Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 313: Tiên lễ hậu binh


Đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn – Chương 313: Tiên lễ hậu binh

Phía sau hai nam tử áo tím, hai hàng dài thuộc hạ đao kiếm sâm nghiêm. Có điều, khi Hiểu My vừa nhìn thấy chúng thì phụt cười. Trường bào xanh, đao kiếm đeo sau lưng, mũ trùm đầu kết hợp với mặt nạ che nửa gương mặt phía trên, chẳng khác nào đám ninza rùa từ truyện tranh bước ra. Duyệt Thần Phái! Quả nhiên đủ ấn tượng a.

Nam tử áo tím đeo mặt nạ đứng bên trái nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Hiểu My, cảm giác có phần khó chịu. Hắn lên tiếng.

– Không biết Hoan Hỉ thần cảm thấy Duyệt Thần Phái chúng tôi có gì đáng cười?

– À không. Chỉ là cảm thấy đồng phục của mọi người rất đặc biệt, gợi cho ta nhớ một ít chuyện mà thôi. 

Hiểu My cười đáp. Trong lòng cô nàng vô cùng nhộn nhạo. Trước mặt là một bầy rùa rụt cổ… càng nhìn, càng giống a.

Lạc Vô Trần nhìn kẻ địch xuất hiện, người nào người nấy đều phải ngụy trang, che mặt. Cảm giác khinh thường. Lạc sư huynh khẽ phất thiết phiến trên tay, giọng nói có chút mỉa mai thấy rõ.

– Duyệt Thần phái hẹn chúng tôi đến uống trà. Lại biết rõ chuyện quá khứ. Chắc hẳn là cố nhân. Nhưng mà tất cả mọi người đều đeo mặt nạ tiếp khác thế này, không cảm thấy quá vô lễ hay sao?

“Con rùa tím” từ lúc xuất hiện tới giờ vẫn chưa phát ra bất kỳ âm thanh nào. Giờ nghe Lạc Vô Trần khích bác, hắn hừ lạnh, nói:

– Lạc tướng quân thông cảm. Chẳng qua là nội quy môn phái. Với lại, so với nhan sắc của thập nhị phu thần, chúng tôi tự thấy mình hổ thẹn. Do đó, đeo mặt nạ để tránh tủi hổ mà thôi.

Haiz…. Nam nhân nói chuyện, mặc dù thoáng nghe thì có vẻ khách sáo, phong độ. Nhưng không khí xung quanh mùi khói súng tràn đầy. Hiểu My lắc lắc đầu, càng nghe càng “bổ não” a.

Nam tử áo bào màu tím của Duyệt Thần phái hướng đám người Hiểu My, giơ tay mời mọc.

– Trăng đã lên cao, mời chư vị an tọa, gia nhân sẽ lập tức dâng trà.

Vừa dứt lời, nam tử áo tím phất tay. Trên hội trường rộng lớn lập tức xuất hiện hai dãy bàn hình chữ nhật đối xứng nhau. 

Mỗi cái bàn ở đây diện tích không lớn, chỉ vừa đủ cho hai người ngồi. Nhưng mà, chất liệu tạo thành lại là bạch ngọc cực phẩm nguyên khối. Vô cùng sa sỉ.

Hiểu My ngồi xuống chiếc đệm được bọc bằng da yêu thú ngọc thố. Nhìn các cung nữ lần lượt xuất hiện từ cửa của Tiêu Vong Lầu, mang theo đủ loại trà rượu, linh quả và điểm tâm tinh mĩ, cảm giác của cô nàng có chút lâng lâng.

Hai nam tử áo tím của Duyệt Thần phái cũng ngồi vào bàn của mình. Người ngồi bên trái có khí chất bén nhọn như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ. Người ngồi bên phải thì trầm lặng, ánh mắt thâm thẳm che giấu cảm xúc của bản thân. Người này mang đến cho người đối diện cảm giác như một chiếc chuông cổ trong tháp chuông trên đỉnh núi. Không cất tiếng thì thôi. Mỗi lần cất lên thì chấn động cả thiên địa quanh mình.

Đám NinZa Rùa ngoan ngoãn xếp hàng sau lưng. 


Sau khi mặt bàn đã đầy ấp thức uống, đồ ăn. Sân khấu lần nữa mở màn. Ca cơ một thân váy màu nguyệt sắc bồng bềnh như tiên nữ, tay ôm đàn tranh, gương mặt xinh đẹp được giấu bên dưới tấm màn sa mỏng vắt ngang tai, nhẹ nhàng xuất hiện. Nàng ta đi tới giữa sân khấu, khẽ khom người cúi chào. Sau đó lui lại vị trí của mình, đặt cây đàn lên mặt bàn rồi nâng tay ngọc. Lời ca bay bổng, âm thanh réo rắt vang lên.

