Đọc truyện Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!! – Chương 14: Tôi và cô ấy
Tôi đứng trước cổng trường đảo mắt quanh sân chờ Thiên Huy. Trong lúc chờ đợi còn tiện tay bứt mấy bông hoa cúc ở cạnh mà bác bảo vệ vô cùng nâng niu, thở dài chán nản. Phía trước một đám đông học sinh túm năm tụm ba ồn ào làm tôi chú ý, hình như đang đánh nhau thì phải, tôi bất giác lùi về sau ba bước, tuyệt đối không muốn dính vào chuyện thị phi. Nhưng bản tính tò mò không ngăn nổi tôi nhìn về hướng đám đông ấy.
Mấy chị gái khối trên ăn mặc đồng phục xộc xệch, phá cách, tóc nhuộm hơi vàng, mặt mày dữ tợn như muốn nhe nanh nuốt sống người, đang giơ tay động chân với một cô gái nằm sõng soài dưới đất mà không ai khác chính là bạn cùng bàn của tôi, Hạ-Tuyết-Hoa.
– Mày giỏi lắm, loại mất dạy, ranh con mới vào trường mà dám giựt người yêu chị, mày tàn đời rồi con ạ.
Một bà chị sơn son môi đỏ chót, móng tay đen bóng, túm lấy tóc của Tuyết Hoa, giằng co như muốn dứt những sợi tóc mảnh mai ấy ra khỏi đầu cô. Tuyết Hoa bị đẩy ngã, trên người đầy vết bầm tím, chỉ nhếch môi cười, sau đó ngước lên lườm đầy sát ý.
– Thì đã sao? Chị không giữ được bồ nên đến đây dằn mặt, đáng thương quá cơ. Nhìn lại mình đi, hỏi sao anh ta không thích chị, sống chết bám lấy tôi.
– Con đĩ này, mày nói gì cơ?
– Tôi nói tôi chẳng thèm loại đàn ông như anh ta đâu, chẳng qua anh ta chán chị quá rồi, nên nhất quyết bám lấy tôi. Phi. Hai người đều kinh tởm như nhau, vừa xứng một đôi ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Tuyết Hoa nhổ nước bọt xuống đất, liên tục dùng lời công kích, bàn tay của chị đối diện tát thẳng lên khuôn mặt trắng trẻo ấy, nghiến răng vô cùng tức giận. Tôi chau mày nhìn, cậu ta không biết mình đang gặp nguy hiểm sao mà còn nói những lời khó nghe như vậy. Tiếng ồn xung quanh càng lớn, bàn tán chỉ trỏ, đại ý là mắng nhiếc chửi bới Tuyết Hoa. Tôi cảm thấy lạ, cãi nhau lớn như vậy không có ai can ngăn, trong đám đông có vài khuôn mặt là bạn học cùng lớp, mọi người còn tỏ ra khoái chí. Giống như một lũ người vô cảm, chạy đến rạp xiếc xem chú hề diễn trò, xem chán rồi về còn chú hề kia, dù có ra sao cũng chẳng liên quan tới họ.
Nhưng tôi cũng cảm thấy khó chịu với cô bạn cùng bàn này, nói gì chứ tôi rất ghét kẻ thứ 3 xen vào tình yêu của người khác, không có lửa làm sao có khói? Tôi im lặng tiếp tục nhìn Tuyết Hoa khổ sở vật lộn với đám người kia. Chợt ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua tôi, chỉ ngưng lại một lúc, nhưng khóe môi hơi nhếch lên như đang cười, một nụ cười khinh miệt tự giễu, sau đó rất nhanh dời đi. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình bị cười nhạo, giống như tôi cũng đang ở trong đám đông ấu trĩ, đứng nhìn một cô nữ sinh không có sức phản kháng bị bắt nạt, hèn nhát vô cùng.
– Con đĩ này, cái loại chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông, bố mẹ mày không biết dạy mày phải không? Nên mới dạy ra loại ô nhục xã hội như vậy, để tao dạy dỗ lại mày, kẻo không cái thứ như mày chỉ biết đi phá hoại, dựa hơi đàn ông.
– Câm miệng!!!
sau tiếng hét ấy, Tuyết Hoa gần như nổi điên, lao vào tát lệch mặt chị kia, đúng kiểu nữ sinh đánh nhau, túm áo giựt tóc đủ cả. Tuyết Hoa bị kéo ra, đạp xuống đất.
– Con khốn nạn, chó, tao giết mày
Chị kia gào vào mặt nó, rồi mấy chị khác cũng lao vào đánh, mà xung quanh chỉ biết cười cợt chỉ trỏ. Mắt tôi nheo lại, máu trong người cũng muốn bốc toàn bộ lên não, cảnh này quả thật nhức mắt, không hiểu tôi lấy hết dũng khí từ đâu ra, càng không hiểu tại sao tôi bỗng nhiên muốn phá vỡ quy tắc không gây thị phi của mình mà hét lên
– Dừng lại ngay
Mọi sự chú ý đều đổ về cái đứa to mồm là tôi đây. Hàng trăm con mắt săm soi nhòm ngó khiến da đầu tôi tê rần, tim đập nhanh như muốn lao ra ngoài lồng ngực, tôi run run hoảng sợ, nhắm mắt đi bừa đến chỗ Tuyết Hoa đang nằm, ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi.
