"Bạn Thân Là Con Trai"

Chương 15: Đi biển là đi biển chơi


Đọc truyện “Bạn Thân Là Con Trai” – Chương 15: Đi biển là đi biển chơi

Hiện tại là mấy bạn đang ngồi trên chiếc xe hướng thẳng ra biển Nha Trang.

Hôm đó dùng dằng kiểu gì, Đơn và Minh lại phải cho Thanh và Thành đi
cùng. Nhớ lại cảnh tượng náo loạn hôm đấy, mấy đứa chơi đánh bài hò hét
ầm trời để tranh nhau đi biển, thật sự nhức hết cả đầu. Cuối cùng nhóm
Thanh và Thành thắng, mấy bậc phụ huynh quyết định cho cả hai đứa đi
nốt.

-Kinh tế thị trường dạo này xuống dốc quá bác nhỉ? Hình như lại mới
tăng giá xăng hay sao ý, cứ thế này thì người dân lương tháng ít ỏi chịu làm sao? Cháu nghe nói công ti Dạ Thiên không thế, lương vẫn đều đặn
đúng không bác? Có CEO như bác chắc nhân viên công ti sướng lắm đấy!

-Thằng này, cháu cứ nói quá!

Thành với bố Minh vui vẻ trò chuyện với nhau, thi thoảng còn phá lên
cười. Bố Đơn cũng nhập hội, 3 người lại tán dóc về thị trường chứng
khoán, về trận đấu bóng đá đêm qua. Bố Minh thi thoảng lại nhìn Minh như kiểu: Mày nhìn bạn mày xem, mày không bằng một góc của nó!

Lại nói đến phía này, Thanh đang liệt kê một đống mĩ phẩm tốt, các
cách chăm sóc da và cách phối đồ. Hai mẹ chăm chú lắng nghe, thi thoảng
lại ồ với à lên.

-Cháu nghe nói bác là giảng viên đúng không? Là giảng viên thì cũng
nên chăm sóc cho bản thân mình một chút, ví dụ như là mặc đồ sao cho trẻ trung này! Học sinh nhìn cô giáo xinh đẹp cũng thích hơn là nhìn cô
giáo bình thường bác ạ. Còn bác làm văn phòng đúng không ạ? Ui ngồi
trong phòng điều hoà tia cực tím cũng có thể chui lọt và làm xạm da bác
nhé. Đây này bác nên dùng kem chống nắng loại này này, chỉ số thấp, mà
lại còn có mùi nhạt nhé. Cháu dùng thử rồi, thích lắm ý!

Rôm rôm rả rả, Minh và Đơn bị cho ra dìa suốt quãng đường đi.

Lại nói đến lúc xếp phòng, nhẽ ra là mỗi đôi vợ chồng một phòng, Đơn
và Thanh một phòng, Minh và Thành một phòng. Cuối cùng Thanh với Thành
nịnh nọt thế nào mà để cho các bậc phụ huynh chi tiền rất thoáng, thuê
hẳn phòng VIP cho bốn đứa ở chung, 2 đứa một giường, đầy đủ tiện nghi.

Đến tận bây giờ, Minh và Đơn mới hiểu tại sao chúng nó lại phải tốn
nước bọt ngồi tán gẫu suốt chặng đường dài, tất cả cũng chỉ vì phòng VIP 2 giường đôi mà thôi…

-Tuyệt! Kế hoạch thành công rực rỡ! Rất cảm ơn bạn Thành của chúng ta!

Khi đã xếp đồ ăn uống xong xuôi, chốt cửa cẩn thận rồi Thanh mới cười tươi rói với Thành. Thành cũng không vừa, làm ra vẻ khiêm tốn:

-Tất cả không phải nhờ có quân sư kiêm người mẫu tuổi teen Thanh đây sao? Quả là một cô gái vừa thông minh lại vừa xinh đẹp!

-Hoho, ngươi quá khen rồi!

-Dạ, thần cũng là làm theo lời người mới được chiến thắng ngày hôm nay.

Hai đứa diễn tuồng xong thì hí hửng đập tay cái bốp trông rõ là ngứa
mắt! Minh và Đơn giật giật khoé miệng, đến chịu hai cái đứa này!

-Rồi, bây giờ chuẩn bị để ra biển đê nàoooo!!