“Đây Thiên Sơn, anh hùng một thuở

Đạp mây ngàn, nhẹ khởi phong vân

Giang hồ một tiếng kiếm ngân

Quỳnh hoa ngọc tửu níu chân chẳng dừng.

Thiên thu danh tiếng vang lừng

Trường Giang sóng cả vô chừng dấu chân

Đại ngàn ẩn bóng cố nhân

Lê hoa phủ trắng, oán – ân chẳng nhòa.

– Không biết Hoan Hỉ thần và các vị tướng quân cảm thấy khúc nhạc này thế nào?

Ca cơ hát xong một khúc, hai tay rời khỏi dây đàn, lẳng lặng ngồi đó, khí tức điềm nhiên như đang ở một không gian riêng biệt. Nam tử Áo có khí tức bén nhọn, nhẹ giọng nhìn những người đối diện đặt ra câu hỏi. 

Hiểu My nhún vai. Bộ dạng tiếc hận, vờ như mất hứng. Cô nói.

– Người đẹp, giọng ca cũng đẹp. Chỉ là cầm nghệ còn thiếu một chút. Ta cảm thấy không trọn vẹn cho lắm. 

– Đúng vậy. tiếng đàn của cô nương kết hợp với giọng ca quả thật có thể khiến người nghe sục sôi nhiệt huyết. Nhưng mà, sát khí nhiều quá. Nếu bớt đi một chút có lẽ tốt hơn.

Lạc Vô Trần cười cười đáp.

– À, nếu nói tới sát khí, có lẽ nơi này, không ai qua được Kim hộ vệ a.


Nam tử áo tím cười khẽ.

Kim Phượng ngồi bên Hiểu My. Đôi mắt vàng rực nhìn xoáy vào hai nam tử của Duyệt Thần Phái, tựa như nàng ta có thể xuyên qua mảnh vải che trên gương mặt của bọn họ.

Nam tử áo tím khí tức trầm lắng kế bên nhìn Phi Long Thái Tử rồi lại nhìn Lạc Vô Trần, nhẹ nhàng cất tiếng.

– Nghe nói Lạc Tướng Quân cùng Âu Dương tướng quân không những pháp thuật cao cường, mà còn sở hữu một tay cầm kỹ khiến người người ngưỡng mộ. Chẳng hay, đêm nay có thể vinh dự được nghe tiếng đàn như tiên âm của hai vị hay không?

Âu Dương Phi Long khẽ cười, tay vuốt vuốt mái tóc màu lam, dung nhan tuyệt thế ánh lên một niềm kiêu ngạo. Hắn nhìn mấy người bên Duyệt Thần Phái ngồi ở dãy bàn đối diện, sau lại nhìn Hiểu My, thâm tình lên tiếng.

– Tiếng đàn của ta chỉ dành cho người tri kỷ. Thứ cho không thể mang ra phụng bồi.

Hiểu My: “…”

Lạc Vô Trần dùng một tay phe phẩy thiết phiến, tay còn lại xoay xoay ly rượu trên bàn ngọc, khẽ nhíu mày.

– Không biết Duyệt Thần Phái cất công mời chúng ta đến đây đêm nay là có chuyện gì? Kế điệu hổ ly sơn của mọi người dù sao cũng đã thành công, vở kịch này cũng đến lúc hạ màn mới phải.

– Coi kìa, Lạc tướng quân sao lại nóng vội như thế! Duyệt Thần Phái kể ra với các vị cũng có giao tình. Hẹn mọi người đến Tiêu Vong lầu cũng là muốn chào hỏi, nhân tiện đó cùng nhau ngắm trăng, ôn lại chuyện cũ. Chúng tôi tự biết khả năng của mình, cho dù thiên binh vạn mã cũng đâu thể khiến cho các bị tổn hao dù chỉ một sợi tóc. Có phải không?

Nam tử áo tím khí tức sắc bén lên tiếng. Hắn che mặt, cộng thêm nụ cười luôn treo trên khóe môi cũng khiến cho đám người Hiểu My thập phần khó chịu. 

– Nếu đã là cố nhân thì có chuyện gì cứ nói thẳng. Cùng là nam tử, cần chi vòng vo. Chúng ta không có thời gian cùng các ngươi chuyện trò thâu đêm suốt sáng.

Hiểu My khó chịu nói. Cô nàng tự dưng cảm thấy trong lòng bất ổn. Trái tim đập nhanh vài nhịp. Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cho cô cảm thấy có chuyện chẳng lành. Vì thế, sau khi nói xong thì cô nàng đứng dậy. Biểu hiện rõ ràng là muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Những người còn lại cũng lập tức đứng dậy. 

