"Bạn Thân Là Con Trai"

Chương 20: Đi tham quan (1)


Đọc truyện “Bạn Thân Là Con Trai” – Chương 20: Đi tham quan (1)

Theo lời mấy bạn nam trong trường đồn đại, đại loại là Minh 7A là một thằng rất đáng sợ.

Thanh mai trúc mã kiêm hàng xóm kiêm bạn thân của em Đơn 7A, đương
nhiên anh nào muốn tán em Đơn thì sẽ phải lấy lòng thằng này một tí. Có
điều “thằng” lại quá mức đầu gấu giang hồ, cạnh “thằng” lại có “thằng
phẩy” và “con phẩy”, làm mấy anh sợ vãi ra quần.

Lần trước có anh lớp 9 chạy sang lấy cớ mượn vở để vào trong lớp làm
quen em Đơn đã bị Minh doạ cho một trận không dám vác mặt sang nữa. Anh
mới chỉ chạm vào vai em Đơn thôi mà nó đã tiến lại gần, thủ thỉ gửi gắm
tâm tình:

-Cút!

Sợ, hãi, chạy mất dép.

Lại có đợt một bé lớp 6 mà cũng máu phết, phải công nhận là trẻ con
giờ bạo vãi nồi. Bé đứng dưới sân trường hét: “Chị Đơn 7A ơi sá ráng hề
dô!!” Chưa kịp nhận lại hồi đáp thì đã bị nguyên cái vỏ chai từ đâu phi
tới đập vào trán cái cốp khiến em ngã lăn ra sân trường bất tỉnh nhân
sự. Về sau điều tra ra phát hiện có người bảo anh Thành 7A ném. Em lớp 6 kia thì cũng nghe danh anh đánh nhau trước cổng trường bị đình chỉ học
mấy ngày rồi, chỉ dám inbox doạ nạt tí thôi, chứ lúc anh đòi gặp mặt
chiến thật thì cũng chạy nốt.

Kế hoạch không thành, các anh các bạn các em đành phải chuyển sang phương án khác.

Các anh các em các bạn dùng mọi cách mua chuộc em Thanh hotgirl. Em
này thì cũng xinh lắm cơ, nhìn đâu cũng thấy nét đẹp phương Tây tụ hết
trên người em ý. Mấy anh cũng động tâm, mà khổ nỗi nghe bảo em có người
trong lòng rồi nên không dám với. Sau bao nhiêu ngày mua chuộc thân
thiết, tưởng như sắp thành công thì ngay lúc sắp nhờ vả em lại phang cho câu:

-Nhờ gì thì nhờ, đừng có động vào Đơn nhé, vì em yêu nó lắm!

Trước vẻ mặt cười ngọt ngào mà lại đầy sát khí kia, các anh các em
các bạn lại một lần nữa bỏ cuộc. Nản, thật sự quá nản. Thanh hotgirl gần Đơn nên les luôn rồi, chả nhẽ sức hút của em ý lớn đến thế, có thể bẻ
cong ra thẳng thẳng thành cong?

-Đấy, cho nên là mày dẹp ngay cái vụ tán con Đơn đi!

Khánh kể xong tiền sử tình trường liền đập cái bốp vào lưng thằng bạn. Nguyên bị đau rú lên, hất tay Khánh ra.

-Tao có bảo tán đâu, tao mới chỉ…

-Rồi, mới crush thôi, tại em mạnh mẽ quá mà đúng chưa? Mà tao cũng
không ngờ trùng hợp thế luôn, mày với em ý học cùng trường, đi nghỉ mát
cùng một nơi, cùng bị bắt cóc bởi một người!

-Là nhiều người!

-Sao cũng được không quan tâm! Mày liệu mà về sớm đi cho tao còn đi ngủ. Mai đi tham quan rồi!

-Ờ, vậy tao về.

-Biến nhanh đi!

Đi được vài bước Nguyên đã bị gọi giật lại, thằng bạn chạy ra khoác vai thủ thỉ:

-Năm nay cuối cấp, nếu thích thật thì cứ mạnh dạn lên! Tao sẽ luôn ủng hộ mày!

