Đọc truyện Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!! – Chương 93
Tuyết Hoa hỏi tôi có còn nhớ lần hai đứa lén vào phòng Thiên Huy không? Đây là chuyện xảy ra từ lúc Thiên Huy bắt đầu quen Nhu Ngọc. Khi ấy hắn vốn muốn tôi và Tuyết Hoa mở to mắt chứng kiến cái gì gọi là đỉnh cao của cưa gái. Sau đó tôi và Tuyết Hoa nhân lúc hắn không có ở nhà lẻn vào phòng lục lọi linh tinh.
Không hiểu vì sao Tuyết Hoa đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng tôi vẫn gật đầu bảo còn nhớ
” Lần đây tìm được một cái hộp khóa kín, mật mã mở hộp bị tao đoán một lần là đúng”
– Hộp? Đúng là có
” Mật mã mở hộp là ngày sinh của mày, tao cũng chưa kịp xem trong hộp chứa gì”
Tuyết Hoa nhún vai tỏ vẻ, sau đó lại nói
” Lúc đầu tao luôn khuyên đừng yêu Thiên Huy. Thật ra người ngoài cuộc nhìn chuyện gì cũng rõ ràng hơn, hắn thích mày tao nhìn ra. Nếu không phải thích mày hắn cũng chẳng vì mày làm nhiều chuyện như vậy”
Nếu không phải thích tôi hắn cũng không đột nhiên xuất hiện đưa tôi về nhà, đợi tôi tan học, vội vã chạy đến vì một cuộc gọi, bao dung tôi rất nhiều lần.
” Dù mày muốn làm gì tao cũng đều ủng hộ mày”
Đây là câu cuối cùng tôi nghe được từ Tuyết Hoa trước khi màn hình máy tính trở về một khoảng trống.
***
Thiên Huy rất nhiều lần đến tìm tôi, chỉ cần tôi không muốn gặp hắn sẽ không cưỡng ép vẫn luôn đứng bên ngoài đợi tôi.
Sớm hay muộn cũng sẽ gặp, nghĩ thông rồi thì không thể trốn tránh.
Tách hồng trà tỏa khói trắng lượn lờ, hương vị thanh thuần lại ngọt ngào kì thật không phù hợp cho một buổi chiều muộn ảm đạm.
Tôi đem tách trà đẩy đến trước mặt Thiên Huy rồi đến ghế đối diện ngồi xuống.
Hắn chăm chú nhìn tôi lại như trốn tránh không muốn nhìn, không vội vàng khẩn trương giống như vốn không có gì để nói, vì vậy tôi mở lời trước
– Cậu đến đây làm gì?
– Là tớ sai, xin lỗi
– Cậu sai? Sai ở đâu? Sao tớ lại không biết vậy? Là sai khi lựa chọn Nhu Ngọc hay sai khi bỏ mặc tớ? Lúc tớ cần cậu ở đâu?
– Khả Vy
– Đủ rồi, tớ hiện tại vẫn rất bình tĩnh, cậu có thể giải thích rồi đấy. Sao vậy, vẫn không chịu giải thích?
– Tớ chỉ đơn thuần chăm sóc Nhu Ngọc.
– Nói hay lắm, chỉ đơn thuần chăm sóc, tận tình đến mức bỏ cả bạn gái.
Biểu cảm của hắn trong phút chốc ngưng trệ, ánh mắt khẽ nheo lại như khổ sở.
Tôi thu lại tâm tình kích động, mắt đối mắt với hắn, có một điều mà tôi vẫn muốn hỏi một điều tôi vẫn muốn níu kéo.
– Tớ chỉ hỏi cậu câu cuối cùng, đi cùng tớ hay ở lại với cô ấy, hiện tại đều tuỳ cậu chọn.
Không hiểu sao nụ cười lại hiện trên môi tôi, không có tấm gương nào trước mặt tôi không biết bây giờ mình khó coi méo mó đến thế nào.
Tôi cũng không ngờ hiện tại mình lại có thể cười mặc dù nụ cười này chẳng mấy vui vẻ
Thiên Huy hơi cúi đầu, trầm trầm giọng trả lời
– Người tớ thích là cậu, trước hay sau đều là cậu.
– Vậy được, tớ chờ cậu chứng minh.