-Okkk!!

Lại người tung kẻ hứng, hoàn toàn cho hai đứa đang ngồi thần trên giường ra rìa rồi!

Đơn mệt mỏi ngả kềnh ra người Minh. Đường xa, sức khoẻ cô lại yếu,
chịu đựng không phun vài bãi ra xe ô tô đã là giới hạn rồi. Minh vuốt
vuốt mái đầu Đơn, liên tục day day hai thái dương cho Đơn khiến cô dễ
chịu vô cùng. Đơn nhìn Minh trông không có vẻ gì là mệt mỏi liền ghen tị hỏi:

-Mày không mệt à?

Minh không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ một cái làm Đơn chán nản quay đầu đi. Lát sau cậu mới lầm bầm trong miệng:

-Nhìn mày đến khoẻ người rồi còn đâu…

-Cái gì cơ?

Đơn nghe thấy có tiếng lầm bầm không nghe rõ lập tức quay lại hỏi, ai ngờ bắt gặp mặt Minh đang hây hây đỏ lên. Cậu thẹn quá hoá giận, quát:

-Không có gì!!

-Nào nào, đầu tiên là đồ tắm trước. Con Đơn đâu lết ra đây để bà chọn cho mày!


Thanh hớn hở kéo Đơn ra khỏi lòng Minh, ướm hết bộ này đến bộ kia cho Đơn. Mục đích của chuyến đi này cốt chỉ là làm nhà tạo mẫu cho Đơn mà
thôi. Nhìn cái thân thể nhỏ bé chưa trưởng thành này xem, thử tưởng
tượng nó mặc đồ bơi chạy lon ton trên bãi cát. Ui… Ứa nước bọt….

Thanh là người mẫu, mà không ngờ lại khéo tay đến thế!

Lúc Đơn bước ra từ phòng thay đồ, mấy người trong phòng đều cứ đứng
đực ra. Cái con nhỏ hiền hiền giản dị mọi khi, hôm nay chải chuốt cho
một tí bỗng trở nên xinh xắn đến phát sợ!

Tóc dài được tết búi cầu kì, da trắng ngần, bộ đồ tắm màu xanh càng
làm nổi thêm nước da ấy. Đôi đồng tử nâu trong veo lướt qua, Thanh nhìn
tác phẩm của mình mà cứ xuýt xoa không ngừng.

Thanh nhảy tới hôn chụt cái vào má Đơn, tiếp đến Thành sấn ra nâng tay Đơn lên thơm chụt phát nữa.

-My princess, nàng hôm nay đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt được!

-Thằng này cút! Princess cái bíp, Đơn của tao!!

Hai đứa kia lại tiếp tục chí choé, Đơn đứng giữa chỉ có thể cười trừ. Ánh mắt của Minh cứ dõi theo Đơn suốt từ nãy đến giờ, không thể rời ra. Trống ngực Minh đập liên hồi, toàn thân cứ bứt rứt đến khó chịu.

Cái cảm giác sởn da gà này chẳng lẽ…?

Dậy thì?!?

***

Ra đến biển, cả lũ quyết định ngồi dưới ô uống nước dừa chờ cho trời bớt nắng rồi mới xuống tắm. Đơn nhìn trời đang nắng chang chang cảm thán:

-Sao trời trưa ở đây vàng thế nhỉ?

Minh ngồi sát cạnh Đơn, mặt mệt mỏi liếc lên nhìn trời, nhếch môi cười khẩy một cái:

-Là vì tao vừa dang tay sơn lại cả bầu trời chứ sao!

-Thôi đi điêu vừa!

Đơn bĩu môi, Thanh bên cạnh thấy thế cũng kéo áo Thành đùa:

-Thành ơi sao hôm nay trời vàng thế nhỉ?

Thành đủng đỉnh rung chân, lưng ngả vào ghế dựa, miệng nhả cốc nước dừa ra:

-Là do tao vừa xách trym lên đái một bãi nên nó mới vàng thế đấy!

Thanh đen mặt, Minh với Đơn bên cạnh cười khanh khách, cười đến chảy
cả nước mắt ra. Thanh tức giận dậm dậm chân, nhéo Thành một cái khiến
cậu la oai oái.