Nguyên cười phì:

-Ok!

-Nhưng mà… em nó bé quá, mày có ngại vào tù ngắm lịch vài năm không?

-Thằng này, cút!


***

-Tuyệt quá, được ngủ phòng Đơn!

Mai đi tham quan phải dậy từ rất sớm. Lấy lí do là dậy sớm vậy không
kịp chuẩn bị đồ cho Đơn nên Thanh nằng nặc đòi sang nhà Đơn ngủ. Chuyện
đã êm xuôi, ai ngờ 9 giờ tối lại được thêm Thành vác sẵn balo mò sang
nằm lì trên ghế ăn vạ không chịu về. May hôm nay bố mẹ Đơn đi công tác
hết nếu không Thành đã không được ở lại. Đơn thở dài, đi kiếm một cái
chăn bông thật to dải dưới đất cho Thành nằm, cô với Thanh thì nằm trên
giường. Thành đương nhiên sướng khỏi nói, ôm chân Đơn khóc tu tu, suýt
đã vồ lên hôn chùn chụt Đơn vài phát rồi, may mà có Thanh đạp cản lại.

Chuyện chưa dừng lại ở đó. 9 giờ 45 phút tối bạn hàng xóm gọi điện
nhắc Đơn đi ngủ sớm, sau đó bạn hàng xóm nghe thấy tiếng Thanh và Thành
chí choé, không nói hai lời lập tức ôm chăn phi một mạch sang.

Đơn nhìn 3 đứa con ngồi mắt long lanh dưới sàn thật sự muốn rơi lệ.

-Hôm nay chỉ là một ngoại lệ thôi, lần sau hai đứa con trai mà sang đây là tao đuổi về đấy nhé!

Đơn thở dài, đặt 4 cốc sinh tố xuống bàn, Thanh với Thành lập tức
nhào đến tranh nhau cốc có hai quả dâu tây, Minh ngồi im từ chối cho ý
kiến. Cậu chả sợ, nó cấm ai thì cấm chứ có mà cấm được cậu ý! Minh đây
mà đã muốn vào ngủ cùng thì kể cả hai bác lẫn bố mẹ cũng chẳng cản nổi.
Minh cầm lấy cốc chỉ có một quả dâu tây, xúc sinh tố đưa lên miệng ăn.

-Oẳn tù xì! Oẳn tù xì! Hoà!

-Oẳn tù xì! A ha tao thắng rồi!

Thanh vui vẻ hét lên, vồ lấy cốc sinh tố có hai quả dâu trên tay
Thành đưa vào miệng. Thành tức tối nện xuống mặt chăn, luôn miệng hét
không công bằng. Hai đứa lại đánh nhau.

Nhìn hai đứa kia tranh nhau mà Đơn não hết cả lòng. Nhà còn có 5 quả
dâu tây, vô tình xếp cho 4 cốc một cốc có hai quả, không ngờ hai đứa kia lại ầm lên chỉ vì chuyện đấy. Đơn đành cầm thìa múc dâu tây trong bát
mình đưa đến trước mặt Thành, dứ dứ:

-Này, ăn đi.

Thành nhìn Đơn rồi lại nhìn quả dâu tây, mắt long lanh long lanh, mặt hiện rõ hai chữ sùng bái. Cậu run rẩy ăn vào, vừa nhai vừa rớt nước mắt ôm lấy chân Đơn. Cô Tấm đầu thai, quan âm giáng thế, tốt bụng, quá tốt
bụng!

Đơn cười cười xoa đầu Thành, định múc một miếng sinh tố đưa lên
miệng. Ai ngờ còn chưa chạm đến môi Minh đã phi đến ngoạm lấy miếng sinh tố đó, nhanh đến bất ngờ. Minh đùng đùng tức giận lườm Thành, tráo thìa của cậu cho Đơn rồi quát:

-Đổi thìa!