Chỉ cần hắn xuất hiện bên tôi tôi có thể không tính toán bất cứ điều gì.
Tôi dù có mềm lòng yếu đuối cũng sẽ không chấp nhận người mình yêu quan tâm một cô gái khác, bất kể sự quan tâm ấy có xuất phát từ tình cảm hay không.
Tôi kéo lại tấm áo khoác mỏng, cả người đều thấy nặng nề mệt mỏi, tầm mắt nặng trĩu xuống.
Vốn định về phòng ngủ thêm một chút khi đứng lên lại đụng phải một người, vậy mà Thiên Huy đã đến bên cạnh, cánh tay vươn ra dừng trên đỉnh đầu tôi. Tôi gạt tay hắn ra lại dùng lực đẩy hắn lùi về sau mấy bước, lạnh nhạt trừng hắn.
Thiên Huy bị hành động bất ngờ ép lảo đảo lùi về sau, bàn tay nắm hờ trong không trung. Chỉ đứng đó nhìn tôi, tôi biết hắn đang đau lòng.
– Cậu có lẽ sốt rồi
– Ừ
Tôi trả lời một tiếng làm như không có gì thong thả trở về phòng
***
Người trong gương không nhìn thấy nét xinh đẹp vẻ mặt hốc hác, mắt lại sưng đỏ, nếu tôi nói là do đêm qua không ngủ được liệu có ai tin không nhỉ?
Dùng nước rửa sạch mặt cho tỉnh táo vậy mà lại thấy dòng chất lỏng trên mặt nóng hổi. Tôi chỉ có thể giả vờ như không có gì trước mặt hắn, nhưng khi không nhìn thấy hắn nữa lại không giữ được nước mắt.
***
Xung quanh đây có rất nhiều người, đều là những khuôn mặt xa lạ. Cô bé túm chặt vạt áo đồng phục vò đến nhàu nát, hoảng sợ đứng giữa sân trường rộng lớn.
Nơi này sao lại nhiều người thế?
Lớp học của mình nằm ở đâu?
Giáo viên chủ nhiệm là ai?
Mẹ đi đâu mất rồi?
Cô bé cái gì cũng không biết nước mắt đã trực chờ lăn xuống. Muốn về nhà xem Tom và Jerry, muốn ăn kem ba làm, ai muốn đi học chứ.
– Tìm thấy rồi!
Giọng nói ngây thơ của một bé trai vang lên có phần trách cứ lại có phần mệt mỏi. Cậu bé chống hai tay lên gối thở dốc nheo nheo mắt nhìn.
– Diệp Khả Vy, đã không phân biệt được đông tây nam bắc, đã mù đường bẩm sinh mà còn dám chạy loạn, giỏi nhỉ.
– Hức…oa mẹ ơi, muốn mẹ cơ, hức…Mẹ có người mắng con…
– Đừng khóc đừng khóc tớ sai rồi, đừng có khóc mà.
Khi ấy chính bản thân Thiên Huy cũng không hiểu tại sao mỗi lần hắn đến gần đều doạ cô bé này sợ đến phát khóc, lần đầu tiên gặp mặt đã vậy rồi, ngày đầu đến trường cũng vậy nữa, hắn chỉ lo lắng thôi mà hắn đã sai ở đâu sao?
– Được rồi đừng khóc nữa. Cho cậu kẹo không được khóc nữa.
– Có kẹo? Kẹo cam cơ
– Ách, hiện tại không có
Một nam nhi đại trượng phu ai lại suốt ngày cầm kẹo trong người chứ?
Mắt thấy cô bé kia lại sắp khóc đến nơi hắn thật sự rất đau đầu, luống cuống không biết làm gì. Cô bé đột nhiên giơ ngón tay ngắn ngủn bé bé ra trước mắt hắn.
– Không cần cậu cho kẹo, chỉ cần sau này tớ đi lạc cậu có thể tìm ra tớ là được. Mẹ bảo Vy xinh đẹp như vậy đi lạc sẽ bị người ta bắt cóc.
Hắn ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc, hai má trắng hồng bị nắng chiếu ửng đỏ, đôi mắt đen tròn ngây ngô của cô bé, nhìn đến mất hồn. Còn đẹp hơn cả những món đồ chơi tinh xảo hắn có.