Uống xong cả lũ lại mò ra ngịch nước. Chủ yếu hai đứa con gái nghịch
là chính, hai thằng con trai ở trên cứ đứng thần ra, ngắm chúng nó. Mãi
về sau khi hai đứa con gái gọi xuống dạy bơi bọn nó mới chịu mò xuống.

Minh nâng cả thân thể Đơn lên, mặc cho cô quẫy đạp trên tay mình. Cậu vừa quan sát vừa nhắc nhở:

-Đạp hẳn hoi, thẳng người ra!

Tuy nhiên dù có cố đến mấy Đơn vẫn không thể bơi nổi. Cô mệt đến muốn thở dốc, cả thân thể kiệt sức gắng gượng trên tay Minh. Bỗng một đợt
sóng tràn tới, mũi Đơn bị xộc nước ho sặc sụa, cả người lăn một vòng
trượt ra khỏi vòng đỡ của Minh. Cậu hốt hoảng vớt Đơn lên, nhìn mắt mũi
cô đỏ gay mà xót:

-Tập tành cái khỉ mốc! Lên bờ!

Không để cho Đơn kịp phản kháng Minh đã bế thốc Đơn lên, vác lên trên bãi cát. Thanh với Thành đang chơi nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu
ngán ngẩm. Bọn này, mới được có tí đã chán rồi!

Chơi mãi cũng bắt đầu đói, cả lũ nhao nhao lên, các vị phụ huynh đành phải gọi vài suất ăn phục vụ mấy bạn trẻ.

Bốn đứa ăn trứng luộc chấm muối xong lại xuống ngồi nghịch cát. Minh
chẳng buồn làm gì, trong khi đó ba đứa còn lại thì đã xây được toà lâu
đài cát rõ hoành tráng. Xây xong chúng nó còn đào một cái hố to, đẩy
Thành vào đấy nằm. Hai đứa con gái cười khanh khách, bắt đầu đắp cát lên người Thành.

Chỉ tội bạn Thành của chúng ta, được mấy bàn tay của hai người đẹp sờ khắp người nên sướng quá không phản kháng nổi.


Đơn đắp chán chê mới quay lại ngó Minh một cái. Trông thấy cậu đang hí hoáy khắc chữ gì đấy lên cát Đơn liền hỏi:

-Mày ghi cái gì thế?

Trên nền cát xuất hiện vài dòng chữ mập mờ đã bị nước biển làm nhoè mất: “… …ike ……n”

Minh thấy Đơn ngó vào lập tức nhanh chóng dùng tay xoá tan dòng chữ đi. Cậu quay sang Đơn, nghếch đầu lên đầy khinh người:

-Nhìn gì mà nhìn?

-Mày viết cái gì đấy, viết lại cho tao xem đi!

-Không!

-…

Định bơ con ranh kia đi mà nó cứ dở cái đôi mắt long lanh ra làm cậu
chịu không nổi. Minh bên ngoài vẫn làm bộ mặt khinh khỉnh, ra vẻ như là
ta nhượng bộ mi lắm đấy nhé để ra điều kiện với Đơn:

-Viết xong nếu mày hiểu tao cho mày tiền, không thì tối nay mày phải đút cho tao ăn!

Lông mày Đơn nhíu lại đầu khó hiểu:

-Mày có đùa không?

-Nhanh lên!

-Ok!

Dòng chữ nắn nón thẳng tắp nhanh chóng xuất hiện trên cát.

“My life is missing something, beca_se…”

-Ơ…

Đơn đần ra, đầu óc xử lí ý tứ của Minh. Cuộc sống của tôi thiếu thứ
gì đó, bởi vì…? Bởi vì cái gì? Sao không ghi nốt ra? Đơn chợt bừng tỉnh, cô nhăn mặt lại, dùng hai tay đấm thùm thụp vào người Minh, giọng đầy
tức giận khiến cậu cười phá lên:

-Câu này không phải câu vừa nãy! Mày lừa tao!!

-Hahaha…

-Ê hai đứa kia, muộn rồi về thôi!

Ngoảnh lại, mọi người đã dọn đồ đi về từ lúc nào. Minh thở dài đứng
dậy, chìa tay ra đỡ Đơn lên. Ánh mắt cậu lúc nhìn Đơn rất trìu mến,
dường như là cả thế giời này gói gọn trong đôi mắt của cô vậy. Con nhóc
này mãi vẫn là bé, không bao giờ hiểu được cậu muốn nói gì đâu.

