Đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn – Chương 338: Giết Chết Ma Điệp Vương
Thiên Vũ lắc người, biến thân thành Bạch Hổ uy mãnh cao to. Nó vỗ cánh, bay lên cao. Toàn thân bắt đầu phát ra ánh sáng. Càng lúc càng mạnh.
– Chết tiệt. Không ngờ tên Bạch Hổ chết tiệt này còn có quang thuộc tính a.
Bách Lý Tà thốt lên đầy ghen tị. Sau đó, vội vã tạo ra một cái “Không gian thuẫn” để bảo vệ chính bản thân mình.
Xuyên qua tấm thuẫn trong suốt, nó thấy rõ ràng, Quả cầu ánh sáng Thiên Vũ lúc này chẳng khác gì mặt trời giữa trưa. Thứ ánh sáng mà hắn phát ra tinh khiết và cực mạnh.
Ngoại trừ Bách Lý Thiên Vũ có “Không gian thuẫn” bảo vệ, Ma Điệp Vương bị “Không gian giam cầm” giam giữ. Tất cả những con Ma Điệp trưởng thành và ấu trùng của nó, khi bị ánh sáng của Thiên Vũ chiếu vào đều bị thiêu đốt thành tro.
Có điều. Tinh hạch trong đầu của nó vẫn được giữ lại. Thiên Vũ phải tốn rất nhiều công sức, nhiều linh lực. Hắn biết, nữ nhân nào đó rất thích những thứ nho nhỏ, lấp lánh như thế.
Tinh hạch của Ma Điệp trưởng thành ở nơi này to cỡ lóng tay út của Thiên Vũ. Hình thoi, trong suốt, nhưng lại phát ra màu sắc của bảy sắc cầu vồng.
Bởi vì đám Ma Điệp bị nhóm người Thiên Vũ tập kích bất ngờ, nó lại bị sự khống chế của Ma Điệp Vương, liều chết tiến lên. Nếu như có đủ thời gian hoặc “thông minh” hơn một chút, bọn chúng có thể dùng thuộc tính của mình, ngụy trang bằng bất cứ thứ gì khác xung quanh, chưa chắc có thể may mắn trốn được.
Tiếc là, chỉ là loài động vật thiểu năng. Kết cục toàn bộ bị diệt là chuyện hiển nhiên.
Ma Điệp Vương lúc này đã hoảng loạn đến tột độ. Nó không thể tưởng tượng được. Đám con cháu ngày thường vốn đông đúc đến không chịu nổi. Vậy mà giờ đều bị giết sạch sẽ. Nó lúc này chỉ muốn trốn chạy. Trốn thật xa.
Nhưng bất hạnh thay. Ma Điệp Vương bị Bách Lý Tà giam cầm. Không thể nhúc nhích, không thể hô hấp như bình thường.
Nửa canh giờ sau. Thiên Vũ cảm thấy xung quanh không còn Ma Điệp, liền thu lại ánh sáng, mệt mỏi đáp xuống bên cạnh Bách Lý Tà.
Bạch Hổ lắc thân mình một cái, lại hóa thành mỹ nam tóc trắng lãnh khốc, xinh đẹp. Hắn nhìn Bách Lý Tà, lười biếng nói.
– Còn mỗi Ma Điệp Vương mà huynh không thu phục được. Nàng ấy nghĩ thế nào? Chưa biết đâu. Hừ.
Bách Lý Tà bị trêu tức. Cảm giác không dễ chịu chút nào. Hắn nhìn tên hàn băng vạn năm cạnh bên, bĩu môi nói:
– Chỉ vì ta không muốn làm hư hỏng bộ da và đôi mắt của nó thôi.
– Không cần. Mảnh da rách nát đó không cần thiết. Giải quyết nhanh chóng. Thứ bảo vật sâu trong lòng đất mới là mục tiêu chúng ta cần quan tâm.
Bách Lý Tà nghe Thiên Vũ nói thế thì gật đầu. Sau đó, hắn cũng lắc mình. Hóa thân về bản thể.
Một con sói to lớn có đôi mắt màu xám tro, bộ lông vàng nhạt, óng mượt như tơ lụa.
Ngoại hình của Lang Vương này xinh đẹp gấp ngàn lần so với đám Hắc Huyết Ma Lang mà nhóm người Hiểu My từng thấy. Toàn thân của nó phát ra nhè nhẹ ánh sáng, linh khí vây quanh.
Lang Vương ưu nhã, chầm chậm tiến tới đối diện Ma Điệp Vương, cất giọng khàn khàn:
– Ta tiễn ngươi đoàn tụ với đám con cháu của mình.
Nói xong. Phần không gian giam giữ xung quanh Ma Điệp Vương biến mất. Con sâu vàng mừng rỡ, muốn tranh thủ thời gian để trốn đi. Ngờ đâu, những cái móng vuốt sắc bén tương đương với thần binh lợi khí đã ập tới.
