Đọc truyện Bạn Thân: Yêu Nhau Đi? – Chương 13: Đừng đụng vào cô gái của tôi
Thiên Sở Mộc rất thảm nhiên nắm tay cô, điều đo khiến cô phải mở to mắt nhìn hắn.
Hắn dẫn cô vào bên trong quầy bán, vừa chọn được một chỗ ngồi thuận mắt, chưa kịp đặt mông xuống thì có một cặp đôi chen chân vào,cô bạn gái ngồi xuống trước, Trình Phương Chu vừa chuẩn bị ngồi thì cô bị tên kia đẩy ngã, Thiên Sở Mộc đứng phía sau, bắt cô kịp, không để cô ngã xuống.
Trình Phương Chu tự nhiên cảm thấy ở đây lạnh hẳn lên, mở điều hòa tận 0°C luôn sao?
Thiên Sở Mộc đẩy cô ra phía sau, một tay anh nắm cổ áo của tên kia, cất giọng lạnh như băng:”Đừng đụng vào cô gái của tôi”.
Tên kia sợ đến rin lẩy bầy, ríu rít:”Vâng, vâng, tôi biết rồi, cậu, cậu hãy bỏ tôi xuống cái đã”.
Trình Phương Chu một phen kinh hồn, Thiên Sở Mộc chỉ với một tay mà nâng cả cơ thể của tên kia lên, chân không chạm đất.
“Sở Mộc, tha cho hắn ta đi”_Trình Phương Chu kéo kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói. Vì cô biết hắn thật sự nổi giận rồi.
“Ừ” Thiên Sở Mộc từ từ bỏ hắn ta ra, hắn ta ngay lập tức kéo bạn gái của mình sang bàn khác, nhường bàn kia lại cho cô và hắn.
Hai người ngồi xuống, trong khi đợi xuất đùi gà chiên thì cô mới dám lên tiếng hỏi:”Sở Mộc, vừa nãy cậu bảo, đừng đụng vào cô gái của tôi là sao vậy? Ý nói tôi à?”
“Có vấn đề gì sao?”_Thiên Sở Mộc lấy điện thoại ra lướt lướt.
“Không, không có gì”_Trình Phương Chu lấy lại bình tĩnh một chút, hắn bảo cô gái của hắn sao?
Azz, vui chết mất rồi?
“Ở đây có tôm, cậu ăn không?”.
“Muốn ăn, muốn ăn”.
“Trẻ con?”.
Thiên Sở Mộc đặt điện thoại xuống, đứng dậy, đi đến quẩy, gọi thêm phần tôm hấp.
Ước chừng nửa tiếng sau, đùi gà và tôm mới được mang ra, Thiên Sở Mộc không ăn gà, mà ngồi bốc vỏ tôm, không biết để làm gì nữa?
Trình Phương Chu thấy hắn không ăn, liền cầm một cái đùi gà đưa trước mặt hắn:”Sở Mộc, cậu cũng ăn đi?”.
“Không thích ăn”_Thiên Sở Mộc cẫn dán mắt vào bốc vỏ tôm.
“Vậy cậu thích ăn gì?”_Trình Phương Chu đem đùi gà đặt lại đĩa.
Còn một cái thì đáng ăn dang dở, miệng chép chép.
“Thích ăn cậu”.
Nghe xong cái trả lời kia, Trình Phương Chu bị ho sặc sụa:”Cậu, cậu đùa vui thật?”.
“Tôi không đùa đâu?”
“Được rồi, ăn đi, ăn đi”.
Thiên Sở Mộc mỉm cười, trêu cô vẫn là niềm vui của hắn?
Sau khi cô đã ăn xong tận mười hai cái đùi gà chiên, nhưng vẫn còn muốn ăn. Tất nhiên Thiên Sở Mộc không cho. Hắn đẩy khâu đựng tôm đã được bóc vỏ sang cô:”Ăn tôm đi, đùi gà ăn nhiều rồi khi khác lại ăn tiếp”.
“Nhưng mà mình vẫn còn muốn ăn đùi gà cơ mà?”.
“Nghe lời”.
Hắn không thích nói nhiều, thẳng thừng quát, cô lập tức nín bặt đi. Sợ toe toét rồi, không có gì đáng sợ hơn Thiên Sở Mộc
– ——-Còn—–