“Thế giới của người ta nằm ở chân trời góc bể, là những thứ quý giá.

Còn thế giới của tôi, chỉ đơn giản là em!”

***

Đêm đến, gió thổi mạnh, gió mang theo hương biển, vừa mặn, lại có chút tanh nồng.

Trời tối đến mức chỉ thấy được vài ngôi sao trên bầu trời đêm, hay
sáng hơn là ánh đèn của đường phố, của các hàng quán dọc đường biển. Đại gia đình nhà Đơn đang đi “nhảy sóng”. Bố mẹ tình tứ đi phía sau, Đơn đi phía trước, đưa chân qua những gợn sóng trắng, bước vô định dọc theo
đường sóng lượn.

-Ê, Đơn kìa!

Thành hét lên, vẫy vẫy Đơn về phía này. Thảo nào vừa nãy ăn xong tự
nhiên thấy cả nhà Đơn biến mất, hoá ra là đi đánh lẻ. Bóng tối bao phủ
khắp nơi, trừ khi đến gần mới có thể nhìn rõ người. Vậy mà Thành có thể
nhìn thấy Đơn từ xa, đủ thấy mắt cậu “cú vọ” đến nhường nào.

Bố mẹ Minh ngồi trên ghế gần đó không nhìn thấy gì, nghe được mỗi

Thành hét vậy nên cũng đành chào hỏi bố mẹ Đơn trong bóng tối mù mờ.
Thành vẫy vẫy Đơn lại gần, muốn Đơn nhập hội cùng ba đứa đang xây lâu
đài cát.

-Đơn, sao chạy linh tinh thế con, lạc thì sao?

-Bác ơi, bác để bạn đây chơi với bọn con, hai bác cứ đi dạo tiếp đi ạ!

-Được không Đơn?

Mẹ Nguyễn hỏi con gái. Đơn gật nhẹ đầu, vâng dạ cho bố mẹ yên tâm. Bố mẹ Nguyễn xoa đầu con gái, gửi gắm Đơn nhờ bố mẹ Dạ trông hộ. Bố mẹ Dạ
đang ngồi cách bọn trẻ một đoạn vui vẻ đồng ý.

-Nhanh lên Đơn ơi, mò nhanh hộ tao mấy cái vỏ sò để lắp vào cho đẹp cái!

Thanh đang dở tay nên sai Đơn. Cô chỉ cho Đơn cách kiếm vỏ sò, cứ lần mò trên nền cát, bới bới xung quanh đây là thấy. Đơn răm rắm làm theo,
quỳ xuống để đào bới. Chẳng mấy chốc đã ôm được hai nắm tay vỏ sò về.

-Tốt, tìm tiếp đi!

Thanh ra lệnh, Đơn tiếp tục tìm kiếm. Xung quanh đây có vẻ hết vỏ sò rồi, cô cần phải ra xa hơn…

Gắp gắp, đắp đắp một lúc, Thanh mệt mỏi quyệt mồ hôi trên trán. Thành ngó quanh, hỏi:

-Đơn đâu?

-Chịu, Minh ơi, Đơn đâu?

Minh lắc lắc đầu, cậu vẩy vẩy bàn tay đầy cát, mắt cậu nhíu lại đầy lo lắng:

-Tao tưởng nó đi nhặt vỏ sò?

Thành nhìn về phía bố mẹ Dạ, hoá ra hai bác hôm nay quá mệt nên đã
dựa đầu vào nhau ngủ thiếp mất từ lúc nào. Thanh tá hoả, chùi luôn cát
vào bộ váy đắt tiền, hét to:

-ĐƠN, ĐƠN ƠIIIII!!!!

Đáp lại chỉ là tiếng sóng biển rì rào, cùng tiếng nô đùa của bọn trẻ con đằng xa.

Lúc này mọi người mới thấy hốt hoảng. Thành ỉ mình có thể nhìn rõ
trong bóng tối liền chạy biến đi, miệng liên tục gào tên Đơn. Minh đứng
ra gọi bố mẹ Dạ dậy đồng thời báo cáo sự việc, Thanh sợ đến phát khóc,
đi quanh quẩn xung quanh lâu đài để tìm Đơn. Chợt Thanh cúi xuống, cô
hét lên:

-Mày ơi dép của Đơn, cả hai chiếc!!!

