìm các ngươi, ai ngờ các ngươi đã biến mất. Lão tưởng các ngươi đã vào trong tiêu cục, nên vào trong để tìm kiếm, ông lão giữ nhà bảo không hề gặp các ngươi, lão đành tìm kiếm khắp thành, mới vừa về đến khách sạn…
Lão ngưng một lát rồi chăm chú nhìn vào mặt của Âu Dương Trường Phong hỏi :
– Hắn ngoan cố không chịu nói một tiếng nào hết, đúng không?
Nhạc Hạc :
– Đúng vậy, cho nên tại ha quyết định giải giao hắn đến Ngũ Lão hội để Ngũ Lão hội tra hỏi hắn.
Tư Mã Như Long đến gần Âu Dương Trường Phong, bằng giọng lạnh lùng :
– Âu Dương Trường Phong trước sau gì ngươi cũng phải cung khai, sao không khai hết sự thật bây giờ, để khỏi phải chịu sự đau đớn đọa đày?
Âu Dương Trường Phong :
– Cho các ngươi biết ta không đến Ngũ Lão hội đâu, trong vòng hai mươi ngày, chắc chắn sẽ có ngươi đến cứu ta!
Tư Mã Như Long :
– Ngươi muốn nói dù lão có đi hộ tống cũng không giữ được ngươi?
Âu Dương Trường Phong :
– Không sai.
Tư Mã Như Long liền cười ha hả :
– Vậy thì phải lãnh giáo xem sao, việc khác thì lão không dám nói, chứ việc giải giao người cho Ngũ Lão hội thì lão tin rằng sẽ không bao giờ sơ suất.
Âu Dương Trường Phong :
– Cứ chờ xem!
Tư Mã Như Long :
– Lão muốn hỏi ngươi một vài vấn đề ngươi trả lời hay không cũng không sao…
Ngươi giết hại Chu Văn Phong vào lúc nào?
Âu Dương Trường Phong :
– Vấn đề này ta có thể trả lời. Chu Văn Phong chết cách đây năm năm…
Tư Mã Như Long :
– Vấn đề thứ hai: Vu Bảo Thoa và Phạm Quế Anh là do ngươi dụ dỗ bỏ đi?
Âu Dương Trường Phong :
– Vấn đề này cũng có thể trả lời… Không sai!
Tư Mã Như Long :
– Tại sao ngươi lại làm việc phản nghịch như vậy?
Âu Dương Trường Phong cười lạnh lùng :
– Đó không phải là chuyện phản nghịch, họ không thích Đặng Thịnh Long mà lại thích ta, nên ta đã dẫn họ đi.
Tư Mã Như Long :
– Còn Vu Bảo Thoa đâu?
Âu Dương Trường Phong :
– Chết rồi.
Tư Mã Như Long :
– Chết như thế nào?
Âu Dương Trường Phong :
– Vấn đề này ta không muốn trả lời.
Tư Mã Như Long :
– Vậy lão phu đành phải trả lời thế ngươi, sau khi Vu Bảo Thoa và Phạm Quế Anh đi theo ngươi, họ thường ghen tuông với nhau, vì ngươi thích Phạm Quế Anh hơn, vây nên đã cùng Phạm Quế Anh giết chết ả đúng không?
Âu Dương Trường Phong cười :
– Ngươi đã trả lời thế ta thì đâu cần hỏi đúng hay sai!
Tư Mã Như Long :
– Vấn đề thứ ba! Ai trong hai ả đã ra tay sát hại Cảnh Huệ Từ?
Âu Dương Trường Phong :
– Vu Bảo Thoa.
Tư Mã Như Long cười lạnh lùng :
– Không nên đổ tất cả tội lỗi lên đầu của người đã chết.
Âu Dương Trường Phong :
– Đó là sự thật.
Tư Mã Như Long :
– Vấn đề thứ tư: Ai là hung thủ đã sát hại Kiếm Quân Tử Nhạc Nhứt Thực?
Âu Dương Trường Phong :
– Không biết!
Tư Mã Như Long :
– Ngươi mau khai thật, lão có thể chữa trị vết thương trên các ngón tay của ngươi.
Âu Dương Trường Phong :
– Xin đa tạ.
Tư Mã Như Long :
– Tội trạng của ngươi đã đầy đủ chứng cứ, không cung khai cũng không thể giảm nhẹ tội danh, tại sao tự hành hạ mình như vậy?
Âu Dương Trường Phong :
– Nếu như ta sợ thì mười ngón tay của ta đâu đến nỗi đứt lìa.
Tư Mã Như Long :
– Về việc gặp nạn của Ngũ lão ngươi có thể tiết lộ điều gì không?
Âu Dương Trường Phong :
– Không!
Tư Mã Như Long :
– Còn Thiên Ma?
Âu Dương Trường Phong :
– Cũng không.
Tư Mã Như Long lạnh lùng :
– Ngươi quá ngoan cố, sau này còn nhiều cực hình đang chờ ngươi!
Âu Dương Trường Phong cười ha hả :
– Ta sẵn sàng chờ đón!
Tư Mã Như Long quay sang Nhạc Hạc :
– Chúng ta cần có một chiếc xe, ngươi biết có thể mua ở đâu không?
Nhạc Hạc gật đầu :
– Biết khi trời sáng tại hạ sẽ đi mua.