Không ngờ, lớp da màu vàng của con sâu lớn trước đó còn trơ ra trước tấn công vô hình của Bách Lý Tà, thế mà lần này lại không chịu nổi một trảo của Lang Vương nhẹ nhàng quét qua.
Thuộc tính không gian quả nhiên lợi hại. Lang Vương di chuyển xung quanh thân thể của Ma Điệp Vương bằng tốc độ còn nhanh hơn cả thuấn di. Chưa đầy mấy hơi thở. Con sâu lớn đã bị xé nát. Một dòng chất lỏng tanh hôi màu xanh sẫm chảy ra lênh láng trên mặt đất.
Lang Vương ghét bỏ, dùng không gian thuộc tính, quăng viên tinh hạch to bằng quả trứng ngỗng và hai khỏa châu màu xanh lục ra ngoài. Sau đó, lại dùng linh lực rửa sạch chúng.
Tiếp theo đó, Lang Vương rùng mình một cái, lại hóa thành mỹ nam tuyệt đại. Thu lấy chiến quả, quăng vào không gian giới chỉ của mình.
Vài khắc sau, Hiểu My cùng với Tiểu Huyễn và Thương Ngạo Long chạy đã xong nhiệm vụ, chạy tới đây. Nhìn thấy hai mỹ nam đang nhàn nhã uống rượu bên dưới một tán cây. Ánh mặt trời xuyên qua khoảng trống trên không, chiếu xuống cả hai một vầng hào quang rất nhạt.
Mặt đất và bốn phía quang đãng, sạch sẽ vô cùng. Chẳng tìm đâu ra vết tích đánh nhau khi nãy. Thậm chí, đống huyết nhục be bét của Ma Điệp Vương cũng được thu dọn. Trả lại nơi đây bầu không khí thoáng đãng, trong lành.
– Tình hình thế nào? Hiểu My sốt sắng hỏi.
– Đây là tinh hạch và đôi mắt của Ma Điệp Vương.
Bách Lý Tà vừa nói, vừa lấy chiến quả của mình ra khoe. Hiểu My nhìn ba quả cầu, một lớn, hai nhỏ trước mặt, môi nở nụ cười. Cô nói:
– Ha ha. Mặc dù tốt nhiều công sức. Nhưng mà chúng ta cũng có một chút thu hoạch. Sơn cốc lần này được dọn dẹp, lợi ích rõ ràng như vậy thuộc về Bắc Diệp Quốc. Không phải sao?
– Đa tạ các vị thượng tiên vì Bắc Việt Quốc mà tổn hao tinh lực.
Thương Ngạo Long cung kính nói.
– Công lao của ngài cũng không nhỏ đâu.
Hiểu My khích lệ hắn. Sau đó mới quay sang Tiểu Huyễn. Yêu cầu cô nhóc kiểm tra cẩn thận một lần nữa lòng đất bên dưới nơi đây.
Tiểu Huyễn bước ra khoảng trống nhỏ. Sau đó, nó biến thành một gốc Huyễn Thụ Hoa thật lớn, cấm bộ rễ của mình xuống đất rồi tỏa ra khắp chốn. Len lỏi từng ngóc ngách nhỏ xíu. Vừa tìm tung tích của đám ấu trùng còn sót, lẫn kiểm tra linh khí của món bảo vật thần bí mà nó phát hiện trước đây.
Một hồi lâu sau. Tiểu Huyễn xong nhiệm vụ. Rút hết rễ về, hóa hình rồi chạy lại chỗ Hiểu My đang uống trà cùng ba nam tử.
– Tỷ tỷ. gần mười trượng dưới lòng đất. Phát hiện được tung tích của bảo vật. Có điều, linh khí của nó quá mạnh mẽ, muội không thể nhận rõ hình dáng. Càng tiếp cận, càng khó khăn. Hết cách a.
– Chúng ta cùng tìm cách. Mọi người nghĩ thử xem.
Hiểu My xoa đầu Tiểu Huyễn rồi nói với ba nam tử bên cạnh của mình.
– Trước mắt khoan thẳng một thông đạo xuống gần nó rồi tính tiếp. Chuyện khó khăn này, nhờ Bách Lý huynh vậy.
Bách Lý Tà liếc xéo hắn. Tên Bạch Hổ này quá nham hiểm rồi. Cái này là muốn hắn xấu mặt trước mỹ nhân đây mà. Hừ hừ…
Bách Lý Tà rất không cam lòng. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Hiểu My thì đành phải miễn cưỡng gật đầu. Hóa thân thành bản thể, chuẩn bị dùng móng vuốt của nó đào đất mở đường. Đời lao công thật là gian khổ!