Khi ấy trong đầu một thằng nhóc chỉ mới 7 tuổi lại có ý niệm mạnh mẽ phải bảo vệ cô gái này, dù cô ấy có lạc đến chân trời góc bể nào hắn cũng sẽ tìm ra.
Thiên Huy giơ ngón tay móc ngoéo với cô bé, mỉm cười nói “Được, tớ hứa” đã hứa nhất định sẽ làm. Hắn thật sự chưa từng thất hứa.
…
– Cậu lại đang ở đâu hả?
– Làm sao tớ biết được? Nếu biết đã tự về từ lâu rồi.
– Xung quanh có gì để nhận biết không?
– Có, bên phải có 3 cái cây, bên trái có một hòn đá lớn, trước mặt và sau lưng đều là đường.
-… Còn gì khác nữa không?
– A, tớ đang đứng dưới đám mây màu xám xám kia kìa cậu nhìn thấy không?
– Thấy, thấy cái quỷ ấy, còn không biết đường tìm chỗ trú mưa đi.
Khả Vy vui vẻ mỉn cười, đung đưa chân ngồi thơ thẩn trên ghế đá. Có cho vàng hắn cũng chẳng tìm nổi cô, hiện tại cô chỉ đang hóng gió ven hồ thôi, nhưng có một sự thực là trời sắp mưa rồi. Diệp Khả Vy thở dài ảo não.
– Haizzz lại không kịp về trước khi trời mưa rồi.
– Biết vậy mà còn không chỉ đường đàng hoàng
– Thiên Huy?
Vậy mà hắn lại tìm ra, vẻ mặt đầy tức giận thở dài một cái lại thành bất đắc dĩ khoác tay gọi
– Về thôi, mẹ cậu đang đi tìm cậu đấy, sau này đừng có lần nào cãi nhau cũng bỏ nhà ra đi
– Không phải bỏ nhà ra đi là đi hóng gió, hóng gió hiểu chưa? Mà tại sao cậu lại tìm thấy tớ.
– Ai bảo tớ là thiên tài chứ?
– Đừng có đánh trống lảng, có nói hay không?
Thiên Huy phì cười không tiếp tục tranh chấp, một nam một nữ rảo bước trên đường.
***
Tôi chầm chậm mở mắt, có cảm giác mình vừa trải qua một giấc mơ nhưng lại không nhớ rõ mình mơ thấy gì. Đa phần con người sau khi tỉnh giấc chỉ nhớ được khoảng 10% giấc mơ, tôi quên cũng không có gì lạ.
Đầu óc vẫn hơi choáng váng có lẽ tôi sốt thật bởi vậy mới ngủ thiếp đi. Trên bàn đặt một cốc nước và thuốc cảm còn có thêm một phong kẹo cam. Tôi đưa tay gỡ miếng hạ nhiệt trên trán rồi với lấy lý nước, khi ấy Khả Vũ đột nhiên bước vào.
– Chị tỉnh rồi? Uống thuốc chưa đấy?
– Uống rồi, em trai ngoan còn biết lấy sẵn thuốc cho chị
Tôi bóc một viên kẹo thuận miệng khen ngợi Khả Vũ, em trai nhún vai tỏ vẻ không liên quan.
– Không phải em, em cũng chỉ vừa về
Vị ngọt ngọt chua chua tan trong miệng, tôi khẽ gật đầu cho qua chuyện
Khả Vũ nhận lấy li nước, chau mày nhìn tôi
– Chị cãi nhau với anh Huy?
-…
– Em đoán đúng rồi à?
– Cút về phòng đi
– Không muốn.
Khả Vu chống hông lạnh nhạt phản đối. Tôi coi như không nghe thấy trùm chăn kín người muốn giả ngủ.
– Còn muốn ngủ, kiếp trước chị là heo à?
-…
– Em không biết chị gặp phải chuyện gì. nhưng dù thế nào chị vẫn còn có em, với tính cách của chị sau này không gả được cũng không phải chuyện lạ Không sao còn có em, em nuôi chị.
– Khả Vũ~ Muốn ăn đòn à? Có giỏi thì đứng lại đừng có chạy.
– Ngu gì mà đứng lại?
Trước khi chiếc gối bay đến em trai đã nhanh chóng lẻn đi, còn để lại một tràng cười khả ố chọc tức tôi, oắt con này độc mồm độc miệng ai có thể thích chứ?