Minh và bố mẹ Dạ lập tức chạy tới, bố Dạ phán đoán:

-Lúc con bé đến bác thấy nó cầm dép ở tay, chắc chơi với các con nên
nó vứt lại đây. Bây giờ mấy đứa, gọi cả Thành, về khách sạn ngay cho
bác! Việc ở đây để bác lo!

Bố Dạ nhanh chóng lùa bọn trẻ về nhà, sau đó lợi dụng mối quan hệ rộng để liên lạc với một số cán bộ và cảnh sát khu vực.

***

Ba đứa đã tắm qua và thay đồ xong xuôi, không khí trong phòng u uất đến
khó tả, Thanh vẫn không ngừng phât ra tiếng thuý thít nho thỏ, Thành đeo tai nghe mà chân mày cứ nhíu chặt, Minh ngồi im chơi game, trầm mặc
không nói. Ừ thì cứ cho là lạc không tìm được đường về đi, chả nhẽ con
nhóc học thuộc siêu đỉnh đó không nhớ nổi số điện thoại bố mẹ mà gọi nhờ người ta à? Ừ thì cho là mải chơi đi, nhưng đến 9 giờ là cũng phải nhận ra mình đã bị lạc chứ? Vậy, chỉ còn là bị người ta bắt đi thôi!

-Đi ngủ!

Minh đập bàn đứng dậy.

-Mày điên à? Mới có 9 giờ tối!

-Tao bảo ngủ là ngủ!

Minh nhăn mặt, liếc qua Thanh. Thành hiểu ý, vứt ipod qua một nên, lùa Thanh vào giường:

-Nào, tắt đèn, đi ngủ thôi!

Thanh lo, vẫn còn đang khóc thút thít, thế mà cuối cùng vẫn bị kéo đi ngủ. Thanh mệt quá ngủ mất, chỉ còn có mỗi Minh với Thành là mãi không
ngủ được. Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, chuông điện thoại của Minh bỗng nhiên reo lên inh ỏi.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khò khè của đàn ông:

“Alo, đây có phải số của bố hay mẹ Nguyễn Giản Đơn không?”

Đồng tử Minh mở to, Thành nằm ngay gần đó nghe thấy tiếng cũng bật
phắt dậy, giật lấy điện thoại mở loa to lên. Đơn mất tích, ba vị phụ
huynh đã đi hết, chỉ còn có mỗi mẹ Đơn nằm ở phòng bên cạnh trông nom
mấy đứa. Trước khi về phòng bác còn dặn dò chốt cửa cẩn thận, khoé mắt
đỏ hoe. Cứ tưởng ai tìm thấy Đơn sẽ gọi vào số của 1 trong 4 người lớn,
ai ngờ Nguyễn Giản Đơn lại cho số của Dạ Từ Minh đầu tiên!!


-Alo, bố mẹ cháu hiện tại đều ra ngoài hết rồi, cháu là anh trai của Đơn. Cho hỏi bác gọi có việc gì ạ?

Thành e hèm điều chỉnh tông giọng, giả bộ ngây thơ non nớt mà nói
chuyện. Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười khẽ. À, hoá ra là lo cho con
gái đến vậy, đêm không ngủ mà còn ra ngoài tìm con. Minh thận trọng đặt
máy xuống giường, bật chế độ ghi âm lên.

“À vậy cháu bé, bao giờ bố mẹ cháu về nhớ bảo bố mẹ cháu gọi vào số này. Vậy nhé!”

Đường dây bị tắt ngay sau đó, có vẻ như người phía bên kia không muốn nói chuyện dông dài. Minh và Thành chỉ đợi có vậy lập tức gọi điện cho
bố Dạ, dựa vào số điện thoại mà tra ra nơi gọi. Tất cả người lớn ngay
sau đó lập tức tụ tập ở phòng Minh, còn có vài chú cảnh sát mang theo
thiết bị gì đó.

-Không thể xác định rõ vị trí mà chỉ dựa vào chút manh mối ít ỏi đó được. Tôi cần anh chị gọi cho chúng và kéo dài thời gian.