Tôi không biết mình nên làm gì, nói gì, càng biết mình không thể chạy, thế là tôi cứ dang tay chắn trước mặt Tuyết Hoa, tay cầm lấy bàn tay sứt xát của cô ấy. Lạ ghê Tuyết Hoa là người bị đánh mà sao tôi còn run hơn vậy? Mấy chị kia không phân phải trái, thấy tôi bao che thì tưởng tôi là đồng bọn, vậy là nghiễm nhiên tôi ăn mấy vả trên mặt, đau đến ứa nước mắt, mà tức đến run người. Dẹp cái hình tượng ngoan hiền sang một bên, tôi lao vào cắn như điên, mặc dù cách làm khó coi đấy, nhưng như vậy mới bõ tức. Tôi còn không hiểu sao mình tham gia vào việc ấu trĩ như vậy.
Tôi cắn còn chưa đã, đã bị một người lao qua kéo chạy đi, còn lôi theo cả Tuyết Hoa nữa, bị mấy cú vào người, tôi chẳng còn sức mà phản kháng, thích kéo đi đâu thì kéo, ai cần quan tâm chứ?
Người đó dừng lại ở một con hẻm khá xa trường, cả ba ngồi xuống thở hồng hộc, tôi nằm bò ra đất rên rỉ. Kì này về phải làm hình nhân để trù ếm mấy bà chị ấy mới được, đánh rõ đau.
– Diệp-Khả-Vy cậu bị điên à, thích chết à mà gây chuyện với chị khóa trên, thích sĩ diện vậy sao? Thích làm anh hùng à, bị đánh cho bây giờ sướng chưa???
Người kia gào vào mặt tôi, thật ra giống đang tưới mưa xuân hơn. Tôi vuốt nước bọt trên mặt, trân trối nhìn Thiên Huy, là hắn thật. Thiên Huy hình như giận lắm, mắng tôi liên tiếp không thôi, tôi ấm ức nghe chửi, không mở miệng được lần nào. tôi đâu muốn làm anh hùng gì chứ, cũng không biết có phải ăn nhầm thuốc gì không mà hành động liều lĩnh như vậy? Càng nghĩ càng ấm ức, tôi đúng là oan uổng mà. Vậy là tôi khóc tru khóc tréo, cứ như vậy nức nở, hại Thiên Huy luống cuống một hồi. Thấy hắn hoảng lên khua chân múa tay hỏi han, tôi càng khóc to hơn, cho chết, ai bảo mắng tôi, tôi cứ khóc ấy giỏi thì dỗ đi, dỗ không được, tôi khóc cuốn trôi cậu luôn.
– Đau ở đâu? Ở đây hả? Chảy máu rồi kìa, làm sao bây giờ, tớ không có bông băng, đừng khóc nữa, tớ không mắng nữa.
Tôi lúc này hẳn thê thảm lắm, người sứt sẹo, đồng phục xộc xệch, tóc tai rối mù, nước mắt nước mũ tèm lem, hắn chưa chạy xa mà còn hỏi han tôi là giỏi lắm rồi. Nhưng chợt nhớ ra khi nãy còn có Tuyết Hoa được kéo đi cùng, nãy giờ lại chẳng thấy đâu, tôi hơi hoảng
– Thiên Huy, cậu đánh rơi Tuyết Hoa ở dọc đường rồi phải không?
– Tuyết Hoa là cái cậu lúc nãy hả? đi rồi, đồ vô ơn, cứu cậu ta mà một câu cảm ơn cũng không có.
Thiên Huy làu nhàu trách móc, đôi khi tôi cảm thấy hắn là con trai mà lòng dạ thật hẹp hòi, nhưng tôi cũng thấy tức, Thiên Huy nói không sai, một câu cảm ơn không có, uổng công tôi bị đánh Tuyết Hoa này thật…
Một lúc sau Tuyết Hoa quay lại, người nhễ nhại mồ hôi, tay còn cầm một bịch bông băng thuốc đỏ, oxi già các kiểu. Tuyết Hoa im lặng, hơi cụp mắt đi về phía tôi, lôi lọ thuốc sát trùng ra đồ lên tay tôi, tỉ mẩn rửa sạch rồi băng bó. Mồ hôi trên mặt cô ấy rơi vào miệng vết thương hẳn là rất xót, vậy mà một cái nhíu mày cũng không có. Thiên Huy dựa vào góc tường, mặc kệ Tuyết hoa dùng vải băng tay tôi chẳng khác gì cánh gà. Sau một hồi vật lộn vất vả tôi dở khóc dở cười nhìn bộ dạng chẳng khác zombie sống lại của mình, Tuyết Hoa chỉ ngượng nghịu cúi đầu trước thảm họa vừa gây ra, riêng Thiên Huy bò ra đất mà cười. Chẳng lẽ tôi lại lấy cả lọ oxi già đổ vào mồm hắn rồi cuốn lại?
– Ai bảo cậu xông ra?