Đơn như đã quá quen với việc thỉnh thoảng lại lên cơn này của thằng
bạn, cầm lấy thìa xúc sinh tố bỏ vào miệng. Thành bị Minh lườm không sợ, ngược lại còn quay qua lè lưỡi với Minh, ra dấu tay trêu ngươi thách
thức. Minh ngứa mắt, quay sang bảo Thanh:

-Mày tát cho nó phát tao cho mày nốt dâu tây của tao!

Thanh lập tức quay qua tát cho Thành một bạt thẳng cánh cò bay.

Ăn xong theo lệnh của Đơn, ba bạn ăn không ngồi rồi phải mang cốc đi
rửa. Sau đó lại theo phân phó của Đơn, 10 giờ 5 phút đi đánh răng, 10
giờ 10 phút đắp chăn ngoan ngoãn đi ngủ. Thanh nằm trên giường cùng Đơn
cứ ôm Đơn mãi, Đơn cười, quay qua ôm lại.

Phải nói thật, chơi với bọn này tuy ồn ào nhưng lại rất là vui!

***


-Thành, dậy!

Đơn lay lay Thành, bên kia Minh đã vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.

-Ứ.. Mẹ cho con xin thêm 5 phút…

-Mẹ cái đầu mày, dậy nhanh, muộn rồi!

Thanh điên tiết lấy chân thụi cho Thành một cái làm cậu ta bật dậy, gào lên:

-Cái gì? Á, hơn 4 giờ rồi!

-Nhanh, bê cái túi đồ của tao ra đây!

-Đậu mè con Thanh mày mang cái gì mà lắm thế? Đi thăm quan chứ có phải là đi biểu diễn thời trang đâu mà lắm quần áo vờ lờ!

-Kệ tao! Con Đơn đâu, đánh răng xong chưa ra đâu tao trang điểm cho!

-Cái gì? Tao còn phải nấu đồ ăn sáng!

-Không sao cứ làm đi, tao về bảo mấy chị giúp việc chuẩn bị đồ ăn, tẹo nữa sang nhà tao ăn.

Minh gãi gãi mớ tóc xù, xách chăn gối về nhà. Thanh búng tay:

-Vậy ok sang nhà Minh ăn! Mau ra đây nhanh con kia, thằng Thành vào vệ sinh mà thay đồ, ai cho mày thay ở đây?!

-Tao thích!

-Tao không muốn trang điểm đâu…

-Vậy đánh son tết tóc thôi, nhanh cái chân lên muộn bố nó rồi!

-Eo ơi Thanh hotgirl chửi bậy thế?

-Ở với cái lũ nhoi nhoi chúng mày nên thoái hoá đấy!

Mới hơn 4 giờ sáng mà nhà Đơn đã rối hết cả lên, Minh không kịp đánh
răng mà chạy về nhà cậu nhờ các chị chuẩn bị đồ ăn sáng cho mấy đứa. Sửa soạn ăn uống xong xuôi 4 bạn ngồi xe nhà Minh đến trường.

***

-Các bạn đến đủ chưa con?

-Chưa ạ!

Cô Hằng vui vẻ nói chuyện với Thư, Thư nghiêm túc đếm sĩ số lớp rồi
báo cáo lại. Gần muộn mất rồi mà bóng dáng 4 đứa ngồi bàn cuối dãy sát
cửa sổ vẫn chưa thấy đâu. Cô Hằng ra vẻ không sao, gõ lên bàn ổn định
trật tự cả lớp. Cô giới thiệu anh hướng dẫn viên cho lớp rồi giới thiệu
thêm một số người. Là các anh chị lớp 9C. Từ ngoài cửa có bóng dáng 3
anh 2 chị bước vào, nghe cô bảo hình như là lớp 9C đi quá ít nên chia ra đi với các lớp khác cho đỡ tốn xe. Mấy em 7A bất ngờ có thêm sự góp mặt của anh chị lớn nên hơi mất tự nhiên, tiếng cười đùa ồn ào như chợ vỡ
ban nãy cũng giảm bớt.

-Ái chà sao không thấy em Đơn đâu ý nhỉ? Em ý mà không đi mắc công người nào đó lại buồn!

