Đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn – Chương 310: Khói lửa binh đoàn
Cùng thời điểm với Vô Cực Kiếm Phái bị tập kích.
Ma Lâm Thành
Tổng đoàn của Binh đoàn Thần Võ – được xem là căn cứ của Trần Hiểu My.
Mấy trăm hắc y nhân nương theo bóng đêm âm thầm tiếp cận, bao vây Tây viện thuộc tổng đàn của binh đoàn. Ý đồ của chúng là tiêu diệt những mũi nhọn tấn công của Hoan Hỉ thần trước khi sát nhập Huyền Thiên đại lục.
Nhưng mà, khi bọn họ vừa mới hung hăng phá vỡ được kết giới thì lập tức bị vây khốn trong một đại trận. Đây chính là Hãm Tiên trận mà Lữ Tuấn dùng để phòng thủ căn cứ của mình.
Mấy trăm hắc y nhân muốn mạnh mẽ cường bức, phá vỡ pháp trận. Nhưng mà, không muốn bọn chúng được như ý. Đại Kim đã chỉ huy đám yêu thú cấp chín xông vào đại trận.
Hai mươi con yêu thú cấp chín đủ chủng loài, bao gồm cả Đại Kim đã hóa về bản thể, đánh nhau với đám hắc y nhân. Cho dù bọn áo đen đó da dày thịt béo bao nhiêu thì đối diện với đám yêu thú chuyên về tấn công và phòng thủ với những chiếc răng tựa đao kiếm, những cái gai cứng cáp có thể so với tinh thiết ngàn năm, và cả với bộ da chỉ có bảo khí mới có thể thương tổn.
Đại Kim quan sát rất khá. Chưa bao lâu đã nhận ra đôi mắt là yếu điểm của đám người mình đồng da sắt. Lập tức ra lệnh đám yêu thú đánh thẳng vào đó.
– Hủy đi tầm nhìn của chúng! – Ba mồm rộng của Kim Mao Sư đồng loạt hét lên.
Chưa đầy nửa canh giờ.
Mấy trăm hắc y nhân, chết hơn phân nửa. Số còn lại cũng là đang vùng vẫy giữa bờ sinh tử. Cái chết đang gọi tên họ. Mỗi lúc một rõ ràng.
…………………………………………………………………………
Thời điểm đám yêu thú đang tung hoành tại chiến trường Tây viện. Thì ở một góc khác của tổng đàn.
Tại Bắc Viện, khu vực mới vừa được xây xong.
Một thân ảnh yểu điệu chầm chậm đi trên hành lang dẫn ra phía ngoài cùng của Bắc Viện, nơi có kết giới bao trùm. Trên tay nàng là giỏ trúc đựng một bầu rượu nóng và một đĩa thức ăn nóng hổi. Trong không khí, hơi nóng bay lên nhè nhẹ, hương thơm lan tỏa, kích thích con sâu thèm ăn trong bụng của những người qua lại hai bên.
Bình Mẫn Quân phía đối diện đi tới, tình cờ gặp nàng ta, nhẹ nhàng cất tiếng:
– Trần tỷ lại đi tìm Trần đại ca đó à?
Bình Mẫn Quân nói xong, trên môi tươi cười niềm nở.
– Phải. Huynh ấy từ chiều tới giờ chưa có hạt cơm nào trong bụng, ta sợ không đủ sức để duy trì kết giới này khi có kẻ thù tấn công.
Phụ nhân được gọi là Trần tỷ ngượng ngùng nói. Hai má hây hây đỏ, chứng tỏ sự e thẹn, ngại ngùng.
Nghĩ tới đối phương cũng là nàng dâu mới qua cửa không lâu. Bình Mẫn Quân chỉ cười cười, nói thêm vài câu rồi đi lướt qua đối phương. Cô còn phải tìm Chu thẩm. Bọn họ đang chuẩn bị cứu thương cho những người đang đánh trận.
Phụ nhân nhìn theo bóng dáng của Bình Mẫn Quân, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, lại tiếp tục hành trình của mình.
Một hồi sau.
Phụ nhân mang theo giỏ trúc, bước tới vị trí mà Trần Đại Uy đang canh giữ.
Phù Dao trận là trận pháp phòng ngự của Bắc Viện, do Trần Đại Uy trấn giữ mắt trận. Khi Phù Dao trận chưa khởi động, Bắc Viện được bao bọc bởi một kết giới vô hình, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại bị ảo giác che mắt, không thể nào phát hiện được bên trong nội tình dày đặc.
Trần Đại Uy kinh ngạc nhìn người tới.
– Hoa nhi, sao nàng lại đến đây.
Phụ nhân dịu dàng nở nụ cười.
– Tướng công. Cả ngày nay chàng chưa ăn gì. Một lát làm thế nào đủ sức chống đỡ pháp trận. Tây Viện đã loạn rồi, không biết khi nào mới tới chỗ chúng ta. Chàng ăn chút ít đi.