Lúc đó tên tiểu nhị lúc nãy mang một mâm thức ăn đi vào :
– Các vị quan khách, tại hạ đã nấu cho các vị bốn tô mì…
Nhạc Hạc bảo hắn để trên bàn rồi cho hắn một chút tiền, vẫy tay :
– Được rồi, ngươi đi nghỉ đi.
Tiểu nhị liền cảm tạ rồi lui ra.
Nhạc Hạc đến đóng cửa lại rồi cùng Tư Mã Như Long và Cảnh Huệ Khanh ngồi quanh chiếc bàn để ăn mì.
Mỗi ngươi ăn hết một tô, còn chừa lại một tô, Nhạc Hạc hỏi Âu Dương Trường Phong :
– Ngươi ăn không?
Âu Dương Trường Phong cười :
– Nếu ngươi cho ta ăn thì phải giải huyệt cho ta, ngươi có dám không?
Nhạc Hạc không trả lời bước tới vỗ vào mình hắn một cái đã giải huyệt cho hắn :
– Ăn đi!
Âu Dương Trường Phong không ngờ hắn lại dám giải huyệt cho mình, liền cười ha hả :
– Ngươi phải cẩn thận, nếu sơ hở ta sẽ bỏ trốn?
Nhạc Hạc cười lạnh lùng :
– Nếu ngươi nghĩ rằng có thể trốn thoát thì cứ thử xem.
Âu Dương Trường Phong cảm thấy huyết mạch và chân khí trong người đã thông suốt liền chậm rãi đứng dậy bước đến ngồi xuống cạnh bàn cầm đũa lên ăn mì.
Mười ngón tay của hắn đều bị đứt một đốt, vẫn còn đang rỉ máu nhưng hình như hắn cảm thấy không có việc gì xảy ra, không hề lộ vẻ đau đớn.
Bọn Nhạc Hạc ba người đứng bên cạnh nhìn hắn ăn, đều rất khâm phục biểu hiện và dũng khí của hắn.
Bỗng nhiên Nhạc Hạc lên tiếng :
– Ta còn một vấn đề nghĩ mãi không hiểu…
Âu Dương Trường Phong vừa ăn vừa cười :
– Đừng quên thỏa hiệp của chúng ta, ngươi không còn quyền đặt câu hỏi nữa.
Nhạc Hạc :
– Ngươi có thể không trả lời.
Âu Dương Trường Phong :
– Được, ngươi cứ hỏi xem.
Nhạc Hạc :
– Ngươi đã biết bọn ta đột nhập vào trang tại sao không né tránh?
Âu Dương Trường Phong, hơi ngạc nhiên rồi cười :
– Câu hỏi của ngươi quá ngây ngô, nếu ta biết bon ngươi đã vào trang, lẽ nào lại không né tránh?
Đến lượt Nhạc Hạc ngạc nhiên, liền lên tiếng hỏi :
– Ngươi không biết?
Âu Dương Trường Phong ừ một tiếng rồi tiếp tục cúi xuống ăn.
Nhạc Hạc :
– Người trung niên đó không thông báo với ngươi à?
Âu Dương Trường Phong lại ngạc nhiên ngước dầu lên :
– Người trung niên nào?
Nhạc Hạc :
– Người trung niên đó vào trang trước bọn ta, đáng lẻ hắn phải thông báo với ngươi chứ.
Khuôn mặt Âu Dương Trường Phong lần đầu tiên lộ vẻ ngạc nhiên :
– Trước các ngươi đã có một người trung nên vào trang à?
Nhạc Hạc :
– Không sai, tối hôm đó bọn ta canh giữ ở bên ngoài Thiên Mã tiêu cục, thấy hắn đi vào tiêu cục rồi trở ra, bọn ta đã theo dõi hắn đi ra khỏi thành và đến tận Ngộ trang.
Âu Dương Trường Phong càng kinh ngạc hơn, liếc nhìn Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long :
– Thật là việc lạ, ta đâu có gặp hắn đâu!
Nhạc Hạc :
– Sau khi bọn ta vào trang đến lúc tóm được ngươi vẫn không thấy hắn lộ diện, cho nên ta nghĩ mãi không hiểu.
Âu Dương Trường Phong nhếch môi cười lạnh lùng :
– Hừ! Theo lời ngươi nói hình như gã trung niên đó đã cố tình dẫn dụ các ngươi đến Ngộ trang để tóm cổ ta!
Nhạc Hạc :
– Ngươi nghĩ như thế à?
Âu Dương Trường Phong không trả lời lắng nhìn hắn hỏi lại :
– Chính mắt ngươi nhìn thấy hắn đi vào tiêu cục?
Nhạc Hạc gật đầu :
– Đúng vậy.
Âu Dương Trường Phong :
– Hình dạng của hắn ra sao?
Nhạc Hạc :
– Hắn khoảng bốn mươi điện mạo và thân hình đều bình thường nhưng hình như võ công của hắn khá lắm.
Âu Dương Trường Phong cố gắng suy nghĩ, nhìn dáng vẻ của hắn thì có thể biết trong lòng hắn đang tràn đầy nghi vấn.
Tư Mã Như Long :
– Đoán được hắn là ai chưa?
Âu Dương Trường Phong :
– Hừ! Đoán không ra, nhưng ta dám quả quyết bảo rằng hắn đã cố ý đẫn dụ các ngươi đến Ngộ trang để tóm cổ ta!
Nhạc Hạc :
– Nhưng bọn ta đâu có quen biết với hắn.
Âu Dương Trường Phong cười lạnh lùng :
– Ta sẽ làm rõ việc này!