Hai tên nam tử áo tím đeo mặt nạ nhìn thấy, mắt lóe lóe hàn quang. Một người trong đó hằn học thốt lên:

– Các vị. Duyệt Thần phái chúng tôi có lòng, mọi người làm như thế hình như không đúng thì phải. Nếu mọi người đã không muốn cùng thưởng trà luận đạo. Chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Mời!


Hắn vừa dứt lời lập tức biến mất.

Không gian trước mắt đang sáng rực bỗng chốc tối sầm. Ca cơ không rõ ở đâu, chỉ có tiếng đàn vẫn còn vang vọng. Nhưng mà, trong tiếng đàn có ảo diệu. Chiêu Nhạc lập tức rút ra cây sáo ngọc của mình, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi.

Đám người Hà Nguyên đại sư đều lấy ra pháp bảo. bóng tối trong nháy mắt rút đi. 

Cả đám nhìn quanh. Lúc này bọn họ đều đang đứng trong một vùng không gian trắng xóa, tựa như không có bến bờ. 

– Là trận pháp giam cầm. Nhưng chắc chắc không chỉ có vậy?

Lữ Tuấn nhìn một vòng rồi lên tiếng. 

Một nhóm gần hai mươi người hiện giờ bị vây trong trận pháp. Bên tai là tiếng đàn, tiếng sáo đang ráo riết truy đuổi, chống đối lại nhau.

– Bọn chúng rõ ràng muốn giam cầm chúng ta. Ta cảm thấy rất lo lắng cho Binh Đoàn Thần Võ cùng Tứ Đại Phái. Cảm giác bức rứt, rất khó chịu.

Hiểu My rầu rầu nói. Lữ Tuấn vỗ vai nàng nhẹ nhàng an ủi. Sau đó bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, tiếng đàn đã rút lui. Đám người Duyệt Thần Phái cảm thấy quấy rối kẻ thù thế này chỉ tổ tốn công. Họ chỉ là muốn giữ chân Hoan Hỉ thần và các vị chiến tướng, không cho phép họ trở lại.

Đáng tiếc, kế hoạch có vẻ ổn. Nhưng mà chưa đầy một khắc. Trận Pháp đã phá vỡ. 

Hiểu My nhìn cảnh vật trước mắt sững sờ. Bởi vì lúc này, cả đám đang xuất hiện dưới đáy hồ. Chung quanh toàn nước là nước. 

– Đáng chết! Họ trêu đùa chúng ta như vậy tốt lắm sau.

Tử Quân phất tay, tạo ra kết giới, trong miệng lầu bầu khó chịu.

– Về thôi! Cảm giác bất an vẫn còn tồn tại. Muội muốn lập tức rời khỏi nơi này.

……………………………………………………………………..

Bởi vì Hiểu My kiên quyết, mọi người liền vội vàng đồng ý. Triệu hồi Phi Hành Thú, rời Kim Triêu Thành ngay trong đêm.

Tại một tòa viện ở trung tâm Kim Triêu Thành, hai nam tử áo tím đang quan sát mọi việc qua một tấm thủy kính. Mọi việc dường như đều trong dự định nên chẳng mấy ngạc nhiên. Chỉ là, ca cơ ôm đàn tranh xuất hiện bên cạnh họ ánh mắt sâu xa. Khuất trong tay áo rộng, trên cổ tay cô nàng là một chiếc vòng bạch ngọc hình tiểu long vô cùng quen thuộc.

Trong căn phòng cách vách, bày trí không khác gì căn phòng mà hai nam tử áo tím đang đứng. Chỉ là nơi này không có người. Nếu không tính đến phần kết giới trong suốt đang bao bọc thân ảnh của một đôi nam nữ bên trong.


………………………………………………………………….

Giới thiệu Thơ tình Dương Hạ My…. 

CỐ NHÂN

Vô tình gặp lại người xưa

Trong mơ cứ ngỡ đón đưa giữa đời

Bao năm chung một bầu trời

Vẫn là ngăn cách bởi người bởi ta

Vô tình chuyện cũ trôi xa

Nhẹ nhàng thức giấc phong ba ngập lòng

Người ơi có nhớ tôi không?

Hay là tôi chỉ tự lòng tương tư?

Trong mơ người vẫn chần chừ

Trong mơ người vẫn phong thư ngập ngừng

Chữ thương treo giữa vô chừng

12 bến nước xin đừng chờ nhau!

Khi xưa ta lỡ nhịp cầu

Lạc nhau một bước lại sầu triền miên

Bây giờ hai chốn bình yên

Vô tình mơ – nhớ, cái duyên mất rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.