– Đúng vậy. Trần lão huynh. Huynh cũng nên ăn chút ít, đừng phụ sự lo lắng, quan tâm của tẩu tử.
Các huynh đệ Thần võ binh đoàn kế bên cũng động viên. Trần Đại Uy cảm kích nhìn nương tử, lòng ngọt ngào vô hạn.
Hắn lấy đĩa thức ăn ra chia cho vài huynh đệ bên cạnh. Có người từ chối, có người nhận lấy rồi đa tạ. Bọn họ đồng sinh cộng tử với nhau mấy chục năm, đâu ngại gì một miếng ăn nho nhỏ.
Nương tử của Trần Đại Uy vui vẻ nhìn tướng công và các huynh đệ của hắn. Sau đó, nàng ta xuyên qua lớp kết giới vô hình, nhìn về phía Tây Viện, ánh lửa bùng cháy, soi sáng một góc trời.
Sau khi Trần Đại Uy giải quyết xong đĩa thức ăn và bình rượu nóng thì nương tử của hắn mang theo giỏ trúc rời đi.
Trần Đại Uy bị đồng đội hâm mộ, trêu ghẹo, cũng quên mất chuyện, Hoa Nhi của hắn lẽ ra giờ này phải tất bật tại hậu viện cùng đám người Chu Thẩm, sao có thể rảnh rỗi đến đây? Giai đoạn đặc biệt này, ở Bắc Viện, ngoại trừ những người đặc biệt có thể tùy ý ra vào là Bào Quản gia, Chu Thẩm và Bình Mẫn Quân, những người khác đều được lệnh rút vào trong chờ đợi a.
Đáng tiếc, Trần Đại Uy cuối cùng cũng không hiểu rõ vấn đề này. Bởi lẽ, ngay tại thời điểm này, kết giới xung quanh đã bắt đầu chấn động. Vô số tia sáng xuất hiện. Từ bên trong nhìn ra, mấy trăm hắc y nhân đang điên cuồng tập kích, ánh sáng từ kết giới có thể soi rõ những đôi mắt đầy sát khí, đỏ ngầu.
– Các huynh đệ bày trận. Chuẩn bị thu lại kết giới. Giết lên!
Kết giới thu lại cũng là lúc Phù Dao trận mở ra.
Trong mười năm chờ đợi Hiểu My, ngoại trừ nghiên cứu trận pháp kết nối không gian. Lữ Tuấn còn nghiên cứu rất nhiều trận pháp phòng hộ hoặc sát trận cho các đại phái và binh đoàn Thần Võ. Mỗi loại trận pháp đều có ưu điểm, lợi hại khác nhau.
Phù Dao trận này là một trong những tâm đắc của Nhị Sư huynh. Không cần những người trấn giữ trận pháp có chiến lực tuyệt đỉnh cũng có thể dễ dàng điều khiển được.
Đám Hắc Y nhân lọt vào trong pháp trận. Mỗi người đều nhìn thấy xung quanh mình là người của Thần Võ Binh Đoàn không ngừng di chuyển, trên mặt là nụ cười mai mỉa đến đáng khinh.
Không nói không rằng, đám hắc y nhân rút vũ khí lao vào nhau chém giết.
Thanh âm coong coang liên tục vang lên.
Ngay lập tức, đám hắc y nhân liền nhận ra, thứ họ chém vào là người cùng phe. Đám người Thần Võ Binh Đoàn đang vây quanh không phải đồng bọn của chúng thì cũng là ảo ảnh. Tóm lại, trận pháp này cũng không đáng sợ cho mấy a.
Đáng tiếc, đợi đến lúc bọn họ chủ quan buông lỏng thì ảo ảnh đó lại thực sự xông đến lấy mạng họ. Mới đầu còn có thể dựa vào cự cứng rắn của thân thể để cản lại. Nhưng sau một hồi chiến đấu thì yếu điểm là đôi mắt đã bị phát hiện. Hắc Y nhân đang ngã xuống từ từ.
Trần Đại Uy nhìn kẻ thù vừa điên cuồng, vừa túng quẫn thì khẽ cười.
Thế nhưng, cả người hắn bất chợt run lên. Một cơn đau nhức ập đến như trái tim bị đóng đinh. Hắn chỉ kịp “A…” lên một tiếng rồi gục xuống.
Một số huynh đệ cùng ăn thức ăn do nương tử của Trần Đại Uy đưa tới cũng đồng dạng.
Bốn người. Tổng cộng bốn người ngã xuống. Phù Dao Trận mất đi Trần Đại Uy trấn giữ trung tâm, lập tức xuất hiện kẽ hở.
