Đọc truyện Bạn Thân: Yêu Nhau Đi? – Chương 5: Cái nhìn thấu xương
Hôm sau, lại bắt đầu một ngày dài đi học.
Trình Phương Chu hôm nay muốn đi xe đẹp, cho nên liền đi xe đạp, nhưng mà người đạp lại là hắn chứ không phải cô.
Thiên Sở Mộc chắn cái lưng dài trước mắt, vốn là không nhìn thấy gì, nhưng mà cô vẫn thấy thích.
“Cậu đã học bài chưa?”_Thiên Sở Mộc vừa đạp vừa hỏi.
Cô còn đang ngay người ra, học bài?
Hom nay có bài kiểm tra gì nữa sao?
“Biết ngay là cậu chưa học bài mà_”Không nghe cô đáp, hắn cũng thầm đoán ra.
“Hôm nay có bài kiểm tra?”.
“Có, kiểm tra môn văn”..
“Trời ạ! Tưởng gì, cái đó thì dẽ rồi, mình còn tưởng là môn toán đấy chứ!”.
“Cậu khá tự tin?”.
“Sở Mộc, là bạn bấy lâu nay cậu còn chưa hiểu mình nữa à? “.
“Ừ”.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện cũng đến trường.
Hắn đậu xe xong, lấy hai cái cặp xách lên.
Vừa đi được mấy bước chân, một trái anh ở đâu bay tới, hắn tinh mắt, dùng lưng đỡ lấy trái banh cho cô.
Thấy anh nhăn nhó cô hỏi:”Cậu sao vậy?”.
Thiên Sở Mộc giận dỗi:”Cậu không thấy trái banh hay sao hả? Tại sao không né?”.
Trình Phương Chu cười tít mắt:”Bởi vì mình biết cậu sẽ bảo vệ mình”.
Cô biết trái banh bay đến chứ, chỉ là muốn xem xem hắn có làm như trong mấy bộ phim học đường hay không?
Đúng là như cô nghĩ mà?
Thiên Sở Mộc bị nous trúng, nín bặt đi, sau đó chuyển dời đôi mắt lạnh lùng về phía trái banh đã bay tới, một cái nhìn thấu xương cho bọn chơi banh mà không biết giữ kĩ.
Cái nhìn đó, khiến cho họ run nhẹ một cái rồi chạy đi.
Hắn đi lên lớp rất nhanh, để cô chạy theo đến hụt hơi.
“Sao cậu đi nhanh quá vậy?”_Trình Phương Chu thở hì hộc, hai tau chóng xuống đầu gối mà thở.
Thiên Sở Mộc tựa lưng lên tường, thản nhiên đáp:”Bởi vì mình biết cậu sẽ đuổi theo không kiệp”.
“Cậu…..”_cô chỉ tay lên mặt hắn.
Thiên Sở Mộc nhếch môi đầy tà mị:”Sau này đừng có đói chọi với mình, cậu thua chắc”.
Trình Phương Chu bừng phẫn nộ:”Cậu nói cái gì hả? Thua sao? Chưa thử chưa biết”.
Và rồi, cô tiếp tục đuổi theo anh lên đến tận lớp.
Ngay lúc đó, ở một góc khuất của cầu thang, Kiều Phỉ Mộng bước ra cùng hai cô gái điiệu đà khác.
“Chị Mộng, chị có thể bỏ qua cho con nhỏ đó sao?”_cô gái tóc nâu nổ với giọng chua chát.
Kiều Phỉ Mộng giậm chân:”Bỏ qua? Không có khả năng, con ranh đó. Nhất định tao phải cho nó một bài học”..
“Tụi em sẽ tiếp sức cho chị?”_cô gái tóc đen cũng chen chúc vào.
– ——còn—