Khánh huých vai Nguyên nói bóng nói gió làm mặt Nguyên đỏ lên, phiếm
hồng. Đám 9C kéo xuống một góc cuối lớp ngồi, Nguyên thọi cho Khánh một
quả vào bụng, ghé tai thì thầm:

-Nói bé thôi, đây là bí mật!

Khánh nhìn bộ dạng lén lút của thằng bạn bất giác càng muốn trêu tợn. Nguyên ngó nghiêng xung quanh, mấy em lớp 7A thi thoảng lại quay xuống
lén nhìn mấy anh chị lớn. Bọn nó tò mò mà, mấy anh chị người lớn rồi nên chững chạc lắm, nhất là mấy chị, đeo mấy thứ đồ trang sức mà bọn nó ao

ước, lôi mấy thỏi son đắt tiền ra đánh làm bọn nó ngưỡng mộ không thôi,
mấy anh thì tóc vuốt keo, ngầu kinh khủng!

Thất vọng thở dài một hơi. Giữa đám nhóc này vẫn không tìm thấy bóng
dáng cô bé kia đâu. Nguyên thật sự đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Đơn
không đi tham quan, nhưng không ngờ thực tế lại thất vọng khi cô không
đi thế này.

-Sắp đến giờ rồi sao mấy đứa kia chưa đến?

Cô Hằng sốt ruột nhìn đồng hồ, ngóng ra phía cửa, các lớp khác đã lần lượt xuống xe hết rồi. Bỗng nhiên từ ngoài cửa có tiếng chạy mạnh, cửa
bị đập cái rầm. Thành thở hồng hộc lết vào lớp, theo sau là Minh thở
phào vì kịp giờ:

-Cô ơi, em đến… đến rồi đây…

Thành mệt rã người giơ tay báo danh, cùng với Minh khệ nệ xách đồ của hai đứa con gái vào. Nguyên và Khánh ở bàn cuối cùng lồng ngực căng
lên, hồi hộp chờ xem người Nguyên mong đợi có xuất hiện không.

Chiếc giày cao gót lấp lánh loé sáng, bàn chân ngọc ngà bước vào.
Thanh hất tóc đầy kiêu ngạo, làm dáng như siêu mẫu định bước vào lớp.
Đang chuẩn bị trình diễn thì phía sau có bàn tay nhỏ nhắn níu Thanh lại. Thanh tụt hứng nhíu mày, quát:

-Vào nhanh, ngượng cái gì?

Tức thì kéo giật cánh tay đó vào…

-Không…

Đầu tiên là chiếc giày thể thao trắng rất đẹp, sau đó là đôi chân
thon dài, tà váy mềm mỏng bay nhẹ, từng lọn tóc màu nâu toán loạn trong
gió. Từng cử chỉ, nét mặt ngượng ngùng đều toát lên vẻ nhẹ nhàng như sợi bông, cọ vào lòng người làm dấy lên một mảng xao xuyến.

-Á, Đơn hôm nay cute quá đi mất!

-Trời ơi, hai ngọc nữ lớp mình đến rồi!

Đơn xấu hổ cười cười, dịu dàng vén lọn tóc mai loà xoà lên tai. Má cô hâu hây đỏ, môi đánh chút son. Trước đây cô không bao giờ mặc váy đến
lớp trừ đồng phục, hôm nay lại bị Thanh ép mặc một cái váy suông hơi trễ vai màu trắng ngà nên bất giác ngượng ngùng núp sau lưng Thanh. Đơn
không biết động tác này của mình có bao nhiêu yểu điệu.

-Oh my chuối, Thanh tuyệt vời quá, Đơn mặc cái này là chuẩn luôn!

Thành hớn hở ra dấu ngón tay cái với Thanh. Trước lời khen ngợi Thanh chỉ đắc chí hứ lên một cái.

-Đi chơi mặc váy có sợ “lộ thiên” không?

-Thiển cận, tất nhiên tao đây sẽ không để vợ mình chịu thiệt thòi! Bên trong Đơn đã mặc một cái quần đùi trắng rồi!