Đám Hắc Y nhân đang bị vây giữa ảo ảnh. Bỗng chốc ảo ảnh biến mất. Mọi người nhìn nhau, trong mắt của chúng, ngoại trừ mừng rỡ còn có sát ý ngút trời.
Khói tín hiệu màu đỏ bắn lên không trung của Bắc Viện.
Sát……
Một tràng tiếng hét thật lớn vang lên.
Ba trăm kiếm sĩ của Thần Võ Binh Đoàn đánh nhau với mấy trăm tên hắc y mình đồng da sắt của Duyệt Thần Phái. Cảnh tượng không cần nói cũng đủ hiểu thảm thiết đến độ nào.
– Huynh đệ, chúng ta có chết cũng không thể để bọn họ tiến vào Bắc viện….
Không biết ai đó gào lên.
Trong ánh đao ánh kiếm sáng ngời, máu tươi chảy tràn ra từ những vết thương, nhuộm đỏ chiến bào. Chốc chốc, lại nghe thấy một cái tên nào đó được kêu lên trong tuyệt vọng.
– A Ngũ….. không….
– Thái Lang huynh đệ…. Không a……
Chưa đầy một khắc mà tưởng như một thế kỷ. Chiến lực của Thần Võ Binh đoàn không tệ, nhưng bởi vì cái chết của Trần Đại Uy ngay từ đầu đã tạo thành thương tổn về tinh thần với bọn họ. Hơn nữa, bọn hắc y vẫn nhỉnh hơn về số lượng. Trận đánh này, phía binh đoàn Thần Võ liều mạng đánh, chỉ có thể ngang tay, ngăn không cho đám hắc y nhân tiến lên nửa bước.
Khi Trần Chí và Lam Bình từ Đông Viện chạy đến cứu viện, tình hình hỗn loạn vô cùng. Trên mặt đất, la liệt thi thể của cả hai phe.
– Đáng chết! – Thiên Long Cửu Khúc, đi!
– Thiên Thủy Khởi – lên!
Hai tiếng hét đồng loạt vang lên. Đám người của Thần Võ Binh Đoàn vừa nghe thanh âm này, cảm thấy như bản thân được bơm thuốc kích thích. Cả người tràn đầy năng lượng, tự tin vô cùng.
Tiểu Tùng được Lam Bình mang tới. Trong lúc Trần Chí, Lam Bình liên tục công kích kẻ thù, nó đã tạo thành một bức tường thành màu xanh, liên tục xoay tròn, bao vây toàn bộ chiến trường.
Những người thuộc binh đoàn đang nằm trên mặt đất cũng bị Tiểu Tùng dùng rễ cây của nó kéo lại, tập trung về một chỗ.
Hồ Phi Tiếu vốn trấn giữ bờ Bắc, dẫn theo một số người kịp thời chạy tới, đưa thương binh về nội doanh Bắc Viện cứu chữa. Lúc hắn nhìn thấy thi thể của Trần Đại Uy. Đôi mắt trợn trừng. Hai vai run lên lợi hại.
Bình Mẫn Quân đi theo đoàn quân cứu viện nhìn thấy tướng công như vậy, lòng quặn thắt. Cô cũng rất có hảo cảm với Trần Đại Uy, kể cả những huynh đệ trong Thần Võ Binh Đoàn. Nhưng mà, giờ nhìn thấy những nam nhân mới vừa rồi còn vui vẻ, năng lượng, nhiệt huyết tràn đầy. Chớp mắt, đã thành những thi thể không hồn. Trời xanh cũng phải nhỏ lệ a.
Bình Mẫn Quân tựa sát vào tướng công. Nhẹ lời an ủi.
– Tướng công, chàng nén đau thương. Nhanh đưa Trần đại ca về hậu viện. Chúng ta cần lập tức vực dậy tinh thần rồi tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa, Trần đại tỷ cũng phải gặp tướng công của tỷ ấy. Ai ngờ đâu, bữa cơm khi nãy tỷ ấy đem cho Trần đại ca lại là bữa cơm cuối cùng a.
Hồ Phi Tiếu bi thương tột độ. Nhưng mà nghe được lời của nương tử, hắn kinh ngạc, quay lại nhìn.
– Nàng vừa nói gì? Trần đại tỷ, tỷ ấy làm sao cơ?
– Khi nãy, trước lúc Bắc Viện bị tập kích, muội bắt gặp Trần đại tỷ mang một giỏ trúc đựng rượu và thức ăn cho tướng công. Tỷ ấy nói Trần đại ca sáng giờ chưa được ăn gì cả.
– Chết tiệt! Chết tiệt!
Hồ Phi Tiếu kinh hãi, vội vã nhỏm dậy, kêu đồng đội đưa thi thể Trần Đại Uy về, bản thân hắn thì nhanh chóng chạy về hậu viện của Bắc Viện. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, mọi chuyện đừng xảy ra như phán đoán của hắn a!