Một viên cảnh sát nói. Anh ta ra hiệu cho đồng nghiệp của mình, cả
hai cùng đeo tai nghe lên, chăm chú soi xét màn hình hiển thị của thiết
bị. Bố Dạ ra hiệu, tất cả mọi người đồng loạt giữ im lặng cho bố gọi.
Không khí vô cùng căng thẳng, trán ai cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, chỉ có
mỗi Thanh là vẫn đang ngủ say, được mẹ Nguyễn ru ngủ trên giường.

-Chuẩn bị, 3… 2… 1… gọi!

“Tút…..

Alo?”

Đây rồi, bố Dạ hít một ngụm khí lạnh. Thở đều lấy lại bình tĩnh, bố cất giọng bình thản:

-Tôi là bố bé Đơn đây, xin hỏi ai đấy ạ?

Mọi người xung quanh ai cũng lo lắng, mẹ Nguyễn cố gắng kìm nén tiếng khóc nơi cổ họng, bố Nguyễn mắt đỏ hoe, vỗ về an ủi mẹ Nguyễn. Hai viên cảnh sát không ngừng gõ đều đều trên màn hình, quan sát rõ vị trí của
phía đầu dây bên kia.

“Muốn mang con gái về thì đem tới đây 100 triệu. Số 18 công trường đang thi công, đối diện quảng trường.”

Bắt cóc, quả nhiên là bắt cóc! Nhận thấy tên bắt cóc có vẻ muốn dập máy, bố Dạ nhanh nhẹn chêm lời:

-Nhưng tôi chỉ là du khách, tôi không đem theo nhiều tiền như vậy!

“Mặc cha mày tao không quan tâm!”

-Khoan đã, tôi muốn nghe giọng con gái tôi!

Tên đó hừ một cái. Cái gia đình này thật là lắm chuyện, trực tiếp đem tiền đến có phải nhanh gọn lẹ không? Tuy nhiên hắn vẫn dí máy vào cho
Đơn.

“Alo, bố ạ?”

Giọng nói mềm mại vừa vang lên, bố Nguyễn đã xúc động đến muốn nhào
vào nói chuyện. May mắn sao mẹ Nguyễn và mẹ Dạ kịp thời gàn lại nếu
không việc đã hỏng hết.

-Ừ, bố đây con! Con ở đó thế nào, có khoẻ không?

Đơn nghe giọng đã đoán ra ngay đây không phải bố mình mà là bác Dạ. Cô vẫn thản nhiên cười, trả lời:

“Con đang khoẻ lắm! Bố này, bố nói xem, vợ chồng người ta gắn với
nhau mà chẳng liên quan gì đến nhau, con với Minh chưa lấy nhau mà lại
thân như thế. Vậy nếu mai sau hai đứa cưới xong liệu có cả thèm chóng
chán như gia đình người ta, ngoài mặt mang danh vợ-chồng mà trong cuộc
sống dù thiếu người kia cũng không bị ảnh hưởng gì không?”

Lời vừa dứt, mắt ai nấy đều mở to.

Minh là người rối nhất, Nguyễn Giản Đơn, lẽ nào nó hiểu được câu nói đó?

My life is missing something, beca_se…

“Because” is missing “u”.

Cuộc sống của tôi không vẹn toàn, bởi vì…

Bởi vì nó thiếu mất em.

Và bây giờ, lời nó nói, nghĩa là nó đang từ chối sao?!

***

Đôi lời của tác giả: Đừng ai hỏi vì sao “Because is missing u” lại được
dịch là “bởi vì nó thiếu em” nhé. Câu đó thực chất có nghĩa là “bởi vì
chữ because bị thiếu chữ u”, nhưng đọc nó hơi đồng âm với “because it’s
missing you” các bạn trẻ hiểu không? Haizz nói chung là bạn trẻ nào giỏi tiếng anh thấy sai cái gì thì nhảy vào sửa hộ tôi vậy, vì tôi ngu tiếng anh nhưng lại vô tình lôi ra được cái chi tiết liên quan đến tiếng anh
cơ T T. Cuộc đời hận tiếng anh nó khổ lắm, khổ thế đấy! Viết được câu
tiếng anh mà lại chả biết ngữ pháp đúng không nên cứ nơm nớp lo sợ à.
:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.