Thanh lấy tay cốc một cái vào trán mội tên trong lớp làm nó ôm đầu
kêu oai oái. Cô Hằng vui vẻ phân phó lớp trưởng Thư cho các bạn xếp hàng nhanh chóng để xuống xe. Minh và Thành lại tiếp tục nghĩa vụ xách đồ,
Thanh và Đơn dung dăng dung dẻ đi trước, Nguyên bước theo các em mà lòng rối bời, trời ạ, xinh gì mà xinh thế?

Từng tốp học sinh chất đồ lên xe, xô nhau leo lên xí chỗ. Mấy anh chị lớn ngồi hàng ghế xuối cùng của xe, các em rải rác ở giữa, nguyên hàng
đầu bên trái là của cô chủ nhiệm. Do Thanh mang quá nhiều đồ nên Minh
với Thành phải mất bao nhiêu công sức mới có thể vác được đống đó lên,
mất rất nhiều thời gian thành ra 4 đứa lên muộn này lại phải vác xác
xuống 2 ghế gần cuối ngồi. Trong đầu Đơn bỗng nhiên thấy không ổn.

Quả nhiên, Đơn thở dài. Ba đứa kia vừa xếp gọn xong đồ xong thì Thanh định qua ngồi với Đơn, ai ngờ Thành giật lại, lắc đầu tỏ ý không công
bằng. Minh tranh thủ lúc hai đứa kia giành nhau mà ngồi xuống cạnh Đơn,
hai đứa kia thấy vậy liền dãy nảy lên, cầm áo Minh hợp sức lôi ra ngoài.

-ĐƠNNNNN!!!

-Oẳn tù xì đi.

Ba đứa con bé nhỏ quay qua gào đầy phẫn hận, Đơn phất phất tay cho
bọn nó tự giải quyết với nhau, bản thân thì lôi điện thoại ra cắm tai
nghe vào nhắm mắt ngủ thiếp. Ba đứa kia nhìn nhau, phía cuối xe bắt đâu
vang lên tiếng hô:

-Oẳn tù xì! Hoà.

-Oẳn tù xì! Á con Thanh chơi ăn gian! Lại!

-Oẳn tù xì! Hoà.


-Tao bắt đầu cảm thấy trò này thật là nhảm siết..

-Thằng Minh cấm kêu ca, tiếp nào!

-Oẳn tù xì! Á! Minh thắng…

Minh nhếch mép, vẻ mặt như là lẽ đương nhiên. Trước đến nay chơi oẳn
tù xì với bọn này cậu toàn ra bừa, nhưng giờ cảm thấy nó bắt đầu nhàm
nên dùng một chút mánh khoé, phỏng đoán xem tiếp theo bọn nó sẽ ra gì để giành chiến thắng. Minh ngả lưng thật thoải mái vào ghế, tựa hẳn lên cơ thể con nhóc đang co rúm để ngủ ở phía sau. Thấy Đơn không nói gì Minh
bắt đầu làm tới. Cậu nằm hẳn xuống, đầu gối lên đùi Đơn, chân gác lên
thành ghế chìa ra ngoài. Đơn hé mắt liếc qua Minh nhưng không nói gì,
nhắm mắt ngủ tiếp. Khỏi nói, Minh càng đắc chí tợn.

-Có quýt này mày, chia cho các em đi!

Xe đi được một đoạn thì một chị lớn lôi một túi quýt ra khỏi balo,
huých vai mấy đứa con trai bắt mang đi chia. Mũi mấy em thì cũng thính
lắm, ngửi phát biết ngay chị có quýt rồi mỗi tội không nói ra thôi. Vừa
nghe chị bảo chia là các em nhào tới, một đống những cánh tay giơ lên:

-Em, em chị ơi!

-Chỗ này anh ơi!

-Anh chị ơi cho em xin một quả!