Đây là lần đầu tiên Hiểu My nhìn thấy bản thể của Lang Vương Bách Lý Tà. Trong lòng rung động. Mỗ nữ bật thốt lên:
– Quá đẹp!
Lang Vương đắc ý, hất cầm, vênh váo đi theo sau Tiểu Huyễn đến vị trí thuận lợi.
Tiếp theo là một tràng thanh âm rột roẹt, ầm ầm. Mặt đất xuất hiện một lỗ hổng cực to, bụi mịt mù, bốc lên cao mấy thước. Thiên Vũ vỗ tay khen ngợi.
– Lợi hại. Bách Lý Tà không hổ là Lang Vương thượng cổ. Đào hơn giỏi hơn cả chuột a.
Hiểu My: “…”
Thương Ngạo Long: “…”
Cũng may, Bách Lý Tà giờ này đang bận rộn, không nghe được những lời này của hắn.
Thiên Vũ sảng khoái vô cùng. Đừng trách hắn nhỏ nhen, công báo tư thù. Ai bảo lúc đánh nhau với Ma Điệp, bản thân Thiên Vũ thì tất bật, mệt nhoài. Tên Lang Vương xấu xa đó lại nhàn nhã một bên chơi mèo vờn chuột với con sâu vàng. Cái này thật đúng là “quân tử báo thù mười năm cũng không muộn”. Ha ha
Hiểu My và Thương Ngạo Long nhìn thấy nụ cười bí hiểm trên môi mỹ nam tóc bạch kim. Sống lưng chợt lạnh. Haiz…
Chưa đầy một khắc sau, Tiểu Huyễn hớn hở chạy lại đây thật nhanh, mắt đâm đâm nhìn Thiên Vũ, lớn tiếng nói:
– Xong rồi. Bách Lý công tử đã đào xong thông đạo. Ngài ấy nhờ Thiên Vũ công tử xuống dọn sơ, gia cố lại cho chắc để không ảnh hưởng tới tỷ tỷ. Thiên Vũ công tử. Chúng ta đi thôi.
Thiên Vũ vốn đang vui vẻ, nghe Tiểu Huyễn nói thế thì xụ xuống. Vẻ mặt hầm hầm đi theo Tiểu Huyễn quét dọn vệ sinh. Bỏ lại phía sau Hiểu My và Ngạo nguyên soái ôm bụng cười.
Đợi thêm một lát, đoán chừng hai tên thần thú thượng cổ đều xong việc, mỗ nữ nào đó mới chậm rãi lên tiếng:
– Thương tướng quân. Huynh muốn cùng ta xuống dưới hay ở trên này canh giữ cửa vào.
Thương Ngạo Long suy nghĩ rồi trả lời.
– Tại hạ tốt nhất vẫn nên ở trên đây canh giữ đi thôi.
– Đa tạ.
Hiểu My nói xong thì nhanh chóng biến mất. Thương Ngạo Long ngước đầu nhìn trời. Sơn mạch kỳ bí sau hôm nay dẽ trở thành một nơi bình thường đến không thể bình thường hơn a.
…………………………………………………………………………..
Hiểu My một mình đi xuống thông đạo dẫn xuống lòng đất sâu mà Bách Lý Tà tạo ra. Lúc này, mỗ nữ mới thật sự công nhận nhận xét của Thiên Vũ trước đây. Thông đạo này vừa lớn, vừa rộng.
Tường thông đạo được Thiên Vũ cải tạo qua, vừa trơn vừa nhẵn. Quan trọng nhất là không còn bất cứ bụi đất gì bay lượn trong không khí hạn chế ở nơi này.
Ha ha. Lang Vương này, đúng là đào đất còn lợi hại hơn cả những giống loài chuyên gia đào hang như họ nhà chuột. Nể thật! (^-^)
Thông đạo này thoai thoải, dốc xuống lòng đất thẳm sâu. Hiểu My dùng khinh công di chuyển rất nhanh. Chưa đầy một khắc đã tới được điểm cuối. Tại một khoảng không gian tương đối rộng lớn. Cô nhìn thấy hai vị soái ca đang cẩn trọng đánh giá một chiếc quan tài bằng tinh thạch màu đen đang phát ra nguồn năng lượng cực mạnh.
Đúng như lời của Tiểu Huyễn. Nguồn sức mạnh mà cỗ quan tài này phát ra, người thường hay yêu thú nho nhỏ không thể nào chịu đựng nổi. Ngay cả hai đại thần thú thượng cổ như Thiên Vũ và Bách Lý Tà cũng cẩn trọng, không còn bộ dáng nhàn nhã, cà lơ phất phơ như ngày thường.
……………………………………………………………………
Giới thiệu chương tiếp theo: Quan tài bí ẩn (1)