– Hả?
Tôi ngu ngơ trước câu hỏi của Tuyết Hoa, cả cách cậu ấy đổi xưng hô, thân mật hơn trước.
– Ai bảo cậu xông ra? Bị đánh lây như vậy tớ cũng chẳng mang ơn cậu đâu.
– Không cần cậu mang ơn, khả Vy này ngốc lắm, thích làm màu thế thôi, coi như cậu ta ngu đi, ăn đánh cho tỉnh.
Thiên Huy dí đầu tôi xuống, tôi chau mày hùng hổ với hắn, chỉ nghe tiếng Tuyết Hoa nén cười.
– Tớ không cướp người yêu của ai cả, là anh kia tự đi theo tớ, tớ cũng không biết anh ta có người yêu. Với lại… bọn họ đều vì tớ xinh đẹp nên mới bám theo, tớ không phải…
– À, là vậy sao?_ Tôi gật gù trước câu nói bỏ lửng của Tuyết Hoa
– Cậu tin?
Tôi gật gật đầu, cô ấy giải thích thế, chẳng lẽ tôi bảo không tin? Tuyết Hoa xinh như vậy, hay gặp rắc rối cũng không lạ.
Sau lần đó không hiểu sao tôi và Tuyết Hoa thân nhau, lúc nào cũng bám nhau như sam, mặc dù hai đứa chẳng có mấy điểm chung, tranh cãi nhau suốt ngày, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nó tôi lại quýnh quáng đi tìm, đôi lúc còn muốn tống nó vào tủ khóa chặt lại giữ làm của riêng. Có lẽ vì đây là người bạn nữ đầu tiên tôi có? Tính Tuyết Hoa cởi mở hay đùa, nghĩ ra đủ trò quái lại. Sau một thời gian mấy tin thị phi chìm dần, bạn bè trong lớp cũng không e dè Tuyết Hoa, vậy là năm tháng lại bình yên.
Thiên Huy bắt đầu hẹn hò, làm tôi phát ghen, vậy là tôi bám lấy Tuyết Hoa không rời, vứt hắn sang một bên. Lơ Thiên Huy đến mức hắn phát cáu với tôi
– Khả Vy, giữa tớ và Tuyết Hoa cậu chọn ai?
Câu hỏi này thật giống vợ cả hét vào mặt chồng “giữa em và cô ấy anh chọn ai?” Tôi nhất thời xúc động nghĩ mình đang được đóng phim.
Lau mưa xuân trên mặt, tôi nhìn Thiên Huy đang bừng bừng tức giận, Tuyết Hoa ngồi một bên cười nham hiểm, mút sột soạt cốc trà sữa vờ như không biết gì. Dự là hai người này vừa có chiến tranh nên tìm đến tôi gây chuyện. Tôi điềm nhiên gấp sách, bình tĩnh đáp.
– Tớ chọn Tomoe-sama
– Cậu đi chết đi
Thiên Huy đập bàn bỏ đi. Tôi biết làm cậu ta giận nhưng chịu thôi, ai bảo cậu ta ép tôi vào thế bí. Tuyết Hoa khoác tay tôi cười nhạo
– Khả Vy chẳng có khí chất gì cả, như vậy làm sao cướp được Thiên Huy ra khỏi tay mấy em xinh tươi kia?
Tôi tặc lưỡi, hóa ra Tuyết Hoa sớm biết tôi thích Thiên Huy, nếu không thể giết người diệt khẩu, vậy thì tôi đành làm bạn thân với nó để bịt miệng vậy.
***
Căn phòng tràn ngập ánh đèn mờ ảo, Tuyết Hoa ôm tôi vẫn không ngừng trò chuyện, tôi giật mình thoát khỏi những hồi ức trong quá khứ, hóa ra tôi và Tuyết Hoa đã làm bạn như vậy.
– Khả Vy, nhiều khi tao rất muốn tống mày vào túi khóa lại, đi đâu cũng mang theo, không cho ai cướp mất.
Tôi tròn mắt nhìn nó, suy nghĩ này thật giống với tôi, vậy là tôi lăn ra cười.
– Mày cười gì, tao nói thật đấy
– Haha
– Ai cho mày cười? Nói cho mà biết kể cả Thiên Huy cũng không cướp được mày đâu?
– Haha
– Còn cười nữa?
– Haha… Tuyết Hoa, mày cứ vậy thì ai dám rước tao? Cũng may là mày còn có người yêu, chứ không ai cũng nghĩ tao với mày là một cặp
Tuyết Hoa cũng bật cười theo, hai đứa cứ vậy run lên vì cười.
– Mày biết không, hồi mới vào cấp hai gặp đủ chuyện thị phi, chẳng ai tin lời tao nói đã vội buộc tội tao, tao cũng lười giải thích, cuối cùng tạo ra đủ loại rắc rối, thế mà mày lại đứng chắn trước mặt bảo vệ tao, còn tin tao, lúc ấy tao nghĩ mày đúng là điên rồi.
– Ờ, tao cũng thấy vậy
Tuyết Hoa lại ôm tôi chặt hơn, thầm cười. Đêm về khuya rồi mà vẫn ấm quá!