Nháo nhào một lúc đã gần hết túi quýt, Nguyên liếc mắt nhìn thấy 4
đứa nhỏ ở hai bên hàng ghế gần cuối vẫn im lặng không thèm xin xỏ gì.
Bên phía em gái tóc vàng thì hai đứa đang vừa cầm điện thoại vừa chí
choé cãi nhau cái gì đó, bên phía kia thì thấy hai đứa ngủ miết, đứa con trai nằm hẳn lên đùi Đơn, nhìn thấy quen quen. Nguyên chợt nhận ra đó
chính là thằng nhóc đã xông vào giải cứu tất cả bọn trẻ trong vụ bắt cóc đợt ấy. Nhớ đến hôm đó Minh cõng Đơn trên người, lại nhìn bây giờ cậu
thoải mái nằm trên đùi Đơn, Nguyên bỗng cảm thấy thua kém.

Đơn hay bị say xe nên thành ra lần nào đi cũng uống sẵn thuốc, cứ lên xe là lăn ra ngủ không biết trời trăng gì. Khi cô tỉnh dậy thì đã đến
nơi, Đơn được các bạn lay dậy. Cô ngáp nhẹ, thu dọn đồ để xuống xe. Từ
trong chỗ Đơn ngồi khi cô bé đứng dậy tự nhiên lăn ra hai quả quýt, Đơn
nhặt lên dáo dác nhìn quanh, chẳng biết là của ai.

-Đậu xanh đống đồ của con Thanh, nặng vãi!

Đơn nhìn hai đứa con trai chật vật xách đỡ đồ cho hai đứa bọn cô thì
cảm thấy không đành lòng. Xốc túi xách chắc chắn lên vai, Đơn chìa tay
ra nói với Minh và Thành:

-Đưa đây tao cầm đỡ cho!

Thành nước mắt lưng tròng, cảm động lắm ý nhưng cũng chẳng đưa cho
Đơn cầm. Kêu là kêu thế thôi, chứ có mấy bộ quần áo mà hai thằng con
trai còn không bê nổi thì ra cái thể thống gì? Thanh hất tóc, ra hiệu
yêu cầu động tác nhanh lên một chút rồi lôi Đơn xuống xe. Đơn vẫn không
chịu rời đi, nhất quyết định xách đỡ một túi đồ.

-Đi đi, tao nói đùa vậy thôi chứ cũng nhẹ mà!

Thành cười hì hì, vứt cho Minh vài túi xách to tướng, bản thân kéo
hai cái vali sặc sỡ đầy màu của Thanh. Bố con ranh, đi tham quan mà cứ
như đi du lịch vòng quanh thế giới ý! Nó mang từng này bộ đi để làm gì?
Định 10 phút thay 1 lần chắc? Bản thân Thành không biết trong hai chiếc
vali kia thật ra chỉ có một nửa đựng quần áo và đồ trang điểm, còn lại
toàn là thức ăn và đồ dùng tiện ích như bàn là mini, quạt mini, ô nhỏ,
máy phun sương mini, bát, đĩa, thìa, còn có chăn, gối, máy chụp ảnh, ghế gấp, v…v… Thanh có một thói quen, đó là khi đi chơi xa thì phải mang
hầu hết những đồ dùng mà cô hay dùng trong sinh hoạt thường ngày đi. Tất nhiên, để đáp ứng được nhu cầu này thì bố mẹ Thanh đã phải tốn không ít tiền mua một đống đồ “mini tiện ích” cho cô con gái cưng tóc vàng. Nếu
hai bác mà không làm, chị sợ cọn gái họ sẽ vì lười mà không ra khỏi nhà
mất.

-Thằng Thành, mang cái túi đỏ ra đây cho tao!

Thành răm rắp làm theo. Thanh lôi từ trong túi ra một tuýp kem chống
nắng bôi cho mình rồi bôi cho Đơn, sau đó lại lục lọi chiếc vali lấy ra
hai cái ô nhỏ, một cái vứt cho Thành và Minh, một cái đủ che cho cô và
Đơn. Nhìn là đủ biết nàng hotgirl này không thể sống xa cuộc sống hiện
đại.

Đơn nhìn Thanh đỏng đảnh mà cười phá lên, cùng với mấy đứa xếp hàng. Cả lớp 7A bắt đầu chuyến tham quan.

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.